Sau khi An Di được Tuệ Mộc làm thủ xuất viện, cô bé rất vui vẻ khi rời khỏi nơi mà cô bé chán ghét nhất. Từ bé đến lớn không biết An Di đã đến bệnh viện bao nhiêu lần nữa. Cho nên, bây giờ cô bé có thể nhìn thấy ánh sáng rồi, cô bé có thể nhìn thấy được gia đình của mình, nhìn thấy mọi thứ mà mình thích, chỉ cần nghĩ đến thôi là cô bé phấn khích muốn chết.
Vì Tuệ Mộc muốn để Ngụy Long Thần ngạc nhiên, nên bản thân chỉ gọi cho anh để hỏi hiện tại anh đang ở đâu. Thì anh đang ở văn phòng, chắc có lẽ là lại họp về chuyện hôm qua. Tuệ Mộc cũng chỉ cười cười, cô nhìn An Di, nói.
- Bé con, mẹ đưa con đi gặp cha nha?
- Dạ.!
Sau khi Trịnh Khiêm lái xe đưa Tuệ Mộc, An Di và Thẩm Vân Kiều đến trước sảnh của tập đoàn Tân Vĩnh Trùng thì cậu ta xin phép đưa Thẩm Vân Kiều đi trước. Còn Tuệ Mộc và An Di thì cùng nhau đi vào, khi An Di đi vào thì có rất nhiều nhân viên chăm chú nhìn cô bé, nhưng rất nhanh đã cúi đầu gọi cô một tiếng.
- Phu nhân.
Tuệ Mộc mỉm cười rồi cùng An Di đi vào thang máy. Đến khi cô và bé con đã đi lên thì lại có lời bàn tán.
- Ôi, cô bé đó đáng yêu quá đi mất!
- Nhìn xem, nhìn xem... Từ gương mặt cho đến tính cách đều giống y hệt phu nhân. Hơ hơ... Sau này lớn lên sẽ là một mỹ nhân nha.
- Không chỉ giống phu nhân đâu, cái khí phách cũng cực kỳ giống Chủ Tịch đó. Mấy cái tư chất trội đều gôm vào cô bé đó hết rồiiiii ~
Còn Tuệ Mộc và An Di sau khi lên đến phòng của Ngụy Long Thần thì vẫn nhìn thấy cậu thư kí Mã Tư Thái, cậu thư kí nhìn thấy cô liền chỉ tay vào trong văn phòng. Cô mỉm cười dịu dàng, rồi cuối xuống nói với An Di.
- Tiểu Di, con vào đó trước đi.
An Di cười tinh nghịch rồi gật đầu, cô bé nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngó đầu vào thì nhìn thấy Ngụy Long Thần đang ngồi ở trên bàn làm việc, cô bé lại nghiêng đầu nhìn mẹ mình, nói.
- Mẹ ơi, cha cũng soái thật đấy.
- Con đó!
Tuệ Mộc phì cười, An Di thì cũng cười hì hì một cái rồi mở bật cửa đi vào. Ngụy Long Thần nhíu mày nhìn ra cánh cửa, đang định quát lên thì An Di đã tươi tắn gọi lớn.
- Cha ơi!
Ngụy Long Thần nhìn thấy con gái cưng thì tâm tình cũng rất tốt, nhưng anh hiện tại vẫn chưa biết An Di đã nhìn thấy nên đã nhanh chóng chạy ra, định là sẽ ôm lấy cô, nhưng anh chưa đi được bao nhiêu bước thì cô con gái nhỏ đã yên vị ôm lấy chân của anh rồi. Đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh, trên môi vẫn là một nụ cười tinh nghịch, cô bé ngước mắt nhìn cha, rồi non nớt gọi.
- Cha ơi... Cha soái quá đi!
- Tiểu Di... Con... Mắt con.
- Mắt con nhìn thấy rồi.
- Thật sao? Mắt con nhìn thấy rồi sao?
Ngụy Long Thần vui mừng liền bế con bé lên, Tuệ Mộc liền đi vào, anh nhìn cô... Giống như là muốn xác nhận lại cái gì đó, cô cũng vui vẻ gật đầu xem như chắc chắn con gái của họ đã nhìn thấy rồi.
- Cuối cùng cũng đã có chuyện tốt rồi... Xem như là đây là một niềm vui lớn. Tiểu Di, đợi sau khi con hoàn toàn bình phục, cha sẽ thông báo cho tất cả mọi người biết về gia đình của chúng ta.
- Cha ơi... Cha thật ấu trĩ!
Lời nói của con bé làm cho Ngụy Long Thần cứng đờ còn Tuệ Mộc thì che miệng cười. Hơ hơ, con gái ngoan... Con nói đúng lại còn nói to là thế nào nhỉ? Ngụy Long Thần biết ý đứa con gái đang nói về những thứ xung quanh căn phòng này. Nhưng anh lại hiên ngang, dùng một tay choàng qua ôm lấy eo của Tuệ Mộc, nói.
- Tiểu Di à, con phải hiểu cho cha... Ở văn phòng hơn tám tiếng trên một ngày, cha rất nhớ mẹ con đấy. Con biết không hửm?
- Vậy thì cha đừng làm nữa. Ở nhà với mẹ đi.
- Cha phải làm kiếm tiền nuôi bốn mẹ con của con chứ?
- Hihi... Cha à, hay là cha cứ ăn bám lấy mẹ đi. Mẹ bây giờ đang là phú bà đó nha.
Ngụy Long Thần và Tuệ Mộc đồng loạt bật cười. Ba người liền nhanh chóng quay trở về nhà Hoàng Phủ để thông báo cho Hoàng Phủ Tước và Linh Chi, khi hai ông bà nhà ta nghe thấy liền vui mừng hơn cả mở hội, định bụng sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn để ăn mừng, nhưng An Di rất hiểu chuyện nên đã từ chối việc này. Xem như việc An Di nhìn thấy ánh sáng là một khởi đầu tốt, bây giờ chỉ cầu mong những việc này nhanh chóng qua đi. Để cho họ có một cuộc sống yên bình...
Vì Tuệ Mộc muốn để Ngụy Long Thần ngạc nhiên, nên bản thân chỉ gọi cho anh để hỏi hiện tại anh đang ở đâu. Thì anh đang ở văn phòng, chắc có lẽ là lại họp về chuyện hôm qua. Tuệ Mộc cũng chỉ cười cười, cô nhìn An Di, nói.
- Bé con, mẹ đưa con đi gặp cha nha?
- Dạ.!
Sau khi Trịnh Khiêm lái xe đưa Tuệ Mộc, An Di và Thẩm Vân Kiều đến trước sảnh của tập đoàn Tân Vĩnh Trùng thì cậu ta xin phép đưa Thẩm Vân Kiều đi trước. Còn Tuệ Mộc và An Di thì cùng nhau đi vào, khi An Di đi vào thì có rất nhiều nhân viên chăm chú nhìn cô bé, nhưng rất nhanh đã cúi đầu gọi cô một tiếng.
- Phu nhân.
Tuệ Mộc mỉm cười rồi cùng An Di đi vào thang máy. Đến khi cô và bé con đã đi lên thì lại có lời bàn tán.
- Ôi, cô bé đó đáng yêu quá đi mất!
- Nhìn xem, nhìn xem... Từ gương mặt cho đến tính cách đều giống y hệt phu nhân. Hơ hơ... Sau này lớn lên sẽ là một mỹ nhân nha.
- Không chỉ giống phu nhân đâu, cái khí phách cũng cực kỳ giống Chủ Tịch đó. Mấy cái tư chất trội đều gôm vào cô bé đó hết rồiiiii ~
Còn Tuệ Mộc và An Di sau khi lên đến phòng của Ngụy Long Thần thì vẫn nhìn thấy cậu thư kí Mã Tư Thái, cậu thư kí nhìn thấy cô liền chỉ tay vào trong văn phòng. Cô mỉm cười dịu dàng, rồi cuối xuống nói với An Di.
- Tiểu Di, con vào đó trước đi.
An Di cười tinh nghịch rồi gật đầu, cô bé nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngó đầu vào thì nhìn thấy Ngụy Long Thần đang ngồi ở trên bàn làm việc, cô bé lại nghiêng đầu nhìn mẹ mình, nói.
- Mẹ ơi, cha cũng soái thật đấy.
- Con đó!
Tuệ Mộc phì cười, An Di thì cũng cười hì hì một cái rồi mở bật cửa đi vào. Ngụy Long Thần nhíu mày nhìn ra cánh cửa, đang định quát lên thì An Di đã tươi tắn gọi lớn.
- Cha ơi!
Ngụy Long Thần nhìn thấy con gái cưng thì tâm tình cũng rất tốt, nhưng anh hiện tại vẫn chưa biết An Di đã nhìn thấy nên đã nhanh chóng chạy ra, định là sẽ ôm lấy cô, nhưng anh chưa đi được bao nhiêu bước thì cô con gái nhỏ đã yên vị ôm lấy chân của anh rồi. Đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh, trên môi vẫn là một nụ cười tinh nghịch, cô bé ngước mắt nhìn cha, rồi non nớt gọi.
- Cha ơi... Cha soái quá đi!
- Tiểu Di... Con... Mắt con.
- Mắt con nhìn thấy rồi.
- Thật sao? Mắt con nhìn thấy rồi sao?
Ngụy Long Thần vui mừng liền bế con bé lên, Tuệ Mộc liền đi vào, anh nhìn cô... Giống như là muốn xác nhận lại cái gì đó, cô cũng vui vẻ gật đầu xem như chắc chắn con gái của họ đã nhìn thấy rồi.
- Cuối cùng cũng đã có chuyện tốt rồi... Xem như là đây là một niềm vui lớn. Tiểu Di, đợi sau khi con hoàn toàn bình phục, cha sẽ thông báo cho tất cả mọi người biết về gia đình của chúng ta.
- Cha ơi... Cha thật ấu trĩ!
Lời nói của con bé làm cho Ngụy Long Thần cứng đờ còn Tuệ Mộc thì che miệng cười. Hơ hơ, con gái ngoan... Con nói đúng lại còn nói to là thế nào nhỉ? Ngụy Long Thần biết ý đứa con gái đang nói về những thứ xung quanh căn phòng này. Nhưng anh lại hiên ngang, dùng một tay choàng qua ôm lấy eo của Tuệ Mộc, nói.
- Tiểu Di à, con phải hiểu cho cha... Ở văn phòng hơn tám tiếng trên một ngày, cha rất nhớ mẹ con đấy. Con biết không hửm?
- Vậy thì cha đừng làm nữa. Ở nhà với mẹ đi.
- Cha phải làm kiếm tiền nuôi bốn mẹ con của con chứ?
- Hihi... Cha à, hay là cha cứ ăn bám lấy mẹ đi. Mẹ bây giờ đang là phú bà đó nha.
Ngụy Long Thần và Tuệ Mộc đồng loạt bật cười. Ba người liền nhanh chóng quay trở về nhà Hoàng Phủ để thông báo cho Hoàng Phủ Tước và Linh Chi, khi hai ông bà nhà ta nghe thấy liền vui mừng hơn cả mở hội, định bụng sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn để ăn mừng, nhưng An Di rất hiểu chuyện nên đã từ chối việc này. Xem như việc An Di nhìn thấy ánh sáng là một khởi đầu tốt, bây giờ chỉ cầu mong những việc này nhanh chóng qua đi. Để cho họ có một cuộc sống yên bình...
/108
|