Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 192: Chương 111.2

/997


“Gia, chúng ta đi về trước, con thấy phải một thời gian ngắn nữa thì bọn họ mới có thể xong.” Cho chết cái tên Bàn Đôn dám gạt bọn họ, cho dù là gia không để anh nói cho bọn cô biết, anh cũng không biết len lén nói tin tức cho bọn cô à? Đến lúc ấy bọn cô nói là do mình điều tra được thì chẳng phải là xong chuyện sao?

Lại còn muốn gọi mọi người đến đây đủ rồi mới thả ra tin tức động trời, thế không phải muốn chết thì là gì nữa?

An Nhiên có chút đồng tình nhìn Tần Vũ Triết, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bây giờ bản thân cô còn có chút khó bảo toàn, cho nên Bàn Đôn cậu cố gắng tự mình cầu nhiều phúc đi.

Bạch Bân và Tần Vô Song, còn có Điền Huy, Tống Hâm che chở An Nhiên hướng đến sảnh lớn.

Nếu Bàn Đôn nếu không được chỉnh đốn tử tế một chút, ai mà biết về sau anh có còn ngu ngốc tiếp như vậy hay không chứ?

“Gia, có phải người nhà họ Phó đều đối với người rất tốt hay không?” Cả người Tần Vô Song dường như đều dán chặt lên người An Nhiên, cô đi chân không, An Nhiên nhìn cau mày, cô liếc mắt nhìn Điền Huy bên cạnh, Điền Huy lập tức hiểu rõ, đi tìm giày cho Tần Vô Song.

“Phải, bọn họ đối với tôi rất tốt.”

“Cũng đúng, bây giờ người bên ngoài gọi người là Phó An Nhiên - tiểu thư nhà họ Phó gì đó, nghe nói ông cụ Phó rất thích người.” Tần Vô Song gật đầu một cái, nếu như người nhà họ Phó không thích gia, chẳng phải sẽ không có danh hiệu đó sao?

“Chẳng qua là nghe nói gần đây có không ít người đều đối địch với nhà họ Phó, chúng ta có cần hay không…” Lúc này Bạch Bân thân ở thương giới, mặc dù là ông chủ phía sau màn, nhưng anh cũng nghe nói trận thảm bại của nhà Bách Lý, gia tộc lớn Bách Lý cứ như vậy dễ dàng bị nhà họ Từ thao túng, hoàn toàn tan rã.

Hành động của Từ Tĩnh Ngưng hơi lớn, hiện giờ có không ít người muốn tìm sơ hở của Từ Tĩnh Ngưng, muốn thông qua bà để đả kích nhà họ Phó.

“Tiểu Bạch, cậu không cần phải nhúng tay vào, tôi biết nên làm thế nào để đối phó với đám người đó. Yên tâm đi, mấy người đó chưa đủ để tạo thành mối đe dọa.” Bạch Bân được coi là tân quý của thương giới, thời gian anh tiếp xúc với thương giới cũng không lâu, có thể có được thành tựu như bây giờ, không thể không nói anh cũng được coi là kỳ tài của thương giới.

Từ trước đến giờ Bạch Bân luôn cực kỳ tỉnh táo, trên rất nhiều quyết sách, anh cũng đều cho cô trợ lực không nhỏ, da.nlze.qu;ydo/nn chỉ là lần này, cô không cần bất kỳ người nào trong số họ tham gia. Cô đã nói: chỉ cần bọn họ vẫn tốt, còn đâu đối với cô mà nói đều là chuyện nhỏ.

Nếu An Nhiên đã nói là chuyện nhỏ, dĩ nhiên bọn họ không có bất kỳ ý kiến gì, trong mắt bọn họ, gia chính là một sự tồn tại đặc biệt, dĩ nhiên cô nói gì thì chính là cái đó.

“Mặc dù đã qua 29 rồi, nhưng hôm nay chính là 30.” An Nhiên cười, cùng lúc cô nói những lời này, Tần Vũ Triết khập khiễng đi vào, mà phía sau anh còn có Ngô Chấn, Triệu Tưởng và Tống Hâm ba người đi theo.

Lần này Tần Vũ Triết không đánh trả, dù nói thế nào đều là anh đuối lý, để cho bọn họ đánh xả một chút tức cũng tốt.

“Gia, chắc chắn người càng ngày càng tệ rồi, sao người có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ bắt nạt một mình con chứ? Con vẫn là Bàn Đôn của người, người chính là gia của con sao?”

Tần Vũ Triết vừa bước đến liền lên án An Nhiên, mặc dù anh nói vậy, nhưng vừa đến gần An Nhiên, hoàn toàn không thèm để ý đến hình tượng, đặt mông ngồi bên chân An Nhiên, ôm lấy bắp chân cô trước mặt mọi người.

“Tránh ra.” An Nhiên khẽ cau mày.

Tần Vũ Triết trực tiếp dán cả người mình lên, còn lâu anh mới đứng lên, nếu như sau này anh muốn ôm bắp đùi cũng sẽ rất khó khăn.

“Gia, chỉ có người là thiên vị, người xem một chút ban đầu con tìm người giải thích, người không nói cho con biết gì hết, bọn họ vừa hỏi thì người….. người đã nói hết ra rồi, người có biết lòng của con đau đớn bao nhiêu không?” Tần Vũ Triết hoàn toàn bắt đầu chơi xấu rồi.

Tần Vô Song không nhìn nổi, không chút lưu tình đá một cước lên Tần Vũ Triết cả người đầy thịt béo. “Anh nói xem anh có lòng sao? Mau cút đi cho bà! Bằng không, đừng trách bà đây không khách khí!” Thật may là trên chân cô không còn giày cao gót, nếu không người Tần Vũ Triết còn không phải thủng lỗ rồi sao?

Tần Vũ Triết lục đục bò dậy, anh đứng ở bên cạnh An Nhiên, dùng đôi mắt tràn ngập u oán nhìn Tần Vô Song.

“Được rồi đừng làm rộn nữa.” An Nhiên hơi nhức đầu: “Bây giờ tôi không thể ở lại đây quá lâu.”

Tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại.

Bọn họ suýt chút nữa quên mất, bây giờ gia còn có một thân phận khác, bây giờ cô là Phó An Nhiên, tiểu thư nhà họ Phó, dĩ nhiên cô không thể nán lại bên ngoài quá lâu.

“Bây giờ đã là đêm ba mươi rồi.” An Nhiên lặp lại lời nói lúc trước: “Tôi không thể ở lại với mọi người, nguyên nhân vì sao không cần tôi nói mọi người cũng hiểu. Nếu buổi tối tôi không thể tới, vậy bây giờ chúng ta cùng nhau đi.” Nói xong lời cuối cùng, An Nhiên bật cười, ý cười kia bọn họ chưa từng thấy - nụ cười chân thật, tinh khiết nhất.

Bọn họ làm việc bên cạnh Tần Lam bao lâu cũng chưa từng thấy gia cười như vậy, cô vẫn luôn cười như không cười nhìn người khác, chính là tất cả đều là cười lạnh, cười châm chọc hoặc là cười nhạo, nhưng không có một lần nào chỉ cười vì muốn cười.

Xem ra, gia sống rất tốt.

“Được! Hôm nay chúng ta không say không về!” Điền Huy cầm lên ly rượu trên bàn đã sớm được rót đầy, giơ ra giữa cao giọng nói.

“Không say không về!” Mọi người phụ họa.

“À gia, người có thể tùy ý.” Cuối cùng Bạch Bân tặng thêm một câu như vậy, bây giờ gia là người nhà họ Phó, đương nhiên bọn họ phải quan tâm đến thân phận và hình tượng của gia hơn.

Đột nhiên bọn họ quên mất vừa rồi còn nghĩ Tần Vũ Triết đột nhiên làm việc cho người nhà họ Phó cảm thấy khinh bỉ, thậm chí không hiểu, bây giờ? Bây giờ bọn họ đã thành người bảo vệ trung thành của Phó An Nhiên, bọn họ vừa mới nói cái gì chứ?

Ngày đó An Nhiên và đám người kia chơi đùa đến rất khuya, chờ cô đi ra từ Phúc Mãn Lâu đã là bốn giờ sáng, trời vẫn còn tối đen, chẳng qua lại không biết vì sao, An Nhiên cảm thấy hôm nay trời đêm đặc biệt nhiều sao.

Tám người kia đã ngủ như chết, mặc dù An Nhiên uống không nhiều lắm, vẫn có cảm giác có chút say rồi, cô được nhân viên phục vụ đưa xuống tầng, chẳng qua vừa mới ra khỏi cửa lớn, tầm mắt của cô liền đặt vào chiếc xe màu đen dừng trước cửa Phúc Mãn Lâu.

Một người đàn ông đang kẹp điếu thuốc trong tay, anh dựa vào cửa xe, đầu hơi nâng lên, dường như đang nhìn bầu trời sao đêm.

An Nhiên nhìn tàn thuốc đầy dưới đất, có lẽ anh ở đây chờ đã lâu?

Cô không nhớ rõ anh có thói quen hút thuốc lá.

An Nhiên lắc lư


/997

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status