Đã ba mươi phút trôi qua, mọi người cũng đã có mặt đông đủ cả, ai ai cũng mang bộ mặt như thể sẵn sàng lao vào giết chết Tịnh Y ngay khi chị ấy xuất hiện, bọn họ từng người từng người đều rực rõ sát ý sâu trong đáy mắt, chỉ có nhóm chúng tôi là không mang theo vũ khí mà lẳng lặng chờ đợi thôi. Băng Nhi ở bên cạnh tôi đã áp headphone vào tai, an tĩnh nghe nhạc bỏ mặc hết những ánh mắt lẫn câu nói mất kiên nhẫn của mọi người, còn An Vũ, An Nhiên cùng chị Ánh Nguyệt thì chăm chú nhìn về phía thầy hiệu phó với cô Trịnh, mong chờ bọn họ lên tiếng giữa khung cảnh sực nức mùi sát ý này trong khi thản mặc để những suy luận ban nãy vây lấy mình. Và Tịnh Y cùng Hạ Thuần vẫn chưa đến, điều đó khiến tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
May quá! Chị ấy thật sự không đến, như vậy thì đợi đến lúc mọi người bình tĩnh, mình sẽ có thể cố gắng thuyết phục họ cho chị ấy một cơ hội giải thích, rằng mọi chuyện không phải do chị ấy gây ra, mọi chuyện là do một ai đó khác, “ác quỷ” tuyệt đối không phải là Tịnh Y.. Đúng vậy, phải chờ mọi người bình tĩnh, chờ mọi người bình tĩnh đã…
Nhưng…
“Con bitch đó nhất định đã trốn mất rồi!” Cô gái tóc nhuộm đỏ ở đuôi, cũng là bạn cùng nhóm với Thục Trân đứng phắt dậy, cắm mạnh con dao găm trong tay lên bàn thủng một lỗ sâu, tức giận quát.
“Em kia, mau ngồi xuống cho tôi!” Cô Trịnh vốn đang căng thẳng tột độ nên cũng không thể kiềm chế được mà hướng cô gái kia quát.
“Đủ rồi, tụi này chờ như vậy là đủ rồi! Nó nhất định chính là sợ tội bỏ trốn, hung thủ gây nên tất cả chuyện này là nó!” Vân Vân cũng đứng phắt dậy. “Cô là người biết rõ điều đó nhất mà!”
“Em…”
Bên dưới mọi người vốn đã rất mất kiên nhẫn, liền bắt đầu nói chen vào:
“Chúng em đến đây là để chờ một lời giải thích chính đáng từ Dương Tịnh Y, chứ không phải nhìn mặt cô và thầy hiệu phó!”
“Ả ta không đến nhất định là vì sợ tội bỏ trốn!”
“Đúng vậy, ả ta là zombie cải trang, nhất định ả đã giết Kiều Lam và Thục Trân để ăn thịt!”
“Đủ rồi! Thầy cô không chịu giải quyết thì để chúng em tự tay giết ả!”
“Zombie cải trang cũng là zombie thôi! Chúng ta phải giết ả để diệt trừ hậu họa về sau!”
“Bố già cũng chết ngay khi đưa ả về đây, nhất định là ả đã hại chết ông ấy!”
RẦM
Băng Nhi đột nhiên đập mạnh tay lên bàn, đứng bật dậy khiến tất cả im bặt, ngay cả tôi định mở miệng can ngăn cũng vì giật mình mà đớ người, khó hiểu nhìn cô.
Băng Nhi… Cậu sao vậy?
Cô không hề quan tâm đến những ánh mắt khó hiểu của mọi người nhìn mình, chỉ lao như điên về phía cô gái vừa thốt ra câu nói đó, dùng một tay tóm cổ cô ấy ấn mạnh vào tường, điên tiết quát:
“Cô thử nói lại xem!” Trên đáy mắt cô hiện rõ tia căm phẫn.
“Ưm...Xin….Xin lỗi….Tớ...A…Kh...Không cố ý...” Nhìn thấy ánh mắt căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Băng Nhi, cô gái đó liền thay hẳn vẻ hùng hùng hổ hổ ban nãy bằng bộ mặt sợ hãi, ôm lấy cánh tay Băng Nhi, khó nhọc nói.
Lúc này Băng Nhi mới nén cơn tức giận đang chiếm lấy mình, chỉ “hừ” lạnh rồi thả cô ta ra, sau đó không nói không rằng trở về chỗ ngồi trong ánh mắt khó hiểu xen lẫn hoảng sợ của mọi người, để mặc cô trượt người ngã khuỵu xuống, ôm lấy cổ hít lấy hít để nhầm điều chỉnh lại hơi thở, trân trối nhìn theo bóng lưng Băng Nhi…
Và bầu không khí cũng cứ như vậy mà dần dần bị sự im lặng bao trùm… Mọi người nhìn chăm chăm về phía Băng Nhi, ngay cả thở cũng không dám thở, và dĩ nhiên tôi cũng là một trong số đó, chỉ dám nhìn Băng Nhi bằng ánh mắt phức tạp, định mở miệng hỏi lý do mới biết cơ miệng tôi đã đông cứng tự bao giờ.
Chị Ánh Nguyệt không nói không rằng, chỉ âm trầm vỗ vai Băng Nhi hòng trấn an cô. Có lẽ chị ấy biết rõ lý do Băng Nhi nổi giận đến như vậy, cũng như “bố già” là ai. Hừm… Khi có cơ hội tôi nhất định phải hỏi chị ấy mới được.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng có tiếng bước chân vang lên ở phía cửa đồng thời kéo ánh mắt tôi về phía đó.
Không… Không phải chứ? .. Là… Là Tịnh Y và Hạ Thuần!
Thanh Vy vẫn đang trầm mặc nãy giờ, nhác thấy Hạ Thuần đang yếu ớt dựa vào Tịnh Y, để cô dìu vào thì liền đứng bật dậy chạy về phía đó mà đỡ lấy Hạ Thuần, lo lắng nói:
“Thuần Thuần, sao em lại đến đây? Vết thương sao rồi?”
Hạ Thuần thoáng tiếc nuối nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của Tịnh Y, sau đó liền nở nụ cười nhìn Thanh Vy, yếu ớt nói:
“Em không sao… Vết thương đã đỡ nhiều rồi…”
Trông thấy gương mặt băng lãnh đến giả tạo của Tịnh Y, cô gái tóc đỏ liền nghiến răng siết chặt lấy con dao găm mà lao về phía cô:
“Dương Tịnh Y, tao phải giết mày!”
Tịnh Y vẫn im lặng không đáp, chỉ bình thản né lưỡi dao sáng loáng đang nhắm thẳng vào tim mình hòng cướp đi mạng sống của cô. Và cũng trong khoảnh khắc đó, tôi thấy làn tóc mềm như lụa của cô khẽ lay động, mang theo ánh mắt bi thương tột cùng nhìn cô ta, cánh môi đỏ máu lặng lẽ nhả ra ba chữ mềm mỏng tựa như gió thoảng:
“Thật đau đớn…”
Ba chữ nhẹ nhàng, trong vắt tựa thủy tinh đó khiến cô gái tóc đỏ đứng sững người, thẫn thờ nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt thế lại chất chứa nỗi buồn sâu thẳm kia, bàn tay đang siết chặt con dao găm cũng thoáng run rẩy. Đúng lúc này từ trong đám đông bỗng vang lên một tiếng hét:
“Tử Quân, cậu còn đợi gì nữa? Mau giết ả đi!”
“Chậc, biết rồi biết rồi!” Tử Quân bị tiếng nói đó làm cho bừng tỉnh, hướng đám đông càu nhàu một tiếng rồi chuyển mắt sang phía Tịnh Y: “Tao không biết mày nói vậy là có ý gì nhưng vô ích thôi, có giỏi thì đừng có tránh!”
Nói rồi không đợi Tịnh Y đáp, cô ta đã vung dao chém xuống, Hạ Thuần ở bên cạnh muốn lao vào ngăn nhưng lại bị Thanh Vy giữ chặt lấy, còn Băng Nhi thì chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía đó…
Lần này Tịnh Y không tránh né lưỡi dao nữa, chỉ đứng yên như tượng, dùng ánh mắt u buồn nhìn gương mặt thanh tú đang vặn vẹo trong cơn đau của người con gái kia. Và ánh mắt đó đã khiến tay Tử Quân khẽ run đồng thời chệch vị trí hạ xuống, kết quả của sai sót đó là thay vì một nhát cắt đứt động mạch cổ Tịnh Y thì chỉ chém rách vai áo cô, tạo nên một vết cắt nhỏ như mèo cào.
Thấy mình chỉ chém rách vai áo Tịnh Y cùng ánh mắt bi ai đó, Tử Quân liền thẫn thờ trong phút chốc, rồi đột nghiên run rẩy thả dao ra, ngồi thụp xuống ôm lấy đầu mà hét lên:
“Đủ rồi! Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Đừng có giả vờ đau lòng khi mà cô chính là hung thủ có được không?...” Tôi thấy thân thể đó run lên từng đợt nhức nhối, cái kẻ khi nãy hét lên cũng im bặt không nói nữa… Cư nhiên mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng… Chỉ có Tịnh Y vẫn nhìn sâu vào đôi mắt hoảng loạn của Tử Quân, thản mặc để gió ôm lấy thân thể bé nhỏ đang run lên kia.
Có thể Tử Quân rất hận cô, hận cô vì nghĩ cô đã giết Thục Trân - đồng đội quan trọng luôn sát cánh bên mình trong những trận chiến sinh tồn. Cũng có thể Tử Quân âm thầm ngưỡng mộ Tịnh Y, ngưỡng mộ con người vừa mạnh mẽ lại lạnh lùng, người luôn đưa ra những sáng kiến giúp mọi người chống lại zombie đó nên không thể chấp nhận cái sự thật này..
Và… Cũng có thể cô cảm thấy đau lòng trước ánh mắt bi ai, tưởng chừng có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào đó hay đơn giản… Là cô không đủ mạnh mẽ để xuống tay với Tịnh Y thôi.
Tịnh Y vẫn cứ đứng yên như vậy, rất lâu rất lâu mới buông ra một câu nói nhẹ tênh:
“Vì hận thù mà tổn thương người khác… Đau đớn lắm…”
Rồi một điều mà tất cả những người ở đây không thể ngờ đã xảy ra: Dương Tịnh Y - người bị nghi là zombie cải trang đã… Khóc!
Đúng vậy, ngay khi kết thúc câu nói nhẹ như lông vũ đó, đã có một giọt nước mắt trong suốt lăn ra khỏi khóe mắt cô. Giọt nước mắt đó… Vừa giống như giọt nước mắt cảm thương cho cô gái trước mặt, lại vừa giống như giọt nước mắt vô tình của một con zombie vô cảm tuôn rơi vì sự ngu ngốc của loài người - loài bốc đồng, sẵn sàng giết chết kẻ mà mình nghi ngờ và bị che mắt bởi sự thù hận.
Nhưng có lẽ đối với những người ở đây, đó chỉ là một giọt nước mắt giả tạo! Bởi trong lúc Tử Quân đang thừ người ra nhìn ngắm giọt nước trong suốt đó, Tiểu Kiều đã nhanh chóng nhặt con dao găm dưới sàn lên, hướng ngực trái Tịnh Y mà lao đến hòng để lưỡi dao cắm ngập vào trong tim cô!
Không!
Tôi vội vàng chạy ra để ngăn cái hành động ngu ngốc đó Nhưng! Ái Linh đã nhanh tay hơn tôi và cũng… Tàn nhẫn hơn tôi… Bởi cô ngăn Tiểu Kiều lại bằng cánh tóm lấy tay cầm dao của cô bẻ ngoặt ra phía sau nghe cái “crắc” cực kỳ vang, đồng thời khiến cô gái vẽ bùa đầy mặt kia mếu máo ôm cánh tay vừa bị bẻ la oai oái:
“Cái… Cái ả tiện nhân này! Sao mi dám ngăn cản bổn tọa giết con ác ma này a?”
“Geez, hết chuyện rồi, về chỗ!” Ái Linh không những không quan tâm đến cái bản mặt méo mó nhăn nhó đó, mà còn nhéo tai cô lôi xềnh xệch về chỗ trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, kể cả tôi.
...
Phải mất thêm một lúc lâu mọi người mới lục tục trở về chỗ, Tịnh Y cũng lau đi giọt nước mắt trên má, trở về với vẻ mặt băng lãnh thường trực mà vén váy ngồi xuống, Tử Quân cũng vậy.
Khi mọi người đã ngồi vào chỗ, cô Trịnh liền liếc mắt sang Tịnh Y một cái rồi hướng mọi người nói:
“Lần sau các em tuyệt đối không được mất kiểm soát như vậy nữa. Nếu không, tôi không chắc là các em còn có quyền sống ở đây.”
Mọi người nghe được câu nói đó, ai nấy đều nhíu mày căng thẳng mà nhìn cô, trong lòng ngổn ngang cảm giác khó chịu xen lẫn bực dọc…
Và thế là một cánh tay đã giơ lên.
Cô Trịnh hơi nhíu mày rồi cũng nói:
“Thanh Vy, em có ý kiến gì?”
Thanh Vy khi được sự cho phép của cô Trịnh, liền đứng dậy, lễ phép nói:
“Thưa cô, vậy nếu hung thủ thật sự là Dương Tịnh Y và cô ngăn chúng em làm hại đến chị ấy, chẳng phải sẽ càng nhiều người bị sát hại sao ạ?”
Mọi người lại bắt đầu xì xầm bàn tán.
“Vì vậy nên các em có ba ngày để tìm ra chứng cớ để buộc tội Dương Tịnh Y, hoặc là tìm ra hung thủ thật sự. Và Dương Tịnh Y cũng có ba ngày để tìm ra chứng cớ để chứng minh rằng em vô tội. Sẽ có một phiên tòa nhỏ mở ra tại đây ba ngày tới, hôm đó chúng ta sẽ biết Dương Tịnh Y có tội hay không. Đó cũng là điều thầy muốn nói khi tập trung các em lại, các em hiểu chưa?” Giọng trầm đục nghiêm nghị của thầy hiệu phó vang lên, giải thích cho Thanh Vy hiểu cũng như khiến tất cả im lặng, ai ai cũng nhíu mày suy nghĩ. Tuy nhiên, cũng không ai lên tiếng phản đối.
Và cuộc triệu tập đột ngột cũng kết thúc tại đây.
May quá! Chị ấy thật sự không đến, như vậy thì đợi đến lúc mọi người bình tĩnh, mình sẽ có thể cố gắng thuyết phục họ cho chị ấy một cơ hội giải thích, rằng mọi chuyện không phải do chị ấy gây ra, mọi chuyện là do một ai đó khác, “ác quỷ” tuyệt đối không phải là Tịnh Y.. Đúng vậy, phải chờ mọi người bình tĩnh, chờ mọi người bình tĩnh đã…
Nhưng…
“Con bitch đó nhất định đã trốn mất rồi!” Cô gái tóc nhuộm đỏ ở đuôi, cũng là bạn cùng nhóm với Thục Trân đứng phắt dậy, cắm mạnh con dao găm trong tay lên bàn thủng một lỗ sâu, tức giận quát.
“Em kia, mau ngồi xuống cho tôi!” Cô Trịnh vốn đang căng thẳng tột độ nên cũng không thể kiềm chế được mà hướng cô gái kia quát.
“Đủ rồi, tụi này chờ như vậy là đủ rồi! Nó nhất định chính là sợ tội bỏ trốn, hung thủ gây nên tất cả chuyện này là nó!” Vân Vân cũng đứng phắt dậy. “Cô là người biết rõ điều đó nhất mà!”
“Em…”
Bên dưới mọi người vốn đã rất mất kiên nhẫn, liền bắt đầu nói chen vào:
“Chúng em đến đây là để chờ một lời giải thích chính đáng từ Dương Tịnh Y, chứ không phải nhìn mặt cô và thầy hiệu phó!”
“Ả ta không đến nhất định là vì sợ tội bỏ trốn!”
“Đúng vậy, ả ta là zombie cải trang, nhất định ả đã giết Kiều Lam và Thục Trân để ăn thịt!”
“Đủ rồi! Thầy cô không chịu giải quyết thì để chúng em tự tay giết ả!”
“Zombie cải trang cũng là zombie thôi! Chúng ta phải giết ả để diệt trừ hậu họa về sau!”
“Bố già cũng chết ngay khi đưa ả về đây, nhất định là ả đã hại chết ông ấy!”
RẦM
Băng Nhi đột nhiên đập mạnh tay lên bàn, đứng bật dậy khiến tất cả im bặt, ngay cả tôi định mở miệng can ngăn cũng vì giật mình mà đớ người, khó hiểu nhìn cô.
Băng Nhi… Cậu sao vậy?
Cô không hề quan tâm đến những ánh mắt khó hiểu của mọi người nhìn mình, chỉ lao như điên về phía cô gái vừa thốt ra câu nói đó, dùng một tay tóm cổ cô ấy ấn mạnh vào tường, điên tiết quát:
“Cô thử nói lại xem!” Trên đáy mắt cô hiện rõ tia căm phẫn.
“Ưm...Xin….Xin lỗi….Tớ...A…Kh...Không cố ý...” Nhìn thấy ánh mắt căm phẫn như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Băng Nhi, cô gái đó liền thay hẳn vẻ hùng hùng hổ hổ ban nãy bằng bộ mặt sợ hãi, ôm lấy cánh tay Băng Nhi, khó nhọc nói.
Lúc này Băng Nhi mới nén cơn tức giận đang chiếm lấy mình, chỉ “hừ” lạnh rồi thả cô ta ra, sau đó không nói không rằng trở về chỗ ngồi trong ánh mắt khó hiểu xen lẫn hoảng sợ của mọi người, để mặc cô trượt người ngã khuỵu xuống, ôm lấy cổ hít lấy hít để nhầm điều chỉnh lại hơi thở, trân trối nhìn theo bóng lưng Băng Nhi…
Và bầu không khí cũng cứ như vậy mà dần dần bị sự im lặng bao trùm… Mọi người nhìn chăm chăm về phía Băng Nhi, ngay cả thở cũng không dám thở, và dĩ nhiên tôi cũng là một trong số đó, chỉ dám nhìn Băng Nhi bằng ánh mắt phức tạp, định mở miệng hỏi lý do mới biết cơ miệng tôi đã đông cứng tự bao giờ.
Chị Ánh Nguyệt không nói không rằng, chỉ âm trầm vỗ vai Băng Nhi hòng trấn an cô. Có lẽ chị ấy biết rõ lý do Băng Nhi nổi giận đến như vậy, cũng như “bố già” là ai. Hừm… Khi có cơ hội tôi nhất định phải hỏi chị ấy mới được.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng có tiếng bước chân vang lên ở phía cửa đồng thời kéo ánh mắt tôi về phía đó.
Không… Không phải chứ? .. Là… Là Tịnh Y và Hạ Thuần!
Thanh Vy vẫn đang trầm mặc nãy giờ, nhác thấy Hạ Thuần đang yếu ớt dựa vào Tịnh Y, để cô dìu vào thì liền đứng bật dậy chạy về phía đó mà đỡ lấy Hạ Thuần, lo lắng nói:
“Thuần Thuần, sao em lại đến đây? Vết thương sao rồi?”
Hạ Thuần thoáng tiếc nuối nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của Tịnh Y, sau đó liền nở nụ cười nhìn Thanh Vy, yếu ớt nói:
“Em không sao… Vết thương đã đỡ nhiều rồi…”
Trông thấy gương mặt băng lãnh đến giả tạo của Tịnh Y, cô gái tóc đỏ liền nghiến răng siết chặt lấy con dao găm mà lao về phía cô:
“Dương Tịnh Y, tao phải giết mày!”
Tịnh Y vẫn im lặng không đáp, chỉ bình thản né lưỡi dao sáng loáng đang nhắm thẳng vào tim mình hòng cướp đi mạng sống của cô. Và cũng trong khoảnh khắc đó, tôi thấy làn tóc mềm như lụa của cô khẽ lay động, mang theo ánh mắt bi thương tột cùng nhìn cô ta, cánh môi đỏ máu lặng lẽ nhả ra ba chữ mềm mỏng tựa như gió thoảng:
“Thật đau đớn…”
Ba chữ nhẹ nhàng, trong vắt tựa thủy tinh đó khiến cô gái tóc đỏ đứng sững người, thẫn thờ nhìn dung nhan xinh đẹp tuyệt thế lại chất chứa nỗi buồn sâu thẳm kia, bàn tay đang siết chặt con dao găm cũng thoáng run rẩy. Đúng lúc này từ trong đám đông bỗng vang lên một tiếng hét:
“Tử Quân, cậu còn đợi gì nữa? Mau giết ả đi!”
“Chậc, biết rồi biết rồi!” Tử Quân bị tiếng nói đó làm cho bừng tỉnh, hướng đám đông càu nhàu một tiếng rồi chuyển mắt sang phía Tịnh Y: “Tao không biết mày nói vậy là có ý gì nhưng vô ích thôi, có giỏi thì đừng có tránh!”
Nói rồi không đợi Tịnh Y đáp, cô ta đã vung dao chém xuống, Hạ Thuần ở bên cạnh muốn lao vào ngăn nhưng lại bị Thanh Vy giữ chặt lấy, còn Băng Nhi thì chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía đó…
Lần này Tịnh Y không tránh né lưỡi dao nữa, chỉ đứng yên như tượng, dùng ánh mắt u buồn nhìn gương mặt thanh tú đang vặn vẹo trong cơn đau của người con gái kia. Và ánh mắt đó đã khiến tay Tử Quân khẽ run đồng thời chệch vị trí hạ xuống, kết quả của sai sót đó là thay vì một nhát cắt đứt động mạch cổ Tịnh Y thì chỉ chém rách vai áo cô, tạo nên một vết cắt nhỏ như mèo cào.
Thấy mình chỉ chém rách vai áo Tịnh Y cùng ánh mắt bi ai đó, Tử Quân liền thẫn thờ trong phút chốc, rồi đột nghiên run rẩy thả dao ra, ngồi thụp xuống ôm lấy đầu mà hét lên:
“Đủ rồi! Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Đừng có giả vờ đau lòng khi mà cô chính là hung thủ có được không?...” Tôi thấy thân thể đó run lên từng đợt nhức nhối, cái kẻ khi nãy hét lên cũng im bặt không nói nữa… Cư nhiên mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng… Chỉ có Tịnh Y vẫn nhìn sâu vào đôi mắt hoảng loạn của Tử Quân, thản mặc để gió ôm lấy thân thể bé nhỏ đang run lên kia.
Có thể Tử Quân rất hận cô, hận cô vì nghĩ cô đã giết Thục Trân - đồng đội quan trọng luôn sát cánh bên mình trong những trận chiến sinh tồn. Cũng có thể Tử Quân âm thầm ngưỡng mộ Tịnh Y, ngưỡng mộ con người vừa mạnh mẽ lại lạnh lùng, người luôn đưa ra những sáng kiến giúp mọi người chống lại zombie đó nên không thể chấp nhận cái sự thật này..
Và… Cũng có thể cô cảm thấy đau lòng trước ánh mắt bi ai, tưởng chừng có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào đó hay đơn giản… Là cô không đủ mạnh mẽ để xuống tay với Tịnh Y thôi.
Tịnh Y vẫn cứ đứng yên như vậy, rất lâu rất lâu mới buông ra một câu nói nhẹ tênh:
“Vì hận thù mà tổn thương người khác… Đau đớn lắm…”
Rồi một điều mà tất cả những người ở đây không thể ngờ đã xảy ra: Dương Tịnh Y - người bị nghi là zombie cải trang đã… Khóc!
Đúng vậy, ngay khi kết thúc câu nói nhẹ như lông vũ đó, đã có một giọt nước mắt trong suốt lăn ra khỏi khóe mắt cô. Giọt nước mắt đó… Vừa giống như giọt nước mắt cảm thương cho cô gái trước mặt, lại vừa giống như giọt nước mắt vô tình của một con zombie vô cảm tuôn rơi vì sự ngu ngốc của loài người - loài bốc đồng, sẵn sàng giết chết kẻ mà mình nghi ngờ và bị che mắt bởi sự thù hận.
Nhưng có lẽ đối với những người ở đây, đó chỉ là một giọt nước mắt giả tạo! Bởi trong lúc Tử Quân đang thừ người ra nhìn ngắm giọt nước trong suốt đó, Tiểu Kiều đã nhanh chóng nhặt con dao găm dưới sàn lên, hướng ngực trái Tịnh Y mà lao đến hòng để lưỡi dao cắm ngập vào trong tim cô!
Không!
Tôi vội vàng chạy ra để ngăn cái hành động ngu ngốc đó Nhưng! Ái Linh đã nhanh tay hơn tôi và cũng… Tàn nhẫn hơn tôi… Bởi cô ngăn Tiểu Kiều lại bằng cánh tóm lấy tay cầm dao của cô bẻ ngoặt ra phía sau nghe cái “crắc” cực kỳ vang, đồng thời khiến cô gái vẽ bùa đầy mặt kia mếu máo ôm cánh tay vừa bị bẻ la oai oái:
“Cái… Cái ả tiện nhân này! Sao mi dám ngăn cản bổn tọa giết con ác ma này a?”
“Geez, hết chuyện rồi, về chỗ!” Ái Linh không những không quan tâm đến cái bản mặt méo mó nhăn nhó đó, mà còn nhéo tai cô lôi xềnh xệch về chỗ trong ánh mắt ngơ ngác của mọi người, kể cả tôi.
...
Phải mất thêm một lúc lâu mọi người mới lục tục trở về chỗ, Tịnh Y cũng lau đi giọt nước mắt trên má, trở về với vẻ mặt băng lãnh thường trực mà vén váy ngồi xuống, Tử Quân cũng vậy.
Khi mọi người đã ngồi vào chỗ, cô Trịnh liền liếc mắt sang Tịnh Y một cái rồi hướng mọi người nói:
“Lần sau các em tuyệt đối không được mất kiểm soát như vậy nữa. Nếu không, tôi không chắc là các em còn có quyền sống ở đây.”
Mọi người nghe được câu nói đó, ai nấy đều nhíu mày căng thẳng mà nhìn cô, trong lòng ngổn ngang cảm giác khó chịu xen lẫn bực dọc…
Và thế là một cánh tay đã giơ lên.
Cô Trịnh hơi nhíu mày rồi cũng nói:
“Thanh Vy, em có ý kiến gì?”
Thanh Vy khi được sự cho phép của cô Trịnh, liền đứng dậy, lễ phép nói:
“Thưa cô, vậy nếu hung thủ thật sự là Dương Tịnh Y và cô ngăn chúng em làm hại đến chị ấy, chẳng phải sẽ càng nhiều người bị sát hại sao ạ?”
Mọi người lại bắt đầu xì xầm bàn tán.
“Vì vậy nên các em có ba ngày để tìm ra chứng cớ để buộc tội Dương Tịnh Y, hoặc là tìm ra hung thủ thật sự. Và Dương Tịnh Y cũng có ba ngày để tìm ra chứng cớ để chứng minh rằng em vô tội. Sẽ có một phiên tòa nhỏ mở ra tại đây ba ngày tới, hôm đó chúng ta sẽ biết Dương Tịnh Y có tội hay không. Đó cũng là điều thầy muốn nói khi tập trung các em lại, các em hiểu chưa?” Giọng trầm đục nghiêm nghị của thầy hiệu phó vang lên, giải thích cho Thanh Vy hiểu cũng như khiến tất cả im lặng, ai ai cũng nhíu mày suy nghĩ. Tuy nhiên, cũng không ai lên tiếng phản đối.
Và cuộc triệu tập đột ngột cũng kết thúc tại đây.
/47
|