Ở nơi người khác không nhìn thấy đưa tay hung hăng nhéo một cái vào lưng Sư Giá đang dựa vào cửa xe.
Cô biết hành động này của mình sẽ khiến người trong ngực hét lên, nhưng Tang Thúc vẫn không nhịn được, sau đó Sư Giá chưa kịp hét lên, cô đã chặn kín môi nàng, âm thanh uyển chuyển kia cứ như vậy bị bao phủ ở giữa răng môi.
Khi Tang Thúc buông Sư Giá ra, cô nắm lấy tay nàng, kéo nàng ra phía sau mình, đứng trước ở trước người nàng, chặn tầm nhìn của người đến.
Lúc cô ngẩng đầu lên, liền nhận ra người vừa lên tiếng là thực tập sinh nhỏ của Sư Giá, lúc trước khi cô xuất viện, Trương Du còn tìm cô xin chữ ký.
Mà lúc này, trong mắt vị học trò của Sư Giá chỉ còn lại kinh ngạc, nhìn các nàng, dụi dụi mắt, lại nhìn, lại dụi, như thể bằng cách này cậu có thể xác nhận cảnh tượng mình đang nhìn thấy trước mắt là thật.
“Thật trùng hợp.” Tang Thúc nhìn bộ dáng hoảng sợ của Trương Du, mặt không đổi sắc đưa tay chào hỏi.
Trương Dục: “...”
Cậu không kìm lòng được mà vẫy tay chào lại thần tượng của mình, sau đó bất tri bất giác ý thức được tình huống trước mắt là lúc chào hỏi nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay thế này sao!
Trương Du nhớ đến bài đăng Weibo lúc trước của Tang Thúc, đó là một tấm ảnh chụp sườn mặt của Sư Giá, lúc trước cậu và Chu Tĩnh còn hỏi Sư Giá, nhưng cũng không nhận được câu trả lời khẳng định. Vốn cho rằng CP cậu đu không phải là thật, nhưng hiện tại một màn trước mắt này, Trương Du cảm giác mình giống như sống lại! Hóa ra CP của cậu là thật!
Lão sư của cậu thực sự ở cùng với thần tượng của cậu!
Nhìn hai người trước mặt, Trương Du đưa món quà trong tay ra, “Đây là tặng cho lão sư, hy vọng tâm tình của nàng mỗi ngày đều vui vẻ. Không, không nghĩ tới nữ thần lại, ở cùng, ở cùng một chố với lão sư của chúng em...”
Việc bạn nói lắp không quan trọng mà quan trọng nhất là bạn có thể uống được đường! Sự phấn khích trong mắt Zhang Yu khiến cô muốn giơ tấm biển hỗ trợ huỳnh quang bằng cả hai tay!
Nói lắp không quan trọng, có thể cắn đường mới là quan trọng nhất! Trong ánh mắt Trương Du lộ ra kích động hưng phấn, chỉ hận không thể giơ tấm bản hỗ trợ huỳnh quang bằng cả hai tay!
Tang Thúc tự nhiên nhận món quà mà fan cuồng của cô đưa cho bạn gái.
Lúc này Sư Giá cũng muốn đứng ra, nhưng bị thực tập sinh bắt gặp tình cảnh của nàng và Tang Thúc, Sư Giá thật sự cảm thấy có chút chột dạ.
Sư Giá trong lòng còn muốn giải thích hai câu, lần trước phủ nhận là bởi vì nàng cùng Tang Thúc thật sự không có ở bên nhau!
Nhưng bây giờ...
Có vẻ như những lời này cũng không làm người ta tin được...
“Được, cảm ơn. Tôi sẽ chăm sóc tốt bác sĩ Sư của các cậu.” Tang Thúc nói.
Trương Du gật đầu, nhanh chóng chạy đi, biểu cảm trên khuôn mặt mà Sư Giá và Tang Thúc không thể nhìn thấy bây giờ của cậu có thể dùng từ mừng như điên để hình dung.
Sau khi nhận ra mình đang làm gì, cậu rất kinh ngạc, còn gì vui sướng hơn cảm giác ngây ngất tràn ngập trong lòng khi nhận ra CP mình từng đu thực sự ở cũng một chỗ?
Trương Du lao vào thang máy, không nhịn được hét lên, mãnh nam trong truyền thuyết thẹn thùng.
Khi âm thanh này truyền vào tai Sư Giá, nàng trừng mắt nhìn người vẫn đang nắm cổ tay mình: “Lần này có vui không?”
Làm sao nàng có thể nghĩ đến chuyện Tang Thúc... thiếu kiên nhẫn như vậy?
Nếu không phải hai người hôn nhau ở bãi đỗ xe này, nàng làm sao lại bị thực tập sinh của mình bắt gặp một màn làm cho người ta chột dạ lại xấu hổ như vậy?
Tang Thúc: “Rất vui!”
Sư Giá: “...”
Sợ là người này nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng đi?
Đây là câu trả lời nàng muốn nghe à?
Về đến nhà, Tang Thúc đi theo Sư Giá vào phòng bếp, lại bị Sư Giá đuổi ra ngoài.
“Chị biết nấu ăn à? Vào đây cũng chỉ gây cản trở cho em.” Sư Giá nói.
Tang Thúc bị nàng đẩy ra cửa, nhìn gò má ửng đỏ của người trước mặt, đáy mắt cô nhịn không được nhiễm lên một tầng ý cười.
Nhìn thấy Sư Giá đóng cửa phòng bếp lại, Tang Thúc chợt nhớ đến cốp sau xe cô còn có một chai rượu vang đỏ, là quà tặng của chị gái nhỏ trong tổ thiết kế thời gian trước tặng cho cô. Ngày hôm nay thật vất vả chỉ có cô và Sư Giá, cô trở lại xe lấy chai rượu.
Khi Sư Giá bưng bát đĩa màu xanh lam đi ra, liền thấy trên bàn cơm đã đặt một chai rượu vang đỏ, bên cạnh còn có hai cái ly thủy tinh.
“Chị định làm gì vậy?” Sư Giá hỏi.
Tang Thúc: “Ăn cơm.”
Nhìn rượu vang đỏ trên bàn, Sư Giá nói: “...Ngày mai còn phải đi làm.”
Nghe ra Sư Giá cũng không kháng cự, Tang Thúc đứng lên hôn má nàng, dụ dỗ nói: “Vậy chúng ta chỉ uống một chút thôi? Hôm nay bác sĩ Sư ở trong phòng bệnh giáo huấn Từ Tử Xuyên lợi hại như vậy, đây là phần thưởng nha. “
Sư Giá: “...”
Nàng thực sự không muốn phần thưởng như vậy.
Tang Thúc đã rót rượu vào ly, Sư Giá lắc lắc, thể chất của nàng không phải là không thể uống rượu, nhưng nàng rất ít khi uống, dễ đỏ mặt.
Tửu lượng của Tang Thúc cũng tương đương với Tiền Diêu, Tiền Diêu có thể tự mình hạ gục Sư Giá và Lâm Tương, vậy đối với Tang Thúc mà nói, muốn chuốc say bác sĩ Sư là chuyện không thể dễ dàng hơn.
Tang Thúc chưa từng nghĩ tới chuyện to gan lớn mật như vậy, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt người đối diện từng chút từng chút đỏ lên, Tang Thúc nhịn không được nâng má nhìn nàng.
Đầu óc Sư Giá vẫn còn tỉnh táo, đối với ánh mắt của Tang Thúc, nàng theo bản năng muốn tránh đi.
“Sao chị cứ nhìn em thế?” Sư Giá muốn đưa tay chặn lại ánh mắt của Tang Thúc, bị cô nhìn như vậy cả người nàng đều nóng lên.
Cái tay kia của Sư Giá vươn ra, nhưng cuối cùng cũng không thể đạt được mục đích, giữa đường bị Tang Thúc kéo lại, nắm ở trong lòng bàn tay.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Tang Thư: “Nhìn em chưa bao giờ là đủ.”
Sư Giá: “...”
“Bác sĩ Sư, làm sao bây giờ, chị cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.” Tang Thúc kéo tay của Sư Giá đặt lên trán cô, “Em sờ thử xem, đầu chị có phải rất nóng không?”
Sư Giá: “...”
Nàng cố gắng thoát khỏi tay Tang Thúc nhưng lại vô ích.
Bộ dạng Tang Thúc bây giờ, ai mà không nhìn ra cô đang cố tình chơi xấu?
“Tang Thúc, chị đừng có mà giả vờ giả vịt.” Sư Giá nói.
Nhưng bây giờ nàng đã bị kéo lại gần Tang Thúc, sau khi nói xong lời này, Tang Thúc ngồi ở bên cạnh nàng, tựa đầu vào vai nàng.
“Không có mà, chị thực sự choáng váng lắm.” Tang Thúc nói.
Hơi thở của Sư Giá lúc này chỉ còn mùi nước hoa thoang thoảng, nếu như nàng nhớ không lầm thì đây là mẫu cổ điển đến từ Paris, bây giờ lại lẫn chút mùi rượu, chiếm đoạt khứu giác của nàng, khiến lòng người say mê.
Trên vai Sư Giá cũng không có cảm giác nặng nề, chỉ là lúc này Tang Thúc đang dựa vào người nàng, toàn bộ hơi thở ấm áp của cô đều phả vào cổ nàng, Sư Giá nhịn xuống sự run rẩy theo bản năng của cơ thể.
Hiện tại Sư Giá đã biết mình rơi vào bẫy của Tang Thúc, đối mặt với hành động vô lại của Tang Thúc, Sư Giá chỉ muốn đưa tay ra vỗ nhẹ vào má cô, cầm lấy điện thoại trên bàn: “Em gọi người lái thay cho chị.”
Lời này vừa nói ra, Tang Thúc vốn đang dựa vào vai nàng lập tức xua tay, làm như vô tình nhưng thực chất đã âm mưu từ lâu, một tiếng “bộp” vang lên, đánh rơi điện thoại trong tay Sư Giá.
“Không cần!” Tang Thúc nói.
Sư Giá: “...Vậy lát nữa chị về nhà thế nào?”
“Chị muốn ở lại!” Tang Thúc ôm lấy eo người trước mặt, kiên quyết nói.
Sư Giá nghẹn lời, nàng còn chưa kịp nói lời cự tuyệt, đã thấy người đang ôm nàng bắt đầu liệt kê những lý do cho nàng nghe—
“Bây giờ đã trễ chị lại uống say, em để chị về nhà một mình như vậy, gọi người lái thay cũng rất nguy hiểm. Chị là bạn gái của em, tại sao em không cho chị ở lại? Chị muốn ngủ với em, chị uống say, chị mặc kệ, chị không muốn nói lý lẽ.”
Người này ăn nói lưu loát như vậy, chỗ nào giống như người uống say?
Sư Giá phát hiện mình càng ngày càng không chịu nổi sự dây dưa của Tang Thúc, biết rõ đây là cô cố tình gây sự, nhưng nghe xong những lời đó, nàng chỉ đặt điện thoại lên bàn, xoay người lại, sờ sờ mái tóc dài mềm mại của Tang Thúc.
“Thật là không có biện pháp gì với chị.” Sư Giá nhẹ giọng nói.
Cũng không nói những lời muốn đuổi cô đi nữa.
Tang Thúc không khỏi cong môi, khóe miệng gợi lên nụ cười đắc ý, vùi vào bả vai Sư Giá.
“Bác sĩ Sư.” Tang Thúc gọi nàng.
“Ừm.”
“Giữ chị lại chắc chắn sẽ hữu ích.”
Tang Thúc tự biên tự diễn, vẻ mặt đắc ý nhìn Sư Giá.
“Hả?” Sư Giá qua loa trả lời, hiển nhiên không đem lời nói của cô để trong lòng.
Tang Thúc tươi cười sát lại gần nàng: “Chị siêu nóng bỏng.”
“Làm ấm giường là số một.”
“Đêm nay cho em được trải nghiệm.”
“Chắc chắn làm cho em không muốn rời giường!”
“Thế nào, thấy chị lợi hại chứ.”
Người này không ngừng nói những lời khiến người ta xấu hổ, mỗi một câu cường thế chui vào trong lòng nàng.
Sư Giá: “...”
Ly rượu vang đỏ trên tay được Sư Giá đặt lên bàn, tai nàng như bị chất lỏng trong ly nhuộm đỏ, lộ ra mấy phần đáng yêu cùng gợi cảm.
“Tang Thúc, chị im đi.” Trong giọng nói của nàng không nghe ra sự tức giận, chỉ có sự hoảng hốt kìm nén.
Nhưng chỉ như vậy, khóe miệng Tang Thúc cong lên càng lúc càng lớn.
Ngay cả khi giả vờ trấn định, bác sĩ Sư của cô thoạt nhìn cũng thật là đáng yêu!
Sư Giá là một người có thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, sau khi ăn xong còn mấy tiếng nữa là tới giờ đi ngủ, khoảng thời gian này nàng thường dùng để đọc sách.
Hiện tại Sư Giá như thường ngày ngồi trên ghế sô pha cầm quyển 《Sinh tử mệt nhoài》 lật xem, ánh mắt rơi vào câu “Những con bò kia cũng ngốc như con bò gỗ”, nhìn thế nào cũng không vào. Căn hộ có diện tích không lớn, bây giờ trong phòng tắm bên cạnh vang lên tiếng nước chảy ào ào, thỉnh thoảng Tang Thúc còn ném ra những vấn đề khiến Sư Giá không thể tĩnh tâm.
“Bác sĩ Sư, có đồ ngủ cho chị không?”
“Bác sĩ Sư, chị không có đồ lót!”
“Bác sĩ Sư, chị quên khăn tắm ở bên ngoài rồi, em có thể lấy giúp chị không?”
...
Cánh cửa kính mờ kìa vốn cũng không thể che đậy được nhiều, hiện tại Sư Giá đang đứng ở cửa phòng tắm với bộ đồ ngủ trên tay, nàng có thể cảm nhận được hơi nóng từ phòng tắm truyền đến, như thể đem mặt của nàng cũng huân hồng.
Cuối cùng, tiếng nước chảy bên tai cũng dừng lại.
Sư Giá không dám nhìn bóng dáng mơ hồ hiện ra trên khung cửa, nghe thấy cửa từ bên trong mở ra, động tác của nàng có chút máy móc đưa đồ ngủ trong tay cho đối phương.
Không biết động tác của Tang Thúc quá vội vàng hay là đối phương cố ý, lần đầu tiên không cầm được bộ đồ ngủ mà Sư Giá đưa tới, giống như lỡ tay, ngược lại cầm lấy cổ tay của Sư Giá.
Lòng bàn tay ướt sũng, nắm lấy đoạn cổ tay khô ráo hơi lạnh kia.
Sư Giá giật mình, muốn nhanh chóng rút tay lại, một tiếng “A” bối rối vang lên bên tai nàng, sau đó âm thanh nhẹ nhàng “Cầm nhầm rồi” nối gót mà đến, Sư Giá cảm giác được quần áo trong tay mình bị Tang Thúc cầm lấy.
Sư Giá thả cánh tay xuống, không nói tiếng nào đi vòng về phía ghế sô pha, dù trên mặt làm bộ như bình tĩnh không có bất kỳ dị thường nào, nhưng một cái tay khác không nhịn được sờ sờ cổ tay nơi mà Tang Thúc vừa chạm qua.
Chỗ bị Tang Thúc “vô tình” chạm qua, nóng bừng lên.
Điên rồi.
Sư Giá nghĩ.
Thế mà nàng lại để Tang Thúc ở lại.
Sư Giá trong đầu còn đang suy nghĩ, Tang Thúc đã từ trong phòng tắm đi ra.
Cô biết hành động này của mình sẽ khiến người trong ngực hét lên, nhưng Tang Thúc vẫn không nhịn được, sau đó Sư Giá chưa kịp hét lên, cô đã chặn kín môi nàng, âm thanh uyển chuyển kia cứ như vậy bị bao phủ ở giữa răng môi.
Khi Tang Thúc buông Sư Giá ra, cô nắm lấy tay nàng, kéo nàng ra phía sau mình, đứng trước ở trước người nàng, chặn tầm nhìn của người đến.
Lúc cô ngẩng đầu lên, liền nhận ra người vừa lên tiếng là thực tập sinh nhỏ của Sư Giá, lúc trước khi cô xuất viện, Trương Du còn tìm cô xin chữ ký.
Mà lúc này, trong mắt vị học trò của Sư Giá chỉ còn lại kinh ngạc, nhìn các nàng, dụi dụi mắt, lại nhìn, lại dụi, như thể bằng cách này cậu có thể xác nhận cảnh tượng mình đang nhìn thấy trước mắt là thật.
“Thật trùng hợp.” Tang Thúc nhìn bộ dáng hoảng sợ của Trương Du, mặt không đổi sắc đưa tay chào hỏi.
Trương Dục: “...”
Cậu không kìm lòng được mà vẫy tay chào lại thần tượng của mình, sau đó bất tri bất giác ý thức được tình huống trước mắt là lúc chào hỏi nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay thế này sao!
Trương Du nhớ đến bài đăng Weibo lúc trước của Tang Thúc, đó là một tấm ảnh chụp sườn mặt của Sư Giá, lúc trước cậu và Chu Tĩnh còn hỏi Sư Giá, nhưng cũng không nhận được câu trả lời khẳng định. Vốn cho rằng CP cậu đu không phải là thật, nhưng hiện tại một màn trước mắt này, Trương Du cảm giác mình giống như sống lại! Hóa ra CP của cậu là thật!
Lão sư của cậu thực sự ở cùng với thần tượng của cậu!
Nhìn hai người trước mặt, Trương Du đưa món quà trong tay ra, “Đây là tặng cho lão sư, hy vọng tâm tình của nàng mỗi ngày đều vui vẻ. Không, không nghĩ tới nữ thần lại, ở cùng, ở cùng một chố với lão sư của chúng em...”
Việc bạn nói lắp không quan trọng mà quan trọng nhất là bạn có thể uống được đường! Sự phấn khích trong mắt Zhang Yu khiến cô muốn giơ tấm biển hỗ trợ huỳnh quang bằng cả hai tay!
Nói lắp không quan trọng, có thể cắn đường mới là quan trọng nhất! Trong ánh mắt Trương Du lộ ra kích động hưng phấn, chỉ hận không thể giơ tấm bản hỗ trợ huỳnh quang bằng cả hai tay!
Tang Thúc tự nhiên nhận món quà mà fan cuồng của cô đưa cho bạn gái.
Lúc này Sư Giá cũng muốn đứng ra, nhưng bị thực tập sinh bắt gặp tình cảnh của nàng và Tang Thúc, Sư Giá thật sự cảm thấy có chút chột dạ.
Sư Giá trong lòng còn muốn giải thích hai câu, lần trước phủ nhận là bởi vì nàng cùng Tang Thúc thật sự không có ở bên nhau!
Nhưng bây giờ...
Có vẻ như những lời này cũng không làm người ta tin được...
“Được, cảm ơn. Tôi sẽ chăm sóc tốt bác sĩ Sư của các cậu.” Tang Thúc nói.
Trương Du gật đầu, nhanh chóng chạy đi, biểu cảm trên khuôn mặt mà Sư Giá và Tang Thúc không thể nhìn thấy bây giờ của cậu có thể dùng từ mừng như điên để hình dung.
Sau khi nhận ra mình đang làm gì, cậu rất kinh ngạc, còn gì vui sướng hơn cảm giác ngây ngất tràn ngập trong lòng khi nhận ra CP mình từng đu thực sự ở cũng một chỗ?
Trương Du lao vào thang máy, không nhịn được hét lên, mãnh nam trong truyền thuyết thẹn thùng.
Khi âm thanh này truyền vào tai Sư Giá, nàng trừng mắt nhìn người vẫn đang nắm cổ tay mình: “Lần này có vui không?”
Làm sao nàng có thể nghĩ đến chuyện Tang Thúc... thiếu kiên nhẫn như vậy?
Nếu không phải hai người hôn nhau ở bãi đỗ xe này, nàng làm sao lại bị thực tập sinh của mình bắt gặp một màn làm cho người ta chột dạ lại xấu hổ như vậy?
Tang Thúc: “Rất vui!”
Sư Giá: “...”
Sợ là người này nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng đi?
Đây là câu trả lời nàng muốn nghe à?
Về đến nhà, Tang Thúc đi theo Sư Giá vào phòng bếp, lại bị Sư Giá đuổi ra ngoài.
“Chị biết nấu ăn à? Vào đây cũng chỉ gây cản trở cho em.” Sư Giá nói.
Tang Thúc bị nàng đẩy ra cửa, nhìn gò má ửng đỏ của người trước mặt, đáy mắt cô nhịn không được nhiễm lên một tầng ý cười.
Nhìn thấy Sư Giá đóng cửa phòng bếp lại, Tang Thúc chợt nhớ đến cốp sau xe cô còn có một chai rượu vang đỏ, là quà tặng của chị gái nhỏ trong tổ thiết kế thời gian trước tặng cho cô. Ngày hôm nay thật vất vả chỉ có cô và Sư Giá, cô trở lại xe lấy chai rượu.
Khi Sư Giá bưng bát đĩa màu xanh lam đi ra, liền thấy trên bàn cơm đã đặt một chai rượu vang đỏ, bên cạnh còn có hai cái ly thủy tinh.
“Chị định làm gì vậy?” Sư Giá hỏi.
Tang Thúc: “Ăn cơm.”
Nhìn rượu vang đỏ trên bàn, Sư Giá nói: “...Ngày mai còn phải đi làm.”
Nghe ra Sư Giá cũng không kháng cự, Tang Thúc đứng lên hôn má nàng, dụ dỗ nói: “Vậy chúng ta chỉ uống một chút thôi? Hôm nay bác sĩ Sư ở trong phòng bệnh giáo huấn Từ Tử Xuyên lợi hại như vậy, đây là phần thưởng nha. “
Sư Giá: “...”
Nàng thực sự không muốn phần thưởng như vậy.
Tang Thúc đã rót rượu vào ly, Sư Giá lắc lắc, thể chất của nàng không phải là không thể uống rượu, nhưng nàng rất ít khi uống, dễ đỏ mặt.
Tửu lượng của Tang Thúc cũng tương đương với Tiền Diêu, Tiền Diêu có thể tự mình hạ gục Sư Giá và Lâm Tương, vậy đối với Tang Thúc mà nói, muốn chuốc say bác sĩ Sư là chuyện không thể dễ dàng hơn.
Tang Thúc chưa từng nghĩ tới chuyện to gan lớn mật như vậy, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt người đối diện từng chút từng chút đỏ lên, Tang Thúc nhịn không được nâng má nhìn nàng.
Đầu óc Sư Giá vẫn còn tỉnh táo, đối với ánh mắt của Tang Thúc, nàng theo bản năng muốn tránh đi.
“Sao chị cứ nhìn em thế?” Sư Giá muốn đưa tay chặn lại ánh mắt của Tang Thúc, bị cô nhìn như vậy cả người nàng đều nóng lên.
Cái tay kia của Sư Giá vươn ra, nhưng cuối cùng cũng không thể đạt được mục đích, giữa đường bị Tang Thúc kéo lại, nắm ở trong lòng bàn tay.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Tang Thư: “Nhìn em chưa bao giờ là đủ.”
Sư Giá: “...”
“Bác sĩ Sư, làm sao bây giờ, chị cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.” Tang Thúc kéo tay của Sư Giá đặt lên trán cô, “Em sờ thử xem, đầu chị có phải rất nóng không?”
Sư Giá: “...”
Nàng cố gắng thoát khỏi tay Tang Thúc nhưng lại vô ích.
Bộ dạng Tang Thúc bây giờ, ai mà không nhìn ra cô đang cố tình chơi xấu?
“Tang Thúc, chị đừng có mà giả vờ giả vịt.” Sư Giá nói.
Nhưng bây giờ nàng đã bị kéo lại gần Tang Thúc, sau khi nói xong lời này, Tang Thúc ngồi ở bên cạnh nàng, tựa đầu vào vai nàng.
“Không có mà, chị thực sự choáng váng lắm.” Tang Thúc nói.
Hơi thở của Sư Giá lúc này chỉ còn mùi nước hoa thoang thoảng, nếu như nàng nhớ không lầm thì đây là mẫu cổ điển đến từ Paris, bây giờ lại lẫn chút mùi rượu, chiếm đoạt khứu giác của nàng, khiến lòng người say mê.
Trên vai Sư Giá cũng không có cảm giác nặng nề, chỉ là lúc này Tang Thúc đang dựa vào người nàng, toàn bộ hơi thở ấm áp của cô đều phả vào cổ nàng, Sư Giá nhịn xuống sự run rẩy theo bản năng của cơ thể.
Hiện tại Sư Giá đã biết mình rơi vào bẫy của Tang Thúc, đối mặt với hành động vô lại của Tang Thúc, Sư Giá chỉ muốn đưa tay ra vỗ nhẹ vào má cô, cầm lấy điện thoại trên bàn: “Em gọi người lái thay cho chị.”
Lời này vừa nói ra, Tang Thúc vốn đang dựa vào vai nàng lập tức xua tay, làm như vô tình nhưng thực chất đã âm mưu từ lâu, một tiếng “bộp” vang lên, đánh rơi điện thoại trong tay Sư Giá.
“Không cần!” Tang Thúc nói.
Sư Giá: “...Vậy lát nữa chị về nhà thế nào?”
“Chị muốn ở lại!” Tang Thúc ôm lấy eo người trước mặt, kiên quyết nói.
Sư Giá nghẹn lời, nàng còn chưa kịp nói lời cự tuyệt, đã thấy người đang ôm nàng bắt đầu liệt kê những lý do cho nàng nghe—
“Bây giờ đã trễ chị lại uống say, em để chị về nhà một mình như vậy, gọi người lái thay cũng rất nguy hiểm. Chị là bạn gái của em, tại sao em không cho chị ở lại? Chị muốn ngủ với em, chị uống say, chị mặc kệ, chị không muốn nói lý lẽ.”
Người này ăn nói lưu loát như vậy, chỗ nào giống như người uống say?
Sư Giá phát hiện mình càng ngày càng không chịu nổi sự dây dưa của Tang Thúc, biết rõ đây là cô cố tình gây sự, nhưng nghe xong những lời đó, nàng chỉ đặt điện thoại lên bàn, xoay người lại, sờ sờ mái tóc dài mềm mại của Tang Thúc.
“Thật là không có biện pháp gì với chị.” Sư Giá nhẹ giọng nói.
Cũng không nói những lời muốn đuổi cô đi nữa.
Tang Thúc không khỏi cong môi, khóe miệng gợi lên nụ cười đắc ý, vùi vào bả vai Sư Giá.
“Bác sĩ Sư.” Tang Thúc gọi nàng.
“Ừm.”
“Giữ chị lại chắc chắn sẽ hữu ích.”
Tang Thúc tự biên tự diễn, vẻ mặt đắc ý nhìn Sư Giá.
“Hả?” Sư Giá qua loa trả lời, hiển nhiên không đem lời nói của cô để trong lòng.
Tang Thúc tươi cười sát lại gần nàng: “Chị siêu nóng bỏng.”
“Làm ấm giường là số một.”
“Đêm nay cho em được trải nghiệm.”
“Chắc chắn làm cho em không muốn rời giường!”
“Thế nào, thấy chị lợi hại chứ.”
Người này không ngừng nói những lời khiến người ta xấu hổ, mỗi một câu cường thế chui vào trong lòng nàng.
Sư Giá: “...”
Ly rượu vang đỏ trên tay được Sư Giá đặt lên bàn, tai nàng như bị chất lỏng trong ly nhuộm đỏ, lộ ra mấy phần đáng yêu cùng gợi cảm.
“Tang Thúc, chị im đi.” Trong giọng nói của nàng không nghe ra sự tức giận, chỉ có sự hoảng hốt kìm nén.
Nhưng chỉ như vậy, khóe miệng Tang Thúc cong lên càng lúc càng lớn.
Ngay cả khi giả vờ trấn định, bác sĩ Sư của cô thoạt nhìn cũng thật là đáng yêu!
Sư Giá là một người có thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, sau khi ăn xong còn mấy tiếng nữa là tới giờ đi ngủ, khoảng thời gian này nàng thường dùng để đọc sách.
Hiện tại Sư Giá như thường ngày ngồi trên ghế sô pha cầm quyển 《Sinh tử mệt nhoài》 lật xem, ánh mắt rơi vào câu “Những con bò kia cũng ngốc như con bò gỗ”, nhìn thế nào cũng không vào. Căn hộ có diện tích không lớn, bây giờ trong phòng tắm bên cạnh vang lên tiếng nước chảy ào ào, thỉnh thoảng Tang Thúc còn ném ra những vấn đề khiến Sư Giá không thể tĩnh tâm.
“Bác sĩ Sư, có đồ ngủ cho chị không?”
“Bác sĩ Sư, chị không có đồ lót!”
“Bác sĩ Sư, chị quên khăn tắm ở bên ngoài rồi, em có thể lấy giúp chị không?”
...
Cánh cửa kính mờ kìa vốn cũng không thể che đậy được nhiều, hiện tại Sư Giá đang đứng ở cửa phòng tắm với bộ đồ ngủ trên tay, nàng có thể cảm nhận được hơi nóng từ phòng tắm truyền đến, như thể đem mặt của nàng cũng huân hồng.
Cuối cùng, tiếng nước chảy bên tai cũng dừng lại.
Sư Giá không dám nhìn bóng dáng mơ hồ hiện ra trên khung cửa, nghe thấy cửa từ bên trong mở ra, động tác của nàng có chút máy móc đưa đồ ngủ trong tay cho đối phương.
Không biết động tác của Tang Thúc quá vội vàng hay là đối phương cố ý, lần đầu tiên không cầm được bộ đồ ngủ mà Sư Giá đưa tới, giống như lỡ tay, ngược lại cầm lấy cổ tay của Sư Giá.
Lòng bàn tay ướt sũng, nắm lấy đoạn cổ tay khô ráo hơi lạnh kia.
Sư Giá giật mình, muốn nhanh chóng rút tay lại, một tiếng “A” bối rối vang lên bên tai nàng, sau đó âm thanh nhẹ nhàng “Cầm nhầm rồi” nối gót mà đến, Sư Giá cảm giác được quần áo trong tay mình bị Tang Thúc cầm lấy.
Sư Giá thả cánh tay xuống, không nói tiếng nào đi vòng về phía ghế sô pha, dù trên mặt làm bộ như bình tĩnh không có bất kỳ dị thường nào, nhưng một cái tay khác không nhịn được sờ sờ cổ tay nơi mà Tang Thúc vừa chạm qua.
Chỗ bị Tang Thúc “vô tình” chạm qua, nóng bừng lên.
Điên rồi.
Sư Giá nghĩ.
Thế mà nàng lại để Tang Thúc ở lại.
Sư Giá trong đầu còn đang suy nghĩ, Tang Thúc đã từ trong phòng tắm đi ra.
/76
|