Tri Phủ Nam Kinh đứng ra tấu xin Thánh thượng đầu tiên, văn vẻ nói ước chừng một khắc đồng hồ, căn cứ chức năng phiên dịch của ta, xác định hắn nói dài dòng nửa ngày, chuyển đổi thành lời ngay chỉ mấy câu: Hoàng đế muốn ở Nam Kinh chơi tới khi nào, hậu viện phủ nha rất tốt, trạm dịch cũng sửa chữa một phen, ngài muốn nghỉ ngơi ở đâu?
Ta rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, cũng đúng, một mình Hoàng đế vốn nên ở quan nha, như vậy cũng tốt, tránh tìm ta phiền toái.
Hoàng Đế Gia Tĩnh cười hết sức vui vẻ, thấy nét mặt của ta hoặc lo hoặc vui hoặc khinh thường cách nói của thần dân ngài, liền rất trực tiếp nói cho bọn họ biết: "Lần này trẫm nam tuần, không có ý kinh động dân chúng, trẫm thấy biệt viện của Đoan Kính vương phủ cũng tốt lắmm, mấy ngày ở Nam Kinh cứ ở đó đi."
Má ơi, ngài bị gì rồi hả? Ngài ở nhà ta? Vậy không phải tỏ rõ chúng ta đã sớm gian díu. . . . gì gì đó à?
Quan viên phía dưới còn giảo hoạt gọn gàng hơn quan viên trong triều nhiều, lập tức muôn miệng một lời: bệ hạ thánh minh.
Thánh cái mông, ta lập tức ngẩng đầu lên, mấy phen muốn đứng lên đề nghị bọn họ đổi chỗ khác, nhưng thấy nụ cười uy hiếp của Gia Tĩnh, không chút kiêng kỵ lướt qua hai cái ghế nhẹ nhàng nắm tay nhỏ của ta. Ta biết rõ, ta chịu rồi, toàn bộ tinh thần bất khuất hoang đường này đều phải để qua một bên, cúi đầu thật thấp tỏ vẻ nghiêm chỉnh.
Chàng lôi kéo tay của ta đứng lên, thản nhiên đón nhận ba quỳ chín lạy của chúng triều thần rồi, lại hào phóng nắm tay của ta, lướt qua giữa chúng triều thần, ung dung ra cửa trong khẩu hiệu ‘ cung tiễn bệ hạ nương nương ’. Cái gì cũng tốt, nắm tay người yêu nhận đại lễ thật thoải mái, nghe danh hào của ta và chàng được đọc chung cũng rất thích, tay trong tay ra cửa thì càng sảng khoái, trừ. . . . Nam nhân này túm tay của ta hơi chặt, chặt đến hơi đau.
Lúc này ta không được đối xử tốt như lúc tới, bởi vì một nam nhân tức giận vứt bỏ kiệu rộng không ngồi, làm cho người ta khiêng kiệu rồng trống không, mình và ta chen chúc trong xe ngựa. Chu Tam không ngồi vào chung, chỉ ngồi phía trước bên cạnh vị trí đánh xe. Ta cúi đầu, không nói một lời, nam nhân kia cũng không nói chuyện, từ khi ra phủ nha đến giờ vẫn luôn kéo tay ta.
Không khí hết sức có cái gì không đúng.
Cũng may rốt cuộc đến nhà. Xe ngựa lướt qua cửa chính biệt viện vương phủ, từ rèm cửa sổ có thể thấy rõ người làm, gia đinh và thị vệ trong vương phủ quỳ hai bên. Xe ngựa lại lộc cộc chạy nhanh đến trước sảnh lớn. Chàng dắt tay của ta, từ trong xe ngựa bước xuống, mặc kệ đại nha hoàn của ta và trưởng công chúa quỳ đầy đất.
Đi tới trước sảnh lớn, chàng trầm giọng hỏi: "Nàng ở đâu?" Nhìn dáng vẻ có lẽ muốn dạy dỗ ta đàng hoàng.
Ta lấy dũng khí, ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn chàng: "Ta đói bụng, ăn cơm rồi mới mắng ta được không?" Chàng dừng một lát, hung hăng nhìn chằm chằm ta, rốt cuộc thở dài, hỏi: "Ăn cơm ở đâu?"
Phòng ăn.
Mọi người trong vương phủ đang cố gắng bày đồ ăn.
Bên khu nghỉ ngơi, hoàng đế bệ hạ ngồi trên ghế chính nghỉ ngơi như chuyện đương nhiên, ta uất uất ức ức đứng ở bên trái. Nhìn cái tay vẫn chưa từng buông ra, thời tiết không quá ấm áp, nên tay của nam nhân này thật có thể dùng như lò sưởi, thầm nhủ trong lòng tuy hôm nay thoát khỏi tội chết, nhưng tội sống khó tha, nghe người ta nói nam nhân này làm việc lòng dạ độc ác, không chừa đường lui. Ta lại nhiều lần khiến chàng khó coi, dù chàng có thể nhịn hơn, nhưng nhìn vẻ mặt lúc này của chàng, sợ là cuộc sống của ta sẽ không dễ chịu lắm.
Đột nhiên nhớ đến trưởng công chúa lâm trận bỏ chạy đi đâu mất rồi, ta còn muốn cho chàng gặp Tiểu Lâu nữa.
Liền mở miệng hỏi thăm Lục Ngạc luôn yên lặng hầu hạ từ sau khi mình vào cửa: "Trưởng công chúa và Tô cô nương đâu?" Tiểu nha đầu này, cư nhiên cùng nhau rút lui với trưởng công chúa, ghi nợ trước.
Lục Ngạc lau mồ hôi, vội vàng đáp: "Trưởng công chúa và Tô cô nương đều đang ở hậu viện nghỉ ngơi, nói chờ bệ hạ triệu kiến mới tới." Ta lập tức ‘ vèo ’ dùng ánh mắt khẩn thiết sùng bái nhìn một Hoàng đế khó chịu, thuận tiện dùng sức lắc lắc cái tay dính liền mấy cái.
Thấy chàng nhìn ta, hòa hoãn sắc mặt: "Truyền."
Chu Tam cung kính đáp một tiếng, đi ra ngoài truyền khẩu dụ.
Thức ăn chuẩn bị xong, ở trong ánh mắt chờ đợi của ta, thánh giá dời đến bên cạnh bàn cơm. Kiệt đại lão bản, ngài cứ nắm tay ta thế, làm sao ta ăn cơm!
Trưởng công chúa và Tiểu Lâu rốt cuộc tới rồi, tới tốt, ăn cơm chung. Ta nhiệt tình nghĩ.
Hai người bọn họ rất quy củ hành lễ cho Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ. Tiểu Lâu này, rõ ràng đã bảo muội ấy mặc y phục đẹp nhất, muội ấy lại mặc xiêm áo bình thường. Nhưng không sao, dáng người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.
Chỗ đáng khen nhất của ta chính là: thích náo nhiệt. Xem, người càng nhiều thì lá gan của ta liền bắt đầu lớn lên. Đợi họ đứng lên rồi, ta lập tức nhiệt tình mời họ ăn cơm chung.
Dứt lời lại hỏi nam nhân mặt thối: "Mọi người ăn cơm chung có được hay không?" Chàng gật đầu một cái: "Được."
Đợi họ ngồi vào chỗ của mình, ta rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ăn cơm quan trọng hơn, đột nhiên nghĩ đến: "Ah? Lần đầu tiên chàng gặp muội muội ta, sao không chuẩn bị quà tặng?"
Lời vừa ra khỏi miệng liền biết hỏng bét, từ sau khi vào cửa ta chưa từng quan tâm chàng, giờ phút này lại làm khó chàng, sợ là chàng sẽ nổi giận, giương mắt nhìn lên, cũng may, không có nổi giận, thậm chí còn nổ nụ cười: "Chu Tam tuyên chỉ, nghĩa muội Tô Tiểu Lâu của Đoan Kính vương phi, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, cử chỉ lễ độ, đặc biệt ngự phong Nam Sở quận chúa, khâm thử!" Dừng một lát, lại nói: "Ban thưởng theo quy cách quận chúa đi, thưởng thêm bốn chuôi Ngọc Như Ý, va hai vòng ngọc long phượng." sau khi Tiểu Lâu nghe xong, rất kinh ngạc, đang muốn từ chối, lại bởi vì là vua ban, nhất thời khó cả đôi đường.
Khi Chu Tam đồng học dẫn đầu tất cả người phục vụ trong phòng quỳ xuống nói tp chúc mừng, nàng mới lấy lại tinh thần, tự nhiên thanh thản tạ chủ long ân.
Nam Sở quận chúa? Không tệ. Theo trình độ trung thành của ám vệ và sự hiểu rõ về những tin tức trong giang hồ, đoán chừng đứa bé của Tiểu Lâu có vào buổi tối hôm nào chàng cũng rõ ràng hơn ta. Hiện tại chàng thừa nhận Tiểu Lâu là muội muội ta, ừ, thật tốt.
Ta rất vui mừng, bởi vì chàng tán thành muội muội của ta, ta cười rất vui vẻ, trong nháy mắt quên chàng đang tức giận, hơn nữa còn là cực kỳ tức giận, quên chàng muốn mắng ta, muốn phạt ta.
Chàng chỉ ngơ ngác nhìn ta cười, đợi ta ngưng cười, rốt cuộc buông tay đã kéo ta nửa canh giờ ra, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đầu của ta, thở dài nói: "Ăn cơm."
Chuyện qua nhiều năm ta mới hậu tri hậu giác nghĩ đến: ban đầu chỉ cho rằng chàng chấp nhận muội muội của ta ta liền rất vui vẻ, nhưng thì ra chàng thấy ta bởi vì chuyện muội muội, mà bày tỏ ta và chàng là người một nhà mới muốn chàng tặng quá, nên chàng cũng rất vui vẻ.
Tạm thời quên được cơn giận của chàng, ta rất vui vẻ ăn xong một chén, lại thêm một chén, còn uống một chén canh Ngọc Mễ (bắp) đầy.
Thuận tiện cũng lưu ý, chàng ăn không tồi, thấy ta thêm cơm, chàng cũng im lặng thêm một chén, đợi ta ăn xong, chàng ra hiệu Chu Tam múc canh Ngọc Mễ, ta cho rằng chính chàng muốn, ai ngờ lại đưa chén cho ta, dịu dàng khuyên nhủ: "Uống chút canh." Ta nhận lấy chén, vui mừng cầm lấy chén ngọc, rồi múc một chén khác đưa cho chàng, mặt mày hớn hở nói: "Chàng cũng uống." Chàng thong thả ung dung nhận lấy, ưu nhã uống xong.
Lúc này trưởng công chúa và Tiểu Lâu thật ngoan ngoãn ăn cơm, không nói lời nào, đợi chúng ta uống canh xong, họ rốt cuộc lần lượt để đũa xuống. Ta ăn uống no đủ, nếu như thái độ của nam nhân này thân thiết hơn, ta sẽ khách khí mời chàng tản tản bộ, nếu như rỗi rãnh, còn có thể thuận tiện mời chàng cùng ngủ trưa một hồi.
Nhưng, nhìn vẻ mặt rõ ràng buồn bực của chàng, thì quả thật không xong rồi.
"Ăn no chưa?" Một giọng nói dịu dàng cắt đứt ý tưởng rối ren trong lòng ta. Ta phản xạ có điều kiện gật đầu một cái, thấy trưởng công chúa mập mờ nở nụ cười, lập tức ý thức được không đúng, vội vàng nghiêng đầu nhìn nam nhân đang ngồi bên cạnh.
Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ cưng chiều cầm lấy tay ta, dùng giọng nói hoàn toàn dịu dàng hỏi thăm: "Vậy thì trở về phòng thôi." Giọng nói không có chút không khách khí, lại làm cho người ta cảm thấy không thể lay chuyển.
Buổi trưa vừa qua khỏi, bệ hạ, sớm như vậy đã trở về phòng, không tốt chứ? Ta im lặng. Cũng biết này nam nhân này không thể tha ta như thế, chàng, chàng sẽ không nhất thời tình thế cấp bách, tức sùi bọt mép mà SM chứ?
Trời ạ! ~~~
Ta rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, cũng đúng, một mình Hoàng đế vốn nên ở quan nha, như vậy cũng tốt, tránh tìm ta phiền toái.
Hoàng Đế Gia Tĩnh cười hết sức vui vẻ, thấy nét mặt của ta hoặc lo hoặc vui hoặc khinh thường cách nói của thần dân ngài, liền rất trực tiếp nói cho bọn họ biết: "Lần này trẫm nam tuần, không có ý kinh động dân chúng, trẫm thấy biệt viện của Đoan Kính vương phủ cũng tốt lắmm, mấy ngày ở Nam Kinh cứ ở đó đi."
Má ơi, ngài bị gì rồi hả? Ngài ở nhà ta? Vậy không phải tỏ rõ chúng ta đã sớm gian díu. . . . gì gì đó à?
Quan viên phía dưới còn giảo hoạt gọn gàng hơn quan viên trong triều nhiều, lập tức muôn miệng một lời: bệ hạ thánh minh.
Thánh cái mông, ta lập tức ngẩng đầu lên, mấy phen muốn đứng lên đề nghị bọn họ đổi chỗ khác, nhưng thấy nụ cười uy hiếp của Gia Tĩnh, không chút kiêng kỵ lướt qua hai cái ghế nhẹ nhàng nắm tay nhỏ của ta. Ta biết rõ, ta chịu rồi, toàn bộ tinh thần bất khuất hoang đường này đều phải để qua một bên, cúi đầu thật thấp tỏ vẻ nghiêm chỉnh.
Chàng lôi kéo tay của ta đứng lên, thản nhiên đón nhận ba quỳ chín lạy của chúng triều thần rồi, lại hào phóng nắm tay của ta, lướt qua giữa chúng triều thần, ung dung ra cửa trong khẩu hiệu ‘ cung tiễn bệ hạ nương nương ’. Cái gì cũng tốt, nắm tay người yêu nhận đại lễ thật thoải mái, nghe danh hào của ta và chàng được đọc chung cũng rất thích, tay trong tay ra cửa thì càng sảng khoái, trừ. . . . Nam nhân này túm tay của ta hơi chặt, chặt đến hơi đau.
Lúc này ta không được đối xử tốt như lúc tới, bởi vì một nam nhân tức giận vứt bỏ kiệu rộng không ngồi, làm cho người ta khiêng kiệu rồng trống không, mình và ta chen chúc trong xe ngựa. Chu Tam không ngồi vào chung, chỉ ngồi phía trước bên cạnh vị trí đánh xe. Ta cúi đầu, không nói một lời, nam nhân kia cũng không nói chuyện, từ khi ra phủ nha đến giờ vẫn luôn kéo tay ta.
Không khí hết sức có cái gì không đúng.
Cũng may rốt cuộc đến nhà. Xe ngựa lướt qua cửa chính biệt viện vương phủ, từ rèm cửa sổ có thể thấy rõ người làm, gia đinh và thị vệ trong vương phủ quỳ hai bên. Xe ngựa lại lộc cộc chạy nhanh đến trước sảnh lớn. Chàng dắt tay của ta, từ trong xe ngựa bước xuống, mặc kệ đại nha hoàn của ta và trưởng công chúa quỳ đầy đất.
Đi tới trước sảnh lớn, chàng trầm giọng hỏi: "Nàng ở đâu?" Nhìn dáng vẻ có lẽ muốn dạy dỗ ta đàng hoàng.
Ta lấy dũng khí, ngẩng đầu lên tội nghiệp nhìn chàng: "Ta đói bụng, ăn cơm rồi mới mắng ta được không?" Chàng dừng một lát, hung hăng nhìn chằm chằm ta, rốt cuộc thở dài, hỏi: "Ăn cơm ở đâu?"
Phòng ăn.
Mọi người trong vương phủ đang cố gắng bày đồ ăn.
Bên khu nghỉ ngơi, hoàng đế bệ hạ ngồi trên ghế chính nghỉ ngơi như chuyện đương nhiên, ta uất uất ức ức đứng ở bên trái. Nhìn cái tay vẫn chưa từng buông ra, thời tiết không quá ấm áp, nên tay của nam nhân này thật có thể dùng như lò sưởi, thầm nhủ trong lòng tuy hôm nay thoát khỏi tội chết, nhưng tội sống khó tha, nghe người ta nói nam nhân này làm việc lòng dạ độc ác, không chừa đường lui. Ta lại nhiều lần khiến chàng khó coi, dù chàng có thể nhịn hơn, nhưng nhìn vẻ mặt lúc này của chàng, sợ là cuộc sống của ta sẽ không dễ chịu lắm.
Đột nhiên nhớ đến trưởng công chúa lâm trận bỏ chạy đi đâu mất rồi, ta còn muốn cho chàng gặp Tiểu Lâu nữa.
Liền mở miệng hỏi thăm Lục Ngạc luôn yên lặng hầu hạ từ sau khi mình vào cửa: "Trưởng công chúa và Tô cô nương đâu?" Tiểu nha đầu này, cư nhiên cùng nhau rút lui với trưởng công chúa, ghi nợ trước.
Lục Ngạc lau mồ hôi, vội vàng đáp: "Trưởng công chúa và Tô cô nương đều đang ở hậu viện nghỉ ngơi, nói chờ bệ hạ triệu kiến mới tới." Ta lập tức ‘ vèo ’ dùng ánh mắt khẩn thiết sùng bái nhìn một Hoàng đế khó chịu, thuận tiện dùng sức lắc lắc cái tay dính liền mấy cái.
Thấy chàng nhìn ta, hòa hoãn sắc mặt: "Truyền."
Chu Tam cung kính đáp một tiếng, đi ra ngoài truyền khẩu dụ.
Thức ăn chuẩn bị xong, ở trong ánh mắt chờ đợi của ta, thánh giá dời đến bên cạnh bàn cơm. Kiệt đại lão bản, ngài cứ nắm tay ta thế, làm sao ta ăn cơm!
Trưởng công chúa và Tiểu Lâu rốt cuộc tới rồi, tới tốt, ăn cơm chung. Ta nhiệt tình nghĩ.
Hai người bọn họ rất quy củ hành lễ cho Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ. Tiểu Lâu này, rõ ràng đã bảo muội ấy mặc y phục đẹp nhất, muội ấy lại mặc xiêm áo bình thường. Nhưng không sao, dáng người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp.
Chỗ đáng khen nhất của ta chính là: thích náo nhiệt. Xem, người càng nhiều thì lá gan của ta liền bắt đầu lớn lên. Đợi họ đứng lên rồi, ta lập tức nhiệt tình mời họ ăn cơm chung.
Dứt lời lại hỏi nam nhân mặt thối: "Mọi người ăn cơm chung có được hay không?" Chàng gật đầu một cái: "Được."
Đợi họ ngồi vào chỗ của mình, ta rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, ăn cơm quan trọng hơn, đột nhiên nghĩ đến: "Ah? Lần đầu tiên chàng gặp muội muội ta, sao không chuẩn bị quà tặng?"
Lời vừa ra khỏi miệng liền biết hỏng bét, từ sau khi vào cửa ta chưa từng quan tâm chàng, giờ phút này lại làm khó chàng, sợ là chàng sẽ nổi giận, giương mắt nhìn lên, cũng may, không có nổi giận, thậm chí còn nổ nụ cười: "Chu Tam tuyên chỉ, nghĩa muội Tô Tiểu Lâu của Đoan Kính vương phi, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, cử chỉ lễ độ, đặc biệt ngự phong Nam Sở quận chúa, khâm thử!" Dừng một lát, lại nói: "Ban thưởng theo quy cách quận chúa đi, thưởng thêm bốn chuôi Ngọc Như Ý, va hai vòng ngọc long phượng." sau khi Tiểu Lâu nghe xong, rất kinh ngạc, đang muốn từ chối, lại bởi vì là vua ban, nhất thời khó cả đôi đường.
Khi Chu Tam đồng học dẫn đầu tất cả người phục vụ trong phòng quỳ xuống nói tp chúc mừng, nàng mới lấy lại tinh thần, tự nhiên thanh thản tạ chủ long ân.
Nam Sở quận chúa? Không tệ. Theo trình độ trung thành của ám vệ và sự hiểu rõ về những tin tức trong giang hồ, đoán chừng đứa bé của Tiểu Lâu có vào buổi tối hôm nào chàng cũng rõ ràng hơn ta. Hiện tại chàng thừa nhận Tiểu Lâu là muội muội ta, ừ, thật tốt.
Ta rất vui mừng, bởi vì chàng tán thành muội muội của ta, ta cười rất vui vẻ, trong nháy mắt quên chàng đang tức giận, hơn nữa còn là cực kỳ tức giận, quên chàng muốn mắng ta, muốn phạt ta.
Chàng chỉ ngơ ngác nhìn ta cười, đợi ta ngưng cười, rốt cuộc buông tay đã kéo ta nửa canh giờ ra, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa đầu của ta, thở dài nói: "Ăn cơm."
Chuyện qua nhiều năm ta mới hậu tri hậu giác nghĩ đến: ban đầu chỉ cho rằng chàng chấp nhận muội muội của ta ta liền rất vui vẻ, nhưng thì ra chàng thấy ta bởi vì chuyện muội muội, mà bày tỏ ta và chàng là người một nhà mới muốn chàng tặng quá, nên chàng cũng rất vui vẻ.
Tạm thời quên được cơn giận của chàng, ta rất vui vẻ ăn xong một chén, lại thêm một chén, còn uống một chén canh Ngọc Mễ (bắp) đầy.
Thuận tiện cũng lưu ý, chàng ăn không tồi, thấy ta thêm cơm, chàng cũng im lặng thêm một chén, đợi ta ăn xong, chàng ra hiệu Chu Tam múc canh Ngọc Mễ, ta cho rằng chính chàng muốn, ai ngờ lại đưa chén cho ta, dịu dàng khuyên nhủ: "Uống chút canh." Ta nhận lấy chén, vui mừng cầm lấy chén ngọc, rồi múc một chén khác đưa cho chàng, mặt mày hớn hở nói: "Chàng cũng uống." Chàng thong thả ung dung nhận lấy, ưu nhã uống xong.
Lúc này trưởng công chúa và Tiểu Lâu thật ngoan ngoãn ăn cơm, không nói lời nào, đợi chúng ta uống canh xong, họ rốt cuộc lần lượt để đũa xuống. Ta ăn uống no đủ, nếu như thái độ của nam nhân này thân thiết hơn, ta sẽ khách khí mời chàng tản tản bộ, nếu như rỗi rãnh, còn có thể thuận tiện mời chàng cùng ngủ trưa một hồi.
Nhưng, nhìn vẻ mặt rõ ràng buồn bực của chàng, thì quả thật không xong rồi.
"Ăn no chưa?" Một giọng nói dịu dàng cắt đứt ý tưởng rối ren trong lòng ta. Ta phản xạ có điều kiện gật đầu một cái, thấy trưởng công chúa mập mờ nở nụ cười, lập tức ý thức được không đúng, vội vàng nghiêng đầu nhìn nam nhân đang ngồi bên cạnh.
Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ cưng chiều cầm lấy tay ta, dùng giọng nói hoàn toàn dịu dàng hỏi thăm: "Vậy thì trở về phòng thôi." Giọng nói không có chút không khách khí, lại làm cho người ta cảm thấy không thể lay chuyển.
Buổi trưa vừa qua khỏi, bệ hạ, sớm như vậy đã trở về phòng, không tốt chứ? Ta im lặng. Cũng biết này nam nhân này không thể tha ta như thế, chàng, chàng sẽ không nhất thời tình thế cấp bách, tức sùi bọt mép mà SM chứ?
Trời ạ! ~~~
/77
|