Trong đồn cảnh sát, Tô Ngọc Kỳ nhìn bức ảnh lúc đó Cố Uyên gặp tai nạn giao thông, cô gái nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, máu thịt be bét.
Ngón tay anh run rẩy.
Sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi nói: “Đây chỉ là một tai nạn giao thông thông thường, lúc đó người gây tai nạn say rượu lái xa bây giờ đã bị bắt. Vị tiên sinh này, xin ngài nén bi thương.”
Trên khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông không có bất kì cảm xúc gì, ngón tay run rẩy vuốt ve cô gái trong ảnh bằm trong vũng máu.
Anh rời khỏi cục cảnh sát, luật sư Trương nói: “Người gây tai nạn say rượu lái xe, nhưng cũng không bỏ chạy, có thái độ nhận sai, hình phạt khoảng chừng mười năm, ở trong tù nếu như thái độ sửa đổi tốt mà nói, còn có thể được giảm nhẹ hình phạt.
Trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông lộ ra uể oải, anh nhắm mắt lại, chỉ là hình phạt mười năm, ở trong tù còn có thể được giảm nhẹ hình phạt, rất nhanh sẽ được thả ra. Nhưng mà… Cố Uyên của anh đã không còn…
Cố Uyên của anh, đã không còn….
Tô Ngọc Kỳ ở lại thành phố Lệ Châu hơn một tháng, gần như mỗi ngày đều đến nghĩa trang, suốt cả một ngày, không làm gì cả, chỉ đứng trước bia mộ, cho dù trời mưa, cũng đứng thẳng tắp như điêu khắc.
Hoàng Hứng đứng cách đó không xa nhìn, gươg mặt người đàn ông nhìn bia mộ bằng ánh mắt dịu dàng.
Tô Ngọc Kỳ không phải người nói nhiều, nên anh ít khi nói chuyện với Cố Uyên, chỉ đứng trước bia mộ, ở cùng cô như vậy.
Lòng đất lạnh như thế, cô hẳn rất sợ hãi.
Ngày thứ bảy đó thành phố Lệ Châu đổ cơn mưa lớn, gần như là cơn mưa lớn nhất nửa năm nay, gió mạnh thét gào, nhiệt độ vốn dĩ đã ấm lên đột nhiên giảm xuống.
Trong không khí, gió lạnh giống như mang theo băng đao, cuốn sạch cây cối xanh biếc rìa đường, cây cối bị tàn phá khom lưng, người đi trên đường cả dù cũng cầm không vững, mưa to dội thẳng xuống đầu.
Cả ngày, bầu trời đều vô cùng âm u.
Một chiếc Maybach màu đen dừng ở cửa nghĩa trang, thân mang quần áo thể thao đen, anh xuống xe, Hoàng Hưng lập tức bung dù che đầu người đàn ông, nhưng trời mưa quá lớn, trong khoảnh khắc nửa bên vai đều ướt, Hoàng Hưng mở miệng: “Tổng giám đốc Tô, chờ mưa nhỏ hơn chút lại trở lại thăm cô… Mợ chủ.”
“Người đàn ông đi tới trước bia mộ, Tô Ngọc Kỳ nói với Hoàng Hưng: “Cậu về xe đi, tôi muốn một mình ở cùng cô ấy.”
Hoàng Hưng có chút do dự, vẫn gật đầu một cái nhưng không lập tức di, mà đứng cách đó không xa.
Trong khoảnh khắc, quần áo trên người người đàn ông đều ướt đẫm, nước mưa đánh vào mặt, sợi tóc ướt dính lên trán, hạt mưa chảy xuống theo khuôn mặt thon gầy cứng rắn của người đàn ông.
Ánh mắt anh nhìn bia mộ thật sâu.
Nơi sâu nhất khoang ngực ầm ĩ cuồn cuộn.
Viền mắt có chút đỏ, anh đứng đó lẩm bẩm nói gì đó với cô, mãi đến đêm khuya, thân hình người đàn ông có chút lảo đảo.
Hoàng Hưng ở phía xa nhìn, vội vàng bước tới, đỡ lấy anh, cơ thể vốn dĩ to lớn bây giờ trở nên thon gầy, Hoàng Hưng đỡ lấy vai Tô Ngọc Kỳ, nhìn mệt mỏi dưới mí mắt anh: “Tổng giám đốc Tô, anh không sao chứ?”
Trận mưa này, Tô Ngọc Kỳ sinh bệnh.
Khí thế to lớn.
Người đàn ông gần như mấy năm liền không sinh bệnh cảm cúm bị đánh gục trong một đêm, sốt tới 39,8°, suốt một tuần sốt cao liên tục, chuyển thành viêm phổi, ho khan còn xuất huyết, nằm bệnh viện nửa tháng mới có chuyển biến tốt.
Chiều thứ sáu, trong phòng bệnh bệnh viện.
Tô Ngọc Kỳ xem xong một phần tài liệu trong hòm thư, anh giơ tay xoa xoa mi tâm, dặn dò vệ sĩ đứng một bên: “Không còn sớm nữa, anh tới trường, đón Tinh Tinh đến đây.”
“Vâng.”
Đây là con gái cô, anh hận thế nào đi chăng nữa, đau lòng như thế nào đi chăng nữa, ghen tị thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ giúp cô chăm sóc tốt, đây là người duy nhất có liên quan tới cô, anh sẽ để trong lòng bàn tay mà chăm sóc.
Cho dù đứa bé này, là con của cô với ai.
Tô Ngọc Kỳ có chút tự giễu cong môi một hồi, anh sai người điều tra tư liệu về Cố Uyên, bây giờ Tinh Tinh đã năm tuổi, là năm năm trước khi Cố Uyên học đại học năm ba đã mang thai, không tiếp tục hoàn thành việc học, lén lút rời khỏi thành phố Hải Châu, đi tới thành phố Lệ Châu, nhưng chuyện liên quan tới ba của Tinh Tinh, lại không có bất kì tung tích gì.
Sau bốn mươi phút, trợ lí mang theo Cố Tinh Tinh tới phòng bệnh.
Cố Tinh Tinh thả cặp sách xuống, đi tới: “Chú, chú còn đau không?”
“Chú không đau.” Tô Ngọc Kỳ nhìn Tinh Tinh, đưa tay, ôm bé gái đặt lên chân mình, Cố Tinh Tinh giãy giụa: “Chú, cháu không muốn chú ôm, chú bị bệnh cần phải cố gắng nghỉ ngơi.”
Anh cười cười, giọng khàn khàn: “Tinh Tinh, chút sức này chú vẫn có chứ?”
“Chú, hôm nay Tinh Tinh ở đây với chú được không? Tinh Tinh không muốn đến khách sạn.”Cố Tinh Tinh vặn ngón tay trắng, trên mặt có chút mũm mĩm của trẻ con, cực kì đáng yêu, bé cúi đều, cắn môi, thỉnh thoảng giương mắt lên nhìn Tô Ngọc Kỳ, tựa như cẩn thận từng li từng tí một hỏi anh.
Bé không thích khách sạn, hai dì trong khách sạn tuy rất tốt nhưng ở đó quá lớn, bé không thích, bé muốn ở cùng chú này.
Bé nhớ anh Tiểu Phong rồi.
Cũng nhớ dì Lý và chú Trần.
Thế nhưng dì nói, mẹ và chú này ở cùng nhau, nên đi theo chú có thể tìm được mẹ.
Bé càng nhớ mẹ hơn.
“Xin lỗi.” Tô Ngọc Kỳ nhìn bé, đáy lòng đau xót, vẻ mặt này của bé giống y như Cố Uyên, người phụ nữ kia cũng luôn thích cúi đầu cẩn thận từng li từng tí cầu xin mình, khoang ngực chấn động quay cuồng: “Xin lỗi, chờ chú khỏe lại, sau đó mỗi ngày chú đều ở cùng cháu có được không?”
Lý Thu Nguyệt giao cô bé này cho mình, anh mắc bệnh nằm viện, để trợ lí đón Tinh Tinh về khách sạn, sao có thể một đứa bé mỗi ngày đều ở bệnh viện được?
Anh cũng sợ lây bệnh cho bé.
Bây giờ nhìn lại, là anh cân nhắc không chu toàn rồi.
“Được.”
Cố Tinh Tinh hài lòng cười lên, trên mặt có hai má lúm đồng tiền.
Buổi tối, Cố Tinh Tinh nằm trên sofa lớn, dáng người bé gái nho nhỏ, Hoàng Hưng đang nói chuyện trong công ty mấy ngày nay, người đàn ông ra hiệu anh ta nói nhỏ một chút.
Hoàng Hưng liếc mắt nhìn bé gái nằm trên sofa, thấp giọng lại.
Tô Ngọc Kỳ xuống giường đi tới, cầm chăn đăó cho bé, sắc trời còn sớm, anh ngồi một bên, mở laptop ra xem tài liệu.
Qua mấy ngày, Tô Ngọc Kỳ liền để Hoàng Hưng làm thủ tục xuất viện cho mình, anh mang theo Cố Tinh Tinh tới nhà Lý Thu Nguyệt, anh biết, cô bé này từ nhỏ đã lớn lên ở đây, rất thân thiết với người nhà này.
Anh sai người giúp Lý Thu Nguyệt và Trần Hồng Sở tìm một công việc thật tốt ở thành phố Lệ Châu, người nhà này đối với Cố Uyên rất tốt, anh biết một người phụ nữ lúc học đại học mang thai có bộ dạng gì, gặp bao nhiêu khinh thường trào phúng.
Chẳng trách lại một mình đi tới thành phố Lệ Châu.
Tô Ngọc Kỳ cũng không phải không nghĩ tới, đứa bé này, Cố Tinh Tinh, có lẽ là con của Hạ Cường Nam, Hạ Cường Nam ngày xưa là người yêu của cô, điều này khiến trái tim anh chấn động đau đớn, sắp nghẹt thở vì đau.
Nhưng căn cứ vào tài liệu anh điều tra được, sau khi Hạ Cường Nam làm còn nuôi nhà họ Hạ liền bỏ rơi Cố Uyên, đưa bé này… không phải của Hạ Cường Nam.
Ngón tay anh run rẩy.
Sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi nói: “Đây chỉ là một tai nạn giao thông thông thường, lúc đó người gây tai nạn say rượu lái xa bây giờ đã bị bắt. Vị tiên sinh này, xin ngài nén bi thương.”
Trên khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông không có bất kì cảm xúc gì, ngón tay run rẩy vuốt ve cô gái trong ảnh bằm trong vũng máu.
Anh rời khỏi cục cảnh sát, luật sư Trương nói: “Người gây tai nạn say rượu lái xe, nhưng cũng không bỏ chạy, có thái độ nhận sai, hình phạt khoảng chừng mười năm, ở trong tù nếu như thái độ sửa đổi tốt mà nói, còn có thể được giảm nhẹ hình phạt.
Trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông lộ ra uể oải, anh nhắm mắt lại, chỉ là hình phạt mười năm, ở trong tù còn có thể được giảm nhẹ hình phạt, rất nhanh sẽ được thả ra. Nhưng mà… Cố Uyên của anh đã không còn…
Cố Uyên của anh, đã không còn….
Tô Ngọc Kỳ ở lại thành phố Lệ Châu hơn một tháng, gần như mỗi ngày đều đến nghĩa trang, suốt cả một ngày, không làm gì cả, chỉ đứng trước bia mộ, cho dù trời mưa, cũng đứng thẳng tắp như điêu khắc.
Hoàng Hứng đứng cách đó không xa nhìn, gươg mặt người đàn ông nhìn bia mộ bằng ánh mắt dịu dàng.
Tô Ngọc Kỳ không phải người nói nhiều, nên anh ít khi nói chuyện với Cố Uyên, chỉ đứng trước bia mộ, ở cùng cô như vậy.
Lòng đất lạnh như thế, cô hẳn rất sợ hãi.
Ngày thứ bảy đó thành phố Lệ Châu đổ cơn mưa lớn, gần như là cơn mưa lớn nhất nửa năm nay, gió mạnh thét gào, nhiệt độ vốn dĩ đã ấm lên đột nhiên giảm xuống.
Trong không khí, gió lạnh giống như mang theo băng đao, cuốn sạch cây cối xanh biếc rìa đường, cây cối bị tàn phá khom lưng, người đi trên đường cả dù cũng cầm không vững, mưa to dội thẳng xuống đầu.
Cả ngày, bầu trời đều vô cùng âm u.
Một chiếc Maybach màu đen dừng ở cửa nghĩa trang, thân mang quần áo thể thao đen, anh xuống xe, Hoàng Hưng lập tức bung dù che đầu người đàn ông, nhưng trời mưa quá lớn, trong khoảnh khắc nửa bên vai đều ướt, Hoàng Hưng mở miệng: “Tổng giám đốc Tô, chờ mưa nhỏ hơn chút lại trở lại thăm cô… Mợ chủ.”
“Người đàn ông đi tới trước bia mộ, Tô Ngọc Kỳ nói với Hoàng Hưng: “Cậu về xe đi, tôi muốn một mình ở cùng cô ấy.”
Hoàng Hưng có chút do dự, vẫn gật đầu một cái nhưng không lập tức di, mà đứng cách đó không xa.
Trong khoảnh khắc, quần áo trên người người đàn ông đều ướt đẫm, nước mưa đánh vào mặt, sợi tóc ướt dính lên trán, hạt mưa chảy xuống theo khuôn mặt thon gầy cứng rắn của người đàn ông.
Ánh mắt anh nhìn bia mộ thật sâu.
Nơi sâu nhất khoang ngực ầm ĩ cuồn cuộn.
Viền mắt có chút đỏ, anh đứng đó lẩm bẩm nói gì đó với cô, mãi đến đêm khuya, thân hình người đàn ông có chút lảo đảo.
Hoàng Hưng ở phía xa nhìn, vội vàng bước tới, đỡ lấy anh, cơ thể vốn dĩ to lớn bây giờ trở nên thon gầy, Hoàng Hưng đỡ lấy vai Tô Ngọc Kỳ, nhìn mệt mỏi dưới mí mắt anh: “Tổng giám đốc Tô, anh không sao chứ?”
Trận mưa này, Tô Ngọc Kỳ sinh bệnh.
Khí thế to lớn.
Người đàn ông gần như mấy năm liền không sinh bệnh cảm cúm bị đánh gục trong một đêm, sốt tới 39,8°, suốt một tuần sốt cao liên tục, chuyển thành viêm phổi, ho khan còn xuất huyết, nằm bệnh viện nửa tháng mới có chuyển biến tốt.
Chiều thứ sáu, trong phòng bệnh bệnh viện.
Tô Ngọc Kỳ xem xong một phần tài liệu trong hòm thư, anh giơ tay xoa xoa mi tâm, dặn dò vệ sĩ đứng một bên: “Không còn sớm nữa, anh tới trường, đón Tinh Tinh đến đây.”
“Vâng.”
Đây là con gái cô, anh hận thế nào đi chăng nữa, đau lòng như thế nào đi chăng nữa, ghen tị thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ giúp cô chăm sóc tốt, đây là người duy nhất có liên quan tới cô, anh sẽ để trong lòng bàn tay mà chăm sóc.
Cho dù đứa bé này, là con của cô với ai.
Tô Ngọc Kỳ có chút tự giễu cong môi một hồi, anh sai người điều tra tư liệu về Cố Uyên, bây giờ Tinh Tinh đã năm tuổi, là năm năm trước khi Cố Uyên học đại học năm ba đã mang thai, không tiếp tục hoàn thành việc học, lén lút rời khỏi thành phố Hải Châu, đi tới thành phố Lệ Châu, nhưng chuyện liên quan tới ba của Tinh Tinh, lại không có bất kì tung tích gì.
Sau bốn mươi phút, trợ lí mang theo Cố Tinh Tinh tới phòng bệnh.
Cố Tinh Tinh thả cặp sách xuống, đi tới: “Chú, chú còn đau không?”
“Chú không đau.” Tô Ngọc Kỳ nhìn Tinh Tinh, đưa tay, ôm bé gái đặt lên chân mình, Cố Tinh Tinh giãy giụa: “Chú, cháu không muốn chú ôm, chú bị bệnh cần phải cố gắng nghỉ ngơi.”
Anh cười cười, giọng khàn khàn: “Tinh Tinh, chút sức này chú vẫn có chứ?”
“Chú, hôm nay Tinh Tinh ở đây với chú được không? Tinh Tinh không muốn đến khách sạn.”Cố Tinh Tinh vặn ngón tay trắng, trên mặt có chút mũm mĩm của trẻ con, cực kì đáng yêu, bé cúi đều, cắn môi, thỉnh thoảng giương mắt lên nhìn Tô Ngọc Kỳ, tựa như cẩn thận từng li từng tí một hỏi anh.
Bé không thích khách sạn, hai dì trong khách sạn tuy rất tốt nhưng ở đó quá lớn, bé không thích, bé muốn ở cùng chú này.
Bé nhớ anh Tiểu Phong rồi.
Cũng nhớ dì Lý và chú Trần.
Thế nhưng dì nói, mẹ và chú này ở cùng nhau, nên đi theo chú có thể tìm được mẹ.
Bé càng nhớ mẹ hơn.
“Xin lỗi.” Tô Ngọc Kỳ nhìn bé, đáy lòng đau xót, vẻ mặt này của bé giống y như Cố Uyên, người phụ nữ kia cũng luôn thích cúi đầu cẩn thận từng li từng tí cầu xin mình, khoang ngực chấn động quay cuồng: “Xin lỗi, chờ chú khỏe lại, sau đó mỗi ngày chú đều ở cùng cháu có được không?”
Lý Thu Nguyệt giao cô bé này cho mình, anh mắc bệnh nằm viện, để trợ lí đón Tinh Tinh về khách sạn, sao có thể một đứa bé mỗi ngày đều ở bệnh viện được?
Anh cũng sợ lây bệnh cho bé.
Bây giờ nhìn lại, là anh cân nhắc không chu toàn rồi.
“Được.”
Cố Tinh Tinh hài lòng cười lên, trên mặt có hai má lúm đồng tiền.
Buổi tối, Cố Tinh Tinh nằm trên sofa lớn, dáng người bé gái nho nhỏ, Hoàng Hưng đang nói chuyện trong công ty mấy ngày nay, người đàn ông ra hiệu anh ta nói nhỏ một chút.
Hoàng Hưng liếc mắt nhìn bé gái nằm trên sofa, thấp giọng lại.
Tô Ngọc Kỳ xuống giường đi tới, cầm chăn đăó cho bé, sắc trời còn sớm, anh ngồi một bên, mở laptop ra xem tài liệu.
Qua mấy ngày, Tô Ngọc Kỳ liền để Hoàng Hưng làm thủ tục xuất viện cho mình, anh mang theo Cố Tinh Tinh tới nhà Lý Thu Nguyệt, anh biết, cô bé này từ nhỏ đã lớn lên ở đây, rất thân thiết với người nhà này.
Anh sai người giúp Lý Thu Nguyệt và Trần Hồng Sở tìm một công việc thật tốt ở thành phố Lệ Châu, người nhà này đối với Cố Uyên rất tốt, anh biết một người phụ nữ lúc học đại học mang thai có bộ dạng gì, gặp bao nhiêu khinh thường trào phúng.
Chẳng trách lại một mình đi tới thành phố Lệ Châu.
Tô Ngọc Kỳ cũng không phải không nghĩ tới, đứa bé này, Cố Tinh Tinh, có lẽ là con của Hạ Cường Nam, Hạ Cường Nam ngày xưa là người yêu của cô, điều này khiến trái tim anh chấn động đau đớn, sắp nghẹt thở vì đau.
Nhưng căn cứ vào tài liệu anh điều tra được, sau khi Hạ Cường Nam làm còn nuôi nhà họ Hạ liền bỏ rơi Cố Uyên, đưa bé này… không phải của Hạ Cường Nam.
/706
|