Đứa bé đã được một tuổi rưỡi. Tuy nói không phải xuyên qua, nhưng cũng coi là vô cùng thông minh, theo như cách nói bây giờ, chính là hai tiểu quỷ có IQ vượt qua 200.
Duệ bảo bảo đã có thểgọi phụ hoàng và mẫu hậu rõ ràng, cũng có thể ngọng nghịu đọc 《Vịnh Nga》[1], ta dạy nó đếm từ 1 đến 10, chỉ năm sáu lần, đã có thể đọc gằn từng chữ đến hết. Cha nó lần đầu tiên nghe, vui mừng nhướng mày, từ trong nội vụ khố lấy ra một đống đồ chơi trân quý trông khá mà không dùng được thưởng cho nó, hôm sau còn đặc biệt khoe khoang với bách quan ở trong triều.
Tiểu Bảo nhi không biết giống người nào, cả ngày chỉ biết ăn uống, còn có chút thả lỏng. Mỗi ngày điểm tâm dinh dưỡng đưa đến miệng bé, bé có thể một mình phân biệt món gì, ăn không ngon liền nhướng mày lên sĩ diện: "Đem xuống." Ăn ngon thì vừa ăn vừa cười: "Muốn." Ý tứ chính là ngày mai đưa lên tiếp, cho đến khi chán ăn mới dừng tay. Về phần thơ Đường, bé lại vô cùng khinh thường, ta hỏi: Vịnh Nga? Bé sẽ cố gắng nghĩ một hồi: ". . . . Ăn?"
Nhưng cả hai đều là đứa bé hoạt bát, khi hai đứa bé chơi chung, rốt cuộc hơn phân nửa sẽ xảy ra tranh chấp. Hai tiểu quỷ đều không chịu yên, đám ma ma được lệnh của ta, chỉ cần không gây lớn, đều không để tâm. Tiểu Bảo nhi có lẽ là do ăn nhiều, đầu hơi lớn hơn ca ca, mỗi lần đều là nhào qua, đẩy Duệ nhi cho xong việc. Đứa bé kia cũng bướng bỉnh, bị ngã không khóc, tự mình đắc chí bò dậy, Tiểu Bảo nhi lại rất khó tính, phần lớn thời gian đều không thể dàn xếp ổn thỏa, lại đẩy ngã ca ca lần nữa. Điều này làm cho ta rất hả giận, tiểu quỷ, ai bảo ngươi ráng giành ra đời trước giày vò ta? Bây giờ bị muội muội áp chế chưa?
Lần đầu mà có thai hai đứa bé thật là chuyện phí sức, nên Gia Tĩnh đã tuyển rất nhiều ma ma. Nghe kinh nghiệm dạy trẻ của họ, ta chỉ có thể nhức đầu nghĩ: vô cùng không khoa học. Nói ví dụ, họ lót tấm chăn có hình Thái cực ở tầng trên trên giường trong phòng của Duệ bảo bảo, ta lại thà rằng là bản đồ Đại Hán, hoặc là hình hoạt họa. Nhưng tư chất của mấy ma ma nuôi dạy đều cổ hũ, Chu ma ma cầm đầu còn là ma ma nuôi dạy Gia Tĩnh khi còn bé. Họ dùng phương thức của mình dạy đứa bé, ta cũng khó mà nói, dù sao, Gia Tĩnh không phải lớn lên như thế sao? Ta rốt cuộc không thể nào dạy hai đứa bé của mình học kế toán và quản trị doanh nghiệp mà? Dù sao ngày sau cũng không cần dựa vào những thứ đó kiếm cơm.
Khi bọn nhỏ đến một tuổi lẻ tám tháng đã xảy ra một chuyện có ảnh hưởng không tốt, Duệ nhi không biết tại sao bị bệnh.
Cả ngày bệnh thoi thóp phờ phạc rã rượi, sau đó lại trở thành thần trí mơ hồ ngủ mê man. Ta vô cùng gấp gáp, ngày ngày coi chừng nó, thái y, Tiểu Lâu ngày ngày vây quanh nó, nhưng làm sao cũng không tra được nguyên nhân bị bệnh. Gia Tĩnh ngoài miệng chưa nói, nhưng không lúc nào không coi chừng nó, thậm chí buổi tối còn trở về phòng ôm ta, không cho ta ngày đêm không nghỉ coi chừng đứa bé, còn nhẹ giọng an ủi ta: "Con của chúng ta không có việc gì, nó là hoàng nhi dũng cảm nhất của trẫm!" Nói thì nói như thế, mình lại thường ở nửa đêm, khi cho là ta đã ngủ khoác áo rời giường, đi tới phòng đứa bé ôm lấy nó nói gì đó đến trời sáng.
Ước chừng mười ngày sau, các nơi trong nước đều dán đầy Hoàng bảng, kêu gọi người y thuật cao siêu ở dân gian vào cung. Duệ nhi bị chuyển vào Tiền viện, ngày ngày người đến người đi, cũng không thấy chuyển biến tốt, thậm chí càng thêm mơ màng. Ta biết rõ nó thật sự là rộng, hậu phúc vô cùng, nhưng bệnh thành như vậy, lại là miếng thịt từ người mình rớt xuống, làm sao không gấp?
Đứa bé càng ngày càng gầy, ta càng ngày càng buồn, Gia Tĩnh cũng càng ngày càng tiều tụy, thấy vẻ mặt ta và đứa bé thất thường, liền dịu dàng trấn an, ở trước mặt người ngoài thì tính khí cũng lại càng nóng nảy. Thấy nét mặt người hầu hạ bên cạnh càng ngày càng sợ hãi là có thể biết.
Khi ta cực kỳ luống cuống, Gia Tĩnh ôm lấy ta thật chặt, cau mày nói với ta: "Tuyết Nhi, trẫm thấy ngàn vạn thầy thuốc đều nhìn không ra Duệ nhi bệnh gì, hay là, ta tìm mấy cao tăng đến niệm Phật, trừ tà khí?" Gia Tĩnh vẫn rất tự tin mình là chân mệnh thiên tử, thuận theo thiên mệnh, xem thường mấy thuật phù thủy kia. Bây giờ chàng lại nói ra cách này, có lẽ là đi đến đường cùng rồi.
Mặc dù ta rất muốn phản bác ý tưởng hoang đường này của chàng, nhưng đứa bé không tỉnh, tóm lại không phải chuyện tốt. Đây cũng là biện pháp khi không có biện pháp, lại nói ta, ta cũng không phải đã ba lần bốn lượt gặp thần gặp phật sao?
Vậy mà. . . . Khi chúng ta gióng trống khua chiêng tìm cao tăng đắc đạo, nội cung lại xảy ra chuyện lớn rồi !
Sáng sớm mùng ba tháng sáu năm Gia Tĩnh thứ mười, Hoàng Đế Gia Tĩnh mới vừa hạ triều tự mình dẫn mấy trăm Đại Nội Thị Vệ bao vây quanh Hương Linh điện - chỗ ở của Triệu Hoàng quý phi, con ruồi con kiến cũng không thể ra vào.
Bởi vì chuyện Duệ nhi, gần đây ta mất ngủ nghiêm trọng. Khi ta đang bị Gia Tĩnh bắt ở trên giường nghỉ ngơi nghe tin tức đó, cảm giác đầu tiên là chuyện này nhất định có liên quan với Duệ nhi.
Gia Tĩnh hạ chỉ đến cho ta, lần đầu tiên chính thức lấy danh nghĩa Hoàng đế và hoàng hậu trao đổi, ta vẫn hơi không thích ứng. Ý của thánh chỉ là Triệu Hoàng quý phi hành động thất đức, hoàng hậu đứng đầu hậu cung, cùng hiệp trợ với thái hậu và hoàng đế bệ hạ xử lý chuyện này.
Khi ta mặc phượng bào vàng sáng - đồng phục hoàng hậu xuất hiện tại cửa Hương Linh điện, loan giá của Thái hậu đã tới. Hương Linh điện bị Đại Nội Thị Vệ vây tới nước chảy không lọt, ại cung nữ Thải Vân ở Từ An Cung đang dẫn người chờ đợi bên ngoài, thấy Phượng kiệu của ta hạ xuống đất, liền vội vàng nghênh đón thỉnh an, xong mới vội vàng nói: "Bẩm hoàng hậu bệ hạ, nương nương đang chờ đợi ở Ngọc Lê các, hoàng đế bệ hạ đang dẫn người lục soát đồ ở Hương Linh điện. Nương nương phân phó nếu như hoàng hậu bệ hạ tới, mời đến Ngọc Lê các ngồi tạm một hồi." Ta gật đầu, đi về phía Ngọc Lê các đối diện Hương Linh điện. Chắc là nghe được tiếng truyền báo, Thái hậu sớm đứng ở cửa, nhìn thấy ta vội vàng tới: "Tuyết Nhi, con khỏi phải gấp, đứa bé Duệ nhi kia qua hôm nay sẽ hết chuyện rồi, Triệu Tùng Ngọc tên gian tà kia đã phụ thánh ân, làm ra chuyện vô sỉ, con yên tâm, Hoàng đế chắc chắn trả lại công đaọcho con."
Nghe Thái hậu nói chuyện, ta nửa vui nửa buồn. Vui chính là Duệ nhi có lẽ sẽ nhanh chóng không sao, lo chính là nếu như bệnh của Duệ nhi có liên quan đến nàng ta thì ta phải làm gì? Nếu quả thật là nàng làm hại Duệ, đây lại là một chuyện khác rồi, là thù hận thế nào mà khiến nàng mạo hiểm vi phạm thiên tử, làm ra chuyện bị tịch biên gia sản diệt tộc?
Trong lòng thấp thỏm lo lắng, vừa hy vọng nàng phạm tội, vừa hy vọng nàng có thể bước ra. Không biết sao, kể từ sau khi sanh con, tim của ta liền mềm nhũn rất nhiều, không hề muốn lấy oán báo oán nữa.
Bây giờ ta thậm chí còn có thể rất không phúc hậu suy nghĩ, nhưng Thái hậu lại thật vì ta mà gấp gáp. Ta với bà từ trước đến giờ thân thiết, lại thương đứa bé nhất, trước kia ba ngày hai bữa liền bảo Thanh Thanh dẫn người ẵm con qua cho bà xem. Hôm nay đứa con lại bởi vì tiểu lão bà của Gia Tĩnh mà huyên náo bệnh thoi thóp, bà đã hết sức gấp gáp, ngộ nhỡ ta khởi xướng bão tố, gây lộn chia tay với Gia Tĩnh, thì không phải chuyện tốt cho bà.
Đang suy nghĩ lộn xộn lung tung, Chu Tam đã chạy đi vào như một làn khói, báo cáo tiến triển lục soát mới nhất trong điện.
Đã lục soát ra hai tiểu nhân trong Hương Linh điện, được chia ra đặt ở trên xà nhà chánh điện và trong chậu cây trong sân.
Nghe được tin tức ta lại cảm thấy: có người tố cáo. Giấu ở chỗ như thế làm sao lục soát ra ngay? Trong điện của một người đã làm Hoàng quý phi mười năm, lại còn bị người ta bán đứng, đây là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ trong hậu cung này, khắp nơi đều diễn vô gian đạo? Ta im lặng triệt để rồi.
Lúc này Thái hậu ‘ vụt ’ một cái đứng lên, giận không kềm được, dùng lực ném chung trà đang cầm trên tay xuống đất ‘ xoảng ’ một tiếng, giọng căm hận nói: "Tiện nhân này. . . . Thật dám làm à? Ai gia thật muốn xem nàng ta có bao nhiêu khả năng." Nói xong hất tay Hà Tiền ra, tới đây dắt tay của ta đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài cửa, mắt thấy nữ nhân còn sót lại của Gia Tĩnh đều quy củ đứng ở hai bên, thấy ta và Thái hậu ra ngoài, cùng nhau quỳ xuống: "Cung thỉnh thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương ngọc thể kim an."
Thái hậu dừng lại bước chân, mắt lạnh nhìn giai lệ đầy đất, hừ một tiếng: "Kim an. . . . ? Sợ là mỗi người đều ước gì hai mẹ con ta chết sớm?" Chúng phi tần vội vàng cúi xuống, miệng nói: "Nô tì không dám."
Thái hậu quay đầu nhìn ta một cái, thở dài nói: "Con thật là đứa bé tốt bụng, cũng được." Lại trầm giọng phân phó: "Đứng dậy đi, đã tới hết chưa? Cùng nhau đi xem chút, cũng để cho các ngươi tỉnh táo, đừng có da mặt dày vọng tưởng cả ngày." Ai, một hai đều ra mặt vì ta, đây là ân tình như thế nào? Sợ là cả đời cũng không trả được.
Đại Nội Thị Vệ đã mở cửa Hương Linh điện ra, quỳ nghênh Thái hậu và ta cùng chúng phi. Thấy bọn ta vào nội điện, Gia Tĩnh đang đi qua đi lại vượt qua cung nữ, thái giám đầy đất và Triệu Hoàng quý phi vẻ mặt ảm đạm, bước nhanh ra đỡ Thái hậu: "Nhi tử bất hiếu, lại phải phiền toái mẫu hậu rồi." Thái hậu miễn cưỡng tươi cười: "Chỉ cần các con hòa hòa thuận thuận, ai gia cái gì cũng. . . . Nhưng mà có vài người không có mắt, quá không chịu yên. . . . ."
Hương Linh điện sau khi bị lục soát trở nên lộn xộn vô cùng. Bây giờ mấy dụng cụ tạp nham trong điện đều bị dời đi, chỉ bày ba cái ghế phía trên. Ghế vàng sáng chính giữa có lẽ là mới vừa chuẩn bị cho hoàng đế, hai cái một trái một phải chắc là chuẩn bị cho ta và Thái hậu. Hoàng đế và Thái hậu chia ra ngồi xong, ta mới ngồi xuống ở bên phải, những Tần phi khác đều chỉ có thể đúng. Ta nhìn một cái liền thấy trên bàn nhỏ trong điện, có hai tiểu nhân tứ chi bị rách thành mảnh nhỏ, ngực cắm đầy ngân châm, trên đầu gỗ nhỏ đầy máu đỏ sậm, giống như. . . . Khô máu. Không biết sao, vừa nhìn thấy hai tiểu nhân này, cả người ta liền không ngừng run rẩy.
Gia Tĩnh rất nhanh lên tiếng: "Tuyết Nhi, nàng không có việc gì chứ?" Ta lắc đầu một cái nhìn lại chàng.
Chàng từ sau khi đi vào không biết sao, có lẽ là đau lòng hoặc là đang làm chuyện rất nghiêm túc, nên không nhìn ta nhiều, bây giờ thấy ta đã ổn, mới đảo mắt nhìn Hoàng quý phi Triệu Tùng Ngọc quỳ trên mặt đất, trong đôi mắt như muốn phun ra lửa mạnh: "Ngươi còn có lời gì để nói?"
Hoàng quý phi không còn vẻ ung dung thường ngày, mặc dù quần áo nhếch nhác, nhưng vẻ mặt lại không chút hốt hảng vì làm sai bị bắt, vẫn cao ngạo ngẩng đầu quỳ. Gia Tĩnh hỏi nàng cũng không đáp, chỉ đưa mắt chết nhìn chằm chằm ta, có lẽ muốn đục ra một lỗ lớn trên mặt ta. Gia Tĩnh lập tức âm mặt giận dữ, mắng: "Tiện nhân, chuyện cho tới bây giờ còn không biết hối cải? Thật nên róc xương lóc thịt ngươi."
Nàng ta tựa như biết mình không còn bao nhiêu đường sống, hoàn toàn không có ý sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Gia Tĩnh: "Bệ hạ đừng nổi giận, mọi chuyện nô tì đều nhận, muốn chém giết muốn róc thịt tùy xử trí." Thấy nàng ta vẫn gượng chống, Gia Tĩnh thở dài: "Tùng Ngọc, ngươi làm ra loại chuyện thương thiên hại lý này, không sợ báo ứng lên đầu nhi tử ngươi sao?"
Triệu Hoàng quý phi bỗng chốc bị đánh trúng tử huyệt, rốt cuộc tiết hạ mình, cúi đầu, tiếng khóc đè nén mơ hồ truyền tới: "Kính xin bệ hạ nhìn ở tình cảm nô tì tận tâm hầu hạ bệ hạ hai mươi năm, bỏ qua cho Kỳ nhi một lần, nó là hoàng trưởng tử ruột của ngài."
Gia Tĩnh hừ lạnh nói: "Hiện tại biết sợ? Sao lúc ngươi vừa làm chuyện ác không nghĩ được như vậy?" Ai, hoàng thượng đại nhân, người ta bây giờ đã hết đường đi, người còn dùng lời chèn ép nàng, không sợ nàng cắn trả một cái?
Nàng nghe lời này quả nhiên dần dần ngưng tiếng khóc, lạnh lùng mang theo tuyệt vọng đùa cợt: "Ban đầu? Ban đầu chỉ sợ cũng không phải nô tì. Bệ hạ và thần thiếp là phu thê thiếu niên, tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng khi đó thái tử điện hạ nói thế nào: ‘Ta và Tùng Ngọc là trời đất tạo nên’. Kỳ nhi ra đời thì thái tử điện hạ rất mừng, hứa hẹn đợi bệ hạ thành cửu ngũ thì tấn nô tì làm Hoàng quý phi, thậm chí lần đầu tiên say rượu còn nói muốn phong Kỳ nhi thành thái tử. Nô tì một mực chờ đợi, chờ bệ hạ thực hiện lời hứa. . . . Bệ hạ vẫn đối với nô tì rất tốt, phong nô tì làm Hoàng quý phi, cho dù là cưng chiều phi tử khác như thế nào, mỗi tháng luôn luôn nghỉ ở trong cung nô tì bốn năm ngày, nô tì nghĩ, một đời một thế luôn ở bên bệ hạ. . . . . Vậy mà. . . . Kể từ lần đầu tiên gặp Tín vương phi trở đi, cái gì cũng thay đổi, hồn bệ hạ đã bị mê đi, trong mắt sao còn có nô tì và Kỳ nhi?"
Nàng nói một hơi rất nhiều lời, vẻ dịu dàng trong mắt lúc đầu không lừa được người, đầu ta đau nên xoa đầu một cái, nàng rốt cuộc nói đến sau đó, nhưng phẫn hận trong lời nói lại càng ngày càng đậm, ánh mắt cơ hồ thô bạo: "Bệ hạ cả ngày xoay quanh ả, vì ả, dù là phu quân của ả từng dùng Kỳ nhi của ngài uy hiếp ngôi vị hoàng đế của ngài cũng muốn giữ lại tánh mạng ả; lại vì ả mà muốn trừ đi Tín vương để đầu nhập dưới váy của ả; vì ả bệ hạ vào lúc triều cục mới vừa ổn lại hạ Giang Nam, chỉ vì đón ả về nhà; vì ả, bệ hạ không để ý bách quan phản đối, toàn tâm toàn ý cưng chiều ả; vì ả, thậm chí nghĩ hết biện pháp để ả làm hoàng hậu; bệ hạ. . . . trong tim trong óc chỉ có ả và con của ả. Lại quên ban đầu Kỳ nhi ra đời thì bệ hạ cũng mừng rỡ như điên. . . ." Mỗi khi nói một câu, mắt của nàng lại lạnh hơn một phần. Hoàng đế Thái hậu Tần phi cũng chỉ ngơ ngác nghe trần thuật gần như thê lương của nàng.
Hoàng Đế Gia Tĩnh lại chỉ bình tĩnh nghe, giương mắt nhìn thấy ta nhìn chàng, ánh mắt liền giằng co với ta. Giống như tất cả nàng nói vốn là chuyện đương nhiên. Ta né tránh hai mắt tràn đầy dịu dàng của chàng, nhìn về phía Triệu Hoàng quý phi lao thao không ngừng. Lúc nói chuyện nàng một mực nhìn Gia Tĩnh, bây giờ mới chuyển sang ta, cười điên cuồng nói: "Ha ha ~ thiệt thòi ta ban đầu còn nghĩ bệ hạ là người lạnh lùng, sẽ không thích Tín vương phi quá lâu, vậy mà. . . . Một lần lại một lần, càng lúc càng ân ái, lòng ta rất đau. Trong mắt bệ hạ không có nô tì thì cũng thôi đi, dù sao ban đầu cũng tốt với nô tì? Nhưng. . . . Bệ hạ lại muốn phong con củaả thành thái tử, lòng của nô tì thì càng đau. Tại sao? Tại sao bệ hạ quên lời hứa ban đầu? Kỳ nhi không được sao? Nó rất hiểu chuyện và biết điều, tại sao?" Dừng một lát, nàng nhắm hai mắt vô lực nói: "Uh, là ta ghim tiểu nhân Huệ Thân Vương, viết tên và ngày sinh tháng đẻ của nó bằng máu chó. Lần đầu ta còn rất sợ, giấu qua nhiều địa phương, nhưng Huệ Thân Vương lại bị bệnh thật. Người không biết lúc ấy ta vui vẻ cỡ nào, sợ một cái bị bỏ sẽ khiến tiểu tử kia hồi hồn, ta vội vàng làm một tiểu nhân nữa, các ngươi không biết. . . . Chỉ thiếu một chút, thực sự chỉ thiếu chút xíu nữa, đứa bé con tiện nhân kia sanh sẽ không còn, ta Kỳ nhi vẫn có thể làm thái tử . . . ."
Hoàng Đế Gia Tĩnh vẫn kiên nhẫn nghe nàng phát tiết rốt cuộc ho một tiếng: "Tùng Ngọc, được rồi. Ngươi cũng nghe trẫm nói vài lời đi, ngươi nói ban đầu trẫm say rượu hứa hẹn cho Kỳ nhi làm thái tử, trẫm thật không biết. Trẫm và ngươi là phu thê thiếu niên, vẫn luôn cảm thấy ngươi là người rất thân thiết, cho nên vô luận trẫm và hoàng hậu tình cảm như thế nào, cũng sẽ không vứt bỏ ngươi, trẫm có thể thưởng ngươi rất nhiều thứ, có thể cho ngươi tất cả vật chất. Nhưng. . . . Trẫm và hoàng hậu, cuộc đời này trẫm chỉ có một thê tư, đó chính là hoàng hậu. Muốn trẫm giống như trước kia, thay phiên cho đòi ngủ sợ là không thể nào. Không sai, trẫm đúng là muốn cho Huệ Thân Vương làm thái tử. Dù là. . . . Dù là lần này Huệ Thân Vương thật gặp bất trắc, tương lai thái tử cũng chỉ sẽ là do hoàng hậu sinh ra. Kỳ nhi là một đứa bé ngoan, luôn được ngươi nuôi rất tốt. Trẫm cũng đã sớm phong nó thành vương. Nhưng, dù như ngươi tranh thắng thì như thế nào? Sao biết Kỳ nhi có muốn làm thái tử không?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Vịnh Nga: năm Đinh Hợi 987, nhà Tống sai Lý Giác sang Việt Nam, thiền sư Pháp Thuận đón tiếp. Có lần Lý Giác tuỳ cảnh ngâm 2 câu thơ đầu "Nga nga lưỡng nga nga, Ngưỡng diện hướng thiên nha" và Pháp Thuận đã tiếp ngay hai câu sau của bài thơ này "Bạch mao phô lục thuỷ, Hồng trạo bãi tranh ba".
Nga nga lưỡng nga nga,
Ngưỡng diện hướng thiên nha.
Bạch mao phô lục thuỷ,
Hồng trạo bãi thanh ba.
Dịch thơ (theo NXB Văn Hóa Thông Tin)
Ngỗng ngỗng cả bầy ngỗng
Ngửa mặt hướng ven trời.
Lông trắng phơi dòng biếc
Chân hồng rẽ sóng khơi.
Duệ bảo bảo đã có thểgọi phụ hoàng và mẫu hậu rõ ràng, cũng có thể ngọng nghịu đọc 《Vịnh Nga》[1], ta dạy nó đếm từ 1 đến 10, chỉ năm sáu lần, đã có thể đọc gằn từng chữ đến hết. Cha nó lần đầu tiên nghe, vui mừng nhướng mày, từ trong nội vụ khố lấy ra một đống đồ chơi trân quý trông khá mà không dùng được thưởng cho nó, hôm sau còn đặc biệt khoe khoang với bách quan ở trong triều.
Tiểu Bảo nhi không biết giống người nào, cả ngày chỉ biết ăn uống, còn có chút thả lỏng. Mỗi ngày điểm tâm dinh dưỡng đưa đến miệng bé, bé có thể một mình phân biệt món gì, ăn không ngon liền nhướng mày lên sĩ diện: "Đem xuống." Ăn ngon thì vừa ăn vừa cười: "Muốn." Ý tứ chính là ngày mai đưa lên tiếp, cho đến khi chán ăn mới dừng tay. Về phần thơ Đường, bé lại vô cùng khinh thường, ta hỏi: Vịnh Nga? Bé sẽ cố gắng nghĩ một hồi: ". . . . Ăn?"
Nhưng cả hai đều là đứa bé hoạt bát, khi hai đứa bé chơi chung, rốt cuộc hơn phân nửa sẽ xảy ra tranh chấp. Hai tiểu quỷ đều không chịu yên, đám ma ma được lệnh của ta, chỉ cần không gây lớn, đều không để tâm. Tiểu Bảo nhi có lẽ là do ăn nhiều, đầu hơi lớn hơn ca ca, mỗi lần đều là nhào qua, đẩy Duệ nhi cho xong việc. Đứa bé kia cũng bướng bỉnh, bị ngã không khóc, tự mình đắc chí bò dậy, Tiểu Bảo nhi lại rất khó tính, phần lớn thời gian đều không thể dàn xếp ổn thỏa, lại đẩy ngã ca ca lần nữa. Điều này làm cho ta rất hả giận, tiểu quỷ, ai bảo ngươi ráng giành ra đời trước giày vò ta? Bây giờ bị muội muội áp chế chưa?
Lần đầu mà có thai hai đứa bé thật là chuyện phí sức, nên Gia Tĩnh đã tuyển rất nhiều ma ma. Nghe kinh nghiệm dạy trẻ của họ, ta chỉ có thể nhức đầu nghĩ: vô cùng không khoa học. Nói ví dụ, họ lót tấm chăn có hình Thái cực ở tầng trên trên giường trong phòng của Duệ bảo bảo, ta lại thà rằng là bản đồ Đại Hán, hoặc là hình hoạt họa. Nhưng tư chất của mấy ma ma nuôi dạy đều cổ hũ, Chu ma ma cầm đầu còn là ma ma nuôi dạy Gia Tĩnh khi còn bé. Họ dùng phương thức của mình dạy đứa bé, ta cũng khó mà nói, dù sao, Gia Tĩnh không phải lớn lên như thế sao? Ta rốt cuộc không thể nào dạy hai đứa bé của mình học kế toán và quản trị doanh nghiệp mà? Dù sao ngày sau cũng không cần dựa vào những thứ đó kiếm cơm.
Khi bọn nhỏ đến một tuổi lẻ tám tháng đã xảy ra một chuyện có ảnh hưởng không tốt, Duệ nhi không biết tại sao bị bệnh.
Cả ngày bệnh thoi thóp phờ phạc rã rượi, sau đó lại trở thành thần trí mơ hồ ngủ mê man. Ta vô cùng gấp gáp, ngày ngày coi chừng nó, thái y, Tiểu Lâu ngày ngày vây quanh nó, nhưng làm sao cũng không tra được nguyên nhân bị bệnh. Gia Tĩnh ngoài miệng chưa nói, nhưng không lúc nào không coi chừng nó, thậm chí buổi tối còn trở về phòng ôm ta, không cho ta ngày đêm không nghỉ coi chừng đứa bé, còn nhẹ giọng an ủi ta: "Con của chúng ta không có việc gì, nó là hoàng nhi dũng cảm nhất của trẫm!" Nói thì nói như thế, mình lại thường ở nửa đêm, khi cho là ta đã ngủ khoác áo rời giường, đi tới phòng đứa bé ôm lấy nó nói gì đó đến trời sáng.
Ước chừng mười ngày sau, các nơi trong nước đều dán đầy Hoàng bảng, kêu gọi người y thuật cao siêu ở dân gian vào cung. Duệ nhi bị chuyển vào Tiền viện, ngày ngày người đến người đi, cũng không thấy chuyển biến tốt, thậm chí càng thêm mơ màng. Ta biết rõ nó thật sự là rộng, hậu phúc vô cùng, nhưng bệnh thành như vậy, lại là miếng thịt từ người mình rớt xuống, làm sao không gấp?
Đứa bé càng ngày càng gầy, ta càng ngày càng buồn, Gia Tĩnh cũng càng ngày càng tiều tụy, thấy vẻ mặt ta và đứa bé thất thường, liền dịu dàng trấn an, ở trước mặt người ngoài thì tính khí cũng lại càng nóng nảy. Thấy nét mặt người hầu hạ bên cạnh càng ngày càng sợ hãi là có thể biết.
Khi ta cực kỳ luống cuống, Gia Tĩnh ôm lấy ta thật chặt, cau mày nói với ta: "Tuyết Nhi, trẫm thấy ngàn vạn thầy thuốc đều nhìn không ra Duệ nhi bệnh gì, hay là, ta tìm mấy cao tăng đến niệm Phật, trừ tà khí?" Gia Tĩnh vẫn rất tự tin mình là chân mệnh thiên tử, thuận theo thiên mệnh, xem thường mấy thuật phù thủy kia. Bây giờ chàng lại nói ra cách này, có lẽ là đi đến đường cùng rồi.
Mặc dù ta rất muốn phản bác ý tưởng hoang đường này của chàng, nhưng đứa bé không tỉnh, tóm lại không phải chuyện tốt. Đây cũng là biện pháp khi không có biện pháp, lại nói ta, ta cũng không phải đã ba lần bốn lượt gặp thần gặp phật sao?
Vậy mà. . . . Khi chúng ta gióng trống khua chiêng tìm cao tăng đắc đạo, nội cung lại xảy ra chuyện lớn rồi !
Sáng sớm mùng ba tháng sáu năm Gia Tĩnh thứ mười, Hoàng Đế Gia Tĩnh mới vừa hạ triều tự mình dẫn mấy trăm Đại Nội Thị Vệ bao vây quanh Hương Linh điện - chỗ ở của Triệu Hoàng quý phi, con ruồi con kiến cũng không thể ra vào.
Bởi vì chuyện Duệ nhi, gần đây ta mất ngủ nghiêm trọng. Khi ta đang bị Gia Tĩnh bắt ở trên giường nghỉ ngơi nghe tin tức đó, cảm giác đầu tiên là chuyện này nhất định có liên quan với Duệ nhi.
Gia Tĩnh hạ chỉ đến cho ta, lần đầu tiên chính thức lấy danh nghĩa Hoàng đế và hoàng hậu trao đổi, ta vẫn hơi không thích ứng. Ý của thánh chỉ là Triệu Hoàng quý phi hành động thất đức, hoàng hậu đứng đầu hậu cung, cùng hiệp trợ với thái hậu và hoàng đế bệ hạ xử lý chuyện này.
Khi ta mặc phượng bào vàng sáng - đồng phục hoàng hậu xuất hiện tại cửa Hương Linh điện, loan giá của Thái hậu đã tới. Hương Linh điện bị Đại Nội Thị Vệ vây tới nước chảy không lọt, ại cung nữ Thải Vân ở Từ An Cung đang dẫn người chờ đợi bên ngoài, thấy Phượng kiệu của ta hạ xuống đất, liền vội vàng nghênh đón thỉnh an, xong mới vội vàng nói: "Bẩm hoàng hậu bệ hạ, nương nương đang chờ đợi ở Ngọc Lê các, hoàng đế bệ hạ đang dẫn người lục soát đồ ở Hương Linh điện. Nương nương phân phó nếu như hoàng hậu bệ hạ tới, mời đến Ngọc Lê các ngồi tạm một hồi." Ta gật đầu, đi về phía Ngọc Lê các đối diện Hương Linh điện. Chắc là nghe được tiếng truyền báo, Thái hậu sớm đứng ở cửa, nhìn thấy ta vội vàng tới: "Tuyết Nhi, con khỏi phải gấp, đứa bé Duệ nhi kia qua hôm nay sẽ hết chuyện rồi, Triệu Tùng Ngọc tên gian tà kia đã phụ thánh ân, làm ra chuyện vô sỉ, con yên tâm, Hoàng đế chắc chắn trả lại công đaọcho con."
Nghe Thái hậu nói chuyện, ta nửa vui nửa buồn. Vui chính là Duệ nhi có lẽ sẽ nhanh chóng không sao, lo chính là nếu như bệnh của Duệ nhi có liên quan đến nàng ta thì ta phải làm gì? Nếu quả thật là nàng làm hại Duệ, đây lại là một chuyện khác rồi, là thù hận thế nào mà khiến nàng mạo hiểm vi phạm thiên tử, làm ra chuyện bị tịch biên gia sản diệt tộc?
Trong lòng thấp thỏm lo lắng, vừa hy vọng nàng phạm tội, vừa hy vọng nàng có thể bước ra. Không biết sao, kể từ sau khi sanh con, tim của ta liền mềm nhũn rất nhiều, không hề muốn lấy oán báo oán nữa.
Bây giờ ta thậm chí còn có thể rất không phúc hậu suy nghĩ, nhưng Thái hậu lại thật vì ta mà gấp gáp. Ta với bà từ trước đến giờ thân thiết, lại thương đứa bé nhất, trước kia ba ngày hai bữa liền bảo Thanh Thanh dẫn người ẵm con qua cho bà xem. Hôm nay đứa con lại bởi vì tiểu lão bà của Gia Tĩnh mà huyên náo bệnh thoi thóp, bà đã hết sức gấp gáp, ngộ nhỡ ta khởi xướng bão tố, gây lộn chia tay với Gia Tĩnh, thì không phải chuyện tốt cho bà.
Đang suy nghĩ lộn xộn lung tung, Chu Tam đã chạy đi vào như một làn khói, báo cáo tiến triển lục soát mới nhất trong điện.
Đã lục soát ra hai tiểu nhân trong Hương Linh điện, được chia ra đặt ở trên xà nhà chánh điện và trong chậu cây trong sân.
Nghe được tin tức ta lại cảm thấy: có người tố cáo. Giấu ở chỗ như thế làm sao lục soát ra ngay? Trong điện của một người đã làm Hoàng quý phi mười năm, lại còn bị người ta bán đứng, đây là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ trong hậu cung này, khắp nơi đều diễn vô gian đạo? Ta im lặng triệt để rồi.
Lúc này Thái hậu ‘ vụt ’ một cái đứng lên, giận không kềm được, dùng lực ném chung trà đang cầm trên tay xuống đất ‘ xoảng ’ một tiếng, giọng căm hận nói: "Tiện nhân này. . . . Thật dám làm à? Ai gia thật muốn xem nàng ta có bao nhiêu khả năng." Nói xong hất tay Hà Tiền ra, tới đây dắt tay của ta đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài cửa, mắt thấy nữ nhân còn sót lại của Gia Tĩnh đều quy củ đứng ở hai bên, thấy ta và Thái hậu ra ngoài, cùng nhau quỳ xuống: "Cung thỉnh thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương ngọc thể kim an."
Thái hậu dừng lại bước chân, mắt lạnh nhìn giai lệ đầy đất, hừ một tiếng: "Kim an. . . . ? Sợ là mỗi người đều ước gì hai mẹ con ta chết sớm?" Chúng phi tần vội vàng cúi xuống, miệng nói: "Nô tì không dám."
Thái hậu quay đầu nhìn ta một cái, thở dài nói: "Con thật là đứa bé tốt bụng, cũng được." Lại trầm giọng phân phó: "Đứng dậy đi, đã tới hết chưa? Cùng nhau đi xem chút, cũng để cho các ngươi tỉnh táo, đừng có da mặt dày vọng tưởng cả ngày." Ai, một hai đều ra mặt vì ta, đây là ân tình như thế nào? Sợ là cả đời cũng không trả được.
Đại Nội Thị Vệ đã mở cửa Hương Linh điện ra, quỳ nghênh Thái hậu và ta cùng chúng phi. Thấy bọn ta vào nội điện, Gia Tĩnh đang đi qua đi lại vượt qua cung nữ, thái giám đầy đất và Triệu Hoàng quý phi vẻ mặt ảm đạm, bước nhanh ra đỡ Thái hậu: "Nhi tử bất hiếu, lại phải phiền toái mẫu hậu rồi." Thái hậu miễn cưỡng tươi cười: "Chỉ cần các con hòa hòa thuận thuận, ai gia cái gì cũng. . . . Nhưng mà có vài người không có mắt, quá không chịu yên. . . . ."
Hương Linh điện sau khi bị lục soát trở nên lộn xộn vô cùng. Bây giờ mấy dụng cụ tạp nham trong điện đều bị dời đi, chỉ bày ba cái ghế phía trên. Ghế vàng sáng chính giữa có lẽ là mới vừa chuẩn bị cho hoàng đế, hai cái một trái một phải chắc là chuẩn bị cho ta và Thái hậu. Hoàng đế và Thái hậu chia ra ngồi xong, ta mới ngồi xuống ở bên phải, những Tần phi khác đều chỉ có thể đúng. Ta nhìn một cái liền thấy trên bàn nhỏ trong điện, có hai tiểu nhân tứ chi bị rách thành mảnh nhỏ, ngực cắm đầy ngân châm, trên đầu gỗ nhỏ đầy máu đỏ sậm, giống như. . . . Khô máu. Không biết sao, vừa nhìn thấy hai tiểu nhân này, cả người ta liền không ngừng run rẩy.
Gia Tĩnh rất nhanh lên tiếng: "Tuyết Nhi, nàng không có việc gì chứ?" Ta lắc đầu một cái nhìn lại chàng.
Chàng từ sau khi đi vào không biết sao, có lẽ là đau lòng hoặc là đang làm chuyện rất nghiêm túc, nên không nhìn ta nhiều, bây giờ thấy ta đã ổn, mới đảo mắt nhìn Hoàng quý phi Triệu Tùng Ngọc quỳ trên mặt đất, trong đôi mắt như muốn phun ra lửa mạnh: "Ngươi còn có lời gì để nói?"
Hoàng quý phi không còn vẻ ung dung thường ngày, mặc dù quần áo nhếch nhác, nhưng vẻ mặt lại không chút hốt hảng vì làm sai bị bắt, vẫn cao ngạo ngẩng đầu quỳ. Gia Tĩnh hỏi nàng cũng không đáp, chỉ đưa mắt chết nhìn chằm chằm ta, có lẽ muốn đục ra một lỗ lớn trên mặt ta. Gia Tĩnh lập tức âm mặt giận dữ, mắng: "Tiện nhân, chuyện cho tới bây giờ còn không biết hối cải? Thật nên róc xương lóc thịt ngươi."
Nàng ta tựa như biết mình không còn bao nhiêu đường sống, hoàn toàn không có ý sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Gia Tĩnh: "Bệ hạ đừng nổi giận, mọi chuyện nô tì đều nhận, muốn chém giết muốn róc thịt tùy xử trí." Thấy nàng ta vẫn gượng chống, Gia Tĩnh thở dài: "Tùng Ngọc, ngươi làm ra loại chuyện thương thiên hại lý này, không sợ báo ứng lên đầu nhi tử ngươi sao?"
Triệu Hoàng quý phi bỗng chốc bị đánh trúng tử huyệt, rốt cuộc tiết hạ mình, cúi đầu, tiếng khóc đè nén mơ hồ truyền tới: "Kính xin bệ hạ nhìn ở tình cảm nô tì tận tâm hầu hạ bệ hạ hai mươi năm, bỏ qua cho Kỳ nhi một lần, nó là hoàng trưởng tử ruột của ngài."
Gia Tĩnh hừ lạnh nói: "Hiện tại biết sợ? Sao lúc ngươi vừa làm chuyện ác không nghĩ được như vậy?" Ai, hoàng thượng đại nhân, người ta bây giờ đã hết đường đi, người còn dùng lời chèn ép nàng, không sợ nàng cắn trả một cái?
Nàng nghe lời này quả nhiên dần dần ngưng tiếng khóc, lạnh lùng mang theo tuyệt vọng đùa cợt: "Ban đầu? Ban đầu chỉ sợ cũng không phải nô tì. Bệ hạ và thần thiếp là phu thê thiếu niên, tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng khi đó thái tử điện hạ nói thế nào: ‘Ta và Tùng Ngọc là trời đất tạo nên’. Kỳ nhi ra đời thì thái tử điện hạ rất mừng, hứa hẹn đợi bệ hạ thành cửu ngũ thì tấn nô tì làm Hoàng quý phi, thậm chí lần đầu tiên say rượu còn nói muốn phong Kỳ nhi thành thái tử. Nô tì một mực chờ đợi, chờ bệ hạ thực hiện lời hứa. . . . Bệ hạ vẫn đối với nô tì rất tốt, phong nô tì làm Hoàng quý phi, cho dù là cưng chiều phi tử khác như thế nào, mỗi tháng luôn luôn nghỉ ở trong cung nô tì bốn năm ngày, nô tì nghĩ, một đời một thế luôn ở bên bệ hạ. . . . . Vậy mà. . . . Kể từ lần đầu tiên gặp Tín vương phi trở đi, cái gì cũng thay đổi, hồn bệ hạ đã bị mê đi, trong mắt sao còn có nô tì và Kỳ nhi?"
Nàng nói một hơi rất nhiều lời, vẻ dịu dàng trong mắt lúc đầu không lừa được người, đầu ta đau nên xoa đầu một cái, nàng rốt cuộc nói đến sau đó, nhưng phẫn hận trong lời nói lại càng ngày càng đậm, ánh mắt cơ hồ thô bạo: "Bệ hạ cả ngày xoay quanh ả, vì ả, dù là phu quân của ả từng dùng Kỳ nhi của ngài uy hiếp ngôi vị hoàng đế của ngài cũng muốn giữ lại tánh mạng ả; lại vì ả mà muốn trừ đi Tín vương để đầu nhập dưới váy của ả; vì ả bệ hạ vào lúc triều cục mới vừa ổn lại hạ Giang Nam, chỉ vì đón ả về nhà; vì ả, bệ hạ không để ý bách quan phản đối, toàn tâm toàn ý cưng chiều ả; vì ả, thậm chí nghĩ hết biện pháp để ả làm hoàng hậu; bệ hạ. . . . trong tim trong óc chỉ có ả và con của ả. Lại quên ban đầu Kỳ nhi ra đời thì bệ hạ cũng mừng rỡ như điên. . . ." Mỗi khi nói một câu, mắt của nàng lại lạnh hơn một phần. Hoàng đế Thái hậu Tần phi cũng chỉ ngơ ngác nghe trần thuật gần như thê lương của nàng.
Hoàng Đế Gia Tĩnh lại chỉ bình tĩnh nghe, giương mắt nhìn thấy ta nhìn chàng, ánh mắt liền giằng co với ta. Giống như tất cả nàng nói vốn là chuyện đương nhiên. Ta né tránh hai mắt tràn đầy dịu dàng của chàng, nhìn về phía Triệu Hoàng quý phi lao thao không ngừng. Lúc nói chuyện nàng một mực nhìn Gia Tĩnh, bây giờ mới chuyển sang ta, cười điên cuồng nói: "Ha ha ~ thiệt thòi ta ban đầu còn nghĩ bệ hạ là người lạnh lùng, sẽ không thích Tín vương phi quá lâu, vậy mà. . . . Một lần lại một lần, càng lúc càng ân ái, lòng ta rất đau. Trong mắt bệ hạ không có nô tì thì cũng thôi đi, dù sao ban đầu cũng tốt với nô tì? Nhưng. . . . Bệ hạ lại muốn phong con củaả thành thái tử, lòng của nô tì thì càng đau. Tại sao? Tại sao bệ hạ quên lời hứa ban đầu? Kỳ nhi không được sao? Nó rất hiểu chuyện và biết điều, tại sao?" Dừng một lát, nàng nhắm hai mắt vô lực nói: "Uh, là ta ghim tiểu nhân Huệ Thân Vương, viết tên và ngày sinh tháng đẻ của nó bằng máu chó. Lần đầu ta còn rất sợ, giấu qua nhiều địa phương, nhưng Huệ Thân Vương lại bị bệnh thật. Người không biết lúc ấy ta vui vẻ cỡ nào, sợ một cái bị bỏ sẽ khiến tiểu tử kia hồi hồn, ta vội vàng làm một tiểu nhân nữa, các ngươi không biết. . . . Chỉ thiếu một chút, thực sự chỉ thiếu chút xíu nữa, đứa bé con tiện nhân kia sanh sẽ không còn, ta Kỳ nhi vẫn có thể làm thái tử . . . ."
Hoàng Đế Gia Tĩnh vẫn kiên nhẫn nghe nàng phát tiết rốt cuộc ho một tiếng: "Tùng Ngọc, được rồi. Ngươi cũng nghe trẫm nói vài lời đi, ngươi nói ban đầu trẫm say rượu hứa hẹn cho Kỳ nhi làm thái tử, trẫm thật không biết. Trẫm và ngươi là phu thê thiếu niên, vẫn luôn cảm thấy ngươi là người rất thân thiết, cho nên vô luận trẫm và hoàng hậu tình cảm như thế nào, cũng sẽ không vứt bỏ ngươi, trẫm có thể thưởng ngươi rất nhiều thứ, có thể cho ngươi tất cả vật chất. Nhưng. . . . Trẫm và hoàng hậu, cuộc đời này trẫm chỉ có một thê tư, đó chính là hoàng hậu. Muốn trẫm giống như trước kia, thay phiên cho đòi ngủ sợ là không thể nào. Không sai, trẫm đúng là muốn cho Huệ Thân Vương làm thái tử. Dù là. . . . Dù là lần này Huệ Thân Vương thật gặp bất trắc, tương lai thái tử cũng chỉ sẽ là do hoàng hậu sinh ra. Kỳ nhi là một đứa bé ngoan, luôn được ngươi nuôi rất tốt. Trẫm cũng đã sớm phong nó thành vương. Nhưng, dù như ngươi tranh thắng thì như thế nào? Sao biết Kỳ nhi có muốn làm thái tử không?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Vịnh Nga: năm Đinh Hợi 987, nhà Tống sai Lý Giác sang Việt Nam, thiền sư Pháp Thuận đón tiếp. Có lần Lý Giác tuỳ cảnh ngâm 2 câu thơ đầu "Nga nga lưỡng nga nga, Ngưỡng diện hướng thiên nha" và Pháp Thuận đã tiếp ngay hai câu sau của bài thơ này "Bạch mao phô lục thuỷ, Hồng trạo bãi tranh ba".
Nga nga lưỡng nga nga,
Ngưỡng diện hướng thiên nha.
Bạch mao phô lục thuỷ,
Hồng trạo bãi thanh ba.
Dịch thơ (theo NXB Văn Hóa Thông Tin)
Ngỗng ngỗng cả bầy ngỗng
Ngửa mặt hướng ven trời.
Lông trắng phơi dòng biếc
Chân hồng rẽ sóng khơi.
/77
|