Sau đó, Long Ân liền bỏ đi mặc kệ sắc mặt của Ngụy Long Thần đang rất khó coi. Muốn tìm mẹ sao? Long Ân nghĩ chỉ có một mình thằng bé muốn tìm cô thôi sao? Anh cũng muốn tìm cô lắm chứ... Nhưng mà, tìm ở đâu bây giờ? Đã sáu năm anh luôn cho người tìm kiếm nhưng mãi vẫn chưa có tung tích, anh đang có cảm nhận là hình như đang có một thế lực nào đó, hay đang có một ai đó đang che giấu cô và muốn ngăn chặn anh tìm thấy cô.
- Long Thần... Anh đừng trách thằng bé... Thằng bé chỉ là nhớ mẹ nó thôi.
- Long Thần, tớ nói thật... Long Ân quả thật rất giống cậu... Ghét ai hay hận ai đều ghi hết ra mặt và đặc biệt thù rất dai.
Ngụy Long Thần day day thái dương, rốt cuộc cô đã đi lâu? Cuộc sống như thế nào? Cô... Cô... Tự nhiên trong đầu của Ngụy Long Thần lại hiện lên hình ảnh của Trúc Lâm và người đàn ông khác, không chỉ là ôm hôn mà còn sinh con cho người đàn ông khác.
- Không được! Tôi nhất định phải tìm cho ra cô ấy!
- Long Thần hay đợi tuần sau Tề An quay lại đã. Đến lúc đó chúng ta có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ.
Ngụy Long Thần bây giờ cũng không biết nói gì hơn, đành im lặng chấp nhận. Những năm gần đây Ngụy Long Thần chỉ vì Trịnh Khiêm sơ xuất liền để cô biến mất không có tăm hơi mà thẳng tay đưa Trịnh Khiêm sang Italy, đúng là Ngụy Long Thần thù rất dai... Đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa cho Trịnh Khiêm quay trở về bên cạnh mình. Bây giờ, bên cạnh Ngụy Long Thần vẫn còn một cánh tay đắc lực tên là Lạc Húc, cậu ta tuy chưa bao giờ gặp phu nhân nhà này nhưng Lạc Húc từng nhìn thấy ảnh của cô qua điện thoại của Tiểu Thiếu gia, nên Lạc Húc cũng đang cố ra sức tìm kiếm. Mong một ngày nào đó, Ngụy Long Thần sẽ cho Trịnh Khiêm quay lại.
[...........................]
Còn ở chỗ của cô, không biết bây giờ Tuệ Mộc nên vui hay nên buồn đây nè. Dự án của Ngụy Long Thần ấy thế mà tổ trưởng lại giao cho cô, thế thì chẳng khác nào bảo cô quay lại Thành phố S? Tuệ Mộc nhìn yêu cầu của ngôi nhà chắc chắn là có phụ nữ... Nghĩ đến đây, Tuệ Mộc liền có một suy nghĩ... Ngụy Long Thần và Nhược Ái chắc là kết hôn rồi. Cô không quan tâm anh có yêu cô hay không mà cô quan tâm là... Long Ân có được đối xử tốt hay không?
Bao nhiêu năm ở đây, ngoài người cậu là Tề An ra thì còn có một nhân vật mà ít ai nghĩ đến là se co giúp đỡ cô... Đó là Liêu Dinh, không hiểu vì sao Liêu Dinh trong mấy năm nay lại thường xuyên giúp cô ngăn chặn hết mọi thông tin mà Ngụy Long Thần tìm thấy. Có lẽ là vì hắn ta không muốn Tần Nhược Ái đau khổ chẳng? Hoàng Phủ Định Viêm đang ôm mẹ mình liền cảm thấy mẹ có chút buồn, chẳng lẽ cô Hựu Ni lại ăn hiếp mẹ nữa à? Vòng tay nhỏ nhắn của Định An ôm lấy cô, còn dụi dụi vào lòng cô nữa.
- Mẹ à, mẹ sao vậy?
- Mẹ không sao. Định Viêm, tuần sau chúng ta cùng ông cậu của con đến Thành phố S nhé?
- Mẹ... Chẳng phải trước kia mẹ có nói với dì chị Tuyết là sẽ không về sao?
Thật ra mà nói thì, Định Viêm gọi Ngọc Tuyết đúng hơn là bà dì, nhưng Ngọc Tuyết vẫn không chịu vì cô còn quá trẻ, nên Định Viêm liền lém lĩnh gọi là "Dì chị Tuyết".
- Ừm... Công việc của mẹ phải đến đó vài tuần. Định Viêm, con có muốn đi với mẹ không?
Định Viêm mỉm cười đầy ngọt ngào, rồi gật đầu nói.
- Mẹ ở đâu thì con ở đó.
[........................]
Một tuần sau, Tuệ Mộc và Tề An cùng với Định Viêm quay trở lại Thành phố S, đã rất lâu rồi cô không quay về đây, ở đây thật sự thay đổi quá nhiều. Bất chợt, điện thoại của Tuệ Mộc vang lên, chi nhánh của công ti gọi cô đến sảnh gấp, vì thế Tuệ Mộc liền giao Định Viêm cho Tề An rồi dặn dò.
- Tiểu Viêm, nếu người khác hỏi gì con... Con phải trả lời là con là con trai của ông chú, năm nay con bốn tuổi. Được chứ?
- Dạ được. Bây giờ ông chú là cha của con. Mẹ yên tâm đi.
Tuệ Mộc gật đầu, Tề An liền lắc đầu nhìn cô cháu gái này, vốn dĩ là đã yêu Ngụy Long Thần rất nhiều, dường như không có lối để thoát ra được nữa, ấy thế mà cứ trốn tránh. Tề An nhìn Tuệ Mộc rồi nói.
- Cháu đừng lo... Nhưng mà, cháu đừng tránh cậu ấy nữa.
- Chú à... Cháu không trốn nữa đâu. Chắc chú sẽ đưa Định Viêm đến nhà của Ngụy Long Thần đúng chứ? Sao khi xong việc cháu sẽ sang đó.
- Mộc Mộc, cháu chắc chứ?
- Chắc chắn... Nhưng... Chú sẽ mang tiếng ác là cướp vợ của bạn thân đấy.
Tề An phì cười rồi xoa xoa đầu cô, nói.
- Chú không sợ cậu ta, chỉ sợ... Cậu ta sẽ sỉ nhục cháu mà thôi.
Tuệ Mộc chỉ mỉm cười không nói gì. Sỉ nhục sao? Sỉ nhục thì sỉ nhục thôi, cô cũng không muốn nghĩ đến nữa. Anh muốn sỉ nhục thì cứ để anh sỉ nhục. Cô cũng không muốn quan tâm đến. Sau khi Tuệ Mộc rời đi thì Định Viêm nhìn Tề An, rồi non nớt nói.
- Anh chú An, Ngụy Long Thần mà mẹ cháu nhắc... Là cha cháu à?
- Định Viêm... Cháu còn nhỏ, không hiểu đâu.
- Long Thần... Anh đừng trách thằng bé... Thằng bé chỉ là nhớ mẹ nó thôi.
- Long Thần, tớ nói thật... Long Ân quả thật rất giống cậu... Ghét ai hay hận ai đều ghi hết ra mặt và đặc biệt thù rất dai.
Ngụy Long Thần day day thái dương, rốt cuộc cô đã đi lâu? Cuộc sống như thế nào? Cô... Cô... Tự nhiên trong đầu của Ngụy Long Thần lại hiện lên hình ảnh của Trúc Lâm và người đàn ông khác, không chỉ là ôm hôn mà còn sinh con cho người đàn ông khác.
- Không được! Tôi nhất định phải tìm cho ra cô ấy!
- Long Thần hay đợi tuần sau Tề An quay lại đã. Đến lúc đó chúng ta có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ.
Ngụy Long Thần bây giờ cũng không biết nói gì hơn, đành im lặng chấp nhận. Những năm gần đây Ngụy Long Thần chỉ vì Trịnh Khiêm sơ xuất liền để cô biến mất không có tăm hơi mà thẳng tay đưa Trịnh Khiêm sang Italy, đúng là Ngụy Long Thần thù rất dai... Đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa cho Trịnh Khiêm quay trở về bên cạnh mình. Bây giờ, bên cạnh Ngụy Long Thần vẫn còn một cánh tay đắc lực tên là Lạc Húc, cậu ta tuy chưa bao giờ gặp phu nhân nhà này nhưng Lạc Húc từng nhìn thấy ảnh của cô qua điện thoại của Tiểu Thiếu gia, nên Lạc Húc cũng đang cố ra sức tìm kiếm. Mong một ngày nào đó, Ngụy Long Thần sẽ cho Trịnh Khiêm quay lại.
[...........................]
Còn ở chỗ của cô, không biết bây giờ Tuệ Mộc nên vui hay nên buồn đây nè. Dự án của Ngụy Long Thần ấy thế mà tổ trưởng lại giao cho cô, thế thì chẳng khác nào bảo cô quay lại Thành phố S? Tuệ Mộc nhìn yêu cầu của ngôi nhà chắc chắn là có phụ nữ... Nghĩ đến đây, Tuệ Mộc liền có một suy nghĩ... Ngụy Long Thần và Nhược Ái chắc là kết hôn rồi. Cô không quan tâm anh có yêu cô hay không mà cô quan tâm là... Long Ân có được đối xử tốt hay không?
Bao nhiêu năm ở đây, ngoài người cậu là Tề An ra thì còn có một nhân vật mà ít ai nghĩ đến là se co giúp đỡ cô... Đó là Liêu Dinh, không hiểu vì sao Liêu Dinh trong mấy năm nay lại thường xuyên giúp cô ngăn chặn hết mọi thông tin mà Ngụy Long Thần tìm thấy. Có lẽ là vì hắn ta không muốn Tần Nhược Ái đau khổ chẳng? Hoàng Phủ Định Viêm đang ôm mẹ mình liền cảm thấy mẹ có chút buồn, chẳng lẽ cô Hựu Ni lại ăn hiếp mẹ nữa à? Vòng tay nhỏ nhắn của Định An ôm lấy cô, còn dụi dụi vào lòng cô nữa.
- Mẹ à, mẹ sao vậy?
- Mẹ không sao. Định Viêm, tuần sau chúng ta cùng ông cậu của con đến Thành phố S nhé?
- Mẹ... Chẳng phải trước kia mẹ có nói với dì chị Tuyết là sẽ không về sao?
Thật ra mà nói thì, Định Viêm gọi Ngọc Tuyết đúng hơn là bà dì, nhưng Ngọc Tuyết vẫn không chịu vì cô còn quá trẻ, nên Định Viêm liền lém lĩnh gọi là "Dì chị Tuyết".
- Ừm... Công việc của mẹ phải đến đó vài tuần. Định Viêm, con có muốn đi với mẹ không?
Định Viêm mỉm cười đầy ngọt ngào, rồi gật đầu nói.
- Mẹ ở đâu thì con ở đó.
[........................]
Một tuần sau, Tuệ Mộc và Tề An cùng với Định Viêm quay trở lại Thành phố S, đã rất lâu rồi cô không quay về đây, ở đây thật sự thay đổi quá nhiều. Bất chợt, điện thoại của Tuệ Mộc vang lên, chi nhánh của công ti gọi cô đến sảnh gấp, vì thế Tuệ Mộc liền giao Định Viêm cho Tề An rồi dặn dò.
- Tiểu Viêm, nếu người khác hỏi gì con... Con phải trả lời là con là con trai của ông chú, năm nay con bốn tuổi. Được chứ?
- Dạ được. Bây giờ ông chú là cha của con. Mẹ yên tâm đi.
Tuệ Mộc gật đầu, Tề An liền lắc đầu nhìn cô cháu gái này, vốn dĩ là đã yêu Ngụy Long Thần rất nhiều, dường như không có lối để thoát ra được nữa, ấy thế mà cứ trốn tránh. Tề An nhìn Tuệ Mộc rồi nói.
- Cháu đừng lo... Nhưng mà, cháu đừng tránh cậu ấy nữa.
- Chú à... Cháu không trốn nữa đâu. Chắc chú sẽ đưa Định Viêm đến nhà của Ngụy Long Thần đúng chứ? Sao khi xong việc cháu sẽ sang đó.
- Mộc Mộc, cháu chắc chứ?
- Chắc chắn... Nhưng... Chú sẽ mang tiếng ác là cướp vợ của bạn thân đấy.
Tề An phì cười rồi xoa xoa đầu cô, nói.
- Chú không sợ cậu ta, chỉ sợ... Cậu ta sẽ sỉ nhục cháu mà thôi.
Tuệ Mộc chỉ mỉm cười không nói gì. Sỉ nhục sao? Sỉ nhục thì sỉ nhục thôi, cô cũng không muốn nghĩ đến nữa. Anh muốn sỉ nhục thì cứ để anh sỉ nhục. Cô cũng không muốn quan tâm đến. Sau khi Tuệ Mộc rời đi thì Định Viêm nhìn Tề An, rồi non nớt nói.
- Anh chú An, Ngụy Long Thần mà mẹ cháu nhắc... Là cha cháu à?
- Định Viêm... Cháu còn nhỏ, không hiểu đâu.
/108
|