Trụ sở chính của gia tộc phương Đông ở Mỹ, Đông Phương Vỹ cũng định cư thời gian dài ở đó nên hợp tác làm ăn qua lại với Tô Vân Thâm tương đối nhiều.
Phương Đông Vỹ cười: “Nhị gia nói đùa.” Cô ta đi đến trước ghế sô-pha, đặt túi xách lên đó rồi chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt dừng trên người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm, một chữ cũng chưa nói kia: “Kỳ, không ở lại thêm vài nữa sao?”
Tô Ngọc Kỳ gạt tàn thuốc, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn Phương Đông Vỹ, ngữ điệu lạnh lùng thản nhiên: “Công ty còn có việc, vấn đề ở đây cô có thể thương lượng với anh hai.”
“Kỳ, lần này tới, em vẫn chưa gặp được vợ anh, bữa tiệc tối nay của nhà Phương Đông anh dẫn cô ấy tới đi.”
Phương Đông Vỹ cười đoan trang cao quý, cô ta muốn nhìn xem bà Tô là người nhà giàu mới nổi nào, có bản lĩnh gì mà có thể ở bên người đàn ông này, có thể sánh vai với Kỳ chỉ có Đông Phương Vỹ cô ta mà thôi.
Trước nay cô ta chưa từng sợ hãi bên cạnh Tô Ngọc Kỳ có người phụ nữ khác, bởi đó chỉ là những người phụ nữ thấp hèn mà thôi, đến cuối cùng người đàn ông này vẫn là của mình.
“Cô ấy không thích những nơi ồn ào, náo nhiệt.” Câu nói này coi như là từ chối.
Đông Phương Vỹ cười sáng lạn: “Kỳ, chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm như vậy, anh đến đây em cũng nên làm người chủ nhà tận tình một chút, chỉ là ăn bữa cơm gia đình bình thường thôi, em cũng rất muốn làm quen bà Tô.”
...
Địa điểm tổ chức bữa tiệc nhà Đông Phương chính là ở biệt thự nhà Đông Phương.
Buổi yến tiệc mời không ít nhóm gia tộc có làm ăn hợp tác qua lại với nhà Đông Phương.
Cố Uyên mặc bộ váy dài màu vàng nhạt trang nhã thục nữ, không hề khoa trương, vô cùng khiêm tốn thanh nhã theo sau Tô Ngọc Kỳ bước vào sảnh hội nguy nga lộng lẫy với đèn thủy tinh sáng lấp lánh. Một cô gái trẻ tuổi khuôn mặt tinh xảo, hoa lệ tay nâng ly rượu đi tới, nhân viên phục vụ phía sau cũng qua đây, đưa cho Tô Ngọc Kỳ một ly rượu vang.
Đông Phương Vỹ mỉm cười đứng bên cạnh Tô Ngọc Kỳ: “Kỳ, đây là bà Tô sao?”
Cố Uyên nhìn người con gái trước mặt, thì ra đây là Đông Phương Vỹ à, cô hơi cười một chút: “Cô Đông Phương.”
Đông Phương Vỹ nhìn Cố Uyên, không cảm nhận được bất kỳ cảm giác uy hiếp nào, cho dù là Tống Ánh San mà trước kia Kỳ cực kỳ thích đó, cô ta cũng không để vào mắt.
Người phụ nữ thanh cao, nhã nhặn kiểu này không thể chiếm được tái tim Tô Ngọc Kỳ, anh chẳng qua chỉ là muốn đổi khẩu vị thanh đạm vài hôm mà thôi.
“Kỳ, mai em về nước rồi, ông nội tìm em có chuyện cần nói, ông đang ở phòng nghỉ tầng hai đợi em.”
Tô Ngọc Kỳ hơi nhíu mày sau đó lập tức giãn ra, gật đầu rồi xoay người nói với Cố Uyên: “Đừng đi lung tung, đi ăn đi chút gì đi.”
Cố Uyên gật đầu.
Đông Phương Vỹ đi theo Tô Ngọc Kỳ đến phòng nghỉ, Cố Uyên sao lại không nhìn ra vị đại tiểu thư nhà Đông Phương có địch ý với cô chứ!
Trong sảnh hội những bóng người xinh đẹp quần áo là lượt đi tới đi lui, trong không khí phảng phất hương rượu vang thơm dịu, Cố Uyên ăn chút đồ rồi nâng ly nước ép trái cây đi hàn huyên với Thiệu Tuyết.
Trước mắt Thiệu Tuyết đang quay một bộ phim, cũng đã sắp hoàn thành, quay cả sáng cả tối, ngoại trừ Cố Uyên có lúc hơi đối lập ra thì dường như không ai có thể chịu được sự khủng bố tin nhắn của cô ấy.
Đột nhiên cô nhớ ra sắp đến ngày kết hôn của Mộc Như Phương rồi nên hỏi: “Sắp tới ngày kết hôn của Mộc Như Phương với thái tử gia nhà họ Đào rồi nhỉ?”
“Ừm, là thứ bảy tuần này.”
Còn năm ngày nữa.
Lại nói thêm vài câu rồi Thiệu Tuyết nói: “Tôi phải đi đóng phim rồi, haiz, qua mấy ngày nữa tôi sẽ được giải phóng, tôi sẽ ở nhà ngủ một giấc thật ngon.”
Cố Uyên chuẩn bị cất điện thoại thì trước mặt có ba cô gái phương Tây đi tới, đúng lúc va vào Cố Uyên, trên tay cô đang cầm ly nước ép, vì sợ không cẩn thận sẽ làm đổ lên quần áo nên theo bản năng cô bảo vệ ly nước ép trong tay.
Điện thoại rơi xuống đất.
“Tôi xin lỗi.” Mấy cô gái phương Tây vội vàng xin lỗi, một cô gái nhặt điện thoại Cố Uyên lên đưa cho cô, dùng ngôn ngữ không được thuần thục nói: “Cô à, thật... ngại quá...”
Cố Uyên hơi nhíu mày, lắc đầu: “Không sao.”
Nhận điện thoại, điện thoại đã không thể khởi động được nữa, màn hình cũng hơi vỡ, điện thoại Cố Uyên cũng không có gì để chơi, cô nghĩ ngày mai về nước sửa nếu không được thì mua cái mới.
Nghe thấy có người gọi mình, Cố Uyên quay người lại.
Cô thấy một cô gái trẻ tuổi mặc âu phục hồng nhạt có con ngươi màu trà đi tới: “Bà Tô.”
Là cô gái phương Tây cô gặp trong buổi yến tiệc lần trước, An Thuần.
“Cô An Thuần.”
Chỉ là gặp mặt một lần mà thôi, hai bên cũng không thân quen nên chào hỏi rồi nói vài câu, An Thuần liền bị bạn bè kéo đi, còn Cố Uyên vào nhà vệ sinh một chút.
Đối với loại tiệc xã giao thương nghiệp kiểu này, Cố Uyên vẫn không thể quen được, rửa tay xong đang định đi ra thì đột nhiên có một bàn tay đưa ra bịt chặt miệng cô.
Cố Uyên giãy giụa.
Trên khăn có tẩm thuốc mê nồng nặc, len vào hơi thở cô.
Dần dần cô mất đi ý thức.
...
“Ý của cháu ta cậu cũng biết đó nhưng cậu đã kết hôn rồi, thật là đáng tiếc.” Ông cụ Đông Phương cười, uống một ngụm trà.
“Lão tiên sinh khách khí rồi, là khi đó Tô tôi không xứng với cô Đông Phương.”
Năm đó trong khoảng thời gian học ở Mỹ, Đông Phương Vỹ cũng vứt bỏ dáng vẻ kiêu ngạo của mình điên cuồng theo đuổi Tô Ngọc Kỳ, hơn nữa còn tỏ tình với anh.
Nhưng lại bị Tô Ngọc Kỳ từ chối.
Đông Phương Dạ nhìn Tô Ngọc Kỳ, có chút tiếc nuối thở dài, người này nếu như trở thành cháu rể ông ta thì gia tộc to lớn Đông Phương giao cho anh chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.
Đông Phương Vỹ đương nhiên sẽ quản lý rất tốt xí nghiệp gia tộc nhưng dù sao cũng là con gái, sao có thể có tầm nhìn xa trông rộng và thủ đoạn cứng rắn được như cánh đàn ông.
Những tên công tử theo đuổi cháu gái ông cũng rất nhiều nhưng đều là những kẻ ăn hại không làm được việc.
Tô Ngọc Kỳ nhìn đồng hồ trên tay: “Chuyện về cô tư nhà Đông Phương, Tô tôi rất xin lỗi, không nghĩ rằng lại xảy ra chuyện như này.”
Ông cụ Đông Phương phất tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện của Huỳnh Huỳnh ngay từ đầu ta đã cho người đi điều tra, đây rõ ràng là có người tâm địa độc ác đứng đằng sau giở trò muốn châm ngòi quan hệ mấy nhà chúng ta, nếu để ta bắt được người này nhất định không bỏ qua cho hắn.”
Một bàn tay độc ác đứng đằng sau có ý đồ làm náo loạn mấy gia tộc lớn.
“Đúng rồi, khi nào về thì giúp ta gửi lời hỏi thăm ông nội cậu.”
...
Cố Uyên từ từ mở mắt, thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn hết tác dụng, hai bên Thái Dương vẫn âm ỉ đau.
Từng luồng khí lạnh bao vây lấy cô.
Cố Uyên ngồi dậy, vừa day huyệt Thái Dương vừa cảnh giác nhìn xung quanh, nơi này là...
Là hầm chứa băng ướp lạnh rau quả, đồ ăn của biệt thự.
Ý thức được điều này Cố Uyên không khỏi cắn chặt môi, cô đứng dậy, đến thở cũng đều thở ra một làn khói trắng, sao cô lại ở đây?!
Cô nhắm mắt lại suy nghĩ, cô nhớ khi đó đang chuẩn bị từ nhà vệ sinh đi ra...
Có người đã đánh thuốc mê cô.
Khi ấy trong nhà vệ sinh chỉ có hai cô gái trẻ tuổi đang rửa tay, Cố Uyên lúc đó cũng không để ý những điều này.
Cô nhanh chóng đi về phía cửa, đập cửa rồi hét.
“Có ai không, có ai ở ngoài không?!”
Phương Đông Vỹ cười: “Nhị gia nói đùa.” Cô ta đi đến trước ghế sô-pha, đặt túi xách lên đó rồi chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt dừng trên người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm, một chữ cũng chưa nói kia: “Kỳ, không ở lại thêm vài nữa sao?”
Tô Ngọc Kỳ gạt tàn thuốc, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn Phương Đông Vỹ, ngữ điệu lạnh lùng thản nhiên: “Công ty còn có việc, vấn đề ở đây cô có thể thương lượng với anh hai.”
“Kỳ, lần này tới, em vẫn chưa gặp được vợ anh, bữa tiệc tối nay của nhà Phương Đông anh dẫn cô ấy tới đi.”
Phương Đông Vỹ cười đoan trang cao quý, cô ta muốn nhìn xem bà Tô là người nhà giàu mới nổi nào, có bản lĩnh gì mà có thể ở bên người đàn ông này, có thể sánh vai với Kỳ chỉ có Đông Phương Vỹ cô ta mà thôi.
Trước nay cô ta chưa từng sợ hãi bên cạnh Tô Ngọc Kỳ có người phụ nữ khác, bởi đó chỉ là những người phụ nữ thấp hèn mà thôi, đến cuối cùng người đàn ông này vẫn là của mình.
“Cô ấy không thích những nơi ồn ào, náo nhiệt.” Câu nói này coi như là từ chối.
Đông Phương Vỹ cười sáng lạn: “Kỳ, chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm như vậy, anh đến đây em cũng nên làm người chủ nhà tận tình một chút, chỉ là ăn bữa cơm gia đình bình thường thôi, em cũng rất muốn làm quen bà Tô.”
...
Địa điểm tổ chức bữa tiệc nhà Đông Phương chính là ở biệt thự nhà Đông Phương.
Buổi yến tiệc mời không ít nhóm gia tộc có làm ăn hợp tác qua lại với nhà Đông Phương.
Cố Uyên mặc bộ váy dài màu vàng nhạt trang nhã thục nữ, không hề khoa trương, vô cùng khiêm tốn thanh nhã theo sau Tô Ngọc Kỳ bước vào sảnh hội nguy nga lộng lẫy với đèn thủy tinh sáng lấp lánh. Một cô gái trẻ tuổi khuôn mặt tinh xảo, hoa lệ tay nâng ly rượu đi tới, nhân viên phục vụ phía sau cũng qua đây, đưa cho Tô Ngọc Kỳ một ly rượu vang.
Đông Phương Vỹ mỉm cười đứng bên cạnh Tô Ngọc Kỳ: “Kỳ, đây là bà Tô sao?”
Cố Uyên nhìn người con gái trước mặt, thì ra đây là Đông Phương Vỹ à, cô hơi cười một chút: “Cô Đông Phương.”
Đông Phương Vỹ nhìn Cố Uyên, không cảm nhận được bất kỳ cảm giác uy hiếp nào, cho dù là Tống Ánh San mà trước kia Kỳ cực kỳ thích đó, cô ta cũng không để vào mắt.
Người phụ nữ thanh cao, nhã nhặn kiểu này không thể chiếm được tái tim Tô Ngọc Kỳ, anh chẳng qua chỉ là muốn đổi khẩu vị thanh đạm vài hôm mà thôi.
“Kỳ, mai em về nước rồi, ông nội tìm em có chuyện cần nói, ông đang ở phòng nghỉ tầng hai đợi em.”
Tô Ngọc Kỳ hơi nhíu mày sau đó lập tức giãn ra, gật đầu rồi xoay người nói với Cố Uyên: “Đừng đi lung tung, đi ăn đi chút gì đi.”
Cố Uyên gật đầu.
Đông Phương Vỹ đi theo Tô Ngọc Kỳ đến phòng nghỉ, Cố Uyên sao lại không nhìn ra vị đại tiểu thư nhà Đông Phương có địch ý với cô chứ!
Trong sảnh hội những bóng người xinh đẹp quần áo là lượt đi tới đi lui, trong không khí phảng phất hương rượu vang thơm dịu, Cố Uyên ăn chút đồ rồi nâng ly nước ép trái cây đi hàn huyên với Thiệu Tuyết.
Trước mắt Thiệu Tuyết đang quay một bộ phim, cũng đã sắp hoàn thành, quay cả sáng cả tối, ngoại trừ Cố Uyên có lúc hơi đối lập ra thì dường như không ai có thể chịu được sự khủng bố tin nhắn của cô ấy.
Đột nhiên cô nhớ ra sắp đến ngày kết hôn của Mộc Như Phương rồi nên hỏi: “Sắp tới ngày kết hôn của Mộc Như Phương với thái tử gia nhà họ Đào rồi nhỉ?”
“Ừm, là thứ bảy tuần này.”
Còn năm ngày nữa.
Lại nói thêm vài câu rồi Thiệu Tuyết nói: “Tôi phải đi đóng phim rồi, haiz, qua mấy ngày nữa tôi sẽ được giải phóng, tôi sẽ ở nhà ngủ một giấc thật ngon.”
Cố Uyên chuẩn bị cất điện thoại thì trước mặt có ba cô gái phương Tây đi tới, đúng lúc va vào Cố Uyên, trên tay cô đang cầm ly nước ép, vì sợ không cẩn thận sẽ làm đổ lên quần áo nên theo bản năng cô bảo vệ ly nước ép trong tay.
Điện thoại rơi xuống đất.
“Tôi xin lỗi.” Mấy cô gái phương Tây vội vàng xin lỗi, một cô gái nhặt điện thoại Cố Uyên lên đưa cho cô, dùng ngôn ngữ không được thuần thục nói: “Cô à, thật... ngại quá...”
Cố Uyên hơi nhíu mày, lắc đầu: “Không sao.”
Nhận điện thoại, điện thoại đã không thể khởi động được nữa, màn hình cũng hơi vỡ, điện thoại Cố Uyên cũng không có gì để chơi, cô nghĩ ngày mai về nước sửa nếu không được thì mua cái mới.
Nghe thấy có người gọi mình, Cố Uyên quay người lại.
Cô thấy một cô gái trẻ tuổi mặc âu phục hồng nhạt có con ngươi màu trà đi tới: “Bà Tô.”
Là cô gái phương Tây cô gặp trong buổi yến tiệc lần trước, An Thuần.
“Cô An Thuần.”
Chỉ là gặp mặt một lần mà thôi, hai bên cũng không thân quen nên chào hỏi rồi nói vài câu, An Thuần liền bị bạn bè kéo đi, còn Cố Uyên vào nhà vệ sinh một chút.
Đối với loại tiệc xã giao thương nghiệp kiểu này, Cố Uyên vẫn không thể quen được, rửa tay xong đang định đi ra thì đột nhiên có một bàn tay đưa ra bịt chặt miệng cô.
Cố Uyên giãy giụa.
Trên khăn có tẩm thuốc mê nồng nặc, len vào hơi thở cô.
Dần dần cô mất đi ý thức.
...
“Ý của cháu ta cậu cũng biết đó nhưng cậu đã kết hôn rồi, thật là đáng tiếc.” Ông cụ Đông Phương cười, uống một ngụm trà.
“Lão tiên sinh khách khí rồi, là khi đó Tô tôi không xứng với cô Đông Phương.”
Năm đó trong khoảng thời gian học ở Mỹ, Đông Phương Vỹ cũng vứt bỏ dáng vẻ kiêu ngạo của mình điên cuồng theo đuổi Tô Ngọc Kỳ, hơn nữa còn tỏ tình với anh.
Nhưng lại bị Tô Ngọc Kỳ từ chối.
Đông Phương Dạ nhìn Tô Ngọc Kỳ, có chút tiếc nuối thở dài, người này nếu như trở thành cháu rể ông ta thì gia tộc to lớn Đông Phương giao cho anh chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.
Đông Phương Vỹ đương nhiên sẽ quản lý rất tốt xí nghiệp gia tộc nhưng dù sao cũng là con gái, sao có thể có tầm nhìn xa trông rộng và thủ đoạn cứng rắn được như cánh đàn ông.
Những tên công tử theo đuổi cháu gái ông cũng rất nhiều nhưng đều là những kẻ ăn hại không làm được việc.
Tô Ngọc Kỳ nhìn đồng hồ trên tay: “Chuyện về cô tư nhà Đông Phương, Tô tôi rất xin lỗi, không nghĩ rằng lại xảy ra chuyện như này.”
Ông cụ Đông Phương phất tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện của Huỳnh Huỳnh ngay từ đầu ta đã cho người đi điều tra, đây rõ ràng là có người tâm địa độc ác đứng đằng sau giở trò muốn châm ngòi quan hệ mấy nhà chúng ta, nếu để ta bắt được người này nhất định không bỏ qua cho hắn.”
Một bàn tay độc ác đứng đằng sau có ý đồ làm náo loạn mấy gia tộc lớn.
“Đúng rồi, khi nào về thì giúp ta gửi lời hỏi thăm ông nội cậu.”
...
Cố Uyên từ từ mở mắt, thuốc mê vẫn chưa hoàn toàn hết tác dụng, hai bên Thái Dương vẫn âm ỉ đau.
Từng luồng khí lạnh bao vây lấy cô.
Cố Uyên ngồi dậy, vừa day huyệt Thái Dương vừa cảnh giác nhìn xung quanh, nơi này là...
Là hầm chứa băng ướp lạnh rau quả, đồ ăn của biệt thự.
Ý thức được điều này Cố Uyên không khỏi cắn chặt môi, cô đứng dậy, đến thở cũng đều thở ra một làn khói trắng, sao cô lại ở đây?!
Cô nhắm mắt lại suy nghĩ, cô nhớ khi đó đang chuẩn bị từ nhà vệ sinh đi ra...
Có người đã đánh thuốc mê cô.
Khi ấy trong nhà vệ sinh chỉ có hai cô gái trẻ tuổi đang rửa tay, Cố Uyên lúc đó cũng không để ý những điều này.
Cô nhanh chóng đi về phía cửa, đập cửa rồi hét.
“Có ai không, có ai ở ngoài không?!”
/706
|