Sau đó, Tuệ Mộc đến chỗ hiện tại mà Thẩm Vân Kiều đang ở, cũng chính là bệnh viện mà An Di đang ở đó. Lúc đầu Tuệ Mộc nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Vân Kiều liền có chút lo lắng, cho dù cô ấy và Thẩm Vân Kỳ có không thích nhau đi nữa thì suy cho cùng hai người họ cũng là chị em với nhau. Chị gái nghe tin em gái mình qua đời thì ai mà không shock cơ chứ, nhưng mà... Nếu Thẩm Vân Kỳ chết thì thôi đi, vì cái gì mà ngay cả Sử Vận Hiên cũng chết nhỉ?
Tuệ Mộc bước đến liền thấy Thẩm Vân Kiều lo lắng, cô nắm lấy tay của cô ấy, hỏi.
- Sao vậy?
- Mẹ của tôi, mẹ tôi tìm thấy thư tuyệt mệnh của Vân Kỳ, sau đó cảnh sát liền nói là do nó tự sát, riêng Sử Vận Hiên thì lại được nói là vì đau buồn nên cũng chết theo Vân Kỳ. Nhưng... Nhưng với tính cách của cô ta, chắc chắn sẽ không tự sát đâu! Mộc Mộc... Tôi... Tôi nên làm gì đây? Cha mẹ... Cha mẹ tôi đang nghi ngờ tôi bức ép chết Thẩm Vân Kỳ... Tôi không có... Tôi không có mà...
Thẩm Vân Kiều mạnh mẽ bao nhiêu năm nay lại bật khóc như vậy, Trịnh Khiêm bên cạnh cũng xót xa, cậu ta liền giữ lấy vai của Thẩm Vân Kiều rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
- Em đừng lo lắng, không ai có thể vu oan cho em đâu.
- Trịnh Khiêm nói đúng, Vân Kiều. Bây giờ cô cần bình tĩnh lại nghe tôi nói... Cô không hại chết Thẩm Vân Kỳ và Sử Vận Hiên! Việc này hoàn toàn không liên quan đến cô... Được chứ?
Thẩm Vân Kiều chậm chạp gật đầu, Tuệ Mộc liền đưa tay ôm lấy cô ấy. Ở trong vòng tay ấm áp của một cô gái tốt bụng như Tuệ Mộc, Thẩm Vân Kiều cực kỳ an tâm, cô càng khóc lớn hơn. Mặc dù Thẩm Vân Kiều thật tâm có ghét cô em gái này, nhưng cô ấy cũng có trái tim, cũng có cảm xúc... Chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ làm ra những việc vô nhân tính này.
- Tôi không có hại Vân Kỳ... Tại sao cha mẹ lại không tin tôi? Tại sao chứ? Tại sao lại nghi ngờ tôi chứ.... Tại sao...
- Vân Kiều... Cô đừng nên kích động... Nghe tôi nói, cô hoàn toàn không hề liên quan đến việc này. Được chưa? Tôi sẽ cho người điều tra lại... Vân Kiều, cô phải mạnh mẽ chứ không phải khóc lóc như bây giờ... Nước mắt không phải chứng cứ để cô chứng minh bản thân mình trong sạch! Cô phải tìm bằng chứng xác thực... Cô không liên quan đến việc này... Được chưa?
Thẩm Vân Kiều nghe Tuệ Mộc nói xong liền gật đầu, cô nói đúng... Trước mắt thì Thẩm Vân Kiều vẫn nên tìm kiếm chứng cứ để chứng mình cô hoàn toàn trong sạch chứ không phải suốt ngày ở đây khóc lóc. Bất giác, Thẩm Vân Kiều lại được một vòng tay ấm áp khác ôm lấy mình, cô chậm chạp ngước mắt lên nhìn... Gương mặt của Trịnh Khiêm rất nhẹ nhàng, cậu ta dịu dàng xoa xoa mái tóc của cô, nói.
- Đừng lo. Em còn có anh... Anh sẽ giúp em.
- Tr-Trịnh Khiêm...
- Ngoan, đừng khóc... Kiều Nhi ngoan.
Còn Tuệ Mộc, cô nhìn hai người họ như vậy liền mỉm cười. Khi cả ba người vừa mới hoàn hồn lại thì Dục Ngọc Tiêu đi vào.
- Kiwer?
- Ừ, tôi đến đây để tháo băng gạc cho Tiểu Di.
Cô bé An Di đang ngồi im lặng ngoan ngoãn trên giường, nghe thấy hai từ "Tháo băng" liền hớn hở lên tiếng.
- Con được tháo băng rồi ạ?
Dục Ngọc Tiêu đi đến bên cạnh An Di, nhẹ nhàng nói.
- Đúng vậy, nếu như đôi mắt này cháu nhìn thấy được. Thì có thể xuất viện rồi.
-A... Sắp được xuất viện rồi. Vậy là sau này cháu cũng không phải quay lại bệnh viện đúng không?
- Ừm... Cũng không hẳn, nên hai tháng đầu cháu vẫn nên đến đây để kiểm tra lại.
- Hả? Vẫn phải đến đây sao?
Dục Ngọc Tiêu và Tuệ Mộc nhìn thấy cô con gái này bĩu môi liền bật cười. Đúng là nữ ma đầu biểu hiện đáng yêu cũng thật quá chết người rồi.
Sau đó, Dục Ngọc Tiêu từ từ tháo băng gạc ra, khi lớp cuối cùng đã được tháo xuống. Cậu ta nhìn thấy An Di rất gấp gáp muốn mở mắt liền ho khan một tiếng.
- Tiểu Di, cháu nên từ từ mở... Đừng gấp...
- Vâng.
An Di bắt đầu chậm chạp hé mắt, bây giờ Tuệ Mộc thật sự căng thẳng muốn chết đây nè, cô còn đang định gọi cho Ngụy Long Thần nhưng có lẽ anh vẫn đang bận, nên lại thôi. Cô và Dục Ngọc Tiêu chăm chú nhìn An Di, con bé nhẹ nhàng mở chậm chạp, rồi hoàn toàn mở hết đôi mắt to tròn ra. Lúc đầu, do chưa thích ứng với cái ánh sáng này nên An Di có chút nhíu mày, trái tim của Tuệ Mộc thật sự lo lắng đến muốn rơi ra ngoài rồi. Sau đó, An Di chớp mắt một cái nhìn Tuệ Mộc.
Đây là lần đầu tiên con bé nhìn thấy mẹ của mình sau năm năm sống trong bóng tối, mẹ của cô bé đúng là rất xinh đẹp... Xinh đẹp đến nổi khiến người ta phải ganh tị. Còn Tuệ Mộc nhìn thấy An Di cứ bất động, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm mình liền lo lắng.
- Tiểu Di... Con sao vậy?
- M-Mẹ... Mẹ ơi...
An Di liền nhào đến ôm lấy cổ của cô, cô bé không khóc vì cô bé chỉ mới thích ứng với giác mạc này, tốt nhất là vẫn không nên khóc. Tuệ Mộc nhìn thấy con gái mình có thể như thế mà nhào đến ôm mình liền kích động.
- Tiểu Di... Con thấy rồi... Con nhìn thấy rồi sao?
- M-Mẹ ơi... Con nhìn thấy rồi. Con thấy nhìn thấy mẹ xinh đẹp của con rồi.
Tuệ Mộc bước đến liền thấy Thẩm Vân Kiều lo lắng, cô nắm lấy tay của cô ấy, hỏi.
- Sao vậy?
- Mẹ của tôi, mẹ tôi tìm thấy thư tuyệt mệnh của Vân Kỳ, sau đó cảnh sát liền nói là do nó tự sát, riêng Sử Vận Hiên thì lại được nói là vì đau buồn nên cũng chết theo Vân Kỳ. Nhưng... Nhưng với tính cách của cô ta, chắc chắn sẽ không tự sát đâu! Mộc Mộc... Tôi... Tôi nên làm gì đây? Cha mẹ... Cha mẹ tôi đang nghi ngờ tôi bức ép chết Thẩm Vân Kỳ... Tôi không có... Tôi không có mà...
Thẩm Vân Kiều mạnh mẽ bao nhiêu năm nay lại bật khóc như vậy, Trịnh Khiêm bên cạnh cũng xót xa, cậu ta liền giữ lấy vai của Thẩm Vân Kiều rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
- Em đừng lo lắng, không ai có thể vu oan cho em đâu.
- Trịnh Khiêm nói đúng, Vân Kiều. Bây giờ cô cần bình tĩnh lại nghe tôi nói... Cô không hại chết Thẩm Vân Kỳ và Sử Vận Hiên! Việc này hoàn toàn không liên quan đến cô... Được chứ?
Thẩm Vân Kiều chậm chạp gật đầu, Tuệ Mộc liền đưa tay ôm lấy cô ấy. Ở trong vòng tay ấm áp của một cô gái tốt bụng như Tuệ Mộc, Thẩm Vân Kiều cực kỳ an tâm, cô càng khóc lớn hơn. Mặc dù Thẩm Vân Kiều thật tâm có ghét cô em gái này, nhưng cô ấy cũng có trái tim, cũng có cảm xúc... Chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ làm ra những việc vô nhân tính này.
- Tôi không có hại Vân Kỳ... Tại sao cha mẹ lại không tin tôi? Tại sao chứ? Tại sao lại nghi ngờ tôi chứ.... Tại sao...
- Vân Kiều... Cô đừng nên kích động... Nghe tôi nói, cô hoàn toàn không hề liên quan đến việc này. Được chưa? Tôi sẽ cho người điều tra lại... Vân Kiều, cô phải mạnh mẽ chứ không phải khóc lóc như bây giờ... Nước mắt không phải chứng cứ để cô chứng minh bản thân mình trong sạch! Cô phải tìm bằng chứng xác thực... Cô không liên quan đến việc này... Được chưa?
Thẩm Vân Kiều nghe Tuệ Mộc nói xong liền gật đầu, cô nói đúng... Trước mắt thì Thẩm Vân Kiều vẫn nên tìm kiếm chứng cứ để chứng mình cô hoàn toàn trong sạch chứ không phải suốt ngày ở đây khóc lóc. Bất giác, Thẩm Vân Kiều lại được một vòng tay ấm áp khác ôm lấy mình, cô chậm chạp ngước mắt lên nhìn... Gương mặt của Trịnh Khiêm rất nhẹ nhàng, cậu ta dịu dàng xoa xoa mái tóc của cô, nói.
- Đừng lo. Em còn có anh... Anh sẽ giúp em.
- Tr-Trịnh Khiêm...
- Ngoan, đừng khóc... Kiều Nhi ngoan.
Còn Tuệ Mộc, cô nhìn hai người họ như vậy liền mỉm cười. Khi cả ba người vừa mới hoàn hồn lại thì Dục Ngọc Tiêu đi vào.
- Kiwer?
- Ừ, tôi đến đây để tháo băng gạc cho Tiểu Di.
Cô bé An Di đang ngồi im lặng ngoan ngoãn trên giường, nghe thấy hai từ "Tháo băng" liền hớn hở lên tiếng.
- Con được tháo băng rồi ạ?
Dục Ngọc Tiêu đi đến bên cạnh An Di, nhẹ nhàng nói.
- Đúng vậy, nếu như đôi mắt này cháu nhìn thấy được. Thì có thể xuất viện rồi.
-A... Sắp được xuất viện rồi. Vậy là sau này cháu cũng không phải quay lại bệnh viện đúng không?
- Ừm... Cũng không hẳn, nên hai tháng đầu cháu vẫn nên đến đây để kiểm tra lại.
- Hả? Vẫn phải đến đây sao?
Dục Ngọc Tiêu và Tuệ Mộc nhìn thấy cô con gái này bĩu môi liền bật cười. Đúng là nữ ma đầu biểu hiện đáng yêu cũng thật quá chết người rồi.
Sau đó, Dục Ngọc Tiêu từ từ tháo băng gạc ra, khi lớp cuối cùng đã được tháo xuống. Cậu ta nhìn thấy An Di rất gấp gáp muốn mở mắt liền ho khan một tiếng.
- Tiểu Di, cháu nên từ từ mở... Đừng gấp...
- Vâng.
An Di bắt đầu chậm chạp hé mắt, bây giờ Tuệ Mộc thật sự căng thẳng muốn chết đây nè, cô còn đang định gọi cho Ngụy Long Thần nhưng có lẽ anh vẫn đang bận, nên lại thôi. Cô và Dục Ngọc Tiêu chăm chú nhìn An Di, con bé nhẹ nhàng mở chậm chạp, rồi hoàn toàn mở hết đôi mắt to tròn ra. Lúc đầu, do chưa thích ứng với cái ánh sáng này nên An Di có chút nhíu mày, trái tim của Tuệ Mộc thật sự lo lắng đến muốn rơi ra ngoài rồi. Sau đó, An Di chớp mắt một cái nhìn Tuệ Mộc.
Đây là lần đầu tiên con bé nhìn thấy mẹ của mình sau năm năm sống trong bóng tối, mẹ của cô bé đúng là rất xinh đẹp... Xinh đẹp đến nổi khiến người ta phải ganh tị. Còn Tuệ Mộc nhìn thấy An Di cứ bất động, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm mình liền lo lắng.
- Tiểu Di... Con sao vậy?
- M-Mẹ... Mẹ ơi...
An Di liền nhào đến ôm lấy cổ của cô, cô bé không khóc vì cô bé chỉ mới thích ứng với giác mạc này, tốt nhất là vẫn không nên khóc. Tuệ Mộc nhìn thấy con gái mình có thể như thế mà nhào đến ôm mình liền kích động.
- Tiểu Di... Con thấy rồi... Con nhìn thấy rồi sao?
- M-Mẹ ơi... Con nhìn thấy rồi. Con thấy nhìn thấy mẹ xinh đẹp của con rồi.
/108
|