Sau đó Hoàng Phủ Tề An thật sự đưa Định Viêm đến ngôi biệt thự hiện tại của Ngụy Long Thần. Ngôi biệt thự này chính là ngôi nhà mà năm đó Tuệ Mộc ơd suốt nhiều năm qua, sau đó còn sinh Long Ân ở đây. Thật ra Tần Nhược Ái chỉ mới ở đây có hai ngày thôi, còn những ngày trước đều là ở nhà của Nhiếp Hanhd Vũ , hai hôm nay vì Nhiếp Hành Vũ không có ở nhà nên Tần Nhược Ái mới đến nhà Ngụy Long Thần ở tạm vài ngày. Cũng chỉ vì Tần Nhược Ái mà Ngụy Long Thần mới nhờ kiến trúc sư để thiết kế xây nhà mới, vì anh từng nghe Tần Nhược Ái nói thích nơi này, vì thế... Anh đã tự hứa với lòng mình, Tần Nhược Ái chỉ được ở đây đến hết tuần này, từ nay về sau... Sẽ không bao giờ được đặt chân đến ngôi nhà này của anh.
Sau khi Tề An đi vào nhà đã nhìn thấy Ngụy Long Thần, Tần Nhược Ái, Cổ Nhậm và cả Long Ân đều ngồi đầy đủ mặt mũi ở ghế sofa. Định Viêm nhìn Ngụy Long Thần rồi bất giác nhíu mày, cậu nhóc liền kéo kéo áo của Tề An.
- Sao vậy?
- Ông ta... Ông ta làm mẹ khóc rất nhiều, đêm nào mẹ mình ảnh của ông ta mẹ cũng khóc. Định Viêm ghét ông ta!
Tề An có chút hoảng hốt... Tuệ Mộc vẫn còn giữ ảnh của Ngụy Long Thần sao? Nhưng rồi Tề An lại lạnh mặt nhìn Định Viêm rồi gật đầu ngụ ý cậu đã hiểu. Sau khi Tề An bước vào nhà thì Cổ Nhậm đã chú ý đến cậu nhóc trên tay của cậu trước rồi. Hơ? Sao nhìn đôi mắt của cậu bé này... Nó lại đằng đằng sát khí thế?
- Tề An... Thằng bé này?
- Cháu tên Hoàng Phủ Định Viêm, là con trai của cha.
- Con trai? Ồ mô... Tề An, cậu kết hôn rồi sinh con khi nào? Mẹ thằng bé đâu?
Long Ân nhìn Định Viêm... Bỗng nhiên Long Ân đứng dậy, Ngụy Long Thần cứ nghĩ cậu con trai này lại giở trò gì nữa rồi hoặc là Long Ân lại giở chứng bỏ đi, nhưng Ngụy Long Thần không ngờ... Long Ân không chỉ không bỏ đi mà còn cầm theo một xấp giấy và vài cây viết màu. Long Ân ngồi xổm bên cạnh Định Viêm, mỉm cười nói.
- Em có muốn vẽ không?
Ngụy Long Thần, Cổ Nhậm và Tần Nhược Ái giật mình. Long Ân... Long Ân vừa mỉm cười sao? Bao nhiêu năm nay Ngụy Long Thần chưa nhìn thấy Long Ân mỉm cười... Vậy mà, bây giờ nó lại cười sao? Thằng bé cười thật giống với cô... Thật giống.
Định Viêm nhìn Long Ân, rồi lại nhìn sang Tề An. Hoàng Phủ Tề An biết Định Viêm thích nhất là vẽ nên đã gật đầu đồng ý, cậu nhóc được sự đồng ý liền mỉm cười đầy vui vẻ rồi nhảy ra khỏi người của Tề An, bước xuống đến bên cạnh Long Ân. Lúc này, Ngụy Long Thần mới có chút sững sờ khi nhìn Định Viêm... Cậu nhóc này, nhìn tới nhìn lui vẫn có nét giống cô là sao nhỉ?
Cổ Nhậm nhìn Tề An rồi nói.
- Tề An này... Rốt cuộc mẹ của thằng bé này là ai thế? Thật tò mò
- Một chút nữa các cậu sẽ biết. Cô ấy đang đi lấy bản dự án. Dự án xây nhà của cậu... Là do cô ấy phụ trách đấy.
- Kiến trúc sư sao? Uầy, Tề An... Không tồi nha.
Lúc này Tề An nhìn Ngụy Long Thần và Tần Nhược Ái, hừm... Cậu ta từng nghĩ Ngụy Long Thần sẽ không bao giờ để Tần Nhược Ái sống ở đây. Cậu ta cũng đã nhiều lần nói như vậy với Tuệ Mộc, nhưng có lẽ đây là định mệnh... Tuệ Mộc vừa quay lại... Tần Nhược Ái lại sống ở đây. Lần này, Tề An muốn giúp anh cũng không biết nên giúp thế nào.
- Tề An... Cậu có cách nào liên lạc với Mộc Mộc hay không?
- Có.
Ngụy Long Thần vốn dĩ đang chuẩn bị tinh thần nghe câu trả lời là "Không" nhưng không ngờ Tề An lại nói "Có". Ngụy Long Thần liền ngước mắt nhìn cậu ta, gương mặt của Tề An rất nghiêm túc. Vốn dĩ không hề có chút nào gọi là đùa giỡn. Ở bên cạnh Long Ân đang chơi cùng Định Viêm nghe Tề An trả lời như vậy liền rất nhanh đã ngước nhìn.
- Cậu có thể cho tớ số của cô ấy không?
Tề An còn chưa kịp trả lời thì từ ngoài cửa đã vang lên giọng nói ngọt ngào của Tuệ Mộc.
- Tiểu Viêm của mẹ.
Cô gái bước vào với bản dự án trên tay, Định Viêm nghe thấy tiếng của mẹ mình liền bỏ mặt đam mê vẽ vời lại, cậu nhóc còn phủi phủi tay chạy ra thật nhanh ôm lấy mẹ mình. Tuệ Mộc mỉm cười ngọt ngào, nói
- Con có ngoan không? Có nghe lời cha không?
- Dạ có. Định Viêm rất ngoan. Mẹ... Hôn hôn cơ.
Tuệ Mộc mỉm cười rồi hôn nhẹ lên hái cái má của Định Viêm được mẹ yêu thương như vậy, cậu nhóc liền cười khanh khách. Nhưng cô không biết rằng, bên trong có hai người đang hóa đá. Một là Ngụy Long Thần, hai là Long Ân.
- M... M... M... Mẹ!
Tuệ Mộc giật mình ngước lên nhìn. Long Ân? Thằng bé đã lớn như vậy rồi sao? Cũng phải thôi... Thằng bé đã tám tuổi rồi mà. Lớn rồi... Lớn thật rồi.
Tuệ Mộc nắm tay của Định Viêm bước vào, đứng bên cạnh Hoàng Phủ Tề An. Ngụy Long Thần cảm thấy khó chút nghẹt thở, anh thật sự khó thở khi nhìn thấy cô.
- Xin chào, Ngụy tiên sinh Ngụy phu nhân... Tôi là Tuệ Mộc, người hợp tác với ngài trong dự án xây nhà mới của ngài.
Sau khi Tề An đi vào nhà đã nhìn thấy Ngụy Long Thần, Tần Nhược Ái, Cổ Nhậm và cả Long Ân đều ngồi đầy đủ mặt mũi ở ghế sofa. Định Viêm nhìn Ngụy Long Thần rồi bất giác nhíu mày, cậu nhóc liền kéo kéo áo của Tề An.
- Sao vậy?
- Ông ta... Ông ta làm mẹ khóc rất nhiều, đêm nào mẹ mình ảnh của ông ta mẹ cũng khóc. Định Viêm ghét ông ta!
Tề An có chút hoảng hốt... Tuệ Mộc vẫn còn giữ ảnh của Ngụy Long Thần sao? Nhưng rồi Tề An lại lạnh mặt nhìn Định Viêm rồi gật đầu ngụ ý cậu đã hiểu. Sau khi Tề An bước vào nhà thì Cổ Nhậm đã chú ý đến cậu nhóc trên tay của cậu trước rồi. Hơ? Sao nhìn đôi mắt của cậu bé này... Nó lại đằng đằng sát khí thế?
- Tề An... Thằng bé này?
- Cháu tên Hoàng Phủ Định Viêm, là con trai của cha.
- Con trai? Ồ mô... Tề An, cậu kết hôn rồi sinh con khi nào? Mẹ thằng bé đâu?
Long Ân nhìn Định Viêm... Bỗng nhiên Long Ân đứng dậy, Ngụy Long Thần cứ nghĩ cậu con trai này lại giở trò gì nữa rồi hoặc là Long Ân lại giở chứng bỏ đi, nhưng Ngụy Long Thần không ngờ... Long Ân không chỉ không bỏ đi mà còn cầm theo một xấp giấy và vài cây viết màu. Long Ân ngồi xổm bên cạnh Định Viêm, mỉm cười nói.
- Em có muốn vẽ không?
Ngụy Long Thần, Cổ Nhậm và Tần Nhược Ái giật mình. Long Ân... Long Ân vừa mỉm cười sao? Bao nhiêu năm nay Ngụy Long Thần chưa nhìn thấy Long Ân mỉm cười... Vậy mà, bây giờ nó lại cười sao? Thằng bé cười thật giống với cô... Thật giống.
Định Viêm nhìn Long Ân, rồi lại nhìn sang Tề An. Hoàng Phủ Tề An biết Định Viêm thích nhất là vẽ nên đã gật đầu đồng ý, cậu nhóc được sự đồng ý liền mỉm cười đầy vui vẻ rồi nhảy ra khỏi người của Tề An, bước xuống đến bên cạnh Long Ân. Lúc này, Ngụy Long Thần mới có chút sững sờ khi nhìn Định Viêm... Cậu nhóc này, nhìn tới nhìn lui vẫn có nét giống cô là sao nhỉ?
Cổ Nhậm nhìn Tề An rồi nói.
- Tề An này... Rốt cuộc mẹ của thằng bé này là ai thế? Thật tò mò
- Một chút nữa các cậu sẽ biết. Cô ấy đang đi lấy bản dự án. Dự án xây nhà của cậu... Là do cô ấy phụ trách đấy.
- Kiến trúc sư sao? Uầy, Tề An... Không tồi nha.
Lúc này Tề An nhìn Ngụy Long Thần và Tần Nhược Ái, hừm... Cậu ta từng nghĩ Ngụy Long Thần sẽ không bao giờ để Tần Nhược Ái sống ở đây. Cậu ta cũng đã nhiều lần nói như vậy với Tuệ Mộc, nhưng có lẽ đây là định mệnh... Tuệ Mộc vừa quay lại... Tần Nhược Ái lại sống ở đây. Lần này, Tề An muốn giúp anh cũng không biết nên giúp thế nào.
- Tề An... Cậu có cách nào liên lạc với Mộc Mộc hay không?
- Có.
Ngụy Long Thần vốn dĩ đang chuẩn bị tinh thần nghe câu trả lời là "Không" nhưng không ngờ Tề An lại nói "Có". Ngụy Long Thần liền ngước mắt nhìn cậu ta, gương mặt của Tề An rất nghiêm túc. Vốn dĩ không hề có chút nào gọi là đùa giỡn. Ở bên cạnh Long Ân đang chơi cùng Định Viêm nghe Tề An trả lời như vậy liền rất nhanh đã ngước nhìn.
- Cậu có thể cho tớ số của cô ấy không?
Tề An còn chưa kịp trả lời thì từ ngoài cửa đã vang lên giọng nói ngọt ngào của Tuệ Mộc.
- Tiểu Viêm của mẹ.
Cô gái bước vào với bản dự án trên tay, Định Viêm nghe thấy tiếng của mẹ mình liền bỏ mặt đam mê vẽ vời lại, cậu nhóc còn phủi phủi tay chạy ra thật nhanh ôm lấy mẹ mình. Tuệ Mộc mỉm cười ngọt ngào, nói
- Con có ngoan không? Có nghe lời cha không?
- Dạ có. Định Viêm rất ngoan. Mẹ... Hôn hôn cơ.
Tuệ Mộc mỉm cười rồi hôn nhẹ lên hái cái má của Định Viêm được mẹ yêu thương như vậy, cậu nhóc liền cười khanh khách. Nhưng cô không biết rằng, bên trong có hai người đang hóa đá. Một là Ngụy Long Thần, hai là Long Ân.
- M... M... M... Mẹ!
Tuệ Mộc giật mình ngước lên nhìn. Long Ân? Thằng bé đã lớn như vậy rồi sao? Cũng phải thôi... Thằng bé đã tám tuổi rồi mà. Lớn rồi... Lớn thật rồi.
Tuệ Mộc nắm tay của Định Viêm bước vào, đứng bên cạnh Hoàng Phủ Tề An. Ngụy Long Thần cảm thấy khó chút nghẹt thở, anh thật sự khó thở khi nhìn thấy cô.
- Xin chào, Ngụy tiên sinh Ngụy phu nhân... Tôi là Tuệ Mộc, người hợp tác với ngài trong dự án xây nhà mới của ngài.
/108
|