Sao nói vậy?
hắn nhìn trái nhìn phải cũng nhìn không ra nàng có ẩn chứa bản tính của kẻ xấu.
“Bạch Tôn nói đúng, ta quả thật có thành kiến với hắn!”
Hạ Noãn Ngôn rất buồn bực, “Trước kia ta cho là mình chỉ cần thấy hắn là căng thẳng, giờ có chuyện mới hiểu được, ta còn cảm thấy hắn là kẻ ác, vừa rồi ta có cảm giác hắn đã động tay chân gì đó”.
Lấy hơi, rồi nói tiếp, “Thảm hại hơn là, ta làm oan uổng cho người ta, trong lòng lại không biết áy náy! Ta còn cảm thấy lần sau để ý là được ………… Trước kia ta có như vậy!”
Hu hu hu.
“Nàng không thích hắn”. Gia Cát Mộ Quy vẻ mặt bình tĩnh nói ra kết luận.
“Nhưng ta trước kia cũng không quá thích người ta, cũng không còn như vậy”.
“Nàng đặc biệt không thích hắn”
“Mà hắn không có làm gì để ta không thích cả”
Phải nói là Bạch Tôn không thích nàng cũng đâu kém gì, có mấy người sẽ đem người mình thích đánh thành trọng thương, hại bản thân người ta một năm không thể dùng võ công chứ?
Có lẽ là chuyện kiếp trước”.
“Lại là kiếp trước ………”.
Hạ Noãn Ngôn buồn bực đến nỗi muốn đâm đầu vào tường, “Ta nếu có bản lãnh làm cho Bạch Tôn nói thật ra, trước hết muốn hỏi chính là kiếp trước chúng ta rốt cục là quan hệ gì!”
Nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, Quên đi, vẫn là không nên biết”.
Nếu hỏi ra trước kia bọn họ thật sự là quan hệ người yêu, thế cũng rất mất tự nhiên.
Chuyện kiếp trước vẫn là giữ lại ở kiếp trước đi.
hiện tại nàng cũng đã đối với Bạch Tôn có thành kiến, say này nên chú ý hơn, không được lại giữ ấn tượng ban đầu cho hắn là người không tốt.
Đem vấn đề này vứt qua một bên, Hạ Noãn Ngôn buồn bực tiếp.
“Chàng nói bé con có phải là người hay không a…..”
Gia Cát Mộ Quy mỉm cười, “Theo như tiêu chuẩn của dân chúng bình thường, người Linh tộc củng người Bạch gia cũng không nên xem như là người”.
“Nhưng ta cảm thấy hắn cực kỳ không phải là người …..”.
Gia Cát Mộ Quy nghe được lại muốn cười, nhẹ giọng an ủi nàng, “Theo ý của Bạch công tử, nàng vốn là khác với người thường, thân phận của bé con nhất định cũng không bình thường, có lẽ hắn trước kia chỉ mất trí nhớ, hiện tại nhớ tới chuyện trước kia, nên mới xảy ra biến hóa vừa qua”.
“Hy vọng là vậy…….”
Hạ Noãn Ngôn rầu rĩ ôm lấy gối đầu, “Chàng không cảm thấy là bên cạnh chúng ta có nhều việc lạ lắm sao? Tóm lại là cảm giác có chút kỳ quái”.
hắn nhìn trái nhìn phải cũng nhìn không ra nàng có ẩn chứa bản tính của kẻ xấu.
“Bạch Tôn nói đúng, ta quả thật có thành kiến với hắn!”
Hạ Noãn Ngôn rất buồn bực, “Trước kia ta cho là mình chỉ cần thấy hắn là căng thẳng, giờ có chuyện mới hiểu được, ta còn cảm thấy hắn là kẻ ác, vừa rồi ta có cảm giác hắn đã động tay chân gì đó”.
Lấy hơi, rồi nói tiếp, “Thảm hại hơn là, ta làm oan uổng cho người ta, trong lòng lại không biết áy náy! Ta còn cảm thấy lần sau để ý là được ………… Trước kia ta có như vậy!”
Hu hu hu.
“Nàng không thích hắn”. Gia Cát Mộ Quy vẻ mặt bình tĩnh nói ra kết luận.
“Nhưng ta trước kia cũng không quá thích người ta, cũng không còn như vậy”.
“Nàng đặc biệt không thích hắn”
“Mà hắn không có làm gì để ta không thích cả”
Phải nói là Bạch Tôn không thích nàng cũng đâu kém gì, có mấy người sẽ đem người mình thích đánh thành trọng thương, hại bản thân người ta một năm không thể dùng võ công chứ?
Có lẽ là chuyện kiếp trước”.
“Lại là kiếp trước ………”.
Hạ Noãn Ngôn buồn bực đến nỗi muốn đâm đầu vào tường, “Ta nếu có bản lãnh làm cho Bạch Tôn nói thật ra, trước hết muốn hỏi chính là kiếp trước chúng ta rốt cục là quan hệ gì!”
Nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, Quên đi, vẫn là không nên biết”.
Nếu hỏi ra trước kia bọn họ thật sự là quan hệ người yêu, thế cũng rất mất tự nhiên.
Chuyện kiếp trước vẫn là giữ lại ở kiếp trước đi.
hiện tại nàng cũng đã đối với Bạch Tôn có thành kiến, say này nên chú ý hơn, không được lại giữ ấn tượng ban đầu cho hắn là người không tốt.
Đem vấn đề này vứt qua một bên, Hạ Noãn Ngôn buồn bực tiếp.
“Chàng nói bé con có phải là người hay không a…..”
Gia Cát Mộ Quy mỉm cười, “Theo như tiêu chuẩn của dân chúng bình thường, người Linh tộc củng người Bạch gia cũng không nên xem như là người”.
“Nhưng ta cảm thấy hắn cực kỳ không phải là người …..”.
Gia Cát Mộ Quy nghe được lại muốn cười, nhẹ giọng an ủi nàng, “Theo ý của Bạch công tử, nàng vốn là khác với người thường, thân phận của bé con nhất định cũng không bình thường, có lẽ hắn trước kia chỉ mất trí nhớ, hiện tại nhớ tới chuyện trước kia, nên mới xảy ra biến hóa vừa qua”.
“Hy vọng là vậy…….”
Hạ Noãn Ngôn rầu rĩ ôm lấy gối đầu, “Chàng không cảm thấy là bên cạnh chúng ta có nhều việc lạ lắm sao? Tóm lại là cảm giác có chút kỳ quái”.
/268
|