Tang Thúc mặc váy ngủ màu đỏ rượu đi tới trước mặt nàng, trên người tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt: “Em đang nhìn gì vậy?”
Sư Giá nghe thấy lời nói của cô ngẩng đầu lên, sau đó đột nhiên cụp mắt xuống.
Chiếc váy ngủ này là quà của Tiền Diêu tặng nàng, từ khi mang về nhà nàng chưa từng mặc qua.
Phẩm vị của Tiền Diêu, nàng thật sự không thể hiểu được.
Váy hai dây màu đỏ rượu vang, cổ ngang ngực thấp, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, phía sau cũng là thiết kế dây đeo kéo dài, khoét rỗng, mơ hồ đều có thể nhìn thấy vòng eo.
Chiếc váy này từ trước đến nay Sư Giá vẫn để trên kệ, hôm nay Tang Thúc đột nhiên ở lại qua đêm, nàng lục tung tủ quần áo tìm, cũng chỉ có chiếc váy này là mình chưa từng mặc.
“Sách.” Sư Giá nói.
Tang Thúc dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nàng, cô kéo kéo chiếc váy trên người mình, vốn chiếc váy đã không dài, bây giờ vừa ngồi xuống, làn váy nhấc lên, đôi chân thon dài của cô lộ ra ngoài.
“Bác sĩ Sư, em thích chị mặc như thế này sao?” Khi Tang Thúc nhận được bộ đồ ngủ không khỏi mỉm cười, cô rất thích.
Sư Giá nghiêng người về phía bên kia sô pha, cố gắng giữ khoảng cách với Tang Thúc, nhanh chóng giải thích: “Không có, chiếc váy này em chưa mặc nên mới đưa cho chị.”
Tang Thúc thấy nàng tuy đang cầm sách, nhưng rõ ràng một bộ dáng lơ đãng, càng nhịn không được sinh ra tâm tư trêu chọc.
“Sao em không nhìn chị?”
Sư Giá khô khan trả lời: “Em đang đọc sách.”
Tang Thúc chỉ đơn giản cởi dép lông xù đi trong nhà mà Sư Giá đã chuẩn bị cho cô, uể oải dựa vào ghế sô pha như người không xương: “Không có cuốn sách nào cho chị đọc à?”
Sư Giá: “...”
Câu hỏi này nàng không muốn trả lời, Sư Giá từ chỗ ngồi đứng lên, quẳng lại một câu “Em đi tắm”, cả người chạy trối chết vào phòng tắm.
Tang Thúc ngồi ở trên ghế sô pha, ôm má, nhìn bóng lưng nàng biến mất ở cửa phòng tắm, không khỏi nở nụ cười.
Lấy điện thoại di động ra, Tang Thúc nằm trên giường Sư Giá, tính ra đây là lần thứ ba cô cùng Sư Giá chung giường chung gối. Bất quá, lúc trước đều là do hoàn cảnh bức bách, bây giờ lại không giống.
Trên giường chỉ có một cái gối, Tang Thúc nằm lên đó.
Một bộ chăn gối đều mang hương vị của Sư Giá.
Tang Thúc không thích chụp ảnh tự sướng, trên mạng có rất nhiều bức ảnh chụp cô trong nhiều phong cách sân bay khác nhau, nhưng chắc vì vật hiếm thì quý, người hâm mộ vẫn thường xuyên ở dưới Weibo kêu gào cô đăng ảnh tự sướng.
Lúc này, Tang Thúc liền ôm chăn của Sư Giá nhanh chóng tự chụp một tấm hình, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, còn có nửa bờ vai lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Trên đầu vai treo dây đeo lỏng lẻo màu đỏ rượu, ở xương quai xanh còn có một nốt ruồi son, thoạt nhìn gợi cảm lại thần bí.
Tang Thúc không trực tiếp đăng ảnh lên, mà lại đợi Sư Giá đi ra.
Thứ cô muốn, là bức ảnh chụp chung với Sư Giá.
Không có thông báo chính thức cùng ảnh chụp chung, vậy thì còn yêu đương cái gì? Cô là muốn đi nói chuyện với cô đơn à?
Khi Sư Giá từ phòng tắm đi ra, liền thấy Tang Thúc đã chạy đến trên giường, hiện tại nửa nằm nửa ngồi, một cái chân dài đặt ở bên ngoài chăn, một tay chống đầu nhìn nàng.
Sư Giá hướng mắt sang chỗ khác, “Cho dù có bật máy sưởi đi nữa, thì cũng đang là mùa đông, chị đắp chăn kín một chút đi.”
Bộ dạng này, còn ra thể thống gì!
Tang Thúc nhìn theo ánh mắt của Sư Giá, nghiêng đầu, “ Chị không lạnh.”
Nói xong, Tang Thúc vén chăn lên, vẫn chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, lộ ra trước mắt Sư Giá.
“Nếu em không tin thì tự mình đến đây sờ đi!” Tang Thúc nâng ngực mở miệng nói.
Đúng như những gì Tang Thúc đã nói với Sư Giá trước đây, trong những bức ảnh do người hâm mộ chụp lại không có ai là không khen ngợi vóc dáng tuyệt vời của cô.
Dáng người lộ ra ngoài lúc này, tuyệt đối không quá gầy, phần đầy đặn vừa phải, mà váy ngủ màu đỏ rượu chất liệu tơ lụa mềm mại vô cùng tốt, lại càng dán sát vào đường cong của cô, phác họa ra vòng eo xanh mướt, làm cho người ta phải đỏ mắt.
Nhưng Sư Giá cũng chỉ liếc nhìn một cái, đi tới, không nói một lời kéo chăn lên, quấn lấy Tang Thúc: “Chị đừng lộn xộn.”
Nói xong lời này, nàng cũng cởi dép, ôm sách lên giường.
Tang Thúc không nhúc nhích, ngay khi Sư Giá lật ra trang vừa đọc, cô lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh mình và Sư Giá lưu vào album.
Tiếng “tách” cũng khiến Sư Giá quay đầu nhìn.
“Tang Thúc? Chị lại làm gì vậy?”
Khi nãy vừa mới sấy tóc, lúc này tóc nàng lại rơi lả tả quanh cổ, cả người dựa vào đầu giường, trong tay ôm sách, nghiêng đầu nhìn về phía Tang Thúc. Hình ảnh này rơi vào mắt Tang Thúc, khiến cô ấm áp đến mức chỉ muốn như thế này sống hết quãng đời còn lại.
Tang Thúc ngã vào lòng Sư Giá, gối đầu cho nàng xem điện thoại di động: “Chụp ảnh, chụp một tấm ảnh chung làm kỷ niệm.”
Trong album, bức ảnh có độ phân giải kém này rơi vào mắt Sư Giá.
Mái tóc dài của nàng chiếm một nửa bức ảnh, còn có ngón tay thon dài đặt ở trên mép sách, mà Tang Thúc đang nằm ở bên cạnh nàng, một khuôn mặt mộc, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Sư Giá “Ừm” một tiếng, nàng cũng không bài xích, “Chị còn muốn chụp nữa không?”
Nàng chủ động đề nghị.
Tang Thúc ngạc nhiên mở to mắt: “Được không?”
Cô tưởng Sư Giá không thích chụp ảnh, cô còn nhớ kiếp trước khi ở viện điều dưỡng, trong một hoạt động trước tết, cả nhân viên y tế trong viện cùng nhau chụp ảnh, Sư Giá đứng ở cuối trong đám đông, chỉ mong sao có thể khiến người ta bỏ qua mình.
“Chị tưởng em không thích.” Tang Thúc vừa giơ điện thoại vừa nói.
Sư Giá gật đầu: “Nhưng không phải chị thích sao?”
Nếu Tang Thúc thích, nàng nguyện ý cùng làm với cô, không thích cũng sẽ biến thành thích.
Những lời này khiến Tang Thúc không nhịn được cười cong mắt, ánh mắt cô tràn ngập niềm vui sướng.
“Đúng vậy, chị thích.”
Nhưng cũng chỉ thích cùng nàng ghi lại những bức ảnh về cuộc sống như thế này, còn những thứ khác, cô đều không thích.
Sư Giá rất ăn ảnh, sau khi Tang Thúc kéo nàng chụp một lúc lâu, cô lại không muốn khoe khoang như trước nữa.
Không muốn người khác nhìn thấy.
“Chị không biết nên đăng cái nào... Tấm nào chị cũng thích!” Tang Thúc nói, bộ dáng như thể đang rất rối rắm.
Sư Giá lật sách trong tay, cuối cùng cũng không có tâm tư tiếp tục đọc, nghe thấy lời này của Tang Thúc, không khỏi len lén tới gần, “Để em xem thử.”
Tang Thúc trả lời một tiếng, đưa điện thoại muốn cho nàng nhìn, nhưng vừa ngẩng đầu lên, Sư Giá đã hôn cô.
“Tách” một cái.
Lại là tiếng điện thoại di động nhẹ nhàng chụp ảnh, Tang Thúc hoàn toàn không kịp phản ứng, lúc mở mắt ra, vẻ mặt vẫn ngơ ngác.
Hoàn toàn không kịp đề phòng.
Tang Thúc không tưởng tượng được đây là điều mà bác sĩ Sư dè dặt lại kiềm chế của cô sẽ làm.
Sư Giá mỉm cười, đưa tấm ảnh trong điện thoại cho cô: “Như vậy đã được rồi chứ?” Nàng hỏi.
Tang Thúc nhìn vào ảnh chụp, hai người ngồi trên giường hôn nhau, cũng không hề sắc tình, dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô có thể nhìn thấy mái tóc dài buông xõa trên vai cùng mặt mộc của hai người, còn có bàn tay thon dài với các khớp nối rõ ràng của Sư Giá đặt trên vai cô, thoạt nhìn ấm áp lại yên bình.
Cuộc đời này cô chỉ muốn có được những năm tháng bình lặng cùng một đoạn tình yêu lâu dài như trong tấm ảnh, chứ không phải là ánh đèn sân khấu hay tiếng hò hét của khán giả.
Tang Thúc ôm Sư Giá: “Em không sợ bị nhận ra à?”
Trong trái tim Tang Thúc có một góc, trong nháy mắt đã được lấp đầy.
Sư Giá: “... Không phải em đã đồng ý với chị rồi sao? Không thể lật lọng được, em cũng không phải là đồ lừa đảo.”
Nàng còn canh cánh trong lòng chuyện Tang Thúc nói nàng là “đồ lừa đảo“.
“Hơn nữa, làm sao mọi người có thể nhận ra em được?” Sư Giá lại có chút đắc ý, hơi nhướng mắt, là nàng cố ý chủ động cầm điện thoại nha!
Sư Giá nghe thấy lời nói của cô ngẩng đầu lên, sau đó đột nhiên cụp mắt xuống.
Chiếc váy ngủ này là quà của Tiền Diêu tặng nàng, từ khi mang về nhà nàng chưa từng mặc qua.
Phẩm vị của Tiền Diêu, nàng thật sự không thể hiểu được.
Váy hai dây màu đỏ rượu vang, cổ ngang ngực thấp, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, phía sau cũng là thiết kế dây đeo kéo dài, khoét rỗng, mơ hồ đều có thể nhìn thấy vòng eo.
Chiếc váy này từ trước đến nay Sư Giá vẫn để trên kệ, hôm nay Tang Thúc đột nhiên ở lại qua đêm, nàng lục tung tủ quần áo tìm, cũng chỉ có chiếc váy này là mình chưa từng mặc.
“Sách.” Sư Giá nói.
Tang Thúc dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nàng, cô kéo kéo chiếc váy trên người mình, vốn chiếc váy đã không dài, bây giờ vừa ngồi xuống, làn váy nhấc lên, đôi chân thon dài của cô lộ ra ngoài.
“Bác sĩ Sư, em thích chị mặc như thế này sao?” Khi Tang Thúc nhận được bộ đồ ngủ không khỏi mỉm cười, cô rất thích.
Sư Giá nghiêng người về phía bên kia sô pha, cố gắng giữ khoảng cách với Tang Thúc, nhanh chóng giải thích: “Không có, chiếc váy này em chưa mặc nên mới đưa cho chị.”
Tang Thúc thấy nàng tuy đang cầm sách, nhưng rõ ràng một bộ dáng lơ đãng, càng nhịn không được sinh ra tâm tư trêu chọc.
“Sao em không nhìn chị?”
Sư Giá khô khan trả lời: “Em đang đọc sách.”
Tang Thúc chỉ đơn giản cởi dép lông xù đi trong nhà mà Sư Giá đã chuẩn bị cho cô, uể oải dựa vào ghế sô pha như người không xương: “Không có cuốn sách nào cho chị đọc à?”
Sư Giá: “...”
Câu hỏi này nàng không muốn trả lời, Sư Giá từ chỗ ngồi đứng lên, quẳng lại một câu “Em đi tắm”, cả người chạy trối chết vào phòng tắm.
Tang Thúc ngồi ở trên ghế sô pha, ôm má, nhìn bóng lưng nàng biến mất ở cửa phòng tắm, không khỏi nở nụ cười.
Lấy điện thoại di động ra, Tang Thúc nằm trên giường Sư Giá, tính ra đây là lần thứ ba cô cùng Sư Giá chung giường chung gối. Bất quá, lúc trước đều là do hoàn cảnh bức bách, bây giờ lại không giống.
Trên giường chỉ có một cái gối, Tang Thúc nằm lên đó.
Một bộ chăn gối đều mang hương vị của Sư Giá.
Tang Thúc không thích chụp ảnh tự sướng, trên mạng có rất nhiều bức ảnh chụp cô trong nhiều phong cách sân bay khác nhau, nhưng chắc vì vật hiếm thì quý, người hâm mộ vẫn thường xuyên ở dưới Weibo kêu gào cô đăng ảnh tự sướng.
Lúc này, Tang Thúc liền ôm chăn của Sư Giá nhanh chóng tự chụp một tấm hình, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, còn có nửa bờ vai lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Trên đầu vai treo dây đeo lỏng lẻo màu đỏ rượu, ở xương quai xanh còn có một nốt ruồi son, thoạt nhìn gợi cảm lại thần bí.
Tang Thúc không trực tiếp đăng ảnh lên, mà lại đợi Sư Giá đi ra.
Thứ cô muốn, là bức ảnh chụp chung với Sư Giá.
Không có thông báo chính thức cùng ảnh chụp chung, vậy thì còn yêu đương cái gì? Cô là muốn đi nói chuyện với cô đơn à?
Khi Sư Giá từ phòng tắm đi ra, liền thấy Tang Thúc đã chạy đến trên giường, hiện tại nửa nằm nửa ngồi, một cái chân dài đặt ở bên ngoài chăn, một tay chống đầu nhìn nàng.
Sư Giá hướng mắt sang chỗ khác, “Cho dù có bật máy sưởi đi nữa, thì cũng đang là mùa đông, chị đắp chăn kín một chút đi.”
Bộ dạng này, còn ra thể thống gì!
Tang Thúc nhìn theo ánh mắt của Sư Giá, nghiêng đầu, “ Chị không lạnh.”
Nói xong, Tang Thúc vén chăn lên, vẫn chỉ mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, lộ ra trước mắt Sư Giá.
“Nếu em không tin thì tự mình đến đây sờ đi!” Tang Thúc nâng ngực mở miệng nói.
Đúng như những gì Tang Thúc đã nói với Sư Giá trước đây, trong những bức ảnh do người hâm mộ chụp lại không có ai là không khen ngợi vóc dáng tuyệt vời của cô.
Dáng người lộ ra ngoài lúc này, tuyệt đối không quá gầy, phần đầy đặn vừa phải, mà váy ngủ màu đỏ rượu chất liệu tơ lụa mềm mại vô cùng tốt, lại càng dán sát vào đường cong của cô, phác họa ra vòng eo xanh mướt, làm cho người ta phải đỏ mắt.
Nhưng Sư Giá cũng chỉ liếc nhìn một cái, đi tới, không nói một lời kéo chăn lên, quấn lấy Tang Thúc: “Chị đừng lộn xộn.”
Nói xong lời này, nàng cũng cởi dép, ôm sách lên giường.
Tang Thúc không nhúc nhích, ngay khi Sư Giá lật ra trang vừa đọc, cô lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh mình và Sư Giá lưu vào album.
Tiếng “tách” cũng khiến Sư Giá quay đầu nhìn.
“Tang Thúc? Chị lại làm gì vậy?”
Khi nãy vừa mới sấy tóc, lúc này tóc nàng lại rơi lả tả quanh cổ, cả người dựa vào đầu giường, trong tay ôm sách, nghiêng đầu nhìn về phía Tang Thúc. Hình ảnh này rơi vào mắt Tang Thúc, khiến cô ấm áp đến mức chỉ muốn như thế này sống hết quãng đời còn lại.
Tang Thúc ngã vào lòng Sư Giá, gối đầu cho nàng xem điện thoại di động: “Chụp ảnh, chụp một tấm ảnh chung làm kỷ niệm.”
Trong album, bức ảnh có độ phân giải kém này rơi vào mắt Sư Giá.
Mái tóc dài của nàng chiếm một nửa bức ảnh, còn có ngón tay thon dài đặt ở trên mép sách, mà Tang Thúc đang nằm ở bên cạnh nàng, một khuôn mặt mộc, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Sư Giá “Ừm” một tiếng, nàng cũng không bài xích, “Chị còn muốn chụp nữa không?”
Nàng chủ động đề nghị.
Tang Thúc ngạc nhiên mở to mắt: “Được không?”
Cô tưởng Sư Giá không thích chụp ảnh, cô còn nhớ kiếp trước khi ở viện điều dưỡng, trong một hoạt động trước tết, cả nhân viên y tế trong viện cùng nhau chụp ảnh, Sư Giá đứng ở cuối trong đám đông, chỉ mong sao có thể khiến người ta bỏ qua mình.
“Chị tưởng em không thích.” Tang Thúc vừa giơ điện thoại vừa nói.
Sư Giá gật đầu: “Nhưng không phải chị thích sao?”
Nếu Tang Thúc thích, nàng nguyện ý cùng làm với cô, không thích cũng sẽ biến thành thích.
Những lời này khiến Tang Thúc không nhịn được cười cong mắt, ánh mắt cô tràn ngập niềm vui sướng.
“Đúng vậy, chị thích.”
Nhưng cũng chỉ thích cùng nàng ghi lại những bức ảnh về cuộc sống như thế này, còn những thứ khác, cô đều không thích.
Sư Giá rất ăn ảnh, sau khi Tang Thúc kéo nàng chụp một lúc lâu, cô lại không muốn khoe khoang như trước nữa.
Không muốn người khác nhìn thấy.
“Chị không biết nên đăng cái nào... Tấm nào chị cũng thích!” Tang Thúc nói, bộ dáng như thể đang rất rối rắm.
Sư Giá lật sách trong tay, cuối cùng cũng không có tâm tư tiếp tục đọc, nghe thấy lời này của Tang Thúc, không khỏi len lén tới gần, “Để em xem thử.”
Tang Thúc trả lời một tiếng, đưa điện thoại muốn cho nàng nhìn, nhưng vừa ngẩng đầu lên, Sư Giá đã hôn cô.
“Tách” một cái.
Lại là tiếng điện thoại di động nhẹ nhàng chụp ảnh, Tang Thúc hoàn toàn không kịp phản ứng, lúc mở mắt ra, vẻ mặt vẫn ngơ ngác.
Hoàn toàn không kịp đề phòng.
Tang Thúc không tưởng tượng được đây là điều mà bác sĩ Sư dè dặt lại kiềm chế của cô sẽ làm.
Sư Giá mỉm cười, đưa tấm ảnh trong điện thoại cho cô: “Như vậy đã được rồi chứ?” Nàng hỏi.
Tang Thúc nhìn vào ảnh chụp, hai người ngồi trên giường hôn nhau, cũng không hề sắc tình, dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô có thể nhìn thấy mái tóc dài buông xõa trên vai cùng mặt mộc của hai người, còn có bàn tay thon dài với các khớp nối rõ ràng của Sư Giá đặt trên vai cô, thoạt nhìn ấm áp lại yên bình.
Cuộc đời này cô chỉ muốn có được những năm tháng bình lặng cùng một đoạn tình yêu lâu dài như trong tấm ảnh, chứ không phải là ánh đèn sân khấu hay tiếng hò hét của khán giả.
Tang Thúc ôm Sư Giá: “Em không sợ bị nhận ra à?”
Trong trái tim Tang Thúc có một góc, trong nháy mắt đã được lấp đầy.
Sư Giá: “... Không phải em đã đồng ý với chị rồi sao? Không thể lật lọng được, em cũng không phải là đồ lừa đảo.”
Nàng còn canh cánh trong lòng chuyện Tang Thúc nói nàng là “đồ lừa đảo“.
“Hơn nữa, làm sao mọi người có thể nhận ra em được?” Sư Giá lại có chút đắc ý, hơi nhướng mắt, là nàng cố ý chủ động cầm điện thoại nha!
/76
|