Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 167: Chương 100.2

/997


Đôi mắt kia bình tĩnh dừng ở trên người anh: “Cậu đã đau khổ như vậy, khát khao tự do, tại sao cậu không nghĩ đến rời khỏi bên cạnh cô ấy, tự mình sinh sống chứ?”

Đúng vậy.

Tại sao anh cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này chứ?

“Này chỉ có thể chứng minh khát khao của cậu với tự do vẫn không nặng, chẳng qua bây giờ cậu không muốn cuộc sống như thế, à không đúng, không phải là cậu không muốn, cậu chỉ là có chút chán ghét cuộc sống như thế, bởi vì cậu sống rất thoải mái.”

Thiện Vũ bị cô nói mà trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản bác thế nào.

“Nếu như cậu thật sự khát khao tự do, như vậy cậu sẽ nghĩ hết mọi cách để rời khỏi chị của cậu, mà không phải là không ngừng kiếm cớ cho mình, tự nói với mình không thể rời khỏi, tất cả lý do của cậu đều là kiếm cớ cậu không muốn rời khỏi cuộc sống như vậy.”

Lời nói bình thản lại vô tình của cô hoàn toàn bóc trần lòng của anh.

Trong đôi mắt màu trà kia thấm vẻ lạnh nhạt lại làm cho anh không có cách nào nhìn thẳng.

“Thừa nhận đi, cậu đây chỉ là sống sung sướng đã lâu, muốn triệt để làm khổ một chút mà thôi.” Cô chơi đùa điện thoại, giọng nói bình thản tiếp tục vang lên: “Thiếu niên mà, lớn đến tuổi này của cậu đều là sẽ có trái tim phản nghịch, chẳng qua bây giờ cậu đúng lúc là trong thời kỳ trưởng thành này, cho nên, bây giờ cậu vẫn nên thành thành thật thật đi về nhà thôi."

Thiện Vũ vẫn luôn được người khác nói là đứa trẻ ngoan, đây là lần đầu tiên anh bị người khác nói là đứa trẻ hư, còn là đứa trẻ phản nghịch hư.

Thiện Vũ bật cười: "Có lẽ, tôi thật sự giống như cô nói, chẳng qua là tôi chán ghét cuộc sống như vậy. Nếu như tôi thật sự hoàn toàn rời khỏi cuộc sống như thế, tôi nhất định sẽ không quen. Nhưng mà, cái này cũng không nói lên tôi không khát khao tự do."

"Không, tôi không có nói cậu không khát khao tự do." Cô lắc đầu: "Chỉ là khát khao của cậu đối với tự do không hề mãnh liệt mà thôi. Nếu như khát khao của cậu với tự do thật sự mãnh liệt, bây giờ cậu cũng sẽ không ngồi ở chỗ này nói nhảm nhiều như vậy với tôi, mà là không biết chạy trốn đến chỗ nào rồi, mà không phải suy nghĩ trời đã tối rồi, cần phải trở về như vậy."

Thiện Vũ không ngờ cô có thể nói như vậy.

Anh thật sự nghĩ cần phải trở về, anh...

Anh cứng họng không trả lời được, mở miệng, anh không biết nên nói cái gì.

"Nhóc con, mau trở về đi thôi, bằng không, chị nhà cậu sẽ lo lắng. Trở về nhận sai, tôi nghĩ, chị cậu sẽ không trách cậu."

Thiện Vũ biết, cho dù anh đi trở về mà không nhận sai, chị cũng sẽ không trách anh.

Nhưng mà nghĩ đến cô bé này nói với anh như vậy, đáy lòng anh không nhịn được xuất hiện một tình cảm kỳ lạ.

"Tôi có thể biết tên của cô không?" Anh dè dặt hỏi, chỉ sợ cô sẽ từ chối mình.

Lúc đôi mắt màu trà kia dừng ở trên người anh lần nữa, anh bất giác nuốt một ngụm nước bọt, anh hồi hộp cho nên không biết làm thế nào cho phải.

"An Nhiên, Phó An Nhiên." Đôi môi cực kỳ mê người kia khẽ mở, dfienddn lieqiudoon chậm rãi nói ra mấy chữ này.

Phó An Nhiên.

Sau khi Thiện Vũ lặng lẽ đọc cái tên này ở trong lòng, cười với An Nhiên, một nụ cười cực kỳ rực rỡ như ánh nắng: "Phó An Nhiên, tôi sẽ ghi nhớ cô, cám ơn cô."

Cô phất phất tay, vẻ mặt không thay đổi.

Thiện Vũ khởi động điện thoại di động đã tắt đi, vừa mới mở điện thoại, một cuộc gọi liền đến, số điện thoại di động của anh chỉ có một mình chị biết.

Anh thành thành thật thật nhận sai với chị, thành thành thật thật báo vị trí của mình, sau đó mới cúp điện thoại.

Trong điện thoại, anh nghe được sự mệt mỏi của chị, còn có một ít tiếng nghẹn ngào.

Lần này anh thật là làm quá mức, nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì, sao chị có thể chịu được chứ.

Anh xoay người trở về, gắng sức vẫy tay với bóng dáng dưới cây cổ thụ kia, nhưng mà bóng dáng kia vẫn luôn cúi thấp đầu, cũng không có nhìn về anh ở chỗ này.

Bỗng nhiên một chiếc xe màu đen dừng lại ở trước người anh, ngay lúc Thiện Vũ chuẩn bị lên xe, Thiện Vũ xoay người muốn chạy!

Đám người kia không phải là thủ hạ của chị.

Nhưng mà anh còn chưa chạy được mấy bước, liền bị người trên xe bắt lại!

Anh muốn kêu to, nhưng mà nghĩ đến An Nhiên cách đó không xa, anh sững sờ cũng không có kêu, không có kêu, cuối cùng anh chỉ có thể thỏa hiệp, dưới sự ép buộc của đám người kia đi lên xe.

Anh biết, mình trở thành lợi thế đàm phán, chị sẽ bởi vì anh mà bị đe dọa.

Anh bị bịt mắt lại, hai tay bị trói ở phía sau lưng, trực tiếp ném vào trên ghế sau.

"Lão đại, bắt được người. Lần này bên cạnh thằng nhóc này không có ai, rất dễ bắt... Tôi không biết, cũng không biết người đàn bà đó nghĩ như thế nào, chỉ là bây giờ chúng ta bắt được xương sườn mềm của ả, chúng ta không sợ người đàn bà kia không theo."

Nghe nói như vậy, Thiện Vũ biết mình lại gây thêm phiền phức cho chị.

Anh quả nhiên là một phiền phức.

Anh không biết mình bị bắt đến chỗ nào, anh chính là ngửi thấy mùi thi thể thối rữa ở trong phòng, lúc miếng vải


/997

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status