Bạch Tôn bây giờ thành vú em đúng chuẩn, bé con buổi tối đều ngủ ở trong phòng của hắn, bọn họ hiện tại đương nhiên là phải tới chỗ hắn tìm người.
Mới vừa vào cửa, Hạ Noãn Ngôn liền nhìn thấy bé con ngồi ở trên ghế đối diện cửa.
Nếu không có chuẩn bị tâm lý trước đó, nàng có thể sẽ ngất ngay tại chỗ.
Người thật hiệu quả ghê gớm hơn so với hai chồng chén sứ rất nhiều, hắn chính là cao lớn gấp đôi so với tối hôm qua đi!
“Ngươi đã làm gì hắn!” Nàng lập tức hỏi Bạch Tôn, giọng gấp gáp.
không có. Bạch Tôn lãnh đạm trả lời.
Hoàn toàn không tin lời của hắn, Hạ Noãn Ngôn đi qua nhìn bé con, lo lắng xem trên dưới, “Có khó chịu đâu không?”
Bé con vẫn lười nói chuyện giống như trước, cho dù vấn đề này rất quan trọng, hắn cũng là một bộ không nghe thấy.
Hạ Noãn Ngôn bị tiểu im lìm lạnh như băng bày chọc cho tức đến kiệt sức, ra vẻ muốn ôm lấy hắn, Sau này để ta cho ta”.
“Ta chưa làm cái gì cả.
Giọng nói của Bạch Tôn so với bình thường cành lạnh hơn lập tức vang lên bênh cạnh người nàng, Hôm nay nếu như là người khác mang bé con, ngươi sẽ vừa đến là liền tra hỏi sao? Trong lòng ngươi đã có đáp án, ta có giải thích ngươi cũng đâu có nghe .
Bạch Tôn rất ít nói một hơi nhiều lời như thế, giọng nói của hắn lãnh đạm, bình tĩnh, làm cho người ta không nói rõ được bây giờ cảm xúc của hắn là gì.
Có thể nói là hắn đang trách móc Hạ Noãn Ngôn, cũng có thể nói là hắn đang vì mình mà làm rõ, thậm chí có thể nói là hắn bị oan uổng, cảm thấy đau lòng.
Như là phối hợp với hắn, bé con rốt cục chịu mở miệng, không liên quan đến hắn .
nói xong hắn nhảy xuống ghế, đi thẳng ra ngoài, động tác thuần thục giống như là mỗi ngày hắn đều phải đi đến vài vòng ——
hắn trước kia một bước cũng chưa từng đi, ít nhất không có đi ở trước mặt mọi người.
Hạ Noãn Ngôn trừng to mắt, cũng không biết mình nên kinh ngạc thế nào sự kiện này.
Gia Cát Mộ Quy vẫn không mở miệng mà chỉ nhìn Bạch Tôn, đột nhiên nở nụ cười, không quấy rầy sư huynh nghỉ ngơi , cáo từ.
nói xong liền đem Hạ Noãn Ngôn kéo ra khỏi cửa, cũng không quan tâm Bạch Tôn có vẻ mặt gì.
Hạ Noãn Ngôn cũng không còn phản đối, bị hắn lôi trở về phòng, vừa vào cửa, sắc mặt liền suy sụp.
Thảm rồi, ta biến thành kẻ ác !
Mới vừa vào cửa, Hạ Noãn Ngôn liền nhìn thấy bé con ngồi ở trên ghế đối diện cửa.
Nếu không có chuẩn bị tâm lý trước đó, nàng có thể sẽ ngất ngay tại chỗ.
Người thật hiệu quả ghê gớm hơn so với hai chồng chén sứ rất nhiều, hắn chính là cao lớn gấp đôi so với tối hôm qua đi!
“Ngươi đã làm gì hắn!” Nàng lập tức hỏi Bạch Tôn, giọng gấp gáp.
không có. Bạch Tôn lãnh đạm trả lời.
Hoàn toàn không tin lời của hắn, Hạ Noãn Ngôn đi qua nhìn bé con, lo lắng xem trên dưới, “Có khó chịu đâu không?”
Bé con vẫn lười nói chuyện giống như trước, cho dù vấn đề này rất quan trọng, hắn cũng là một bộ không nghe thấy.
Hạ Noãn Ngôn bị tiểu im lìm lạnh như băng bày chọc cho tức đến kiệt sức, ra vẻ muốn ôm lấy hắn, Sau này để ta cho ta”.
“Ta chưa làm cái gì cả.
Giọng nói của Bạch Tôn so với bình thường cành lạnh hơn lập tức vang lên bênh cạnh người nàng, Hôm nay nếu như là người khác mang bé con, ngươi sẽ vừa đến là liền tra hỏi sao? Trong lòng ngươi đã có đáp án, ta có giải thích ngươi cũng đâu có nghe .
Bạch Tôn rất ít nói một hơi nhiều lời như thế, giọng nói của hắn lãnh đạm, bình tĩnh, làm cho người ta không nói rõ được bây giờ cảm xúc của hắn là gì.
Có thể nói là hắn đang trách móc Hạ Noãn Ngôn, cũng có thể nói là hắn đang vì mình mà làm rõ, thậm chí có thể nói là hắn bị oan uổng, cảm thấy đau lòng.
Như là phối hợp với hắn, bé con rốt cục chịu mở miệng, không liên quan đến hắn .
nói xong hắn nhảy xuống ghế, đi thẳng ra ngoài, động tác thuần thục giống như là mỗi ngày hắn đều phải đi đến vài vòng ——
hắn trước kia một bước cũng chưa từng đi, ít nhất không có đi ở trước mặt mọi người.
Hạ Noãn Ngôn trừng to mắt, cũng không biết mình nên kinh ngạc thế nào sự kiện này.
Gia Cát Mộ Quy vẫn không mở miệng mà chỉ nhìn Bạch Tôn, đột nhiên nở nụ cười, không quấy rầy sư huynh nghỉ ngơi , cáo từ.
nói xong liền đem Hạ Noãn Ngôn kéo ra khỏi cửa, cũng không quan tâm Bạch Tôn có vẻ mặt gì.
Hạ Noãn Ngôn cũng không còn phản đối, bị hắn lôi trở về phòng, vừa vào cửa, sắc mặt liền suy sụp.
Thảm rồi, ta biến thành kẻ ác !
/268
|