“ Triều Lộ, bạn trai của em khiến anh bất ngờ”. Ở nhà ăn, Phương Uẩn Châu áp dụng phương pháp “ đi thẳng vào vấn đề”. Suốt buổi sáng kìm nén nghi ngờ, có lẽ đối với anh đó là cực hạn: “ Sau anh mới nhớ, ở hiện trường đi bộ lần trước anh đã từng gặp qua anh ấy đúng không? Hai người…Là sau lần ấy hai người mới biết nhau à?”.
“ Duyên phận của em và anh ấy theo anh nghĩ là do trùng hợp?”. Triều Lộ trả lời: “ Em biết cái mà anh gọi là bất ngờ ám chỉ điều gì. Thẳng thắn mà nói, em và anh ấy ở cùng một chỗ với nhau, đối với em đó không phải là điều không bất ngờ. Em cũng đâu biết trước mình sẽ yêu một người tàn tật”.
“ Yêu? Từ này em nói dễ dàng như vậy sao?”.
“ Đúng vậy, em yêu anh ấy”. Cô đón nhận ánh mắt của Phương Uẩn Châu: “ Nhưng để nói đến ‘dễ dàng’ thì không phải là toàn bộ sự thật. Với em, để yêu anh ấy thật dễ dàng, thừa nhận mình yêu anh ấy cũng là chuyện dễ dàng, em đã phải mất rất nhiều thời gian. Ý định của anh không phải em không nhìn ra nhưng sẽ không đủ làm cho em dao động trong việc quyết tâm ở bên anh ấy”. Giọng nói của cô nhẹ nhàng và nghiêm trang: “ Em thực sự rất nghiêm túc”.
Phương Uẩn Châu cười khẽ mang theo ý tứ hàm xúc: “ Nếu em thật sự toàn tâm toàn ý đón nhận anh ấy thì ngày hôm qua khi gặp anh, em đã không hoảng hốt lo sợ như vậy”.
Triều Lộ thản nhiên đáp: “ Vậy anh xem, bây giờ trước mặt anh, em còn hoảng sợ nữa không, còn che che giấu giấu gì nữa không?”
“ Triều Lộ, anh ấy tàn phế không nhẹ, chăm sóc anh ấy sẽ trở thành gánh nặng lớn đối với em”.
“ Ai nói nhất định em phải chăm sóc cho anh ấy? Em còn đang hi vọng được anh ấy chăm sóc cả đời”
Phương Uẩn Châu mở to mắt: “ Cả đời”.
Triều Lộ lúc này mới thấy hơi xấu hổ. Dù sao, cô và Chử Vân Hành còn chưa trao đổi với nhau về vấn đề “ cả đời” nhưng khi đối mặt với thái độ sắc bén của Phương Uẩn Châu, cô đành miễn cưỡng đáp: “ Đúng vậy, có gì mà không thể”.
Ngữ khí của Phương Uẩn Châu chợt trở nên thay đổi: “ Triều Lộ, căn bản do em chưa hiểu, trong gia đình có một thành viên bị tàn tật sẽ trở nên rất hoàn cảnh. Cuộc sống không đơn giản như em suy tính đâu”.
“ Vậy sao?”. Cô nhún vai: “ Nếu vậy, trước hết em phải thích nghi dần với việc bên mình có một người bạn trai bị tàn tật. Em không thể nói rằng em sẽ làm tốt nhưng chắc chắn em sẽ thích nghi được”.
Phương Uẩn Châu nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin: “ Anh từng cảm thấy việc mình kết hôn rồi ly hôn có rất nhiều thiếu sót. Bây giờ anh đã không còn xứng đáng với em, cho nên anh thường khuyên chính mình chỉ nên đứng ở vị trí của một người bạn quan tâm đến em, không nên hy vọng xa vời nữa. Nếu em có thể tìm được một người xứng đáng, anh sẽ tự nguyện tránh xa, tán đồng và chúc phúc cho em. Nhưng Triều Lộ, em làm cho anh …”
“ Anh muốn nói gì?”. Triều Lộ chặn lời Phương Uẩn Châu, đồng thời làm động tác tay mang ý ‘ dừng lại’. “ Em đã làm anh quá thất vọng? Không cần thiết, anh không phải là người thân của em nên không cần báo cáo với em là anh đã kỳ vọng như thế nào. Cho dù chúng ta xem nhau như bằng hữu, em vẫn không thể đáp ứng hay phải chịu trách nhiệm trước sự kỳ vọng của anh. Em khiến anh ‘đau lòng’? Vậy thì càng không được. Anh không cần phải hàng ngày vui sướng hay lo lắng cho em. Nếu chúng ta nói rằng mọi người trên thế giới này không có thành kiến về bất hạnh của anh ấy thì em nghĩ, em và anh ấy yêu nhau sẽ càng thêm thú vị. Uẩn Châu, thẳng thắn ra thì lý do em muốn nói chuyện với anh về tình yêu của em đó là vấn đề hoàn toàn riêng tư. Lý do lớn nhất chỉ vì em thật sự không cam lòng – Em không cam lòng khi mối quan hệ giữa em và anh ấy bị cho là sai lầm, cho rằng em mê muội còn anh ấy thì có cảm giác như nhặt được món hời. Khi lựa chọn anh ấy, đầu óc em vô cùng tỉnh táo. Mà em gặp anh ấy không phải do số mệnh tùy tiện. Bọn em lúc ấy…”. Triều Lộ bỗng nhớ tới câu nói của Chử Vân Hành: “ Tình yêu đạt được nếu không dựa vào sự theo đuổi thì sẽ do sự hấp dẫn lẫn nhau”, cô liền nở nụ cười. “Đúng vậy, đó là sự hấp dẫn lẫn nhau, tự nhiên phát sinh nhưng có một chút cố tình. Bởi vì có ấn tượng tốt về nhau nên sau này càng cố gắng để bản thân đáng yêu hơn trong mắt của nhau. Và đây là mối quan hệ thực sự giữa em và anh ấy”.
Triều Lộ nắm hai tay, hơi nghiêng người về phía sau: “ Vấn đề xứng hay không xứng với ai, em không hứng thú. Từ bé đến giờ em đã phải trải qua vấn đề đó tương đối nhiều. Anh hẳn biết đối với chuyện ấy em căm ghét đến tận xương tủy như thế nào. Bên này thêm vào, bên kia giảm đi…Hai bên phải cân đo đong đếm xem nhiều hay ít. Cái gì? Ba ngồi tù à? Ba mang tội à? …”. Cô lắc đầu: “ Ha ha, cứ để họ tính toán đi, em không để ý. May mà em và Chử Vân Hành không quan tâm đến mưu tính – Chung quy lại thì việc bọn em đến với nhau mới là yếu tố quan trọng nhất”.
Lúc này, nhân viên phục vụ mang thức ăn đặt lên bàn. Phương Uẩn Châu dường như còn muốn nói gì đó, mà Triều Lộ đã cúi đầu xuống ăn. Anh đành ngậm miệng, hồi lâu mới cầm thìa lên, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
“ Anh là cấp trên của em. Bởi vậy mà trước kia anh chủ động trả tiền, em không từ chối. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng nên nhường để em mời anh chứ. Trong lòng em sẽ cảm thấy thoải mái hơn”. Khi nhân viên phục vụ mang hóa đơn đến, Triều Lộ liền giành trả tiền. Món thịt nướng được cô ăn sạch sẽ. Hôm nay được nói hết những điều mình nghĩ, cô cảm thấy ăn uống ngon miệng hơn.
Phương Uẩn Châu xấu hổ cười: “ Không cần tính toán rõ ràng như vậy”.
Triều Lộ cho tiền thừa vào ví, không ngẩng đầu lên: “ Em không có ý đấy. Mình đi thôi”.
Trở về văn phòng, cô bỗng nhiên muốn được nghe giọng của Chử Vân Hành. Nhìn thời gian hẳn anh vẫn đang trong giờ nghỉ trưa. Cô nhẹ nhàng “ alo”, giọng nói êm ái đến chính cô cũng không nhận ra. Phương Uẩn Châu nhìn cô chăm chú rồi xoay người vào phòng làm việc.
“ Triều Lộ, em có ổn không? Em…em còn đau không?”.
Mặt cô nhất thời ửng hồng: “ Em đang ở văn phòng”. Cô hạ giọng đến mức thấp nhất.
Đầu dây bên kia Chử Vân Hành cười lớn.
“ Vân Hành, chỉ là em nhớ anh”. Cô bắt đầu nhìn chiếc vòng trên tay.
Bên kia, Vân Hành bỗng trầm mặc: “ Thật sự là không có chuyện gì xảy ra sao?”.
“ Không có”. Cô không hiểu ý tứ trong lời anh.
“ Anh đã lo lắng, lo rằng hôm qua sếp em biết được chuyện của chúng ta sẽ gây bất lợi. Anh ta…anh ta không nói gì chứ?”.
“ Anh ấy không nói gì cả”. Cô tiện tay cầm chiếc bút lên xoay.
“ Vậy thì tốt rồi”.
“ Nếu có nói cũng không sao hết. Có lẽ ít người biết thì càng đỡ phức tạp, nếu đã biết cũng không sao. Những điều em nói có thể…làm tổn thương anh nhưng em vẫn muốn nói ra sự thật”.
“ Anh thích em nói thật”. Anh chần chừ hỏi cô: “ Triều Lộ, người kia...Tony thích em đúng không?”.
Cô dừng xoay bút: “ Anh thực sự thẳng thắn khi hỏi em điều ấy, không giống anh chút nào”.
Anh cười: “ Em nghĩ anh nên tỏ thái độ ghen tuông à?”.
“ Nếu em đối tốt với người đàn ông khác, anh nên ghen. Còn nếu người khác có biểu hiện thật sự quan tâm đến bạn gái anh, anh nên thấy tự hào. Lúc đó chứng minh rằng mắt nhìn của anh rất tốt”.
“ Tự hào đã bị sợ hãi đánh chạy”. Giọng anh có chút tự trào: “ Triều Lộ, anh sợ là bên cạnh em đầy những thanh niên trẻ tuổi tài cao”. Nửa câu sau anh nói mang theo ý trêu đùa và xem xét cặn kẽ còn có ý không nghiêm túc.
Triều Lộ nghiêng đầu suy nghĩ, thay đổi tay cầm điện thoại: “ Em sẽ giúp anh đánh bật ‘sợ hãi’, còn ‘ tự hào’ thì có thể quay lại”.
“ Có thể?”. Anh cười hài lòng: “ Có bạn gái tốt như vậy không tự hào mới lạ”.
Anh chuyển sang nhiều chuyện khác, cô vui vẻ nghe theo: “ Đúng rồi, sáng nay anh nói ở trường anh hoa sen đang nở. Thứ bảy em sẽ đến nhà anh, nấu cơm trưa xong anh đưa em đến trường đi dạo nhé”.
“ Được, đúng rồi…Không bằng tuần này chúng ta không cần nấu cơm. Nếu em không ngại thì chúng ta đến thẳng căn tin trường, đơn giản để tiết kiệm thời gian”. Qua điện thoại có thể thấy vẻ mặt mang theo ý cười của anh: “ Có thể có nhiều thời gian để cùng em nói chuyện, để được ngắm em nhiều hơn”.
“ Được”. Rõ ràng câu nói nghe thực buồn nôn nhưng chỉ cần là lời trong miệng anh nói ra, Triều Lộ đều cảm thấy dễ nghe. Không có cách nào khác, cô đã bị anh mê hoặc.
“ Anh phải lên lớp rồi, em cũng phải làm việc đúng không. Cúp máy nhé?”
“ Vâng”.
Cô chờ anh gác máy trước nhưng điện thoại vẫn chưa ngắt. Cô và anh đồng thời cùng “ a lô”, sau đó cả hai đều cười.
“ Em cúp máy trước đi”. Quả nhiên anh chưa buông máy mà đang chờ cô chủ động tắt điện thoại.
Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, lòng cô lại thấy thật sự ấm áp. Cho đến khi câu chuyện đã chấm dứt từ lâu, tâm trạng cô vẫn rất ngọt ngào.
Sau khi về đến nhà, không ngoài dự đoán, cô gặp phải sự tra hỏi của mẹ. Nghe xong nửa ngày cô mới hiểu ra vấn đề quan trọng mà mẹ cô úp mở lo lắng tối qua.
Bà Hạ Nhị Lan hỏi như thế này: “ Con có phát hiện ra Tiểu Chử có vấn đề gì khác không?”.
Triều Lộ tuy hiểu chính xác ý tứ trong câu hỏi của bà nhưng đương nhiên ngay từ đầu cô không muốn nói thẳng mình và Chử Vân Hành đã tiến triển đến mức ấy, cho nên mới tránh nặng tìm nhẹ cộng thêm vuốt mông ngựa: “ Ngoại trừ việc Vân Hành vận động không được thuận tiện thì không có gì là không tốt. Ánh mắt của mẹ thật lợi hại, con nên sớm tin tưởng cái nhìn rất tốt của mẹ mới phải”.
“ Mắt nhìn tốt mấy nếu có vấn đề vẫn không thể nhận ra”. Bà Hạ Nhị Lan thở dài.
Triều Lộ nghẹn cười nói: “ Mẹ, tự con thấy tốt là được rồi”.
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, bà Hạ Nhị Lan “ hả” một tiếng, kịp thời phản ứng, cấu nhẹ vào eo cô mắng: “ Được, con cố tình trêu mẹ phải không? Mẹ nói rồi mà, nhìn bộ dạng con vừa bước vào cửa…Khụ, khụ, rốt cục là như thế nào?”.
“ Con không biết”. Cô cúi đầu, di chân xuống nền nhà.
“ Con muốn mẹ chết vì sốt ruột à?”.
“ Mẹ”. Triều Lộ biết không thể gạt được bà nên đành đầu hàng: “ Mẹ không giận con à. Thường thì cha mẹ biết chuyện như vậy của con gái không thấy tức giận sao?”
“ Nói vậy, con và cậu ấy thật sự đã…?”
“ Vâng”.
“ Không phải cậu ấy ép buộc con?”
“ Sao anh ấy làm thế được”. Triều Lộ vừa nghe thế vội vàng biện hộ cho Chử Vân Hành: “ Là con gần như câu dẫn anh ấy”. Bình tĩnh xem xét thì cô không cố ý muốn làm như thế. Kinh nghiệm của cô về phương diện này bằng không. Cô đâu biết một người đàn ông và một người đàn bà dưới một bầu không khí lại dễ dàng bốc cháy.
“ Tốt lắm, chuyện xảy ra rồi cũng tốt. Nếu con và một người bình thường nói chuyện yêu đương, mẹ sẽ không ủng hộ nhanh đến thế. Chỉ vì mẹ không yên lòng về cơ thể của Tiểu Chử. Là một người mẹ, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc cả đời. Muốn suốt đời hạnh phúc thì cuộc sống hôn nhân rất quan trọng”. Câu nói khá rõ ràng, bà Hạ Nhị Lan vội vàng hỏi thêm: “ Cho nên kết quả cuối cùng thế nào?”. Bà thận trọng chăm chú nhìn nét mặt con gái.
Nụ cười của Triều Lộ đã nói lên tất cả.
“ Duyên phận của em và anh ấy theo anh nghĩ là do trùng hợp?”. Triều Lộ trả lời: “ Em biết cái mà anh gọi là bất ngờ ám chỉ điều gì. Thẳng thắn mà nói, em và anh ấy ở cùng một chỗ với nhau, đối với em đó không phải là điều không bất ngờ. Em cũng đâu biết trước mình sẽ yêu một người tàn tật”.
“ Yêu? Từ này em nói dễ dàng như vậy sao?”.
“ Đúng vậy, em yêu anh ấy”. Cô đón nhận ánh mắt của Phương Uẩn Châu: “ Nhưng để nói đến ‘dễ dàng’ thì không phải là toàn bộ sự thật. Với em, để yêu anh ấy thật dễ dàng, thừa nhận mình yêu anh ấy cũng là chuyện dễ dàng, em đã phải mất rất nhiều thời gian. Ý định của anh không phải em không nhìn ra nhưng sẽ không đủ làm cho em dao động trong việc quyết tâm ở bên anh ấy”. Giọng nói của cô nhẹ nhàng và nghiêm trang: “ Em thực sự rất nghiêm túc”.
Phương Uẩn Châu cười khẽ mang theo ý tứ hàm xúc: “ Nếu em thật sự toàn tâm toàn ý đón nhận anh ấy thì ngày hôm qua khi gặp anh, em đã không hoảng hốt lo sợ như vậy”.
Triều Lộ thản nhiên đáp: “ Vậy anh xem, bây giờ trước mặt anh, em còn hoảng sợ nữa không, còn che che giấu giấu gì nữa không?”
“ Triều Lộ, anh ấy tàn phế không nhẹ, chăm sóc anh ấy sẽ trở thành gánh nặng lớn đối với em”.
“ Ai nói nhất định em phải chăm sóc cho anh ấy? Em còn đang hi vọng được anh ấy chăm sóc cả đời”
Phương Uẩn Châu mở to mắt: “ Cả đời”.
Triều Lộ lúc này mới thấy hơi xấu hổ. Dù sao, cô và Chử Vân Hành còn chưa trao đổi với nhau về vấn đề “ cả đời” nhưng khi đối mặt với thái độ sắc bén của Phương Uẩn Châu, cô đành miễn cưỡng đáp: “ Đúng vậy, có gì mà không thể”.
Ngữ khí của Phương Uẩn Châu chợt trở nên thay đổi: “ Triều Lộ, căn bản do em chưa hiểu, trong gia đình có một thành viên bị tàn tật sẽ trở nên rất hoàn cảnh. Cuộc sống không đơn giản như em suy tính đâu”.
“ Vậy sao?”. Cô nhún vai: “ Nếu vậy, trước hết em phải thích nghi dần với việc bên mình có một người bạn trai bị tàn tật. Em không thể nói rằng em sẽ làm tốt nhưng chắc chắn em sẽ thích nghi được”.
Phương Uẩn Châu nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin: “ Anh từng cảm thấy việc mình kết hôn rồi ly hôn có rất nhiều thiếu sót. Bây giờ anh đã không còn xứng đáng với em, cho nên anh thường khuyên chính mình chỉ nên đứng ở vị trí của một người bạn quan tâm đến em, không nên hy vọng xa vời nữa. Nếu em có thể tìm được một người xứng đáng, anh sẽ tự nguyện tránh xa, tán đồng và chúc phúc cho em. Nhưng Triều Lộ, em làm cho anh …”
“ Anh muốn nói gì?”. Triều Lộ chặn lời Phương Uẩn Châu, đồng thời làm động tác tay mang ý ‘ dừng lại’. “ Em đã làm anh quá thất vọng? Không cần thiết, anh không phải là người thân của em nên không cần báo cáo với em là anh đã kỳ vọng như thế nào. Cho dù chúng ta xem nhau như bằng hữu, em vẫn không thể đáp ứng hay phải chịu trách nhiệm trước sự kỳ vọng của anh. Em khiến anh ‘đau lòng’? Vậy thì càng không được. Anh không cần phải hàng ngày vui sướng hay lo lắng cho em. Nếu chúng ta nói rằng mọi người trên thế giới này không có thành kiến về bất hạnh của anh ấy thì em nghĩ, em và anh ấy yêu nhau sẽ càng thêm thú vị. Uẩn Châu, thẳng thắn ra thì lý do em muốn nói chuyện với anh về tình yêu của em đó là vấn đề hoàn toàn riêng tư. Lý do lớn nhất chỉ vì em thật sự không cam lòng – Em không cam lòng khi mối quan hệ giữa em và anh ấy bị cho là sai lầm, cho rằng em mê muội còn anh ấy thì có cảm giác như nhặt được món hời. Khi lựa chọn anh ấy, đầu óc em vô cùng tỉnh táo. Mà em gặp anh ấy không phải do số mệnh tùy tiện. Bọn em lúc ấy…”. Triều Lộ bỗng nhớ tới câu nói của Chử Vân Hành: “ Tình yêu đạt được nếu không dựa vào sự theo đuổi thì sẽ do sự hấp dẫn lẫn nhau”, cô liền nở nụ cười. “Đúng vậy, đó là sự hấp dẫn lẫn nhau, tự nhiên phát sinh nhưng có một chút cố tình. Bởi vì có ấn tượng tốt về nhau nên sau này càng cố gắng để bản thân đáng yêu hơn trong mắt của nhau. Và đây là mối quan hệ thực sự giữa em và anh ấy”.
Triều Lộ nắm hai tay, hơi nghiêng người về phía sau: “ Vấn đề xứng hay không xứng với ai, em không hứng thú. Từ bé đến giờ em đã phải trải qua vấn đề đó tương đối nhiều. Anh hẳn biết đối với chuyện ấy em căm ghét đến tận xương tủy như thế nào. Bên này thêm vào, bên kia giảm đi…Hai bên phải cân đo đong đếm xem nhiều hay ít. Cái gì? Ba ngồi tù à? Ba mang tội à? …”. Cô lắc đầu: “ Ha ha, cứ để họ tính toán đi, em không để ý. May mà em và Chử Vân Hành không quan tâm đến mưu tính – Chung quy lại thì việc bọn em đến với nhau mới là yếu tố quan trọng nhất”.
Lúc này, nhân viên phục vụ mang thức ăn đặt lên bàn. Phương Uẩn Châu dường như còn muốn nói gì đó, mà Triều Lộ đã cúi đầu xuống ăn. Anh đành ngậm miệng, hồi lâu mới cầm thìa lên, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
“ Anh là cấp trên của em. Bởi vậy mà trước kia anh chủ động trả tiền, em không từ chối. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng nên nhường để em mời anh chứ. Trong lòng em sẽ cảm thấy thoải mái hơn”. Khi nhân viên phục vụ mang hóa đơn đến, Triều Lộ liền giành trả tiền. Món thịt nướng được cô ăn sạch sẽ. Hôm nay được nói hết những điều mình nghĩ, cô cảm thấy ăn uống ngon miệng hơn.
Phương Uẩn Châu xấu hổ cười: “ Không cần tính toán rõ ràng như vậy”.
Triều Lộ cho tiền thừa vào ví, không ngẩng đầu lên: “ Em không có ý đấy. Mình đi thôi”.
Trở về văn phòng, cô bỗng nhiên muốn được nghe giọng của Chử Vân Hành. Nhìn thời gian hẳn anh vẫn đang trong giờ nghỉ trưa. Cô nhẹ nhàng “ alo”, giọng nói êm ái đến chính cô cũng không nhận ra. Phương Uẩn Châu nhìn cô chăm chú rồi xoay người vào phòng làm việc.
“ Triều Lộ, em có ổn không? Em…em còn đau không?”.
Mặt cô nhất thời ửng hồng: “ Em đang ở văn phòng”. Cô hạ giọng đến mức thấp nhất.
Đầu dây bên kia Chử Vân Hành cười lớn.
“ Vân Hành, chỉ là em nhớ anh”. Cô bắt đầu nhìn chiếc vòng trên tay.
Bên kia, Vân Hành bỗng trầm mặc: “ Thật sự là không có chuyện gì xảy ra sao?”.
“ Không có”. Cô không hiểu ý tứ trong lời anh.
“ Anh đã lo lắng, lo rằng hôm qua sếp em biết được chuyện của chúng ta sẽ gây bất lợi. Anh ta…anh ta không nói gì chứ?”.
“ Anh ấy không nói gì cả”. Cô tiện tay cầm chiếc bút lên xoay.
“ Vậy thì tốt rồi”.
“ Nếu có nói cũng không sao hết. Có lẽ ít người biết thì càng đỡ phức tạp, nếu đã biết cũng không sao. Những điều em nói có thể…làm tổn thương anh nhưng em vẫn muốn nói ra sự thật”.
“ Anh thích em nói thật”. Anh chần chừ hỏi cô: “ Triều Lộ, người kia...Tony thích em đúng không?”.
Cô dừng xoay bút: “ Anh thực sự thẳng thắn khi hỏi em điều ấy, không giống anh chút nào”.
Anh cười: “ Em nghĩ anh nên tỏ thái độ ghen tuông à?”.
“ Nếu em đối tốt với người đàn ông khác, anh nên ghen. Còn nếu người khác có biểu hiện thật sự quan tâm đến bạn gái anh, anh nên thấy tự hào. Lúc đó chứng minh rằng mắt nhìn của anh rất tốt”.
“ Tự hào đã bị sợ hãi đánh chạy”. Giọng anh có chút tự trào: “ Triều Lộ, anh sợ là bên cạnh em đầy những thanh niên trẻ tuổi tài cao”. Nửa câu sau anh nói mang theo ý trêu đùa và xem xét cặn kẽ còn có ý không nghiêm túc.
Triều Lộ nghiêng đầu suy nghĩ, thay đổi tay cầm điện thoại: “ Em sẽ giúp anh đánh bật ‘sợ hãi’, còn ‘ tự hào’ thì có thể quay lại”.
“ Có thể?”. Anh cười hài lòng: “ Có bạn gái tốt như vậy không tự hào mới lạ”.
Anh chuyển sang nhiều chuyện khác, cô vui vẻ nghe theo: “ Đúng rồi, sáng nay anh nói ở trường anh hoa sen đang nở. Thứ bảy em sẽ đến nhà anh, nấu cơm trưa xong anh đưa em đến trường đi dạo nhé”.
“ Được, đúng rồi…Không bằng tuần này chúng ta không cần nấu cơm. Nếu em không ngại thì chúng ta đến thẳng căn tin trường, đơn giản để tiết kiệm thời gian”. Qua điện thoại có thể thấy vẻ mặt mang theo ý cười của anh: “ Có thể có nhiều thời gian để cùng em nói chuyện, để được ngắm em nhiều hơn”.
“ Được”. Rõ ràng câu nói nghe thực buồn nôn nhưng chỉ cần là lời trong miệng anh nói ra, Triều Lộ đều cảm thấy dễ nghe. Không có cách nào khác, cô đã bị anh mê hoặc.
“ Anh phải lên lớp rồi, em cũng phải làm việc đúng không. Cúp máy nhé?”
“ Vâng”.
Cô chờ anh gác máy trước nhưng điện thoại vẫn chưa ngắt. Cô và anh đồng thời cùng “ a lô”, sau đó cả hai đều cười.
“ Em cúp máy trước đi”. Quả nhiên anh chưa buông máy mà đang chờ cô chủ động tắt điện thoại.
Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, lòng cô lại thấy thật sự ấm áp. Cho đến khi câu chuyện đã chấm dứt từ lâu, tâm trạng cô vẫn rất ngọt ngào.
Sau khi về đến nhà, không ngoài dự đoán, cô gặp phải sự tra hỏi của mẹ. Nghe xong nửa ngày cô mới hiểu ra vấn đề quan trọng mà mẹ cô úp mở lo lắng tối qua.
Bà Hạ Nhị Lan hỏi như thế này: “ Con có phát hiện ra Tiểu Chử có vấn đề gì khác không?”.
Triều Lộ tuy hiểu chính xác ý tứ trong câu hỏi của bà nhưng đương nhiên ngay từ đầu cô không muốn nói thẳng mình và Chử Vân Hành đã tiến triển đến mức ấy, cho nên mới tránh nặng tìm nhẹ cộng thêm vuốt mông ngựa: “ Ngoại trừ việc Vân Hành vận động không được thuận tiện thì không có gì là không tốt. Ánh mắt của mẹ thật lợi hại, con nên sớm tin tưởng cái nhìn rất tốt của mẹ mới phải”.
“ Mắt nhìn tốt mấy nếu có vấn đề vẫn không thể nhận ra”. Bà Hạ Nhị Lan thở dài.
Triều Lộ nghẹn cười nói: “ Mẹ, tự con thấy tốt là được rồi”.
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, bà Hạ Nhị Lan “ hả” một tiếng, kịp thời phản ứng, cấu nhẹ vào eo cô mắng: “ Được, con cố tình trêu mẹ phải không? Mẹ nói rồi mà, nhìn bộ dạng con vừa bước vào cửa…Khụ, khụ, rốt cục là như thế nào?”.
“ Con không biết”. Cô cúi đầu, di chân xuống nền nhà.
“ Con muốn mẹ chết vì sốt ruột à?”.
“ Mẹ”. Triều Lộ biết không thể gạt được bà nên đành đầu hàng: “ Mẹ không giận con à. Thường thì cha mẹ biết chuyện như vậy của con gái không thấy tức giận sao?”
“ Nói vậy, con và cậu ấy thật sự đã…?”
“ Vâng”.
“ Không phải cậu ấy ép buộc con?”
“ Sao anh ấy làm thế được”. Triều Lộ vừa nghe thế vội vàng biện hộ cho Chử Vân Hành: “ Là con gần như câu dẫn anh ấy”. Bình tĩnh xem xét thì cô không cố ý muốn làm như thế. Kinh nghiệm của cô về phương diện này bằng không. Cô đâu biết một người đàn ông và một người đàn bà dưới một bầu không khí lại dễ dàng bốc cháy.
“ Tốt lắm, chuyện xảy ra rồi cũng tốt. Nếu con và một người bình thường nói chuyện yêu đương, mẹ sẽ không ủng hộ nhanh đến thế. Chỉ vì mẹ không yên lòng về cơ thể của Tiểu Chử. Là một người mẹ, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc cả đời. Muốn suốt đời hạnh phúc thì cuộc sống hôn nhân rất quan trọng”. Câu nói khá rõ ràng, bà Hạ Nhị Lan vội vàng hỏi thêm: “ Cho nên kết quả cuối cùng thế nào?”. Bà thận trọng chăm chú nhìn nét mặt con gái.
Nụ cười của Triều Lộ đã nói lên tất cả.
/44
|