Anh cách chăn ôm lấy cô: "Ngủ, nhóm lửa của ông đây lên rồi, ngủ kiểu gì, dập tắt lửa xong rồi ngủ tiếp."
Hôn người phụ nữ mấy cái, người mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, giống như thuốc kích dục vậy, anh thật sự không thể điều khiển được bản thân mình, nhìn nhìn giờ, kéo chăn để lộ ra đầu cô: "Còn rất sớm."
.....
Lúc buổi sáng Cố Uyên thức dậy Tô Ngọc Kỳ còn đang nghỉ ngơi, cô xuống giường khoác thêm quần áo, muốn tìm thuốc tránh thai trong túi uống một viên, nhưng tìm hai lần rồi, vẫn không tìm thấy, chẳng lẽ là cô đặt ở đâu rồi quên mất?
Đang chuẩn bị cẩn thận tìm thử, Tô Ngọc Kỳ thức dậy, Cố Uyên đến phòng tắm tắm rửa trước, sau đó tìm ra hòm thuốc đổi thuốc cho anh.
Khoảng thời gian này, miệng vết thương của anh đã khôi phục không tệ, cũng không có hiện tượng bị nứt.
Bởi vì ngày mai phải đi về.
Cho nên hôm nay Tô Ngọc Kỳ đặc biệt bận, có rất nhiều chuyện phải xử lý, lúc buổi sáng Cố Uyên đi trung tâm thương mại một chuyến, chọn mấy quà tặng, mang về cho bọn Tiêu Tuyết.
Ngày mai sẽ về nước, cho nên lúc buổi chiều Cố Uyên đến khu mộ xem Tùng An, lúc đi ra đã khoảng ba giờ, lại đi đến nhà Nguyễn Mạn Sênh, Nguyễn Mạn Sênh có bệnh tim, Cố Uyên hiểu rất rõ loại bệnh này.
Bởi vì Tùng An cũng vậy.
Bên cạnh không thể không có người.
Nguyễn Mạn Sênh cười cười nói mình không sao, La Thần Dương ở đây, Cố Uyên chào hỏi một cái, lên lầu, đi vào trong phòng vẽ tranh của Cố Tùng An.
Lọt vào trong tầm mắt là trên vách tường, gần như ba mặt tường đều có dán tranh, trên đó là đủ loại dáng vẻ của Cố Uyên, vành mắt cô ẩm ướt, đứng một lát trong phòng vẽ tranh.
La Thần Dương gõ cửa đi vào, bàn tay nằm chặt lấy tay nắm cửa: "Cô Cố, có muốn tôi vẽ một bức cho cô không."
Nói xong, anh ta đi về phía giá vẽ.
Cố Uyên muốn nói không cần phiền phức, nhưng La Thần Dương đã đổi xong giấy vẽ sạch sẽ, cầm lấy bút chì, nói với cô: "Cô ngồi ở đây."
Bên cửa sổ, ánh sáng màu vàng trong suốt lọt vào từ bên ngoài, chiếu lên sườn mặt có đường nét hoàn mỹ anh tuấn của anh ta, vóc dáng của La Thần Dương rất cao, nhẹ rũ mắt, rơi trên giấy vẽ sạch sẽ.
Cố Uyên cười cười, làm theo lời của anh ta, lúc trước kia, Cố Tùng An cũng thích vẽ kí họa cho cô, lồng ngực cô cuồn cuộn: "Cậu La, cậu và Tùng An quen nhau thế nào, có thể nói một chút với tôi không? Nói chút chuyện khi em ấy ở Mĩ."
Cô muốn biết, muốn biết cuộc sống của Tùng An ở đây.
"Tôi đến Mĩ học một trường do dòng họ sắp xếp, đúng lúc chú La cũng ở đây, tuổi của tôi và Tùng An gần bằng nhau, cho nên rất tò mò với người em trai này, nhưng mà cậu ấy..." Đôi mắt của La Thần Dương chứa ý cười: "Tính cách của cậu ấy cô cũng biết đấy, không thích tiếp xúc với người ngoài, tôi cũng ở cùng với cậu ấy một khoảng thời gian mới trở nên thân hơn."
"Cậu ấy vẽ tranh rất giỏi, bột nước, tranh sơn dầu, phác hoạ, đều từng có giải thưởng, thầy giáo khen cậu ấy rất có thiên phú, à đúng rồi." Nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của Cố Uyên, giọng nói của La Thần Dương cũng nhẹ nhàng hơn: "Cậu ấy được rất nhiều cô gái thích, có lẽ loại thiếu niên có hơi thở nho nhã lại có chút cảm giác xa cách khó gần là kiểu rất được mất cô gái thích, trong trường có rất nhiều đàn em đàn chị thích.
Cố Uyên cười cười, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng, trong đầu nhớ đến khuôn mặt của Tùng An.
Trong bầu không khí yên tĩnh có tiếng xoạt xoạt đầy sức sống của bút chì ma sát trên giấy vẽ, thỉnh thoảng vang lên lời tự thuật của người đàn ông, còn có giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Một bức tranh nhanh chóng được vẽ xong, chỉ là một bức tranh có cấu trúc bình thường, không có màu sắc thêm vào, nét vẽ màu xám của bút chì, vẽ ra dáng vẻ rũ mắt tinh tế, nụ cười nhẹ nhàng của người phụ nữ.
"Cô Cố, bức vẽ này, tặng cho tôi được không?"
Cố Uyên cười cười, theo trình tự bình thường, phải là anh ta vẽ một bức tranh cho cô, đưa cho cô mới phải chứ, nhưng cô chỉ gật đầu: "Cảm ơn cậu La."
Vì đã nói với cô, chuyện của Tùng An ở Mĩ.
Cho cô biết về quá khứ của Cố Tùng An ở Mĩ.
La Thần Dương gọi cô là cô Cố, là vì biết cô là chị của Cố Tùng An, cho nên biết cô tên Cố Uyên, sự mâu thuẫn của thân phận giày vò cô, nhưng lúc ăn Tết ở nhà họ Tô, La Thần Dương đã gọi cô là cô Tô, cũng không nói gì nhiều, giống như có ý muốn giúp cô giấu diếm thân phận khác nhau.
Anh ta thấy rất rõ ràng, Cố Uyên cười cười.
Thời gian không còn sớm, Tần Xuyên gọi điện thoại cho cô hỏi cô khi nào thì đi, Cố Uyên gật đầu nói bây giờ đi ngay, nói tạm biệt với Nguyễn Mạn Sênh, La Thần Dương đưa cô đến ngoài cửa, cô lại nói với La Thần Dương một tiếng cám ơn.
Lúc sắp xoay người, anh ta bắt lấy cổ tay của cô, mím đôi môi mỏng: "Cô Cố."
Cố Uyên xoay người, im lặng nhìn anh ta.
"Cô Cố, chăm sóc tốt bản thân, đừng để.. Tùng An dưới đó biết, sẽ lo lắng." La Thần Dương chỉ nhàn nhạt nói câu này, nhìn sợi dây xa lạ trên cần cổ thon dài của người phụ nữ, cười yếu ớt rồi buông tay.
.....
"Chuyện này cứ thế bỏ qua sao, nhà họ Cố còn thật sự tiện tay đuổi chúng ta đi rồi à." Tô Vân Thâm đốt một điếu thuốc, nhả ra một ngụm sương khói.
"Chỉ bị chết một ám vệ mà thôi, còn là một người thay thế." Ánh mắt Tô Vân Thâm lạnh lẽo.
Anh ta nhìn người đàn ông bắt chéo chân, ánh mắt sâu thẳm đang ngồi trên sô pha: "Thằng ba, nhà Đông Phương bên kia thế nào."
Anh ta chỉ biết, cô chủ lớn của nhà Đông Phương kia, đã thích thằng ba rất nhiều năm.
Hơn nữa thủ đoạn của cô chủ lớn kia rất khó chơi, một người phụ nữ, tuổi còn trẻ đã phế bỏ anh cả của mình, một mình quản lý dòng họ Đông Phương lớn như vậy, hơn nữa thuộc hạ đều người người tin phục, có thể thấy là có chút thủ đoạn.
Cũng không phải một người chủ dễ nói chuyện.
Tô Ngọc Kỳ bình tĩnh nâng mắt, chỉ hỏi: "Hoa Sâm bên kia thế nào."
"Đã điều tra xong, là một vài lính đánh thuê trong tổ chức VK nhận việc làm thêm, một quân đoàn lính đánh thuê, còn chuyện sau lưng là do ai điều khiển, còn phải bỏ chút thời gian, mấy lính đánh thuê kia, sau khi bị thuộc hạ của anh bắt đã bắt đầu uống thuốc độc tự sát, chỉ có một người bị anh tháo khớp hàm là còn sống, nhưng mà một chữ cũng không nói, rất kín miệng.”
Bên kia tự biết mình đuối lý, cũng không có đến đòi người, anh phái người đưa thi thể của mấy lính đánh thuê đó qua, người đứng đầu VK Lương Hải cũng phái người đến nói rõ, chuyện này không liên quan tới bọn họ.
Tô Ngọc Kỳ khẽ chớp đôi mắt màu đen, cánh tay thon dài khoác lên tay vịn sô pha, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, sương khói màu xanh trắng nhàn nhạt từng đợt từng đợt bay lên.
Tiếng đập cửa vang lên.
Một người đàn ông mặc tây trang đi tới: "Tổng Giám đốc Tô, Nhị gia, cô Đông Phương đến đây."
Tô Vân Thâm cười cười, ngồi trên sô pha, gảy tàn thuốc nhìn thoáng qua Tô Ngọc Kỳ: "Ừ, để cô ta đi lên."
Qua ba phút.
Đông Phương Vỹ đi vào, một cô gái mặc quần áo màu đen đi theo phía sau, Đông Phương Vỹ khẽ gật đầu với cô gái, người kia ở lại ngoài cửa.
Người phụ nữ đi vào, mặc áo khoác ngoài thon dài màu đen, môi đỏ mọng khẽ cười: “Tô Nhị gia, Kỳ.”
Tô Ngọc Kỳ hít một hơi thuốc, không có lên tiếng.
Tô Vân Thâm cười nói: "Cô Đông Phương gọi thằng ba là Kỳ, sao lại xa lạ với tôi thế, rõ ràng chúng ta hợp tác gần gũi như vậy, xa lạ thế này thật khiến tôi đau lòng mà."
Hôn người phụ nữ mấy cái, người mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, giống như thuốc kích dục vậy, anh thật sự không thể điều khiển được bản thân mình, nhìn nhìn giờ, kéo chăn để lộ ra đầu cô: "Còn rất sớm."
.....
Lúc buổi sáng Cố Uyên thức dậy Tô Ngọc Kỳ còn đang nghỉ ngơi, cô xuống giường khoác thêm quần áo, muốn tìm thuốc tránh thai trong túi uống một viên, nhưng tìm hai lần rồi, vẫn không tìm thấy, chẳng lẽ là cô đặt ở đâu rồi quên mất?
Đang chuẩn bị cẩn thận tìm thử, Tô Ngọc Kỳ thức dậy, Cố Uyên đến phòng tắm tắm rửa trước, sau đó tìm ra hòm thuốc đổi thuốc cho anh.
Khoảng thời gian này, miệng vết thương của anh đã khôi phục không tệ, cũng không có hiện tượng bị nứt.
Bởi vì ngày mai phải đi về.
Cho nên hôm nay Tô Ngọc Kỳ đặc biệt bận, có rất nhiều chuyện phải xử lý, lúc buổi sáng Cố Uyên đi trung tâm thương mại một chuyến, chọn mấy quà tặng, mang về cho bọn Tiêu Tuyết.
Ngày mai sẽ về nước, cho nên lúc buổi chiều Cố Uyên đến khu mộ xem Tùng An, lúc đi ra đã khoảng ba giờ, lại đi đến nhà Nguyễn Mạn Sênh, Nguyễn Mạn Sênh có bệnh tim, Cố Uyên hiểu rất rõ loại bệnh này.
Bởi vì Tùng An cũng vậy.
Bên cạnh không thể không có người.
Nguyễn Mạn Sênh cười cười nói mình không sao, La Thần Dương ở đây, Cố Uyên chào hỏi một cái, lên lầu, đi vào trong phòng vẽ tranh của Cố Tùng An.
Lọt vào trong tầm mắt là trên vách tường, gần như ba mặt tường đều có dán tranh, trên đó là đủ loại dáng vẻ của Cố Uyên, vành mắt cô ẩm ướt, đứng một lát trong phòng vẽ tranh.
La Thần Dương gõ cửa đi vào, bàn tay nằm chặt lấy tay nắm cửa: "Cô Cố, có muốn tôi vẽ một bức cho cô không."
Nói xong, anh ta đi về phía giá vẽ.
Cố Uyên muốn nói không cần phiền phức, nhưng La Thần Dương đã đổi xong giấy vẽ sạch sẽ, cầm lấy bút chì, nói với cô: "Cô ngồi ở đây."
Bên cửa sổ, ánh sáng màu vàng trong suốt lọt vào từ bên ngoài, chiếu lên sườn mặt có đường nét hoàn mỹ anh tuấn của anh ta, vóc dáng của La Thần Dương rất cao, nhẹ rũ mắt, rơi trên giấy vẽ sạch sẽ.
Cố Uyên cười cười, làm theo lời của anh ta, lúc trước kia, Cố Tùng An cũng thích vẽ kí họa cho cô, lồng ngực cô cuồn cuộn: "Cậu La, cậu và Tùng An quen nhau thế nào, có thể nói một chút với tôi không? Nói chút chuyện khi em ấy ở Mĩ."
Cô muốn biết, muốn biết cuộc sống của Tùng An ở đây.
"Tôi đến Mĩ học một trường do dòng họ sắp xếp, đúng lúc chú La cũng ở đây, tuổi của tôi và Tùng An gần bằng nhau, cho nên rất tò mò với người em trai này, nhưng mà cậu ấy..." Đôi mắt của La Thần Dương chứa ý cười: "Tính cách của cậu ấy cô cũng biết đấy, không thích tiếp xúc với người ngoài, tôi cũng ở cùng với cậu ấy một khoảng thời gian mới trở nên thân hơn."
"Cậu ấy vẽ tranh rất giỏi, bột nước, tranh sơn dầu, phác hoạ, đều từng có giải thưởng, thầy giáo khen cậu ấy rất có thiên phú, à đúng rồi." Nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của Cố Uyên, giọng nói của La Thần Dương cũng nhẹ nhàng hơn: "Cậu ấy được rất nhiều cô gái thích, có lẽ loại thiếu niên có hơi thở nho nhã lại có chút cảm giác xa cách khó gần là kiểu rất được mất cô gái thích, trong trường có rất nhiều đàn em đàn chị thích.
Cố Uyên cười cười, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng, trong đầu nhớ đến khuôn mặt của Tùng An.
Trong bầu không khí yên tĩnh có tiếng xoạt xoạt đầy sức sống của bút chì ma sát trên giấy vẽ, thỉnh thoảng vang lên lời tự thuật của người đàn ông, còn có giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Một bức tranh nhanh chóng được vẽ xong, chỉ là một bức tranh có cấu trúc bình thường, không có màu sắc thêm vào, nét vẽ màu xám của bút chì, vẽ ra dáng vẻ rũ mắt tinh tế, nụ cười nhẹ nhàng của người phụ nữ.
"Cô Cố, bức vẽ này, tặng cho tôi được không?"
Cố Uyên cười cười, theo trình tự bình thường, phải là anh ta vẽ một bức tranh cho cô, đưa cho cô mới phải chứ, nhưng cô chỉ gật đầu: "Cảm ơn cậu La."
Vì đã nói với cô, chuyện của Tùng An ở Mĩ.
Cho cô biết về quá khứ của Cố Tùng An ở Mĩ.
La Thần Dương gọi cô là cô Cố, là vì biết cô là chị của Cố Tùng An, cho nên biết cô tên Cố Uyên, sự mâu thuẫn của thân phận giày vò cô, nhưng lúc ăn Tết ở nhà họ Tô, La Thần Dương đã gọi cô là cô Tô, cũng không nói gì nhiều, giống như có ý muốn giúp cô giấu diếm thân phận khác nhau.
Anh ta thấy rất rõ ràng, Cố Uyên cười cười.
Thời gian không còn sớm, Tần Xuyên gọi điện thoại cho cô hỏi cô khi nào thì đi, Cố Uyên gật đầu nói bây giờ đi ngay, nói tạm biệt với Nguyễn Mạn Sênh, La Thần Dương đưa cô đến ngoài cửa, cô lại nói với La Thần Dương một tiếng cám ơn.
Lúc sắp xoay người, anh ta bắt lấy cổ tay của cô, mím đôi môi mỏng: "Cô Cố."
Cố Uyên xoay người, im lặng nhìn anh ta.
"Cô Cố, chăm sóc tốt bản thân, đừng để.. Tùng An dưới đó biết, sẽ lo lắng." La Thần Dương chỉ nhàn nhạt nói câu này, nhìn sợi dây xa lạ trên cần cổ thon dài của người phụ nữ, cười yếu ớt rồi buông tay.
.....
"Chuyện này cứ thế bỏ qua sao, nhà họ Cố còn thật sự tiện tay đuổi chúng ta đi rồi à." Tô Vân Thâm đốt một điếu thuốc, nhả ra một ngụm sương khói.
"Chỉ bị chết một ám vệ mà thôi, còn là một người thay thế." Ánh mắt Tô Vân Thâm lạnh lẽo.
Anh ta nhìn người đàn ông bắt chéo chân, ánh mắt sâu thẳm đang ngồi trên sô pha: "Thằng ba, nhà Đông Phương bên kia thế nào."
Anh ta chỉ biết, cô chủ lớn của nhà Đông Phương kia, đã thích thằng ba rất nhiều năm.
Hơn nữa thủ đoạn của cô chủ lớn kia rất khó chơi, một người phụ nữ, tuổi còn trẻ đã phế bỏ anh cả của mình, một mình quản lý dòng họ Đông Phương lớn như vậy, hơn nữa thuộc hạ đều người người tin phục, có thể thấy là có chút thủ đoạn.
Cũng không phải một người chủ dễ nói chuyện.
Tô Ngọc Kỳ bình tĩnh nâng mắt, chỉ hỏi: "Hoa Sâm bên kia thế nào."
"Đã điều tra xong, là một vài lính đánh thuê trong tổ chức VK nhận việc làm thêm, một quân đoàn lính đánh thuê, còn chuyện sau lưng là do ai điều khiển, còn phải bỏ chút thời gian, mấy lính đánh thuê kia, sau khi bị thuộc hạ của anh bắt đã bắt đầu uống thuốc độc tự sát, chỉ có một người bị anh tháo khớp hàm là còn sống, nhưng mà một chữ cũng không nói, rất kín miệng.”
Bên kia tự biết mình đuối lý, cũng không có đến đòi người, anh phái người đưa thi thể của mấy lính đánh thuê đó qua, người đứng đầu VK Lương Hải cũng phái người đến nói rõ, chuyện này không liên quan tới bọn họ.
Tô Ngọc Kỳ khẽ chớp đôi mắt màu đen, cánh tay thon dài khoác lên tay vịn sô pha, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, sương khói màu xanh trắng nhàn nhạt từng đợt từng đợt bay lên.
Tiếng đập cửa vang lên.
Một người đàn ông mặc tây trang đi tới: "Tổng Giám đốc Tô, Nhị gia, cô Đông Phương đến đây."
Tô Vân Thâm cười cười, ngồi trên sô pha, gảy tàn thuốc nhìn thoáng qua Tô Ngọc Kỳ: "Ừ, để cô ta đi lên."
Qua ba phút.
Đông Phương Vỹ đi vào, một cô gái mặc quần áo màu đen đi theo phía sau, Đông Phương Vỹ khẽ gật đầu với cô gái, người kia ở lại ngoài cửa.
Người phụ nữ đi vào, mặc áo khoác ngoài thon dài màu đen, môi đỏ mọng khẽ cười: “Tô Nhị gia, Kỳ.”
Tô Ngọc Kỳ hít một hơi thuốc, không có lên tiếng.
Tô Vân Thâm cười nói: "Cô Đông Phương gọi thằng ba là Kỳ, sao lại xa lạ với tôi thế, rõ ràng chúng ta hợp tác gần gũi như vậy, xa lạ thế này thật khiến tôi đau lòng mà."
/706
|