*** Một lúc lâu sau ***
Ui chu choa mạ ơi! Đau gì mà đau dữ thần! Cô à! Cô có cần mạnh tay dữ vậy không chứ? Cô định biến em thành họ hàng nhà khỉ luôn mới chịu sao? Hic, sưng cả mông luôn rồi!
Ở hành lang tầng hai trường nữ sinh Blue Rose, có một con bé mặt nhăn hệt như cái bánh bao bị nhúng nước đang lết đi với cái dáng “compa” đúng nghĩa, một tay ôm mông một tay vịn tường mà lê chân bước về phòng y tế, mỗi bước đi hệt như có ngàn con kiến cắn mạnh vào chân vậy. Và dĩ nhiên cái con bé đó chính là tôi rồi! Oài oài oài, biết thế này thì khi nãy tôi thà chịu trực nhật một tháng cho rồi! Chọn bốn mươi roi chi không biết nữa!
Cô Trịnh ơi cô Trịnh! Cô đúng là đại ma đầu mà! Bình thường vui vẻ dịu hiền thế mà khi trừng phạt thì lại ác còn hơn chữ “ác” nữa! Hại chết cái mông xinh xắn của tôi rồi!
Tôi cứ thế mà lê đi trên hành lang, mọi người đi ngang vẫn hỏi thăm tôi nhưng trong đáy mắt có một chút… một chút chán ghét? À à à phải rồi, là tôi làm cho đại hot girl Trần Băng Nhi “của họ” bị thương đến mức bất tỉnh thế kia mà, không bị ghét cũng uổng!
Bọn Vũ Tuyết và Kiều Lam đi ngang tôi, cố ý xô mạnh tôi một cái khiến tôi mất đà ngã nhào về phía trước…
Đồng thời có một bàn tay tóm eo tôi kéo mạnh về phía sau, tôi lại nhanh chóng trở thành bị cát, bị người đó ôm gọn vào lòng.
“Vũ Tuyết, Kiều Lam, hai cậu không nên bắt nạt Gia Ái nữa, cậu ấy chẳng làm gì sai cả.” Một giọng nói ấm áp vang lên sau lưng tôi, giọng nói đó rất nhẹ, rất ấm. Nhưng không phải là của Băng Nhi! Mùi của người đó cũng không phải là mùi bạc hà dịu mát kia.
Ai… Ai vậy? Tôi vội quay đầu lại nhìn trong khi eo vẫn bị giữ chặt, liền bắt gặp cặp mắt nghiêm nghị ẩn sau cái kính dày cộm. Đây.. Đây là…
“Thục Trân, cậu dựa vào đâu mà nói bọn tôi bắt nạt cô ta?” Vũ Tuyết hất tóc, cao ngạo nói.
Thục Trân không hề chịu thua, lên tiếng phản bác:
“Dựa vào hành động xô ngã cô ấy của hai cậu. Hiện giờ chúng ta chỉ đang sống dựa vào nhau thôi, thế giới đã không còn như trước nữa, các cậu định ghen ghét Gia Ái đến bao giờ? Nếu chúng ta không đoàn kết thì làm sao có thể sống tiếp đây? Các cậu đừng có ấu trĩ như vậy nữa.”
“Hah.” Kiều Lam nhếch môi cười khinh bỉ, xong lại tiến đến, nhẹ nhàng gỡ cái kính khỏi gương mặt xinh đẹp của Thục Trân, đưa ánh mắt kiêu căng nhìn sâu vào mắt cô: “Đừng có nói là sau khi bị tôi đá, cậu chuyển sang thích con nhỏ vô dụng này nha.” Lúc câu nói đó kết thúc cũng là lúc kính của Thục Trân rơi “bộp” xuống sàn. Đồng thời khiến tôi ngớ người. Ơ…? Kiều Lam với Thục Trân từng… từng từng… là một cặp á? Có một sự bất ngờ không hề nhẹ ở đây...
“Cô… Đừng có nhắc lại chuyện quá khứ! Cũng đừng nghĩ tôi tốt với ai là tôi thích người đó, bởi vì nếu như vậy thì bây giờ Băng Nhi đã thích hết tất cả mọi người rồi. Bởi cô ấy quá tốt còn gì.” Trầm mặc một lúc, cô ấy liền thả tôi ra rồi cúi người nhặt kính lên, đeo lại nhìn Kiều Lam.
Kiều Lam lúc này liền mặt đỏ tía tai, chỉ biết cắn môi uất ức chứ không thể nói gì hơn, thế nên Vũ Tuyết ở bên cạnh liền xen vào:
“Cậu… Nếu còn tiếp tục bênh vực cô ta thì cho dù có là lớp trưởng đi chăng nữa thì cũng đừng mong được yên ổn.” Nói rồi cô ta chĩa mắt về phía tôi, giơ ngón giữa lên ra vẻ khinh miệt rồi kéo Kiều Lam đi.
Tôi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng họ, mãi đến khi khuất hẳn rồi mới xoay sang nhìn Thục Trân. Bây giờ tôi mới có dịp nhìn rõ gương mặt cô ấy, Thục Trân có ngũ quan thanh tú vô cùng, đôi mắt sắc sảo giấu sau cặp kính khô khan nhưng lại vô cùng ấm áp, bên dưới nó là làn môi thanh mỏng vô cùng gợi cảm. Và trên hết, lọn tóc dài quá mang tai rũ dài xuống vai lại càng khiến cô ấy xinh đẹp hơn, nhưng nhìn sơ qua lại toát lên khí chất cứng rắn vô cùng. Một người thế này, cứng rắn, vững chãi thế này, sao lại bị Kiều Lam bỏ? Tôi nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.
“Cậu đang nghĩ gì mà nhìn tôi ghê vậy?” Nụ cười của Thục Trân ngắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi cuống, vội lên tiếng đáp trả:
“À.. Ừm… Không.. Không có gì! Nhưng khi nãy cậu đỡ lời giúp tớ, cậu không sợ họ gây khó dễ sao?”
“Không sao đâu mà, ngược lại là cậu đó, nhất định phải cẩn thận với nhóm Hân Hân, tốt nhất là không nên gặp.” Cô cười với tôi rồi sải bước chậm rãi.
Tôi cũng gắng bám tay vào tường, dùng cái dáng đi chuẩn “compa” thần thánh mà lê chân đi, oài… Nói gì thì nói chứ giờ mông tôi đang gào khóc thảm thiết này! Đau chết đi được mà! Nhưng nghe Thục Trân nói như vậy, tôi không biết phải trả lời thế nào, đành im lặng.
“Ah, trước đây cậu… Với Kiều Lam, quen nhau hả?” Mãi đến khi thấy bóng của phòng y tế, tôi mới cất tiếng hỏi.
“Uhm, nhưng hết yêu thì chia tay thôi, chuyện thường mà.” Cô lại cười nhìn tôi, sau đó rút đồng hồ quả lắc trong túi ra xem: “Giờ tôi có việc rồi, cậu vào trong nghỉ ngơi đi, lần sau chúng ta lại trò chuyện tiếp nhé.”
“Oh… Uhm…” Tôi gật đầu, chỉ thấy Thục Trân xoay người nhanh bước đi, rồi như nhớ ra gì đó, tôi vội nói với theo: “Thục Trân à, chuyện khi nãy, cám ơn cậu nhiều lắm!”
Haizz, chẳng biết cô ấy có nghe không nữa. Nghĩ đoạn, tôi bèn đẩy cửa phòng y tế bước vào.
Đập vào mắt tôi là một khung cảnh thanh bình hết mức, tính từ bên trái qua thì chiếc giường đầu tiên là của Băng Nhi, cô ấy vẫn đang chìm trong cơn mê còn Hân Hân ở bên cạnh thì vẫn ngủ say trong khi đôi tay siết chặt lấy tay Băng Nhi mãi không chịu buông, cái cảnh đó khiến ruột tôi sôi lên, cảm thấy từng đợt khó chịu trào lên giữa ngực. Lòng rất muốn đi đến gỡ phăng cái tay đó ra khỏi tay Băng Nhi nhưng lại sợ cô ấy thức giấc nên đành thôi. Cái giường ở bên cạnh đáng lẽ là của tôi nhưng giờ lại bị couple An An chiếm đóng mất rồi, An Vũ ôm chặt lấy An Nhiên mà ngủ, dĩ nhiên là với tư thế nằm sấp, làn tóc đen nhánh hơi xoăn của An Vũ như hòa cả vào “cái đầu nấm” giờ đang rối bù của An Nhiên, chúng nằm sát đến mức có thể nghe rõ tiếng thở của đối phương, quay mặt vào nhau để lúc thức dậy sẽ thấy ai đó trước mặt mình, toàn bộ thân dưới của chúng được tấm chăn dày cộm phủ lên trông vô cùng đáng yêu. Hì, cái couple này hạnh phúc chết mất! Tôi không biết nói sao, đành mỉm cười lắc đầu.
Tịnh Y thì đã tỉnh dậy, cô ấy đang nửa nằm nửa ngồi trên giường mà chăm chú đọc sách, không thèm để ý gì tới sự xuất hiện của tôi luôn. Duy chỉ có…
“Diệp Gia Ái, em..”
“Suỵt…” Ngay khi chị Ánh Nguyệt ở giường kế bên Tịnh Y định lên tiếng càu nhàu, tôi liền ngay lập tức đưa tay lên miệng, nhíu mày ra dấu im lặng cắt ngang lời chị ấy, xong liền phi đến đó bằng tốc độ ánh sáng: “Chị à… Em biết là kỳ này em đã gây đại họa, chị muốn em bù sao cũng được hết á. Chỉ là… Giờ chị đừng có nói to quá, kẻo mọi người thức giấc đấy!”
Ánh Nguyệt nhìn tôi đúng ba giây rồi mới giở giọng chán nản:
“Vì nhóc mà chị đây phải chịu những hai mươi roi liên tiếp, vì nhóc mà suốt cả tuần qua chị chẳng chụp được bức nào “hot” của Nhi Nhi cả. Toàn là gương mặt u sầu của em nó thôi. Mà hôm nay là chẵn hết hạn một tuần được tự do chụp ảnh Nhi Nhi, em đền bù tổn thất cho chị bằng cách nào? Bằng cách nào hả Tiểu Ái?”
“Eh… Chị bình tĩnh, bình tĩnh đi ạ. để em nghĩ tí…” Tôi vội đưa tay trước ngực để trấn an chị ấy, một lúc sau mới lí nhí yêu cầu: “Trong lúc đi tìm em… Chị có… Chị có chụp ảnh Băng Nhi không?”
“Có chứ! Sao lại không? Nhưng chỉ có vài tấm thôi, vì vốn dĩ cả bọn đi tìm em nhưng đến tối lại lạc nhau. Là tại em hết đó con bé cuồng thỏ ngu ngốc!” Chị ấy lèm bèm rồi lại như không thể kiềm chế nữa, chỉ chực hét toáng lên.
Tôi vội bịt miệng Ánh Nguyệt: “Suỵt… Em đã nói là chị bình tĩnh đi mà, giờ cho em xem mấy tấm ảnh chị đã chụp đi.”
Chị ấy cau mày nhìn tôi, sau cũng chịu đưa điện thoại cho tôi xem, tôi dí sát mắt vào để quan sát. Có tất cả là bốn tấm, một là lúc Băng Nhi khoác áo cho tôi, hai là lúc cô ấy chạy vào rừng, có lẽ vì lúc đó cô ấy chạy nhanh quá nên tấm này không những chỉ thấy lưng mà còn bị nhòe nữa, không xài được rồi. Tấm tiếp theo là vào ban đêm trong rừng sâu, ánh trăng soi sáng gương mặt thanh tú của Băng Nhi, soi sáng cả ánh máu đỏ tươi lăn dài trên má cô, ánh xanh dương sẫm lạnh mờ mờ ảo ảo bị làn tóc đen ôm lấy, góc chụp bị nghiêng nên trông cô ấy càng xinh đẹp hơn, trông giống như hòn ngọc giữa biển sâu.
“Uhm uhm… Tấm này đẹp nè!” Tôi gật gù cảm thán: “Chị chỉnh lại độ sáng một tí là được.”
“Được cái gì mà được? Một tuần là quá đủ để chị thoải mái nhàn nhã suốt mấy tháng đó! Có một tấm thì làm sao mà cái đám fan tự phát kia thỏa mãn và làm sao chị đây thu được mấy thông tin bổ ích từ chúng hả hả hả?” Chị ấy mặt nhăn mày nhó cằn nhằn tôi bằng cái mặt nghiêm trọng như thể đang nói: “Tận thế rồi!”
Trước cái mặt “nghiêm trọng hóa vấn đề” đó, tôi chỉ biết vỗ vỗ lưng Ánh Nguyệt: “Chị ơi bình tĩnh, bình tĩnh, tức giận quá sẽ mau già, mau già mắt sẽ kém, mắt kém sẽ không thể tiếp tục chụp ảnh Băng Nhi và mọi thứ tươi đẹp xung quanh nữa và cuộc sống nhàn nhã của chị sẽ tan biến thành mây khói luôn đó!”
Eh… Tình hình là bệnh logic cùn của tôi lại tái phát! Nói xong rồi… Tôi cũng không hiểu mình đang nói cái quái gì luôn… Vốn nghĩ sẽ khiến chị ấy điên tiết trước cái logic không giống ai của mình mà phản bác lại, ai ngờ…
“Thật hả em? Giận quá sẽ không thể tiếp tục chụp ảnh hả em? Chị không thích! Không thích bị mù mắt đâu!” Chị ấy mặt mày tái xanh nhăn nhúm nhìn tôi, còn xanh hơn tàu lá chuối nữa, khiến tôi bất giác phì cười.
Quả thật trên đời này, tôi không phải là người ngốc nhất mà! Nhưng dù sau thì chị ấy cũng dễ thương, dễ thương sao sao á, hoàn toàn trái ngược với Dương Tịnh Y lạnh như băng tuyết bên kia!
“Hì, em bảo mắt sẽ kém đi, chứ có bảo là sẽ mù đâu mà chị cuống lên thế? Nhưng nếu không muốn vậy thì đừng giận em nữa, em nhất định sẽ đền bù mà.” Tôi nở nụ cười hết sức dịu dàng nhìn cái người “bề ngoài thiếu niên tính tình thiếu nhi” trước mặt, ra sức trấn an.
“Uhm Uhm uhm, không giận nữa, chị không muốn bị mù mắt!” Chị ấy gật đầu rồi lại lắc đầu lia lịa, khiến tôi không thể ngờ người hôm trước cứu sống tôi với vẻ mặt cực kỳ ngầu lại con nít đến mức này luôn.
“Uhm uhm vậy thì tốt, để em xem tiếp nào.” Tôi ra vẻ người lớn nhìn chị ấy, thiếu điều đưa tay xoa đầu Ánh Nguyệt như Băng Nhi đã từng thôi.
Chị ấy ngoan ngoãn để tôi xem tiếp. Tấm ảnh tiếp theo khiến tôi sững sờ, đó là lúc nhóm Băng Nhi chạm mặt lũ zombie đột biến và bị chúng bao vây, nhưng ở bên cạnh An Vũ đang nắm chặt hai con dao trong tay mà tha hồ chém giết, An Nhiên tươi cười khi máu của zombie vấy lên mặt mình là hình ảnh Băng Nhi và Tịnh Y đang tựa lưng vào nhau, tạo thành một tuyến vòng thủ hoàn hảo giữa lũ zombie đói khát, giọt mồ hôi trong suốt lăn dài trên vầng trán cả bọn.
Hai người… Có quan hệ gì với nhau?
Thấy tôi dừng lại ở bức ảnh đó hồi lâu, chị Ánh Nguyệt mới cất tiếng:
“Sau lúc này thì cả bọn đã bị lạc mất nhau. Trước đó vốn chỉ có một con thôi, lúc An Nhiên đã lao vào định chém chết nó nhưng hình như là nó có trí khôn nên đã nhanh rú lên, rú to đến mức cây cối cũng rung chuyển theo luôn. Sau đó là cả một bầy kéo đến, bọn chị càng chém càng thấy chúng đến nhiều hơn nên bất đắc dĩ phải tách ra, chỉ có Nhi Nhi là kéo theo chúng chạy sâu vào rừng, còn bảo bọn chị về đi, cứ để một mình mình đi tìm em. Lúc đó thế cục rất hỗn loạn nên khi quay đầu thì tất cả đã tán ra tứ phía, chị không còn thấy ai ở lại nên mới tiếp tục đi tìm, vừa tìm lấy couple An An ở vách núi được hai ngày thì đã thấy em đi với Tịnh Y và Nhi Nhi. Bức ảnh này thật sự khiến chị đây rùng mình, cái đám zombie gì mà lại biết rú gọi bạn chứ, kinh khủng.”
Ah… Giờ tôi mới hiểu lý do tại sao hôm đó lũ zombie đột nhiên quay đầu, là vì chúng nghe đồng bọn gọi nên mới bỏ đi thôi mà, đúng là lũ ranh ma. Ngẫm đi nghĩ lại, lúc không ở bên tôi, Băng Nhi vẫn luôn là người bảo vệ tôi...
Nói xong, chị ấy liền ấn nút xóa, nhưng chưa kịp ấn nút “yes” để xác định thì tôi đã nhanh giật lại, giấu ra sau lưng: “Chị làm gì vậy?”
“Thì xóa.” Chị ấy nói bằng giọng thản nhiên hết sức.
“Sao lại xóa?” Tôi chau mày.
“Tấm này bị mờ mà, chị phải xóa thôi, với lại đám fan tự phát kia không muốn thấy Nhi Nhi và Tịnh Y trong tư thế nhạy cảm này.”
“... Chị để cho em đi.” Trầm mặc một lúc, tôi bèn nhỏ giọng.
“Hm? Em sẽ lấy nó?” Chị ấy nghiêng đầu khó hiểu.
Tôi gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy, chị ra giá đi.”
Ánh Nguyệt nhìn tôi vẻ dò xét, xong lại cười tươi rói:
“Được, hai tuần mang đồ ăn thức uống cho chị, so với tất cả những tổn thất nhóc gây cho chị thì cái giá đó là quá bèo rồi đấy, không giảm được nữa đâu.” Chị ấy vừa chỉ mông mình vừa cười tươi rói.
“Được, em đồng ý.” Tôi đáp ngay lập tức mà không hề biết hai tuần tới là một chuỗi đau khổ!
Ui chu choa mạ ơi! Đau gì mà đau dữ thần! Cô à! Cô có cần mạnh tay dữ vậy không chứ? Cô định biến em thành họ hàng nhà khỉ luôn mới chịu sao? Hic, sưng cả mông luôn rồi!
Ở hành lang tầng hai trường nữ sinh Blue Rose, có một con bé mặt nhăn hệt như cái bánh bao bị nhúng nước đang lết đi với cái dáng “compa” đúng nghĩa, một tay ôm mông một tay vịn tường mà lê chân bước về phòng y tế, mỗi bước đi hệt như có ngàn con kiến cắn mạnh vào chân vậy. Và dĩ nhiên cái con bé đó chính là tôi rồi! Oài oài oài, biết thế này thì khi nãy tôi thà chịu trực nhật một tháng cho rồi! Chọn bốn mươi roi chi không biết nữa!
Cô Trịnh ơi cô Trịnh! Cô đúng là đại ma đầu mà! Bình thường vui vẻ dịu hiền thế mà khi trừng phạt thì lại ác còn hơn chữ “ác” nữa! Hại chết cái mông xinh xắn của tôi rồi!
Tôi cứ thế mà lê đi trên hành lang, mọi người đi ngang vẫn hỏi thăm tôi nhưng trong đáy mắt có một chút… một chút chán ghét? À à à phải rồi, là tôi làm cho đại hot girl Trần Băng Nhi “của họ” bị thương đến mức bất tỉnh thế kia mà, không bị ghét cũng uổng!
Bọn Vũ Tuyết và Kiều Lam đi ngang tôi, cố ý xô mạnh tôi một cái khiến tôi mất đà ngã nhào về phía trước…
Đồng thời có một bàn tay tóm eo tôi kéo mạnh về phía sau, tôi lại nhanh chóng trở thành bị cát, bị người đó ôm gọn vào lòng.
“Vũ Tuyết, Kiều Lam, hai cậu không nên bắt nạt Gia Ái nữa, cậu ấy chẳng làm gì sai cả.” Một giọng nói ấm áp vang lên sau lưng tôi, giọng nói đó rất nhẹ, rất ấm. Nhưng không phải là của Băng Nhi! Mùi của người đó cũng không phải là mùi bạc hà dịu mát kia.
Ai… Ai vậy? Tôi vội quay đầu lại nhìn trong khi eo vẫn bị giữ chặt, liền bắt gặp cặp mắt nghiêm nghị ẩn sau cái kính dày cộm. Đây.. Đây là…
“Thục Trân, cậu dựa vào đâu mà nói bọn tôi bắt nạt cô ta?” Vũ Tuyết hất tóc, cao ngạo nói.
Thục Trân không hề chịu thua, lên tiếng phản bác:
“Dựa vào hành động xô ngã cô ấy của hai cậu. Hiện giờ chúng ta chỉ đang sống dựa vào nhau thôi, thế giới đã không còn như trước nữa, các cậu định ghen ghét Gia Ái đến bao giờ? Nếu chúng ta không đoàn kết thì làm sao có thể sống tiếp đây? Các cậu đừng có ấu trĩ như vậy nữa.”
“Hah.” Kiều Lam nhếch môi cười khinh bỉ, xong lại tiến đến, nhẹ nhàng gỡ cái kính khỏi gương mặt xinh đẹp của Thục Trân, đưa ánh mắt kiêu căng nhìn sâu vào mắt cô: “Đừng có nói là sau khi bị tôi đá, cậu chuyển sang thích con nhỏ vô dụng này nha.” Lúc câu nói đó kết thúc cũng là lúc kính của Thục Trân rơi “bộp” xuống sàn. Đồng thời khiến tôi ngớ người. Ơ…? Kiều Lam với Thục Trân từng… từng từng… là một cặp á? Có một sự bất ngờ không hề nhẹ ở đây...
“Cô… Đừng có nhắc lại chuyện quá khứ! Cũng đừng nghĩ tôi tốt với ai là tôi thích người đó, bởi vì nếu như vậy thì bây giờ Băng Nhi đã thích hết tất cả mọi người rồi. Bởi cô ấy quá tốt còn gì.” Trầm mặc một lúc, cô ấy liền thả tôi ra rồi cúi người nhặt kính lên, đeo lại nhìn Kiều Lam.
Kiều Lam lúc này liền mặt đỏ tía tai, chỉ biết cắn môi uất ức chứ không thể nói gì hơn, thế nên Vũ Tuyết ở bên cạnh liền xen vào:
“Cậu… Nếu còn tiếp tục bênh vực cô ta thì cho dù có là lớp trưởng đi chăng nữa thì cũng đừng mong được yên ổn.” Nói rồi cô ta chĩa mắt về phía tôi, giơ ngón giữa lên ra vẻ khinh miệt rồi kéo Kiều Lam đi.
Tôi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng họ, mãi đến khi khuất hẳn rồi mới xoay sang nhìn Thục Trân. Bây giờ tôi mới có dịp nhìn rõ gương mặt cô ấy, Thục Trân có ngũ quan thanh tú vô cùng, đôi mắt sắc sảo giấu sau cặp kính khô khan nhưng lại vô cùng ấm áp, bên dưới nó là làn môi thanh mỏng vô cùng gợi cảm. Và trên hết, lọn tóc dài quá mang tai rũ dài xuống vai lại càng khiến cô ấy xinh đẹp hơn, nhưng nhìn sơ qua lại toát lên khí chất cứng rắn vô cùng. Một người thế này, cứng rắn, vững chãi thế này, sao lại bị Kiều Lam bỏ? Tôi nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.
“Cậu đang nghĩ gì mà nhìn tôi ghê vậy?” Nụ cười của Thục Trân ngắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi cuống, vội lên tiếng đáp trả:
“À.. Ừm… Không.. Không có gì! Nhưng khi nãy cậu đỡ lời giúp tớ, cậu không sợ họ gây khó dễ sao?”
“Không sao đâu mà, ngược lại là cậu đó, nhất định phải cẩn thận với nhóm Hân Hân, tốt nhất là không nên gặp.” Cô cười với tôi rồi sải bước chậm rãi.
Tôi cũng gắng bám tay vào tường, dùng cái dáng đi chuẩn “compa” thần thánh mà lê chân đi, oài… Nói gì thì nói chứ giờ mông tôi đang gào khóc thảm thiết này! Đau chết đi được mà! Nhưng nghe Thục Trân nói như vậy, tôi không biết phải trả lời thế nào, đành im lặng.
“Ah, trước đây cậu… Với Kiều Lam, quen nhau hả?” Mãi đến khi thấy bóng của phòng y tế, tôi mới cất tiếng hỏi.
“Uhm, nhưng hết yêu thì chia tay thôi, chuyện thường mà.” Cô lại cười nhìn tôi, sau đó rút đồng hồ quả lắc trong túi ra xem: “Giờ tôi có việc rồi, cậu vào trong nghỉ ngơi đi, lần sau chúng ta lại trò chuyện tiếp nhé.”
“Oh… Uhm…” Tôi gật đầu, chỉ thấy Thục Trân xoay người nhanh bước đi, rồi như nhớ ra gì đó, tôi vội nói với theo: “Thục Trân à, chuyện khi nãy, cám ơn cậu nhiều lắm!”
Haizz, chẳng biết cô ấy có nghe không nữa. Nghĩ đoạn, tôi bèn đẩy cửa phòng y tế bước vào.
Đập vào mắt tôi là một khung cảnh thanh bình hết mức, tính từ bên trái qua thì chiếc giường đầu tiên là của Băng Nhi, cô ấy vẫn đang chìm trong cơn mê còn Hân Hân ở bên cạnh thì vẫn ngủ say trong khi đôi tay siết chặt lấy tay Băng Nhi mãi không chịu buông, cái cảnh đó khiến ruột tôi sôi lên, cảm thấy từng đợt khó chịu trào lên giữa ngực. Lòng rất muốn đi đến gỡ phăng cái tay đó ra khỏi tay Băng Nhi nhưng lại sợ cô ấy thức giấc nên đành thôi. Cái giường ở bên cạnh đáng lẽ là của tôi nhưng giờ lại bị couple An An chiếm đóng mất rồi, An Vũ ôm chặt lấy An Nhiên mà ngủ, dĩ nhiên là với tư thế nằm sấp, làn tóc đen nhánh hơi xoăn của An Vũ như hòa cả vào “cái đầu nấm” giờ đang rối bù của An Nhiên, chúng nằm sát đến mức có thể nghe rõ tiếng thở của đối phương, quay mặt vào nhau để lúc thức dậy sẽ thấy ai đó trước mặt mình, toàn bộ thân dưới của chúng được tấm chăn dày cộm phủ lên trông vô cùng đáng yêu. Hì, cái couple này hạnh phúc chết mất! Tôi không biết nói sao, đành mỉm cười lắc đầu.
Tịnh Y thì đã tỉnh dậy, cô ấy đang nửa nằm nửa ngồi trên giường mà chăm chú đọc sách, không thèm để ý gì tới sự xuất hiện của tôi luôn. Duy chỉ có…
“Diệp Gia Ái, em..”
“Suỵt…” Ngay khi chị Ánh Nguyệt ở giường kế bên Tịnh Y định lên tiếng càu nhàu, tôi liền ngay lập tức đưa tay lên miệng, nhíu mày ra dấu im lặng cắt ngang lời chị ấy, xong liền phi đến đó bằng tốc độ ánh sáng: “Chị à… Em biết là kỳ này em đã gây đại họa, chị muốn em bù sao cũng được hết á. Chỉ là… Giờ chị đừng có nói to quá, kẻo mọi người thức giấc đấy!”
Ánh Nguyệt nhìn tôi đúng ba giây rồi mới giở giọng chán nản:
“Vì nhóc mà chị đây phải chịu những hai mươi roi liên tiếp, vì nhóc mà suốt cả tuần qua chị chẳng chụp được bức nào “hot” của Nhi Nhi cả. Toàn là gương mặt u sầu của em nó thôi. Mà hôm nay là chẵn hết hạn một tuần được tự do chụp ảnh Nhi Nhi, em đền bù tổn thất cho chị bằng cách nào? Bằng cách nào hả Tiểu Ái?”
“Eh… Chị bình tĩnh, bình tĩnh đi ạ. để em nghĩ tí…” Tôi vội đưa tay trước ngực để trấn an chị ấy, một lúc sau mới lí nhí yêu cầu: “Trong lúc đi tìm em… Chị có… Chị có chụp ảnh Băng Nhi không?”
“Có chứ! Sao lại không? Nhưng chỉ có vài tấm thôi, vì vốn dĩ cả bọn đi tìm em nhưng đến tối lại lạc nhau. Là tại em hết đó con bé cuồng thỏ ngu ngốc!” Chị ấy lèm bèm rồi lại như không thể kiềm chế nữa, chỉ chực hét toáng lên.
Tôi vội bịt miệng Ánh Nguyệt: “Suỵt… Em đã nói là chị bình tĩnh đi mà, giờ cho em xem mấy tấm ảnh chị đã chụp đi.”
Chị ấy cau mày nhìn tôi, sau cũng chịu đưa điện thoại cho tôi xem, tôi dí sát mắt vào để quan sát. Có tất cả là bốn tấm, một là lúc Băng Nhi khoác áo cho tôi, hai là lúc cô ấy chạy vào rừng, có lẽ vì lúc đó cô ấy chạy nhanh quá nên tấm này không những chỉ thấy lưng mà còn bị nhòe nữa, không xài được rồi. Tấm tiếp theo là vào ban đêm trong rừng sâu, ánh trăng soi sáng gương mặt thanh tú của Băng Nhi, soi sáng cả ánh máu đỏ tươi lăn dài trên má cô, ánh xanh dương sẫm lạnh mờ mờ ảo ảo bị làn tóc đen ôm lấy, góc chụp bị nghiêng nên trông cô ấy càng xinh đẹp hơn, trông giống như hòn ngọc giữa biển sâu.
“Uhm uhm… Tấm này đẹp nè!” Tôi gật gù cảm thán: “Chị chỉnh lại độ sáng một tí là được.”
“Được cái gì mà được? Một tuần là quá đủ để chị thoải mái nhàn nhã suốt mấy tháng đó! Có một tấm thì làm sao mà cái đám fan tự phát kia thỏa mãn và làm sao chị đây thu được mấy thông tin bổ ích từ chúng hả hả hả?” Chị ấy mặt nhăn mày nhó cằn nhằn tôi bằng cái mặt nghiêm trọng như thể đang nói: “Tận thế rồi!”
Trước cái mặt “nghiêm trọng hóa vấn đề” đó, tôi chỉ biết vỗ vỗ lưng Ánh Nguyệt: “Chị ơi bình tĩnh, bình tĩnh, tức giận quá sẽ mau già, mau già mắt sẽ kém, mắt kém sẽ không thể tiếp tục chụp ảnh Băng Nhi và mọi thứ tươi đẹp xung quanh nữa và cuộc sống nhàn nhã của chị sẽ tan biến thành mây khói luôn đó!”
Eh… Tình hình là bệnh logic cùn của tôi lại tái phát! Nói xong rồi… Tôi cũng không hiểu mình đang nói cái quái gì luôn… Vốn nghĩ sẽ khiến chị ấy điên tiết trước cái logic không giống ai của mình mà phản bác lại, ai ngờ…
“Thật hả em? Giận quá sẽ không thể tiếp tục chụp ảnh hả em? Chị không thích! Không thích bị mù mắt đâu!” Chị ấy mặt mày tái xanh nhăn nhúm nhìn tôi, còn xanh hơn tàu lá chuối nữa, khiến tôi bất giác phì cười.
Quả thật trên đời này, tôi không phải là người ngốc nhất mà! Nhưng dù sau thì chị ấy cũng dễ thương, dễ thương sao sao á, hoàn toàn trái ngược với Dương Tịnh Y lạnh như băng tuyết bên kia!
“Hì, em bảo mắt sẽ kém đi, chứ có bảo là sẽ mù đâu mà chị cuống lên thế? Nhưng nếu không muốn vậy thì đừng giận em nữa, em nhất định sẽ đền bù mà.” Tôi nở nụ cười hết sức dịu dàng nhìn cái người “bề ngoài thiếu niên tính tình thiếu nhi” trước mặt, ra sức trấn an.
“Uhm Uhm uhm, không giận nữa, chị không muốn bị mù mắt!” Chị ấy gật đầu rồi lại lắc đầu lia lịa, khiến tôi không thể ngờ người hôm trước cứu sống tôi với vẻ mặt cực kỳ ngầu lại con nít đến mức này luôn.
“Uhm uhm vậy thì tốt, để em xem tiếp nào.” Tôi ra vẻ người lớn nhìn chị ấy, thiếu điều đưa tay xoa đầu Ánh Nguyệt như Băng Nhi đã từng thôi.
Chị ấy ngoan ngoãn để tôi xem tiếp. Tấm ảnh tiếp theo khiến tôi sững sờ, đó là lúc nhóm Băng Nhi chạm mặt lũ zombie đột biến và bị chúng bao vây, nhưng ở bên cạnh An Vũ đang nắm chặt hai con dao trong tay mà tha hồ chém giết, An Nhiên tươi cười khi máu của zombie vấy lên mặt mình là hình ảnh Băng Nhi và Tịnh Y đang tựa lưng vào nhau, tạo thành một tuyến vòng thủ hoàn hảo giữa lũ zombie đói khát, giọt mồ hôi trong suốt lăn dài trên vầng trán cả bọn.
Hai người… Có quan hệ gì với nhau?
Thấy tôi dừng lại ở bức ảnh đó hồi lâu, chị Ánh Nguyệt mới cất tiếng:
“Sau lúc này thì cả bọn đã bị lạc mất nhau. Trước đó vốn chỉ có một con thôi, lúc An Nhiên đã lao vào định chém chết nó nhưng hình như là nó có trí khôn nên đã nhanh rú lên, rú to đến mức cây cối cũng rung chuyển theo luôn. Sau đó là cả một bầy kéo đến, bọn chị càng chém càng thấy chúng đến nhiều hơn nên bất đắc dĩ phải tách ra, chỉ có Nhi Nhi là kéo theo chúng chạy sâu vào rừng, còn bảo bọn chị về đi, cứ để một mình mình đi tìm em. Lúc đó thế cục rất hỗn loạn nên khi quay đầu thì tất cả đã tán ra tứ phía, chị không còn thấy ai ở lại nên mới tiếp tục đi tìm, vừa tìm lấy couple An An ở vách núi được hai ngày thì đã thấy em đi với Tịnh Y và Nhi Nhi. Bức ảnh này thật sự khiến chị đây rùng mình, cái đám zombie gì mà lại biết rú gọi bạn chứ, kinh khủng.”
Ah… Giờ tôi mới hiểu lý do tại sao hôm đó lũ zombie đột nhiên quay đầu, là vì chúng nghe đồng bọn gọi nên mới bỏ đi thôi mà, đúng là lũ ranh ma. Ngẫm đi nghĩ lại, lúc không ở bên tôi, Băng Nhi vẫn luôn là người bảo vệ tôi...
Nói xong, chị ấy liền ấn nút xóa, nhưng chưa kịp ấn nút “yes” để xác định thì tôi đã nhanh giật lại, giấu ra sau lưng: “Chị làm gì vậy?”
“Thì xóa.” Chị ấy nói bằng giọng thản nhiên hết sức.
“Sao lại xóa?” Tôi chau mày.
“Tấm này bị mờ mà, chị phải xóa thôi, với lại đám fan tự phát kia không muốn thấy Nhi Nhi và Tịnh Y trong tư thế nhạy cảm này.”
“... Chị để cho em đi.” Trầm mặc một lúc, tôi bèn nhỏ giọng.
“Hm? Em sẽ lấy nó?” Chị ấy nghiêng đầu khó hiểu.
Tôi gật đầu chắc nịch: “Đúng vậy, chị ra giá đi.”
Ánh Nguyệt nhìn tôi vẻ dò xét, xong lại cười tươi rói:
“Được, hai tuần mang đồ ăn thức uống cho chị, so với tất cả những tổn thất nhóc gây cho chị thì cái giá đó là quá bèo rồi đấy, không giảm được nữa đâu.” Chị ấy vừa chỉ mông mình vừa cười tươi rói.
“Được, em đồng ý.” Tôi đáp ngay lập tức mà không hề biết hai tuần tới là một chuỗi đau khổ!
/47
|