Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 194: Chương 112.2

/997


Phó Quân Nghị lập tức đen mặt lại: “Chị dâu? Cô lại dám xưng là chị dâu tôi?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Trong nháy mắt đồng tử đen nhánh dừng ở trên người Phó Quân Nghị, Phó Quân Nghị lập tức xìu xuống.

Sao anh có thể quên mất anh trai vẫn đang ở đây chứ?

“Này, tôi nói này Phó Quân Nghị, cậu nói lời đó lại không đúng nha, cái gì gọi là dám tự xưng là chị dâu cậu? Chẳng lẽ cậu còn muốn người khác tới đây giành người với tôi sao?”

Lần này Phó Quân Nghị hoàn toàn ngay cả có khổ cũng không nói được, anh hoàn toàn trở thành mồm miệng hèn nhát: “Không phải vậy, ý của tôi muốn nói là: cô xem cô nhỏ hơn tôi nhiều như vậy, còn để tôi gọi là chị dâu, này…”

“Vợ của anh, chị dâu cậu.” Phó Quân Hoàng ném ra sáu từ, lột một quả cam đút vào miệng An Nhiên.

Trong lòng Phó Quân Nghị tức giận đến giậm chân, nhưng lúc anh còn chưa kịp nhảy dựng lên, Phó Quân Hoàng đã nói một câu khác làm cho anh hoàn toàn chết trận.

“Mấy ngày nữa đưa cô gái kia về.” Anh cũng muốn nhìn xem kiểu con gái em trai mình thích là gì, thuận tiện điều tra kỹ thân phận, hoàn cảnh của người nọ.

“Anh à, anh là anh ruột em, em vừa mới bắt đầu với cô ấy không bao lâu mà, anh…..” Có cần dáng vẻ như thế không, đến lúc đó sẽ dọa con gái người ta sợ đấy.

“Ôi chao? Thật sự có bạn gái nhỏ rồi hả?” Từ Tĩnh Ngưng mới vừa bưng hoa quả và các món nguội đến, vừa vặn nghe thấy thế, lập tức hưng phấn: “Mau, mau, bây giờ con gọi điện thoại chúc Tết người ta đi, mẹ nghe xem giọng nói cô bé kia thế nào.”

Lúc này trong lòng Phó Quân Nghị đã hoàn toàn có ý định tìm chết, mẹ ơi rốt cuộc là anh gặp phải cái gì đây.

“Nếu người nhà con bé đồng ý thì cũng có thể đưa tới đây mừng lễ năm mới, người nhà họ Phó chúng ta vẫn luôn rất hiếu khách.” Ông cụ Phó ăn cam, lên tiếng nói chậm rãi.

Người nhà họ Phó vẫn luôn rất hiếu khách? Phó Quân Nghị nghe lời này, chân mày không khỏi hung hăng chuyển động.

Mấy ngày nay là ai trực tiếp dùng gậy đánh người đuổi đi? Mấy ngày nay là ai nhìn cũng chưa nhìn người đến tặng quà đã đuổi người ta ra khỏi nhà hả? Mấy ngày nay là ai sau khi người ta đi khỏi liền phát bực tức, mắng đám người kia một trận? Cái này gọi là hiếu khách? Hiếu khách?!

“Nếu như cô bé kia hợp mắt hợp duyên, các con liền định ngày tháng luôn đi.” Phó Văn Thắng cảm thấy chuyện như thế là vẫn có thể được.

Năm đó ông và Từ Tĩnh Ngưng mới gặp một lần liền định ra tất cả mọi chuyện, nào có lằng nhằng giống như bây giờ, không chừng đến lúc đó lại vạch ra mấy vạch.

“Con nói, mấy người còn có cho con tự do hay không, còn không cho con cơ hội giải thích.” Lúc này Phó Quân Nghị chỉ thiếu chút nữa là hỏng mất.

Nhưng đầu sỏ gây chuyện nào đó bây giờ vẫn đang vui thích được Phó Quân Hoàng thong thả săn sóc, khóe môi vẫn luôn nở một nụ cười đẹp mắt.

Phó Quân Nhã cũng vẫn luôn cười, số lần cô gặp mặt Phó Quân Nghị không nhiều lắm, nhưng đối với anh họ này cô vẫn rất thích, ít nhất thoạt nhìn chung sống thoải mái hơn anh Quân Hoàng nhiều.

Hơn nữa anh còn chơi đùa vui như vậy, dáng vẻ xù lông thật biết điều.

“Em cũng rất tò mò, rốt cuộc anh Nghị thích cô gái có hình dáng thế nào.” Phó Quân Nhã không chút khách khí nhả một câu như vậy.

Phó Quân Nghị trực tiếp ôm gối không ngẩng đầu lên: “Mọi người tha cho con đi, chờ con cảm thấy đến lúc thích hợp, con sẽ đưa người về, chẳng qua là đến lúc đó mọi người đừng dọa cho người ta sợ chạy mất.”

An Nhiên khoát tay: “Yên tâm đi, người ta có thể nhịn cậu như vậy, cô ấy đương nhiên là không có gì sợ hãi với chúng ta.”

“Phó An Nhiên!”

“Là chị dâu.” Phó Quân Hoàng trừng anh.

Phó Quân Hoàng lập tức liền xìu xuống, hồ ly đáng xấu hổ, hồ ly hèn hạ, chẳng phải là ỷ lại có anh trai che chở cho cô ư, đợi đến lúc cô ra ngoài một mình đấu với anh xem, đến lúc đó cô có ngon thì đứng lại đi, cô đừng có mà để anh trai che chở cô đi!

Tất cả biểu cảm của Phó Quân Nghị liền hiện lên trên mặt, An Nhiên dễ dàng nhìn ra anh ta đang suy nghĩ cái gì, đây không chỉ có An Nhiên nhận ra, dường như tất cả mọi người đều nhìn ra, thậm chí ngay cả Phó Quân Nhã cũng nhìn ra, Phó Quân Nhã che miệng cười trộm, anh Nghị này thật đúng là rất thú vị.

Người một nhà ngồi quây quần một chỗ không lâu liền bắt đầu bận việc bắt đầu chuẩn bị cơm trưa tất niên.

Mặc dù bình thường Từ Tĩnh Ngưng bề bộn nhiều việc nhưng về phương diện nấu ăn, khẳng định là bà rất giỏi.

Nhà họ Phó vẫn luôn tự mình làm cơm tất niên, chưa bao giờ mời đầu bếp đặc biệt về làm cơm cho mình, xuống bếp vẫn luôn là Từ Tĩnh Ngưng, còn có một đám già trẻ nhà họ Phó, theo lời nói của ông cụ Phó thì lúc này mới có thể cảm nhận được đầy đủ hương vị của năm mới.

Bây giờ hương vị của năm mới càng ngày càng nhạt, cho dù bên ngoài thế nào thì nhà họ Phó của ông năm mới vẫn không hề phai nhạt.

Đối với chuyện sáng sớm An Nhiên đã trêu chọc Phó Quân Nghị, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng, ghi hận trong lòng, vẫn muốn tìm chuyện khiến cô ngột ngạt, nhưng mà là làm gì thì anh suy nghĩ mãi cũng chưa nghĩ ra.

“Có phải muốn tóm được nhược điểm của tôi không? Dễ thôi mà, có cần tôi nói cho cậu biết không?” An Nhiên vẫn đang dọn đồ ăn cười híp mắt nhìn Phó Quân Nghị.

Trực giác nói cho Phó Quân Nghị biết không thể tin tưởng lời cô nói, không cần trả lời, nếu không anh sẽ hối hận, nhưng mà đầu não đã không khống chế được cái miệng, anh lập tức đáp:

“Cần, cô mau nói cho tôi biết!”

Lời này vừa nói xong, Phó Quân Nghị hận không tự cho bản thân một cái tát, khi nào thì anh mới có thể không mắc bẫy cô lần nữa đây?

“Tôi chỉ có một nhược điểm.”

“Là gì?” Đôi mắt Phó Quân Nghị vẫn sáng lấp lánh như cũ nhìn An Nhiên, dù gì đã không


/997

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status