Ăn sáng xong, Triều Lộ và Chử Vân Hành quay lại phòng ngủ, nhìn giường chiếu hỗn độn, không hẹn mà cả hai cùng cười phá lên, trên mặt tràn ngập sự ngọt ngào và ngượng ngùng. Triều Lộ ôm lấy cổ Chử Vân Hành, nhìn sâu vào mắt anh, không nói câu gì. Cô từng nghĩ, con gái khi trải qua đêm đầu tiên dù sao vẫn có chút do dự, lo được lo mất. Khi anh tiến vào cơ thể cô, cô mới biết từ trước đến nay chưa có loại đau đớn nào lạ lẫm như vậy. Rõ ràng nỗi đau ấy nhắc nhở cô đang mất đi thứ gì nhưng trong lòng cô không một chút sợ hãi hay do dự, chỉ cảm thấy vinh quang và hạnh phúc. Cô làm cho anh càng khăng khít chặt chẽ hơn, càng tham lam hưởng thụ nhau hơn, khi thì mơn trớn thô bạo, khi thì mềm mại dịu dàng – Đem mình cho anh, đối với cô đây là một việc hết sức tự nhiên và đẹp đẽ, cũng không có gì đáng phải xấu hổ. Thời khắc ấy, cô chỉ muốn được yêu thương bởi người đàn ông mà mình mê đắm.
Anh rốt cuộc không nhịn được, ném chiếc nạng và ôm cô mãnh liệt. Cánh tay phải của anh mạnh mẽ cường tráng, cánh tay trái tuy rằng vô lực nhưng cũng dốc toàn sức ôm chặt hông cô. Triều Lộ ôm lấy anh, một tay kéo tay trái của Chử Vân Hành, giúp anh dán sát vào eo mình. Nụ hôn như mưa dần dần ngừng lại và mềm mại nhẹ nhàng hơn.
Rất lâu sau, anh mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cô, ánh mắt vẫn chưa phai mờ sức nóng. “ Triều Lộ, anh có vật này muốn tặng cho em”.
Ánh mắt cô như đứa trẻ chờ mong đươc nhận quà. Một tay anh nắm chặt tay cô, một tay dò tìm chiếc nạng vừa bị ném xuống đất. Sau đó, anh đi đến chiếc tủ đầu giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, điều chỉnh tư thế đứng thẳng một chút. Chiếc hộp hình tứ phương, tuy anh có thể vừa chống nạng vừa cầm chiếc hộp. Nhưng làm vậy có vẻ khiến anh rất khó giữ nạng và sử dụng sức lực. Vì vậy, anh cẩn thận chống nạng xuống đất để có thể bỏ ít lực hơn. Ngày thường anh đi vốn rất chậm, phần eo bị ném khi đặc biệt dùng sức.
Triều Lộ thấy anh đi ba bước như vậy vội tới gần đỡ anh ngồi xuống: “ Em đến đây, anh có biết là em rất lo cho anh không?”.
Anh cười: “ Đừng sợ, lực thăng bằng của anh rất mạnh, không ngã được đâu”.
Triều Lộ không nói cho anh biết, cô không chỉ lo lắng anh bị ngã mà cô còn đau lòng đến cực điểm khi tận mắt nhìn thấy anh di chuyển vài bước ngắn ngủn rất vất vả.
Anh đem chiếc hộp đặt vào tay cô: “ Hôm qua anh đã định đưa cho em…”.
Là gì vậy? Là cái gì cũng được, sau khi xác định mối quan hệ, đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho cô. Cô trịnh trọng mở nắp hộp, bên trong là một chiếc vòng tay làm bằng ngọc lưu ly. Bộ phận chính là viên ngọc trai hình quả dưa trong suốt màu lục, đôi chỗ được ngăn cách bởi những viên ngọc màu hồng phấn. Trên dây còn rủ xuống một mảnh lá sen nhỏ bằng ngọc thạch cùng đài sen bằng bạc. Toàn bộ chiếc dây được phối màu tươi sáng nhưng không làm mất đi vẻ thanh nhã, làm cho người ta liên tưởng đến hồ sen tuyệt đẹp, rất thích hợp để đeo mùa này.
“ Anh không dùng móc khóa mà sử dụng dây đàn hồi, bởi vì…”. Anh đưa tay giữ chiếc vòng, ánh mắt chứa chan tình yêu ấm áp và vui vẻ. “ Nếu dùng móc khóa anh sẽ không có cách nào đeo vào được cho em”.
Đợi một chút – Cô kịp phản ứng: “ Anh nói chiếc vòng này do chính anh xỏ à?”.
“ Ừ”.
“ Rất khó đấy”.
“ Không khó”. Anh thản nhiên nói: “ Em đưa tay cho anh”.
Cô ngây ngốc giơ tay, anh nắm lấy chiếc vòng xỏ vào, bao phủ lấy cổ tay trắng nõn của cô. Anh cười hài lòng, giơ tay cô lên, hôn nhẹ vào cổ tay: “ Em thật đẹp”.
“ Vân Hành”…Hạnh phúc mau chóng qua đi. Vừa nghĩ tới lời anh nói, lẽ ra ngày hôm qua anh sẽ đưa chiếc vòng cho cô thì cô lại thấy đau lòng và hối hận không thôi. Nếu anh không thể thông cảm cho cô, nếu anh không độ lượng với cô như vậy thì cô đã suýt nữa làm mất đi tâm ý đáng quý của anh. Khi anh kích động đi từ ngoại ô đến trung tâm thành phố để tìm cô. Trên đường đi, khi mang theo món quà tự làm, nhất định anh đã tưởng tượng rất nhiều đến cảm xúc khi cô đeo nó. Nhưng cô đáp lại anh là sự che dấu thân phận. Trái tim anh đã bị cô làm tổn thương và phản bội. Anh còn an ủi cô và nói rằng: “ Không sao”, “ Xin lỗi”, nói là do anh không tốt, là do anh không cho cô có đủ thời gian để tự chấp nhận bạn trai là người tàn tật – Vân Hành, Vân Hành. Cô kề sát mặt vào chiếc vòng ngọc hơi lạnh kia, nước mắt tuôn trào.
“ Triều Lộ, đừng khóc. Anh có thể đoán được em đang nghĩ gì”. Anh kéo cô lại gần, lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “ Anh không buồn, thật sự anh đã không buồn. Cho nên em đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt ấy. Những ngày chúng ta sống cùng nhau còn rất dài, còn rất nhiều vấn đề cần phải đối mặt. Nếu chuyện này khiến em khóc, anh sẽ thấy đau lòng hơn. Đừng để anh cảm thấy tội lỗi, được chứ?”.
“ Anh có lỗi gì đâu. Anh tốt như vậy mà”.
“ Đúng, anh không có lỗi. Anh chỉ khuyết tật về thể chất nhưng có đủ điều kiện để yêu em. Tình yêu là quyền lợi tự nhiên, chỉ cần em tự nguyện, em có thể chọn lựa sự không hoàn hảo này. Em đồng ý đúng không? Cho dù anh chỉ vận động bằng một nửa cơ thể?”.
“ Đúng vậy, là em nguyện ý”. Cô đương nhiên nguyện ý. Cô nên sớm biết mình đã nhặt được bảo bối. Dĩ nhiên, anh không được toàn mỹ, chỉ là bỏ qua cơ thể khuyết tật, cái gì ở anh cũng đều tốt đẹp. Không, không. Cô không có đủ khả năng để mơ ước đến một người bạn trai tốt hơn, cô không thể tham lam như vậy.
Anh khăng khăng muốn đem ra giường đêm qua đi giặt, nét mặt tỏ ra không để cô thương lượng. Anh cầm chiếc ra giường ngẩn ngơ nhìn vệt máu nho nhỏ rồi mới đem ngâm vào chậu.
Tuy là mùa hè nhưng anh không trải chiếu trúc hay chiếu cỏ mà trải một tấm lụa tơ tằm. Triều Lộ cố ý trêu anh: “ Phong cách tư bản chủ nghĩa rất thanh lịch”. Anh nghiêm túc trả lời: “ Cơ thể đã như vậy, không dám để nó trở nên mục nát”. Cô ngẫm nghĩ liền hiểu sở dĩ anh chọn ra giường bằng tơ lụa. Bỏ qua vẻ bề ngoài nhẵn nhụi, bởi vì một nửa cơ thể anh đã mất cảm giác, nếu dùng chiếu bình thường sẽ làm tổn thương da, mà anh chưa chắc có thể cảm nhận được.
Người đàn ông của cô một bên cơ thể bị tê liệt, cần nạng chống mới có thể đi xa. Hệ hô hấp mẫn cảm nên phải thay giặt ra giường thường xuyên. Dạ dày của anh hình như cũng không tốt lắm nên đồ ăn phải loãng và theo quy định, ban đầu cũng vì điều trị dạ dày nên mới thích uống trà trầm hương. Cuộc sống của anh quả thật có nhiều điểm phải lưu ý hơn người thường. Triều Lộ đã nghĩ đến những điều này và dĩ nhiên cô thốt lên một câu: “ Vân Hành, em muốn được yêu anh”.
Cô thích ôm anh từ phía sau. Anh cao lớn như vậy, trên người luôn mang theo hơi thở thoang thoảng dễ chịu. Khi cô ôm anh cảm thấy rất yên tâm. Hơn nữa, cô cũng biết, với tư thế ấy có thể làm anh đứng vững vàng hơn, nhất là anh không cần phải buông tay ra khỏi nạng chống.
Anh đứng trước chậu nước, dùng một tay chà xát tấm ra giường ngâm trong đó. Không tồi, tấm ra giường bằng lụa rất mỏng, anh đứng giặt không cần mất nhiều sức. Đến khi vắt thì không thể thiếu sự hỗ trợ của cô. Anh hạ thanh phơi quần áo xuống rồi cùng cô đưa tấm ra giường trải lên.
Dấu vết màu hồng nhỏ bằng ngón tay kia đã không còn. Một giọt nước từ từ nhỏ xuống nền gạch thanh âm rất nhẹ.
Anh nhìn tấm ra giường sạch như mới, ánh mắt dịu dàng xúc động: “ Triều Lộ, cảm ơn em…Về tất cả”.
Trước khi đến công ty, Triều Lộ dự liệu Phương Uẩn Châu sẽ có phản ứng về chuyện ngày hôm qua. Cho nên khi cô tiến vào văn phòng đưa cà phê cho anh, anh đã dùng ánh mắt nghi hoặc và thương cảm lẫn lộn nhìn cô. Lúc đó cô không hề bất ngờ. Cho tới trưa, còn một số giấy tờ cần xử lý. Anh và cô vẫn bận rộn nhiều việc, mọi tiếp xúc đối đáp đều là việc công, chuyện hôm qua hai người không nhắc tới một chữ. Nhưng vài lần Triều Lộ vô ý nhìn gương mặt Phương Uẩn Châu như muốn nói xong lại thôi. Trong lòng cô hiểu rõ, sớm hay muộn thì Phương Uẩn Châu sẽ nói ra quan điểm của mình về việc cô và Chử Vân Hành.
Những điều Phương Uẩn Châu sắp nói đối với cô không quan trọng. Cô hy vọng tình yêu của mình sẽ được khuyến khích, tán thưởng. Hoặc thấp nhất cô không muốn trở thành trò cười hoặc là chuyện đáng thương hại trong sự bàn tán của người khác. Chính cô cũng hiểu, được nghe lời chúc phúc từ miệng Phương Uẩn Châu là việc khó khăn. Anh đối với cô vẫn còn tồn tại một mối quan hệ thân thiết hơn cả đồng nghiệp và dụng ý hơn bạn cũ bình thường – Đối với cô tất cả không phải không có cảm giác, mặc dù bỏ qua một bên vấn đề đó thì đối với người bình thường cũng sẽ có thái độ không lạc quan về tình cảm của cô và Chử Vân Hành. Chính vì thế mà lòng cô tràn ngập sự đau đớn mà không biết làm sao. Người đàn ông cô yêu vĩnh viễn không thể thoát khỏi sự tàn phế. Rõ ràng, anh có thể mang lại hạnh phúc cho cô nhưng không tránh khỏi bị ảnh hưởng – bởi mọi người không thể tin rằng một người bị liệt nửa người, chỉ bằng một tay sẽ tài cán như thế nào để xây dựng lên một tình yêu hoàn hảo.
Chính Triều Lộ còn tin rằng chẳng bao lâu sau cô sẽ giống những người phàm tục khác, hoặc ít hoặc nhiều, cố ý hay vô tình dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn vào giá trị của anh. Bây giờ nhìn lại cô mới thấy mình trước kia như một kẻ ngốc đi qua kho báu mà không biết.
Những lúc rảnh rỗi, có vài lần nhịn không được cô lại mân mê chiếc vòng trên tay, đáy mắt toàn ý cười.
Cô không đủ can đảm nói với Chử Vân Hành, khi anh đeo chiếc vòng tay cho cô và anh nói với cô rằng anh đã dùng một tay để xâu chuỗi vòng ấy, cô đã có cảm giác như được đeo nhẫn đính hôn. Nếu lúc ấy anh cầu hôn cô, cô sẽ lập tức đồng ý. Cô kết giao với anh không lâu, nói đến hôn sự là quá sớm nhưng cô đã bị anh mê hoặc hoàn toàn, điều này không thể nghi ngờ.
“ Triều Lộ, buổi trưa cùng ăn cơm được không?”.
Cuối cùng đã đến lúc – đúng như dự đoán. Triều Lộ không một giây do dự liền gật đầu: “ Được”.
Cô chuẩn bị sẵn sàng cho việc tẩy não và cô cũng hạ quyết tâm chỉ một lần này thôi. Cô không nghĩ có nhiều vấn đề cần thảo luận với Phương Uẩn Châu về Chử Vân Hành. Điều không cần thiết sẽ không tạo ra kết quả có ý nghĩa. Cô vốn dĩ không cần Phương Uẩn Châu khuyên nhủ. Cô biết mình sẵn sàng nói chuyện với anh là vì cô cảm thấy tâm trạng rối rắm và nghi ngờ của anh. Tốt hơn hết là cô sẽ đề cập đến vấn đề của Chử Vân Hành một cách tự nhiên. Cô càng trốn tránh, Phương Uẩn Châu lại càng suy nghĩ lung tung, đối với ai cũng không có lợi.
Anh rốt cuộc không nhịn được, ném chiếc nạng và ôm cô mãnh liệt. Cánh tay phải của anh mạnh mẽ cường tráng, cánh tay trái tuy rằng vô lực nhưng cũng dốc toàn sức ôm chặt hông cô. Triều Lộ ôm lấy anh, một tay kéo tay trái của Chử Vân Hành, giúp anh dán sát vào eo mình. Nụ hôn như mưa dần dần ngừng lại và mềm mại nhẹ nhàng hơn.
Rất lâu sau, anh mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cô, ánh mắt vẫn chưa phai mờ sức nóng. “ Triều Lộ, anh có vật này muốn tặng cho em”.
Ánh mắt cô như đứa trẻ chờ mong đươc nhận quà. Một tay anh nắm chặt tay cô, một tay dò tìm chiếc nạng vừa bị ném xuống đất. Sau đó, anh đi đến chiếc tủ đầu giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, điều chỉnh tư thế đứng thẳng một chút. Chiếc hộp hình tứ phương, tuy anh có thể vừa chống nạng vừa cầm chiếc hộp. Nhưng làm vậy có vẻ khiến anh rất khó giữ nạng và sử dụng sức lực. Vì vậy, anh cẩn thận chống nạng xuống đất để có thể bỏ ít lực hơn. Ngày thường anh đi vốn rất chậm, phần eo bị ném khi đặc biệt dùng sức.
Triều Lộ thấy anh đi ba bước như vậy vội tới gần đỡ anh ngồi xuống: “ Em đến đây, anh có biết là em rất lo cho anh không?”.
Anh cười: “ Đừng sợ, lực thăng bằng của anh rất mạnh, không ngã được đâu”.
Triều Lộ không nói cho anh biết, cô không chỉ lo lắng anh bị ngã mà cô còn đau lòng đến cực điểm khi tận mắt nhìn thấy anh di chuyển vài bước ngắn ngủn rất vất vả.
Anh đem chiếc hộp đặt vào tay cô: “ Hôm qua anh đã định đưa cho em…”.
Là gì vậy? Là cái gì cũng được, sau khi xác định mối quan hệ, đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho cô. Cô trịnh trọng mở nắp hộp, bên trong là một chiếc vòng tay làm bằng ngọc lưu ly. Bộ phận chính là viên ngọc trai hình quả dưa trong suốt màu lục, đôi chỗ được ngăn cách bởi những viên ngọc màu hồng phấn. Trên dây còn rủ xuống một mảnh lá sen nhỏ bằng ngọc thạch cùng đài sen bằng bạc. Toàn bộ chiếc dây được phối màu tươi sáng nhưng không làm mất đi vẻ thanh nhã, làm cho người ta liên tưởng đến hồ sen tuyệt đẹp, rất thích hợp để đeo mùa này.
“ Anh không dùng móc khóa mà sử dụng dây đàn hồi, bởi vì…”. Anh đưa tay giữ chiếc vòng, ánh mắt chứa chan tình yêu ấm áp và vui vẻ. “ Nếu dùng móc khóa anh sẽ không có cách nào đeo vào được cho em”.
Đợi một chút – Cô kịp phản ứng: “ Anh nói chiếc vòng này do chính anh xỏ à?”.
“ Ừ”.
“ Rất khó đấy”.
“ Không khó”. Anh thản nhiên nói: “ Em đưa tay cho anh”.
Cô ngây ngốc giơ tay, anh nắm lấy chiếc vòng xỏ vào, bao phủ lấy cổ tay trắng nõn của cô. Anh cười hài lòng, giơ tay cô lên, hôn nhẹ vào cổ tay: “ Em thật đẹp”.
“ Vân Hành”…Hạnh phúc mau chóng qua đi. Vừa nghĩ tới lời anh nói, lẽ ra ngày hôm qua anh sẽ đưa chiếc vòng cho cô thì cô lại thấy đau lòng và hối hận không thôi. Nếu anh không thể thông cảm cho cô, nếu anh không độ lượng với cô như vậy thì cô đã suýt nữa làm mất đi tâm ý đáng quý của anh. Khi anh kích động đi từ ngoại ô đến trung tâm thành phố để tìm cô. Trên đường đi, khi mang theo món quà tự làm, nhất định anh đã tưởng tượng rất nhiều đến cảm xúc khi cô đeo nó. Nhưng cô đáp lại anh là sự che dấu thân phận. Trái tim anh đã bị cô làm tổn thương và phản bội. Anh còn an ủi cô và nói rằng: “ Không sao”, “ Xin lỗi”, nói là do anh không tốt, là do anh không cho cô có đủ thời gian để tự chấp nhận bạn trai là người tàn tật – Vân Hành, Vân Hành. Cô kề sát mặt vào chiếc vòng ngọc hơi lạnh kia, nước mắt tuôn trào.
“ Triều Lộ, đừng khóc. Anh có thể đoán được em đang nghĩ gì”. Anh kéo cô lại gần, lấy lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “ Anh không buồn, thật sự anh đã không buồn. Cho nên em đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt ấy. Những ngày chúng ta sống cùng nhau còn rất dài, còn rất nhiều vấn đề cần phải đối mặt. Nếu chuyện này khiến em khóc, anh sẽ thấy đau lòng hơn. Đừng để anh cảm thấy tội lỗi, được chứ?”.
“ Anh có lỗi gì đâu. Anh tốt như vậy mà”.
“ Đúng, anh không có lỗi. Anh chỉ khuyết tật về thể chất nhưng có đủ điều kiện để yêu em. Tình yêu là quyền lợi tự nhiên, chỉ cần em tự nguyện, em có thể chọn lựa sự không hoàn hảo này. Em đồng ý đúng không? Cho dù anh chỉ vận động bằng một nửa cơ thể?”.
“ Đúng vậy, là em nguyện ý”. Cô đương nhiên nguyện ý. Cô nên sớm biết mình đã nhặt được bảo bối. Dĩ nhiên, anh không được toàn mỹ, chỉ là bỏ qua cơ thể khuyết tật, cái gì ở anh cũng đều tốt đẹp. Không, không. Cô không có đủ khả năng để mơ ước đến một người bạn trai tốt hơn, cô không thể tham lam như vậy.
Anh khăng khăng muốn đem ra giường đêm qua đi giặt, nét mặt tỏ ra không để cô thương lượng. Anh cầm chiếc ra giường ngẩn ngơ nhìn vệt máu nho nhỏ rồi mới đem ngâm vào chậu.
Tuy là mùa hè nhưng anh không trải chiếu trúc hay chiếu cỏ mà trải một tấm lụa tơ tằm. Triều Lộ cố ý trêu anh: “ Phong cách tư bản chủ nghĩa rất thanh lịch”. Anh nghiêm túc trả lời: “ Cơ thể đã như vậy, không dám để nó trở nên mục nát”. Cô ngẫm nghĩ liền hiểu sở dĩ anh chọn ra giường bằng tơ lụa. Bỏ qua vẻ bề ngoài nhẵn nhụi, bởi vì một nửa cơ thể anh đã mất cảm giác, nếu dùng chiếu bình thường sẽ làm tổn thương da, mà anh chưa chắc có thể cảm nhận được.
Người đàn ông của cô một bên cơ thể bị tê liệt, cần nạng chống mới có thể đi xa. Hệ hô hấp mẫn cảm nên phải thay giặt ra giường thường xuyên. Dạ dày của anh hình như cũng không tốt lắm nên đồ ăn phải loãng và theo quy định, ban đầu cũng vì điều trị dạ dày nên mới thích uống trà trầm hương. Cuộc sống của anh quả thật có nhiều điểm phải lưu ý hơn người thường. Triều Lộ đã nghĩ đến những điều này và dĩ nhiên cô thốt lên một câu: “ Vân Hành, em muốn được yêu anh”.
Cô thích ôm anh từ phía sau. Anh cao lớn như vậy, trên người luôn mang theo hơi thở thoang thoảng dễ chịu. Khi cô ôm anh cảm thấy rất yên tâm. Hơn nữa, cô cũng biết, với tư thế ấy có thể làm anh đứng vững vàng hơn, nhất là anh không cần phải buông tay ra khỏi nạng chống.
Anh đứng trước chậu nước, dùng một tay chà xát tấm ra giường ngâm trong đó. Không tồi, tấm ra giường bằng lụa rất mỏng, anh đứng giặt không cần mất nhiều sức. Đến khi vắt thì không thể thiếu sự hỗ trợ của cô. Anh hạ thanh phơi quần áo xuống rồi cùng cô đưa tấm ra giường trải lên.
Dấu vết màu hồng nhỏ bằng ngón tay kia đã không còn. Một giọt nước từ từ nhỏ xuống nền gạch thanh âm rất nhẹ.
Anh nhìn tấm ra giường sạch như mới, ánh mắt dịu dàng xúc động: “ Triều Lộ, cảm ơn em…Về tất cả”.
Trước khi đến công ty, Triều Lộ dự liệu Phương Uẩn Châu sẽ có phản ứng về chuyện ngày hôm qua. Cho nên khi cô tiến vào văn phòng đưa cà phê cho anh, anh đã dùng ánh mắt nghi hoặc và thương cảm lẫn lộn nhìn cô. Lúc đó cô không hề bất ngờ. Cho tới trưa, còn một số giấy tờ cần xử lý. Anh và cô vẫn bận rộn nhiều việc, mọi tiếp xúc đối đáp đều là việc công, chuyện hôm qua hai người không nhắc tới một chữ. Nhưng vài lần Triều Lộ vô ý nhìn gương mặt Phương Uẩn Châu như muốn nói xong lại thôi. Trong lòng cô hiểu rõ, sớm hay muộn thì Phương Uẩn Châu sẽ nói ra quan điểm của mình về việc cô và Chử Vân Hành.
Những điều Phương Uẩn Châu sắp nói đối với cô không quan trọng. Cô hy vọng tình yêu của mình sẽ được khuyến khích, tán thưởng. Hoặc thấp nhất cô không muốn trở thành trò cười hoặc là chuyện đáng thương hại trong sự bàn tán của người khác. Chính cô cũng hiểu, được nghe lời chúc phúc từ miệng Phương Uẩn Châu là việc khó khăn. Anh đối với cô vẫn còn tồn tại một mối quan hệ thân thiết hơn cả đồng nghiệp và dụng ý hơn bạn cũ bình thường – Đối với cô tất cả không phải không có cảm giác, mặc dù bỏ qua một bên vấn đề đó thì đối với người bình thường cũng sẽ có thái độ không lạc quan về tình cảm của cô và Chử Vân Hành. Chính vì thế mà lòng cô tràn ngập sự đau đớn mà không biết làm sao. Người đàn ông cô yêu vĩnh viễn không thể thoát khỏi sự tàn phế. Rõ ràng, anh có thể mang lại hạnh phúc cho cô nhưng không tránh khỏi bị ảnh hưởng – bởi mọi người không thể tin rằng một người bị liệt nửa người, chỉ bằng một tay sẽ tài cán như thế nào để xây dựng lên một tình yêu hoàn hảo.
Chính Triều Lộ còn tin rằng chẳng bao lâu sau cô sẽ giống những người phàm tục khác, hoặc ít hoặc nhiều, cố ý hay vô tình dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn vào giá trị của anh. Bây giờ nhìn lại cô mới thấy mình trước kia như một kẻ ngốc đi qua kho báu mà không biết.
Những lúc rảnh rỗi, có vài lần nhịn không được cô lại mân mê chiếc vòng trên tay, đáy mắt toàn ý cười.
Cô không đủ can đảm nói với Chử Vân Hành, khi anh đeo chiếc vòng tay cho cô và anh nói với cô rằng anh đã dùng một tay để xâu chuỗi vòng ấy, cô đã có cảm giác như được đeo nhẫn đính hôn. Nếu lúc ấy anh cầu hôn cô, cô sẽ lập tức đồng ý. Cô kết giao với anh không lâu, nói đến hôn sự là quá sớm nhưng cô đã bị anh mê hoặc hoàn toàn, điều này không thể nghi ngờ.
“ Triều Lộ, buổi trưa cùng ăn cơm được không?”.
Cuối cùng đã đến lúc – đúng như dự đoán. Triều Lộ không một giây do dự liền gật đầu: “ Được”.
Cô chuẩn bị sẵn sàng cho việc tẩy não và cô cũng hạ quyết tâm chỉ một lần này thôi. Cô không nghĩ có nhiều vấn đề cần thảo luận với Phương Uẩn Châu về Chử Vân Hành. Điều không cần thiết sẽ không tạo ra kết quả có ý nghĩa. Cô vốn dĩ không cần Phương Uẩn Châu khuyên nhủ. Cô biết mình sẵn sàng nói chuyện với anh là vì cô cảm thấy tâm trạng rối rắm và nghi ngờ của anh. Tốt hơn hết là cô sẽ đề cập đến vấn đề của Chử Vân Hành một cách tự nhiên. Cô càng trốn tránh, Phương Uẩn Châu lại càng suy nghĩ lung tung, đối với ai cũng không có lợi.
/44
|