Lời này vừa nói ra, đám quan lại đang chịu áp suất thấp ở xung quanh đều cả kinh, thất sách a thất sách, câu nói đầu tiên của hồ ly tinh vương phi được xem trọng nhất bổn triều gặp lại sau khi xa cách lâu ngày với tình nhân hoàng đế thật không hề hay ho, quả thật khiến bọn họ quỳ hơn nửa canh giờ thất vọng nghiêm trọng.
Vẻ mặt cắn răng nghiến lợi của nam nhân đối diện ta lập tức bộc lộ ra rõ ràng. Bị ánh mắt vô cùng có ý bóp chết người nhìn chằm chằm, ta rất tự giác cúi đầu sám hối. Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc không làm gì xấu hổ trước mặt mọi người, chỉ gian nan nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: ". . . . Cũng được!"
Ta nhìn quạ đen bay đầy trời thì càng cảm thấy lúng túng. Cố gắng nhắc nhở mình: nói chuyện, nói chuyện là biện pháp tốt nhất để hòa hoãn không khí. Hơi ngưỡng đầu phối hợp độ cao của hắn, dùng một nụ cười miễn cưỡng có thể được xưng tụng là vui sướng, bổ sung một câu: ". . . . Ừ, đi đường có vui vẻ không?"
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt ta lập tức đọng lại, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, lại nói nhảm.
Lời này vừa nói ra, quần thần nghe trộm chung quanh gần như tuyệt vọng, vương phi này quá. . . . nói nhảm.
Lời này vừa nói ra, trưởng công chúa bên cạnh phối hợp đưa lên ánh mắt ‘ muội hết cứu ’ cho ta.
Lời này vừa nói ra, nhân vật tiêu điểm của mọi người —— vẻ mặt của hoàng đế Thần Vũ Gia Tĩnh bệ hạ nổi tiếng nhất Đại Hán triều lại cứng đi, cánh tay nắm tay ta càng dùng sức, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng khớp xương giòn vang. Trợn tròn mắt nhìn ta nửa ngày, giận quá thành cười: ". . . . Cũng được."
Trời muốn diệt ta! Kiểu tình huống này, dưới bầu không khí này, nói gì làm cái gì mới đúng? Có cần trước tiên phải dính sát dô, ôm cánh tay rồng, mắt quyến rũ, giọng nũng nịu hỏi thăm: "Bệ hạ, nhớ thiếp à, có phải tới tìm thiếp không?" Phi phi phi, suy nghĩ một chút đã ghê tởm, trước mặt bàn dân, phá hư thăng bằng sinh thái. Trưởng công chúa a trưởng công chúa, chúng ta rất tốt với nhau, thời khắc mấu chốt sao tỷ lại không bước ra cứu giúp?
Căn cứ vào "bước chân thông nhau" khiến chân càng đau hơn, mấy ngàn người xung quanh yên lặng như tờ một cách quỷ dị, đối diện nam nhân sắp tức giận hỏng mất, ta rốt cuộc kiên trì không nổi nữa, yếu thế đi, yếu thế đi, nam nhân này đều thích thế, tránh voi chẳng xấu mặt nào, nuốt nước miếng, lại nhích đến gần căn nguyên tức giận năm tấc, mềm dịu nói nhỏ: "Làm việc trước, có chuyện gì chúng ta về nhà lại nói."
Có lẽ thái độ nhận sai của ta khiến chàng tha thứ mấy phần, cũng có lẽ ta sợ hãi đến gần khiến chàng hả giận, hoặc là câu ‘ chúng ta về nhà ’ của ta được lòng chàng, cũng có thể chàng phát hiện lúc căm tức nhìn ta đã dùng sức tay hơi mạnh, cứ thế mặt của ta lại càng làm ra vẻ 'ta rất đau'. Tóm lại, chàng tạm thời bỏ qua cho ta.
Nhìn chàng từ từ khôi phục bình thường biểu tình, trong giây lát đó, mặt trời lên rồi, không khí tốt hơn nhiều, không khí cũng nóng lên, không khí quỷ dị bốn phía rốt cuộc bị ánh mặt trời đánh bại, tất cả mọi người rối rít ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng "cung nghênh thánh giá", dân chúng vây xem bắt đầu nhỏ giọng nhiệt liệt nói chuyện với nhau.
Hoàng Đế Gia Tĩnh nở nụ cười nghề nghiệp của hắn, tha cho ta chậm rãi đi về phía quần thần, sử dụng giọng điệu trước sau như một của hắn trần thuật: "Lần này trẫm đi dạo, là vì thể nghiệm và quan sát dân tình, bọn ái khanh có gì khó xử cứ nói với trẫm." Xem, nam nhân nhiệt tình với công việc đáng yêu cỡ nào, nói đi, hắn làm sao có thể chỉ tới tìm ta?
Đám quần thần vâng vâng dạ dạ "Bệ hạ thánh minh", ta sững sờ tại chỗ lặng lẽ kéo Chu Tam bên cạnh qua nhỏ giọng hỏi thăm: "Tiểu Tam, mấy người muốn đi đâu, hiện tại ta và trưởng công chúa phải làm cái gì?" gương mặt Chu Tam cũng mê mang: "Nương nương, bệ hạ không có giao phó. Hay là. . . . Tự ngài xem rồi làm đi." Trưởng công chúa bên cạnh hả hê nhỏ giọng cười nói: "Linh Tuyết, hoàng đệ không vui lắm, đoán chừng muội cũng không đi được, ta đi về trước." Dứt lời bước tới sau lưng của hắn lớn tiếng nói: "Bệ hạ, thần tỷ cáo lui trước." Trời ạ, bỏ đá xuống giếng.
Gia Tĩnh Hoàng Đế thấy tỷ ấy đi một mình, gật đầu một cái, lại nhìn ta vẫn sững sờ ở tại chỗ níu ống tay áo Chu Tam, cười như không cười: "Chu Tam, phục vụ vương phi, đừng để đi mất." Chu Tam vội vàng cung kính đáp. Nam nhân này, từ bây giờ bắt đầu xác định trông nom ta sao? Ta khó khăn bước từng bước theo sau, nói thầm.
Thấy hắn thản nhiên ngồi trên kiệu rồng khiên từ trên thuyền rồng xuống. Ta sửng sốt, đây là ngoài thành, chẳng lẽ muốn ta đi vào thành chung với mọi người? Đang buồn bực, xe ngựa của ta lại đinh đinh đương đương chạy tới, ta say mê cuồng nhiệt chuẩn bị đi lên, liếc nhìn Chu Tam chuẩn bị đến bên vua hầu hạ, suy nghĩ một lát, vội vàng mở miệng kêu: "Tiểu Tam, ngồi chung với ta đi." Được hoàng đế Gia Tĩnh gật đầu ngầm cho phép, Chu Tam đỏ mặt ngồi vào xe ngựa của ta, đại gia à, cầu xin ngươi, đừng có lộ vẻ mặt tiểu thụ trên gương mặt tiểu thụ được không? Khiến ánh mắt của mọi người nhìn ta giống như nhìn một nữ nhân bạo lực.
Tiểu Tam ngồi lên xe ngựa, chạy qua ba con phố rồi, hắn vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Ngoan ngoãn ngồi bên trái ghế mềm trải trong xe ngựa, cúi đầu, đôi tay níu chặt vạt áo khoác của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên để lộ ra ánh mắt uất ức như "người dám cưỡng ép ta liền chết cho người xem", ta im lặng triệt để. Trước kia ta đối với hắn thế nào? Huống chi. . . . . Huống chi ta tận mắt thấy bản lãnh múa kiếm tung chưởng của hắn, nghe nói còn là cao thủ đứng đầu các cao thủ, theo lời tiết lộ trong lúc vô tình của một hoàng đế ở trên giường, hắn còn là cung chủ Ám Cung, cư nhiên lài bày bộ dạng liều chết trước mặt ta, ngươi nói sao ta có thể xuống tay? . . . . . Khụ, không phải, là làm sao có thể lấy tin tức?
Xoay mặt không nhìn hắn, tỏ vẻ nghiêm nghị, rốt cuộc bắt đầu mười vạn điều tại sao của ta!
"Tiểu Tam, tại sao chủ tử ngươi hạ Giang Nam?"
"Nương nương, ngài. . . Ngài biết rất rõ ràng." đồng học Tiểu Tam nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong lời nói tiết lộ bất mãn đối với ta: "Hơn nửa năm qua, bệ hạ mỗi ngày mỗi nóng nảy hơn, xử trí triều chánh cũng nghiêm nghị hơn trước kia, bách quan càng kiêng kỵ."
Chu Tam nhìn vẻ mặt vô tội của vương phi nương nương ở đối diện, than thở trong lòng: trước nay bệ hạ đều lạnh lùng, bình tĩnh, cho dù long trời lở đất cũng không thể làm ngài biến sắc, ở trước mặt người ngoài ngài vĩnh viễn không lộ một chút tâm tình tốt, hoặc là không biến sắc xử phạt quần thần không hợp pháp! Mà quay về Càn Thanh cung, lại âm thầm giận dữ ngút trời, cả ngày lẫn đêm cằn nhằn nhớ tới: nữ nhân đáng chết này! Nữ nhân này lại dám không trở về. . . Sau đó, sau đó nữa càng có vẻ không kiên nhẫn hơn ở trong triều, chúng đại thần đều cảm thấy lo lắng!
. . . . . .
"Tiểu Tam, chủ tử ngươi có ngày ngày đến hậu cung tìm nữ nhân hay không?"
Hắn nhanh chóng lặng lẽ nhìn ta, thấy ta tâm bình khí hòa theo dõi hắn, cũng không biết ta rốt cuộcoàcó dụng ý gì, không thể làm gì khác hơn là nỗ lực châm chước dùng từ: "Ừm. . . . Không nhiều, rất ít, trừ theo quy định trong cung cho gọi hoàng quý phi hàng tháng, còn lại đều rất ít, một tháng không có mấy lần."
Chu Tam đại khái cho rằng ta không có tim không có phổi, lại không biết hiện tại ta vô cùng tức giận: tuy nói chàng là nam nhân bình thường, nhưng có một tiểu lão bà địa vị cao là Hoàng quý phi cũng đã đủ rồi, làm gì còn đi tìm nữ nhân khác? Hơn nữa, rõ ràng mình có nữ nhân, sao lại làm ra vẻ như bị ta vứt bỏ? Còn giận dữ nữa? Hừ! ~~
"Hiện tại tâm tình của chủ tử ngươi thật không tốt? Nhìn thấy ta còn chưa có hết giận?" Suy nghĩ về nam nhân đang nổi giận đó, vẫn mong mỏi chàng có thể cười một tiếng xóa. . . . tình thù.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đồng học Tiểu Tam lập tức hiện ra biểu tình "Xin ngài nén bi thương". Ta nhất thời hết tức, ủ rũ cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân, chỉ mong chờ đoạn đường này đi đến mười năm tám năm.
Vậy mà. . . . . . Trời không theo ý người, hay là cố ý, xe ngựa lập tức ngừng lại. Chu Tam vén rèm nhìn ra bên ngoài, đồng tình nhìn ta, dùng hết sức thương hại nói lại: "Nương nương, đã. . . . . Đến."
Thôi, binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, ta cũng không tin một nam nhân làm hoàng đế như chàng, còn có thể chấp nhặt với một nữ nhân như ta? Huống chi bằng —— Đoan Kính vương phi ưu nhã tự tin, tích cực tiến tới, thong dong trấn định, ứng đối thỏa đáng, tư thế xuất chúng, sức quyến rũ siêu quần, phong hoa tuyệt đại như ta, còn sợ một nam nhân bất hạnh nhìn trúng ta? Hơn nữa. . . Ngộ nhỡ không được, ta cũng có thể một khóc, hai gây, ba thắt cổ, la lối om sòm gây gổ. . . . Who sợ who?
Động viên như thế, ta vẫn thấy chưa đủ, mặt ủ mày ê để Chu Tam nâng đỡ nhắm mắt theo đuôi bóng dáng vàng sáng kia vào phủ Nam Kinh..
Sau khi nam nhân kia ngồi xuống chỗ dành riêng cho hắn, ta cũng ngoan ngoãn đứng ở trước mặt, cúi đầu dùng ngôn ngữ tay chân biểu đạt ý hối hận lớn nhất. Mà Hoàng Đế Gia Tĩnh cũng dùng giọng điệu dịu dàng nhất đáng đánh nhất cười nhẹ nói: "Hiện tại biết sợ, hả?" Ngữ điệu lạnh lẽo, biết cãi vả với một nam nhân đang tức giận là chuyện hết sức không sáng suốt, huống chi cãi vả thua thiệt cũng là ta. Ta bĩu môi, không lên tiếng lui sang một bên đứng lại.
Thật không hiểu nam nhân này đang suy nghĩ gì, đây là trường hợp rất chính thức, suốt cả đường quân thần bọn họ đều kể quốc sự, một nữ nhân có thân phận lúng túng như ta —— còn là một quả phụ, đứng ở bên cạnh hoàng đế còn ra thể thống gì? Huống chi còn là một nữ nhân chưa ăn sáng. Chân ta run lẩy bẩy, ngủ trễ dậy sớm cộng thêm say rượu, ừ, trạng thái thân thể còn chưa khôi phục, lại chạy ra thành vào thành hai chuyến, trong bụng trống không, còn bị nam nhân này hù dọa, toàn thân đều vô lực. Vì vậy, đầu của ta càng cúi thấp, vẻ mặt càng sợ hãi đáng thương, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt ăn vạ yếu ớt tiểu Hàm nhà chúng ta thường dùng ngẩng đầu ngó ngó hắn.
Nam nhân này đúng là thích mềm không thích cứng, thấy thái độ nhận lỗi của ta rất tốt, rất rộng rãi bảo Chu Tam mang cái ghế cho ngồi ở bên cạnh hắn. Dĩ nhiên, con người của ta không thích giả khách khí nhất, rất hào phóng ngồi xuống.
Hành động lần này khiến tất cả quan viên lớn nhỏ hoặc trung ương hoặc địa phương đứng dưới đường mở rộng tầm mắt. Nhưng đây không phải là chuyện ta quan tâm, mọi người có ý kiến, có thể phản ảnh lên thượng cấp mà! ~~~
Nghe quân thần họ dùng nghề nghiệp để liên lạc tình cảm, kể thành tích, thỉnh thoảng còn có nịnh thần nói mấy câu đùa nịnh, cả sảnh đường đều vui mừng, chỉ mình ta cúi đầu thầm nghĩ: tuyệt không buồn cười! Một canh giờ rồi, bọn họ còn tiếp tục, giấc ngủ bị thiếu lúc sáng của ta tìm ta đòi lại rồi, bị đồng học Chu Tam vụng trộm xô đẩy mấy phen, rốt cuộc mới không ngủ gật trước mọi người.
Có lẽ nam nhân bên cạnh thấy ta bị hắn uy hiếp lại còn dám ngủ gật nên hết sức bất mãn, sắc mặt dần dần không kiên nhẫn. Đứng dưới đường, đều là quan viên Ngũ Phẩm trở lên, có ai không có chút bản lĩnh nhìn sắc mặt? Từng người một nói nhảm đôi câu xong, rốt cuộc nói lên điều bọn họ lo lắng —— cũng chính là việc chính ta quan tâm.
Vẻ mặt cắn răng nghiến lợi của nam nhân đối diện ta lập tức bộc lộ ra rõ ràng. Bị ánh mắt vô cùng có ý bóp chết người nhìn chằm chằm, ta rất tự giác cúi đầu sám hối. Hoàng đế bệ hạ rốt cuộc không làm gì xấu hổ trước mặt mọi người, chỉ gian nan nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: ". . . . Cũng được!"
Ta nhìn quạ đen bay đầy trời thì càng cảm thấy lúng túng. Cố gắng nhắc nhở mình: nói chuyện, nói chuyện là biện pháp tốt nhất để hòa hoãn không khí. Hơi ngưỡng đầu phối hợp độ cao của hắn, dùng một nụ cười miễn cưỡng có thể được xưng tụng là vui sướng, bổ sung một câu: ". . . . Ừ, đi đường có vui vẻ không?"
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt ta lập tức đọng lại, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, lại nói nhảm.
Lời này vừa nói ra, quần thần nghe trộm chung quanh gần như tuyệt vọng, vương phi này quá. . . . nói nhảm.
Lời này vừa nói ra, trưởng công chúa bên cạnh phối hợp đưa lên ánh mắt ‘ muội hết cứu ’ cho ta.
Lời này vừa nói ra, nhân vật tiêu điểm của mọi người —— vẻ mặt của hoàng đế Thần Vũ Gia Tĩnh bệ hạ nổi tiếng nhất Đại Hán triều lại cứng đi, cánh tay nắm tay ta càng dùng sức, rõ ràng có thể nghe thấy tiếng khớp xương giòn vang. Trợn tròn mắt nhìn ta nửa ngày, giận quá thành cười: ". . . . Cũng được."
Trời muốn diệt ta! Kiểu tình huống này, dưới bầu không khí này, nói gì làm cái gì mới đúng? Có cần trước tiên phải dính sát dô, ôm cánh tay rồng, mắt quyến rũ, giọng nũng nịu hỏi thăm: "Bệ hạ, nhớ thiếp à, có phải tới tìm thiếp không?" Phi phi phi, suy nghĩ một chút đã ghê tởm, trước mặt bàn dân, phá hư thăng bằng sinh thái. Trưởng công chúa a trưởng công chúa, chúng ta rất tốt với nhau, thời khắc mấu chốt sao tỷ lại không bước ra cứu giúp?
Căn cứ vào "bước chân thông nhau" khiến chân càng đau hơn, mấy ngàn người xung quanh yên lặng như tờ một cách quỷ dị, đối diện nam nhân sắp tức giận hỏng mất, ta rốt cuộc kiên trì không nổi nữa, yếu thế đi, yếu thế đi, nam nhân này đều thích thế, tránh voi chẳng xấu mặt nào, nuốt nước miếng, lại nhích đến gần căn nguyên tức giận năm tấc, mềm dịu nói nhỏ: "Làm việc trước, có chuyện gì chúng ta về nhà lại nói."
Có lẽ thái độ nhận sai của ta khiến chàng tha thứ mấy phần, cũng có lẽ ta sợ hãi đến gần khiến chàng hả giận, hoặc là câu ‘ chúng ta về nhà ’ của ta được lòng chàng, cũng có thể chàng phát hiện lúc căm tức nhìn ta đã dùng sức tay hơi mạnh, cứ thế mặt của ta lại càng làm ra vẻ 'ta rất đau'. Tóm lại, chàng tạm thời bỏ qua cho ta.
Nhìn chàng từ từ khôi phục bình thường biểu tình, trong giây lát đó, mặt trời lên rồi, không khí tốt hơn nhiều, không khí cũng nóng lên, không khí quỷ dị bốn phía rốt cuộc bị ánh mặt trời đánh bại, tất cả mọi người rối rít ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ vui sướng "cung nghênh thánh giá", dân chúng vây xem bắt đầu nhỏ giọng nhiệt liệt nói chuyện với nhau.
Hoàng Đế Gia Tĩnh nở nụ cười nghề nghiệp của hắn, tha cho ta chậm rãi đi về phía quần thần, sử dụng giọng điệu trước sau như một của hắn trần thuật: "Lần này trẫm đi dạo, là vì thể nghiệm và quan sát dân tình, bọn ái khanh có gì khó xử cứ nói với trẫm." Xem, nam nhân nhiệt tình với công việc đáng yêu cỡ nào, nói đi, hắn làm sao có thể chỉ tới tìm ta?
Đám quần thần vâng vâng dạ dạ "Bệ hạ thánh minh", ta sững sờ tại chỗ lặng lẽ kéo Chu Tam bên cạnh qua nhỏ giọng hỏi thăm: "Tiểu Tam, mấy người muốn đi đâu, hiện tại ta và trưởng công chúa phải làm cái gì?" gương mặt Chu Tam cũng mê mang: "Nương nương, bệ hạ không có giao phó. Hay là. . . . Tự ngài xem rồi làm đi." Trưởng công chúa bên cạnh hả hê nhỏ giọng cười nói: "Linh Tuyết, hoàng đệ không vui lắm, đoán chừng muội cũng không đi được, ta đi về trước." Dứt lời bước tới sau lưng của hắn lớn tiếng nói: "Bệ hạ, thần tỷ cáo lui trước." Trời ạ, bỏ đá xuống giếng.
Gia Tĩnh Hoàng Đế thấy tỷ ấy đi một mình, gật đầu một cái, lại nhìn ta vẫn sững sờ ở tại chỗ níu ống tay áo Chu Tam, cười như không cười: "Chu Tam, phục vụ vương phi, đừng để đi mất." Chu Tam vội vàng cung kính đáp. Nam nhân này, từ bây giờ bắt đầu xác định trông nom ta sao? Ta khó khăn bước từng bước theo sau, nói thầm.
Thấy hắn thản nhiên ngồi trên kiệu rồng khiên từ trên thuyền rồng xuống. Ta sửng sốt, đây là ngoài thành, chẳng lẽ muốn ta đi vào thành chung với mọi người? Đang buồn bực, xe ngựa của ta lại đinh đinh đương đương chạy tới, ta say mê cuồng nhiệt chuẩn bị đi lên, liếc nhìn Chu Tam chuẩn bị đến bên vua hầu hạ, suy nghĩ một lát, vội vàng mở miệng kêu: "Tiểu Tam, ngồi chung với ta đi." Được hoàng đế Gia Tĩnh gật đầu ngầm cho phép, Chu Tam đỏ mặt ngồi vào xe ngựa của ta, đại gia à, cầu xin ngươi, đừng có lộ vẻ mặt tiểu thụ trên gương mặt tiểu thụ được không? Khiến ánh mắt của mọi người nhìn ta giống như nhìn một nữ nhân bạo lực.
Tiểu Tam ngồi lên xe ngựa, chạy qua ba con phố rồi, hắn vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Ngoan ngoãn ngồi bên trái ghế mềm trải trong xe ngựa, cúi đầu, đôi tay níu chặt vạt áo khoác của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên để lộ ra ánh mắt uất ức như "người dám cưỡng ép ta liền chết cho người xem", ta im lặng triệt để. Trước kia ta đối với hắn thế nào? Huống chi. . . . . Huống chi ta tận mắt thấy bản lãnh múa kiếm tung chưởng của hắn, nghe nói còn là cao thủ đứng đầu các cao thủ, theo lời tiết lộ trong lúc vô tình của một hoàng đế ở trên giường, hắn còn là cung chủ Ám Cung, cư nhiên lài bày bộ dạng liều chết trước mặt ta, ngươi nói sao ta có thể xuống tay? . . . . . Khụ, không phải, là làm sao có thể lấy tin tức?
Xoay mặt không nhìn hắn, tỏ vẻ nghiêm nghị, rốt cuộc bắt đầu mười vạn điều tại sao của ta!
"Tiểu Tam, tại sao chủ tử ngươi hạ Giang Nam?"
"Nương nương, ngài. . . Ngài biết rất rõ ràng." đồng học Tiểu Tam nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong lời nói tiết lộ bất mãn đối với ta: "Hơn nửa năm qua, bệ hạ mỗi ngày mỗi nóng nảy hơn, xử trí triều chánh cũng nghiêm nghị hơn trước kia, bách quan càng kiêng kỵ."
Chu Tam nhìn vẻ mặt vô tội của vương phi nương nương ở đối diện, than thở trong lòng: trước nay bệ hạ đều lạnh lùng, bình tĩnh, cho dù long trời lở đất cũng không thể làm ngài biến sắc, ở trước mặt người ngoài ngài vĩnh viễn không lộ một chút tâm tình tốt, hoặc là không biến sắc xử phạt quần thần không hợp pháp! Mà quay về Càn Thanh cung, lại âm thầm giận dữ ngút trời, cả ngày lẫn đêm cằn nhằn nhớ tới: nữ nhân đáng chết này! Nữ nhân này lại dám không trở về. . . Sau đó, sau đó nữa càng có vẻ không kiên nhẫn hơn ở trong triều, chúng đại thần đều cảm thấy lo lắng!
. . . . . .
"Tiểu Tam, chủ tử ngươi có ngày ngày đến hậu cung tìm nữ nhân hay không?"
Hắn nhanh chóng lặng lẽ nhìn ta, thấy ta tâm bình khí hòa theo dõi hắn, cũng không biết ta rốt cuộcoàcó dụng ý gì, không thể làm gì khác hơn là nỗ lực châm chước dùng từ: "Ừm. . . . Không nhiều, rất ít, trừ theo quy định trong cung cho gọi hoàng quý phi hàng tháng, còn lại đều rất ít, một tháng không có mấy lần."
Chu Tam đại khái cho rằng ta không có tim không có phổi, lại không biết hiện tại ta vô cùng tức giận: tuy nói chàng là nam nhân bình thường, nhưng có một tiểu lão bà địa vị cao là Hoàng quý phi cũng đã đủ rồi, làm gì còn đi tìm nữ nhân khác? Hơn nữa, rõ ràng mình có nữ nhân, sao lại làm ra vẻ như bị ta vứt bỏ? Còn giận dữ nữa? Hừ! ~~
"Hiện tại tâm tình của chủ tử ngươi thật không tốt? Nhìn thấy ta còn chưa có hết giận?" Suy nghĩ về nam nhân đang nổi giận đó, vẫn mong mỏi chàng có thể cười một tiếng xóa. . . . tình thù.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đồng học Tiểu Tam lập tức hiện ra biểu tình "Xin ngài nén bi thương". Ta nhất thời hết tức, ủ rũ cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân, chỉ mong chờ đoạn đường này đi đến mười năm tám năm.
Vậy mà. . . . . . Trời không theo ý người, hay là cố ý, xe ngựa lập tức ngừng lại. Chu Tam vén rèm nhìn ra bên ngoài, đồng tình nhìn ta, dùng hết sức thương hại nói lại: "Nương nương, đã. . . . . Đến."
Thôi, binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, ta cũng không tin một nam nhân làm hoàng đế như chàng, còn có thể chấp nhặt với một nữ nhân như ta? Huống chi bằng —— Đoan Kính vương phi ưu nhã tự tin, tích cực tiến tới, thong dong trấn định, ứng đối thỏa đáng, tư thế xuất chúng, sức quyến rũ siêu quần, phong hoa tuyệt đại như ta, còn sợ một nam nhân bất hạnh nhìn trúng ta? Hơn nữa. . . Ngộ nhỡ không được, ta cũng có thể một khóc, hai gây, ba thắt cổ, la lối om sòm gây gổ. . . . Who sợ who?
Động viên như thế, ta vẫn thấy chưa đủ, mặt ủ mày ê để Chu Tam nâng đỡ nhắm mắt theo đuôi bóng dáng vàng sáng kia vào phủ Nam Kinh..
Sau khi nam nhân kia ngồi xuống chỗ dành riêng cho hắn, ta cũng ngoan ngoãn đứng ở trước mặt, cúi đầu dùng ngôn ngữ tay chân biểu đạt ý hối hận lớn nhất. Mà Hoàng Đế Gia Tĩnh cũng dùng giọng điệu dịu dàng nhất đáng đánh nhất cười nhẹ nói: "Hiện tại biết sợ, hả?" Ngữ điệu lạnh lẽo, biết cãi vả với một nam nhân đang tức giận là chuyện hết sức không sáng suốt, huống chi cãi vả thua thiệt cũng là ta. Ta bĩu môi, không lên tiếng lui sang một bên đứng lại.
Thật không hiểu nam nhân này đang suy nghĩ gì, đây là trường hợp rất chính thức, suốt cả đường quân thần bọn họ đều kể quốc sự, một nữ nhân có thân phận lúng túng như ta —— còn là một quả phụ, đứng ở bên cạnh hoàng đế còn ra thể thống gì? Huống chi còn là một nữ nhân chưa ăn sáng. Chân ta run lẩy bẩy, ngủ trễ dậy sớm cộng thêm say rượu, ừ, trạng thái thân thể còn chưa khôi phục, lại chạy ra thành vào thành hai chuyến, trong bụng trống không, còn bị nam nhân này hù dọa, toàn thân đều vô lực. Vì vậy, đầu của ta càng cúi thấp, vẻ mặt càng sợ hãi đáng thương, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt ăn vạ yếu ớt tiểu Hàm nhà chúng ta thường dùng ngẩng đầu ngó ngó hắn.
Nam nhân này đúng là thích mềm không thích cứng, thấy thái độ nhận lỗi của ta rất tốt, rất rộng rãi bảo Chu Tam mang cái ghế cho ngồi ở bên cạnh hắn. Dĩ nhiên, con người của ta không thích giả khách khí nhất, rất hào phóng ngồi xuống.
Hành động lần này khiến tất cả quan viên lớn nhỏ hoặc trung ương hoặc địa phương đứng dưới đường mở rộng tầm mắt. Nhưng đây không phải là chuyện ta quan tâm, mọi người có ý kiến, có thể phản ảnh lên thượng cấp mà! ~~~
Nghe quân thần họ dùng nghề nghiệp để liên lạc tình cảm, kể thành tích, thỉnh thoảng còn có nịnh thần nói mấy câu đùa nịnh, cả sảnh đường đều vui mừng, chỉ mình ta cúi đầu thầm nghĩ: tuyệt không buồn cười! Một canh giờ rồi, bọn họ còn tiếp tục, giấc ngủ bị thiếu lúc sáng của ta tìm ta đòi lại rồi, bị đồng học Chu Tam vụng trộm xô đẩy mấy phen, rốt cuộc mới không ngủ gật trước mọi người.
Có lẽ nam nhân bên cạnh thấy ta bị hắn uy hiếp lại còn dám ngủ gật nên hết sức bất mãn, sắc mặt dần dần không kiên nhẫn. Đứng dưới đường, đều là quan viên Ngũ Phẩm trở lên, có ai không có chút bản lĩnh nhìn sắc mặt? Từng người một nói nhảm đôi câu xong, rốt cuộc nói lên điều bọn họ lo lắng —— cũng chính là việc chính ta quan tâm.
/77
|