Lãnh Tâm Nhiên không thèm để những hành động khoe của của Phượng Lệ vào trong mắt. Nhưng rất dễ nhận thấy, Phương Lệ có thể trở thành một nhân vật phong vân của Yến Đại thì cô ta cũng không phải là loại người đơn giản. Từ ngày bị Lãnh Tâm Nhiên đánh cho ngất xỉu, cô ta trực tiếp đi tìm thời khóa biểu của cô. Sau đó cứ mỗi lần tới giờ tan học vào buổi trưa hoặc buổi chiều, cô ta đều lái chiếc Ferrari màu đỏ đến tìm Lãnh Tâm Nhiên.
Nhưng việc đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là, cô ta thậm chí còn liên hệ với báo chí, mỗi lần xuất hiện đều dẫn theo mấy phóng viên. Những phóng viên này đều là người quen của Phượng Lệ, cũng biết phong cách hành sự của cô ta, không chỉ đem hình của Lãnh Tâm Nhiên đặt trên mặt báo, mà còn dùng những từ ngữ miêu tả Lãnh Tâm Nhiên thành một loại nữ sinh ham hư vinh đáng bị coi thường.
"Lãnh Tâm Nhiên mày đúng là đê tiện, có bản lĩnh thì tự mình tìm đàn ông đi, sao suốt ngày đi quyến rũ đàn ông của người khác thế?"
Phượng Lệ đứng ở phía sau, nhìn bốn, năm nữ sinh ăn mặc trang điểm lòe loẹt tức giận vây quanh Lãnh Tâm Nhiên mà mắng chửi, trong lòng thoải mái tới tận trời. Ở phía bên kia, các phóng viên đến theo lời mời của cô ta cũng cầm máy ảnh lên không ngừng chụp hình.
"Đúng vậy, hồ ly tinh không biết xấu hổ."
Một nữ sinh khác cũng hùa theo tức giận mắng.
Tình huống như vậy đã kéo dài mấy ngày rồi, hàng ngày vào thời điểm này, đều sẽ có vài nữ sinh đẹp đẽ đứng chờ ở dưới dãy phòng học, ngay khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện thì lập tức sẽ lao ra mắng chửi.
"Mày đúng là thứ không ra gì, thèm muốn đàn ông tới điên rồi à? Bộ dạng như heo không biết xấu hổ còn lượn lờ khắp nơi!"
Lãnh Tâm Nhiên căn bản không quan tâm tới điều này, hiện tại cô đang rất bận, không rảnh để ý mấy thứ linh tinh đó. Cô cũng nghĩ chờ đến khi mọi việc xong xuôi, sẽ đem những người tham gia lần này nhổ tận gốc. Nhưng đáng tiếc, dường như có người không muốn để cho cô làm theo kế hoạch. Ở xung quanh cô luôn có kẻ tới quấy rầy như thế này đây.
Một quả bóng rổ từ trên trời rơi xuống, trong tiếng kinh hô của mọi người trực tiếp nện vào người Phượng Lệ đang đứng cười hả hê. Trong lúc mọi người còn đang trợn mắt há hốc mồm thì một nam sinh có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần như con gái nhảy ra, đi thẳng tới trước mặt đám nữ sinh kia, hào phóng tặng hẳn cho mỗi người một cái tát vang dội!
Tiếng vỗ tay trong trẻo, nam sinh kia giống như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu, cầm khăn giấy lau lau một chút rồi tiện tay quăng về phía thùng rác gần đó. Đẹp trai tới nỗi chỉ cần hành động tùy ý cũng khiến mấy nữ sinh xung quanh không nén nổi một hồi mặt đỏ tim đập.
Phượng Lệ rất vất vả từ trong cơn choáng váng tỉnh táo lại, vừa hoàn hồn đã nhìn thấy nam sinh đẹp đẽ tựa như nhân vật trong truyện tranh đang đứng trước mặt, lập tức cũng có chút nhộn nhạo. Nhưng lại thấy nam sinh đó vì Lãnh Tâm Nhiên mà ra tay bênh vực thì càng thêm phẫn nộ. Hận không thể lập tức chạy tới cào vài nhát trên gương mặt tinh xảo kia của Lãnh Tâm Nhiên.
"Sư phụ, thật sự là cậu nha!"
Nam sinh anh tuấn trước đó còn mang vẻ mặt nghiêm túc khác thường, vừa quay người nhìn Lãnh Tâm Nhiên thì lập tức nở nụ cười rực rỡ chói mắt .
Thấy rõ diện mạo của nam sinh kia, Lãnh Tâm có chút giật mình. Khuôn mặt so với con gái còn xinh đẹp hơn này, thật khiến cô muốn quên mà quên không được.
"Lăng Vũ?" Lãnh Tâm Nhiên hơi mở to hai mắt.
Lăng Vũ càng trở nên hưng phấn, hăm hở nhào tới muốn ôm lấy Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng thật đáng tiếc, ý đồ này của cậu ta chưa bao giờ thành công, Lãnh Tâm chỉ cần động nhẹ đã tránh được động tác của Lăng Vũ. Chỉ là Lăng Vũ dường như cũng sớm dự liệu được tình huống này, bước chân nhanh nhẹn nhưng không mất thăng bằng vững vàng dừng lại cách Lãnh Tâm Nhiên mấy bước.
"Sư phụ, cậu quá nhẫn tâm. Lâu như vậy chưa gặp nhau mà ôm một cái cũng không cho!"
Lăng Vũ dẩu đôi môi đỏ tươi lên, đáng thương làm nũng.
Mấy đồng đội của cậu ta nhìn hành động lúc này của vị công tử luôn luôn phách lối kia, kinh ngạc tới mức suýt rơi răng hàm. Mặc dù mới tựu trường được khoảng một tháng, nhưng Lăng Vũ dựa vào thực lực của chính mình để gia nhập đội bóng rổ, được các học tỷ gọi là "Quý công tử bóng rổ" .
Lãnh Tâm Nhiên không ngờ Lăng Vũ lại xuất hiện tại nơi này, sững sờ một lát sau đó mới nhẹ nhàng hỏi: "Cậu cũng học ở Yến Đại?"
"Đúng vậy, sư phụ, cậu thật nhẫn tâm, không quan tâm tới người ta chút nào. Thi tốt nghiệp trung học xong mình đi tìm cậu, vốn muốn nói với cậu chuyện mình đã trúng tuyển vào Khoa thể dục của Yến Đại nhưng . . . "
Lam Kỳ Nhi kinh ngạc nhìn nam sinh đột nhiên xuất hiện này. Cô nhớ rất rõ, vài lần cô cùng đi dự tiệc với ba có gặp qua cậu ta. Theo như cô nhớ, bên cạnh cậu ta luôn có một đám a dua lấy lòng vây quanh. Là vị quý tử mà đại gia dầu mỏ Lăng Thiên sủng ái nhất Lăng Vũ, thường được gọi là Lăng thiếu. Sao cậu ta lại ở chỗ này?
Trong trí nhớ của cô, lúc nhìn thấy Lăng Vũ, vẻ mặt của cậu ta luôn bướng bỉnh lạnh lùng, ngay cả khi ba của cô tiến đến trò chuyện cũng không thấy cậu ta có chút tôn kính nào. Một người cuồng vọng cứng đầu như vậy, lại có thể như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên. Thế giới này loạn hết cả lên rồi!
"Ừ, nghỉ hè có chút việc. Đã đến đây rồi thì lát nữa cùng nhau ăn cơm đi."
Thấy người quen, Lãnh Tâm Nhiên cũng cảm thấy vui vẻ. Đặc biệt người quen đó còn là đồ đệ của mình thì càng vui mừng hơn. Mặc dù tiếp xúc với tên đồ đệ này không được nhiều lắm nhưng Lãnh Tâm Nhiên rất tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình. Hơn nữa cũng rất dễ nhận thấy, sự thật được chứng minh phán đoán của cô là chính xác!
"Được. Việc đó là đương nhiên rồi, sư phụ, mình mời cậu ăn cơm. Gần đây bận chuẩn bị cho trận đấu, nghe được bạn học nói trường ta có một nữ sinh rất trâu bò, mình đoán ngay được là cậu. Quả nhiên phán đoán không sai, vốn dĩ mình muốn đợi việc huấn luyện kết thúc mới đi tìm cậu, không ngờ vừa tới đây đã gặp ngay mấy kẻ không biết xấu hổ đứng phách lối ở chỗ này!"
Lăng Vũ hả hê hất cằm. Diện mạo của cậu ta thực sự rất đẹp đẽ, dù mỗi ngày đều phải vận động thể thao mấy tiếng đồng hồ thì làn da của cậu ta vẫn trắng nõn nà căng mềm như cũ. Đôi môi mềm mại đỏ tươi, ánh mắt long lanh, nhìn vào không hề có sát khí. Thế nhưng khi vẻ mặt Lăng Vũ trở nên lạnh lùng thì sẽ cảm thấy ngay bề ngoài thực sự là một vũ khí mê hoặc người lợi hại của cậu ta!
Phượng Lệ nghe thấy cậu nhóc xinh đẹp đột nhiên xuất hiện kia nói móc mình, lại nhìn qua mấy nữ sinh trợ thủ mình tìm đến đang xấu hổ bụm mặt khóc đến thảm thương thì giận tím mặt.
"Cậu có phải đàn ông không vậy? Ngay cả con gái cũng ra tay đánh, thật không biết phân biệt tốt xấu!" Nhìn Phượng Lệ giống như tên hề tức giận nhảy cẫng lên, trong đôi mắt đen nhánh của Lãnh Tâm Nhiên thoáng lóe lên lạnh lùng. Sau đó, trong cái nhìn kinh ngạc soi mói của mọi người cô đi về phía Phượng Lệ.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên cô có phản ứng.
Thấy Lãnh Tâm Nhiên đi về phía mình, Phượng Lệ bất ngờ bị khí thế của cô khiến cho giật mình, nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, lấy dũng khí ưỡn ngực hùng hổ hỏi "Mày muốn làm gì?" Lãnh Tâm Nhiên không nói lời nào, trực tiếp đưa tay lên một phát bắt được túm tóc xoăn được tạo kiểu rất thời trang của cô ta, sau đó lấy sức dùng lực lôi cả người cô ta tới trước mặt.
Phượng Lệ kêu đau vô cùng thảm thiết, móng tay nhọn liều mạng quờ quạng giãy dụa. Nhưng cô ta có phản kháng thế nào thì cũng hoàn toàn vô dụng với Lãnh Tâm Nhiên.
"Rất phách lối mà nhỉ?"
Tiếng nói lạnh lẽo từ trong miệng Lãnh Tâm Nhiên phát ra.
"Cô cho là tôi sợ cô đúng không?"
Phượng Lệ bắt đầu cảm thấy không ổn, gần như muốn mở miệng kêu cứu.
"Không có phản ứng không phải vì tôi sợ cô, mà là lười phải ra tay với mấy con tôm tép nhãi nhép. Nhưng bây giờ xem ra, cô lại được đằng chân lân đằng đầu! Nếu thích náo động như vậy thì để tôi giúp cho thêm náo nhiệt đi!" Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp dùng lực, trong tiếng gào khóc thảm thiết của Phượng Lệ nhấc cả người cô ta lên rồi quật ngã xuống đất, sau đó đạp mạnh một cước: "Cô luôn nói là tôi phách lối, vậy để tôi cho cô biết thế nào mới thật sự là phách lối!"
Nhìn nhân vật phong vân trường học, người mà trong nhà có siêu cấp nhiều tiền, sinh viên hệ vũ đạo Phượng Lệ bị người ta một đạp dẫm trên đất như vậy, người xem náo nhiệt xung quanh cũng không khỏi hít một hơi lạnh. Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc xe thể thao sang trọng giá trị chừng trăm vạn đỗ ở bên kia thì lại càng mong đợi có trò vui để xem.
Nữ sinh Lãnh Tâm Nhiên này cũng quá là lớn lối, ngay cả Phượng Lệ mà cũng dám đánh. Trong trường học không ai là không biết nhà Phượng Lệ cực kỳ giàu có, xem ra là không muốn lăn lộn tiếp ở trường học nữa rồi! Lãnh Tâm Nhiên chẳng thèm để tâm tới những việc đó, trực tiếp dẫm thẳng vào gương mặt Phượng Lệ cho tới khi cha mẹ cô ta cũng không nhận ra mới thu chân về, vẻ mặt lạnh nhạt quay sang nói với Lăng Vũ đang sùng bái nhìn cô: "Có xe không? Chúng ta đi ăn cơm."
Lăng Vũ gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi. Mười phút sau, một chiếc Aston Martin lái qua sân trường về hướng này. Cách một đoạn không xa thì chiếc xe đó dừng lại, một người đàn ông có vẻ mặt nghiêm nghị từ trên xe bước xuống, cơ bắp trên người rắn chắc, vừa nhìn đã biết là một cao thủ.
Người đàn ông đó đi thẳng tới trước mặt Lăng Vũ thì đứng lại, cung kính nhẹ cúi đầu: "Lăng thiếu, xe tới rồi."
Nhưng ngoài dự liệu của anh ta, Lăng Vũ không lập tức lên xe mà lại dùng một loại thái độ anh ta chưa từng thấy quay xuống nói với nữ sinh ở đằng sau: "Sư phụ, xe tới rồi, chúng ta đi thôi."
"A Mộc, đây là sư phụ của tôi. Về sau anh gọi cô ấy là Lãnh tiểu thư là được." Lăng Vũ hướng sang tài xế kiêm vệ sĩ của mình giới thiệu Lãnh Tâm Nhiên với anh ta.
"Sư phụ, đây là vệ sĩ của mình A Mộc. Bản lĩnh của A Mộc rất cừ, chỉ là chắc chắn kém hơn sư phụ rồi. Khi nào có thời gian sư phụ chỉ giáo anh ta một chút, mình tin tưởng anh ta sẽ tiếp thu rất tốt!" Lãnh Tâm Nhiên tò mò nhìn về phía người đàn ông tên là A Mộc này. Cô cũng sớm đoán được thân phận của Lăng Vũ không hề tầm thường, nhưng từ trước tới nay vẫn không đi điều tra qua. Người đàn ông này lại có một loại khí chất rất quen thuộc, Lãnh Tâm Nhiên đã từng ở trong bộ đội đặc chủng một tháng nên rất quen với loại khí chất này. Người này, nhất định trước kia là quân nhân! Chẳng qua cô cũng không muốn nói thẳng ra, chỉ khẽ gật đầu với anh ta, sau đó quay sang nói với mấy người Lam Kỳ Nhi: "Tất cả mọi người cùng đi đi. Hôm nay tôi mời khách. Kỳ Nhi, gọi điện thoại nói với Triệu Nghị một tiếng, bảo chúng ta đi Hoàng Gia ăn cơm, nếu cậu ta có thời gian thì cũng tới đó đi."
Nói xong, Lãnh Tâm Nhiên bước thẳng về phía chiếc xe. Lăng Vũ rất tự nhiên đi theo phía sau cô, hoàn toàn không nhìn thấy một chút bộ dạng kiêu ngạo của Lăng thiếu thường ngày .
A Mộc do dự thật lâu dường như muốn nói cái gì đó, nhưng thấy dáng vẻ thiếu gia nhà mình hành động tự nhiên quen thuộc thế kia thì không định nói gì nữa. Trực tiếp chạy trước thay hai người mở cửa xe.
Xe rất lớn, vốn dĩ Lăng Vũ ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhưng cậu ta nói muốn cùng Lãnh Tâm Nhiên bồi dưỡng tình cảm nên Đông Phương Hiểu Diệc bị đẩy lên trên đó ngồi.
"Sư phụ, gần đây có thời gian rảnh không? Lúc nào thì dạy mình chơi bóng rổ vậy?"
Lăng Vũ hưng phấn nói.
Cậu ta vừa nói xong thì trong xe có một trận chấn động. Cũng may A Mộc rất nhanh khống chế được tâm tình của mình, từ trong cơn chấn kinh phục hồi lại tinh thần, nắm chặt lấy vô lăng, lúc này mới thoát khỏi hốt hoảng.
Làm sao có thể? Anh ta đi theo Lăng thiếu một thời gian dài như vậy, cực kỳ hiểu rõ thiếu gia. Thiên phú chơi bóng rổ của thiếu gia đã được huấn luyện viên Đội Tuyển Quốc Gia khẳng định. Nếu như không phải bởi vì thân phận thì đã sớm được chọn vào tổ dự bị của Đội Tuyển Quốc Gia rồi. Anh ta biết bóng rổ đối với thiếu gia nhà mình có ý nghĩa như thế nào, cũng biết rất rõ đó là điểm mạnh của cậu ấy. Nhưng hiện tại, Lăng thiếu luôn luôn tự tin lại nhờ một nữ sinh dạy mình chơi bóng? Điều này thực sự là không thể tưởng tượng nổi! Chẳng lẽ xã hội bây giờ loạn tới mức này rồi sao?
Lăng Vũ cảnh cáo nhìn A Mộc một cái, lúc này mới tiếp tục cùng Lãnh Tâm Nhiên nói chuyện: "Sư phụ, động tác giả lần đó cậu dạy mình thực sự rất hiệu quả, có thể nói là lần nào cũng thành công nha. Đến bây giờ, cũng không có người nào có thể hóa giải động tác đó đâu."
Bóng rổ, là điều có ý nghĩa rất quan trọng đối với cuộc đời của Lăng Vũ. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cậu ta mới sùng bái Lãnh Tâm Nhiên như vậy, ở trước mặt cô cậu ta như biến thành một người hoàn toàn khác."Ừ, lần sau tôi sẽ dạy cậu. Kỹ năng của cậu bây giờ cũng đã rất lợi hại rồi. Chỉ cần luyện tập nhiều hơn nữa thì rất nhanh sẽ tự mình có thể sáng tạo ra đòn sát thủ thôi. Những trận đấu trong giải NBA (*) cậu nên xem nhiều một chút, cũng có thể học hỏi được không ít đâu. Mặc dù chiều cao không được lý tưởng, nhưng chỉ cần nỗ lực cố gắng thì tôi tin tưởng cậu sẽ trở thành đế vương trong lĩnh vực này!" Lãnh Tâm Nhiên đã sớm nhìn ra Lăng Vũ cực kỳ thích chơi bóng rổ. Nếu không, lấy thân phận của cậu ta thì sao phải đi thi đấu chứ? Chẳng qua một Quý công tử lại có thể tình nguyện không để ý tới thân phận mà thích loại vận động mồ hôi dầm dề này, cũng thật là kỳ lạ!
"Lăng thiếu, Lãnh tiểu thư, đã đến rồi."
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở trước cửa khách sạn Hoàng Gia.
Hoàng Gia được xem như khách sạn bậc nhất tại Yến Kinh, có thể ra vào nơi này đều là những người có thân phận hết sức tôn quý. Lãnh Tâm Nhiên lần đầu tiên mời mấy người Lam Kỳ Nhi đi ăn cơm cũng là tới nơi này.
Vào khách sạn, rất nhanh có một phục vụ ăn mặc chỉnh tề mang theo nụ cười ngọt ngào tiến đến hỏi thăm mọi người đã có hẹn trước hay có thẻ hội viên hay không ? Lãnh Tâm Nhiên không nói nhiều, mở miệng là nói thẳng muốn gặp quản lý đại sảnh.
Tào Phương là quản lý đại sảnh của Hoàng Gia, có thể trở thành quản lý đại sảnh của khách sạn này đối với ông ta mà nói, không khác nào là phúc khí đã tu luyện 30 đời. Vốn dĩ ông ta đang nhắc nhở nhân viên về những vấn đề cần phải chú ý khi phục vụ khách hàng thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói trong đại sảnh có người muốn gặp quản lý.
Có thể bò lên được vị trí hiện nay thì không thể không có mánh khóe khôn vặt. Danh tiếng của Hoàng Gia ở Yến kinh thì ai ai cũng biết, sẽ không ai mù mắt tới nỗi đến nơi này bới móc. Cho nên người chỉ đích danh muốn gặp ông ta, tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Chờ đến khi Tào Phương có thể kéo được thân hình mập mạp đi tới đại sảnh, thấy bóng dáng xinh đẹp đứng giữa đám người kia thì trong lòng nhất thời hốt hoảng. Không kịp thở một hơi đã vội vàng xông lên, nụ cười trên mặt rực rỡ như hoa cúc nở rộ: "Tâm Nhiên tiểu thư, cô tới rồi!"
Nhìn bộ dạng người đàn ông này, A Mộc vẫn đang thấy tò mò về Lãnh Tâm Nhiên cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Bản thân anh ta là vệ sĩ của Lăng Vũ, anh ta biết khách sạn Hoàng Gia, cũng biết địa vị của Hoàng Gia ở Trung Quốc. Hiện tại, quản lý đại sảnh của Hoàng Gia lại dùng dáng vẻ nịnh hót nói chuyện với nữ sinh trước mắt này. Thế giới này thực sự là loạn, loạn hết rồi! Ngay cả Lăng Vũ đứng bên cạnh chứng kiến một màn này cũng nhịn không được mà lộ ra vẻ mặt giật mình. Cậu ta đi theo cha mình có thể nói là vào nam ra bắc thấy không ít những trường hợp nghênh đón kiểu này, nhưng với thân phận của cha cậu ta thì quản lý đại sảnh tỏ ra cung kính cũng rất bình thường. Còn sư phụ chỉ là một nữ sinh mười mấy tuổi, vậy mà cũng nhận được sự đối xử đặc biệt tôn kính. Cái này thể hiện điều gì?
So với sự khiếp sợ cùng không dám tin của Lăng Vũ và vệ sĩ thì mấy người Lam Kỳ Nhi bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao bọn họ cũng không phải lần đầu tiên thấy điều tương tự, nên khiếp sợ cùng giật mình đã trải qua hết rồi; hiện giờ nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy phiền toái. Đi theo bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, họ được chứng kiến quá nhiều chuyện kỳ dị, tuy chả thu hoạch được gì nhưng ngược lại tinh thần được tôi luyện tới mức cường hãn!
"Tôi mời bạn bè tới ăn cơm, chuẩn bị cho tôi một phòng riêng đi." Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên nói.
Tào Phương nào dám không nghe, thậm chí còn không cần nhờ đến nhân viên phục vụ, trực tiếp tự mình dẫn đường luôn: "Ở phòng riêng lần trước có được hay không? Dạ thiếu đã dặn dò, nếu như Tâm Nhiên tiểu thư tới thì có thể sử dụng luôn phòng của cậu ấy."
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Tốt."
Có thể trở thành khách sạn nổi tiếng nhất Yên Kinh thì dĩ nhiên những vật dụng của Hoàng Gia vô cùng xa hoa. Phòng riêng của Dạ Mộc Thần lại càng là cực phẩm trong xa hoa. Những đồ trang trí, vật dụng nhỏ bên trong đều là trân phẩm ngàn vàng khó mua, ngay cả loại trà chiêu đãi khách cũng là trà Đại Hồng Bào hiếm có.
"Tâm Nhiên tiểu thư, cô còn điều gì cần sai bảo?" Tào Phương cung kính đứng ở một bên hỏi Lãnh Tâm Nhiên. Điệu bộ của ông ta cung kính lấy lòng như vậy khiến cho nhân viên phục vụ đi theo phía sau càng thêm tò mò đối với cô.
"Không có, lát nữa còn một người nữa tới, ông dẫn cậu ta qua đây là được. Là một nam sinh, khoảng mười tám, mười chín tuổi."
Nhớ tới Triệu Nghị còn chưa tới, Lãnh Tâm Nhiên lại dặn dò thêm một câu.
"Được, Tâm Nhiên tiểu thư. Vậy thì chúc tiểu thư dùng cơm vui vẻ. Có chuyện gì cứ trực tiếp tìm tôi, tôi sẽ lập tức tới ngay."
Tào Phương một lưng mồ hôi lạnh cẩn thận đáp từng ly từng tí. Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái, ý bảo ông ta có thể ra ngoài. Kể cả ở kiếp trước, cô cũng là khách quen của Hoàng Gia, ngoài bữa ăn chính danh tiếng thì còn có đồ ăn vặt nữa, nhưng những thứ đó khách bình thường không có cơ hội nếm qua. Chỉ có khách quý của Hoàng Gia mới có tư cách thưởng thức những món ăn vặt này.
"Oa oa, sư phụ, cậu thật lợi hại, mạnh mẽ quá đi!" Cửa vừa đóng lại, Lăng Vũ liền không chịu được tò mò trong lòng hưng phấn nói. Lãnh Tâm Nhiên nâng chén trà lên nhấp một ngụm, con ngươi đen nhánh hoàn toàn tĩnh lặng.
Lăng Vũ một chút cũng không ngại cô tỏ ra lạnh nhạt, ngược lại vẫn tiếp tục hứng khởi nói: "Mặc dù mình tới nơi này đã nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Tào Phương cung kính như vậy đối với người khác đấy. Ngay cả cha mình cũng không được ông ta đối xử như vậy đâu. Sư phụ, rốt cuộc cậu là ai nha, càng ngày mình lại càng cảm thấy tò mò."
A Mộc đứng ở một bên. Vốn dĩ Lăng Vũ muốn anh ta cùng ngồi xuống nhưng anh ta từ chối. Từ lúc tiếp nhận huấn luyện, A Mộc đã được yêu cầu tuân thủ nghiêm khắc quy định về chủ tớ khác biệt. Trong bất kỳ thời điểm nào, cũng không thể ngồi ngang hàng với chủ nhân. Chẳng qua, có thể bước vào phòng riêng xa hoa của Hoàng Gia một lần thì chuyến đi này cũng không uổng công rồi!
"Chỉ là một người bình thường." Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt đưa ra một đáp án khiến người ta phun máu.
Người duy nhất biết một chút chân tướng Lam Kỳ Nhi cũng không tránh khỏi thổ huyết, ở bên cạnh Thẩm Quân trong thời gian dài như vậy, cô cũng nghe nói qua một số chuyện về Lãnh Tâm Nhiên. Một người như cô ấy mà còn là người bình thường thì mấy người bọn họ là ai đây?
(*)National Basketball Association, hay viết tắt là NBA, là giải bóng rổ nhà nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ (chủ yếu tại Hoa Kỳ). Giải bao gồm 30 câu lạc bộ thành viên, trong đó có 29 câu lạc bộ của Mỹ và 1 câu lạc bộ của Canada. Giải này là một thành viên của USA Basketball (USAB), một tổ chức được Liên đoàn Bóng rổ Quốc tế công nhận là cơ quan điều hành bóng rổ ở Mỹ. NBA là một trong bốn giải thể thao lớn ở Bắc Mỹ, bao gồm cả Major League Baseball (MLB), National Football League (NFL), và National Hockey League (NHL).
Nhưng việc đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là, cô ta thậm chí còn liên hệ với báo chí, mỗi lần xuất hiện đều dẫn theo mấy phóng viên. Những phóng viên này đều là người quen của Phượng Lệ, cũng biết phong cách hành sự của cô ta, không chỉ đem hình của Lãnh Tâm Nhiên đặt trên mặt báo, mà còn dùng những từ ngữ miêu tả Lãnh Tâm Nhiên thành một loại nữ sinh ham hư vinh đáng bị coi thường.
"Lãnh Tâm Nhiên mày đúng là đê tiện, có bản lĩnh thì tự mình tìm đàn ông đi, sao suốt ngày đi quyến rũ đàn ông của người khác thế?"
Phượng Lệ đứng ở phía sau, nhìn bốn, năm nữ sinh ăn mặc trang điểm lòe loẹt tức giận vây quanh Lãnh Tâm Nhiên mà mắng chửi, trong lòng thoải mái tới tận trời. Ở phía bên kia, các phóng viên đến theo lời mời của cô ta cũng cầm máy ảnh lên không ngừng chụp hình.
"Đúng vậy, hồ ly tinh không biết xấu hổ."
Một nữ sinh khác cũng hùa theo tức giận mắng.
Tình huống như vậy đã kéo dài mấy ngày rồi, hàng ngày vào thời điểm này, đều sẽ có vài nữ sinh đẹp đẽ đứng chờ ở dưới dãy phòng học, ngay khi nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện thì lập tức sẽ lao ra mắng chửi.
"Mày đúng là thứ không ra gì, thèm muốn đàn ông tới điên rồi à? Bộ dạng như heo không biết xấu hổ còn lượn lờ khắp nơi!"
Lãnh Tâm Nhiên căn bản không quan tâm tới điều này, hiện tại cô đang rất bận, không rảnh để ý mấy thứ linh tinh đó. Cô cũng nghĩ chờ đến khi mọi việc xong xuôi, sẽ đem những người tham gia lần này nhổ tận gốc. Nhưng đáng tiếc, dường như có người không muốn để cho cô làm theo kế hoạch. Ở xung quanh cô luôn có kẻ tới quấy rầy như thế này đây.
Một quả bóng rổ từ trên trời rơi xuống, trong tiếng kinh hô của mọi người trực tiếp nện vào người Phượng Lệ đang đứng cười hả hê. Trong lúc mọi người còn đang trợn mắt há hốc mồm thì một nam sinh có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần như con gái nhảy ra, đi thẳng tới trước mặt đám nữ sinh kia, hào phóng tặng hẳn cho mỗi người một cái tát vang dội!
Tiếng vỗ tay trong trẻo, nam sinh kia giống như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu, cầm khăn giấy lau lau một chút rồi tiện tay quăng về phía thùng rác gần đó. Đẹp trai tới nỗi chỉ cần hành động tùy ý cũng khiến mấy nữ sinh xung quanh không nén nổi một hồi mặt đỏ tim đập.
Phượng Lệ rất vất vả từ trong cơn choáng váng tỉnh táo lại, vừa hoàn hồn đã nhìn thấy nam sinh đẹp đẽ tựa như nhân vật trong truyện tranh đang đứng trước mặt, lập tức cũng có chút nhộn nhạo. Nhưng lại thấy nam sinh đó vì Lãnh Tâm Nhiên mà ra tay bênh vực thì càng thêm phẫn nộ. Hận không thể lập tức chạy tới cào vài nhát trên gương mặt tinh xảo kia của Lãnh Tâm Nhiên.
"Sư phụ, thật sự là cậu nha!"
Nam sinh anh tuấn trước đó còn mang vẻ mặt nghiêm túc khác thường, vừa quay người nhìn Lãnh Tâm Nhiên thì lập tức nở nụ cười rực rỡ chói mắt .
Thấy rõ diện mạo của nam sinh kia, Lãnh Tâm có chút giật mình. Khuôn mặt so với con gái còn xinh đẹp hơn này, thật khiến cô muốn quên mà quên không được.
"Lăng Vũ?" Lãnh Tâm Nhiên hơi mở to hai mắt.
Lăng Vũ càng trở nên hưng phấn, hăm hở nhào tới muốn ôm lấy Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng thật đáng tiếc, ý đồ này của cậu ta chưa bao giờ thành công, Lãnh Tâm chỉ cần động nhẹ đã tránh được động tác của Lăng Vũ. Chỉ là Lăng Vũ dường như cũng sớm dự liệu được tình huống này, bước chân nhanh nhẹn nhưng không mất thăng bằng vững vàng dừng lại cách Lãnh Tâm Nhiên mấy bước.
"Sư phụ, cậu quá nhẫn tâm. Lâu như vậy chưa gặp nhau mà ôm một cái cũng không cho!"
Lăng Vũ dẩu đôi môi đỏ tươi lên, đáng thương làm nũng.
Mấy đồng đội của cậu ta nhìn hành động lúc này của vị công tử luôn luôn phách lối kia, kinh ngạc tới mức suýt rơi răng hàm. Mặc dù mới tựu trường được khoảng một tháng, nhưng Lăng Vũ dựa vào thực lực của chính mình để gia nhập đội bóng rổ, được các học tỷ gọi là "Quý công tử bóng rổ" .
Lãnh Tâm Nhiên không ngờ Lăng Vũ lại xuất hiện tại nơi này, sững sờ một lát sau đó mới nhẹ nhàng hỏi: "Cậu cũng học ở Yến Đại?"
"Đúng vậy, sư phụ, cậu thật nhẫn tâm, không quan tâm tới người ta chút nào. Thi tốt nghiệp trung học xong mình đi tìm cậu, vốn muốn nói với cậu chuyện mình đã trúng tuyển vào Khoa thể dục của Yến Đại nhưng . . . "
Lam Kỳ Nhi kinh ngạc nhìn nam sinh đột nhiên xuất hiện này. Cô nhớ rất rõ, vài lần cô cùng đi dự tiệc với ba có gặp qua cậu ta. Theo như cô nhớ, bên cạnh cậu ta luôn có một đám a dua lấy lòng vây quanh. Là vị quý tử mà đại gia dầu mỏ Lăng Thiên sủng ái nhất Lăng Vũ, thường được gọi là Lăng thiếu. Sao cậu ta lại ở chỗ này?
Trong trí nhớ của cô, lúc nhìn thấy Lăng Vũ, vẻ mặt của cậu ta luôn bướng bỉnh lạnh lùng, ngay cả khi ba của cô tiến đến trò chuyện cũng không thấy cậu ta có chút tôn kính nào. Một người cuồng vọng cứng đầu như vậy, lại có thể như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên. Thế giới này loạn hết cả lên rồi!
"Ừ, nghỉ hè có chút việc. Đã đến đây rồi thì lát nữa cùng nhau ăn cơm đi."
Thấy người quen, Lãnh Tâm Nhiên cũng cảm thấy vui vẻ. Đặc biệt người quen đó còn là đồ đệ của mình thì càng vui mừng hơn. Mặc dù tiếp xúc với tên đồ đệ này không được nhiều lắm nhưng Lãnh Tâm Nhiên rất tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của mình. Hơn nữa cũng rất dễ nhận thấy, sự thật được chứng minh phán đoán của cô là chính xác!
"Được. Việc đó là đương nhiên rồi, sư phụ, mình mời cậu ăn cơm. Gần đây bận chuẩn bị cho trận đấu, nghe được bạn học nói trường ta có một nữ sinh rất trâu bò, mình đoán ngay được là cậu. Quả nhiên phán đoán không sai, vốn dĩ mình muốn đợi việc huấn luyện kết thúc mới đi tìm cậu, không ngờ vừa tới đây đã gặp ngay mấy kẻ không biết xấu hổ đứng phách lối ở chỗ này!"
Lăng Vũ hả hê hất cằm. Diện mạo của cậu ta thực sự rất đẹp đẽ, dù mỗi ngày đều phải vận động thể thao mấy tiếng đồng hồ thì làn da của cậu ta vẫn trắng nõn nà căng mềm như cũ. Đôi môi mềm mại đỏ tươi, ánh mắt long lanh, nhìn vào không hề có sát khí. Thế nhưng khi vẻ mặt Lăng Vũ trở nên lạnh lùng thì sẽ cảm thấy ngay bề ngoài thực sự là một vũ khí mê hoặc người lợi hại của cậu ta!
Phượng Lệ nghe thấy cậu nhóc xinh đẹp đột nhiên xuất hiện kia nói móc mình, lại nhìn qua mấy nữ sinh trợ thủ mình tìm đến đang xấu hổ bụm mặt khóc đến thảm thương thì giận tím mặt.
"Cậu có phải đàn ông không vậy? Ngay cả con gái cũng ra tay đánh, thật không biết phân biệt tốt xấu!" Nhìn Phượng Lệ giống như tên hề tức giận nhảy cẫng lên, trong đôi mắt đen nhánh của Lãnh Tâm Nhiên thoáng lóe lên lạnh lùng. Sau đó, trong cái nhìn kinh ngạc soi mói của mọi người cô đi về phía Phượng Lệ.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên cô có phản ứng.
Thấy Lãnh Tâm Nhiên đi về phía mình, Phượng Lệ bất ngờ bị khí thế của cô khiến cho giật mình, nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, lấy dũng khí ưỡn ngực hùng hổ hỏi "Mày muốn làm gì?" Lãnh Tâm Nhiên không nói lời nào, trực tiếp đưa tay lên một phát bắt được túm tóc xoăn được tạo kiểu rất thời trang của cô ta, sau đó lấy sức dùng lực lôi cả người cô ta tới trước mặt.
Phượng Lệ kêu đau vô cùng thảm thiết, móng tay nhọn liều mạng quờ quạng giãy dụa. Nhưng cô ta có phản kháng thế nào thì cũng hoàn toàn vô dụng với Lãnh Tâm Nhiên.
"Rất phách lối mà nhỉ?"
Tiếng nói lạnh lẽo từ trong miệng Lãnh Tâm Nhiên phát ra.
"Cô cho là tôi sợ cô đúng không?"
Phượng Lệ bắt đầu cảm thấy không ổn, gần như muốn mở miệng kêu cứu.
"Không có phản ứng không phải vì tôi sợ cô, mà là lười phải ra tay với mấy con tôm tép nhãi nhép. Nhưng bây giờ xem ra, cô lại được đằng chân lân đằng đầu! Nếu thích náo động như vậy thì để tôi giúp cho thêm náo nhiệt đi!" Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp dùng lực, trong tiếng gào khóc thảm thiết của Phượng Lệ nhấc cả người cô ta lên rồi quật ngã xuống đất, sau đó đạp mạnh một cước: "Cô luôn nói là tôi phách lối, vậy để tôi cho cô biết thế nào mới thật sự là phách lối!"
Nhìn nhân vật phong vân trường học, người mà trong nhà có siêu cấp nhiều tiền, sinh viên hệ vũ đạo Phượng Lệ bị người ta một đạp dẫm trên đất như vậy, người xem náo nhiệt xung quanh cũng không khỏi hít một hơi lạnh. Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc xe thể thao sang trọng giá trị chừng trăm vạn đỗ ở bên kia thì lại càng mong đợi có trò vui để xem.
Nữ sinh Lãnh Tâm Nhiên này cũng quá là lớn lối, ngay cả Phượng Lệ mà cũng dám đánh. Trong trường học không ai là không biết nhà Phượng Lệ cực kỳ giàu có, xem ra là không muốn lăn lộn tiếp ở trường học nữa rồi! Lãnh Tâm Nhiên chẳng thèm để tâm tới những việc đó, trực tiếp dẫm thẳng vào gương mặt Phượng Lệ cho tới khi cha mẹ cô ta cũng không nhận ra mới thu chân về, vẻ mặt lạnh nhạt quay sang nói với Lăng Vũ đang sùng bái nhìn cô: "Có xe không? Chúng ta đi ăn cơm."
Lăng Vũ gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi. Mười phút sau, một chiếc Aston Martin lái qua sân trường về hướng này. Cách một đoạn không xa thì chiếc xe đó dừng lại, một người đàn ông có vẻ mặt nghiêm nghị từ trên xe bước xuống, cơ bắp trên người rắn chắc, vừa nhìn đã biết là một cao thủ.
Người đàn ông đó đi thẳng tới trước mặt Lăng Vũ thì đứng lại, cung kính nhẹ cúi đầu: "Lăng thiếu, xe tới rồi."
Nhưng ngoài dự liệu của anh ta, Lăng Vũ không lập tức lên xe mà lại dùng một loại thái độ anh ta chưa từng thấy quay xuống nói với nữ sinh ở đằng sau: "Sư phụ, xe tới rồi, chúng ta đi thôi."
"A Mộc, đây là sư phụ của tôi. Về sau anh gọi cô ấy là Lãnh tiểu thư là được." Lăng Vũ hướng sang tài xế kiêm vệ sĩ của mình giới thiệu Lãnh Tâm Nhiên với anh ta.
"Sư phụ, đây là vệ sĩ của mình A Mộc. Bản lĩnh của A Mộc rất cừ, chỉ là chắc chắn kém hơn sư phụ rồi. Khi nào có thời gian sư phụ chỉ giáo anh ta một chút, mình tin tưởng anh ta sẽ tiếp thu rất tốt!" Lãnh Tâm Nhiên tò mò nhìn về phía người đàn ông tên là A Mộc này. Cô cũng sớm đoán được thân phận của Lăng Vũ không hề tầm thường, nhưng từ trước tới nay vẫn không đi điều tra qua. Người đàn ông này lại có một loại khí chất rất quen thuộc, Lãnh Tâm Nhiên đã từng ở trong bộ đội đặc chủng một tháng nên rất quen với loại khí chất này. Người này, nhất định trước kia là quân nhân! Chẳng qua cô cũng không muốn nói thẳng ra, chỉ khẽ gật đầu với anh ta, sau đó quay sang nói với mấy người Lam Kỳ Nhi: "Tất cả mọi người cùng đi đi. Hôm nay tôi mời khách. Kỳ Nhi, gọi điện thoại nói với Triệu Nghị một tiếng, bảo chúng ta đi Hoàng Gia ăn cơm, nếu cậu ta có thời gian thì cũng tới đó đi."
Nói xong, Lãnh Tâm Nhiên bước thẳng về phía chiếc xe. Lăng Vũ rất tự nhiên đi theo phía sau cô, hoàn toàn không nhìn thấy một chút bộ dạng kiêu ngạo của Lăng thiếu thường ngày .
A Mộc do dự thật lâu dường như muốn nói cái gì đó, nhưng thấy dáng vẻ thiếu gia nhà mình hành động tự nhiên quen thuộc thế kia thì không định nói gì nữa. Trực tiếp chạy trước thay hai người mở cửa xe.
Xe rất lớn, vốn dĩ Lăng Vũ ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhưng cậu ta nói muốn cùng Lãnh Tâm Nhiên bồi dưỡng tình cảm nên Đông Phương Hiểu Diệc bị đẩy lên trên đó ngồi.
"Sư phụ, gần đây có thời gian rảnh không? Lúc nào thì dạy mình chơi bóng rổ vậy?"
Lăng Vũ hưng phấn nói.
Cậu ta vừa nói xong thì trong xe có một trận chấn động. Cũng may A Mộc rất nhanh khống chế được tâm tình của mình, từ trong cơn chấn kinh phục hồi lại tinh thần, nắm chặt lấy vô lăng, lúc này mới thoát khỏi hốt hoảng.
Làm sao có thể? Anh ta đi theo Lăng thiếu một thời gian dài như vậy, cực kỳ hiểu rõ thiếu gia. Thiên phú chơi bóng rổ của thiếu gia đã được huấn luyện viên Đội Tuyển Quốc Gia khẳng định. Nếu như không phải bởi vì thân phận thì đã sớm được chọn vào tổ dự bị của Đội Tuyển Quốc Gia rồi. Anh ta biết bóng rổ đối với thiếu gia nhà mình có ý nghĩa như thế nào, cũng biết rất rõ đó là điểm mạnh của cậu ấy. Nhưng hiện tại, Lăng thiếu luôn luôn tự tin lại nhờ một nữ sinh dạy mình chơi bóng? Điều này thực sự là không thể tưởng tượng nổi! Chẳng lẽ xã hội bây giờ loạn tới mức này rồi sao?
Lăng Vũ cảnh cáo nhìn A Mộc một cái, lúc này mới tiếp tục cùng Lãnh Tâm Nhiên nói chuyện: "Sư phụ, động tác giả lần đó cậu dạy mình thực sự rất hiệu quả, có thể nói là lần nào cũng thành công nha. Đến bây giờ, cũng không có người nào có thể hóa giải động tác đó đâu."
Bóng rổ, là điều có ý nghĩa rất quan trọng đối với cuộc đời của Lăng Vũ. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cậu ta mới sùng bái Lãnh Tâm Nhiên như vậy, ở trước mặt cô cậu ta như biến thành một người hoàn toàn khác."Ừ, lần sau tôi sẽ dạy cậu. Kỹ năng của cậu bây giờ cũng đã rất lợi hại rồi. Chỉ cần luyện tập nhiều hơn nữa thì rất nhanh sẽ tự mình có thể sáng tạo ra đòn sát thủ thôi. Những trận đấu trong giải NBA (*) cậu nên xem nhiều một chút, cũng có thể học hỏi được không ít đâu. Mặc dù chiều cao không được lý tưởng, nhưng chỉ cần nỗ lực cố gắng thì tôi tin tưởng cậu sẽ trở thành đế vương trong lĩnh vực này!" Lãnh Tâm Nhiên đã sớm nhìn ra Lăng Vũ cực kỳ thích chơi bóng rổ. Nếu không, lấy thân phận của cậu ta thì sao phải đi thi đấu chứ? Chẳng qua một Quý công tử lại có thể tình nguyện không để ý tới thân phận mà thích loại vận động mồ hôi dầm dề này, cũng thật là kỳ lạ!
"Lăng thiếu, Lãnh tiểu thư, đã đến rồi."
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở trước cửa khách sạn Hoàng Gia.
Hoàng Gia được xem như khách sạn bậc nhất tại Yến Kinh, có thể ra vào nơi này đều là những người có thân phận hết sức tôn quý. Lãnh Tâm Nhiên lần đầu tiên mời mấy người Lam Kỳ Nhi đi ăn cơm cũng là tới nơi này.
Vào khách sạn, rất nhanh có một phục vụ ăn mặc chỉnh tề mang theo nụ cười ngọt ngào tiến đến hỏi thăm mọi người đã có hẹn trước hay có thẻ hội viên hay không ? Lãnh Tâm Nhiên không nói nhiều, mở miệng là nói thẳng muốn gặp quản lý đại sảnh.
Tào Phương là quản lý đại sảnh của Hoàng Gia, có thể trở thành quản lý đại sảnh của khách sạn này đối với ông ta mà nói, không khác nào là phúc khí đã tu luyện 30 đời. Vốn dĩ ông ta đang nhắc nhở nhân viên về những vấn đề cần phải chú ý khi phục vụ khách hàng thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói trong đại sảnh có người muốn gặp quản lý.
Có thể bò lên được vị trí hiện nay thì không thể không có mánh khóe khôn vặt. Danh tiếng của Hoàng Gia ở Yến kinh thì ai ai cũng biết, sẽ không ai mù mắt tới nỗi đến nơi này bới móc. Cho nên người chỉ đích danh muốn gặp ông ta, tuyệt đối không phải là người tầm thường.
Chờ đến khi Tào Phương có thể kéo được thân hình mập mạp đi tới đại sảnh, thấy bóng dáng xinh đẹp đứng giữa đám người kia thì trong lòng nhất thời hốt hoảng. Không kịp thở một hơi đã vội vàng xông lên, nụ cười trên mặt rực rỡ như hoa cúc nở rộ: "Tâm Nhiên tiểu thư, cô tới rồi!"
Nhìn bộ dạng người đàn ông này, A Mộc vẫn đang thấy tò mò về Lãnh Tâm Nhiên cũng không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Bản thân anh ta là vệ sĩ của Lăng Vũ, anh ta biết khách sạn Hoàng Gia, cũng biết địa vị của Hoàng Gia ở Trung Quốc. Hiện tại, quản lý đại sảnh của Hoàng Gia lại dùng dáng vẻ nịnh hót nói chuyện với nữ sinh trước mắt này. Thế giới này thực sự là loạn, loạn hết rồi! Ngay cả Lăng Vũ đứng bên cạnh chứng kiến một màn này cũng nhịn không được mà lộ ra vẻ mặt giật mình. Cậu ta đi theo cha mình có thể nói là vào nam ra bắc thấy không ít những trường hợp nghênh đón kiểu này, nhưng với thân phận của cha cậu ta thì quản lý đại sảnh tỏ ra cung kính cũng rất bình thường. Còn sư phụ chỉ là một nữ sinh mười mấy tuổi, vậy mà cũng nhận được sự đối xử đặc biệt tôn kính. Cái này thể hiện điều gì?
So với sự khiếp sợ cùng không dám tin của Lăng Vũ và vệ sĩ thì mấy người Lam Kỳ Nhi bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao bọn họ cũng không phải lần đầu tiên thấy điều tương tự, nên khiếp sợ cùng giật mình đã trải qua hết rồi; hiện giờ nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy phiền toái. Đi theo bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên, họ được chứng kiến quá nhiều chuyện kỳ dị, tuy chả thu hoạch được gì nhưng ngược lại tinh thần được tôi luyện tới mức cường hãn!
"Tôi mời bạn bè tới ăn cơm, chuẩn bị cho tôi một phòng riêng đi." Lãnh Tâm Nhiên thản nhiên nói.
Tào Phương nào dám không nghe, thậm chí còn không cần nhờ đến nhân viên phục vụ, trực tiếp tự mình dẫn đường luôn: "Ở phòng riêng lần trước có được hay không? Dạ thiếu đã dặn dò, nếu như Tâm Nhiên tiểu thư tới thì có thể sử dụng luôn phòng của cậu ấy."
Lãnh Tâm Nhiên gật đầu: "Tốt."
Có thể trở thành khách sạn nổi tiếng nhất Yên Kinh thì dĩ nhiên những vật dụng của Hoàng Gia vô cùng xa hoa. Phòng riêng của Dạ Mộc Thần lại càng là cực phẩm trong xa hoa. Những đồ trang trí, vật dụng nhỏ bên trong đều là trân phẩm ngàn vàng khó mua, ngay cả loại trà chiêu đãi khách cũng là trà Đại Hồng Bào hiếm có.
"Tâm Nhiên tiểu thư, cô còn điều gì cần sai bảo?" Tào Phương cung kính đứng ở một bên hỏi Lãnh Tâm Nhiên. Điệu bộ của ông ta cung kính lấy lòng như vậy khiến cho nhân viên phục vụ đi theo phía sau càng thêm tò mò đối với cô.
"Không có, lát nữa còn một người nữa tới, ông dẫn cậu ta qua đây là được. Là một nam sinh, khoảng mười tám, mười chín tuổi."
Nhớ tới Triệu Nghị còn chưa tới, Lãnh Tâm Nhiên lại dặn dò thêm một câu.
"Được, Tâm Nhiên tiểu thư. Vậy thì chúc tiểu thư dùng cơm vui vẻ. Có chuyện gì cứ trực tiếp tìm tôi, tôi sẽ lập tức tới ngay."
Tào Phương một lưng mồ hôi lạnh cẩn thận đáp từng ly từng tí. Lãnh Tâm Nhiên gật đầu một cái, ý bảo ông ta có thể ra ngoài. Kể cả ở kiếp trước, cô cũng là khách quen của Hoàng Gia, ngoài bữa ăn chính danh tiếng thì còn có đồ ăn vặt nữa, nhưng những thứ đó khách bình thường không có cơ hội nếm qua. Chỉ có khách quý của Hoàng Gia mới có tư cách thưởng thức những món ăn vặt này.
"Oa oa, sư phụ, cậu thật lợi hại, mạnh mẽ quá đi!" Cửa vừa đóng lại, Lăng Vũ liền không chịu được tò mò trong lòng hưng phấn nói. Lãnh Tâm Nhiên nâng chén trà lên nhấp một ngụm, con ngươi đen nhánh hoàn toàn tĩnh lặng.
Lăng Vũ một chút cũng không ngại cô tỏ ra lạnh nhạt, ngược lại vẫn tiếp tục hứng khởi nói: "Mặc dù mình tới nơi này đã nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Tào Phương cung kính như vậy đối với người khác đấy. Ngay cả cha mình cũng không được ông ta đối xử như vậy đâu. Sư phụ, rốt cuộc cậu là ai nha, càng ngày mình lại càng cảm thấy tò mò."
A Mộc đứng ở một bên. Vốn dĩ Lăng Vũ muốn anh ta cùng ngồi xuống nhưng anh ta từ chối. Từ lúc tiếp nhận huấn luyện, A Mộc đã được yêu cầu tuân thủ nghiêm khắc quy định về chủ tớ khác biệt. Trong bất kỳ thời điểm nào, cũng không thể ngồi ngang hàng với chủ nhân. Chẳng qua, có thể bước vào phòng riêng xa hoa của Hoàng Gia một lần thì chuyến đi này cũng không uổng công rồi!
"Chỉ là một người bình thường." Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt đưa ra một đáp án khiến người ta phun máu.
Người duy nhất biết một chút chân tướng Lam Kỳ Nhi cũng không tránh khỏi thổ huyết, ở bên cạnh Thẩm Quân trong thời gian dài như vậy, cô cũng nghe nói qua một số chuyện về Lãnh Tâm Nhiên. Một người như cô ấy mà còn là người bình thường thì mấy người bọn họ là ai đây?
(*)National Basketball Association, hay viết tắt là NBA, là giải bóng rổ nhà nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ (chủ yếu tại Hoa Kỳ). Giải bao gồm 30 câu lạc bộ thành viên, trong đó có 29 câu lạc bộ của Mỹ và 1 câu lạc bộ của Canada. Giải này là một thành viên của USA Basketball (USAB), một tổ chức được Liên đoàn Bóng rổ Quốc tế công nhận là cơ quan điều hành bóng rổ ở Mỹ. NBA là một trong bốn giải thể thao lớn ở Bắc Mỹ, bao gồm cả Major League Baseball (MLB), National Football League (NFL), và National Hockey League (NHL).
/258
|