Anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Cố Tinh Tinh, gương mặt trắng nõn mang theo nụ cười ngọt ngào, thân thiết với người nhà Lý thu Nguyệt, khóe môi trắng bệch mang theo một ý cười yếu ớt, đi tới: “Tinh Tinh, chú còn có chuyện, đi trước, buổi tối sẽ sai người tới đón cháu.”
“Chú, chú không ở lại cùng cháu được sao?” Bé gái bắt lấy tay anh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
“Đúng vậy, ngài Tô, ngài ở lại cùng ăn cơm trưa đi.”Trần Hồng Sở có chút băn khoăn cười.
Người đàn ông này cao quý bất phàm, hơi thở trên người hoàn toàn không hợp với nơi này.
Tô Ngọc Kỳ suy nghĩ một chút, nhìn ánh mắt chờ mong của Tinh Tinh, gật đầu.
Tô Ngọc Kỳ ở lại đây, mãi đến tối, ngồi ở một bên khác ghế sofa, nhìn Cố Tinh Tinh sẽ tranh ở cách đó không xa, Trần Tiểu Phong ở một bên nhìn, thiếu niên rất nghiêm túc, đưa tay xoa mái tóc thấm hương mềm mại của bé gái: “Tinh Tinh, ở đây tô màu đỏ.”
“Dạ.” Bé gái gật đầu.
Lý Thu Nguyệt rửa sạch trái cây mang ra, đặt trên khay trag, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai hơi thở trầm lạnh của người đàn ông, âu phục màu đen khiến người ta nghiêm khắc xa cách, đối với tất cả đều là đồ vật, đều là lạnh lùng, chỉ có khi nhìn về phía cô bé, ánh mắt rất dịu dàng.
Cô cắn môi, ánh mắt rơi vào cô bé đang vẽ tranh.
Tinh Tinh ở cùng ngài Tô này…
Trái tim Lý Thu Nguyệt hơi nhói, nhớ tới Cố Uyên, cô Cố là người lương thiện như vậy, trời cao vì sao phải đối với cô ấy như vậy? Nghĩ tới đây, trái tim Lý Thu Nguyệt cực kì chua xót.
Chín giờ tối.
Cố Tinh Tinh buồn ngủ, Tô Ngọc Kỳ ôm lấy bé, chuẩn bị đưa bé về khách sạn, Lý Thu Nguyệt nói: “Ngài Tô, đối diện là chỗ ở của cô Cố, tôi vẫn luôn dọn dẹp, rất sạch sẽ, Tinh Tinh quen ngủ nơi này.
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ đen kịt, thấp giọng hỏi: “Cô ấy ở đối diện sao?”
“Vâng, cô Cố ở đối diện, tuy hơn một năm cô Cố chưa trở về, nhà cũng trống không, tôi gần như mỗi tuần dọn dẹp một lần.” Lý thu Nguyệt vừa nói, vừa cầm chìa khóa ra ngoài, đi tới cửa phòng đối diện, mở cửa.
Tô Ngọc Kỳ đi vào, phòng khách rất ấm áp.
Ghế sofa, giấy gián tường đều là màu hồng nhạt.
Tia sáng ấm áp, chiếu sáng một căn phòng dịu dàng.
Người đàn ông ôm bé gái trong lòng đi tới phòng ngủ, thả Cố Tinh Tinh xuống, Lý Thu Nguyệt đi rồi, anh đi tới phòng khách, nhìn những dụng cụ gia đình được bài trí.
Khóe môi mang theo một vệt ý cười, căn phòng nho nhỏ này, rất ấm áp, anh ngồi trên salon, trên khay trà để các loại sách tranh, đều là bản thảo Cố Uyên vẽ, còn có rất nhiều đồ chơi điện tử, nhưng đều bài trí rất ngăn nắp.
Trong ngăn kéo phía dưới bàn trà đặt một album.
Người đàn ông vươn tay lấy ra, mở ra nhìn kĩ, cô gái trong ảnh nụ cười xán lạnh, mặc quần áo trắng, như bông hoa thuần khiết nhất núi rừng, ảnh của Cố Uyên rất ít, thêm vài tờ, đa số là ảnh Cố Tinh Tinh.
Từ lúc Cố Tinh Tinh còn rất nhỏ, cho tới bây giờ.
Trong lòng anh bắt đầu điên cuồng đố kị, điên cuồng oán hận, đố kị cô sống cùng người khác có đứa bé này, trong lòng càng hận, hận cô tại sao phải đi.
Tại sao không muốn đợi anh về.
Tại sao phải rời khỏi anh.
Tất cả những gì cô lo lắng anh đều có thể giúp cô giải quyết, tại sao không tin anh?
Thế nhưng… anh càng hận chính mình.
Mình có tư cách gì khiến cô tin tưởng, cho cô cảm giác an toàn? Cô sợ hãi, sợ anh biết cô gả thay sẽ càng thêm tức giận, sợ biết cô gạt anh mà nổi cơn thịnh nộ.
Cô không tin anh yêu cô.
Cô cho rằng có lẽ anh chỉ nói đùa.
Anh cho cô, xưa nay đều chỉ có tổn thương, chưa từng có vui vẻ.
Tô Ngọc Kỳ ngồi ở salon phòng khách, ánh mắt sâu sắc nhìn album trong tay, ngồi một đêm, ngày hôm sau, anh lại đi một chuyến tới nghĩa trang, ngón tay tho dài trắng nõn vuốt ve đường viền bia mộ lạnh lẽo: “Cố Uyên, em đợi tôi, rất nhanh tôi sẽ đưa em trở lại.”
Xế chiều hôm đó, anh mang Tinh Tinh về thành phố Hải Châu.
Thành phố Hải Châu mưa rơi lác đác.
Cố Tinh Tinh không nỡ lòng bỏ một nhà Lý Thu Nguyệt, trên máy bay nằm nhoài trong lòng Tô Ngọc Kỳ khóc một lúc, người đàn ông ôm lấy bé, đi tới biệt thự Ngân Phong.
Anh ra lệnh cho thuộc hạ đem phần lớn đồ của cô từ Cẩm Dung Uyển tới biệt thự Ngân Phong, Cố Tinh Tinh khóc mệt mỏi ngủ, sau khi tỉnh lại hỏi anh: “Mẹ ở đâu? Chú, cháu muốn tìm mẹ.”
Bé nhào vào lòng Tô Ngọc Kỳ, nhỏ giọng khóc: “Mẹ nói muốn ở cùng Tinh Tinh mà.”
Tô Ngọc Kỳ ôm bé thật chặt, giọng khàn khàn: “Ngoan, Tinh Tinh ngoan, mẹ cháu không thích nhất là tháy cháu khóc. Cô ấ ra nước ngoài du lịch… bỏ lại chú mà đi.”
Cố Tinh Tinh mềm mại yếu ớt rên lên: “Sao mẹ có thể làm như vậy?”
“Tinh Tinh, cháu đừng bỏ lại chú được không?” Đầu ngón tay Tô Ngọc Kỳ hơi run, anh nhẹ nhàng ôm mặt Cố Tinh Tinh: “Tinh Tinh, đồng ý với chú, ở cùng chú được không?”
Cố Tinh Tinh gật đầu, rất nghiêm túc gật đầu: “Dạ, Tinh Tinh sẽ cùng chú đợi mẹ về, Tinh Tinh sẽ dạy dỗ mẹ, không thể bỏ lại chú và Tinh Tinh rồi tự mình chạy ra ngoài chơi.”
“Được.”
“Tinh Tinh đã đồng ý với chú, chú có thể không khóc không?” Cố Tinh Tinh nói xong, vươn tay lau mặt người đàn ông.
“Tinh Tinh ngốc, chú không khóc.” Tô Ngọc Kỳ nhắm mắt lại, ôm chặt bé gái trong lòng: “Tinh Tinh nhìn lầm, bên ngoài đang mưa.”
“Tinh Tinh mới không ngốc đâu,” Cô bé bạnh quai hàm.
Cô bé nằm trong ngực Tô Ngọc Kỳ một lát, bị Uyên hấp dẫn, Tô Ngọc Kỳ bắt lấy cổ áo Uyên, cơ thể lông xù đặt trên đầu gối Cố Tinh Tinh: “Nó tên Uyên, là chú và mẹ cháu nuôi.”
“Chú, Uyên thật béo.”
Cố Tinh Tinh đưa tay vuốt ve cái bụng mềm mại của Uyên.
Uyên: “…”
Nó mới béo.
Mưa xong là một ngày nắng, Tô Ngọc Kỳ bắt tay vào chuyện công ty, trở nên càng lạnh lẽo lãnh đạm hơn trước đây, thủ đoạn tàn nhẫn thu mua mấy công ty,mấy người Trần Kiên Trung và Tống Thanh Việt đã đến một chuyến, Tô Ngọc Kỳ chỉ có chút mệt mỏi cười: “Các cậu yên tâm, tôi không dễ dàng sụp đổ vậy đâu.”
Chỉ là… thật sự rất mệt.
Giống như chỉ có liều mạng làm việc mệt đến không nhớ đến cô, mới có thể dễ chịu một chút.
Nhưng sao anh có thể không nhớ tới cô nữa đây?
Cho dù lại mệt, lại uống say, vừa nhắm mắt, cũng đều là người phụ nữ kia.
Đường Cảnh Ngọc vẫn còn có chút lo lắng, liền nói: “Đúng rồi, tối nay đến ghế lô riêng, anh Cẩm Diễm có bạn gái mới, chúng ta cùng nhau tụ tập.”
Dù sao mấy anh em tụ tập một chỗ, tâm trạng cũng khá một chút.
Tô Ngọc Kỳ suy nghĩ một chút, tối nay anh đã đồng ý với Cố Tinh Tinh sẽ về sớm một chút, liền nói: “Không được, hôm nào đi, hôm nay tôi phải về sớm chút.”
Trần Trung Kieen và Tống Thanh Việt bọn họ cũng biết sau khi Tô Ngọc Kỳ trở về từ thành phố Lệ Châu mang theo một cô bé, Cố yên để lại, đến nỗi cha đứa bé là ai…
Rất rõ ràng, không phải Tô Ngọc Kỳ, cô bé đó đã năm tuổi, Cố Uyên làm sao quen biết Tô Ngọc Kỳ được.
Có điều, Đường Cảnh Ngọc cảm thấy cái tên Cố Uyên, Lý Uyên, Trương Uyên gì đó rất quen tai, có lẽ tên này trong công ty rất nhiều, cũng không có gì quá bất ngờ.
Sáu giờ chiều, Tô Ngọc Kỳ về tới biệt tự Ngân Phong, người giúp việc nói: “Tôi muốn tắm cho cô chủ nhỏ, nhưng cô chủ nhỏ không muốn, nói phải đợi ngài tới.”
Tô Ngọc Kỳ đi tới phòng ngủ trẻ em: “Tinh Tinh-“
Bé gái mặc áo ngủ hồng nhạt, nằm lì trên giường, đang ôm Uyên một mặt u oán xem truyện cổ tích, nhìn thấy tô Ngọc Kỳ đứng ở cửa, vui vẻ chạy tới: “Chú.”
“Người giúp việc muốn tắm cho cháu, sao cháu lại không tắm, hả?”
Cố Tinh Tinh nghe được âm cuối câu của người đàn ông mang theo không thích, bé cúi đầu: “Cháu muốn chờ chú đến.”
Người đàn ông nhìn bộ dạng này của bé, cực kì giống Cố Uyên, tim chợt đau, anh đưa tay, đặt trên đầu Cố Tinh Tinh: “Tinh Tinh là con gái, chú không thể giúp cháu tắm, để người giúp việc giúp cháu tắm, tắm xong, chú sẽ cùng ăn với cháu.”
“Dạ.”
Ăn cơm tối xong, Tô Ngọc Kỳ về thư phòng, người giúp việc mang đến một ly trà, Cố Tinh Tinh ôm Uyên đứng ở cửa thư phòng, thò đầu vào.
Cô bé nhỏ giọng gọi chú.
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ rời khỏi máy tính, cười cười, ra hiệu cho bé đi vào, Cố Tinh Tinh thật biết điều, cũng không làm ồn, ôm Uyên chơi ở thư phòng.
Uyên lại chạy về phía Tô Ngọc Kỳ, vì nó cảm thấy mình sắp bị Cố Tinh Tinh sờ trọc rồi.
Ý đồ để Tô Ngọc Kỳ cứu vớt mình một chút.
Uyên trốn đến dưới bàn làm việc của Tô Ngọc Kỳ, Cố Tinh Tinh cười cùng Uyên chơi trốn tìm, ánh đèn trong thư phòng sáng long lanh, dát lên gương mặt vốn dĩ anh tuấn lại thon gầy của người đàn ông một tầng cảm giác yên tĩnh sâu sắc nhàn nhạt.
Cố Tinh Tinh chạy tới, nhìn Tô Ngọc Kỳ, lại nhìn Uyên nằm ngoài trên ống quần Tô Ngọc Kỳ, bé tức giận, nhưng lúc này Uyên lại ung dung bình thản không sợ hãi kêu một tiếng “meo”.
Cố Tinh Tinh không bắt được Uyên, liền chơi một mình, bé lật lên ngăn kéo của người đàn ông, Tô Ngọc Kỳ cũng không giận, điện thoại di động vang lên, anh đứng lên, đi tới trước cửa sổ cạnh máy tính.
Trong ngăn kéo có rất nhiều đồ, có thuốc dạ dày, có các loại tài liệu, Cố Tinh Tinh cũng không thấy hứng thú.
Cuối cùng bé nhìn thấy một hộp đựng trang sức màu đỏ nhung tơ ở dưới cùng.
Mở ra, bên trong là một cái bông tai rất mộc mạc -
“Chú, chú không ở lại cùng cháu được sao?” Bé gái bắt lấy tay anh, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
“Đúng vậy, ngài Tô, ngài ở lại cùng ăn cơm trưa đi.”Trần Hồng Sở có chút băn khoăn cười.
Người đàn ông này cao quý bất phàm, hơi thở trên người hoàn toàn không hợp với nơi này.
Tô Ngọc Kỳ suy nghĩ một chút, nhìn ánh mắt chờ mong của Tinh Tinh, gật đầu.
Tô Ngọc Kỳ ở lại đây, mãi đến tối, ngồi ở một bên khác ghế sofa, nhìn Cố Tinh Tinh sẽ tranh ở cách đó không xa, Trần Tiểu Phong ở một bên nhìn, thiếu niên rất nghiêm túc, đưa tay xoa mái tóc thấm hương mềm mại của bé gái: “Tinh Tinh, ở đây tô màu đỏ.”
“Dạ.” Bé gái gật đầu.
Lý Thu Nguyệt rửa sạch trái cây mang ra, đặt trên khay trag, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai hơi thở trầm lạnh của người đàn ông, âu phục màu đen khiến người ta nghiêm khắc xa cách, đối với tất cả đều là đồ vật, đều là lạnh lùng, chỉ có khi nhìn về phía cô bé, ánh mắt rất dịu dàng.
Cô cắn môi, ánh mắt rơi vào cô bé đang vẽ tranh.
Tinh Tinh ở cùng ngài Tô này…
Trái tim Lý Thu Nguyệt hơi nhói, nhớ tới Cố Uyên, cô Cố là người lương thiện như vậy, trời cao vì sao phải đối với cô ấy như vậy? Nghĩ tới đây, trái tim Lý Thu Nguyệt cực kì chua xót.
Chín giờ tối.
Cố Tinh Tinh buồn ngủ, Tô Ngọc Kỳ ôm lấy bé, chuẩn bị đưa bé về khách sạn, Lý Thu Nguyệt nói: “Ngài Tô, đối diện là chỗ ở của cô Cố, tôi vẫn luôn dọn dẹp, rất sạch sẽ, Tinh Tinh quen ngủ nơi này.
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ đen kịt, thấp giọng hỏi: “Cô ấy ở đối diện sao?”
“Vâng, cô Cố ở đối diện, tuy hơn một năm cô Cố chưa trở về, nhà cũng trống không, tôi gần như mỗi tuần dọn dẹp một lần.” Lý thu Nguyệt vừa nói, vừa cầm chìa khóa ra ngoài, đi tới cửa phòng đối diện, mở cửa.
Tô Ngọc Kỳ đi vào, phòng khách rất ấm áp.
Ghế sofa, giấy gián tường đều là màu hồng nhạt.
Tia sáng ấm áp, chiếu sáng một căn phòng dịu dàng.
Người đàn ông ôm bé gái trong lòng đi tới phòng ngủ, thả Cố Tinh Tinh xuống, Lý Thu Nguyệt đi rồi, anh đi tới phòng khách, nhìn những dụng cụ gia đình được bài trí.
Khóe môi mang theo một vệt ý cười, căn phòng nho nhỏ này, rất ấm áp, anh ngồi trên salon, trên khay trà để các loại sách tranh, đều là bản thảo Cố Uyên vẽ, còn có rất nhiều đồ chơi điện tử, nhưng đều bài trí rất ngăn nắp.
Trong ngăn kéo phía dưới bàn trà đặt một album.
Người đàn ông vươn tay lấy ra, mở ra nhìn kĩ, cô gái trong ảnh nụ cười xán lạnh, mặc quần áo trắng, như bông hoa thuần khiết nhất núi rừng, ảnh của Cố Uyên rất ít, thêm vài tờ, đa số là ảnh Cố Tinh Tinh.
Từ lúc Cố Tinh Tinh còn rất nhỏ, cho tới bây giờ.
Trong lòng anh bắt đầu điên cuồng đố kị, điên cuồng oán hận, đố kị cô sống cùng người khác có đứa bé này, trong lòng càng hận, hận cô tại sao phải đi.
Tại sao không muốn đợi anh về.
Tại sao phải rời khỏi anh.
Tất cả những gì cô lo lắng anh đều có thể giúp cô giải quyết, tại sao không tin anh?
Thế nhưng… anh càng hận chính mình.
Mình có tư cách gì khiến cô tin tưởng, cho cô cảm giác an toàn? Cô sợ hãi, sợ anh biết cô gả thay sẽ càng thêm tức giận, sợ biết cô gạt anh mà nổi cơn thịnh nộ.
Cô không tin anh yêu cô.
Cô cho rằng có lẽ anh chỉ nói đùa.
Anh cho cô, xưa nay đều chỉ có tổn thương, chưa từng có vui vẻ.
Tô Ngọc Kỳ ngồi ở salon phòng khách, ánh mắt sâu sắc nhìn album trong tay, ngồi một đêm, ngày hôm sau, anh lại đi một chuyến tới nghĩa trang, ngón tay tho dài trắng nõn vuốt ve đường viền bia mộ lạnh lẽo: “Cố Uyên, em đợi tôi, rất nhanh tôi sẽ đưa em trở lại.”
Xế chiều hôm đó, anh mang Tinh Tinh về thành phố Hải Châu.
Thành phố Hải Châu mưa rơi lác đác.
Cố Tinh Tinh không nỡ lòng bỏ một nhà Lý Thu Nguyệt, trên máy bay nằm nhoài trong lòng Tô Ngọc Kỳ khóc một lúc, người đàn ông ôm lấy bé, đi tới biệt thự Ngân Phong.
Anh ra lệnh cho thuộc hạ đem phần lớn đồ của cô từ Cẩm Dung Uyển tới biệt thự Ngân Phong, Cố Tinh Tinh khóc mệt mỏi ngủ, sau khi tỉnh lại hỏi anh: “Mẹ ở đâu? Chú, cháu muốn tìm mẹ.”
Bé nhào vào lòng Tô Ngọc Kỳ, nhỏ giọng khóc: “Mẹ nói muốn ở cùng Tinh Tinh mà.”
Tô Ngọc Kỳ ôm bé thật chặt, giọng khàn khàn: “Ngoan, Tinh Tinh ngoan, mẹ cháu không thích nhất là tháy cháu khóc. Cô ấ ra nước ngoài du lịch… bỏ lại chú mà đi.”
Cố Tinh Tinh mềm mại yếu ớt rên lên: “Sao mẹ có thể làm như vậy?”
“Tinh Tinh, cháu đừng bỏ lại chú được không?” Đầu ngón tay Tô Ngọc Kỳ hơi run, anh nhẹ nhàng ôm mặt Cố Tinh Tinh: “Tinh Tinh, đồng ý với chú, ở cùng chú được không?”
Cố Tinh Tinh gật đầu, rất nghiêm túc gật đầu: “Dạ, Tinh Tinh sẽ cùng chú đợi mẹ về, Tinh Tinh sẽ dạy dỗ mẹ, không thể bỏ lại chú và Tinh Tinh rồi tự mình chạy ra ngoài chơi.”
“Được.”
“Tinh Tinh đã đồng ý với chú, chú có thể không khóc không?” Cố Tinh Tinh nói xong, vươn tay lau mặt người đàn ông.
“Tinh Tinh ngốc, chú không khóc.” Tô Ngọc Kỳ nhắm mắt lại, ôm chặt bé gái trong lòng: “Tinh Tinh nhìn lầm, bên ngoài đang mưa.”
“Tinh Tinh mới không ngốc đâu,” Cô bé bạnh quai hàm.
Cô bé nằm trong ngực Tô Ngọc Kỳ một lát, bị Uyên hấp dẫn, Tô Ngọc Kỳ bắt lấy cổ áo Uyên, cơ thể lông xù đặt trên đầu gối Cố Tinh Tinh: “Nó tên Uyên, là chú và mẹ cháu nuôi.”
“Chú, Uyên thật béo.”
Cố Tinh Tinh đưa tay vuốt ve cái bụng mềm mại của Uyên.
Uyên: “…”
Nó mới béo.
Mưa xong là một ngày nắng, Tô Ngọc Kỳ bắt tay vào chuyện công ty, trở nên càng lạnh lẽo lãnh đạm hơn trước đây, thủ đoạn tàn nhẫn thu mua mấy công ty,mấy người Trần Kiên Trung và Tống Thanh Việt đã đến một chuyến, Tô Ngọc Kỳ chỉ có chút mệt mỏi cười: “Các cậu yên tâm, tôi không dễ dàng sụp đổ vậy đâu.”
Chỉ là… thật sự rất mệt.
Giống như chỉ có liều mạng làm việc mệt đến không nhớ đến cô, mới có thể dễ chịu một chút.
Nhưng sao anh có thể không nhớ tới cô nữa đây?
Cho dù lại mệt, lại uống say, vừa nhắm mắt, cũng đều là người phụ nữ kia.
Đường Cảnh Ngọc vẫn còn có chút lo lắng, liền nói: “Đúng rồi, tối nay đến ghế lô riêng, anh Cẩm Diễm có bạn gái mới, chúng ta cùng nhau tụ tập.”
Dù sao mấy anh em tụ tập một chỗ, tâm trạng cũng khá một chút.
Tô Ngọc Kỳ suy nghĩ một chút, tối nay anh đã đồng ý với Cố Tinh Tinh sẽ về sớm một chút, liền nói: “Không được, hôm nào đi, hôm nay tôi phải về sớm chút.”
Trần Trung Kieen và Tống Thanh Việt bọn họ cũng biết sau khi Tô Ngọc Kỳ trở về từ thành phố Lệ Châu mang theo một cô bé, Cố yên để lại, đến nỗi cha đứa bé là ai…
Rất rõ ràng, không phải Tô Ngọc Kỳ, cô bé đó đã năm tuổi, Cố Uyên làm sao quen biết Tô Ngọc Kỳ được.
Có điều, Đường Cảnh Ngọc cảm thấy cái tên Cố Uyên, Lý Uyên, Trương Uyên gì đó rất quen tai, có lẽ tên này trong công ty rất nhiều, cũng không có gì quá bất ngờ.
Sáu giờ chiều, Tô Ngọc Kỳ về tới biệt tự Ngân Phong, người giúp việc nói: “Tôi muốn tắm cho cô chủ nhỏ, nhưng cô chủ nhỏ không muốn, nói phải đợi ngài tới.”
Tô Ngọc Kỳ đi tới phòng ngủ trẻ em: “Tinh Tinh-“
Bé gái mặc áo ngủ hồng nhạt, nằm lì trên giường, đang ôm Uyên một mặt u oán xem truyện cổ tích, nhìn thấy tô Ngọc Kỳ đứng ở cửa, vui vẻ chạy tới: “Chú.”
“Người giúp việc muốn tắm cho cháu, sao cháu lại không tắm, hả?”
Cố Tinh Tinh nghe được âm cuối câu của người đàn ông mang theo không thích, bé cúi đầu: “Cháu muốn chờ chú đến.”
Người đàn ông nhìn bộ dạng này của bé, cực kì giống Cố Uyên, tim chợt đau, anh đưa tay, đặt trên đầu Cố Tinh Tinh: “Tinh Tinh là con gái, chú không thể giúp cháu tắm, để người giúp việc giúp cháu tắm, tắm xong, chú sẽ cùng ăn với cháu.”
“Dạ.”
Ăn cơm tối xong, Tô Ngọc Kỳ về thư phòng, người giúp việc mang đến một ly trà, Cố Tinh Tinh ôm Uyên đứng ở cửa thư phòng, thò đầu vào.
Cô bé nhỏ giọng gọi chú.
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ rời khỏi máy tính, cười cười, ra hiệu cho bé đi vào, Cố Tinh Tinh thật biết điều, cũng không làm ồn, ôm Uyên chơi ở thư phòng.
Uyên lại chạy về phía Tô Ngọc Kỳ, vì nó cảm thấy mình sắp bị Cố Tinh Tinh sờ trọc rồi.
Ý đồ để Tô Ngọc Kỳ cứu vớt mình một chút.
Uyên trốn đến dưới bàn làm việc của Tô Ngọc Kỳ, Cố Tinh Tinh cười cùng Uyên chơi trốn tìm, ánh đèn trong thư phòng sáng long lanh, dát lên gương mặt vốn dĩ anh tuấn lại thon gầy của người đàn ông một tầng cảm giác yên tĩnh sâu sắc nhàn nhạt.
Cố Tinh Tinh chạy tới, nhìn Tô Ngọc Kỳ, lại nhìn Uyên nằm ngoài trên ống quần Tô Ngọc Kỳ, bé tức giận, nhưng lúc này Uyên lại ung dung bình thản không sợ hãi kêu một tiếng “meo”.
Cố Tinh Tinh không bắt được Uyên, liền chơi một mình, bé lật lên ngăn kéo của người đàn ông, Tô Ngọc Kỳ cũng không giận, điện thoại di động vang lên, anh đứng lên, đi tới trước cửa sổ cạnh máy tính.
Trong ngăn kéo có rất nhiều đồ, có thuốc dạ dày, có các loại tài liệu, Cố Tinh Tinh cũng không thấy hứng thú.
Cuối cùng bé nhìn thấy một hộp đựng trang sức màu đỏ nhung tơ ở dưới cùng.
Mở ra, bên trong là một cái bông tai rất mộc mạc -
/706
|