Bên tai vang lên tiếng thở dốc nặng nề của anh, lúc này anh đang phát ra cảm xúc mãnh liệt đã kiềm nén.
“Tô… ô…”
Cô muốn nói điều gì đó nhưng chỉ thốt lên mấy chữ, sau đó bị anh nuốt chửng.
Cố Nhã Thiển muốn đẩy anh ra, nhưng không ngờ hôm nay anh lại khỏe như vậy, tay anh như gọng kìm, cô đã dùng hết sức nhưng không đẩy ra được, cô muốn cắn anh thật mạnh nhưng dường như anh đã nhận ra điều đó.
Anh đột nhiên nâng cằm cô, buông lỏng ra, Cố Nhã Thiển suýt cắn vào đầu lưỡi mình, cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Ngoan…” Giọng anh khàn khãn khẽ dụ dỗ.
“Tô Ngọc Kỳ, anh hôn đủ chưa?” Cô nhéo cánh tay anh, anh khẽ rên lên cắn vào môi cô, Cố Nhã Thiển buông anh ra, quay mặt đi: “Tô Ngọc Kỳ, không phải anh muốn nấu cơm sao?”
Anh ôm chặt eo cô, hôn lên một bên mặt của cô, rồi từ cổ dần dần hôn xuống, giọng nói khàn khàn không rõ: “Anh hôn vợ anh là chuyện thường tình, em nói xem có đủ không?”
“Ai là vợ anh chứ, tôi không phải nhé, nói không chừng những lời này đều là anh lừa tôi?” Cố Nhã Thiển vừa tránh nụ hôn của anh, vừa đẩy anh ra.
“Những điều này tôi đều không nhớ, anh cũng không thể tùy tiện nói gì thì tôi phải nhớ cáo đó được, tôi sinh Tinh Tinh và… á…” Gò má cô đỏ lên, giọng nói run rẩy: “Tô Ngọc Kỳ, tên khốn khiếp, anh buông tôi ra, ai cho phép anh!! Ai cho phép anh hôn chỗ đó…”
Cô cảm nhận được nội y đã bị anh cởi ra, nụ hôn nóng bỏng của anh gần như làm thần kinh cả người cô căng lên.
“Cố Nhã Thiển, dù sao hai năm nay anh cũng không có phụ nữ, anh đã nói rồi, ai bảo anh chỉ thích mình Nhã Thiển em chứ, không có hứng thú với phụ nữ khác, anh hoàn toàn không có năng lực kháng cự lại với em.”
Mặt Cố Nhã Thiển càng đỏ lên, cô không tin lời anh nói, hai năm không có phụ nữ nào, ha, sao có thể chứ?
“Sao tôi biết anh có nói thật không, sao bên cạnh anh lại không có người phụ nữ nào, đàn ông chỉ cần ba tháng không dùng sẽ không…”
Giọng nói cô đột nhiên im bặt.
Động tác Tô Ngọc Kỳ ngừng lại, đè cô lên vách tường trắng trong phòng bếp, ánh mắt nhìn cô với đủ cảm xúc nóng bỏng u tối, lặp lại lời cô: “Cố Nhã Thiển e, vừa nói, đàn ông chỉ cần ba tháng không dùng sẽ không còn tác dụng nữa đúng không?”
“Tôi…” Sự chống cự của cô dễ dàng bị anh hóa giải, lông mi Cố Nhã Thiển run lên: “Đây là tự anh nói đó!”
“Nhã Thiển em cảm thấy rốt cuộc anh có còn tác dụng hay không?” Theo giọng nói của anh, Cố Nhã Thiển nhắm mắt cả người run rẩy, cảm nhận được dục vọng mạnh mẽ dưới thân anh, cô nhỏ giọng nói: “Có lẽ trên sách đã viết sai…”
“Nhã Thiển, em không muốn khôi phục lại ký ức sao? Bác sĩ cũng nói, thường xuyên làm những chuyện trước đây sẽ kích thích việc em khôi phục ký ức!” Tô Ngọc Kỳ mím môi, ôm cô vào trong ngực, kéo hai tay cô ra sau đầu, để giọng nói lọt thẳng vào tai cô, liếm nhẹ vào dái tai đang đỏ như máu của cô.
Cố Nhã Thiển chưa kịp phản ứng lại, cô đã biết Tinh Tinh là con gái mình, cũng muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ: “Chuyện thường làm trước đây là gì?”
Một giây sau, mặt cô đỏ như gấc chín khi nghe anh nghiêm túc nói ra hai chữ “làm tình” bên tai cô.
Giọng nói Cố Nhã Thiển bình tĩnh nhưng run rẩy: “Tô Ngọc Kỳ, trong đầu anh có thể đừng nghĩ nhiều… chuyện xấu như vậy được không?”
Còn nói nghiêm túc như thế.
Lão lưu manh!
Thật ra Tô Ngọc Kỳ không già, anh chỉ hơn cô bốn tuổi thôi, Cố Nhã Thiển nhìn mấy sợi tóc bạc sau tai anh, đàn ông ba mươi tuổi là thời điểm sung sức nhất, mấy sợi tóc bạc của anh làm cô hơi sửng sốt.
Còn anh thì hôn lên môi cô lần nữa.
Qua một lúc lâu anh mới buông cô ra.
Cố Nhã Thiển thở hổn hển nhìn anh, Tô Ngọc Kỳ nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của cô, có mấy sợi tóc rối, đôi môi hơi sưng đỏ, dáng vẻ chật vật giống như vừa bị anh làm nhục, anh vươn tay vuốt lại tóc giúp cô: “Xin lỗi…Nhã Thiển.”
Cố Nhã Thiển rũ mắt xuống, cô nhắm mắt lại: “Tất cả những lời anh nói về quá khứ của tôi, tôi hoàn toàn không hề hay biết, mọi chuyện đều do người khác nói cho tôi biết, tôi tên là Cố Nhã Thiển, chúng ta vẫn còn một cô con gái tên là Tinh Tinh, nhưng khi tôi mang thai Tinh Tinh, có lẽ tôi chỉ mới 19 tuổi, sao tôi biết có phải anh đã cưỡng bức tôi không? Lúc đó tôi xuất thân thấp kém, cùng mẹ rời khỏi nhà họ Cố, sao tôi có thể gặp được người cao cao tại thượng như anh Tô chứ, tôi không hiểu rõ…”
[Sao tôi biết có phải anh cưỡng bức tôi không? Lúc đó tôi xuất thân thấp kém, cùng mẹ rời khỏi nhà họ Cố…]
Lúc Tô Ngọc Kỳ nghe thấy những câu này của cô, đáy mắt anh u ám, siết chặt nắm đấm, anh buông cô ra.
Anh nhớ tới buổi tối bảy năm trước, anh bị đối thủ một mất một còn trên thương trường hạ thuốc.
Đêm đó.
Là anh cưỡng bức cô.
Tiếng anh phát ra từ sâu trong cuống họng, khàn khàn rất khó nghe: “Nhã Thiển, anh xin lỗi.”
Cố Nhã Thiển trực tiếp chạy ra ngoài, đi vào phòng rửa tay, nhìn vết đỏ trên cổ, anh là giống chó sao?
Cổ chiếc áo voan trắng cô đang mặc vốn là kiểu cổ trễ, giờ một vết đỏ nhạt được in lên da thịt trắng nõn trước ngực cô, nhìn rất rõ.
Cố Nhã Thiển nhìn dấu vết này quả thật như sắp phát điên rồi.
Nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể dùng mái tóc dài để che phía trước.
Tối nay, Tô Ngọc Kỳ nấu bữa tối, ba món mặn một món canh.
Còn có một bát cháo bí đỏ nhỏ.
Mấy món ăn đơn giản bình thường nhưng anh nấu rất ngon.
Cố Nhã Thiển ăn mấy miếng, cố gắng quên đi hình ảnh mờ ám trong phòng bếp lúc nãy, ăn cơm xong cô dẫn Dạ Lê lên lầu, đi tới phòng ngủ trẻ em của Tinh Tinh.
Cố Nhã Thiển đứng trước cửa sổ, mở một cánh cửa ra, dựa vào khung cửa sổ nhìn Cố Tinh Tinh và Dạ Lê đang ngồi trước bàn đọc sách, Cố Dạ Lê đang đọc sách, còn Cố Tinh Tinh thì đang vẽ tranh, thỉnh thoảng sẽ bảo Cố Dạ Lê nhìn xem mình vẽ như thế nào.
Mỗi lần Cố Dạ Lê đều gật đầu.
Cố Nhã Thiển xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm rất yên tĩnh.
Bầu trời đêm lấp lánh mấy ngôi sao nhỏ.
Màn hình điện thoại hiển thị hai thông báo, một là của Tống Hân, một là của Cố Thành Thái.
Cố Nhã Thiển gọi cho Cố Thành Thái, cô có thể tưởng tượng được giọng điệu bất đắc dĩ của đối phương khi hỏi cô đã dẫn Dạ Lê đi đâu?
Gần như mỗi buổi tối, Cố Thành Thái đều đến khu Tĩnh Uyển để chơi với Dạ Lê.
Đầu bên kia chỉ vang lên hai tiếng chuông đã có người bắt máy.
“Tô… ô…”
Cô muốn nói điều gì đó nhưng chỉ thốt lên mấy chữ, sau đó bị anh nuốt chửng.
Cố Nhã Thiển muốn đẩy anh ra, nhưng không ngờ hôm nay anh lại khỏe như vậy, tay anh như gọng kìm, cô đã dùng hết sức nhưng không đẩy ra được, cô muốn cắn anh thật mạnh nhưng dường như anh đã nhận ra điều đó.
Anh đột nhiên nâng cằm cô, buông lỏng ra, Cố Nhã Thiển suýt cắn vào đầu lưỡi mình, cô tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Ngoan…” Giọng anh khàn khãn khẽ dụ dỗ.
“Tô Ngọc Kỳ, anh hôn đủ chưa?” Cô nhéo cánh tay anh, anh khẽ rên lên cắn vào môi cô, Cố Nhã Thiển buông anh ra, quay mặt đi: “Tô Ngọc Kỳ, không phải anh muốn nấu cơm sao?”
Anh ôm chặt eo cô, hôn lên một bên mặt của cô, rồi từ cổ dần dần hôn xuống, giọng nói khàn khàn không rõ: “Anh hôn vợ anh là chuyện thường tình, em nói xem có đủ không?”
“Ai là vợ anh chứ, tôi không phải nhé, nói không chừng những lời này đều là anh lừa tôi?” Cố Nhã Thiển vừa tránh nụ hôn của anh, vừa đẩy anh ra.
“Những điều này tôi đều không nhớ, anh cũng không thể tùy tiện nói gì thì tôi phải nhớ cáo đó được, tôi sinh Tinh Tinh và… á…” Gò má cô đỏ lên, giọng nói run rẩy: “Tô Ngọc Kỳ, tên khốn khiếp, anh buông tôi ra, ai cho phép anh!! Ai cho phép anh hôn chỗ đó…”
Cô cảm nhận được nội y đã bị anh cởi ra, nụ hôn nóng bỏng của anh gần như làm thần kinh cả người cô căng lên.
“Cố Nhã Thiển, dù sao hai năm nay anh cũng không có phụ nữ, anh đã nói rồi, ai bảo anh chỉ thích mình Nhã Thiển em chứ, không có hứng thú với phụ nữ khác, anh hoàn toàn không có năng lực kháng cự lại với em.”
Mặt Cố Nhã Thiển càng đỏ lên, cô không tin lời anh nói, hai năm không có phụ nữ nào, ha, sao có thể chứ?
“Sao tôi biết anh có nói thật không, sao bên cạnh anh lại không có người phụ nữ nào, đàn ông chỉ cần ba tháng không dùng sẽ không…”
Giọng nói cô đột nhiên im bặt.
Động tác Tô Ngọc Kỳ ngừng lại, đè cô lên vách tường trắng trong phòng bếp, ánh mắt nhìn cô với đủ cảm xúc nóng bỏng u tối, lặp lại lời cô: “Cố Nhã Thiển e, vừa nói, đàn ông chỉ cần ba tháng không dùng sẽ không còn tác dụng nữa đúng không?”
“Tôi…” Sự chống cự của cô dễ dàng bị anh hóa giải, lông mi Cố Nhã Thiển run lên: “Đây là tự anh nói đó!”
“Nhã Thiển em cảm thấy rốt cuộc anh có còn tác dụng hay không?” Theo giọng nói của anh, Cố Nhã Thiển nhắm mắt cả người run rẩy, cảm nhận được dục vọng mạnh mẽ dưới thân anh, cô nhỏ giọng nói: “Có lẽ trên sách đã viết sai…”
“Nhã Thiển, em không muốn khôi phục lại ký ức sao? Bác sĩ cũng nói, thường xuyên làm những chuyện trước đây sẽ kích thích việc em khôi phục ký ức!” Tô Ngọc Kỳ mím môi, ôm cô vào trong ngực, kéo hai tay cô ra sau đầu, để giọng nói lọt thẳng vào tai cô, liếm nhẹ vào dái tai đang đỏ như máu của cô.
Cố Nhã Thiển chưa kịp phản ứng lại, cô đã biết Tinh Tinh là con gái mình, cũng muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ: “Chuyện thường làm trước đây là gì?”
Một giây sau, mặt cô đỏ như gấc chín khi nghe anh nghiêm túc nói ra hai chữ “làm tình” bên tai cô.
Giọng nói Cố Nhã Thiển bình tĩnh nhưng run rẩy: “Tô Ngọc Kỳ, trong đầu anh có thể đừng nghĩ nhiều… chuyện xấu như vậy được không?”
Còn nói nghiêm túc như thế.
Lão lưu manh!
Thật ra Tô Ngọc Kỳ không già, anh chỉ hơn cô bốn tuổi thôi, Cố Nhã Thiển nhìn mấy sợi tóc bạc sau tai anh, đàn ông ba mươi tuổi là thời điểm sung sức nhất, mấy sợi tóc bạc của anh làm cô hơi sửng sốt.
Còn anh thì hôn lên môi cô lần nữa.
Qua một lúc lâu anh mới buông cô ra.
Cố Nhã Thiển thở hổn hển nhìn anh, Tô Ngọc Kỳ nhìn đôi mắt hơi ửng đỏ của cô, có mấy sợi tóc rối, đôi môi hơi sưng đỏ, dáng vẻ chật vật giống như vừa bị anh làm nhục, anh vươn tay vuốt lại tóc giúp cô: “Xin lỗi…Nhã Thiển.”
Cố Nhã Thiển rũ mắt xuống, cô nhắm mắt lại: “Tất cả những lời anh nói về quá khứ của tôi, tôi hoàn toàn không hề hay biết, mọi chuyện đều do người khác nói cho tôi biết, tôi tên là Cố Nhã Thiển, chúng ta vẫn còn một cô con gái tên là Tinh Tinh, nhưng khi tôi mang thai Tinh Tinh, có lẽ tôi chỉ mới 19 tuổi, sao tôi biết có phải anh đã cưỡng bức tôi không? Lúc đó tôi xuất thân thấp kém, cùng mẹ rời khỏi nhà họ Cố, sao tôi có thể gặp được người cao cao tại thượng như anh Tô chứ, tôi không hiểu rõ…”
[Sao tôi biết có phải anh cưỡng bức tôi không? Lúc đó tôi xuất thân thấp kém, cùng mẹ rời khỏi nhà họ Cố…]
Lúc Tô Ngọc Kỳ nghe thấy những câu này của cô, đáy mắt anh u ám, siết chặt nắm đấm, anh buông cô ra.
Anh nhớ tới buổi tối bảy năm trước, anh bị đối thủ một mất một còn trên thương trường hạ thuốc.
Đêm đó.
Là anh cưỡng bức cô.
Tiếng anh phát ra từ sâu trong cuống họng, khàn khàn rất khó nghe: “Nhã Thiển, anh xin lỗi.”
Cố Nhã Thiển trực tiếp chạy ra ngoài, đi vào phòng rửa tay, nhìn vết đỏ trên cổ, anh là giống chó sao?
Cổ chiếc áo voan trắng cô đang mặc vốn là kiểu cổ trễ, giờ một vết đỏ nhạt được in lên da thịt trắng nõn trước ngực cô, nhìn rất rõ.
Cố Nhã Thiển nhìn dấu vết này quả thật như sắp phát điên rồi.
Nhưng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể dùng mái tóc dài để che phía trước.
Tối nay, Tô Ngọc Kỳ nấu bữa tối, ba món mặn một món canh.
Còn có một bát cháo bí đỏ nhỏ.
Mấy món ăn đơn giản bình thường nhưng anh nấu rất ngon.
Cố Nhã Thiển ăn mấy miếng, cố gắng quên đi hình ảnh mờ ám trong phòng bếp lúc nãy, ăn cơm xong cô dẫn Dạ Lê lên lầu, đi tới phòng ngủ trẻ em của Tinh Tinh.
Cố Nhã Thiển đứng trước cửa sổ, mở một cánh cửa ra, dựa vào khung cửa sổ nhìn Cố Tinh Tinh và Dạ Lê đang ngồi trước bàn đọc sách, Cố Dạ Lê đang đọc sách, còn Cố Tinh Tinh thì đang vẽ tranh, thỉnh thoảng sẽ bảo Cố Dạ Lê nhìn xem mình vẽ như thế nào.
Mỗi lần Cố Dạ Lê đều gật đầu.
Cố Nhã Thiển xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm rất yên tĩnh.
Bầu trời đêm lấp lánh mấy ngôi sao nhỏ.
Màn hình điện thoại hiển thị hai thông báo, một là của Tống Hân, một là của Cố Thành Thái.
Cố Nhã Thiển gọi cho Cố Thành Thái, cô có thể tưởng tượng được giọng điệu bất đắc dĩ của đối phương khi hỏi cô đã dẫn Dạ Lê đi đâu?
Gần như mỗi buổi tối, Cố Thành Thái đều đến khu Tĩnh Uyển để chơi với Dạ Lê.
Đầu bên kia chỉ vang lên hai tiếng chuông đã có người bắt máy.
/706
|