Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 183: Chương 107

/997


Năm nay ở Đế Đô tuyết rơi vô cùng nhiều, sang đến ngày thứ hai bên ngoài đã một mảnh trắng xóa.

An Nhiên đứng ở trước cửa sổ sát đất có chút ngẩn ra, nhìn cảnh tuyết trong sân.

Cô không biết mình đang nghĩ gì, cô đột nhiên giật mình, một chiếc áo khoác đặt trên đầu vai của cô.

An Nhiên quay đầu lại, là Phó Quân Hoàng đang nhíu mày và ánh mắt không hài lòng của anh.

"Sao vậy?" Từ sau lưng cô, Phó Quân Hoàng ôm cô vào trong ngực của mình, khuôn mặt càng lại gần An Nhiên, hai tay tự nhiên vòng quanh trên bụng cô.

An Nhiên thoải mái tựa vào trong ngực anh, tầm mắt vẫn nhìn cảnh tuyết rơi phía trước.

"Quân Hoàng, em cảm thấy cuộc sống sau này của chúng ta cứ như thế này là tốt rồi." Không có người quấy rầy, chỉ cần lúc sáng sớm thức dậy có người yêu bên cạnh, tuyết yên lặng rơi xuống, được người mình yêu ôm lấy mình cùng nhau ngắm tuyết.

Không có tranh chấp, không có tính toán, không có âm mưu, bên cạnh chỉ có người mình yêu.

Đáy lòng Phó Quân Hoàng tức thì mềm mại, cằm nhẹ nhàng tỳ trên đỉnh đầu của cô, bên trong đồng tử sâu thẳm tràn ngập sự dịu dàng.

Cô gọi tên anh, rất hay!

Rầm!!

Cửa bị người xô vào, ngay sau đó kêu to một tiếng!

"Tiểu Nhiên! Cậu trở về rồi!" Vừa nói cũng không thèm chú ý xem An Nhiên có phải đang được Phó Quân Hoàng ôm ở trong ngực hay không, người tới ra sức phi thẳng đến chỗ An Nhiên.

Trước mắt An Nhiên đột nhiên xuất hiện dáng người Tô Nặc, khi cô còn chưa kịp phản ứng thì Tô Nặc đã nhào tới trên người cô, thuận tiện còn đẩy Phó Quân Hoàng ra xa.

"Anh Phó đi đi, tôi muốn ôm ấp với Tiểu Nhiên, tránh ra tránh ra." Ôm người trong ngực thật chặt, Tô Nặc trợn mắt nhìn cái người đàn ông trong nháy mắt đã chuyển sang sắc mặt lạnh lùng.

"Phó Quân Hoàng! Anh tránh ra một chút cho tôi!" Đột nhiên có tiếng vang lên, là người đứng ở cửa cũng có vẻ mặt lạnh băng - Tô Kình Thiên.

Ánh mắt rất không vui khi nhìn thấy Tô Nặc ôm An Nhiên trong ngực rất chặt, chết tiệt cái cô gái này!

Anh không thể hiểu tại sao bảo bối bé nhỏ của anh lại đi thích cái con hồ ly An Nhiên kia chứ!

Thấy Tô Kình Thiên đứng ở cửa, Phó Quân Hoàng chân mày nhẹ cau lại, ngay sau đó đồng tử nhìn chằm chặp Tô Nặc đang ôm bảo bối của mình rất chặt, chân mày càng cau lại hơn.

"Tô Nặc! Em còn muốn ôm đến khi nào?" Tô Kình Thiên xoải bước về phía trước, hai tay khoanh trước ngực, đồng tử khiến người khác khiếp sợ nhìn Tô Nặc.

Nếu như người bình thường nhìn thấy ánh mắt Tô Kình Thiên như vậy đã sớm bị dọa cho sợ đến chân mềm nhũn. Nhưng Tô Nặc là người thế nào chứ? Cô làm sao có thể sẽ sợ Tô Kình Thiên như thế chứ?

Cô không chỉ không buông An Nhiên ra, ngược lại còn ôm chặt hơn nữa, thậm chí còn dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Tô Kình Thiên: "Chú nhỏ! Tôi còn chưa nói đến chú đấy! Để cho chú lừa tôi nói là sẽ không có chuyện gì xảy ra với Tiểu Nhiên! Chú xem sắc mặt Tiểu Nhiên một chút này, thật là tệ đấy! Chú nhỏ đúng là tên lừa đảo!"

Ba từ "tên lừa đảo" giống như ba mũi tên bắn vào giữa tim anh.

Bảo bối bé nhỏ của anh vì cái người phụ nữ chết tiệt ấy mà mắng anh là tên lừa đảo!

"Bây giờ em cũng thấy đấy, cô ấy không bị thương, không khó chịu, lúc này có phải em nên về nhà với tôi?" Trong mấy ngày An Nhiên mất tích, chỉ có duy nhất Tô Kình Thiên là không căng thẳng.

Theo cái nhìn của Tô Kình Thiên, chỉ cần Phó An Nhiên không chết, kiểu gì cũng không có vấn đề. Ngay tại địa bàn nhà họ Phó mà dám bắt người, đây không phải là muốn tự đi tìm chết à? Anh không quản nhiều, chẳng qua chỉ cho người đi điều tra tung tích của An Nhiên mà thôi.

Vì vậy, buổi tối hôm đó anh liền mang Tô Nặc vẫn còn thấp thỏm lo âu đi về nhà.

Chẳng qua không ngờ tới, về đến nhà Tô Nặc kiểu gì cũng không bình tĩnh nổi, khăng khăng muốn biết An Nhiên có về nhà an toàn hay không. Ngày thứ hai khi nghe tin vẫn chưa tìm được An Nhiên cô liền khóc.

Khóc nháo muốn Tô Kình Thiên đưa cô đi tìm An Nhiên, trước tiên là anh dỗ dành cô, sau đó buổi trưa gọi điện cho Phó Quân Hoàng liền biết đã tìm được người, không có chuyện gì.

Nhưng sau đó không biết đứa nhỏ này làm sao mà đột nhiên cố sống cố chết quấn lấy anh, bắt anh đưa cô đi xem An Nhiên, nói anh lừa gạt cô, còn nói An Nhiên bị thương.

Hỏi cô nguyên nhân, Tô Kình Thiên dở khóc dở cười, thì ra chỉ vì cô nằm mơ, trong mơ thấy An Nhiên cực kỳ khó chịu, cô nhìn đến đau lòng, vì vậy mới sang sớm cô đã lôi anh đi đến Đế Đô, tới nhà họ Phó.

Chẳng qua là không ngờ tới, vừa mới vào cửa đã nhìn thấy hình ảnh hai người kia đang thân mật.

"Nặc Nặc, em lại đây." Tô Kình Thiên thay đổi dùng cách dịu dàng vẫy tay với Tô Nặc, vẻ mặt đã dịu dàng mềm mại đi một chút.

Tô Nặc ậm ừ một tiếng, tiếp tục không động đậy ôm An Nhiên, hơn nữa còn tố cáo: "Tiểu Nhiên, cậu không biết đâu, bây giờ chú nhỏ xấu lắm, chú không cho mình đến tìm cậu. Cậu nói chú ấy xấu hay không xấu? Mình có cậu là bạn tốt vậy mà chú ấy không cho mình tới tìm cậu."

An Nhiên buồn cười gật đầu, thậm chí dưới ánh mắt lạnh lùng của Tô Kình Thiên còn khẽ xoa xoa đầu nhóc con, khuôn mặt đầy ý cười: "Sao lại tới?"

"Đến thăm Tiểu Nhiên cậu mà, cậu xem sắc mặt cậu bây giờ tệ lắm đấy." Tô Nặc nhìn gương mặt ấy mà đau lòng, nếu cô tới sớm một chút thì Tiểu Nhiên cũng sẽ không bị thế này.

Tô Kình Thiên bèn đến bên cạnh người Phó Quân Hoàng, nhỏ giọng nói: "Tôi nói, cậu không ăn dấm sao? Cậu nhìn một chút xem hồ ly nhà cậu đối với bảo bối nhà tôi thật tốt, cô ấy chưa từng đối tốt


/997

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status