An Cửu mặc kệ bọn họ, kéo Tiểu An vào lòng, thay cậu vuốt vuốt đầu gối nhỏ đang bị đau.
Hu hu hu —— chị là người xấu! Mũi chị sẽ dài ra! Chị không đến thăm An Bình! Nhóc con một vốc nước mũi một vốc nước mắt khóc đến đau lòng muốn chết.
Ừ ừ ừ, chị là người xấu, lqd mũi chị sẽ dài ra! An Cửu bất đắc dĩ vuốt vuốt trán.
Chị ơi, em đói! Nhóc con chuyển đề tài rất nhanh, đỏ mắt chờ mong xoắn tay nhỏ bé nhìn bánh ngọt trên bàn .
Còn chưa ăn cơm sao? An Cửu cầm miếng bánh ngọt cho cậu.
Không được ăn cơm trưa, không được ăn cơm chiều, An Bình thật đói. . . . . . Tiểu An làm bộ tội nghiệp cầm một miếng bánh ngọt, rất thèm thuồng, nhưng lại không dám ăn, sợ hãi nhìn Tống Hưng Quốc và Phương Như.
Tống Hưng Quốc vội vàng nói, Con ăn ăn ăn!
Không yên lòng, nhìn lại Phương Như, thấy Phương Như cũng gật đầu mới dám ăn.
Các người làm gì vậy? Cơm trưa cũng không cho cậu ăn?
Nào còn thì giờ ăn cơm chứ! Kẻ đòi nợ đã tìm tới cửa, đang đuổi theo khắp nơi ! Thật là dã man, llêquyýđôn thiếu chút nữa làm bị thương An Bình của chúng ta . Phương Như biết xương sườn mềm của cô ở đâu, cố ý nói phóng đại.
Tống Hưng Quốc vội vàng gạt lệ nói theo, An Cửu, ba biết sai rồi, ba ngàn vạn lần không nên, không nên ép con đi xem mắt, van con nói Phó Thần Thương thu tay lại đi! Tiếp tục như vậy nữa, ba sẽ rơi vào cảnh hai bàn tay trắng, An Bình cũng phải đi ngủ ngoài đường với ba!
An Cửu biết Phó Thần Thương ra tay hung ác, nhưng không biết anh lại hung ác như vậy .
Mặc dù Tống Hưng Quốc chết hay sống không liên quan tới cô, nhưng mà. . . . . .
An Cửu lau miệng cho Tiểu An, cô không thể bỏ mặc An Bình.
Chớ ăn quá nhiều, lát nữa còn phải ăn cơm.
Em muốn ăn của anh rể làm!
Nghe được hai chữ anh rể, vẻ mặt An Cửu hơi chán nản, Tống Hưng Quốc và Phương Như đã nghe thấy An Bình gọi như vậy từ lần trước, đã thấy nhưng không thể trách. Đầu năm nay vợ chồng còn gọi loạn, huống chi chị hay anh rể.
Chu Tĩnh Di trầm ngâm một chút, anh rể trong miệng An Bình chẳng lẽ là Phó Thần Thương?
Phó Thần Thương cho phép em trai An Cửu gọi mình như vậy sao? Có lẽ là cảm thấy cậu là đứa bé, kêu lên đáng yêu nên cũng không để ý.
An Cửu, con thấy chuyện này. . . . . . Tống Hưng Quốc nhìn chằm chằm cô như cây cỏ cứu mạng, thận trọng nói, Có thể giúp ba một lần không?
An Cửu thở dài, Ba để cho con suy nghĩ một chút.
Cô thật không muốn dùng những chuyện ngổn ngang trong nhà mình đi làm phiền Phó Thần Thương, huống chi cô cũng cũng không xác định anh phá đổ Tống thị là vì mình hay là buôn bán cần mới thuận tiện làm, mà lời của mình cuối cùng có mấy phần tác dụng?
Trong lúc An Cửu suy tư , tự nhiên Tống Hưng Quốc biết Chu Tĩnh Di đứng một bên không đi đang một mực hả hê, nhưng ông ta cũng bị ép không còn cách nào, thật vất vả hôm nay gặp cô ở cửa trường học, lại bị Chu Tĩnh Di đoạt trước, ông ta đã không còn thời gian, làm trễ nãi một giây cũng là tổn thất trên dưới mấy triệu , dưới tình thế cấp bách mới vọt thẳng vào.
Đối mặt khuôn mặt mặt của hài lòng giễu cợt Chu Tĩnh Di, Tống Hưng Quốc hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói, Hài lòng cái gì, rồi sẽ đến lượt bà thôi! Bà cho rằng mình đối với An Cửu rất tốt sao? Dầu gì tôi còn nuôi cô ta nhiều năm như vậy, bà thì sao?
Ông. . . . . .
Dược rồi, tôi gọi điện cho anh ấy thử xem. Nhưng không thể bảo đảm nhất định có kết quả. An Cửu mở miệng.
Tống Hưng Quốc kích động, Được được! Chỉ cần con chịu ra tay, nhất định có thể!
Mặc dù Tống Hưng Quốc khẳng định như thế, sắc mặt Phương Như một bên cũng không quá lạc quan, l^q'đ bà ta chỉ cảm thấy Tống Hưng Quốc thử khi tuyệt vọng, chứ không nghĩ An Cửu có thể dao động quyết định của Phó Thần Thương .
Để tránh các người cảm thấy tôi giả truyền thánh chỉ lừa các người, tôi sẽ bật loa ngoài, tự các người nghe.
Được được!
An Cửu bấm số của Phó Thần Thương, vang lên năm, sáu lần cũng không ai nhận.
Khóe miệng Phương Như kéo ra một tia khinh thường, hình như Chu Tĩnh Di cũng có chút hào hứng, còn Tống Hưng Quốc thì vô cùng gấp gáp.
Chị à, chị đang gọi điện thoại cho ai vậy?
Lúc Tiểu An nói chuyện, trong di động An Cửu truyền đến giọng nói cực nghiêm túc cấm dục.
Sao vậy, An Cửu? Giọng
Hu hu hu —— chị là người xấu! Mũi chị sẽ dài ra! Chị không đến thăm An Bình! Nhóc con một vốc nước mũi một vốc nước mắt khóc đến đau lòng muốn chết.
Ừ ừ ừ, chị là người xấu, lqd mũi chị sẽ dài ra! An Cửu bất đắc dĩ vuốt vuốt trán.
Chị ơi, em đói! Nhóc con chuyển đề tài rất nhanh, đỏ mắt chờ mong xoắn tay nhỏ bé nhìn bánh ngọt trên bàn .
Còn chưa ăn cơm sao? An Cửu cầm miếng bánh ngọt cho cậu.
Không được ăn cơm trưa, không được ăn cơm chiều, An Bình thật đói. . . . . . Tiểu An làm bộ tội nghiệp cầm một miếng bánh ngọt, rất thèm thuồng, nhưng lại không dám ăn, sợ hãi nhìn Tống Hưng Quốc và Phương Như.
Tống Hưng Quốc vội vàng nói, Con ăn ăn ăn!
Không yên lòng, nhìn lại Phương Như, thấy Phương Như cũng gật đầu mới dám ăn.
Các người làm gì vậy? Cơm trưa cũng không cho cậu ăn?
Nào còn thì giờ ăn cơm chứ! Kẻ đòi nợ đã tìm tới cửa, đang đuổi theo khắp nơi ! Thật là dã man, llêquyýđôn thiếu chút nữa làm bị thương An Bình của chúng ta . Phương Như biết xương sườn mềm của cô ở đâu, cố ý nói phóng đại.
Tống Hưng Quốc vội vàng gạt lệ nói theo, An Cửu, ba biết sai rồi, ba ngàn vạn lần không nên, không nên ép con đi xem mắt, van con nói Phó Thần Thương thu tay lại đi! Tiếp tục như vậy nữa, ba sẽ rơi vào cảnh hai bàn tay trắng, An Bình cũng phải đi ngủ ngoài đường với ba!
An Cửu biết Phó Thần Thương ra tay hung ác, nhưng không biết anh lại hung ác như vậy .
Mặc dù Tống Hưng Quốc chết hay sống không liên quan tới cô, nhưng mà. . . . . .
An Cửu lau miệng cho Tiểu An, cô không thể bỏ mặc An Bình.
Chớ ăn quá nhiều, lát nữa còn phải ăn cơm.
Em muốn ăn của anh rể làm!
Nghe được hai chữ anh rể, vẻ mặt An Cửu hơi chán nản, Tống Hưng Quốc và Phương Như đã nghe thấy An Bình gọi như vậy từ lần trước, đã thấy nhưng không thể trách. Đầu năm nay vợ chồng còn gọi loạn, huống chi chị hay anh rể.
Chu Tĩnh Di trầm ngâm một chút, anh rể trong miệng An Bình chẳng lẽ là Phó Thần Thương?
Phó Thần Thương cho phép em trai An Cửu gọi mình như vậy sao? Có lẽ là cảm thấy cậu là đứa bé, kêu lên đáng yêu nên cũng không để ý.
An Cửu, con thấy chuyện này. . . . . . Tống Hưng Quốc nhìn chằm chằm cô như cây cỏ cứu mạng, thận trọng nói, Có thể giúp ba một lần không?
An Cửu thở dài, Ba để cho con suy nghĩ một chút.
Cô thật không muốn dùng những chuyện ngổn ngang trong nhà mình đi làm phiền Phó Thần Thương, huống chi cô cũng cũng không xác định anh phá đổ Tống thị là vì mình hay là buôn bán cần mới thuận tiện làm, mà lời của mình cuối cùng có mấy phần tác dụng?
Trong lúc An Cửu suy tư , tự nhiên Tống Hưng Quốc biết Chu Tĩnh Di đứng một bên không đi đang một mực hả hê, nhưng ông ta cũng bị ép không còn cách nào, thật vất vả hôm nay gặp cô ở cửa trường học, lại bị Chu Tĩnh Di đoạt trước, ông ta đã không còn thời gian, làm trễ nãi một giây cũng là tổn thất trên dưới mấy triệu , dưới tình thế cấp bách mới vọt thẳng vào.
Đối mặt khuôn mặt mặt của hài lòng giễu cợt Chu Tĩnh Di, Tống Hưng Quốc hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói, Hài lòng cái gì, rồi sẽ đến lượt bà thôi! Bà cho rằng mình đối với An Cửu rất tốt sao? Dầu gì tôi còn nuôi cô ta nhiều năm như vậy, bà thì sao?
Ông. . . . . .
Dược rồi, tôi gọi điện cho anh ấy thử xem. Nhưng không thể bảo đảm nhất định có kết quả. An Cửu mở miệng.
Tống Hưng Quốc kích động, Được được! Chỉ cần con chịu ra tay, nhất định có thể!
Mặc dù Tống Hưng Quốc khẳng định như thế, sắc mặt Phương Như một bên cũng không quá lạc quan, l^q'đ bà ta chỉ cảm thấy Tống Hưng Quốc thử khi tuyệt vọng, chứ không nghĩ An Cửu có thể dao động quyết định của Phó Thần Thương .
Để tránh các người cảm thấy tôi giả truyền thánh chỉ lừa các người, tôi sẽ bật loa ngoài, tự các người nghe.
Được được!
An Cửu bấm số của Phó Thần Thương, vang lên năm, sáu lần cũng không ai nhận.
Khóe miệng Phương Như kéo ra một tia khinh thường, hình như Chu Tĩnh Di cũng có chút hào hứng, còn Tống Hưng Quốc thì vô cùng gấp gáp.
Chị à, chị đang gọi điện thoại cho ai vậy?
Lúc Tiểu An nói chuyện, trong di động An Cửu truyền đến giọng nói cực nghiêm túc cấm dục.
Sao vậy, An Cửu? Giọng
/218
|