Từ lần trước làm hại Tề Tấn chia bạn gái tay, An Cửu cũng chưa đi tìm anh, cho nên mới phải lựa chọn tìm Lục Châu.
Vừa muốn đè xuống phím gọi, lại thu tay về, Lục Châu là người của Phó Thần Thương, lqd ngộ nhỡ lúc này bọn họ ở chung một chỗ thì sao?
Lướt danh bạ điện thoại, cuối cùng ngừng ở tên của Phó Hoa Sênh, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích gọi đi.
Điện thoại di động vang lên rất nhiều tiếng, là trạng thái không ai nghe máy.
An Cửu để điện thoại di động xuống, kết quả bên này mới vừa để xuống, bên kia Phó Hoa Sênh gọi ngược lại.
Cục cưng, em tìm tôi?
An Cửu nhíu nhíu mày, cách điện thoại di động cô cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Uống nhiều quá rồi?
Không có đâu, uống một ly mà.
An Cửu oán thầm, một ly, vậy là bao nhiêu cái ly?
Chỗ Phó Hoa Sênh nghe rất ồn ào, mơ hồ có thể nghe được giọng phụ nữ nũng nịu Tam Thiếu, ai vậy? Cục cưng nào vậy ! Anh còn chưa gọi người ta là cục cưng nữa !
Đi đi đi, đi nhanh đi! Bản thiếu gia có việc quan trọng!
Này, này. . . . . .
Thôi, anh nên tỉnh rượu đi! An Cửu cắt đứt anh, xem ra anh ta như vậy thì cũng không hỏi được gì.
Phó Hoa Sênh lại gấp, Đừng đừng! Chị đâu đừng cúp mà! Em không lộn xộn còn không được sao chị dâu! Em không có say! Chị dâu nói đi, chuyện gì?
Phó Hoa Sênh lại bắt đầu bình thường mở miệng gọi chị dâu.
Anh cẩn thận suy nghĩ cẩn thận, gọi chị dâu không chỉ khiến đối phương đối với buông lỏng lòng cảnh giác với mình, l^q'đ quan trọng hơn là mỗi lần gọi cô là chị dâu thì cũng sẽ để cho anh ta có cảm giác vui vẻ khi cua vợ của Phó Thần Thương.
Vậy anh có biết hiện giờ Phó Thần Thương đang ở đâu không? An Cửu hỏi.
Giọng nói Phó Hoa Sênh trong nháy mắt dẫn theo chút oán khí, Chị dâu này. . . . . .
Nếu không biết thì coi như xong.
Phó Hoa Sênh vội vàng nói, Chị hỏi anh ấy ở đâu làm gì?
Có một món đồ cần anh ấy ký tên cho tôi, sợ anh ấy đang bận, tôi định tự mình đưa qua, ký xong thì về.
Chị thật biết quan tâm! Anh ấy thật đúng là rất bận , em khuyên chị đừng đi thì tốt hơn!
Trong giọng nói của Phó Hoa Sênh tính tính toán toán , hiển nhiên ngoài lời này còn có lời khác.
Phó Hoa Sênh anh không phải là đàn ông hả ? Có lời gì thì nói thẳng đi, đừng có kéo kéo như phụ nữ được không?
Phó Hoa Sênh bị nghẹn nửa ngày nói không ra lời, lầu bầu nói, Không phải chị biết gần đây anh ấy thân thiết với Tô Hội Lê sao? Hôm nay Tô Hội Lê ra viện, vào lúc này hẳn Phó Nhị đang đang ăn mừng cô ra viện với một đám người!
An Cửu im lặng chốc lát.
Xem ra, anh đã có quyết định thôi.
Chuyện này?
Chuyện này thì sao? Anh ấy hiện tại không sợ hãi gì! Chị cứ để mặc anh ấy như vậy ?
Vậy anh nói tôi phải làm thế nào?
Đây chẳng phải là việc mình muốn sao?
Đương nhiên anh ấy đi ra ngoài có một người , thì chị đi ra phải có một đôi! Sao mà sợ anh ấy chứ!
Hàng này lại nữa!
Có phải anh có thù oán với Phó Thần Thương hay không? An Cửu bất đắc dĩ hỏi.
Chị đã đoán đúng, như thế nào, có muốn đứng chung một chiến tuyến với em hay không ?
An Cửu không nhịn được cắt đứt anh, Nói chuyện chính, cuối cùng anh có biết anh ấy đang ở đâu hay không ? Tôi có chuyện rất gấp.
Đang ở bàn của em, lqđ em có thể không biết sao? Chị chờ một chút, em lập tức tới đón chị! Chờ em nhé! Nhất định phải chờ em!
Không đợi An Cửu nói chuyện, tên kia đã tự ý cúp điện thoại di động.
An Cửu không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ở nhà đợi.
Tiểu An hoàn thành trò chơi ghép hình thì thỏa mãn, lại chạy đến dính cô, Chị ơi, là anh rể hả?
Không phải, là em của anh rễ.
Em của anh rễ? Tiểu An đáng yêu nghiêng đầu không hiểu.
-----
Không hơn mười mấy phút Phó
Vừa muốn đè xuống phím gọi, lại thu tay về, Lục Châu là người của Phó Thần Thương, lqd ngộ nhỡ lúc này bọn họ ở chung một chỗ thì sao?
Lướt danh bạ điện thoại, cuối cùng ngừng ở tên của Phó Hoa Sênh, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích gọi đi.
Điện thoại di động vang lên rất nhiều tiếng, là trạng thái không ai nghe máy.
An Cửu để điện thoại di động xuống, kết quả bên này mới vừa để xuống, bên kia Phó Hoa Sênh gọi ngược lại.
Cục cưng, em tìm tôi?
An Cửu nhíu nhíu mày, cách điện thoại di động cô cũng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Uống nhiều quá rồi?
Không có đâu, uống một ly mà.
An Cửu oán thầm, một ly, vậy là bao nhiêu cái ly?
Chỗ Phó Hoa Sênh nghe rất ồn ào, mơ hồ có thể nghe được giọng phụ nữ nũng nịu Tam Thiếu, ai vậy? Cục cưng nào vậy ! Anh còn chưa gọi người ta là cục cưng nữa !
Đi đi đi, đi nhanh đi! Bản thiếu gia có việc quan trọng!
Này, này. . . . . .
Thôi, anh nên tỉnh rượu đi! An Cửu cắt đứt anh, xem ra anh ta như vậy thì cũng không hỏi được gì.
Phó Hoa Sênh lại gấp, Đừng đừng! Chị đâu đừng cúp mà! Em không lộn xộn còn không được sao chị dâu! Em không có say! Chị dâu nói đi, chuyện gì?
Phó Hoa Sênh lại bắt đầu bình thường mở miệng gọi chị dâu.
Anh cẩn thận suy nghĩ cẩn thận, gọi chị dâu không chỉ khiến đối phương đối với buông lỏng lòng cảnh giác với mình, l^q'đ quan trọng hơn là mỗi lần gọi cô là chị dâu thì cũng sẽ để cho anh ta có cảm giác vui vẻ khi cua vợ của Phó Thần Thương.
Vậy anh có biết hiện giờ Phó Thần Thương đang ở đâu không? An Cửu hỏi.
Giọng nói Phó Hoa Sênh trong nháy mắt dẫn theo chút oán khí, Chị dâu này. . . . . .
Nếu không biết thì coi như xong.
Phó Hoa Sênh vội vàng nói, Chị hỏi anh ấy ở đâu làm gì?
Có một món đồ cần anh ấy ký tên cho tôi, sợ anh ấy đang bận, tôi định tự mình đưa qua, ký xong thì về.
Chị thật biết quan tâm! Anh ấy thật đúng là rất bận , em khuyên chị đừng đi thì tốt hơn!
Trong giọng nói của Phó Hoa Sênh tính tính toán toán , hiển nhiên ngoài lời này còn có lời khác.
Phó Hoa Sênh anh không phải là đàn ông hả ? Có lời gì thì nói thẳng đi, đừng có kéo kéo như phụ nữ được không?
Phó Hoa Sênh bị nghẹn nửa ngày nói không ra lời, lầu bầu nói, Không phải chị biết gần đây anh ấy thân thiết với Tô Hội Lê sao? Hôm nay Tô Hội Lê ra viện, vào lúc này hẳn Phó Nhị đang đang ăn mừng cô ra viện với một đám người!
An Cửu im lặng chốc lát.
Xem ra, anh đã có quyết định thôi.
Chuyện này?
Chuyện này thì sao? Anh ấy hiện tại không sợ hãi gì! Chị cứ để mặc anh ấy như vậy ?
Vậy anh nói tôi phải làm thế nào?
Đây chẳng phải là việc mình muốn sao?
Đương nhiên anh ấy đi ra ngoài có một người , thì chị đi ra phải có một đôi! Sao mà sợ anh ấy chứ!
Hàng này lại nữa!
Có phải anh có thù oán với Phó Thần Thương hay không? An Cửu bất đắc dĩ hỏi.
Chị đã đoán đúng, như thế nào, có muốn đứng chung một chiến tuyến với em hay không ?
An Cửu không nhịn được cắt đứt anh, Nói chuyện chính, cuối cùng anh có biết anh ấy đang ở đâu hay không ? Tôi có chuyện rất gấp.
Đang ở bàn của em, lqđ em có thể không biết sao? Chị chờ một chút, em lập tức tới đón chị! Chờ em nhé! Nhất định phải chờ em!
Không đợi An Cửu nói chuyện, tên kia đã tự ý cúp điện thoại di động.
An Cửu không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ở nhà đợi.
Tiểu An hoàn thành trò chơi ghép hình thì thỏa mãn, lại chạy đến dính cô, Chị ơi, là anh rể hả?
Không phải, là em của anh rễ.
Em của anh rễ? Tiểu An đáng yêu nghiêng đầu không hiểu.
-----
Không hơn mười mấy phút Phó
/218
|