Cũng trong tối hôm nay, cùng là mất ngủ, nhưng Lý Triệt có vẻ so với Liền Tịch Tịch thì thoải mái hơn nhiều.
Ánh mắt của anh chăm chú nhìn vào tư liệu của tập đoàn trong máy tính, đối diện, Chương Hiển đã lệch đầu trên ghế sa lon bắt đầu ngủ gà ngủ gật .
“Trở lại phòng của cậu nghỉ ngơi đi.”
Gỡ xuống mắt kính trên sống mũi, anh nhẹ nhàng lấy tay xoa hai mắt, rồi giương mắt nhìn Chương Hiển trước mặt nói.
Bị thanh âm của Lý Triệt làm cho bừng tỉnh, Chương Hiển mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó duỗi lưng một cái nói:
“Đã không còn sớm, anh cũng sớm đi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Tổng tập đoàn Gia vẫn còn cổ phần của Chu Vạn Lý, xem ra Chu Vạn Lý cũng không có đem toàn bộ tài sản quăng đến công ty Diện, chắc là mở ra cho phu nhân của ông ta. “
Chương Hiển chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên Lý Triệt mở miệng nói.
“Ý của anh là, nếu như chúng ta muốn thu mua Diện, Chu Vạn Lý có thể sẽ vận dụng tại cổ phần tổng tập đoàn tới cứu Diện? Kể từ đó, kế hoạch thu mua của chúng ta càng phi thường khó thực hiện.”
Từ trong lời nói của Lý Triệt làm cho thân hình Chương Hiển thoáng dừng lại, đi đến bên cạnh Lý Triệt nhìn kỹ vào tư liệu trên máy vi tính.
“Cho nên, chúng ta phải diệt Gia tận gốc.”
Mục quang bình tĩnh, thanh âm Lý Triệt cũng không có bất kì cảm xúc gì, hai tay ôm ngực, chậm rãi nói.
“Thu mua cả Gia tập đoàn đó? Lee, ngươi điên rồi? Tập đoàn Gia đó lớn như vậy, xí nghiệp bình thường làm sao nuốt trôi? Muốn tôi đem dự án thu mua của Trần Thắng trả lại không. Tập đoàn Gia cùng Diện chính là cùng một rễ, chúng ta muốn ăn hết cái hai đầu voi này, phỏng chừng dạ dày cũng chứa không nổi.”
Liên tục khoát tay, Chương Hiển tỏ vẻ ra phản đối.
Lý Triệt giữ im lặng, phảng phất sự phản đối của Chương Hiển với anh mà nói cũng không có nửa điểm tác dụng.
“Khoan khoan, Lee, không phải anh là vì cô gái đó mới. . . . . .”
Đột nhiên, Chương Hiển như là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt anh bừng tỉnh đại ngộ nhìn Lý Triệt nói.
“Cậu cho tôi là loại người thích xen vào việc của người khác sao?”
Lý Triệt cười nhạt một tiếng hỏi ngược lại.
“Nhưng là thu mua cả tập đoàn Gia đó, điều này cần không ít tài chính a? Vấn đề là, có người nguyện ý thu mua hay không?”
Chương Hiển nhìn biểu lộ Lý Triệt không một chút gợn sóng sợ hãi, sau nửa ngày mới nói ra điều do dự của mình.
“Đây chính là công tác kế tiếp mà chúng ta phải làm .”
“Anh thật là điên cuồng.”
“Không phải trước kia cậu nói tôi lý trí đến đàng sợ ư?”
“Được rồi, tôi thừa nhận là tôi chưa bao giờ nhìn thấu được anh.”
Ánh mắt của anh chăm chú nhìn vào tư liệu của tập đoàn trong máy tính, đối diện, Chương Hiển đã lệch đầu trên ghế sa lon bắt đầu ngủ gà ngủ gật .
“Trở lại phòng của cậu nghỉ ngơi đi.”
Gỡ xuống mắt kính trên sống mũi, anh nhẹ nhàng lấy tay xoa hai mắt, rồi giương mắt nhìn Chương Hiển trước mặt nói.
Bị thanh âm của Lý Triệt làm cho bừng tỉnh, Chương Hiển mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó duỗi lưng một cái nói:
“Đã không còn sớm, anh cũng sớm đi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Tổng tập đoàn Gia vẫn còn cổ phần của Chu Vạn Lý, xem ra Chu Vạn Lý cũng không có đem toàn bộ tài sản quăng đến công ty Diện, chắc là mở ra cho phu nhân của ông ta. “
Chương Hiển chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên Lý Triệt mở miệng nói.
“Ý của anh là, nếu như chúng ta muốn thu mua Diện, Chu Vạn Lý có thể sẽ vận dụng tại cổ phần tổng tập đoàn tới cứu Diện? Kể từ đó, kế hoạch thu mua của chúng ta càng phi thường khó thực hiện.”
Từ trong lời nói của Lý Triệt làm cho thân hình Chương Hiển thoáng dừng lại, đi đến bên cạnh Lý Triệt nhìn kỹ vào tư liệu trên máy vi tính.
“Cho nên, chúng ta phải diệt Gia tận gốc.”
Mục quang bình tĩnh, thanh âm Lý Triệt cũng không có bất kì cảm xúc gì, hai tay ôm ngực, chậm rãi nói.
“Thu mua cả Gia tập đoàn đó? Lee, ngươi điên rồi? Tập đoàn Gia đó lớn như vậy, xí nghiệp bình thường làm sao nuốt trôi? Muốn tôi đem dự án thu mua của Trần Thắng trả lại không. Tập đoàn Gia cùng Diện chính là cùng một rễ, chúng ta muốn ăn hết cái hai đầu voi này, phỏng chừng dạ dày cũng chứa không nổi.”
Liên tục khoát tay, Chương Hiển tỏ vẻ ra phản đối.
Lý Triệt giữ im lặng, phảng phất sự phản đối của Chương Hiển với anh mà nói cũng không có nửa điểm tác dụng.
“Khoan khoan, Lee, không phải anh là vì cô gái đó mới. . . . . .”
Đột nhiên, Chương Hiển như là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt anh bừng tỉnh đại ngộ nhìn Lý Triệt nói.
“Cậu cho tôi là loại người thích xen vào việc của người khác sao?”
Lý Triệt cười nhạt một tiếng hỏi ngược lại.
“Nhưng là thu mua cả tập đoàn Gia đó, điều này cần không ít tài chính a? Vấn đề là, có người nguyện ý thu mua hay không?”
Chương Hiển nhìn biểu lộ Lý Triệt không một chút gợn sóng sợ hãi, sau nửa ngày mới nói ra điều do dự của mình.
“Đây chính là công tác kế tiếp mà chúng ta phải làm .”
“Anh thật là điên cuồng.”
“Không phải trước kia cậu nói tôi lý trí đến đàng sợ ư?”
“Được rồi, tôi thừa nhận là tôi chưa bao giờ nhìn thấu được anh.”
/95
|