Một lúc sau, mọi người thấy ở lại cũng chỉ thêm tức tối và hoang mang cho nên đều lục tục kéo nhau rời đi, người thì cùng với nhóm ra ngoài lấy nhu yếu phẩm cho tuần này, người thì tản ra những căn phòng trống để luyện tập thêm hòng nâng cao khả năng của mình, người thì đưa bạn của Thục Trân đến phòng y tế nên chẳng mấy chốc cả căn phòng rộng thênh thang chỉ còn lại tôi, Băng Nhi, chị Ánh Nguyệt, An Nhiên và An Vũ. Vốn dĩ tôi cũng định bỏ đi để tránh khỏi cái tình cảnh khốn cùng này nhưng người của nhóm tôi còn chưa đi, tôi làm sao có thể đi một mình? Như vậy khác gì một con nhỏ hèn cơ chứ? Và thế là dù có chút không cam lòng nhưng tôi vẫn ở lại cùng mọi người.
An Vũ điềm tĩnh cầm lấy ngón tay đã hơi tái đi ở trên đệm, quan sát một chút rồi khẳng định nói:
“Em nghĩ là chị ấy bị sát hại trong khoảng thời gian từ bốn đến năm giờ sáng. Vào khoảng thời gian đó mọi người đều vẫn chưa thức dậy nên sẽ rất dễ ra tay.”
“Ừm… Cũng không phải là không đúng, nhưng sao hắn lại không ra tay vào ban đêm như đã làm với Kiều Lam? Chẳng phải vào ban đêm là tuyệt nhất sao?” Băng Nhi vẫn đang quỳ trên sàn, dùng thanh âm hơi khàn vì vừa thét to đáp.
“Cái này thì… Có lẽ hắn đợi…” An Vũ ngập ngừng nói, mắt căng thẳng hơi liếc sang An Nhiên như thể muốn xác định lại một lần nữa.
“Đợi gì cơ?” Tôi ở bên cạnh không chịu được nữa, vội chen vào.
“.... Đợi Thục Trân ra khỏi phòng, mọi người đều biết là cả tuần nay chị ấy đều nhốt mình trong phòng và không chịu ra ngoài gặp ai cả, hiển nhiên cả hắn cũng không dụ chị ấy ra ngoài được nên chỉ có thể đợi cả đêm thôi vì hắn biết, chị ấy nhất định sẽ ra ngoài.” Nói đến đây, An Vũ lại càng nắm chặt tay An Nhiên hơn, chủ động giải đáp thắc mắc vừa hình thành trong đầu chúng tôi. “Có lẽ bởi vì nhu cầu cá nhân, chị ấy cho dù không ăn uống nhưng cũng không thể không VSCN, mà lại không thể ngang nhiên ra ngoài khi mà mọi người vẫn cứ làm phiền mình ở bên ngoài…”
“Nên cô ấy bắt buộc phải ra ngoài vào thời điểm không ai chú ý, thời điểm mọi người đã ngủ là từ một đến năm giờ sáng, cô ấy sẽ ra ngoài trong khoảng thời gian đó, chỉ là… Sao hai đứa lại khẳng định là từ bốn đến năm giờ sáng?” Băng Nhi dùng đôi tay rớm chút máu đỏ tươi xoa cằm, cau mày nêu ra suy nghĩ rồi chất vấn couple An An, tôi ở bên cạnh cũng thấy thắc mắc của cô hoàn toàn hợp lý nên cũng đưa mắt nhìn chăm chăm về phía chúng, căng thẳng đợi câu trả lời…
“Xét theo độ co cứng của xác chết thì khoảng thời gian đó là thời gian tử vong chuẩn xác nhất.” An Vũ tiện tay ném ngón tay dính máu của Thục Trân về phía Băng Nhi. Băng Nhi bắt lấy ngón tay, quan sát một chút rồi đặt lại chỗ cũ, cười khổ:
“Chị không phải là pháp y.”
“...” An Vũ im lặng.
“Có cách nào xác định dễ hơn không em? Ở đây chẳng có ai rành về mấy cái xác chết như hai đứa cả!” Chị Ánh Nguyệt vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, lại còn trưng ra cái bộ mặt in rõ ba chữ: “không-hiểu-gì”.
An Vũ thở dài rồi nhìn một lượt từng người chúng tôi bằng ánh mắt thâm sâu khó đoán, sau cùng mới buông ra một câu hỏi:
“Vậy… Nếu là Thục Trân trong tình huống đó, mọi người sẽ làm gì?”
Câu hỏi bất ngờ đó đã khiến mọi thứ chìm vào trong thinh lặng, ai ai cũng nhíu mày suy nghĩ… Và tôi cũng không ngọai lệ...
Bầu không khí thoáng chống bị sự im lặng điếng người bao trùm...
Một vài ngọn gió rét len vào trong ô cửa kính thổi mạnh qua người, mang theo cái lạnh tê tái thấm vào từng tấc da thịt khiến tôi khẽ run người… Nhưng tôi không quan tâm đến chúng nữa. Trong đầu thì hiện lên hàng loạt các câu hỏi: Rốt cuộc điều gì khiến cho Thục Trân không ra ngoài trong khoảng thời gian từ một đến năm giờ sáng mà lại là bốn đến năm giờ sáng? Liệu việc tên sát nhân trốn ở ngoài cánh cửa và đợi chờ mình, cô ấy có biết? Còn nữa, với tâm trạng lúc đó của cô ấy thì sẽ quyết định thuận theo lời dụ dỗ của hắn và ra ngoài hay…?
Một tia sáng bỗng xẹt qua trong đầu tôi, tôi liền không ngần ngại bật thốt lên:
“Chính là như vậy!” Và lại một lần nữa tôi á khẩu, người cũng hóa đá luôn. Bởi vì… Bởi vì… Băng Nhi cũng thốt lên cùng lúc với tôi!
Thế quái nào tôi với cô ấy lại có thể… Có thể cùng chung suy nghĩ đến hai lần như vậy chứ? Điên thật mà, nhưng không hiểu sao… Tim tôi lại loạn nhịp trong giây phút đó vậy nhỉ? Á, tỉnh lại! Tỉnh lại mau Diệp Gia Ái, aizz cái tên ngốc này, tim cũng ngốc nữa! Sao lại có thể đập loạn nhịp ngay thời khắc này thế không biết… Loạn, loạn rồi!
Trong khi tôi đỏ mặt đến xì khói vì ngượng cũng như tự trách thì Băng Nhi đã bật cười, sau đó bình thản nói: “Gia Ái, cho tôi biết ý kiến của cậu đi.”
“Ơ… Ưm… Ah…” Tôi lắp bắp cả nửa ngày trời, xong mới khó nhọc nặng ra một câu bình tĩnh hết mức: “Tớ nghĩ… Tên sát nhân đã cố dụ Thục Trân ra ngoài nhưng không thành, lại không thể phá cửa vì làm như vậy sẽ đánh thức mọi người nên đành im lặng chờ, Thục Trân ở trong phòng không chắc là hắn đã đi hay chưa nên nhất định sẽ không ra ngoài, mãi đến khi quá nóng lòng vì mọi người sắp thức dậy, lại thêm ý nghĩ là hắn có thể đã đi nên cô ấy mới mở cửa ra ngoài. Vào lúc đó… Cô ấy không ngờ hắn vẫn ở đó chờ và… Bị sát hại. Mọi người nghĩ… Thế nào?”
Tôi vừa nói, trong đầu lại vừa hình dung sơ lược ra tình huống lúc đó, cố gắng kết hợp hết mức những gì mình có thể biết.
Ngay khi tôi kết thúc màn lập luận chẳng đâu vào đâu của mình, trong lúc tôi vẫn còn dồn hết tâm trí vào cái tình huống do mình tự tưởng tượng ra, đã thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên đầu mình, thoải mái xoa nhè nhẹ như thể sợ sẽ làm rối tóc tôi, nở nụ cười mê người nói:
“Giỏi, cậu nói đúng ý tôi rồi.” Và cái khoảnh khắc đó đã không thoát khỏi cái camera lắp trên điện thoại của chị Ánh Nguyệt, mà tôi cũng không quan tâm nữa, bởi vì tôi đang rất rất cố gắng để ngăn tim mình đánh trống biểu tình!
Chị Ánh Nguyệt cười hài lòng chỉnh ảnh lại đôi chút cho hoàn hảo rồi cất điện thoại vào, ngẩng đầu lên dùng bộ dạng ngây thơ đặt ra nghi vấn mới:
“Như vậy quả thật rất có lý, nhưng lỡ hắn có chìa khóa vào phòng thì sao? Vậy thì cần gì phải nhọc công đến thế?”
Lúc này An Vũ nãy giờ vẫn im lặng bỗng từ cửa nói vọng vào, như thể khẳng định hơn cái nghi vấn của chị ấy:
“Ở cửa cũng không có dấu vết cạy khóa.”
“...” Ặc… Tôi quên mất là còn trường hợp hắn mở cửa phòng nữa. Hic hic, nếu không có dấu vết cạy khóa thì hắn có thể có chìa khóa, mà có chìa khóa thì chẳng phải chỉ việc mở cửa rồi vào đánh ngất cô ấy, sau đó cắt hai ngón tay rồi mang cô đi sao? Chưa bao giờ tôi muốn đào cái lỗ để chui xuống như bây giờ… Nhưng mà đào lỗ là chuyện bất khả thi nên tôi đành… Lay Lay cánh tay Băng Nhi, dùng ánh mắt cún con long lanh lóng lánh lung linh huyền ảo ầng ậng nước mà cầu cứu cô.
Cô tiếp tục xoa xoa đầu tôi như vuốt ve một con cún nhỏ hòng bảo tôi yên tâm, sau đó hướng chị Ánh Nguyệt nói:
“Nếu em là hắn, em sẽ không dại dột như vậy. Bởi vì người giữ chìa khóa hiện tại chỉ có thầy hiệu phó, mà thầy là một cao thủ võ thuật, trực giác cũng cực kỳ nhạy bén nên việc đánh ngất thầy rồi cướp chìa khóa là bất khả thi, mà cho dù kẻ đó có may mắn có chìa khóa đi chăng nữa, hắn sẽ không dại dột mà dùng đến vì như vậy chúng ta sẽ có thể dựa theo manh mối đó mà khoanh vùng chuỗi đối tượng, người cướp được chìa khóa từ tay thầy chắc chắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, và nếu hắn làm như vậy thì khác nào tự tố cáo mình?”
Sau khi nghe thấu đáo từng lời nói của Băng Nhi, chị Ánh Nguyệt cũng gật gù đồng tình mà không chất vấn thêm gì nữa, duy chỉ có…
“Chúng ta cũng không nên loại bỏ khả năng hắn muốn vu oan cho ai đó chị à…” An Vũ sau một hồi do dự liền lên tiếng nói, quyết định tự bác bỏ chuỗi lập luận do chính mình xướng lên, trong đáy mắt lộ rõ tia mờ mịt khiến đầu óc tôi vừa mới được khai sáng, liền mờ mịt theo luôn.
An Nhiên ở bên cạnh tinh mắt phát hiện tia hoang mang trong đáy mắt An Vũ, liền xoa đầu con bé như thể muốn an ủi.
“Chẳng phải hắn đang vu oan cho Dương Tịnh Y sao?” Băng Nhi quả không hổ là đại hot girl Trần Băng Nhi, lập luận thật sự rất sắc bén.
“Là sao?” Cả đám đồng thanh, An Nhiên cũng dõi mắt về phía cô.
“Giả sử hung thủ không phải là Dương Tịnh Y và muốn vu oan cho chị ta, thì hiển nhiên sẽ không dùng trò có chìa khóa để mở vì như vậy rất có thể sẽ đưa cả mình vào trong vòng tình nghi, nên dĩ nhiên hắn sẽ chọn cách thận trọng hơn là cứ xem như không có chìa khóa. Vì hiện tại tất cả bằng chứng đều là bất lợi cho Dương Tịnh Y, ai cũng biết chị ta là một người cực kỳ kỳ lạ, luôn quyết đoán và chỉ dẫn mọi người từ mưu lớn đến mẹo nhỏ để chống lại zombie như thể mình đi guốc trong bụng chúng, chị ta luôn tách biệt, luôn tự làm mọi thứ một mình, việc chị ta cũng rất hay mất tích và xuất hiện với một thân đầy máu lại càng tăng thêm vẻ hồ nghi trong lòng mọi người. Dương Tịnh Y đi đâu trong những lúc biến mất? Dương Tịnh Y làm gì khi mọi người ăn uống và tắm rửa? Dương Tịnh Y làm gì trong đêm vắng? Dương Tịnh Y dạo này toàn rúc ở trong phòng y tế - nơi mà ban đêm cô Trịnh cũng không ở đó túc trực cùng Hạ Thuần đang hôn mê sâu, chị ta có phải tách khỏi mọi người để dễ bề hành động? Và….” Chiếc headphone xanh dương sẫm lạnh bỗng phản ứng lại với ánh sáng mặt trời, lóe lên ánh bạc nhàn nhạt. “Dương Tịnh Y liệu có phải là zombie cải trang? Vì quá đói khát mà phải sát hại người khác để ăn thịt cho thỏa cơn đói?”
Thản mặc để mọi thứ im lặng một lúc lâu, cô mới hít sâu một hơi rồi chốt lại:
“Tóm lại từ giờ mọi người phải cực kỳ cẩn trọng, tôi không muốn mất thêm một ai nữa.”
Nói rồi cô đứng dậy, đút tay vào trong túi áo rồi quay lưng đi, như thể không muốn thấy vũng máu tanh tưởi đó thêm một khắc nào nữa, chậm rãi bước ra ngoài bỏ lại chúng tôi với vẻ mặt âm trầm, trong lòng ngổn ngang rất nhiều ý nghĩ nhưng tuyệt nhiên không thể nào nói thành lời được, bèn im lặng để người dần đi khuất…
Đôi vai bé nhỏ dịu dàng đó… Tôi thấy nó như đang run lên từng cơn quặn thắt… Nhưng khi dụi mắt nhìn kỹ lại, quả nhiên không còn thấy gì. Rồi trong khoảng khắc đó, tôi bỗng nhớ lại hình ảnh đau đớn khốn cùng của Tịnh Y lúc chúng tôi còn ở trong rừng, và lòng tôi cũng theo đó mà rối bời, rối bời đến mức không muốn nghĩ nữa…
Thông báo khẩn, tất cả học sinh nhanh chóng tập trung về phòng sinh hoạt, kể cả Dương Tịnh Y. Xin nhắc lại, tất cả học sinh nhanh chóng tập trung về phòng sinh hoạt, kể cả Dương Tịnh Y.
Tiếng của thầy hiệu phó lại vang lên đều đều qua cái loa phát thanh rè rè của trường, máy móc phát tin triệu tập tất cả mọi người. Chúng tôi nhìn nhau rồi không ai bảo ai đồng loạt đứng dậy, hướng phòng sinh hoạt mà chạy tới vì ba chữ “Dương Tịnh Y” trong câu nói của thầy, ai ai cũng mang nghi vấn và nhất quyết phải hỏi cô cho ra lẽ. Băng Nhi hơi khựng lại ở cửa khi nghe tiếng của thầy rồi cũng tăng tốc cùng chạy với chúng tôi. À mà… Hình như cô ấy còn chạy nhanh hơn cả chúng tôi, gấp rút như thể nếu chậm trễ một giây thì sẽ lại mất thêm một người vậy!
Mọi người cũng ngưng hẳn công việc của mình mà tiến về phòng sinh hoạt cùng với chúng tôi. Lạ ở chỗ là… Ai nấy cũng dắt vũ khí ở thắt lưng, mặt mày tức tối xen lẫn hậm hực, tưởng chừng như chỉ cần Tịnh Y động thủ một chút là sẽ lao vào sống mái với cô ngay lập tức vậy! Lửa giận toát ra từ trong mắt họ khiến tôi bất giác run người, vội vã bám theo Băng Nhi nhanh hết mức.
Không muốn… Không muốn… Những ánh mắt đó… Tôi không muốn nhìn thêm một khắc nào nữa! Hiện tại tôi chỉ mong Tịnh Y đừng đến thôi, bởi vì những ánh mắt đó thật sự có thể hóa thành đao một nhát xuyên thủng tim cô bất cứ lúc nào…
Tịnh Y… Tịnh Y… Chị tuyệt đối đừng đến đây! Những con người này, họ… Họ nhất định sẽ giết chị mất! Hức… Chị đừng đến, đừng đến đây nha… Dù thế nào cũng đừng đến!
Hình ảnh nụ cười khuynh thành của cô dưới ánh chiều tà rực đỏ lại hiện lên trong tâm trí tôi, rồi hình ảnh lúc cô mệt mỏi gối đầu lên đùi tôi, hình ảnh tuyệt đẹp của cô khi hạ cả một bầy zombie đột biến chỉ để tìm thấy tôi, hình ảnh thiếu nữ hơi đỏ mặt vì tức khi tôi vô ý trêu lại dồn dập hiện lên như thước phim cũ kĩ… Không thể, không thể! Người như vậy tuyệt đối không thể là zombie cải trang! Người như vậy tuyệt đối không thể là kẻ sát nhân, là “ác quỷ” mà chúng tôi cần tìm! Tuyệt đối không…
***
Lúc chúng tôi đến phòng sinh hoạt thì mọi người đã tập trung đủ cả, chỉ thiếu vài người ở phía sau đang hối hả chạy đến. băng Nhi đảo mắt nhìn quanh rồi không do dự kéo tôi ngồi xuống, mọi người cũng lục tục ngồi vào vị trí của mình.
Tôi có thể cảm nhận được Hân Hân đang say mê nhìn về phía Băng Nhi của tôi, không hiểu sao trong lòng tôi lập tức dâng lên một cảm xúc cực kỳ khó chịu. Hừ, cậu có tư cách gì mà nhìn Băng Nhi của tôi?
Và thế là hành động đi trước suy nghĩ, tôi lườm cô ta một cái rồi đan tay vào tay băng Nhi, ngẩng cao đầu nhìn “tình địch”. Hân Hân ở bên kia cũng ý thức được tôi đang nhìn, liền trừng mắt nhìn tôi. Tôi cũng trừng mắt nhìn lại trong khi siết chặt lấy tay Băng Nhi hơn.
Tôi với cô ta hai mắt trừng nhau, trừng đến mức như có lửa xẹt bừng bừng ở giữa luôn.
Băng Nhi ở giữa dĩ nhiên chú ý được cái sự tình kỳ quái này, liền rút tay khỏi tay tôi nhưng tôi lại mặt dày nắm lấy, không những vậy còn ngang ngược mang tay cô đặt hẳn lên đùi mình mà nắm lấy. Quyết tâm giành lấy Băng Nhi khỏi cái ánh nhìn lom lom của con khỉ chúa hung hăng cao ngạo bên kia. Hứ, tưởng bà đây dễ dàng để mi dòm ngó đại hot girl của bà chắc! Mơ đi khỉ chúa!
Hân Hân bên kia tức đến mặt đỏ tai hồng nhưng lại không thể làm gì được nên đành hậm hực chuyển tầm mắt về phía thầy hiệu phó cùng cô Trịnh, tuyệt nhiên không thèm nhìn về phía này nữa. Lúc này tôi mới thấy hả hê đến mức trăm hoa đua nở trong lòng, còn tay thì “quên” cả việc thả tay Băng Nhi ra luôn, cứ ương bướng nắm chặt lấy không cho cô rút tay lại khiến cô đành bất mãn thở dài, mặc tôi tùy ý muốn làm gì thì làm. Bởi bây giờ trong thâm tâm cô, đang có một nỗi lo vô hình mà có lẽ còn lớn hơn cả nỗi lo trong lòng chúng tôi… Nên chuyện con ngốc như tôi làm hiển nhiên không tác động gì lớn đến tâm tình của cô.
Cơ mà… giờ mọi người có mặt đông đủ cả rồi… Chỉ thiếu có Hạ Thuần và Tịnh Y thôi. Hừm, mà cũng tốt, tôi không mong chị ấy sẽ lại xuất hiện trong tình cảnh này và làm chuyện ngu ngốc giống hôm trước. Nói đúng hơn là thời gian này… Tôi mong chị ấy nên tránh đi, dù thế nào cũng nên tránh đi…
An Vũ điềm tĩnh cầm lấy ngón tay đã hơi tái đi ở trên đệm, quan sát một chút rồi khẳng định nói:
“Em nghĩ là chị ấy bị sát hại trong khoảng thời gian từ bốn đến năm giờ sáng. Vào khoảng thời gian đó mọi người đều vẫn chưa thức dậy nên sẽ rất dễ ra tay.”
“Ừm… Cũng không phải là không đúng, nhưng sao hắn lại không ra tay vào ban đêm như đã làm với Kiều Lam? Chẳng phải vào ban đêm là tuyệt nhất sao?” Băng Nhi vẫn đang quỳ trên sàn, dùng thanh âm hơi khàn vì vừa thét to đáp.
“Cái này thì… Có lẽ hắn đợi…” An Vũ ngập ngừng nói, mắt căng thẳng hơi liếc sang An Nhiên như thể muốn xác định lại một lần nữa.
“Đợi gì cơ?” Tôi ở bên cạnh không chịu được nữa, vội chen vào.
“.... Đợi Thục Trân ra khỏi phòng, mọi người đều biết là cả tuần nay chị ấy đều nhốt mình trong phòng và không chịu ra ngoài gặp ai cả, hiển nhiên cả hắn cũng không dụ chị ấy ra ngoài được nên chỉ có thể đợi cả đêm thôi vì hắn biết, chị ấy nhất định sẽ ra ngoài.” Nói đến đây, An Vũ lại càng nắm chặt tay An Nhiên hơn, chủ động giải đáp thắc mắc vừa hình thành trong đầu chúng tôi. “Có lẽ bởi vì nhu cầu cá nhân, chị ấy cho dù không ăn uống nhưng cũng không thể không VSCN, mà lại không thể ngang nhiên ra ngoài khi mà mọi người vẫn cứ làm phiền mình ở bên ngoài…”
“Nên cô ấy bắt buộc phải ra ngoài vào thời điểm không ai chú ý, thời điểm mọi người đã ngủ là từ một đến năm giờ sáng, cô ấy sẽ ra ngoài trong khoảng thời gian đó, chỉ là… Sao hai đứa lại khẳng định là từ bốn đến năm giờ sáng?” Băng Nhi dùng đôi tay rớm chút máu đỏ tươi xoa cằm, cau mày nêu ra suy nghĩ rồi chất vấn couple An An, tôi ở bên cạnh cũng thấy thắc mắc của cô hoàn toàn hợp lý nên cũng đưa mắt nhìn chăm chăm về phía chúng, căng thẳng đợi câu trả lời…
“Xét theo độ co cứng của xác chết thì khoảng thời gian đó là thời gian tử vong chuẩn xác nhất.” An Vũ tiện tay ném ngón tay dính máu của Thục Trân về phía Băng Nhi. Băng Nhi bắt lấy ngón tay, quan sát một chút rồi đặt lại chỗ cũ, cười khổ:
“Chị không phải là pháp y.”
“...” An Vũ im lặng.
“Có cách nào xác định dễ hơn không em? Ở đây chẳng có ai rành về mấy cái xác chết như hai đứa cả!” Chị Ánh Nguyệt vẫn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, lại còn trưng ra cái bộ mặt in rõ ba chữ: “không-hiểu-gì”.
An Vũ thở dài rồi nhìn một lượt từng người chúng tôi bằng ánh mắt thâm sâu khó đoán, sau cùng mới buông ra một câu hỏi:
“Vậy… Nếu là Thục Trân trong tình huống đó, mọi người sẽ làm gì?”
Câu hỏi bất ngờ đó đã khiến mọi thứ chìm vào trong thinh lặng, ai ai cũng nhíu mày suy nghĩ… Và tôi cũng không ngọai lệ...
Bầu không khí thoáng chống bị sự im lặng điếng người bao trùm...
Một vài ngọn gió rét len vào trong ô cửa kính thổi mạnh qua người, mang theo cái lạnh tê tái thấm vào từng tấc da thịt khiến tôi khẽ run người… Nhưng tôi không quan tâm đến chúng nữa. Trong đầu thì hiện lên hàng loạt các câu hỏi: Rốt cuộc điều gì khiến cho Thục Trân không ra ngoài trong khoảng thời gian từ một đến năm giờ sáng mà lại là bốn đến năm giờ sáng? Liệu việc tên sát nhân trốn ở ngoài cánh cửa và đợi chờ mình, cô ấy có biết? Còn nữa, với tâm trạng lúc đó của cô ấy thì sẽ quyết định thuận theo lời dụ dỗ của hắn và ra ngoài hay…?
Một tia sáng bỗng xẹt qua trong đầu tôi, tôi liền không ngần ngại bật thốt lên:
“Chính là như vậy!” Và lại một lần nữa tôi á khẩu, người cũng hóa đá luôn. Bởi vì… Bởi vì… Băng Nhi cũng thốt lên cùng lúc với tôi!
Thế quái nào tôi với cô ấy lại có thể… Có thể cùng chung suy nghĩ đến hai lần như vậy chứ? Điên thật mà, nhưng không hiểu sao… Tim tôi lại loạn nhịp trong giây phút đó vậy nhỉ? Á, tỉnh lại! Tỉnh lại mau Diệp Gia Ái, aizz cái tên ngốc này, tim cũng ngốc nữa! Sao lại có thể đập loạn nhịp ngay thời khắc này thế không biết… Loạn, loạn rồi!
Trong khi tôi đỏ mặt đến xì khói vì ngượng cũng như tự trách thì Băng Nhi đã bật cười, sau đó bình thản nói: “Gia Ái, cho tôi biết ý kiến của cậu đi.”
“Ơ… Ưm… Ah…” Tôi lắp bắp cả nửa ngày trời, xong mới khó nhọc nặng ra một câu bình tĩnh hết mức: “Tớ nghĩ… Tên sát nhân đã cố dụ Thục Trân ra ngoài nhưng không thành, lại không thể phá cửa vì làm như vậy sẽ đánh thức mọi người nên đành im lặng chờ, Thục Trân ở trong phòng không chắc là hắn đã đi hay chưa nên nhất định sẽ không ra ngoài, mãi đến khi quá nóng lòng vì mọi người sắp thức dậy, lại thêm ý nghĩ là hắn có thể đã đi nên cô ấy mới mở cửa ra ngoài. Vào lúc đó… Cô ấy không ngờ hắn vẫn ở đó chờ và… Bị sát hại. Mọi người nghĩ… Thế nào?”
Tôi vừa nói, trong đầu lại vừa hình dung sơ lược ra tình huống lúc đó, cố gắng kết hợp hết mức những gì mình có thể biết.
Ngay khi tôi kết thúc màn lập luận chẳng đâu vào đâu của mình, trong lúc tôi vẫn còn dồn hết tâm trí vào cái tình huống do mình tự tưởng tượng ra, đã thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên đầu mình, thoải mái xoa nhè nhẹ như thể sợ sẽ làm rối tóc tôi, nở nụ cười mê người nói:
“Giỏi, cậu nói đúng ý tôi rồi.” Và cái khoảnh khắc đó đã không thoát khỏi cái camera lắp trên điện thoại của chị Ánh Nguyệt, mà tôi cũng không quan tâm nữa, bởi vì tôi đang rất rất cố gắng để ngăn tim mình đánh trống biểu tình!
Chị Ánh Nguyệt cười hài lòng chỉnh ảnh lại đôi chút cho hoàn hảo rồi cất điện thoại vào, ngẩng đầu lên dùng bộ dạng ngây thơ đặt ra nghi vấn mới:
“Như vậy quả thật rất có lý, nhưng lỡ hắn có chìa khóa vào phòng thì sao? Vậy thì cần gì phải nhọc công đến thế?”
Lúc này An Vũ nãy giờ vẫn im lặng bỗng từ cửa nói vọng vào, như thể khẳng định hơn cái nghi vấn của chị ấy:
“Ở cửa cũng không có dấu vết cạy khóa.”
“...” Ặc… Tôi quên mất là còn trường hợp hắn mở cửa phòng nữa. Hic hic, nếu không có dấu vết cạy khóa thì hắn có thể có chìa khóa, mà có chìa khóa thì chẳng phải chỉ việc mở cửa rồi vào đánh ngất cô ấy, sau đó cắt hai ngón tay rồi mang cô đi sao? Chưa bao giờ tôi muốn đào cái lỗ để chui xuống như bây giờ… Nhưng mà đào lỗ là chuyện bất khả thi nên tôi đành… Lay Lay cánh tay Băng Nhi, dùng ánh mắt cún con long lanh lóng lánh lung linh huyền ảo ầng ậng nước mà cầu cứu cô.
Cô tiếp tục xoa xoa đầu tôi như vuốt ve một con cún nhỏ hòng bảo tôi yên tâm, sau đó hướng chị Ánh Nguyệt nói:
“Nếu em là hắn, em sẽ không dại dột như vậy. Bởi vì người giữ chìa khóa hiện tại chỉ có thầy hiệu phó, mà thầy là một cao thủ võ thuật, trực giác cũng cực kỳ nhạy bén nên việc đánh ngất thầy rồi cướp chìa khóa là bất khả thi, mà cho dù kẻ đó có may mắn có chìa khóa đi chăng nữa, hắn sẽ không dại dột mà dùng đến vì như vậy chúng ta sẽ có thể dựa theo manh mối đó mà khoanh vùng chuỗi đối tượng, người cướp được chìa khóa từ tay thầy chắc chắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, và nếu hắn làm như vậy thì khác nào tự tố cáo mình?”
Sau khi nghe thấu đáo từng lời nói của Băng Nhi, chị Ánh Nguyệt cũng gật gù đồng tình mà không chất vấn thêm gì nữa, duy chỉ có…
“Chúng ta cũng không nên loại bỏ khả năng hắn muốn vu oan cho ai đó chị à…” An Vũ sau một hồi do dự liền lên tiếng nói, quyết định tự bác bỏ chuỗi lập luận do chính mình xướng lên, trong đáy mắt lộ rõ tia mờ mịt khiến đầu óc tôi vừa mới được khai sáng, liền mờ mịt theo luôn.
An Nhiên ở bên cạnh tinh mắt phát hiện tia hoang mang trong đáy mắt An Vũ, liền xoa đầu con bé như thể muốn an ủi.
“Chẳng phải hắn đang vu oan cho Dương Tịnh Y sao?” Băng Nhi quả không hổ là đại hot girl Trần Băng Nhi, lập luận thật sự rất sắc bén.
“Là sao?” Cả đám đồng thanh, An Nhiên cũng dõi mắt về phía cô.
“Giả sử hung thủ không phải là Dương Tịnh Y và muốn vu oan cho chị ta, thì hiển nhiên sẽ không dùng trò có chìa khóa để mở vì như vậy rất có thể sẽ đưa cả mình vào trong vòng tình nghi, nên dĩ nhiên hắn sẽ chọn cách thận trọng hơn là cứ xem như không có chìa khóa. Vì hiện tại tất cả bằng chứng đều là bất lợi cho Dương Tịnh Y, ai cũng biết chị ta là một người cực kỳ kỳ lạ, luôn quyết đoán và chỉ dẫn mọi người từ mưu lớn đến mẹo nhỏ để chống lại zombie như thể mình đi guốc trong bụng chúng, chị ta luôn tách biệt, luôn tự làm mọi thứ một mình, việc chị ta cũng rất hay mất tích và xuất hiện với một thân đầy máu lại càng tăng thêm vẻ hồ nghi trong lòng mọi người. Dương Tịnh Y đi đâu trong những lúc biến mất? Dương Tịnh Y làm gì khi mọi người ăn uống và tắm rửa? Dương Tịnh Y làm gì trong đêm vắng? Dương Tịnh Y dạo này toàn rúc ở trong phòng y tế - nơi mà ban đêm cô Trịnh cũng không ở đó túc trực cùng Hạ Thuần đang hôn mê sâu, chị ta có phải tách khỏi mọi người để dễ bề hành động? Và….” Chiếc headphone xanh dương sẫm lạnh bỗng phản ứng lại với ánh sáng mặt trời, lóe lên ánh bạc nhàn nhạt. “Dương Tịnh Y liệu có phải là zombie cải trang? Vì quá đói khát mà phải sát hại người khác để ăn thịt cho thỏa cơn đói?”
Thản mặc để mọi thứ im lặng một lúc lâu, cô mới hít sâu một hơi rồi chốt lại:
“Tóm lại từ giờ mọi người phải cực kỳ cẩn trọng, tôi không muốn mất thêm một ai nữa.”
Nói rồi cô đứng dậy, đút tay vào trong túi áo rồi quay lưng đi, như thể không muốn thấy vũng máu tanh tưởi đó thêm một khắc nào nữa, chậm rãi bước ra ngoài bỏ lại chúng tôi với vẻ mặt âm trầm, trong lòng ngổn ngang rất nhiều ý nghĩ nhưng tuyệt nhiên không thể nào nói thành lời được, bèn im lặng để người dần đi khuất…
Đôi vai bé nhỏ dịu dàng đó… Tôi thấy nó như đang run lên từng cơn quặn thắt… Nhưng khi dụi mắt nhìn kỹ lại, quả nhiên không còn thấy gì. Rồi trong khoảng khắc đó, tôi bỗng nhớ lại hình ảnh đau đớn khốn cùng của Tịnh Y lúc chúng tôi còn ở trong rừng, và lòng tôi cũng theo đó mà rối bời, rối bời đến mức không muốn nghĩ nữa…
Thông báo khẩn, tất cả học sinh nhanh chóng tập trung về phòng sinh hoạt, kể cả Dương Tịnh Y. Xin nhắc lại, tất cả học sinh nhanh chóng tập trung về phòng sinh hoạt, kể cả Dương Tịnh Y.
Tiếng của thầy hiệu phó lại vang lên đều đều qua cái loa phát thanh rè rè của trường, máy móc phát tin triệu tập tất cả mọi người. Chúng tôi nhìn nhau rồi không ai bảo ai đồng loạt đứng dậy, hướng phòng sinh hoạt mà chạy tới vì ba chữ “Dương Tịnh Y” trong câu nói của thầy, ai ai cũng mang nghi vấn và nhất quyết phải hỏi cô cho ra lẽ. Băng Nhi hơi khựng lại ở cửa khi nghe tiếng của thầy rồi cũng tăng tốc cùng chạy với chúng tôi. À mà… Hình như cô ấy còn chạy nhanh hơn cả chúng tôi, gấp rút như thể nếu chậm trễ một giây thì sẽ lại mất thêm một người vậy!
Mọi người cũng ngưng hẳn công việc của mình mà tiến về phòng sinh hoạt cùng với chúng tôi. Lạ ở chỗ là… Ai nấy cũng dắt vũ khí ở thắt lưng, mặt mày tức tối xen lẫn hậm hực, tưởng chừng như chỉ cần Tịnh Y động thủ một chút là sẽ lao vào sống mái với cô ngay lập tức vậy! Lửa giận toát ra từ trong mắt họ khiến tôi bất giác run người, vội vã bám theo Băng Nhi nhanh hết mức.
Không muốn… Không muốn… Những ánh mắt đó… Tôi không muốn nhìn thêm một khắc nào nữa! Hiện tại tôi chỉ mong Tịnh Y đừng đến thôi, bởi vì những ánh mắt đó thật sự có thể hóa thành đao một nhát xuyên thủng tim cô bất cứ lúc nào…
Tịnh Y… Tịnh Y… Chị tuyệt đối đừng đến đây! Những con người này, họ… Họ nhất định sẽ giết chị mất! Hức… Chị đừng đến, đừng đến đây nha… Dù thế nào cũng đừng đến!
Hình ảnh nụ cười khuynh thành của cô dưới ánh chiều tà rực đỏ lại hiện lên trong tâm trí tôi, rồi hình ảnh lúc cô mệt mỏi gối đầu lên đùi tôi, hình ảnh tuyệt đẹp của cô khi hạ cả một bầy zombie đột biến chỉ để tìm thấy tôi, hình ảnh thiếu nữ hơi đỏ mặt vì tức khi tôi vô ý trêu lại dồn dập hiện lên như thước phim cũ kĩ… Không thể, không thể! Người như vậy tuyệt đối không thể là zombie cải trang! Người như vậy tuyệt đối không thể là kẻ sát nhân, là “ác quỷ” mà chúng tôi cần tìm! Tuyệt đối không…
***
Lúc chúng tôi đến phòng sinh hoạt thì mọi người đã tập trung đủ cả, chỉ thiếu vài người ở phía sau đang hối hả chạy đến. băng Nhi đảo mắt nhìn quanh rồi không do dự kéo tôi ngồi xuống, mọi người cũng lục tục ngồi vào vị trí của mình.
Tôi có thể cảm nhận được Hân Hân đang say mê nhìn về phía Băng Nhi của tôi, không hiểu sao trong lòng tôi lập tức dâng lên một cảm xúc cực kỳ khó chịu. Hừ, cậu có tư cách gì mà nhìn Băng Nhi của tôi?
Và thế là hành động đi trước suy nghĩ, tôi lườm cô ta một cái rồi đan tay vào tay băng Nhi, ngẩng cao đầu nhìn “tình địch”. Hân Hân ở bên kia cũng ý thức được tôi đang nhìn, liền trừng mắt nhìn tôi. Tôi cũng trừng mắt nhìn lại trong khi siết chặt lấy tay Băng Nhi hơn.
Tôi với cô ta hai mắt trừng nhau, trừng đến mức như có lửa xẹt bừng bừng ở giữa luôn.
Băng Nhi ở giữa dĩ nhiên chú ý được cái sự tình kỳ quái này, liền rút tay khỏi tay tôi nhưng tôi lại mặt dày nắm lấy, không những vậy còn ngang ngược mang tay cô đặt hẳn lên đùi mình mà nắm lấy. Quyết tâm giành lấy Băng Nhi khỏi cái ánh nhìn lom lom của con khỉ chúa hung hăng cao ngạo bên kia. Hứ, tưởng bà đây dễ dàng để mi dòm ngó đại hot girl của bà chắc! Mơ đi khỉ chúa!
Hân Hân bên kia tức đến mặt đỏ tai hồng nhưng lại không thể làm gì được nên đành hậm hực chuyển tầm mắt về phía thầy hiệu phó cùng cô Trịnh, tuyệt nhiên không thèm nhìn về phía này nữa. Lúc này tôi mới thấy hả hê đến mức trăm hoa đua nở trong lòng, còn tay thì “quên” cả việc thả tay Băng Nhi ra luôn, cứ ương bướng nắm chặt lấy không cho cô rút tay lại khiến cô đành bất mãn thở dài, mặc tôi tùy ý muốn làm gì thì làm. Bởi bây giờ trong thâm tâm cô, đang có một nỗi lo vô hình mà có lẽ còn lớn hơn cả nỗi lo trong lòng chúng tôi… Nên chuyện con ngốc như tôi làm hiển nhiên không tác động gì lớn đến tâm tình của cô.
Cơ mà… giờ mọi người có mặt đông đủ cả rồi… Chỉ thiếu có Hạ Thuần và Tịnh Y thôi. Hừm, mà cũng tốt, tôi không mong chị ấy sẽ lại xuất hiện trong tình cảnh này và làm chuyện ngu ngốc giống hôm trước. Nói đúng hơn là thời gian này… Tôi mong chị ấy nên tránh đi, dù thế nào cũng nên tránh đi…
/47
|