Giọng nói làm cho bọn họ quen thuộc đến tận xương kia khiến tầm mắt mọi người đều bất giác nhìn về phía cửa.Chỉ thấy một cô gái mặc áo khoác màu nâu nhạt đang mỉm cười đứng ở cửa, trong đôi mắt màu trà của người nọ chứa ý cười nhạt thoảng qua, khóe miệng cong lên làm cho họ cảm thấy quen thuộc.Bọn họ biết cô gái này, cô tên là Phó An Nhiên, cô bé cưng của nhà họ Phó.Nhưng mà, sao người của nhà họ Phó lại có thể xuất hiện ở chỗ này? Gần đây bọn họ lại nghe thấy không ít tin tức đối với Bàn Đôn mà nói thì không phải là tin tốt gì, một tin nổi bật nhất trong đó chính là bây giờ Bàn Đôn đã đầu nhập nhà họ Phó, bán đứng Tần Môn.Dĩ nhiên là họ không tin.Mặc dù nhìn Bàn Đôn có vẻ không đáng tin lắm, nhưng mà chỉ cần là chuyện về Tần Môn, từ trước đến nay Bàn Đôn đều hết sức cẩn thận, đừng nói bây giờ anh đã tách riêng ra khỏi Tần Môn, nói đúng là anh hoàn toàn cắt đứt với Tần Môn, anh cũng không thể nào làm ra chuyện gây hại cho Tần Môn.Cho dù nói như thế nào, Tần Môn cũng do Tần gia để lại. Cho dù bọn họ có oán hận Diêm Tử Diệp chết tiệt kia như thế nào thì họ cũng để ý kỹ Tần Môn, bảo vệ cẩn thận cho ngôi nhà cuối cùng của họ.Mặc dù là Tần gia không còn nữa, bọn họ cũng cần phải, bảo vệ cẩn thận cho, ngôi nhà của họ.Đối với người từ nhỏ đã không có nhà để về như bọn họ mà nói thì Tần Môn là chấp niệm của họ.Nhưng mà bây giờ, vào lúc này, vào lúc hồi tưởng của bọn họ tràn đầy, Bàn Đôn gọi Phó An Nhiên này đến đây là sao? Chẳng lẽ nói, bây giờ anh thật sự đã trở thành người của nhà họ Phó rồi? Bây giờ anh thật sự đã bắt đầu làm việc cho nhà họ Phó sao?“Chết tiệt! Tần Vũ Triết! Anh có biết anh đang làm gì không?” Điền Huy ở gần Tần Vũ Triết nhất túm chặt cổ áo Tần Vũ Triết, vẻ mặt hung ác nhìn anh.Tần Vũ Triết bị cổ áo siết chặt đến không nói thành lời, anh hít thở khó khăn, gương mặt mập mạp kia bị nghẹn đỏ bừng, hai tay cố sức gạt tay Điền Huy ra.Bình thường nhìn tính Điền Huy có vẻ không nóng nảy nhất, nhưng mà nếu chuyện liên quan đến Tần Môn hoặc là người anh để ý thì chắc chắn anh sẽ nổi điên lên.Tuy bình thường họ đều không qua lại gì nhiều, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng rất ít, nhưng mà bọn họ vẫn luôn có quan hệ với nhau trong tối, sợ người mình quan tâm không may bỏ mạng.Mà rốt cuộc bây giờ Bàn Đôn chết tiệt này có biết mình đang làm gì hay không! Vậy mà anh làm việc cho nhà họ Phó kia! Anh đây là bảo hổ lột da! Anh đây là đào mồ cho bản thân, sau đó tự chôn sống bản thân!Khi nào thì Bàn Đôn chết tiệt này mới có thể không làm cho bọn họ lo lắng chứ!“Huy Tử, mau buông tay! Bàn Đôn sắp không thở nổi rồi!” Triệu Tưởng vội vàng đỡ Tần Vũ Triết, vẻ mặt lo lắng nhìn anh, sau khi thấy anh không sao, mới trừng mắt nhìn Điền Huy nói:“Anh nói xem đều đã trôi qua mười mấy năm rồi, sao vẫn cứ lỗ mãng như vậy?”“Tôi làm sao?! Rốt cuộc Bàn Đôn chết tiệt này có biết mình đang làm gì hay không? Người kia là ai —— không phải mọi người không biết! Bây giờ cô ta xuất hiện ở đây là sao?” Điền Huy phất tay chỉ vào An Nhiên với vẻ mặt vô tội, vẻ mặt giận dữ: “Đó là cháu dâu tương lai của nhà họ Phó! Bây giờ ai mà chẳng biết thân phận của cô ta? Bàn Đôn có liên quan với cô gái này, anh cho là sau này anh ta sẽ ăn được trái ngon sao?”Triệu Tưởng nhất thời không biết nên nói như thế nào, anh cảm thấy Bàn Đôn có chuyện gì đó không nói cho họ biết, có chuyện gì đó đang gạt họ.“Tôi cảm thấy lần này Huy Tử không có làm sai, Bàn Đôn chính là muốn ăn đòn.” Ngô Chấn vẫn luôn đứng ở một bên không nói gì nói, nhìn anh đeo kính đen có vẻ cực kỳ ôn hòa nhã nhặn, nhưng mà chỉ cần là người hiểu rõ anh đều biết, Ngô Chấn là một trong những lão đại lòng dạ hiểm độc trong giới, năm đó anh chính là Đường chủ Hình đường thuộc hạ của Tần gia.“Cũng nên chỉnh đốn Bàn Đôn một chút.” Tống Hâm vừa đến ngồi trên ghế sofa uống một ngụm trà trên bàn, mùi vị không tệ, sau này còn có thể qua đây ngồi một lát.“Bàn Đôn, có phải anh nên nói cho chúng tôi biết chuyện anh lén gạt chúng tôi rồi không?” Đường Mộc đứng ở bên cạnh Ngô Chấn, trong tay cầm dây thép không biết tìm thấy từ chỗ nào, giật giật khóe miệng.Tần Vũ Triết khó khăn hít thở lại bình thường, anh dựa vào ghế, thở hổn hển từng hơi từng hơi một, sau đó tầm mắt dừng ở người vẫn đứng ở cửa, cũng không đi vào, chỉ là bình thản nhìn họ.Bây giờ anh hoàn toàn không rõ ý của gia.Anh không biết có phải gia tức giận rồi hay không, đúng là anh không có hỏi qua ý gia mà đã tìm những người này đến đây, nhưng mà anh cảm thấy, nếu bây giờ gia đã không tính tiếp tục che giấu nữa, người biết đến cũng đã nhiều như vậy, chỉ cần mấy người này đi điều tra, không phải sẽ biết hết sao?Anh muốn trước khi chính họ tra được, chủ động lấy lòng những người này trước, nếu không thì, còn không biết những người này muốn ngáng chân anh như thế nào nữa.Gia cũng thật là, biết rõ ràng đến lúc đó anh sẽ rất xui xẻo, dáng vẻ cô lại hoàn toàn chính là đứng ở một bên xem kịch vui, không nói gì cả, cũng không làm gì, thậm chí dường như cũng không có mong muốn mở miệng.Sao anh lại xui xẻo gặp phải một người gia như vậy chứ!Từ sau khi An Nhiên xuất hiện, tầm mắt Tần Vô Song chưa từng rời khỏi người cô ấy, cô cảm thấy trên người cô gái kia có loại hương vị mà cô quá quen thuộc, mà hương vị kia chỉ có trên người Tần gia, nhưng mà nhìn dáng vẻ cô bé này cùng lắm mới mười bảy mười tám tuổi, sao cô có thể là Tần gia chứ?Nhưng mà tại sao Tần Vũ Triết lại gọi cô đến đây? Bọn họ đã từng điều tra Phó An Nhiên này, ngoại trừ kỹ thuật đánh cờ và võ thuật không tệ lắm thì dường như cũng không có ưu điểm khác, lúc bình thường cô được nhà họ Phó bảo vệ cẩn thận, họ không có cơ hội đi điều tra sâu thêm.Nhưng mà nếu như một cô bé được bảo vệ cẩn thận đến mức một giọt nước cũng không lọt ra ngoài lại dám đến Phúc Mãn Lâu một mình, không thể không nói, cô can đảm hơn người.Chỉ cần là người ở trong vòng luẩn quẩn, ai mà không biết bối cảnh của Phúc Mãn Lâu là gì? Ai mà không biết người trấn giữ Phúc Mãn Lâu là Bàn Đôn Tần Vũ Triết khiến lòng người run sợ chứ?Bảo Tần Vô Song cô tin tưởng một cô bé được bảo vệ như công chúa lại có can đảm như vậy? Thật có lỗi, thật đúng là cô còn chưa ngu xuẩn đến mức đó.Chỉ là Phó An Nhiên này, tại sao cứ làm cô cảm thấy quen thuộc? Loại cảm giác này, loại cảm giác này đã biến mất từ lâu rồi, từ sau khi gia đi thì không còn nữa…“Tôi có gì hay mà che giấu mọi người chứ?” Bàn Đôn cảm thấy mình cũng không khó chịu như vừa rồi, nhưng mà mặc dù như vậy, cổ họng anh vẫn rất đau, nói một câu cũng phải hắng giọng, anh nhấc chân đá thẳng vào Điền Huy cách anh không xa.Điền Huy nhất thời không có
/997
|