Trong phòng, cách một cái bàn, hai người nhìn nhau chẳng nói gì.
An Cửu nâng cằm lên, chuyển động ly thủy tinh trong tay, cúi đầu nhìn khối băng trong nước trái cây màu hồng đang hòa tan từng chút từng chút.
Không biết qua bao lâu, cô uống một hơi hết nước trái cây lạnh như băng, phanh để ly xuống, Vốn là chuẩn bị hôm nay nói rõ với anh. . . . . . Bây giờ nhìn lại. . . . . . Hình như cũng không cần em lại nhiều lời. . . . . . Cũng tốt. . . . . .
Năm năm qua, đối với lần trước hắn tỏ tình ở rừng mai cô không nói tới một chữ, hắn vẫn làm bằng hữu(bạn bè) hầu ở bên người cô, để cho cô một điểm phòng bị cuối cùng cũng để xuống, cho đến nửa tháng trước, hắn đột nhiên cầu hôn.
Dùng gần thời gian năm năm yên lặng bảo vệ để chứng minh, tới để cho cô tin tưởng cùng tiếp nhận hắn là nghiêm túc muốn chăm sóc cô và bảo bảo cả đời.
Đời này quý nhất là tình cảm, cái này luôn là khó khăn nhất đối với chính cô và người đàn ông hầu ở bên người cô, vĩnh viễn đối với cô giống như lời của Kiều Tang—— Có thể đứng nhìn từ xa, không thể đùa bỡn .
Quá khứ cô không có tư cách, hiện tại càng không có.
Ngày ấy cô tốt nghiệp, một ngày trước khi rời khỏi nước Mĩ, Phó Cảnh Hi vừa lúc có một cuộc hội nghị không phân thân ra được, cô liền chuẩn bị ở trong nước cùng với hắn tụ hợp sau đó mới nói, ngay sau đó liền đuổi kịp tin tức buổi họp báo của Kiều Tang, vẫn bận đến tối nay mới có rãnh, lại đụng phải cục diện khó khăn nhất.
Chỉ là, nếu không phải là như thế, cô suy tính nhiều ngày như vậy cũng không biết nên mở miệng như thế nào, ngược lại là phải cảm ơn Phó Thần Thương, tiết kiệm cho cô khỏi vắt hết óc tìm từ, người này ở trước mắt, cô từ trước đến giờ nói không ra một lời khó nghe.
Phó Cảnh Hi lục lọi chiếc nhẫn trong túi, dùng sức, bị cạnh góc cái hộp làm xước ngón tay cũng không biết, một hồi lâu sau, hắn trả lời: Anh biết rồi.
Thật xin lỗi. Câu trả lời của hắn làm cô như trút được gánh nặng, rồi lại hóa thành trầm hơn nặng nề thấp thỏm.
Nên nói có lỗi với em là anh, đề nghị kia, là anh quá đường đột. Anh hiểu biết rõ, thân phận của anh, để cho em tiếp nhận rất khó. Dù sao, hắn ta là cha ruột của đứa bé.
An Cửu tâm lạnh như tuyết, cô biết hắn hiểu lầm, lại không biết nên giải thích từ đâu tối nay xảy ra tất cả, cũng không chuẩn bị giải thích. Nếu như vậy có thể để cho hắn buông tha lời nói. Dù sao, cũng không có gì tốt để giải thích, mặc dù chuyện đêm nay cũng không phải là hắn nghĩ tới cái hình dạng kia, nhưng là kết quả hợp thành một, không thể phủ nhận chính là, ban đầu cô cự tuyệt hắn, quả thật cùng với Phó Thần Thương thoát không khỏi liên quan.
Lúc anh cầu hôn, em cũng không ngờ tới lấy tính cách của anh thế nhưng lại vì đứa bé làm ra thỏa hiệp lớn như vậy. Anh lựa chọn trở về nước, đã thật ra là cho em đáp án, em sớm còn có điều chuẩn bị, chỉ là, chưa từ bỏ ý định. . . . . . Phó Cảnh Hi nhìn cô, vuốt vuốt ấn đường hỏi, Hắn biết thật sao?
Vẻ mặt An Cửu cứng đờ, cô biết hắn hỏi chính là chuyện đứa nhỏ, trầm mặc lắc đầu một cái.
Hắn đoán trúng lúc đầu, lại đoán sai kết cục.
Phó Cảnh Hi lập tức cau mày, Vậy hai người sẽ làm sao. . . . . .
Hắn rốt cuộc ý thức được có cái gì không đúng, Tối nay chú hai ép buộc em? Bởi vì anh?
Phó Cảnh Hi nâng trán, liên tưởng tới tính tình của chú hai hắn cũng đã có thể đoán được đầu đuôi câu chuyện.
Xin lỗi. . . . . . Là anh không thể bảo vệ em!
An Cửu vội vàng nói: Không có quan hệ gì với anh! Cảnh Hi, anh đã giúp em đủ nhiều, em hiểu biết rõ ý tốt của anh, em biết rõ cõi đời này sẽ không còn có người có thể giống như anh đối với em và bảo bảo tốt như vậy, nhưng là, em thật sự là không có thể lôi anh xuống nước. Năm đó anh bỏ cuộc hoàn toàn là vì em, dù ai cũng không cách nào ngờ tới tương lai chuyện lại xảy ra như vậy, nếu như là vì sự kiện kia, anh căn bản không cần thiết tự trách, càng không cần thiết vì phụ trách cuộc sống cho em mà làm lộn xộn lên tất cả! Tất cả đều là sự lựa chọn của em cùng với bất luận kẻ nào cũng không có quan hệ!
Nói tới chỗ này, cuối cùng, cô vẫn là nói ra cũng không nhẫn tâm mở miệng nói một câu, Em cự tuyệt cũng không phải là hoàn toàn vì anh, cũng là vì tự em còn có bảo bảo, anh phải biết, ai cũng có thể, chỉ có anh và Phó Hoa Sênh tuyệt đối không được.
Cô từ trước đến giờ không hy vọng sử dụng ác ý đi suy đoán một người, nhất là người đàn ông trước mắt này, chỉ là, cô không còn là một thân một mình, không còn là hai bàn tay trắng, giống như năm đó cô bất chấp tất cả, cô bốc lên không dậy nổi cái nguy hiểm này.
Phó Cảnh Hi siết chặt hai tay thành quyền, Những chuyện khác anh có thể cố gắng, nhưng là, anh vĩnh viễn không thể thay đổi thân phận của mình. . . . . .
Cô nói câu này, không thể nghi ngờ là không còn quay lại chỗ trống kia được.
-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-
Từ phòng ăn rời đi đưa An Cửu về đến nhà, Phó Cảnh Hi ngay sau đó liền bị ông cụ mời gặp.
Từ nơi đó Phó Cảnh Hi xác nhận hắn nghe được tình hình, ông cụ thiếu chút nữa dùng quải trượng chọc thủng sàn nhà.
Khốn kiếp, trong lòng nó nghĩ muốn chọc tức chết tôi! Hiện tại con bé kia liền như chim sợ ná, lão nhân gia tôi nhiều tuổi như vậy, nói bao nhiêu lời hữu ích con bé kia mới dám yên tâm trở lại, tôi cũng không trông cậy vào con bé kia còn có thể làm con dâu tôi, lúc còn sống cũng có thể ở trước mặt tôi cũng nên vừa lòng rồi, nhưng nó tốt hơn, người cũng không gặp được mấy lần đầu đâu, nó đừng trực tiếp làm người ta hoảng sợ bỏ chạy mất. . . . . .
Chỉ là đến bây giờ nó không biết hai đứa bé đã sống ở đây, ông cụ là có thể đoán ra nó có bao nhiêu khốn nạn, An Cửu trở về lâu như vậy cũng không mở mở miệng nói.
Ông cụ tức giận đi qua đi lại, cuối cùng tỉnh táo lại, ý vị sâu xa nói nhìn Phó Cảnh Hi một cái, vỗ vai hắn một cái, Cảnh hi, An Cửu cũng không ngốc, nó không mở miệng nói, chỉ là bởi vì quá trọng tình nghĩa, có một số việc, ông biết cháu cũng thật khó khăn, chỉ là, cháu phải nghĩ kỹ rồi mới làm thì tốt hơn. Nếu không, ông nội cũng sẽ không bỏ qua cho cháu. Hiểu chưa?
Vâng Phó Cảnh Hi thu lại ánh mắt trả lời.
Môi hở răng lạnh, ông làm sao không làm khó dễ. Nếu là cái tên tiểu tử khốn kiếp kia có thể có nửa phần đáng tin đưa con dâu trở về, ông cũng không cần nhiều tuổi như vậy mà còn cả ngày quan tâm, nghĩ tiểu bảo bối đến bóp tim cào phổi.
Ông cụ lúc này là thật không nén được tức giận, đang suy nghĩ muốn đích thân giết tới tận cửa, năm năm không vào cửa nhà Phó Thần Thương thế mà lần đầu tiên về nhà.
Ông nội, cháu đi ra ngoài trước.
Ừ.
Phó Thần Thương mặt không thay đổi liếc nhìn lướt qua Phó Cảnh Hi đang rời khỏi phòng.
Ông cụ trừng mắt nhìn hắn, Nhìn cái gì vậy? Mình không có bản lãnh thì đừng có trách ai đều vô dụng!
Có chuyện thương lượng với ngài.
Nửa khắc đồng hồ sau, trong thư phòng truyền đến âm thanh giận dữ lôi đình của lão gia tử cùng với ly trà rơi xuống đất.
Phùng Uyển nghe tiếng gọi gấp gấp chạy tới lúc này hai người tựa như có lẽ đã hòa hoãn xuống rồi, một ngồi ở trước bàn đọc sách, một ngồi trên ghế sa lon, cũng không biết sự việc mới vừa rồi đã thành ra như thế nào.
Thần thần thật vất vả mới trở về một lần, có lời gì thì không thể nói tốt sao? Phùng Uyển sợ ông cụ mắng Phó Thần Thương thêm một lần nữa.
Ông cụ hừ một tiếng, Phó Thần Thương đứng dậy vòng qua người Phùng Uyển cùng đi ra ngoài, Mẹ, không có việc gì.
Phòng của Phó Thần Thương nhiều năm chưa quét dọn hiển nhiên người không thể ở, Phùng Uyển cũng không còn ôm hi vọng hắn sẽ lưu lại qua đêm, lại không nghĩ rằng hắn cùng với ông cụ nói xong thì hoàn toàn không có ý cần phải rời đi, còn vào phòng của Phó Hoa Sênh. Phùng Uyển đi theo vào, đang muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Phó Thần Thương nghênh đón đỡ bà ngồi xuống ở bên giường, chủ động nắm vai bà.
Loại hành động lấy lòng là dành riêng cho Phó Hoa Sênh, Phó Thần Thương mặc dù là lần đầu tiên làm, ngược lại học được có da có thịt, quả thật khiến Phùng Uyển có chút thụ sủng nhược kinh.
Phùng Uyển là thật bị làm giật mình, sờ sờ trán của hắn, Thần thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì à?
An Cửu trở lại. Phó Thần Thương trả lời.
Phùng Uyển lập tức đổi sắc mặt, uốn éo vai đẩy tay hắn ra, Mẹ tưởng con là vì người nào!
Thần thần, con đừng giả ngớ ngẩn, cô ta ngay cả đứa bé cũng ác tâm loại bỏ, chẳng lẽ còn có thể trở về liền thay đổi tính tình hay sao? Cô ta có thể yên ổn không báo thù con, mẹ liền muốn tạ ơn rồi!
Phùng Uyển đột nhiên nghĩ đến cái gì, Báo chí có
An Cửu nâng cằm lên, chuyển động ly thủy tinh trong tay, cúi đầu nhìn khối băng trong nước trái cây màu hồng đang hòa tan từng chút từng chút.
Không biết qua bao lâu, cô uống một hơi hết nước trái cây lạnh như băng, phanh để ly xuống, Vốn là chuẩn bị hôm nay nói rõ với anh. . . . . . Bây giờ nhìn lại. . . . . . Hình như cũng không cần em lại nhiều lời. . . . . . Cũng tốt. . . . . .
Năm năm qua, đối với lần trước hắn tỏ tình ở rừng mai cô không nói tới một chữ, hắn vẫn làm bằng hữu(bạn bè) hầu ở bên người cô, để cho cô một điểm phòng bị cuối cùng cũng để xuống, cho đến nửa tháng trước, hắn đột nhiên cầu hôn.
Dùng gần thời gian năm năm yên lặng bảo vệ để chứng minh, tới để cho cô tin tưởng cùng tiếp nhận hắn là nghiêm túc muốn chăm sóc cô và bảo bảo cả đời.
Đời này quý nhất là tình cảm, cái này luôn là khó khăn nhất đối với chính cô và người đàn ông hầu ở bên người cô, vĩnh viễn đối với cô giống như lời của Kiều Tang—— Có thể đứng nhìn từ xa, không thể đùa bỡn .
Quá khứ cô không có tư cách, hiện tại càng không có.
Ngày ấy cô tốt nghiệp, một ngày trước khi rời khỏi nước Mĩ, Phó Cảnh Hi vừa lúc có một cuộc hội nghị không phân thân ra được, cô liền chuẩn bị ở trong nước cùng với hắn tụ hợp sau đó mới nói, ngay sau đó liền đuổi kịp tin tức buổi họp báo của Kiều Tang, vẫn bận đến tối nay mới có rãnh, lại đụng phải cục diện khó khăn nhất.
Chỉ là, nếu không phải là như thế, cô suy tính nhiều ngày như vậy cũng không biết nên mở miệng như thế nào, ngược lại là phải cảm ơn Phó Thần Thương, tiết kiệm cho cô khỏi vắt hết óc tìm từ, người này ở trước mắt, cô từ trước đến giờ nói không ra một lời khó nghe.
Phó Cảnh Hi lục lọi chiếc nhẫn trong túi, dùng sức, bị cạnh góc cái hộp làm xước ngón tay cũng không biết, một hồi lâu sau, hắn trả lời: Anh biết rồi.
Thật xin lỗi. Câu trả lời của hắn làm cô như trút được gánh nặng, rồi lại hóa thành trầm hơn nặng nề thấp thỏm.
Nên nói có lỗi với em là anh, đề nghị kia, là anh quá đường đột. Anh hiểu biết rõ, thân phận của anh, để cho em tiếp nhận rất khó. Dù sao, hắn ta là cha ruột của đứa bé.
An Cửu tâm lạnh như tuyết, cô biết hắn hiểu lầm, lại không biết nên giải thích từ đâu tối nay xảy ra tất cả, cũng không chuẩn bị giải thích. Nếu như vậy có thể để cho hắn buông tha lời nói. Dù sao, cũng không có gì tốt để giải thích, mặc dù chuyện đêm nay cũng không phải là hắn nghĩ tới cái hình dạng kia, nhưng là kết quả hợp thành một, không thể phủ nhận chính là, ban đầu cô cự tuyệt hắn, quả thật cùng với Phó Thần Thương thoát không khỏi liên quan.
Lúc anh cầu hôn, em cũng không ngờ tới lấy tính cách của anh thế nhưng lại vì đứa bé làm ra thỏa hiệp lớn như vậy. Anh lựa chọn trở về nước, đã thật ra là cho em đáp án, em sớm còn có điều chuẩn bị, chỉ là, chưa từ bỏ ý định. . . . . . Phó Cảnh Hi nhìn cô, vuốt vuốt ấn đường hỏi, Hắn biết thật sao?
Vẻ mặt An Cửu cứng đờ, cô biết hắn hỏi chính là chuyện đứa nhỏ, trầm mặc lắc đầu một cái.
Hắn đoán trúng lúc đầu, lại đoán sai kết cục.
Phó Cảnh Hi lập tức cau mày, Vậy hai người sẽ làm sao. . . . . .
Hắn rốt cuộc ý thức được có cái gì không đúng, Tối nay chú hai ép buộc em? Bởi vì anh?
Phó Cảnh Hi nâng trán, liên tưởng tới tính tình của chú hai hắn cũng đã có thể đoán được đầu đuôi câu chuyện.
Xin lỗi. . . . . . Là anh không thể bảo vệ em!
An Cửu vội vàng nói: Không có quan hệ gì với anh! Cảnh Hi, anh đã giúp em đủ nhiều, em hiểu biết rõ ý tốt của anh, em biết rõ cõi đời này sẽ không còn có người có thể giống như anh đối với em và bảo bảo tốt như vậy, nhưng là, em thật sự là không có thể lôi anh xuống nước. Năm đó anh bỏ cuộc hoàn toàn là vì em, dù ai cũng không cách nào ngờ tới tương lai chuyện lại xảy ra như vậy, nếu như là vì sự kiện kia, anh căn bản không cần thiết tự trách, càng không cần thiết vì phụ trách cuộc sống cho em mà làm lộn xộn lên tất cả! Tất cả đều là sự lựa chọn của em cùng với bất luận kẻ nào cũng không có quan hệ!
Nói tới chỗ này, cuối cùng, cô vẫn là nói ra cũng không nhẫn tâm mở miệng nói một câu, Em cự tuyệt cũng không phải là hoàn toàn vì anh, cũng là vì tự em còn có bảo bảo, anh phải biết, ai cũng có thể, chỉ có anh và Phó Hoa Sênh tuyệt đối không được.
Cô từ trước đến giờ không hy vọng sử dụng ác ý đi suy đoán một người, nhất là người đàn ông trước mắt này, chỉ là, cô không còn là một thân một mình, không còn là hai bàn tay trắng, giống như năm đó cô bất chấp tất cả, cô bốc lên không dậy nổi cái nguy hiểm này.
Phó Cảnh Hi siết chặt hai tay thành quyền, Những chuyện khác anh có thể cố gắng, nhưng là, anh vĩnh viễn không thể thay đổi thân phận của mình. . . . . .
Cô nói câu này, không thể nghi ngờ là không còn quay lại chỗ trống kia được.
-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-
Từ phòng ăn rời đi đưa An Cửu về đến nhà, Phó Cảnh Hi ngay sau đó liền bị ông cụ mời gặp.
Từ nơi đó Phó Cảnh Hi xác nhận hắn nghe được tình hình, ông cụ thiếu chút nữa dùng quải trượng chọc thủng sàn nhà.
Khốn kiếp, trong lòng nó nghĩ muốn chọc tức chết tôi! Hiện tại con bé kia liền như chim sợ ná, lão nhân gia tôi nhiều tuổi như vậy, nói bao nhiêu lời hữu ích con bé kia mới dám yên tâm trở lại, tôi cũng không trông cậy vào con bé kia còn có thể làm con dâu tôi, lúc còn sống cũng có thể ở trước mặt tôi cũng nên vừa lòng rồi, nhưng nó tốt hơn, người cũng không gặp được mấy lần đầu đâu, nó đừng trực tiếp làm người ta hoảng sợ bỏ chạy mất. . . . . .
Chỉ là đến bây giờ nó không biết hai đứa bé đã sống ở đây, ông cụ là có thể đoán ra nó có bao nhiêu khốn nạn, An Cửu trở về lâu như vậy cũng không mở mở miệng nói.
Ông cụ tức giận đi qua đi lại, cuối cùng tỉnh táo lại, ý vị sâu xa nói nhìn Phó Cảnh Hi một cái, vỗ vai hắn một cái, Cảnh hi, An Cửu cũng không ngốc, nó không mở miệng nói, chỉ là bởi vì quá trọng tình nghĩa, có một số việc, ông biết cháu cũng thật khó khăn, chỉ là, cháu phải nghĩ kỹ rồi mới làm thì tốt hơn. Nếu không, ông nội cũng sẽ không bỏ qua cho cháu. Hiểu chưa?
Vâng Phó Cảnh Hi thu lại ánh mắt trả lời.
Môi hở răng lạnh, ông làm sao không làm khó dễ. Nếu là cái tên tiểu tử khốn kiếp kia có thể có nửa phần đáng tin đưa con dâu trở về, ông cũng không cần nhiều tuổi như vậy mà còn cả ngày quan tâm, nghĩ tiểu bảo bối đến bóp tim cào phổi.
Ông cụ lúc này là thật không nén được tức giận, đang suy nghĩ muốn đích thân giết tới tận cửa, năm năm không vào cửa nhà Phó Thần Thương thế mà lần đầu tiên về nhà.
Ông nội, cháu đi ra ngoài trước.
Ừ.
Phó Thần Thương mặt không thay đổi liếc nhìn lướt qua Phó Cảnh Hi đang rời khỏi phòng.
Ông cụ trừng mắt nhìn hắn, Nhìn cái gì vậy? Mình không có bản lãnh thì đừng có trách ai đều vô dụng!
Có chuyện thương lượng với ngài.
Nửa khắc đồng hồ sau, trong thư phòng truyền đến âm thanh giận dữ lôi đình của lão gia tử cùng với ly trà rơi xuống đất.
Phùng Uyển nghe tiếng gọi gấp gấp chạy tới lúc này hai người tựa như có lẽ đã hòa hoãn xuống rồi, một ngồi ở trước bàn đọc sách, một ngồi trên ghế sa lon, cũng không biết sự việc mới vừa rồi đã thành ra như thế nào.
Thần thần thật vất vả mới trở về một lần, có lời gì thì không thể nói tốt sao? Phùng Uyển sợ ông cụ mắng Phó Thần Thương thêm một lần nữa.
Ông cụ hừ một tiếng, Phó Thần Thương đứng dậy vòng qua người Phùng Uyển cùng đi ra ngoài, Mẹ, không có việc gì.
Phòng của Phó Thần Thương nhiều năm chưa quét dọn hiển nhiên người không thể ở, Phùng Uyển cũng không còn ôm hi vọng hắn sẽ lưu lại qua đêm, lại không nghĩ rằng hắn cùng với ông cụ nói xong thì hoàn toàn không có ý cần phải rời đi, còn vào phòng của Phó Hoa Sênh. Phùng Uyển đi theo vào, đang muốn hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, Phó Thần Thương nghênh đón đỡ bà ngồi xuống ở bên giường, chủ động nắm vai bà.
Loại hành động lấy lòng là dành riêng cho Phó Hoa Sênh, Phó Thần Thương mặc dù là lần đầu tiên làm, ngược lại học được có da có thịt, quả thật khiến Phùng Uyển có chút thụ sủng nhược kinh.
Phùng Uyển là thật bị làm giật mình, sờ sờ trán của hắn, Thần thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì à?
An Cửu trở lại. Phó Thần Thương trả lời.
Phùng Uyển lập tức đổi sắc mặt, uốn éo vai đẩy tay hắn ra, Mẹ tưởng con là vì người nào!
Thần thần, con đừng giả ngớ ngẩn, cô ta ngay cả đứa bé cũng ác tâm loại bỏ, chẳng lẽ còn có thể trở về liền thay đổi tính tình hay sao? Cô ta có thể yên ổn không báo thù con, mẹ liền muốn tạ ơn rồi!
Phùng Uyển đột nhiên nghĩ đến cái gì, Báo chí có
/218
|