Phó Cảnh Hi ngọc thụ lâm phong đứng ở dưới đèn đường màu vàng có cảm giác không thánh khiết cho lắm, cô trơ mắt nhìn ngoài trăm bước toàn là bóng tối bao trùm chỉ cần cô đưa tay liền có thể đụng vào bàn tay ấm áp của người ngoài kia nhưng hình ảnh ngay trước mắt vỡ nát. . . . . .
Cô hoàn toàn không phối hợp, lại gấp đến muốn mạng, không gian chật hẹp thật ra Phó Thần Thương thì cũng chẳng hơn gì, cơ hồ hắn động một cái sẽ phải phòng thủ ngăn trở cô bất ngờ công kích. . . . . .
Tống An Cửu chính là như vậy, nếu cô không nguyện, coi như tự tổn thương 1000 cũng muốn tổn thương bạn 800, tóm lại tuyệt đối sẽ không để cho bạn vừa lòng đẹp ý.
Một chân bị hắn nâng lên, mánh khoé cong gối hạ xuống đè ở trước ngực của cô, theo mỗi một lần hắn cúi người, cô bị buộc mở thân thể ra. . . . . .
An Cửu nghiêng đầu, tự mình ngược mình nhìn ngoài cửa sổ, âm thanh bị đụng đánh trúng phá thành mảnh nhỏ.
Phó Thần Thương. . . . . . anh luôn nói. . . . . . Muốn tôi tin anh. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Muốn tôi tin anh cái gì?
Động tác của Phó Thần Thương theo những lời này mà dừng lại, đôi môi nhỏ bé mím thật chặt, mặt lạnh như sương, một lát sau đáp lại cô chỉ có càng thêm mãnh liệt xâm chiếm. . . . . .
Đau. . . Cứu. . .
Rất lâu rồi hắn chưa biết mùi đời, không có bất kỳ khúc dạo đầu, hắn lại không dịu dàng chút nào, mỗi một lần ra vào cũng làm cho cô đau đến cơ hồ co quắp, đến cuối cùng hoàn toàn đã bỏ qua giãy giụa, cái tên biến thái kia, càng giãy dụa, sẽ chỉ làm hắn càng hưng phấn thôi. . . . . .
Hắn động thiết tha, cô lại nhàm chán hà ra từng hơi trên cửa sổ, dùng ngón tay viết chữ vẽ tranh, sau đó nhỏ giọng mở miệng, Chẳng lẽ để cho tôi tin tưởng. . . . . . Anh sẽ yêu tôi sao?
Mới vừa nói xong câu này cô liền xốc xếch cười ra tiếng, giống như đây là lời nói buồn cười nhất mà đời này cô từng nói.
Phó Thần Thương hiển nhiên bị phản ứng của cô chọc giận, một tay nắm được cằm của cô vặn mặt cô theo hướng ngoài cửa sổ, vốn là muốn môi cô mềm nhũn để lưỡi hắn tùy ý xâm chiếm cái miệng nhỏ nhắn làm hắn tức giận này. . . . . .
Mỗi động tác hắn đều muốn thở hổn hển dừng lại giảm xóc, mới qua năm phút đồng hồ mà thôi, hắn thế nhưng đã nhịn không được, trên thực tế, hắn thiếu chút nữa mới vừa tiến vào trong nháy mắt liền bị xoắn muốn ném súng tháo giáp. . . . . .
Đáng chết. . . . . . Phó Thần Thương khẽ nguyền rủa một tiếng thật lâu không dám động.
An Cửu nghi ngờ dùng cái chân bị hắn nâng lên đá bờ vai của hắn, giọng nói khác thường chua ngoa châm chọc nói, Già rồi nên động không nổi rồi hả?
Dứt lời liền nhân cơ hội lui về phía sau.
Trong phút chốc trong con ngươi của Phó Thần Thương hiện lên ánh lửa, lại ung dung thản nhiên nhìn theo động tác của lui ra của cô.
Ngay cả hô hấp cô đều không trôi chảy rốt cuộc con vật khổng lồ cũng rời đi, An Cửu nặng nề thở ra một hơi, tóc bị mồ hôi làm ướt
/218
|