Từ trong phòng tắm đi ra, trên người cô mặc áo tắm màu trắng.
Trương Tuấn đã ở trong phòng tắm khác tắm rửa sạch sẽ và bây giờ thì anh đang nằm trên giường. Hai mắt anh nhắm hờ, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, Liền Tịch Tịch biết rõ, giờ phút anh này cũng chưa ngủ.
Đi đến bên giường, nhẹ nhàng xốc chăn lên, cô chậm rãi nằm xuống trên giường, lúc này thân thể của cô là hoàn toàn căng cứng.
Giường rất lớn, khoảng cách ở giữa bọn họ còn có thể đủ cho hai người nữa.
Nhắm mắt lại, bỗng vết thương trên mu bàn tay ẩn ẩn đau. Mặc dù là máu đã đông lại một chút, nhưng khăn mặt quấn trên mu bàn tay vẫn bị nhiễm đỏ.
May mắn là trong phòng tắm đặt một cái hòm thuốc nhỏ, cô xử lý vết thương đơn giản một chút, sau đó dùng băng gạc quấn lại.
Yên lặng ở đáy lòng thở dài một tiếng, cô chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại lần nữa, đã là sau nửa đêm . (khoảng 2-3 giờ sáng)
Cơn ác mộng trong giấc ngủ làm cho cô chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Mở mắt ra, cô cảm giác hô hấp có chút dồn dập. Muốn xoay người, lại phát hiện chính mình bị Trương Tuấn ôm chặt vào trong ngực. Trăng trên cao quá mờ*, cô thấy không rõ mặt của anh. (*nguyên văn là “nguyệt qua trung thiên”: chỉ mặt trăng lúc gần sáng)
Ánh trăng yếu ớt chiếu vào căn phòng qua cửa sổ, cô có thể lờ mờ thấy được đường cong của gương mặt trước mắt.
Lỗ tai dán tại trước ngực của anh, cô có thể nghe được tiết tấu tim đập rõ ràng trong ngực anh, anh hiển nhiên đã ngủ say. Nhẹ nhàng đưa tay đẩy hai tay anh ra, cô hít một hơi thật sâu để lấy lại không khí.
Sự ôm ấp của Trương Tuấn lúc này dành cho cô không phải là ấp ám, mà là hít thở không thông cùng với thống khổ.
Vén chăn lên, nhẹ nhàng xuống giường, ngồi ở trên cửa sổ, cô bắt đầu mất ngủ sau nửa đêm.
Ngày mai, chuyện gì sẽ đến với cô nữa đây?
Như vậy ngày qua ngày tra tấn, cô còn có thể kiên trì bao lâu ?
Trương Tuấn đã ở trong phòng tắm khác tắm rửa sạch sẽ và bây giờ thì anh đang nằm trên giường. Hai mắt anh nhắm hờ, lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, Liền Tịch Tịch biết rõ, giờ phút anh này cũng chưa ngủ.
Đi đến bên giường, nhẹ nhàng xốc chăn lên, cô chậm rãi nằm xuống trên giường, lúc này thân thể của cô là hoàn toàn căng cứng.
Giường rất lớn, khoảng cách ở giữa bọn họ còn có thể đủ cho hai người nữa.
Nhắm mắt lại, bỗng vết thương trên mu bàn tay ẩn ẩn đau. Mặc dù là máu đã đông lại một chút, nhưng khăn mặt quấn trên mu bàn tay vẫn bị nhiễm đỏ.
May mắn là trong phòng tắm đặt một cái hòm thuốc nhỏ, cô xử lý vết thương đơn giản một chút, sau đó dùng băng gạc quấn lại.
Yên lặng ở đáy lòng thở dài một tiếng, cô chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại lần nữa, đã là sau nửa đêm . (khoảng 2-3 giờ sáng)
Cơn ác mộng trong giấc ngủ làm cho cô chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Mở mắt ra, cô cảm giác hô hấp có chút dồn dập. Muốn xoay người, lại phát hiện chính mình bị Trương Tuấn ôm chặt vào trong ngực. Trăng trên cao quá mờ*, cô thấy không rõ mặt của anh. (*nguyên văn là “nguyệt qua trung thiên”: chỉ mặt trăng lúc gần sáng)
Ánh trăng yếu ớt chiếu vào căn phòng qua cửa sổ, cô có thể lờ mờ thấy được đường cong của gương mặt trước mắt.
Lỗ tai dán tại trước ngực của anh, cô có thể nghe được tiết tấu tim đập rõ ràng trong ngực anh, anh hiển nhiên đã ngủ say. Nhẹ nhàng đưa tay đẩy hai tay anh ra, cô hít một hơi thật sâu để lấy lại không khí.
Sự ôm ấp của Trương Tuấn lúc này dành cho cô không phải là ấp ám, mà là hít thở không thông cùng với thống khổ.
Vén chăn lên, nhẹ nhàng xuống giường, ngồi ở trên cửa sổ, cô bắt đầu mất ngủ sau nửa đêm.
Ngày mai, chuyện gì sẽ đến với cô nữa đây?
Như vậy ngày qua ngày tra tấn, cô còn có thể kiên trì bao lâu ?
/95
|