Trời tờ mờ sáng.
Khẽ nhích đôi mi nặng trịch, tôi mở mắt nhìn xung quanh. Ánh sáng nhàn nhạt, hư hư ảo ảo của lúc mặt trời còn ngủ yên sau khe núi liên tiếp phả vào đáy mắt tôi. Aizz, tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi nhỉ?
Trầm mặc một lúc, tôi mệt mỏi chống tay ngồi dậy mà đưa mắt nhìn xung quanh. Hình như… đây là phòng y tế thì phải, mùi bông băng và gạc cùng mớ thuốc giảm đau xâm chiếm cả không gian cùng vài ba cái giường đơn trả dra trắng toát đã cho tôi biết điều đó. Chắc đây là phòng y tế của trường đây mà. Nhưng… Là ai đưa tôi đến đây?
Nheo mắt nhìn khoảng không gian lạ lẫm xung quanh, tôi ôm đầu cố nhớ lại. Lúc đó… Tôi bị ngất!? Nhưng… Nhưng sao tôi lại bị ngất? Lúc đó hình như có ai đó đỡ lấy tôi thì phải. Là An Nhiên, An Vũ, Ánh Nguyệt hay…?
Tôi nâng cổ áo mình lên ngửi thử, thứ mùi giá buốt của gió hòa với chút hương tanh nồng của máu nhanh len vào cánh mũi. Cái mùi vừa lạnh giá vừa tinh tế này… Chỉ có thể là Dương Tịnh Y mà thôi! Lại lật tấm chăn sang một bên để quan sát mình, liền thấy tất cả những vết thương từ lớn đến bé của tôi đã được băng bó kỹ càng, từng đường băng đều hoàn hảo đến mức thẳng tắp, có thể thấy người đó thật sự rất giỏi băng bó. Tôi bất giác nở nụ cười, tự cảm thấy hai cái răng khểnh của mình trắng hơn, đẹp hơn, rạng rỡ hơn trước rất nhiều lần.
Trường nữ sinh Blue Rose, tôi đã về!
Đưa mắt nhìn sang bên trái, tôi liền thấy Băng Nhi thư thả nằm trên chiếc giường trắng tinh khôi, gương mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn xinh xắn đến khó tả, cái headphone màu xanh dương sẫm lạnh ngoan ngoãn nằm trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, nổi bật lên hẳn giữa đống thức ăn, thức uống đóng hộp nằm hỗn độn trên đầu tủ, nhét đầy ắp ngăn tủ đến mức lộ cả ra ngoài luôn! Ặc, Băng Nhi, cậu có cần được hâm mộ dữ vậy không chứ? Thật là bó tay luôn mà! Khi não bộ phán xong câu đó, tôi khẽ dời mắt khỏi đống đồ hộp kia, liền bắt gặp ánh tóc nâu hơi xoăn lộ rõ vẻ tiểu thư kiêu kì của ai đó.
Người đó đang nằm gục trên giường trong khi tay nắm chặt lấy tay Băng Nhi, đôi mắt vốn được trang điểm tinh tế giờ đã phai đi bởi nước mắt, trên khóe mi vẫn còn đọng lại giọt nước long lanh, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa anh đào hơi mím lại rồi lại thả lỏng ra, chốc chốc cô lại nhíu mày sốt sắng.
Tôi nhìn cảnh tượng đó, phút chốc không nói nên lời…
Hân Hân đã ngồi như thế suốt đêm sao? Đến khi bản thân không chịu được mà phải gục xuống như vậy? Tay cô ấy còn siết chặt lấy tay Băng Nhi nữa, lại khóc? Khóc? Cậu sao lại khóc? Sao lại khóc bên cạnh Băng Nhi của tôi? Có một trận khó chịu kinh khủng bỗng trào lên từ lồng ngực tôi, khiến đôi mày tôi nhíu chặt. Trước đây tôi nghĩ đúng quá mà! Giữa hai người họ thực sự có gì đó không bình thường.
Cơ mà… Tôi có nên đánh thức cô ấy và tách tay cô ra khỏi Băng Nhi không? Nghĩ nghĩ một lúc, nhìn giọt nước mắt trong suốt đó, tôi lại chẳng đành. Thôi, cứ để yên đó vậy.
Lại vô thức nhìn đến vùng hông của Băng Nhi đồng thời nghĩ đến vết thương sâu hoắm bên trong, tôi liền không khỏi thấy hổ thẹn. Vì tối đó cô ấy chẳng có làm gì mờ ám cả, chỉ là lách sang nơi khác để tự sơ cứu vết thương hòng ngăn chúng tôi lo lắng mà thôi.
“Luôn miệng bảo tớ ngốc, chẳng phải cậu cũng ngốc sao?” Tôi lèm bèm rồi ngã người nằm xuống lại. Băng Nhi ngốc!
Cục cựa một lúc, tôi bèn xoay người sang bên phải, hình ảnh đôi môi đỏ như máu nổi bật trên nền da trắng tuyết của Tịnh Y nhanh chóng đập vào mắt tôi, lồng ngực phập phồng theo hơi thở nhẹ của cô ấy mang đến cho tôi một cảm giác thanh bình đến lạ. Giờ tôi mới hiểu ý nghĩa của tên cô ấy, Tịnh Y… Tức là người của sự thanh tịnh, không màng đến sóng gió xô bồ vây xung quanh, cứ thế thong thả trải qua nhân gian. Chính dáng vẻ yên bình đến lạnh lẽo của cô đã khiến tôi hiểu ra điều đó, làn tóc đen rũ rượi ôm lấy gương mặt hoàn mỹ kia, đôi tay thong thả buông trên lớp chăn dày cộm. Nhưng nằm gục trên mép giường, bên cạnh Tịnh Y cũng là một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi đang gối đầu lên tay mình mà ngủ, mái tóc đen rối lòa xòa hơi ánh đỏ do bị cháy nắng ôm gọn lấy phân nửa gương mặt cô, cái kính nobita ngố nằm hơi lệch trên đôi mắt vốn đã thâm quầng do thức khuya, trên người mặc đồng phục của trường - áo sơmi trắng váy xám.
Huh? Tôi ngồi bật dậy. Hình như tôi đã từng gặp người này ở đâu rồi thì phải… Ah! Đúng rồi, vào ngày đầu tiên đến đây, tôi có lướt qua ánh mắt nhìn chăm chăm vào Tịnh Y của cô ấy lẫn vào kệ sách cao nghệu. Là ai… Là ai ta?
Hình như là H… H… H gì gì đó thì phải, aizz H gì trời? Tôi vò đầu bứt tóc, điên tiết cố nhớ lại trong khi nheo mắt nhìn cô.
H… H… Ha….Hạ…
Trong lúc đầu tôi đang chơi trò ghép chữ, gắng nhớ lại từng ký tự thì cô bé đó chợt mở mắt. Tôi mở mắt, cô ấy cũng mở mắt, hai ánh mắt nhanh chóng chạm vào nhau.
Thấy ánh mắt lạ lẫm của tôi, cô chống tay đứng bật dậy như con lật đật, vội đến mức khiến cái kính vốn đã bị lệch nay lại “đáp đất” một cách không chủ ý luôn.
“E...E….Em xin lỗi!” Cô ấy luống cuống nói rồi vội vã ngồi thụp xuống, đưa tay lần mò trên sàn để tìm lại cái kính ngố của mình. Thấy cô loay hoay mãi chẳng tìm được kính, tôi nhanh bước xuống giường, chạy sang nhặt nó lên giúp:
“Của em đây!”
“C...C...Cảm ơn!” Nói rồi cô bé nhanh nhận lấy kính rồi phóng vụt ra ngoài bằng tốc độ ánh sáng, không kịp cho tôi hỏi tên luôn.
Tôi chớp chớp mắt nhìn theo mà lòng thì chả hiểu cái mô tê gì. Heh? Là sao?
Ngay khi hình ảnh bé nhỏ đó khuất sau cánh cửa, cô Trịnh không biết từ đâu đột nhiên bước vào, trên tay còn cầm cây thước nhịp nhịp nữa.
“Con bé đó tên là Hạ Thuần, nhỏ hơn An Vũ một tuổi nhưng tạm thời vẫn ở đây với chúng ta. Em ấy đã ở bên Tịnh Y suốt cả đêm. Đó là điều em muốn biết phải không?” Cô nói trong khi bước chậm rãi về phía tôi, nở nụ cười dịu dàng.
“Hihi… Vâng..” Tôi cũng cười với cô Trịnh, cảm thấy nụ cười đó có chút nguy hiểm…
“Nghe Ánh Nguyệt bảo em đi lạc vào rừng nên cả nhóm mới đi tìm, mau kể hết mọi thứ cho tôi nghe, nói thật thì pháp luật sẽ khoan hồng.” Cô ngày càng tiến đến gần tôi hơn, nụ cười trên môi cũng tươi roi rói và dĩ nhiên là cây thước bản to vẫn nhịp nhịp trên tay cô.
Tôi lùi vào mép giường của Tịnh Y, bèn rụt cổ lí nhí:
“Dạ… Chuyện là trên đường về… Em bỗng bắt gặp một con thỏ… Thấy nó dễ thương quá nên em… em… Em chạy theo nó và bị lạc ạ.”
“Em vì một con thỏ mà khiến cả nhóm phải rơi vào tình huống nguy hiểm? Em có biết là mọi người ai nấy đều rất lo lắng và đau buồn khi nghĩ là các em đã chết không? Lúc em trở về, nếu không phải Hạ Thuần nhanh trí ném hộp thịt vấy máu em ấy xuống để dụ bọn zombie ra xa thì bây giờ mấy đứa đã chết hết rồi.” Xong lại ngồi đối diện tôi, dùng ánh mắt nghiêm nghị như xoáy sâu vào trong tâm khảm khiến tôi khẽ rùng mình, cô nói tiếp: “Ánh Nguyệt, An Vũ và An Nhiên đều chọn hình phạt hai mươi roi, còn em. Giữa bị đánh hai mươi, à không, bốn mươi roi và phải ngủ sấp suốt một tuần và trực việc suốt một tháng thay cho tất cả mọi người, em chọn cái nào?”
Tôi nhìn cây thước to đùng trước mắt, bất giác đưa tay ôm lấy mông mình, im lặng một lúc rồi khẽ nuốt nước bọt, đáp:
“Em… Em… Mọi thứ là tự tay em gây ra, tại sao cô lại phạt họ chứ? Họ vốn không có lỗi mà!”
“Tôi hỏi: ‘Em chọn hình phạt nào?’” Giọng nói của cô bỗng trở nên cực kỳ đanh thép, gương mặt cũng trở nên cực kỳ đáng sợ.
Hic… Quả không hổ danh là đại ma đầu! Tôi sợ muốn rớt tim luôn rồi…
Sợ là sợ vậy thôi, chứ tôi hoàn toàn không muốn bộc lộ nó ra, bởi vì tôi thấy việc trách phạt này là hoàn toàn vô lý!
“Kh… Không công bằng! Người có lỗi chỉ có mình em! Cô bắt em chịu bốn mươi hay bốn trăm roi, trực nhật một tháng, một năm hay thậm chí là nhiều hơn em cũng chịu! Nhưng cô phạt luôn cả những người đã cứu em là không công bằng!” Trước lúc kịp nhận ra, tôi đã nghe giọng mình cứng rắn hơn bao giờ hết, dường như là hét lên trước mặt người phụ nữ đó.
Trầm mặc nhìn tôi khoảng một lúc lâu, cô Trịnh lại nhoài người kề sát mặt tôi, đáy mắt sáng lên tia nhàn nhạt mà khẽ nói:
“Bọn chúng vẫn có tội.”
“Họ có tội gì?” Tôi nép sát người vào giường Tịnh Y, giương mắt nhìn cô Trịnh, đúng hơn là trùm cuối của cái trường này.
“Không quan tâm đồng đội, để em lạc vào rừng sâu mà không biết, để mọi người trải qua một tuần trong lo âu. Em nói, tội đó nếu tôi không phạt, thì sau này sẽ có bao nhiêu học sinh lạc vào rừng giống em? Sẽ có bao nhiêu học sinh đi tìm rồi bị zombie xơi tái? Việc không quan tâm đến đồng đội có thể giết người và đem đến nỗi đau không thể đau hơn khi lúc em nhận ra, bạn bè của mình đã trở thành zombie mất rồi. Vốn ra ngoài là một việc đã hết sức nguy hiểm, giờ mọi người trong nhóm lại sơ sẩy để em đi lạc, em nghĩ họ sẽ thế nào nếu tìm không thấy em? Dĩ nhiên là với cái tính cứng đầu của bọn nhóc đó, chúng nhất định sẽ lùng sục đến khi tìm ra em hoặc THI THỂ của em rồi mới trở về mà không màng đến tính mạng. Em nghĩ thử xem, nếu bọn chúng cứ thế mà đi tìm em ngày này qua tháng nọ giữa rừng zombie thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Tôi nhìn cô một lúc lâu, xong lại khó nhọc cất tiếng nói:
“Họ sẽ… sẽ… Chết.”
Có một khoảng lặng nhấn chìm tiếng cuối cùng trong câu nói của tôi...
Giọng của cô Trịnh cũng chùng xuống:
“Đúng vậy… Chúng sẽ chết. Vì em, nên giờ chúng đã mang em trở về, chúng không hề chết. Và tôi đã có cơ hội trừng phạt sự lơ đễnh của chúng. Em nói xem, tôi trách phạt chúng là đúng hay sai? Là bất công như em nói hay là công bằng?” Cô nói rồi đứng dậy, khẽ ngồi xuống cạnh Băng Nhi, đưa tay vuốt nhẹ gò má hồng hào của cô ấy.
“Em…” Tôi đứng dậy, cúi gằm mặt nhìn sàn nhà, hai tay liên tục cọ vào nhau. Giờ tôi chẳng biết nên trả lời cô sao nữa… Rõ ràng người có lỗi là tôi, nhưng ba người kia lại phải vì tôi mà chịu phạt những hai mươi roi, rồi cả nét mặt nhăn nhó của Ánh Nguyệt nữa, nhất định chị ấy phải rất giận tôi… Nghe cô giải thích như vậy, tôi vừa muốn gật đầu đồng thuận, lại cảm thấy nó không công bằng nên đến cuối vẫn cứ do dự, không biết phải đáp lời thế nào…
“Được, em không nói tức là đồng ý, giờ em chọn hình phạt đi.” Cô lại nở nụ cười dịu dàng nhìn tôi, khẽ rút tay khỏi Trần Băng Nhi đang ngủ yên.
“Dạ… Em… Em chọn… Đánh bốn mươi roi ạ.” Do dự một lúc, tôi mới giở giọng lí nhí. Sở dĩ tôi chọn nó là vì tôi muốn chịu cảm giác ngủ sấp với nhóm Ánh Nguyệt, hi vọng làm như vậy sẽ khiến họ nguôi giận.
Cô nhìn tôi, cười hài lòng: “Tốt lắm, em mau đi theo tôi. Còn hình phạt của Tịnh Y và Băng Nhi thì tôi sẽ thi hành sau, bọn chúng bị thương nặng hơn tôi tưởng đấy!”
“Dạ…” Tôi gật đầu trong khi vẫn cúi gằm mặt, lặng bước theo bóng đôi giày cao gót của cô Trịnh, lúc ra khỏi phòng y tế còn gắng ngoáy đầu lại nhìn hai cô gái đang nằm trong đó.
Băng Nhi, Tịnh Y, tớ xin lỗi!
Khẽ nhích đôi mi nặng trịch, tôi mở mắt nhìn xung quanh. Ánh sáng nhàn nhạt, hư hư ảo ảo của lúc mặt trời còn ngủ yên sau khe núi liên tiếp phả vào đáy mắt tôi. Aizz, tôi đã bất tỉnh bao lâu rồi nhỉ?
Trầm mặc một lúc, tôi mệt mỏi chống tay ngồi dậy mà đưa mắt nhìn xung quanh. Hình như… đây là phòng y tế thì phải, mùi bông băng và gạc cùng mớ thuốc giảm đau xâm chiếm cả không gian cùng vài ba cái giường đơn trả dra trắng toát đã cho tôi biết điều đó. Chắc đây là phòng y tế của trường đây mà. Nhưng… Là ai đưa tôi đến đây?
Nheo mắt nhìn khoảng không gian lạ lẫm xung quanh, tôi ôm đầu cố nhớ lại. Lúc đó… Tôi bị ngất!? Nhưng… Nhưng sao tôi lại bị ngất? Lúc đó hình như có ai đó đỡ lấy tôi thì phải. Là An Nhiên, An Vũ, Ánh Nguyệt hay…?
Tôi nâng cổ áo mình lên ngửi thử, thứ mùi giá buốt của gió hòa với chút hương tanh nồng của máu nhanh len vào cánh mũi. Cái mùi vừa lạnh giá vừa tinh tế này… Chỉ có thể là Dương Tịnh Y mà thôi! Lại lật tấm chăn sang một bên để quan sát mình, liền thấy tất cả những vết thương từ lớn đến bé của tôi đã được băng bó kỹ càng, từng đường băng đều hoàn hảo đến mức thẳng tắp, có thể thấy người đó thật sự rất giỏi băng bó. Tôi bất giác nở nụ cười, tự cảm thấy hai cái răng khểnh của mình trắng hơn, đẹp hơn, rạng rỡ hơn trước rất nhiều lần.
Trường nữ sinh Blue Rose, tôi đã về!
Đưa mắt nhìn sang bên trái, tôi liền thấy Băng Nhi thư thả nằm trên chiếc giường trắng tinh khôi, gương mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn xinh xắn đến khó tả, cái headphone màu xanh dương sẫm lạnh ngoan ngoãn nằm trên chiếc tủ nhỏ cạnh giường, nổi bật lên hẳn giữa đống thức ăn, thức uống đóng hộp nằm hỗn độn trên đầu tủ, nhét đầy ắp ngăn tủ đến mức lộ cả ra ngoài luôn! Ặc, Băng Nhi, cậu có cần được hâm mộ dữ vậy không chứ? Thật là bó tay luôn mà! Khi não bộ phán xong câu đó, tôi khẽ dời mắt khỏi đống đồ hộp kia, liền bắt gặp ánh tóc nâu hơi xoăn lộ rõ vẻ tiểu thư kiêu kì của ai đó.
Người đó đang nằm gục trên giường trong khi tay nắm chặt lấy tay Băng Nhi, đôi mắt vốn được trang điểm tinh tế giờ đã phai đi bởi nước mắt, trên khóe mi vẫn còn đọng lại giọt nước long lanh, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa anh đào hơi mím lại rồi lại thả lỏng ra, chốc chốc cô lại nhíu mày sốt sắng.
Tôi nhìn cảnh tượng đó, phút chốc không nói nên lời…
Hân Hân đã ngồi như thế suốt đêm sao? Đến khi bản thân không chịu được mà phải gục xuống như vậy? Tay cô ấy còn siết chặt lấy tay Băng Nhi nữa, lại khóc? Khóc? Cậu sao lại khóc? Sao lại khóc bên cạnh Băng Nhi của tôi? Có một trận khó chịu kinh khủng bỗng trào lên từ lồng ngực tôi, khiến đôi mày tôi nhíu chặt. Trước đây tôi nghĩ đúng quá mà! Giữa hai người họ thực sự có gì đó không bình thường.
Cơ mà… Tôi có nên đánh thức cô ấy và tách tay cô ra khỏi Băng Nhi không? Nghĩ nghĩ một lúc, nhìn giọt nước mắt trong suốt đó, tôi lại chẳng đành. Thôi, cứ để yên đó vậy.
Lại vô thức nhìn đến vùng hông của Băng Nhi đồng thời nghĩ đến vết thương sâu hoắm bên trong, tôi liền không khỏi thấy hổ thẹn. Vì tối đó cô ấy chẳng có làm gì mờ ám cả, chỉ là lách sang nơi khác để tự sơ cứu vết thương hòng ngăn chúng tôi lo lắng mà thôi.
“Luôn miệng bảo tớ ngốc, chẳng phải cậu cũng ngốc sao?” Tôi lèm bèm rồi ngã người nằm xuống lại. Băng Nhi ngốc!
Cục cựa một lúc, tôi bèn xoay người sang bên phải, hình ảnh đôi môi đỏ như máu nổi bật trên nền da trắng tuyết của Tịnh Y nhanh chóng đập vào mắt tôi, lồng ngực phập phồng theo hơi thở nhẹ của cô ấy mang đến cho tôi một cảm giác thanh bình đến lạ. Giờ tôi mới hiểu ý nghĩa của tên cô ấy, Tịnh Y… Tức là người của sự thanh tịnh, không màng đến sóng gió xô bồ vây xung quanh, cứ thế thong thả trải qua nhân gian. Chính dáng vẻ yên bình đến lạnh lẽo của cô đã khiến tôi hiểu ra điều đó, làn tóc đen rũ rượi ôm lấy gương mặt hoàn mỹ kia, đôi tay thong thả buông trên lớp chăn dày cộm. Nhưng nằm gục trên mép giường, bên cạnh Tịnh Y cũng là một cô gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi đang gối đầu lên tay mình mà ngủ, mái tóc đen rối lòa xòa hơi ánh đỏ do bị cháy nắng ôm gọn lấy phân nửa gương mặt cô, cái kính nobita ngố nằm hơi lệch trên đôi mắt vốn đã thâm quầng do thức khuya, trên người mặc đồng phục của trường - áo sơmi trắng váy xám.
Huh? Tôi ngồi bật dậy. Hình như tôi đã từng gặp người này ở đâu rồi thì phải… Ah! Đúng rồi, vào ngày đầu tiên đến đây, tôi có lướt qua ánh mắt nhìn chăm chăm vào Tịnh Y của cô ấy lẫn vào kệ sách cao nghệu. Là ai… Là ai ta?
Hình như là H… H… H gì gì đó thì phải, aizz H gì trời? Tôi vò đầu bứt tóc, điên tiết cố nhớ lại trong khi nheo mắt nhìn cô.
H… H… Ha….Hạ…
Trong lúc đầu tôi đang chơi trò ghép chữ, gắng nhớ lại từng ký tự thì cô bé đó chợt mở mắt. Tôi mở mắt, cô ấy cũng mở mắt, hai ánh mắt nhanh chóng chạm vào nhau.
Thấy ánh mắt lạ lẫm của tôi, cô chống tay đứng bật dậy như con lật đật, vội đến mức khiến cái kính vốn đã bị lệch nay lại “đáp đất” một cách không chủ ý luôn.
“E...E….Em xin lỗi!” Cô ấy luống cuống nói rồi vội vã ngồi thụp xuống, đưa tay lần mò trên sàn để tìm lại cái kính ngố của mình. Thấy cô loay hoay mãi chẳng tìm được kính, tôi nhanh bước xuống giường, chạy sang nhặt nó lên giúp:
“Của em đây!”
“C...C...Cảm ơn!” Nói rồi cô bé nhanh nhận lấy kính rồi phóng vụt ra ngoài bằng tốc độ ánh sáng, không kịp cho tôi hỏi tên luôn.
Tôi chớp chớp mắt nhìn theo mà lòng thì chả hiểu cái mô tê gì. Heh? Là sao?
Ngay khi hình ảnh bé nhỏ đó khuất sau cánh cửa, cô Trịnh không biết từ đâu đột nhiên bước vào, trên tay còn cầm cây thước nhịp nhịp nữa.
“Con bé đó tên là Hạ Thuần, nhỏ hơn An Vũ một tuổi nhưng tạm thời vẫn ở đây với chúng ta. Em ấy đã ở bên Tịnh Y suốt cả đêm. Đó là điều em muốn biết phải không?” Cô nói trong khi bước chậm rãi về phía tôi, nở nụ cười dịu dàng.
“Hihi… Vâng..” Tôi cũng cười với cô Trịnh, cảm thấy nụ cười đó có chút nguy hiểm…
“Nghe Ánh Nguyệt bảo em đi lạc vào rừng nên cả nhóm mới đi tìm, mau kể hết mọi thứ cho tôi nghe, nói thật thì pháp luật sẽ khoan hồng.” Cô ngày càng tiến đến gần tôi hơn, nụ cười trên môi cũng tươi roi rói và dĩ nhiên là cây thước bản to vẫn nhịp nhịp trên tay cô.
Tôi lùi vào mép giường của Tịnh Y, bèn rụt cổ lí nhí:
“Dạ… Chuyện là trên đường về… Em bỗng bắt gặp một con thỏ… Thấy nó dễ thương quá nên em… em… Em chạy theo nó và bị lạc ạ.”
“Em vì một con thỏ mà khiến cả nhóm phải rơi vào tình huống nguy hiểm? Em có biết là mọi người ai nấy đều rất lo lắng và đau buồn khi nghĩ là các em đã chết không? Lúc em trở về, nếu không phải Hạ Thuần nhanh trí ném hộp thịt vấy máu em ấy xuống để dụ bọn zombie ra xa thì bây giờ mấy đứa đã chết hết rồi.” Xong lại ngồi đối diện tôi, dùng ánh mắt nghiêm nghị như xoáy sâu vào trong tâm khảm khiến tôi khẽ rùng mình, cô nói tiếp: “Ánh Nguyệt, An Vũ và An Nhiên đều chọn hình phạt hai mươi roi, còn em. Giữa bị đánh hai mươi, à không, bốn mươi roi và phải ngủ sấp suốt một tuần và trực việc suốt một tháng thay cho tất cả mọi người, em chọn cái nào?”
Tôi nhìn cây thước to đùng trước mắt, bất giác đưa tay ôm lấy mông mình, im lặng một lúc rồi khẽ nuốt nước bọt, đáp:
“Em… Em… Mọi thứ là tự tay em gây ra, tại sao cô lại phạt họ chứ? Họ vốn không có lỗi mà!”
“Tôi hỏi: ‘Em chọn hình phạt nào?’” Giọng nói của cô bỗng trở nên cực kỳ đanh thép, gương mặt cũng trở nên cực kỳ đáng sợ.
Hic… Quả không hổ danh là đại ma đầu! Tôi sợ muốn rớt tim luôn rồi…
Sợ là sợ vậy thôi, chứ tôi hoàn toàn không muốn bộc lộ nó ra, bởi vì tôi thấy việc trách phạt này là hoàn toàn vô lý!
“Kh… Không công bằng! Người có lỗi chỉ có mình em! Cô bắt em chịu bốn mươi hay bốn trăm roi, trực nhật một tháng, một năm hay thậm chí là nhiều hơn em cũng chịu! Nhưng cô phạt luôn cả những người đã cứu em là không công bằng!” Trước lúc kịp nhận ra, tôi đã nghe giọng mình cứng rắn hơn bao giờ hết, dường như là hét lên trước mặt người phụ nữ đó.
Trầm mặc nhìn tôi khoảng một lúc lâu, cô Trịnh lại nhoài người kề sát mặt tôi, đáy mắt sáng lên tia nhàn nhạt mà khẽ nói:
“Bọn chúng vẫn có tội.”
“Họ có tội gì?” Tôi nép sát người vào giường Tịnh Y, giương mắt nhìn cô Trịnh, đúng hơn là trùm cuối của cái trường này.
“Không quan tâm đồng đội, để em lạc vào rừng sâu mà không biết, để mọi người trải qua một tuần trong lo âu. Em nói, tội đó nếu tôi không phạt, thì sau này sẽ có bao nhiêu học sinh lạc vào rừng giống em? Sẽ có bao nhiêu học sinh đi tìm rồi bị zombie xơi tái? Việc không quan tâm đến đồng đội có thể giết người và đem đến nỗi đau không thể đau hơn khi lúc em nhận ra, bạn bè của mình đã trở thành zombie mất rồi. Vốn ra ngoài là một việc đã hết sức nguy hiểm, giờ mọi người trong nhóm lại sơ sẩy để em đi lạc, em nghĩ họ sẽ thế nào nếu tìm không thấy em? Dĩ nhiên là với cái tính cứng đầu của bọn nhóc đó, chúng nhất định sẽ lùng sục đến khi tìm ra em hoặc THI THỂ của em rồi mới trở về mà không màng đến tính mạng. Em nghĩ thử xem, nếu bọn chúng cứ thế mà đi tìm em ngày này qua tháng nọ giữa rừng zombie thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Tôi nhìn cô một lúc lâu, xong lại khó nhọc cất tiếng nói:
“Họ sẽ… sẽ… Chết.”
Có một khoảng lặng nhấn chìm tiếng cuối cùng trong câu nói của tôi...
Giọng của cô Trịnh cũng chùng xuống:
“Đúng vậy… Chúng sẽ chết. Vì em, nên giờ chúng đã mang em trở về, chúng không hề chết. Và tôi đã có cơ hội trừng phạt sự lơ đễnh của chúng. Em nói xem, tôi trách phạt chúng là đúng hay sai? Là bất công như em nói hay là công bằng?” Cô nói rồi đứng dậy, khẽ ngồi xuống cạnh Băng Nhi, đưa tay vuốt nhẹ gò má hồng hào của cô ấy.
“Em…” Tôi đứng dậy, cúi gằm mặt nhìn sàn nhà, hai tay liên tục cọ vào nhau. Giờ tôi chẳng biết nên trả lời cô sao nữa… Rõ ràng người có lỗi là tôi, nhưng ba người kia lại phải vì tôi mà chịu phạt những hai mươi roi, rồi cả nét mặt nhăn nhó của Ánh Nguyệt nữa, nhất định chị ấy phải rất giận tôi… Nghe cô giải thích như vậy, tôi vừa muốn gật đầu đồng thuận, lại cảm thấy nó không công bằng nên đến cuối vẫn cứ do dự, không biết phải đáp lời thế nào…
“Được, em không nói tức là đồng ý, giờ em chọn hình phạt đi.” Cô lại nở nụ cười dịu dàng nhìn tôi, khẽ rút tay khỏi Trần Băng Nhi đang ngủ yên.
“Dạ… Em… Em chọn… Đánh bốn mươi roi ạ.” Do dự một lúc, tôi mới giở giọng lí nhí. Sở dĩ tôi chọn nó là vì tôi muốn chịu cảm giác ngủ sấp với nhóm Ánh Nguyệt, hi vọng làm như vậy sẽ khiến họ nguôi giận.
Cô nhìn tôi, cười hài lòng: “Tốt lắm, em mau đi theo tôi. Còn hình phạt của Tịnh Y và Băng Nhi thì tôi sẽ thi hành sau, bọn chúng bị thương nặng hơn tôi tưởng đấy!”
“Dạ…” Tôi gật đầu trong khi vẫn cúi gằm mặt, lặng bước theo bóng đôi giày cao gót của cô Trịnh, lúc ra khỏi phòng y tế còn gắng ngoáy đầu lại nhìn hai cô gái đang nằm trong đó.
Băng Nhi, Tịnh Y, tớ xin lỗi!
/47
|