Bên trong thư phòng phong cách truyền thống, một già một trẻ đang chuyên tâm đánh cờ.
"Nghe nói gần đây con đang chuẩn bị thành lập xã đoàn ?
Ông lão tóc bạc trắng, nhưng tinh thần còn rất tốt, tay cầm quân cờ, chăm chú nhìn thế trận trước mắt, đến lúc đặt quân cờ xuống mới không chút để ý hỏi một câu.
Ngồi đối diện ông lão là một cô gái ăn mặc đơn giản, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo. Trước mặt ông lão cơ trí, khí thế của cô vẫn không bị ảnh hưởng, vẫn lạnh nhạt như cũ , tạo cho mình một thế giới riêng.
"Vâng."
Lãnh Tâm Nhiên cũng không nghĩ Trương lão sẽ biết chuyện này. Mặc dù bây giờ Trương lão đã về hưu, nhưng địa vị của ông ở đại học Yến Kinh vẫn không cách nào rung chuyển. Học trò của ông khắp thiên hạ, rất nhiều giáo sư và cán bộ hành chính đều là học trò của ông, nên bây giờ, mặc dù ông đã về hưu, nhưng muốn biết một vài chuyện cũng rất dễ dàng.
"Cô nhóc nhà Đông Phương gia cũng không tồi ."
Nhân lúc suy nghĩ, Trương lão bưng ly trà trên bàn gỗ, chậm rãi nhấp một ngụm. Trà xanh Lục An, làng đặc sản trà nổi tiếng cấp quốc gia, bắt nguồn từ các nơi An Huy – Lục An. Một học trò của ông đi An Huy công tác đã mang về, đặc biệt gửi cho ân sư của mình.
Nghe Trương lão khen " cô nhóc " Đông Phương gia, Lãnh Tâm Nhiên cũng không có biểu hiện mất hứng gì. Mặc dù bắt đầu từ kiếp trước của cô, cô không ưa loại gia đình như Đông Phương gia, nhưng Trương lão nói những lời kia lại là sự thật.
Theo số tuổi cùng thân phận của Đông Phương Di bây giờ, có thể đạt thành quả như vậy là vô cùng khá, mang danh hiệu "Cô gái thiên tài" cũng là xứng đáng!
"Chỉ là ... "
Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tâm Nhiên, Trương lão âm thầm than thở trong lòng, học trò này của ông, xem ra không chọn nhầm.
Với số tuổi chưa đủ 18 của cô mà có thể vui buồn không thể hiện ra ngoài, quá thần kỳ. Ít nhất, ở trước mặt ông, ông chưa từng bao giờ thấy cô mất khống chế. Hơn nữa, ông cảm thấy rất tự hào, một người không thầm thường như vật lại là học trò của ông, cháu gái của ông, cô nhóc Đông Phương gia mặc dù không tệ, nhưng so với học trò này của ông, chênh lệch quá xa !
Trương lão cũng không biết tại sao ông lại cảm thấy đặc biệt thân thiết với cô bé này, sau khi tiếp xúc cảm thấy rất có duyên, loại cảm giác này, đã thật lâu chưa từng cảm nhận qua.
Trong trí nhớ, chỉ có cô gái kia có thể cho ông loại cảm giác đí. Nhưng đáng tiếc. . . . . . Nhớ tới người học trò đã rời đi thế giới này, trên khuôn mặt lộ ra tia mệt mỏi cùng phiền muộn không cách nào che giấu. Cô bé kia, là một trong những người ông coi trọng nhất, đáng tiếc, con đường cô đi không giống người bình thường, cho tới sau này... "
Ý thức được suy nghĩ của mình có phần rối loạn, Trương lão vội vàng thu lại tất cả phiền muộn:
"Nhưng ta vẫn tin tưởng cô nhóc nhà ta sẽ lợi hại hơn!"
Nhận được lời tán thưởng từ Trương lão, Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu cười ngọt ngào, không chút do dự trực tiếp gật đầu:
"Vâng."
Trương lão cười lớn, vuốt chòm râu liên tục nói mấy tiếng "Tốt", sau đó mới tiếp tục đánh cờ.
Tình huống học tập bây giờ của Lãnh Tâm Nhiên được điều chỉnh rất tốt, bình thường sẽ thi thoảng lên lớp về những chuyên ngành muốn học, thời gian còn lại đều ở nhà Trương lão, tiếp thu huấn luyện đặc biệt của ông.
Trương lão dạy cho cô rất nhiều nhưng khá hỗn tạp, nhìn như không hề liên quan đến nhau, nếu là người bình thường, nhất định sẽ bị " chơi đùa " đến đầu óc choáng váng, thậm chí còn phẫn nộ.
Nhưng học trò của ông là Lãnh Tâm Nhiên, là Tiểu Quái vật không thể phán đoán theo lẽ thường, hơn nữa năng lực tiếp nhận kiến thức của cô vượt quá dự liệu của Trương lão. Hầu như tất cả kiến thức Trương lão truyền dạy cho cô, cô đều tiếp nhận toàn bộ, không phải nuốt cả miếng lớn, mà là chân chính nắm rõ, hiểu sâu.
Mỗi khi bắt đầu tiết học, Trương lão đều hỏi về tương quan kiến thức tiết trước, mỗi lần như vậy, Lãnh Tâm Nhiên đều có thể kết hợp những kiến thức kia cho ra đáp án đầy đủ nhất. Mặc dù còn có vài chỗ sai sót, nhưng với trình độ này, đã vượt xa dự liệu của Trương lão.
Với người học trò này, ông có lòng tin mười phần, tin tưởng cô sẽ làm nên kỳ tích mà chỉ có thiên tài mới có thể tạo ra !
"Kế hoạch của con như thế nào, có thể nói cho ta không?"
Trương lão dùng giọng điệu thương lượng hỏi.
Lãnh Tâm Nhiên không chần chờ chút nào:
"Hiện tại mặc dù nhìn từ bên ngoài, đại học Yến Kinh có cảnh tượng phồn thịnh tốt đẹp. Dù là giảng viên hay sinh viên, thành tích đều xứng với danh hiệu đại học tốt nhất cả nước. Nhưng những điều này cũng không thể khẳng định rằng Yến Đại không có bất kỳ khuyết điểm nào. Ngay ở cách nhìn của sinh viên, cùng một dạng với các trường đại học khác. Yến Đại cũng lấy hội học sinh đứng đầu, phía dưới thì thiết lập các xã đoàn, cách này phục vụ rất tốt cho sinh viên, tổ chức hoạt động tốt hơn, có thể cùng nhau học hỏi giáo sư, có thể bảo đảm an ninh – trật tự – hòa bình trường học. Nhưng ... "
Là một trường học, công việc quản lý sinh viên là trọng tâm của cả trường. Đối với Yến Đại chính tay mình thành lập, phát dương quang đại, Trương lão có cảm giác rất thành tựu. Nghe những lời này, ông khó tránh khỏi có phần tức giận, nhưng ông biết cô không phải là loại người lỗ mãng, nói chuyện không có bằng chứng, không có lửa làm sao có khói. Nên lửa giận trong lòng cũng bắt đầu tán đi, ông bình tĩnh nghe lý do của Lãnh Tâm Nhiên.
"Đáng nhẽ ra, xã đoàn và hội học sinh sẽ hỗ trợ lẫn nhau để tồn tại. Hội học sinh quản lý tất cả các sinh viên, mà xã đoàn là để bồi dưỡng sinh viên. Nhưng hiện tại, theo con biết, hội học sinh hoàn toàn nắm trong tay những cán bộ xã đoàn. Chỉ cần đắc tội người của hội học sinh, vậy thì cũng đừng mong có thể vào xã đoàn. Vốn là, theo tình huống bình thường, chỉ rời đi xã đoàn, mặc dù không thoải mái nhưng cũng không khó tiếp nhận.
Nhưng nếu ở Yến Đại, các sinh viên đều đi theo quy luật này thì sẽ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Muốn dùng danh nghĩa sinh viên Yến Đại để tham gia bất kỳ hoạt động tranh tài hoặc là giao lưu nào, đều phải cần xã đoàn chống đỡ.
Nói cách khác, nếu muốn tham gia một hoạt động, thì bắt buộc phải là người xã đoàn, lấy xã đoàn làm bệ đỡ để tham gia. Tất cả tư cách so tài, đều phải trực tiếp phân riêng cho mỗi xã đoàn. Nếu như bị xã đoàn khai trừ, thì không nhận được tư cách tham gia thi đấu, điều này chứng minh, cho dù dùng những cách khác để tham gia tranh tài, thì thành tích cũng không được hội học sinh thừa nhận!"
"Đối với sinh viên mà nói, đạt được thành tích tốt chính là muốn chứng minh thực lực của mình. Một trường học không công nhận vin dự này, với bọn họ mà nói thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa!"
Lãnh Tâm Nhiên nói xong, nhấc ly trà lên uống một hớp.
Thật ra, bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt. Chuyện này vốn là chuyện tốt, để sinh viên có đầy đủ tự do, đưa Yến Đại sang một hướng đi mới. Nhưng vấn đề là, khi loại tự do này bành trướng, tạo ra một nếp sống không tốt thì sẽ phát triển theo hướng ngược lại.
Nghe lời giảng thuật của Lãnh Tâm Nhiên, khuôn mặt Trương lão càng trở nên nặng nề. Thân là một học giả cả đời cống hiến cho giáo dục, với những chuyện liên quan đến trường học, Trương lão luôn đặc biệt nghiêm túc.
Huống chi, vấn đề mà Lãnh Tâm Nhiên đang nói tới, là chuyện trước kia ông không chú ý đến. Ông vẫn cảm thấy, chế độ quản lý sinh viên của Yến Đại, do hội học sinh phụ trách hoạt động của sinh viên, đánh giá là một cải cách rất tốt, có thể để sinh viên tự do, lại không nghĩ rằng cách này lại cất chứa một đống lớn sơ hở !
"Tâm Nhiên, ý của con là?"
Trương lão nhìn Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh trong suốt, không chút tạp chất nào:
"Vốn là con vô ý bước vào vũng bùn này, nhưng những người đó lại phạm vào cấm kỵ của con, nên ... chuyện này con sẽ xử lý thật tốt! Nếu người của hội học sinh đã không kiêng kị đến vậy, con sẽ tới loại bỏ nếp sống bất nhã này. Gia gia, tuần này có hội giao lưu, chúng ta sẽ có một phần mở màn rất đặc sắc."
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên tự tin mười phần, Trương lão không tìm được lời gì phản bác. Ông tin tưởng, người ông nhìn trúng tuyệt đối không phải là phế vật. Huống chi người trước mắt này, càng không thể dùng lẽ thường để đánh giá.
"Được rồi, con đã muốn làm vậy thì làm đi. Nhớ, có chuyện gì thì tìm gia gia ta. Mặc dù bây giờ ta không còn giữ chức vụ ở trường học, nhưng lão già này không phải không có ảnh hưởng gì, chút chuyện này gia gia vẫn có thể giải quyết. Ai dám khi dễ Nhiên Nhiên nhà ta, phải bước qua cửa của ta trước!"
Trương lão xoa đầu Lãnh Tâm Nhiên, trìu mến nói. Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, trong lòng ấm áp!
Xã đoàn tên là King, ý tứ vương giả. Vốn Triệu Nghị muốn dùng Queen, nhưng từ này lại có không thể hiện được hết, bị Lãnh Tâm Nhiên cự tuyệt. Mọi người trong King, tuyệt đối ai cũng là vương giả, đây là tính toán của Lãnh Tâm Nhiên.
King không phải chỉ là một xã đoàn, mà bên trong lịa muôn hình muôn vẻ. Dù sao, mười lăm người này đều đa tài đa nghệ, am hiểu nhiều lĩnh vực. Ở King, bọn họ có tự do tuyệt đối. Sau khi King được hình thành, đội ngũ King càng ngày càng khôngt lồ, lúc bắt đầu mới mười mấy người, bây giờ đã nhanh chóng phát triển đến mấy chục người. Mười mấy người này là trụ cột, bọn họ trước kia cũng có nhiều người ủng hộ, nhưng lúc đó bị khai trừ nên cũng biến mất.
Về phần phòng làm việc, Trương lão cũng đã tham gia giải quyết. Một vị lão sư đem phòng được phân nhưng không dùng đến cho ông dùng, phòng rất lớn, ba buồng hai sảnh, rất thích hợp để làm căn cứ. Hơn nữa phòng khách này rất lớn, đặc biệt Lam Kỳ Nhi đã đi mua về tấm thảm thật dày, trực tiếp trải trên mặt đất, có thể ngồi lên.
Sau khi có căn cứ, thời gian sau khi học xong, trong phòng đều ồn ào náo nhiệt, lúc nào cũng có người.
Ngược lại, Lãnh Tâm Nhiên với danh nghĩa xã trưởng, thời gian ở đây lại là ít nhất. Thời gian mỗi ngày cô đã sắp xếp rất chặt chẽ, nếu không đi học thì chính là ở chỗ Thẩm Quân, còn có một nam nhân thỉnh thoảng tới đón cô, cô chưa bao giờ biết đến khoảng thời gian trống
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy phiền nhiễu, chính là Văn Nhân Gia thầy giáo dạy tài chính. Kể từ sau khi xảy ra chuyện đó, không ít nữ sinh đã đến tìm cô gây sự, nhưng mỗi lần đều có người bên cô giải quyết. Nhưng cho dù giải quyết, nữ sinh vẫn “tre già măng mọc”, không có thời khắc kết thúc!
Mới vừa tan lớp, Lãnh Tâm Nhiên đã trực tiếp ra khỏi phòng học. Trước khi đi học, Thẩm Quân đã điện thoại cho cô nói rằng tòa nhà đã sửa chữa xong, bảo cô đến kiểm tra. Nếu như đã ổn, rất nhanh là có thể khai trương!
Nhưng rất dễ nhận thấy, phiền toái trên đời không bao giờ thiếu.
Vừa mới đi xuống từ trên lầu, Lãnh Tâm Nhiên đã nhìn thấy một chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng ở lầu dưới. Ở Yến Đại, khắp nơi đều có thể thấy xe nổi tiếng, nhưng trực tiếp lái đến đây tương đối ít . Phần lớn mọi người đều lựa chọn dừng xe ở góc địa phương nào đó, khiêm tốn mà không mất thân phận.
Bất đồng với những người đang kinh hô hâm mộ xung quanh, Lãnh Tâm Nhiên tùy ý liếc mắt nhìn chiếc xe kia một cái liền đi thẳng.
"Đứng lại!"
Một giọng nữ kiêu ngạo truyền tới từ trong xe.
Theo thanh âm kia, một nữ sinh từ trên xe đi xuống. Phần trên mặc áo thấp ngực, phần dưới mặc quần bó sát mông, hấp dẫn mười phần. Trên tay là túi xách hiệu LV, tay kia xoay xoay chìa khóa xe, tỏ ý khoe khoang.
Thấy cô nữ sinh này xuất hiện, người xem náo nhiệt xung quanh phát ra tiếng thổn thức, hiển nhiên đã sớm biết về cô nữ sinh này. Nhìn nữ sinh kia đi thẳng tới trước mặt Lãnh Tâm Nhiên ngăn trở đường đi của cô, ánh mắt những người đó đều chuyển sang đồng tình.
Phượng Lệ, sinh viên hệ vũ đạo, hầu như toàn bộ sinh viên đại học năm hai trở lên đều nghe đến đại danh của cô ta. Cô nổi danh, không chỉ bởi vì cách ăn mặc thiếu vải khoe dáng người, quan trọng hơn là thói quen khoe của của cô. Cô thích trai đẹp, thay bạn trai như thay áo, căn bản cô không quan tâm bạn trai có tiền hay không, tiền, cô thừa có, cô chỉ muốn sống tự nhiên vui vẻ!
Nghe nói, trước kia cô vẫn luôn theo đuổi thầy Văn Nhân Gia dạy tài chính, chẳng lẽ. . .
Nhiều chuyện là thiên tính của con người, vừa thấy có thể xem náo nhiệt, đã có rất nhiều người xông tới, mong đợi hình ảnh hai cô nàng đối chất.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, bị chặn lại đường đi, sắc mặt Lãnh Tâm Nhiên cũng không thay đồi, giống như trước mặt có khúc quanh, trực tiếp rẽ sang phương hướng khác, chuẩn bị đi vòng qua.
Phượng Lệ rất ít khi bị người khác hoàn toàn coi như không khí, ngoài con ranh tân sinh trước mặt này ra, chính là Phó Chủ Tịch hội học sinh Đông Phương Di. Theo suy nghĩ của cô, Đông Phương Di quá hoàn mỹ, căn bản không phải là người.
Ở trước mặt cô, cô nói gì cũng sẽ có cảm giác tự ti mặc cảm. Nữ nhân như vậy, chính là khiến người ta tự ti. Cho nên cô hoàn toàn không đem Đông Phương Di làm đối thủ của mình, đó tuyệt đối là hành động tìm chết, tự rước lấy nhục.
Nhưng không đem Đông Phương Di trở thành đối thủ, không đồng nghĩa với việc cô sợ những nữ sinh khác.
Thời điểm cô biết có một nữ sinh năm nhất tên Lãnh Tâm Nhiên rất kiêu ngạo, cô liền nổi giận. Đặc biệt là khi cô nghe thấy bạn mới hết sức khen ngợi cô ta thì lửa giận càng hừng hực cháy, trực tiếp lái xe tới gặp con nhóc tên Lãnh Tâm Nhiên!
Lãnh Tâm Nhiên không biết, video về đợt quân huấn với vị huấn lyện viên cực phầm đã được truyền đi rộng rãi. Rất nhiều người đều chỉ nghe danh mà không thấy kỳ nhân. Diện mạo cô vốn tinh xảo tuyệt mỹ, nhưng tính cách quá lạnh. Những người gặp cô, rất ít kẻ không biết tự lượng sức mình đến gần. Nhưng trong video, cô xuất hiện với gương mặt xinh đẹp cùng động tác mạnh mẽ các tính, đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc cho rất nhiều nam sinh.
Sau đó chính là chuyện cô đánh Ngô Thụy, địa điểm lúc đó rất gần trường học, không ít người thấy chuyện này. Việc tốt không ra tới cửa, tiếng xấu đã đồn xa, đây là ‘danh ngôn lưu truyền’ không đổi, cho nên dù Lãnh Tâm không biết, chuyện này cũng đã được mọi người biết đến.
Khiến người ta khiếp sợ, chính là chuyện tình thầy giáo Văn Nhân Gia bị cự tuyệt khi gửi lời hẹn hò với Lãnh Tâm Nhiên! Địa vị Văn Nhân Gia ở Yến Đại, người bình thường không cách nào tưởng tượng được, một nữ sinh có thể khiến cho một thầy giáo bỏ qua thân phận giáo viên chủ động hẹn hò? Đây là rung động cỡ nào a~? Rốt cuộc nữ sinh kia có sức quyến rũ đến bao nhiêu?
Đặc biệt là cũng rất nhiều người biết mối tình thắm thiết của Phó chủ tịch Hội học sinh Đông Phương Di với Văn Nhân Gia, lại càng thêm tò mò về Lãnh Tâm Nhiên!
"Không tệ, đúng là rất kiêu ngạo!"
Khuôn mặt Phượng Lệ vặn vẹo, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh, lại bước sang đứng trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, ngăn trở cô.
"Cút!"
Ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, chưa từng có ranh giới giữa nam và nữ. Chỉ cần trêu chọc cô, dù là nữ nhân cô cũng đánh! Thấy nữ sinh này nhiều lần khiêu khích mình, Lãnh Tâm Nhiên giận tái mặt, giọng nói lạnh như băng. Phượng Lệ nổi giận, nhưng vẫn cố gắng duy trì hình tượng của mình, nhưng ánh mắt được trang điểm đậm lại lóe lên ánh sáng lạnh:
"Xem ra đúng là khóa sau hơn khóa trước đấy. Bây giờ học muội lại không biết lễ phép như vậy cơ à, học tỷ gọi như vậy mà không chịu đáp một tiếng là sao hả?!"
Lãnh Tâm Nhiên mặc kệ cô ta. Lam Kỳ Nhi thấy không khí có chút lúng túng, nhanh tiến lên:
"Học tỷ, thật xin lỗi, Tâm Nhiên không phải cố ý, tính khí cô ấy vẫn vậy!"
Phượng Lệ vốn là tìm Lãnh Tâm Nhiên gây phiền toái, bây giờ lại nhìn đến một tiểu yêu tinh không kém chút nào, trong lòng nhanh chóng cháy lên ngọn lửa ghen tỵ:
"Cô là ai? Xem ra mặt hàng khóa học năm nay thực không tồi, tiểu yêu tinh nối tiếp nhau xuất hiện!"
Nghe nói như thế, sắc mặt Lam Kỳ Nhi biến đổi. ‘Mặt hàng’, ‘tiểu yêu tinh’, mấy từ này đều không phải là lời lẽ tốt đẹp gì, chẳng lẽ cô nghe lại không hiểu. Nhưng không nghĩ ra, từ trước đến giờ Tâm Nhiên luôn làm việc khiêm tốn, không trêu chọc thị phi, ngay cả người trong lớp cũng tiếp xúc rất ít, tại sao lại chọc phải học tỷ điêu ngoa này đây?
"Đi!"
Lãnh Tâm Nhiên gặp phải loại nữ nhân khoa của này, cũng lười so đo, trực tiếp kéo Lam Kỳ Nhi chuẩn bị rời đi. Sơ Hạ và Đông Phương Hiểu cũng theo bên người. Bốn người như hình với bóng, cùng đến cùng đi.
"Lãnh Tâm Nhiên, mày đứng lại đó cho tao!"
Phượng Lệ thật sự nổi giận! Trực tiếp đưa tay phải tóm lấy Lãnh Tâm Nhiên, nhưng không chờ cô đụng đến quần áo đối phương đã bị chặn lại.
Lãnh Tâm Nhiên không muốn trêu chọc thị phi, không phải cô sợ, mà là lười. Cô ghét phiền toái, hơn nữa vô cùng ghét, sau khi cô sống lại, bởi vì liên quan đến cuộc sống đời thường đơn thuần, tâm tính thay đổi rất lớn. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cô vẫn là nữ vương hắc đạo như cũ, là người cao cao tại thượng, không cho phếp bất kỳ kẻ nào khiêu khích quyền uy của cô!
"Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của cô chạm vào tôi!"
Lãnh Tâm Nhiên hừ lạnh!
Phượng Lệ tức giận, trong nháy mắt cả khuôn mặt biến thành màu đen, trước ngực cũng một lần lại một lần dập dềnh lên xuống, khiến nữ sinh xung quanh phải mặt đỏ tim đập!
"Mày… con tiện nhân! Mày là đồ Tiểu Tam, tùy tiện quyến rũ nam nhân của người khác, mày không biết xấu hổ à?"
Phượng Lệ đột nhiên la lối om sòm. Một đống lời vu khống cứ thế tuôn ra. Sắc mặt ba người Lam Kỳ Nhi đại biến, nghe được tiếng nghi luận xung quanh thì càng lo lắng. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên không có bất kỳ biến hóa nào, cô phát hiện, nữ nhân điên lên rất phiền, cho nên…
Một lần vất vả, sau này nhàn nhã. Mặt không đổi, cô tiến lên, thời điểm Phượng Lệ còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp bổ một nhát về phía cổ cô ta.
Phượng Lệ mới chuẩn bị kêu to đã cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó mất đi ý thức, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Người ở đây trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt. Ánh mắt nhìn nữ sinh có vẻ ngoài mảnh mai đó tăng mấy phần kiêng kị. Miệng Lam Kỳ Nhi và há thật to, không thể ngờ rằng cô ấy lại tùy tính đến mức này!
Trời ạ, điều này thật sự là quá cường hãn, quá đẹp mắt, quá xuất sắc rồi!
Đây là học tỷ nha, hơn nữa còn là học tỷ lái Ferrari, đeo Lâm Vu, cô cứ như vậ mà một tay chém cô ta hôn mê?
"Chính là cô ấy?"
Trong đám người, một nữ sinh tuyệt mỹ cao quý như công chúa hé mở môi đỏ mọng hỏi người bên cạnh. Phía sau cô, đi theo bốn năm người giống như ‘tùy tùng’. Càng khoa trương hơn là, bên người cô còn có nữ sinh đeo kính hồng che ô cho cô. Mấy người này, đều mặc đồng phục đặc trưng cho hội học sinh, trước ngực cài thẻ bài. Đứng ở nơi đó, có thể bộc lộ khí thế tài trí hơn người!
"Đúng vậy, thưa Chủ tịch!"
Vệ Kính Khải đứng trong đám người, nhưng hắn đứng ở chỗ rất xa, căn bản không cách nào gia nhập đội ngũ này. Mấy người đi theo phía sau Đông Phương Di đều là cán bộ quan trọng của hội học sinh. Hắn chỉ là một xã trưởng nho nhỏ, còn chưa có tư cách đứng phía sau cô!
"Tiểu thư… "
Một nam sinh cường tráng ấp a ấp úng mở miệng.
Đông Phương Di nhìn chằm chằm bóng dáng đang dần dần đi xa kia, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ khinh thường:
"Còn tưởng người Hàn ca ca nhìn trúng như thế nào? Xem ra, Hàn ca ca thật đúng là nhàm chán!"
Theo suy nghĩ của cô, con ranh kia cũng chỉ là một đứa con gái thô bạo mà thôi! Coi như có diện mạo thì thế nào, có nam sinh nào lại thích kiểu con gái ấy? Huống chi, Hàn ca ca của cô, làm sao lại có thể coi trọng người này?
Đông Phương Di an lòng. Cô chỉ muốn tan lớp mà thôi, không ngờ lại gặp được người Hàn ca ca xem trọng trong truyền thuyết, nên nói chuyến này không uổng công sao?
"Chúng ta đi thôi."
Xem xong náo nhiệt, Đông Phương Di ưu nhã xoay người, tỏa ra mùi thơm khiến người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt si mê. Vẻ đẹp của cô, không chỉ dừng lại ở dung mạo, mà còn là ở khí chất cao quý ưu nhã, vẻ đẹp nhiếp hồn đoạt phách, đúng là đây.
"A, đúng rồi, nữ sinh kia, đưa cô ấy vào trong xe đi. Một cô gái, ngã dưới đất như vậy thật sự không tốt."
Trước khi đi, Đông Phương Di chậm rãi nói mấy câu.
Lãnh Tâm Nhiên đã sớm cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm. Bất đồng với nhưng người xem náo nhiệt xung quanh, ánh mắt kia, khiến cô có cảm giác bị loài sói để mắt tới. Theo bản năng quay đầu quét một vòng, thấy được mấy bóng dáng dần dần đi xa. Trong đó, dễ thấy nhất là nữ sinh tóc quăn màu vàng kim. Người đó…
Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng nhíu mày, nhưng cũng không làm gì, chỉ là tiếp tục đi về phía trước .
Đông Phương Di sao? Trong đầu Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện một cái tên duy nhất!
Cùng Sơ Hạ và Đông Phương Hiểu nói lời tạm biệt, Lãnh Tâm Nhiên mang Lam Kỳ đến cổng trường học.
Một chiếc Lamborghini màu bạc khiêm tốn mà không mất xa hoa dừng sẵn ở đó, thấy hai người xuất hiện, Thẩm Quân từ bên cạnh vị trí cầm lái đẩy cửa bước ra.
"Tiểu thư."
Thẩm Quân cung kính gọi, bắt gặp Lam Kỳ Nhi đứng cạnh Lãnh Tâm, ánh mắt có phần dịu dàng:
"Kỳ Nhi cũng tới rồi!"
Lam Kỳ Nhi không khỏi đỏ mặt. Lại nói, vẫn là lần đầu tiên cô tiếp xúc với nam nhân như Thẩm Quân, thành thục, toàn thân tản mát ra khí tức nho nhã, lúc nói chuyện cũng âm ấm nhu nhu. Quan trọng hơn, hắn là một người tài hoa chân chính người. Ít nhất, ở trong thế giới của Lam Kỳ Nhi, lần đầu tiên cô tiếp xúc với nam nhân ưu tú như vậy.
Gia thế của cô cũng coi như vô cùng khá. Nhưng trong những người cô từng tiếp xúc qua, hoàn toàn không có ai giống như Lãnh Tâm Nhiên và Thẩm Quân.
"Thẩm đại ca."
Lam Kỳ Nhi nhẹ nhàng gọi.
Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy không khí giữa hai người có phần kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp khom người ngồi vào xe.
Bên trong xe, Thẩm Quân bắt đầu nhân cơ hội giới thiệu với Lãnh Tâm Nhiên chuyện an bài tòa nhà đồ sộ kia.
"Tiểu thư, tình huống công ty đã sửa chữa xong, tổng cộng là sáu tầng, tầng một bán điện thoại di động và đồ trang sức…, lầu hai bán mỹ phẩm bảo dưỡng, lầu ba là túi xách, lầu bốn là giày, lầu năm là đồng phục. Cách an bài này, tiểu thư cảm thấy có vấn đề gì không?"
Thẩm Quân để laptop ở trên đùi, bắt đầu báo tình hình tiến triển của công việc cho Lãnh Tâm Nhiên. Chỗ cầm lái, một nam nhân mày không nhíu nhìn chằm chằm con đường phía trước, giống như hoàn toàn không nghe thấy cuộc đàm thoại này.
Lãnh Tâm Nhiên biết tài hoa kinh doanh của Thẩm Quân, nên cho tới bây giờ cũng chưa từng lo lắng hắn làm hỏng chuyện… Nghe Thẩm Quân báo cáo xong, cũng chỉ lạnh nhạt nói:
"Tôi tin tưởng anh ... anh tự quyết định là tốt rồi. Tôi nói rồi, chuyện ở công ty, tôi để anh hoàn toàn tự do. Đừng quên, anh là Phó tổng.”
Đúng, Lãnh Tâm Nhiên là tổng giám đốc giấu mặt, đảm nhiệm chức tổng giám đốc. Nhưng cô cũng chỉ là tổng giám đốc gà mờ, quyền lợi hành động chân chính là Phó tổng Thẩm Quân. Mà Lãnh Tâm Nhiên, lúc trước cũng đã quyết định giao một phần cổ phần cho Thẩm Quân.
Thẩm Quân cũng cười:
"Tiểu thư thật anh minh, dùng một chức Phó tổng đã bắt nhốt tôi rồi."
"Ừ. Tôi còn có rất nhiều việc phải làm, anh biết đấy, bên buôn bán không phải là phương hướng chính của tôi. Tôi chỉ muốn đủ một hậu thuẫn cường đại phía sau, đủ tiền tài mới có thể giúp tôi thực hiện ước mơ của mình! "
Lãnh Tâm Nhiên bình tĩnh nói. Cô đã sớm xác định rõ ràng, trong xã hội hiện tại, không chỉ cần có thực lực bản thân, quan trọng hơn, phải xem người hậu thuẫn phía sau. Bây giờ, con bài của cô còn chưa đủ cường đại.
Hiện tại là thời kỳ sáng lập lá bài chưa lật này, chỉ khi lá bài tẩy này được chân chính hình thành, kế hoạch của cô mới có thể trở nên rõ ràng hơn, cũng gần mục tiêu hơn một bước!
"Nghe nói gần đây con đang chuẩn bị thành lập xã đoàn ?
Ông lão tóc bạc trắng, nhưng tinh thần còn rất tốt, tay cầm quân cờ, chăm chú nhìn thế trận trước mắt, đến lúc đặt quân cờ xuống mới không chút để ý hỏi một câu.
Ngồi đối diện ông lão là một cô gái ăn mặc đơn giản, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo. Trước mặt ông lão cơ trí, khí thế của cô vẫn không bị ảnh hưởng, vẫn lạnh nhạt như cũ , tạo cho mình một thế giới riêng.
"Vâng."
Lãnh Tâm Nhiên cũng không nghĩ Trương lão sẽ biết chuyện này. Mặc dù bây giờ Trương lão đã về hưu, nhưng địa vị của ông ở đại học Yến Kinh vẫn không cách nào rung chuyển. Học trò của ông khắp thiên hạ, rất nhiều giáo sư và cán bộ hành chính đều là học trò của ông, nên bây giờ, mặc dù ông đã về hưu, nhưng muốn biết một vài chuyện cũng rất dễ dàng.
"Cô nhóc nhà Đông Phương gia cũng không tồi ."
Nhân lúc suy nghĩ, Trương lão bưng ly trà trên bàn gỗ, chậm rãi nhấp một ngụm. Trà xanh Lục An, làng đặc sản trà nổi tiếng cấp quốc gia, bắt nguồn từ các nơi An Huy – Lục An. Một học trò của ông đi An Huy công tác đã mang về, đặc biệt gửi cho ân sư của mình.
Nghe Trương lão khen " cô nhóc " Đông Phương gia, Lãnh Tâm Nhiên cũng không có biểu hiện mất hứng gì. Mặc dù bắt đầu từ kiếp trước của cô, cô không ưa loại gia đình như Đông Phương gia, nhưng Trương lão nói những lời kia lại là sự thật.
Theo số tuổi cùng thân phận của Đông Phương Di bây giờ, có thể đạt thành quả như vậy là vô cùng khá, mang danh hiệu "Cô gái thiên tài" cũng là xứng đáng!
"Chỉ là ... "
Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lãnh Tâm Nhiên, Trương lão âm thầm than thở trong lòng, học trò này của ông, xem ra không chọn nhầm.
Với số tuổi chưa đủ 18 của cô mà có thể vui buồn không thể hiện ra ngoài, quá thần kỳ. Ít nhất, ở trước mặt ông, ông chưa từng bao giờ thấy cô mất khống chế. Hơn nữa, ông cảm thấy rất tự hào, một người không thầm thường như vật lại là học trò của ông, cháu gái của ông, cô nhóc Đông Phương gia mặc dù không tệ, nhưng so với học trò này của ông, chênh lệch quá xa !
Trương lão cũng không biết tại sao ông lại cảm thấy đặc biệt thân thiết với cô bé này, sau khi tiếp xúc cảm thấy rất có duyên, loại cảm giác này, đã thật lâu chưa từng cảm nhận qua.
Trong trí nhớ, chỉ có cô gái kia có thể cho ông loại cảm giác đí. Nhưng đáng tiếc. . . . . . Nhớ tới người học trò đã rời đi thế giới này, trên khuôn mặt lộ ra tia mệt mỏi cùng phiền muộn không cách nào che giấu. Cô bé kia, là một trong những người ông coi trọng nhất, đáng tiếc, con đường cô đi không giống người bình thường, cho tới sau này... "
Ý thức được suy nghĩ của mình có phần rối loạn, Trương lão vội vàng thu lại tất cả phiền muộn:
"Nhưng ta vẫn tin tưởng cô nhóc nhà ta sẽ lợi hại hơn!"
Nhận được lời tán thưởng từ Trương lão, Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu cười ngọt ngào, không chút do dự trực tiếp gật đầu:
"Vâng."
Trương lão cười lớn, vuốt chòm râu liên tục nói mấy tiếng "Tốt", sau đó mới tiếp tục đánh cờ.
Tình huống học tập bây giờ của Lãnh Tâm Nhiên được điều chỉnh rất tốt, bình thường sẽ thi thoảng lên lớp về những chuyên ngành muốn học, thời gian còn lại đều ở nhà Trương lão, tiếp thu huấn luyện đặc biệt của ông.
Trương lão dạy cho cô rất nhiều nhưng khá hỗn tạp, nhìn như không hề liên quan đến nhau, nếu là người bình thường, nhất định sẽ bị " chơi đùa " đến đầu óc choáng váng, thậm chí còn phẫn nộ.
Nhưng học trò của ông là Lãnh Tâm Nhiên, là Tiểu Quái vật không thể phán đoán theo lẽ thường, hơn nữa năng lực tiếp nhận kiến thức của cô vượt quá dự liệu của Trương lão. Hầu như tất cả kiến thức Trương lão truyền dạy cho cô, cô đều tiếp nhận toàn bộ, không phải nuốt cả miếng lớn, mà là chân chính nắm rõ, hiểu sâu.
Mỗi khi bắt đầu tiết học, Trương lão đều hỏi về tương quan kiến thức tiết trước, mỗi lần như vậy, Lãnh Tâm Nhiên đều có thể kết hợp những kiến thức kia cho ra đáp án đầy đủ nhất. Mặc dù còn có vài chỗ sai sót, nhưng với trình độ này, đã vượt xa dự liệu của Trương lão.
Với người học trò này, ông có lòng tin mười phần, tin tưởng cô sẽ làm nên kỳ tích mà chỉ có thiên tài mới có thể tạo ra !
"Kế hoạch của con như thế nào, có thể nói cho ta không?"
Trương lão dùng giọng điệu thương lượng hỏi.
Lãnh Tâm Nhiên không chần chờ chút nào:
"Hiện tại mặc dù nhìn từ bên ngoài, đại học Yến Kinh có cảnh tượng phồn thịnh tốt đẹp. Dù là giảng viên hay sinh viên, thành tích đều xứng với danh hiệu đại học tốt nhất cả nước. Nhưng những điều này cũng không thể khẳng định rằng Yến Đại không có bất kỳ khuyết điểm nào. Ngay ở cách nhìn của sinh viên, cùng một dạng với các trường đại học khác. Yến Đại cũng lấy hội học sinh đứng đầu, phía dưới thì thiết lập các xã đoàn, cách này phục vụ rất tốt cho sinh viên, tổ chức hoạt động tốt hơn, có thể cùng nhau học hỏi giáo sư, có thể bảo đảm an ninh – trật tự – hòa bình trường học. Nhưng ... "
Là một trường học, công việc quản lý sinh viên là trọng tâm của cả trường. Đối với Yến Đại chính tay mình thành lập, phát dương quang đại, Trương lão có cảm giác rất thành tựu. Nghe những lời này, ông khó tránh khỏi có phần tức giận, nhưng ông biết cô không phải là loại người lỗ mãng, nói chuyện không có bằng chứng, không có lửa làm sao có khói. Nên lửa giận trong lòng cũng bắt đầu tán đi, ông bình tĩnh nghe lý do của Lãnh Tâm Nhiên.
"Đáng nhẽ ra, xã đoàn và hội học sinh sẽ hỗ trợ lẫn nhau để tồn tại. Hội học sinh quản lý tất cả các sinh viên, mà xã đoàn là để bồi dưỡng sinh viên. Nhưng hiện tại, theo con biết, hội học sinh hoàn toàn nắm trong tay những cán bộ xã đoàn. Chỉ cần đắc tội người của hội học sinh, vậy thì cũng đừng mong có thể vào xã đoàn. Vốn là, theo tình huống bình thường, chỉ rời đi xã đoàn, mặc dù không thoải mái nhưng cũng không khó tiếp nhận.
Nhưng nếu ở Yến Đại, các sinh viên đều đi theo quy luật này thì sẽ gây ra hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Muốn dùng danh nghĩa sinh viên Yến Đại để tham gia bất kỳ hoạt động tranh tài hoặc là giao lưu nào, đều phải cần xã đoàn chống đỡ.
Nói cách khác, nếu muốn tham gia một hoạt động, thì bắt buộc phải là người xã đoàn, lấy xã đoàn làm bệ đỡ để tham gia. Tất cả tư cách so tài, đều phải trực tiếp phân riêng cho mỗi xã đoàn. Nếu như bị xã đoàn khai trừ, thì không nhận được tư cách tham gia thi đấu, điều này chứng minh, cho dù dùng những cách khác để tham gia tranh tài, thì thành tích cũng không được hội học sinh thừa nhận!"
"Đối với sinh viên mà nói, đạt được thành tích tốt chính là muốn chứng minh thực lực của mình. Một trường học không công nhận vin dự này, với bọn họ mà nói thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa!"
Lãnh Tâm Nhiên nói xong, nhấc ly trà lên uống một hớp.
Thật ra, bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt. Chuyện này vốn là chuyện tốt, để sinh viên có đầy đủ tự do, đưa Yến Đại sang một hướng đi mới. Nhưng vấn đề là, khi loại tự do này bành trướng, tạo ra một nếp sống không tốt thì sẽ phát triển theo hướng ngược lại.
Nghe lời giảng thuật của Lãnh Tâm Nhiên, khuôn mặt Trương lão càng trở nên nặng nề. Thân là một học giả cả đời cống hiến cho giáo dục, với những chuyện liên quan đến trường học, Trương lão luôn đặc biệt nghiêm túc.
Huống chi, vấn đề mà Lãnh Tâm Nhiên đang nói tới, là chuyện trước kia ông không chú ý đến. Ông vẫn cảm thấy, chế độ quản lý sinh viên của Yến Đại, do hội học sinh phụ trách hoạt động của sinh viên, đánh giá là một cải cách rất tốt, có thể để sinh viên tự do, lại không nghĩ rằng cách này lại cất chứa một đống lớn sơ hở !
"Tâm Nhiên, ý của con là?"
Trương lão nhìn Lãnh Tâm Nhiên.
Lãnh Tâm Nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh trong suốt, không chút tạp chất nào:
"Vốn là con vô ý bước vào vũng bùn này, nhưng những người đó lại phạm vào cấm kỵ của con, nên ... chuyện này con sẽ xử lý thật tốt! Nếu người của hội học sinh đã không kiêng kị đến vậy, con sẽ tới loại bỏ nếp sống bất nhã này. Gia gia, tuần này có hội giao lưu, chúng ta sẽ có một phần mở màn rất đặc sắc."
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên tự tin mười phần, Trương lão không tìm được lời gì phản bác. Ông tin tưởng, người ông nhìn trúng tuyệt đối không phải là phế vật. Huống chi người trước mắt này, càng không thể dùng lẽ thường để đánh giá.
"Được rồi, con đã muốn làm vậy thì làm đi. Nhớ, có chuyện gì thì tìm gia gia ta. Mặc dù bây giờ ta không còn giữ chức vụ ở trường học, nhưng lão già này không phải không có ảnh hưởng gì, chút chuyện này gia gia vẫn có thể giải quyết. Ai dám khi dễ Nhiên Nhiên nhà ta, phải bước qua cửa của ta trước!"
Trương lão xoa đầu Lãnh Tâm Nhiên, trìu mến nói. Lãnh Tâm Nhiên gật đầu, trong lòng ấm áp!
Xã đoàn tên là King, ý tứ vương giả. Vốn Triệu Nghị muốn dùng Queen, nhưng từ này lại có không thể hiện được hết, bị Lãnh Tâm Nhiên cự tuyệt. Mọi người trong King, tuyệt đối ai cũng là vương giả, đây là tính toán của Lãnh Tâm Nhiên.
King không phải chỉ là một xã đoàn, mà bên trong lịa muôn hình muôn vẻ. Dù sao, mười lăm người này đều đa tài đa nghệ, am hiểu nhiều lĩnh vực. Ở King, bọn họ có tự do tuyệt đối. Sau khi King được hình thành, đội ngũ King càng ngày càng khôngt lồ, lúc bắt đầu mới mười mấy người, bây giờ đã nhanh chóng phát triển đến mấy chục người. Mười mấy người này là trụ cột, bọn họ trước kia cũng có nhiều người ủng hộ, nhưng lúc đó bị khai trừ nên cũng biến mất.
Về phần phòng làm việc, Trương lão cũng đã tham gia giải quyết. Một vị lão sư đem phòng được phân nhưng không dùng đến cho ông dùng, phòng rất lớn, ba buồng hai sảnh, rất thích hợp để làm căn cứ. Hơn nữa phòng khách này rất lớn, đặc biệt Lam Kỳ Nhi đã đi mua về tấm thảm thật dày, trực tiếp trải trên mặt đất, có thể ngồi lên.
Sau khi có căn cứ, thời gian sau khi học xong, trong phòng đều ồn ào náo nhiệt, lúc nào cũng có người.
Ngược lại, Lãnh Tâm Nhiên với danh nghĩa xã trưởng, thời gian ở đây lại là ít nhất. Thời gian mỗi ngày cô đã sắp xếp rất chặt chẽ, nếu không đi học thì chính là ở chỗ Thẩm Quân, còn có một nam nhân thỉnh thoảng tới đón cô, cô chưa bao giờ biết đến khoảng thời gian trống
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy phiền nhiễu, chính là Văn Nhân Gia thầy giáo dạy tài chính. Kể từ sau khi xảy ra chuyện đó, không ít nữ sinh đã đến tìm cô gây sự, nhưng mỗi lần đều có người bên cô giải quyết. Nhưng cho dù giải quyết, nữ sinh vẫn “tre già măng mọc”, không có thời khắc kết thúc!
Mới vừa tan lớp, Lãnh Tâm Nhiên đã trực tiếp ra khỏi phòng học. Trước khi đi học, Thẩm Quân đã điện thoại cho cô nói rằng tòa nhà đã sửa chữa xong, bảo cô đến kiểm tra. Nếu như đã ổn, rất nhanh là có thể khai trương!
Nhưng rất dễ nhận thấy, phiền toái trên đời không bao giờ thiếu.
Vừa mới đi xuống từ trên lầu, Lãnh Tâm Nhiên đã nhìn thấy một chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng ở lầu dưới. Ở Yến Đại, khắp nơi đều có thể thấy xe nổi tiếng, nhưng trực tiếp lái đến đây tương đối ít . Phần lớn mọi người đều lựa chọn dừng xe ở góc địa phương nào đó, khiêm tốn mà không mất thân phận.
Bất đồng với những người đang kinh hô hâm mộ xung quanh, Lãnh Tâm Nhiên tùy ý liếc mắt nhìn chiếc xe kia một cái liền đi thẳng.
"Đứng lại!"
Một giọng nữ kiêu ngạo truyền tới từ trong xe.
Theo thanh âm kia, một nữ sinh từ trên xe đi xuống. Phần trên mặc áo thấp ngực, phần dưới mặc quần bó sát mông, hấp dẫn mười phần. Trên tay là túi xách hiệu LV, tay kia xoay xoay chìa khóa xe, tỏ ý khoe khoang.
Thấy cô nữ sinh này xuất hiện, người xem náo nhiệt xung quanh phát ra tiếng thổn thức, hiển nhiên đã sớm biết về cô nữ sinh này. Nhìn nữ sinh kia đi thẳng tới trước mặt Lãnh Tâm Nhiên ngăn trở đường đi của cô, ánh mắt những người đó đều chuyển sang đồng tình.
Phượng Lệ, sinh viên hệ vũ đạo, hầu như toàn bộ sinh viên đại học năm hai trở lên đều nghe đến đại danh của cô ta. Cô nổi danh, không chỉ bởi vì cách ăn mặc thiếu vải khoe dáng người, quan trọng hơn là thói quen khoe của của cô. Cô thích trai đẹp, thay bạn trai như thay áo, căn bản cô không quan tâm bạn trai có tiền hay không, tiền, cô thừa có, cô chỉ muốn sống tự nhiên vui vẻ!
Nghe nói, trước kia cô vẫn luôn theo đuổi thầy Văn Nhân Gia dạy tài chính, chẳng lẽ. . .
Nhiều chuyện là thiên tính của con người, vừa thấy có thể xem náo nhiệt, đã có rất nhiều người xông tới, mong đợi hình ảnh hai cô nàng đối chất.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, bị chặn lại đường đi, sắc mặt Lãnh Tâm Nhiên cũng không thay đồi, giống như trước mặt có khúc quanh, trực tiếp rẽ sang phương hướng khác, chuẩn bị đi vòng qua.
Phượng Lệ rất ít khi bị người khác hoàn toàn coi như không khí, ngoài con ranh tân sinh trước mặt này ra, chính là Phó Chủ Tịch hội học sinh Đông Phương Di. Theo suy nghĩ của cô, Đông Phương Di quá hoàn mỹ, căn bản không phải là người.
Ở trước mặt cô, cô nói gì cũng sẽ có cảm giác tự ti mặc cảm. Nữ nhân như vậy, chính là khiến người ta tự ti. Cho nên cô hoàn toàn không đem Đông Phương Di làm đối thủ của mình, đó tuyệt đối là hành động tìm chết, tự rước lấy nhục.
Nhưng không đem Đông Phương Di trở thành đối thủ, không đồng nghĩa với việc cô sợ những nữ sinh khác.
Thời điểm cô biết có một nữ sinh năm nhất tên Lãnh Tâm Nhiên rất kiêu ngạo, cô liền nổi giận. Đặc biệt là khi cô nghe thấy bạn mới hết sức khen ngợi cô ta thì lửa giận càng hừng hực cháy, trực tiếp lái xe tới gặp con nhóc tên Lãnh Tâm Nhiên!
Lãnh Tâm Nhiên không biết, video về đợt quân huấn với vị huấn lyện viên cực phầm đã được truyền đi rộng rãi. Rất nhiều người đều chỉ nghe danh mà không thấy kỳ nhân. Diện mạo cô vốn tinh xảo tuyệt mỹ, nhưng tính cách quá lạnh. Những người gặp cô, rất ít kẻ không biết tự lượng sức mình đến gần. Nhưng trong video, cô xuất hiện với gương mặt xinh đẹp cùng động tác mạnh mẽ các tính, đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc cho rất nhiều nam sinh.
Sau đó chính là chuyện cô đánh Ngô Thụy, địa điểm lúc đó rất gần trường học, không ít người thấy chuyện này. Việc tốt không ra tới cửa, tiếng xấu đã đồn xa, đây là ‘danh ngôn lưu truyền’ không đổi, cho nên dù Lãnh Tâm không biết, chuyện này cũng đã được mọi người biết đến.
Khiến người ta khiếp sợ, chính là chuyện tình thầy giáo Văn Nhân Gia bị cự tuyệt khi gửi lời hẹn hò với Lãnh Tâm Nhiên! Địa vị Văn Nhân Gia ở Yến Đại, người bình thường không cách nào tưởng tượng được, một nữ sinh có thể khiến cho một thầy giáo bỏ qua thân phận giáo viên chủ động hẹn hò? Đây là rung động cỡ nào a~? Rốt cuộc nữ sinh kia có sức quyến rũ đến bao nhiêu?
Đặc biệt là cũng rất nhiều người biết mối tình thắm thiết của Phó chủ tịch Hội học sinh Đông Phương Di với Văn Nhân Gia, lại càng thêm tò mò về Lãnh Tâm Nhiên!
"Không tệ, đúng là rất kiêu ngạo!"
Khuôn mặt Phượng Lệ vặn vẹo, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh, lại bước sang đứng trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, ngăn trở cô.
"Cút!"
Ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, chưa từng có ranh giới giữa nam và nữ. Chỉ cần trêu chọc cô, dù là nữ nhân cô cũng đánh! Thấy nữ sinh này nhiều lần khiêu khích mình, Lãnh Tâm Nhiên giận tái mặt, giọng nói lạnh như băng. Phượng Lệ nổi giận, nhưng vẫn cố gắng duy trì hình tượng của mình, nhưng ánh mắt được trang điểm đậm lại lóe lên ánh sáng lạnh:
"Xem ra đúng là khóa sau hơn khóa trước đấy. Bây giờ học muội lại không biết lễ phép như vậy cơ à, học tỷ gọi như vậy mà không chịu đáp một tiếng là sao hả?!"
Lãnh Tâm Nhiên mặc kệ cô ta. Lam Kỳ Nhi thấy không khí có chút lúng túng, nhanh tiến lên:
"Học tỷ, thật xin lỗi, Tâm Nhiên không phải cố ý, tính khí cô ấy vẫn vậy!"
Phượng Lệ vốn là tìm Lãnh Tâm Nhiên gây phiền toái, bây giờ lại nhìn đến một tiểu yêu tinh không kém chút nào, trong lòng nhanh chóng cháy lên ngọn lửa ghen tỵ:
"Cô là ai? Xem ra mặt hàng khóa học năm nay thực không tồi, tiểu yêu tinh nối tiếp nhau xuất hiện!"
Nghe nói như thế, sắc mặt Lam Kỳ Nhi biến đổi. ‘Mặt hàng’, ‘tiểu yêu tinh’, mấy từ này đều không phải là lời lẽ tốt đẹp gì, chẳng lẽ cô nghe lại không hiểu. Nhưng không nghĩ ra, từ trước đến giờ Tâm Nhiên luôn làm việc khiêm tốn, không trêu chọc thị phi, ngay cả người trong lớp cũng tiếp xúc rất ít, tại sao lại chọc phải học tỷ điêu ngoa này đây?
"Đi!"
Lãnh Tâm Nhiên gặp phải loại nữ nhân khoa của này, cũng lười so đo, trực tiếp kéo Lam Kỳ Nhi chuẩn bị rời đi. Sơ Hạ và Đông Phương Hiểu cũng theo bên người. Bốn người như hình với bóng, cùng đến cùng đi.
"Lãnh Tâm Nhiên, mày đứng lại đó cho tao!"
Phượng Lệ thật sự nổi giận! Trực tiếp đưa tay phải tóm lấy Lãnh Tâm Nhiên, nhưng không chờ cô đụng đến quần áo đối phương đã bị chặn lại.
Lãnh Tâm Nhiên không muốn trêu chọc thị phi, không phải cô sợ, mà là lười. Cô ghét phiền toái, hơn nữa vô cùng ghét, sau khi cô sống lại, bởi vì liên quan đến cuộc sống đời thường đơn thuần, tâm tính thay đổi rất lớn. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cô vẫn là nữ vương hắc đạo như cũ, là người cao cao tại thượng, không cho phếp bất kỳ kẻ nào khiêu khích quyền uy của cô!
"Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của cô chạm vào tôi!"
Lãnh Tâm Nhiên hừ lạnh!
Phượng Lệ tức giận, trong nháy mắt cả khuôn mặt biến thành màu đen, trước ngực cũng một lần lại một lần dập dềnh lên xuống, khiến nữ sinh xung quanh phải mặt đỏ tim đập!
"Mày… con tiện nhân! Mày là đồ Tiểu Tam, tùy tiện quyến rũ nam nhân của người khác, mày không biết xấu hổ à?"
Phượng Lệ đột nhiên la lối om sòm. Một đống lời vu khống cứ thế tuôn ra. Sắc mặt ba người Lam Kỳ Nhi đại biến, nghe được tiếng nghi luận xung quanh thì càng lo lắng. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên không có bất kỳ biến hóa nào, cô phát hiện, nữ nhân điên lên rất phiền, cho nên…
Một lần vất vả, sau này nhàn nhã. Mặt không đổi, cô tiến lên, thời điểm Phượng Lệ còn chưa kịp phản ứng, trực tiếp bổ một nhát về phía cổ cô ta.
Phượng Lệ mới chuẩn bị kêu to đã cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó mất đi ý thức, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Người ở đây trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt. Ánh mắt nhìn nữ sinh có vẻ ngoài mảnh mai đó tăng mấy phần kiêng kị. Miệng Lam Kỳ Nhi và há thật to, không thể ngờ rằng cô ấy lại tùy tính đến mức này!
Trời ạ, điều này thật sự là quá cường hãn, quá đẹp mắt, quá xuất sắc rồi!
Đây là học tỷ nha, hơn nữa còn là học tỷ lái Ferrari, đeo Lâm Vu, cô cứ như vậ mà một tay chém cô ta hôn mê?
"Chính là cô ấy?"
Trong đám người, một nữ sinh tuyệt mỹ cao quý như công chúa hé mở môi đỏ mọng hỏi người bên cạnh. Phía sau cô, đi theo bốn năm người giống như ‘tùy tùng’. Càng khoa trương hơn là, bên người cô còn có nữ sinh đeo kính hồng che ô cho cô. Mấy người này, đều mặc đồng phục đặc trưng cho hội học sinh, trước ngực cài thẻ bài. Đứng ở nơi đó, có thể bộc lộ khí thế tài trí hơn người!
"Đúng vậy, thưa Chủ tịch!"
Vệ Kính Khải đứng trong đám người, nhưng hắn đứng ở chỗ rất xa, căn bản không cách nào gia nhập đội ngũ này. Mấy người đi theo phía sau Đông Phương Di đều là cán bộ quan trọng của hội học sinh. Hắn chỉ là một xã trưởng nho nhỏ, còn chưa có tư cách đứng phía sau cô!
"Tiểu thư… "
Một nam sinh cường tráng ấp a ấp úng mở miệng.
Đông Phương Di nhìn chằm chằm bóng dáng đang dần dần đi xa kia, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ khinh thường:
"Còn tưởng người Hàn ca ca nhìn trúng như thế nào? Xem ra, Hàn ca ca thật đúng là nhàm chán!"
Theo suy nghĩ của cô, con ranh kia cũng chỉ là một đứa con gái thô bạo mà thôi! Coi như có diện mạo thì thế nào, có nam sinh nào lại thích kiểu con gái ấy? Huống chi, Hàn ca ca của cô, làm sao lại có thể coi trọng người này?
Đông Phương Di an lòng. Cô chỉ muốn tan lớp mà thôi, không ngờ lại gặp được người Hàn ca ca xem trọng trong truyền thuyết, nên nói chuyến này không uổng công sao?
"Chúng ta đi thôi."
Xem xong náo nhiệt, Đông Phương Di ưu nhã xoay người, tỏa ra mùi thơm khiến người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt si mê. Vẻ đẹp của cô, không chỉ dừng lại ở dung mạo, mà còn là ở khí chất cao quý ưu nhã, vẻ đẹp nhiếp hồn đoạt phách, đúng là đây.
"A, đúng rồi, nữ sinh kia, đưa cô ấy vào trong xe đi. Một cô gái, ngã dưới đất như vậy thật sự không tốt."
Trước khi đi, Đông Phương Di chậm rãi nói mấy câu.
Lãnh Tâm Nhiên đã sớm cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm. Bất đồng với nhưng người xem náo nhiệt xung quanh, ánh mắt kia, khiến cô có cảm giác bị loài sói để mắt tới. Theo bản năng quay đầu quét một vòng, thấy được mấy bóng dáng dần dần đi xa. Trong đó, dễ thấy nhất là nữ sinh tóc quăn màu vàng kim. Người đó…
Lãnh Tâm Nhiên theo bản năng nhíu mày, nhưng cũng không làm gì, chỉ là tiếp tục đi về phía trước .
Đông Phương Di sao? Trong đầu Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện một cái tên duy nhất!
Cùng Sơ Hạ và Đông Phương Hiểu nói lời tạm biệt, Lãnh Tâm Nhiên mang Lam Kỳ đến cổng trường học.
Một chiếc Lamborghini màu bạc khiêm tốn mà không mất xa hoa dừng sẵn ở đó, thấy hai người xuất hiện, Thẩm Quân từ bên cạnh vị trí cầm lái đẩy cửa bước ra.
"Tiểu thư."
Thẩm Quân cung kính gọi, bắt gặp Lam Kỳ Nhi đứng cạnh Lãnh Tâm, ánh mắt có phần dịu dàng:
"Kỳ Nhi cũng tới rồi!"
Lam Kỳ Nhi không khỏi đỏ mặt. Lại nói, vẫn là lần đầu tiên cô tiếp xúc với nam nhân như Thẩm Quân, thành thục, toàn thân tản mát ra khí tức nho nhã, lúc nói chuyện cũng âm ấm nhu nhu. Quan trọng hơn, hắn là một người tài hoa chân chính người. Ít nhất, ở trong thế giới của Lam Kỳ Nhi, lần đầu tiên cô tiếp xúc với nam nhân ưu tú như vậy.
Gia thế của cô cũng coi như vô cùng khá. Nhưng trong những người cô từng tiếp xúc qua, hoàn toàn không có ai giống như Lãnh Tâm Nhiên và Thẩm Quân.
"Thẩm đại ca."
Lam Kỳ Nhi nhẹ nhàng gọi.
Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy không khí giữa hai người có phần kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp khom người ngồi vào xe.
Bên trong xe, Thẩm Quân bắt đầu nhân cơ hội giới thiệu với Lãnh Tâm Nhiên chuyện an bài tòa nhà đồ sộ kia.
"Tiểu thư, tình huống công ty đã sửa chữa xong, tổng cộng là sáu tầng, tầng một bán điện thoại di động và đồ trang sức…, lầu hai bán mỹ phẩm bảo dưỡng, lầu ba là túi xách, lầu bốn là giày, lầu năm là đồng phục. Cách an bài này, tiểu thư cảm thấy có vấn đề gì không?"
Thẩm Quân để laptop ở trên đùi, bắt đầu báo tình hình tiến triển của công việc cho Lãnh Tâm Nhiên. Chỗ cầm lái, một nam nhân mày không nhíu nhìn chằm chằm con đường phía trước, giống như hoàn toàn không nghe thấy cuộc đàm thoại này.
Lãnh Tâm Nhiên biết tài hoa kinh doanh của Thẩm Quân, nên cho tới bây giờ cũng chưa từng lo lắng hắn làm hỏng chuyện… Nghe Thẩm Quân báo cáo xong, cũng chỉ lạnh nhạt nói:
"Tôi tin tưởng anh ... anh tự quyết định là tốt rồi. Tôi nói rồi, chuyện ở công ty, tôi để anh hoàn toàn tự do. Đừng quên, anh là Phó tổng.”
Đúng, Lãnh Tâm Nhiên là tổng giám đốc giấu mặt, đảm nhiệm chức tổng giám đốc. Nhưng cô cũng chỉ là tổng giám đốc gà mờ, quyền lợi hành động chân chính là Phó tổng Thẩm Quân. Mà Lãnh Tâm Nhiên, lúc trước cũng đã quyết định giao một phần cổ phần cho Thẩm Quân.
Thẩm Quân cũng cười:
"Tiểu thư thật anh minh, dùng một chức Phó tổng đã bắt nhốt tôi rồi."
"Ừ. Tôi còn có rất nhiều việc phải làm, anh biết đấy, bên buôn bán không phải là phương hướng chính của tôi. Tôi chỉ muốn đủ một hậu thuẫn cường đại phía sau, đủ tiền tài mới có thể giúp tôi thực hiện ước mơ của mình! "
Lãnh Tâm Nhiên bình tĩnh nói. Cô đã sớm xác định rõ ràng, trong xã hội hiện tại, không chỉ cần có thực lực bản thân, quan trọng hơn, phải xem người hậu thuẫn phía sau. Bây giờ, con bài của cô còn chưa đủ cường đại.
Hiện tại là thời kỳ sáng lập lá bài chưa lật này, chỉ khi lá bài tẩy này được chân chính hình thành, kế hoạch của cô mới có thể trở nên rõ ràng hơn, cũng gần mục tiêu hơn một bước!
/258
|