Gia Tĩnh thở dài, lạnh nhạt phân phó Chu Tam: "Dẫn Kỳ nhi vào." Hoàng trường tử Khang vương Trần Kỳ điện hạ đã 12 tuổi tiến vào rất nhanh, nhìn thấy mẫu phi xong, dừng một lát rồi quỳ lạy phụ hoàng. Sau đó lại xoay người đi tới trước mặt Triệu Hoàng quý phi quỳ xuống: "Nhi tử thỉnh an mẫu phi."
Triệu Hoàng quý phi nhìn thấy nhi tử, vẻ mặt tràn đầy thù hận tạm thời biến mất, ánh mắt từ ái vuốt đầu của hắn: "Con trai, mẫu phi hại con." Trần Kỳ bĩu môi, nhịn lại nước mắt: "Mẫu phi, là hài nhi bất hiếu, không có nói cho mẫu phi biết sớm, hài nhi vô tâm với ngôi vị hoàng đế. Lại khiến mẫu phi vì hoàng nhi, làm chuyện tổn thương đệ đệ." Triệu Hoàng quý phi bất đắc dĩ lắc đầu: "Đứa nhỏ ngốc, mẫu phi biết con vô tâm với ngôi vị hoàng đế, chỉ là. . . . Mẫu phi muốn cho con thứ tốt nhất." Trần Kỳ rốt cuộc khóc lên: "Thân thể mẫu phi khỏe mạnh, Kỳ nhi đã lấy được thứ tốt nhất."
Mắt của ta đau xót, Trần Kỳ là một đứa bé thiện lương lại tương đối hèn yếu, thường sẽ chạy đến trụ sở của ta thăm đệ đệ muội muội. Kiên nhẫn dẫn bọn nó đi chơi, Bảo Nhi mập mạp thích dây dưa với hắn nhất, thỉnh thoảng sẽ trét nước miếng lên mặt của hắn nhưng hắn lại không hề tức giận. Sẽ cật lực ôm bé nặng trĩu ra hành lang ngắm hoa.
Nhìn thấy mẹ con họ khóc với nhau, ta cũng không còn kiên nhẫn, không biết hiện tại Duệ nhi thế nào, giương mắt thấy châm bạc sáng trong suốt trên ngực của hình nhân rách nát, trái tim liền rung động, ban đầu Duệ nhi không thoải mái, chính là đau tim, liền không chút nghĩ ngợi vọt tới, không để ý mọi người kinh ngạc hô một tiếng, cầm lấy cây kim bạc cắm trên ngực hình nhân rút ra. Đang muốn cầm cây thứ hai, thì Gia Tĩnh phản ứng kịp đã đứng ở một bên, cầm hình nhân thứ hai lên, cũng học theo rút châm bạc ra.
Mới vừa để hình nhân xuống, chàng liền rống ta: "Nàng không thể chờ người khác rút châm sao? Nếu có độc thì sao?" Ta vô lực nhìn chàng, vẻ mặt mệt mỏi: "Đó là con ta." Chàng sửng sốt, bỗng nhiên ôm ta thật chặt, chặt đến mức ta cơ hồ hít thở không thông: "Đó cũng là con của ta, nàng, lại là mẹ của con ta."
Ta chậm rãi đẩy chàng ra, nắm tay của chàng: "Hi vọng con từ nay không còn chuyện gì." Lại ra hiệu chàng tiếp tục xử lý cục diện trước mắt. Chàng từ từ giơ tay lên, vén tóc rơi bên tai ta lên, dịu dàng nói: "Nàng đứng đầu hậu cung, tùy nàng xử trí."
Ta khẽ cắn răng, cúi đầu suy nghĩ một lát, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thì bị tiếng bước chân và tiếng quát truyền tới từ cửa lớn chặn lại. Tất cả mọi người trong điện giương mắt nhìn lại cửa, chỉ thấy Thanh Thanh thở hổn hển vọt vào, sắc mặt vui mừng, thậm chí quên phải quỳ lạy, trực tiếp chạy đến trước mặt ta, ánh lệ lòe lòe: "Hoàng hậu bệ hạ, Huệ Thân Vương mới vừa tỉnh, chỉ vuốt ngực nói đau, nô tỳ nhìn xem không bị sao cả. Nô tỳ sợ những người khác nói không tốt, bệ hạ và nương nương sẽ không tin, cho nên tự mình chạy tới."
Gia Tĩnh, Thái hậu đã sớm tiến lên, vui vẻ nói: "Mau trở về truyền thái y nhìn xem." Lúc này Thanh Thanh mới nhớ tới quy củ, vừa muốn hành lễ, lại bị Gia Tĩnh không kiên nhẫn phất tay ngừng. Nàng vội vã xin tội: "Vừa rồi nô tỳ tự chủ trương, đã lấy danh nghĩa hoàng hậu bệ hạ truyền thái y đến chẩn, mong rằng bệ hạ và nương nương thứ tội." Gia Tĩnh mừng rỡ: "Không có tội không có tội, sau này còn phải thưởng ngươi."
Nước mắt của ta lập tức tràn mi ra, đuổi Thanh Thanh về cung trước. Lại xem xét hai mẹ con Triệu Hoàng quý phi ngồi cạnh nhau ở bên cạnh. Triệu Hoàng quý phi không tỏ vẻ gì nhìn chằm chằm mặt đất, trong mắt Kỳ nhi nlại tràn đầy vui sướng.
Ta khiến mình bình tĩnh lại, phân phó: "Hôm nay Triệu Hoàng quý phi làm ra chuyện trơ trẽn bực này, Bổn cung hết sức đau tiếc. Thật may là chưa gây thành đại họa. Nể tình Hoàng quý phi và bệ hạ là phu thê nhiều năm, cắt đi phong hào hoàng quý phi của Triệu Tùng Ngọc, cách chức làm thứ dân, biếm lãnh cung, cả đời không được ra vào. Tất cả tòng phạm khác, giam ở phủ Nội Vụ chờ xét xử. Khang vương Trần Kỳ. . . . không có liên quan đến chuyện này, không đáng so đo."
Gia Tĩnh nghe ta xử trí khoan hồng như vậy nên có nghi ngờ, ta cười lắc lắc đầu: "Thôi, coi như tích thêm chút phúc đức cho bọn Duệ nhi." Chàng không lên tiếng nữa, chỉ xoay người hỏi Thái hậu hớn hở ra mặt: "Mẫu hậu có muốn đi thăm đứa vé với hoàng nhi và Linh Tuyết không?"
Thái hậu vui vẻ gật đầu: "Đi thôi, cuối cùng đã kết liễu một tâm sự."
. . . . . .
Ngày hai mươi sáu tháng mười năm Gia Tĩnh thứ mười, đích trưởng tử của Hoàng đế, Huệ Thân Vương vừa mới hai tuổi chính thức được lập làm thái tử.
Kể từ sau khi trở thành thái tử, Duệ bảo bảo lại bắt đầu đường thái tử của nó. Nó chỉ mới hai tuổi nhưng mỗi ngày đều đi theo Thái Phó của thái tử học kiến thức. Chỉ có buổi tối mới có cơ hội trở về Phượng Thọ cung thân thiết với người mẹ như ta. Vậy mà. . . . Cha nó lại gây ra phiền toái, cho là nhi tử không nên dính mẫu thân quá mức, phải học được độc lập. Mặc dù ta nghiêm trọng hoài nghi lòng riêng của chàng, nhưng cũng tìm không ra lý do để phản bác chàng, nên không thể làm gì khác hơn là nhắm một mắt mở một mắt. Không thể để thiên tử tương lai ngày ngày mò mẫm quất quý với mẹ —— nguyên lời của cha nó.
Đứa bé lớn lên ngày từng ngày, Duệ bảo bảo cũng dần dần giống dáng vẻ trước kia của cha nó —— lạnh lùng, chỉ gặp ta mới hơi bình thường một chút.
Tiểu Bảo nhi lại khác, mọi người trong cung đều nâng bé thành tiểu tiên tử. Chỗ bé thích đến nhất là Từ An Cung của Thái hậu và Cảnh Dương cung của Khang vương. Cha bé cũng nuông chiều bé lên trời, những người khác thật lòng cũng tốt, giả ý cũng được, ngày ngày đều vây quanh bé. Bảo Luân công chúa đã thành bá chủ một phương trong cung, cha bé không thể chịu tiểu nha đầu mếu máo, mỗi ngày đều biến đổi phương thức dụ dỗ. Hậu cung lưu truyền một câu giai thoại: thà làm bệ hạ tức giận lôi đình, cũng không thể chọc Bảo Luân công chúa khóc. Ta lại không chịu thế, mỗi lần đều thích đả kích tâm trạng của bé lúc bé hả hê nhất. Nói ví dụ: tranh đoạt thức ăn các vị giai lệ tặng bé, chơi với mấy món đồ chơi ca ca tỷ tỷ của bé tặng cho bé, thuận tiện cười nhạo dáng người tròn trịa của bé.
Tiểu nha đầu 5 tuổi, đã biết mập không phải chuyện tốt với mình. Ngày ngày chỉ chớp chớp mắt trước những thức ăn vặt, vẻ mặt giãy giụa, hết sức đáng yêu.
Ban công Hương Tạ ở Phượng Thọ cung năm Gia Tĩnh 14.
Người đã già rồi, cho nên gần đây rất thích nhớ lại chuyện xưa, thường bỏ lại nam nhân đang ngủ say, hơn nửa đêm một thân một mình ở ban công uống rượu. Ban ngày Gia Tĩnh luôn rất bận, khuya về nhà hơn phân nửa là phải xử lý việc cho triều chính ngày mai, hoặc là vui đùa với tiểu Bảo nhi, chàng thích nhất ôm ta ở ban đêm không quá mức yên tĩnh, ôm nhau ngồi ở trên ban công tán gẫu trời nam đất bắc, hoặc là nói vài chuyện lý thú về triều chánh. Tình cảm của hai người vẫn rất ổn định, ta không biết hai người còn có thể hạnh phúc bao lâu, nhưng mỗi lần trải qua ngày tháng yên bình, một trong hai người một, luôn luôn làm ra chút chuyện cho náo loạn cho qua thời kỳ tình cảm dư thừa. Không biết chàng nghĩ như thế nào, nhưng mà chàng cho rằng tỷ lệ ta gây chuyện luôn lớn hơn chút, thật ra thì. . . . Ta cũng không biết trong đó có cái nào là gây chuyện, cái nào là đang tranh thủ quyền lợi lớn nhất của mình. . . . Nói ví dụ:
Tháng tư năm Gia Tĩnh thứ mười một, ta mới vửa qua sinh nhật 27 tuổi dắt tiểu Bảo nhi đi chậm rì rì trên đường quan ngoài kinh thành.
Hai mẹ con chúng ta là rời nhà ra ngoài.
Chúng ta mặc thường phục bình thường nhất mộc mạc nhất trong cung lại không có bất kỳ dấu hiệu của Nội Vụ phủ. Nhưng chất vải lại không thể lừa người, hàng dệt tay Giang Nam. Không có biện pháp, đây đã là bộ mộc mạc nhất trong bốn chồng y phục lớn của ta rồi.
Lúc vừa ra khỏi cửa thành, bị binh lính thủ thành hung hăng nhìn mấy lần, khi đó đứa bé vẫn bị ta cật lực ẵm trong tay. Lúc bị người ta đánh giá, Tiểu Bảo nhi lại nói một câu khiến tiểu binh thủ thành đỏ mặt, bé nói: "Ngươi cũng cảm thấy mẹ ta xinh xắn sao? Cha ta cũng nói như vậy đấy."
Thuận lợi ra khỏi thành, Tiểu Bảo nhi liền hiểu chuyện chùi chùi mồ hôi trên trán ta, xung phong nói muốn xuống đi bộ. Từ khi sanh con tới nay, ta chưa bao giờ ẵm con liên tục quá 3 tiếng, cho nên đứa bé sắp ba tuổi rất thân thiết lại tự giác.
Ta rời nhà trốn đi là bởi vì Gia Tĩnh tứ hôn cho Tiểu Lâu. Đối tượng chính là Hộ Quốc Tướng Quân Cát Dũng. Nghe nói là năm Gia Tĩnh thứ tám, hội Đồng Minh Nữ Tử của ta khai trương thì Cát Dũng từ biên cương trở về gặp được Nam Sở Quận chúa Tô Tiểu Lâu lần đầu tiên liền động tình. Không so đo muội ấy là mẫu thân độc thân của một đứa bé 3 tuổi, tuyên bố không phải là nàng không lấy. Cát Dũng đó ta biết rõ, hắn là rường cột nước nhà, dáng dấp mi thanh mục tú, vóc người cũng không tệ, lưng rộng cánh tay tròn. Nói thật, rất giống người mẫu nam bắp thịt ở thế kỷ 21.
Ta không biết vóc người không tệ ở trong suy nghĩ của nữ tử tại Đại Hán triều là thế nào, tóm lại, Tiểu Lâu không ưa hắn, thường ở sau lưng gọi hắn là ‘ tên vũ phu ’. Có lẽ bản thân hắn không đủ thành ý, hoặc là Tiểu Lâu đã từng trải. Dù sao Nam Sở Quận chúa của chúng ta cũng không chịu đối mặt hắn, có thể tránh là tránh, tránh không khỏi liền xem là trong suốt. Cát đại tướng quân theo đuổi một năm rưỡi không có kết quả, thật ủ rũ cúi đầu một hồi, nhưng thói cũ của tướng môn vẫn có, một tháng sau dứt khoát lên Kim Điện xin hoàng đế bệ hạ tứ hôn.
Mà Hoàng Đế Gia Tĩnh lại. . . . Đồng ý.
Chàng không xem trọng nhân quyền của muội muội ta, tự tiện chỉ hôn, ta liền khó chịu. Ta rất tức giận, cho nên nhịn qua sinh nhật liền lặng lẽ tính toán rời nhà ra ngoài.
Dĩ nhiên nguyên nhân cũng không chỉ có chuyện này, đây chỉ là một trong những nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ hai, đầu năm hoàng cung bắt đầu tuyển tú, mặc dù chàng thề mỗi ngày bảo đảm không chia ly với ta. Lại chia phần lớn giai lệ ra ban cho các đại thần Quý tộc. Nhưng vẫn giữ lại mười mấy người đặt ở nội cung. Ta biết rõ chàng sợ không chừa một mống thì sẽ mang đến cho ta phiền toái không cần thiết, dù sao có một hoàng hậu hay ghen không phải là phúc của xã tắc, chàng không thể để ta có nhược điểm cho người ta bắt được.
Dù sao đây là xã hội phong kiến, ngươi không thể yêu cầu nó trực tiếp tiến vào xã hội Tư Bản Chủ Nghĩa chứ? Lời nói như thế, ta có thể hiểu hành vi của chàng, nhưng cũng không đại biểu ta sẽ say mê cuồng nhiệt tiếp nhận nó.
Nguyên nhân thứ ba, bởi vì hội Đồng Minh Nữ Tử, ta thỉnh thoảng sẽ truyền hộ bộ Tiền thị lang đến hỏi thăm tình huống. Hộ Bộ Thị Lang Tiền Khiêm là bảng nhãn năm Gia Tĩnh thứ năm, dáng dấp cao lớn anh tuấn, ách, rất giống Trương Đông Kiện. Mặc dù ta đã kết hôn sinh con, nhưng không đại biểu ta không thưởng thức những mỹ nam khác nữa, nhất là mỹ nam có nội hàm giống Tiền Khiêm. Làm cộng sự với một người thông minh lại đẹp trai như Trương Đông Kiện, là chuyện vui tai vui mắt, dĩ nhiên, chỉ là thưởng thức mà thôi.
Có lẽ ưu thế người hiện đại của ta khiến Tiền Thị Lang mê mắt, dần dà, hắn sẽ thỉnh thoảng lơ đãng lộ ra cảm xúc không nên vào mấy trường hợp không đúng. Nữ nhân rất nhạy cảm, nhất là chuyện như vậy. Sau đó ta đã rất tránh né không gặp mặt với hắn nữa, nhưng trong vài trường hợp chính thức, chắc chắn sẽ có thời điểm chạm mặt.
Vì hoảng hốt lại thẳng thắn vô tư, nên vẻ mặt của Tiền thị lang liền bị nam nhân của ta - Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ anh danh nhất Đại Hán triều nhìn ở trong mắt. Chàng luôn rất tin tưởng ta, nhưng không đại biểu chàng sẽ tin tưởng những nam nhân khác.
Chàng cực kỳ tức giận tìm Tiền Thị Lang tới, hỏi hắn có ý nghĩ quá phận với hoàng hậu bệ hạ không? Tiền Thị Lang kia là một đứa trẻ đàng hoàng, lại không thể phạm nguyên tắc khi quân nên nhận hết. Lần này tốt rồi, một Bảng nhãn lang êm đẹp, đại tài tử tiền đồ vô hạn liền bị điều đi nhận chức Án Sát Sứ thay Ngụy Tiến, thành quan tam phẩm trằn trọc tuần án ở khắp cả nước nhưng không vào kinh, mà Ngụy Tiến Ngụy đại nhân lại hấp ta hấp tấp trở thành Hộ bộ thượng thư. Hoàn toàn kết thúc kiếp sống tuần án của hắn, làm nam nhân tốt sáng chín chiều năm. Đúng hạn vào triều, đúng lúc về nhà, rảnh rỗi thì ẵm đứa bé, thuận tiện luận bàn một chút với ái thê Phi Hồng, ách. . . . Nội dung không giới hạn.
Ngượng ngùng, lạc đề rồi, tóm lại, hoàng đế bệ hạ đuổi Tiền thị lang đi, lại cho Ngụy đại nhân trực tiếp hiệp trợ ta làm xong công việc của nữ nhân. Chàng có thể để đám tiểu mỹ nữ ở hậu cung nuôi không, mà ta lại không thể thỉnh thoảng nói chuyện công việc với đại nhân đẹp trai sao? Chàng mở miệng nói tin tưởng ta, chỉ là không tin nam nhân kia, hừ, nếu như tin tưởng ta, thì không cần điều người ta đi.
Dù sao, N chuyện khó chịu gộp lại, tạo thành tình huống ta và Tiểu Bảo nhi đi bộ ở ngoài thành.
. . . . . .
Tiểu Bảo nhi hào hứng bừng bừng vừa đi vừa nhảy, ta thì không ngừng liếc mắt. Đứa bé ba tuổi, bình thường chỉ biết ăn ăn uống uống, ta chưa bao giờ quá coi trọng bé, không, là quá xem là nhân tài. Nhưng khi ta đuổi người đi để lục tung phóng tìm quần áo, thì Tiểu Bảo nhi ăn uống no đủ chợt đến xem, bé kinh ngạc hỏi: "Mẫu hậu tìm cái gì?" Đầu ta cũng không quay lại: "Y phục."
"Tìm y phục làm gì?" Bất luận cổ kim, thông minh hay không, mấy tuổi đám con nít đều thích chơi mười vạn câu tại sao. Đã quen bình thường bé đều chêm ‘ tại sao? ’ vào mỗi câu nói, ta theo bản năng đáp: "Rời nhà trốn đi phải mặc."
". . . . . ." Thanh âm không còn, thế giới tỉnh táo.
Hai khắc sau, ta thuận lợi tìm được y phục mình muốn, bưng trà đang chuẩn bị uống thì Tiểu Bảo nhi lại chạy vào nhào vào trong lòng ta: "Mẫu hậu, Kỳ ca ca nói rời nhà trốn đi chính là không cần người thân. Mẫu hậu có phải không cần Bảo Nhi nữa không?"
Một ngụm trà của ta sặc ở trong cổ họng, ho đỏ mặt, một hồi lâu mới thuận khí: "Ai nói ta không muốn con?"
"Mẫu hậu không phải muốn rời nhà trốn đi sao?"
". . . . . ." Ta quên, dù đứa bé tham ăn, nhưng vẫn là huyết mạch của nam nhân như hồ ly kia, thất sách a thất sách.
"Mẫu hậu muốn dẫn Tiểu Bảo nhi cùng nhau rời nhà ra ngoài chứ?"
Khuông mặt nhỏ nhắn đầy vẻ mong đợi nhìn chằm chằm, ta nhịn đau gật đầu một cái, vì vậy, hai mẹ con cùng nhau tìm y phục của Bảo Nhi.
Triệu Hoàng quý phi nhìn thấy nhi tử, vẻ mặt tràn đầy thù hận tạm thời biến mất, ánh mắt từ ái vuốt đầu của hắn: "Con trai, mẫu phi hại con." Trần Kỳ bĩu môi, nhịn lại nước mắt: "Mẫu phi, là hài nhi bất hiếu, không có nói cho mẫu phi biết sớm, hài nhi vô tâm với ngôi vị hoàng đế. Lại khiến mẫu phi vì hoàng nhi, làm chuyện tổn thương đệ đệ." Triệu Hoàng quý phi bất đắc dĩ lắc đầu: "Đứa nhỏ ngốc, mẫu phi biết con vô tâm với ngôi vị hoàng đế, chỉ là. . . . Mẫu phi muốn cho con thứ tốt nhất." Trần Kỳ rốt cuộc khóc lên: "Thân thể mẫu phi khỏe mạnh, Kỳ nhi đã lấy được thứ tốt nhất."
Mắt của ta đau xót, Trần Kỳ là một đứa bé thiện lương lại tương đối hèn yếu, thường sẽ chạy đến trụ sở của ta thăm đệ đệ muội muội. Kiên nhẫn dẫn bọn nó đi chơi, Bảo Nhi mập mạp thích dây dưa với hắn nhất, thỉnh thoảng sẽ trét nước miếng lên mặt của hắn nhưng hắn lại không hề tức giận. Sẽ cật lực ôm bé nặng trĩu ra hành lang ngắm hoa.
Nhìn thấy mẹ con họ khóc với nhau, ta cũng không còn kiên nhẫn, không biết hiện tại Duệ nhi thế nào, giương mắt thấy châm bạc sáng trong suốt trên ngực của hình nhân rách nát, trái tim liền rung động, ban đầu Duệ nhi không thoải mái, chính là đau tim, liền không chút nghĩ ngợi vọt tới, không để ý mọi người kinh ngạc hô một tiếng, cầm lấy cây kim bạc cắm trên ngực hình nhân rút ra. Đang muốn cầm cây thứ hai, thì Gia Tĩnh phản ứng kịp đã đứng ở một bên, cầm hình nhân thứ hai lên, cũng học theo rút châm bạc ra.
Mới vừa để hình nhân xuống, chàng liền rống ta: "Nàng không thể chờ người khác rút châm sao? Nếu có độc thì sao?" Ta vô lực nhìn chàng, vẻ mặt mệt mỏi: "Đó là con ta." Chàng sửng sốt, bỗng nhiên ôm ta thật chặt, chặt đến mức ta cơ hồ hít thở không thông: "Đó cũng là con của ta, nàng, lại là mẹ của con ta."
Ta chậm rãi đẩy chàng ra, nắm tay của chàng: "Hi vọng con từ nay không còn chuyện gì." Lại ra hiệu chàng tiếp tục xử lý cục diện trước mắt. Chàng từ từ giơ tay lên, vén tóc rơi bên tai ta lên, dịu dàng nói: "Nàng đứng đầu hậu cung, tùy nàng xử trí."
Ta khẽ cắn răng, cúi đầu suy nghĩ một lát, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, thì bị tiếng bước chân và tiếng quát truyền tới từ cửa lớn chặn lại. Tất cả mọi người trong điện giương mắt nhìn lại cửa, chỉ thấy Thanh Thanh thở hổn hển vọt vào, sắc mặt vui mừng, thậm chí quên phải quỳ lạy, trực tiếp chạy đến trước mặt ta, ánh lệ lòe lòe: "Hoàng hậu bệ hạ, Huệ Thân Vương mới vừa tỉnh, chỉ vuốt ngực nói đau, nô tỳ nhìn xem không bị sao cả. Nô tỳ sợ những người khác nói không tốt, bệ hạ và nương nương sẽ không tin, cho nên tự mình chạy tới."
Gia Tĩnh, Thái hậu đã sớm tiến lên, vui vẻ nói: "Mau trở về truyền thái y nhìn xem." Lúc này Thanh Thanh mới nhớ tới quy củ, vừa muốn hành lễ, lại bị Gia Tĩnh không kiên nhẫn phất tay ngừng. Nàng vội vã xin tội: "Vừa rồi nô tỳ tự chủ trương, đã lấy danh nghĩa hoàng hậu bệ hạ truyền thái y đến chẩn, mong rằng bệ hạ và nương nương thứ tội." Gia Tĩnh mừng rỡ: "Không có tội không có tội, sau này còn phải thưởng ngươi."
Nước mắt của ta lập tức tràn mi ra, đuổi Thanh Thanh về cung trước. Lại xem xét hai mẹ con Triệu Hoàng quý phi ngồi cạnh nhau ở bên cạnh. Triệu Hoàng quý phi không tỏ vẻ gì nhìn chằm chằm mặt đất, trong mắt Kỳ nhi nlại tràn đầy vui sướng.
Ta khiến mình bình tĩnh lại, phân phó: "Hôm nay Triệu Hoàng quý phi làm ra chuyện trơ trẽn bực này, Bổn cung hết sức đau tiếc. Thật may là chưa gây thành đại họa. Nể tình Hoàng quý phi và bệ hạ là phu thê nhiều năm, cắt đi phong hào hoàng quý phi của Triệu Tùng Ngọc, cách chức làm thứ dân, biếm lãnh cung, cả đời không được ra vào. Tất cả tòng phạm khác, giam ở phủ Nội Vụ chờ xét xử. Khang vương Trần Kỳ. . . . không có liên quan đến chuyện này, không đáng so đo."
Gia Tĩnh nghe ta xử trí khoan hồng như vậy nên có nghi ngờ, ta cười lắc lắc đầu: "Thôi, coi như tích thêm chút phúc đức cho bọn Duệ nhi." Chàng không lên tiếng nữa, chỉ xoay người hỏi Thái hậu hớn hở ra mặt: "Mẫu hậu có muốn đi thăm đứa vé với hoàng nhi và Linh Tuyết không?"
Thái hậu vui vẻ gật đầu: "Đi thôi, cuối cùng đã kết liễu một tâm sự."
. . . . . .
Ngày hai mươi sáu tháng mười năm Gia Tĩnh thứ mười, đích trưởng tử của Hoàng đế, Huệ Thân Vương vừa mới hai tuổi chính thức được lập làm thái tử.
Kể từ sau khi trở thành thái tử, Duệ bảo bảo lại bắt đầu đường thái tử của nó. Nó chỉ mới hai tuổi nhưng mỗi ngày đều đi theo Thái Phó của thái tử học kiến thức. Chỉ có buổi tối mới có cơ hội trở về Phượng Thọ cung thân thiết với người mẹ như ta. Vậy mà. . . . Cha nó lại gây ra phiền toái, cho là nhi tử không nên dính mẫu thân quá mức, phải học được độc lập. Mặc dù ta nghiêm trọng hoài nghi lòng riêng của chàng, nhưng cũng tìm không ra lý do để phản bác chàng, nên không thể làm gì khác hơn là nhắm một mắt mở một mắt. Không thể để thiên tử tương lai ngày ngày mò mẫm quất quý với mẹ —— nguyên lời của cha nó.
Đứa bé lớn lên ngày từng ngày, Duệ bảo bảo cũng dần dần giống dáng vẻ trước kia của cha nó —— lạnh lùng, chỉ gặp ta mới hơi bình thường một chút.
Tiểu Bảo nhi lại khác, mọi người trong cung đều nâng bé thành tiểu tiên tử. Chỗ bé thích đến nhất là Từ An Cung của Thái hậu và Cảnh Dương cung của Khang vương. Cha bé cũng nuông chiều bé lên trời, những người khác thật lòng cũng tốt, giả ý cũng được, ngày ngày đều vây quanh bé. Bảo Luân công chúa đã thành bá chủ một phương trong cung, cha bé không thể chịu tiểu nha đầu mếu máo, mỗi ngày đều biến đổi phương thức dụ dỗ. Hậu cung lưu truyền một câu giai thoại: thà làm bệ hạ tức giận lôi đình, cũng không thể chọc Bảo Luân công chúa khóc. Ta lại không chịu thế, mỗi lần đều thích đả kích tâm trạng của bé lúc bé hả hê nhất. Nói ví dụ: tranh đoạt thức ăn các vị giai lệ tặng bé, chơi với mấy món đồ chơi ca ca tỷ tỷ của bé tặng cho bé, thuận tiện cười nhạo dáng người tròn trịa của bé.
Tiểu nha đầu 5 tuổi, đã biết mập không phải chuyện tốt với mình. Ngày ngày chỉ chớp chớp mắt trước những thức ăn vặt, vẻ mặt giãy giụa, hết sức đáng yêu.
Ban công Hương Tạ ở Phượng Thọ cung năm Gia Tĩnh 14.
Người đã già rồi, cho nên gần đây rất thích nhớ lại chuyện xưa, thường bỏ lại nam nhân đang ngủ say, hơn nửa đêm một thân một mình ở ban công uống rượu. Ban ngày Gia Tĩnh luôn rất bận, khuya về nhà hơn phân nửa là phải xử lý việc cho triều chính ngày mai, hoặc là vui đùa với tiểu Bảo nhi, chàng thích nhất ôm ta ở ban đêm không quá mức yên tĩnh, ôm nhau ngồi ở trên ban công tán gẫu trời nam đất bắc, hoặc là nói vài chuyện lý thú về triều chánh. Tình cảm của hai người vẫn rất ổn định, ta không biết hai người còn có thể hạnh phúc bao lâu, nhưng mỗi lần trải qua ngày tháng yên bình, một trong hai người một, luôn luôn làm ra chút chuyện cho náo loạn cho qua thời kỳ tình cảm dư thừa. Không biết chàng nghĩ như thế nào, nhưng mà chàng cho rằng tỷ lệ ta gây chuyện luôn lớn hơn chút, thật ra thì. . . . Ta cũng không biết trong đó có cái nào là gây chuyện, cái nào là đang tranh thủ quyền lợi lớn nhất của mình. . . . Nói ví dụ:
Tháng tư năm Gia Tĩnh thứ mười một, ta mới vửa qua sinh nhật 27 tuổi dắt tiểu Bảo nhi đi chậm rì rì trên đường quan ngoài kinh thành.
Hai mẹ con chúng ta là rời nhà ra ngoài.
Chúng ta mặc thường phục bình thường nhất mộc mạc nhất trong cung lại không có bất kỳ dấu hiệu của Nội Vụ phủ. Nhưng chất vải lại không thể lừa người, hàng dệt tay Giang Nam. Không có biện pháp, đây đã là bộ mộc mạc nhất trong bốn chồng y phục lớn của ta rồi.
Lúc vừa ra khỏi cửa thành, bị binh lính thủ thành hung hăng nhìn mấy lần, khi đó đứa bé vẫn bị ta cật lực ẵm trong tay. Lúc bị người ta đánh giá, Tiểu Bảo nhi lại nói một câu khiến tiểu binh thủ thành đỏ mặt, bé nói: "Ngươi cũng cảm thấy mẹ ta xinh xắn sao? Cha ta cũng nói như vậy đấy."
Thuận lợi ra khỏi thành, Tiểu Bảo nhi liền hiểu chuyện chùi chùi mồ hôi trên trán ta, xung phong nói muốn xuống đi bộ. Từ khi sanh con tới nay, ta chưa bao giờ ẵm con liên tục quá 3 tiếng, cho nên đứa bé sắp ba tuổi rất thân thiết lại tự giác.
Ta rời nhà trốn đi là bởi vì Gia Tĩnh tứ hôn cho Tiểu Lâu. Đối tượng chính là Hộ Quốc Tướng Quân Cát Dũng. Nghe nói là năm Gia Tĩnh thứ tám, hội Đồng Minh Nữ Tử của ta khai trương thì Cát Dũng từ biên cương trở về gặp được Nam Sở Quận chúa Tô Tiểu Lâu lần đầu tiên liền động tình. Không so đo muội ấy là mẫu thân độc thân của một đứa bé 3 tuổi, tuyên bố không phải là nàng không lấy. Cát Dũng đó ta biết rõ, hắn là rường cột nước nhà, dáng dấp mi thanh mục tú, vóc người cũng không tệ, lưng rộng cánh tay tròn. Nói thật, rất giống người mẫu nam bắp thịt ở thế kỷ 21.
Ta không biết vóc người không tệ ở trong suy nghĩ của nữ tử tại Đại Hán triều là thế nào, tóm lại, Tiểu Lâu không ưa hắn, thường ở sau lưng gọi hắn là ‘ tên vũ phu ’. Có lẽ bản thân hắn không đủ thành ý, hoặc là Tiểu Lâu đã từng trải. Dù sao Nam Sở Quận chúa của chúng ta cũng không chịu đối mặt hắn, có thể tránh là tránh, tránh không khỏi liền xem là trong suốt. Cát đại tướng quân theo đuổi một năm rưỡi không có kết quả, thật ủ rũ cúi đầu một hồi, nhưng thói cũ của tướng môn vẫn có, một tháng sau dứt khoát lên Kim Điện xin hoàng đế bệ hạ tứ hôn.
Mà Hoàng Đế Gia Tĩnh lại. . . . Đồng ý.
Chàng không xem trọng nhân quyền của muội muội ta, tự tiện chỉ hôn, ta liền khó chịu. Ta rất tức giận, cho nên nhịn qua sinh nhật liền lặng lẽ tính toán rời nhà ra ngoài.
Dĩ nhiên nguyên nhân cũng không chỉ có chuyện này, đây chỉ là một trong những nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ hai, đầu năm hoàng cung bắt đầu tuyển tú, mặc dù chàng thề mỗi ngày bảo đảm không chia ly với ta. Lại chia phần lớn giai lệ ra ban cho các đại thần Quý tộc. Nhưng vẫn giữ lại mười mấy người đặt ở nội cung. Ta biết rõ chàng sợ không chừa một mống thì sẽ mang đến cho ta phiền toái không cần thiết, dù sao có một hoàng hậu hay ghen không phải là phúc của xã tắc, chàng không thể để ta có nhược điểm cho người ta bắt được.
Dù sao đây là xã hội phong kiến, ngươi không thể yêu cầu nó trực tiếp tiến vào xã hội Tư Bản Chủ Nghĩa chứ? Lời nói như thế, ta có thể hiểu hành vi của chàng, nhưng cũng không đại biểu ta sẽ say mê cuồng nhiệt tiếp nhận nó.
Nguyên nhân thứ ba, bởi vì hội Đồng Minh Nữ Tử, ta thỉnh thoảng sẽ truyền hộ bộ Tiền thị lang đến hỏi thăm tình huống. Hộ Bộ Thị Lang Tiền Khiêm là bảng nhãn năm Gia Tĩnh thứ năm, dáng dấp cao lớn anh tuấn, ách, rất giống Trương Đông Kiện. Mặc dù ta đã kết hôn sinh con, nhưng không đại biểu ta không thưởng thức những mỹ nam khác nữa, nhất là mỹ nam có nội hàm giống Tiền Khiêm. Làm cộng sự với một người thông minh lại đẹp trai như Trương Đông Kiện, là chuyện vui tai vui mắt, dĩ nhiên, chỉ là thưởng thức mà thôi.
Có lẽ ưu thế người hiện đại của ta khiến Tiền Thị Lang mê mắt, dần dà, hắn sẽ thỉnh thoảng lơ đãng lộ ra cảm xúc không nên vào mấy trường hợp không đúng. Nữ nhân rất nhạy cảm, nhất là chuyện như vậy. Sau đó ta đã rất tránh né không gặp mặt với hắn nữa, nhưng trong vài trường hợp chính thức, chắc chắn sẽ có thời điểm chạm mặt.
Vì hoảng hốt lại thẳng thắn vô tư, nên vẻ mặt của Tiền thị lang liền bị nam nhân của ta - Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ anh danh nhất Đại Hán triều nhìn ở trong mắt. Chàng luôn rất tin tưởng ta, nhưng không đại biểu chàng sẽ tin tưởng những nam nhân khác.
Chàng cực kỳ tức giận tìm Tiền Thị Lang tới, hỏi hắn có ý nghĩ quá phận với hoàng hậu bệ hạ không? Tiền Thị Lang kia là một đứa trẻ đàng hoàng, lại không thể phạm nguyên tắc khi quân nên nhận hết. Lần này tốt rồi, một Bảng nhãn lang êm đẹp, đại tài tử tiền đồ vô hạn liền bị điều đi nhận chức Án Sát Sứ thay Ngụy Tiến, thành quan tam phẩm trằn trọc tuần án ở khắp cả nước nhưng không vào kinh, mà Ngụy Tiến Ngụy đại nhân lại hấp ta hấp tấp trở thành Hộ bộ thượng thư. Hoàn toàn kết thúc kiếp sống tuần án của hắn, làm nam nhân tốt sáng chín chiều năm. Đúng hạn vào triều, đúng lúc về nhà, rảnh rỗi thì ẵm đứa bé, thuận tiện luận bàn một chút với ái thê Phi Hồng, ách. . . . Nội dung không giới hạn.
Ngượng ngùng, lạc đề rồi, tóm lại, hoàng đế bệ hạ đuổi Tiền thị lang đi, lại cho Ngụy đại nhân trực tiếp hiệp trợ ta làm xong công việc của nữ nhân. Chàng có thể để đám tiểu mỹ nữ ở hậu cung nuôi không, mà ta lại không thể thỉnh thoảng nói chuyện công việc với đại nhân đẹp trai sao? Chàng mở miệng nói tin tưởng ta, chỉ là không tin nam nhân kia, hừ, nếu như tin tưởng ta, thì không cần điều người ta đi.
Dù sao, N chuyện khó chịu gộp lại, tạo thành tình huống ta và Tiểu Bảo nhi đi bộ ở ngoài thành.
. . . . . .
Tiểu Bảo nhi hào hứng bừng bừng vừa đi vừa nhảy, ta thì không ngừng liếc mắt. Đứa bé ba tuổi, bình thường chỉ biết ăn ăn uống uống, ta chưa bao giờ quá coi trọng bé, không, là quá xem là nhân tài. Nhưng khi ta đuổi người đi để lục tung phóng tìm quần áo, thì Tiểu Bảo nhi ăn uống no đủ chợt đến xem, bé kinh ngạc hỏi: "Mẫu hậu tìm cái gì?" Đầu ta cũng không quay lại: "Y phục."
"Tìm y phục làm gì?" Bất luận cổ kim, thông minh hay không, mấy tuổi đám con nít đều thích chơi mười vạn câu tại sao. Đã quen bình thường bé đều chêm ‘ tại sao? ’ vào mỗi câu nói, ta theo bản năng đáp: "Rời nhà trốn đi phải mặc."
". . . . . ." Thanh âm không còn, thế giới tỉnh táo.
Hai khắc sau, ta thuận lợi tìm được y phục mình muốn, bưng trà đang chuẩn bị uống thì Tiểu Bảo nhi lại chạy vào nhào vào trong lòng ta: "Mẫu hậu, Kỳ ca ca nói rời nhà trốn đi chính là không cần người thân. Mẫu hậu có phải không cần Bảo Nhi nữa không?"
Một ngụm trà của ta sặc ở trong cổ họng, ho đỏ mặt, một hồi lâu mới thuận khí: "Ai nói ta không muốn con?"
"Mẫu hậu không phải muốn rời nhà trốn đi sao?"
". . . . . ." Ta quên, dù đứa bé tham ăn, nhưng vẫn là huyết mạch của nam nhân như hồ ly kia, thất sách a thất sách.
"Mẫu hậu muốn dẫn Tiểu Bảo nhi cùng nhau rời nhà ra ngoài chứ?"
Khuông mặt nhỏ nhắn đầy vẻ mong đợi nhìn chằm chằm, ta nhịn đau gật đầu một cái, vì vậy, hai mẹ con cùng nhau tìm y phục của Bảo Nhi.
/77
|