Trans: Xiêu Xiêu
Dạ Tư Yên đứng bên cạnh cũng sững người, chị dâu mất tích rồi! Có phải đợi anh Tư về sẽ lột da cô không?
Ngay cả người trước giờ gương mặt bất biến như Trình Ngôn Khoản cũng trở nên hoang mang. Anh ta quát lên với hai vệ binh bên cạnh, Còn không lục soát!
Hai vệ binh lúc này đã sợ đến mức mồ hôi lạnh thi nhau túa ra vội chạy vào trong phòng thử đồ.
Trình Ngôn Khoản ra ngoài cửa nhìn lại địa hình xung quanh một vòng. Anh ta nói với mấy vệ binh bên ngoài, Hai người một tổ tỏa ra xung quanh tìm kiếm, bất kỳ ai khả nghi đều bắt lại
Nói rồi, Trình Ngôn Khoản quay đầu lại nhìn nhân viên trong cửa hàng, Cô Năm, trông trừng cô ta
Dạ Tư Yên ừ một tiếng rồi bắt đầu nhìn chằm chằm vào người nhân viên, da đầu tê rần.
Phen này thảm rồi!
Vì sao chị dâu bỗng nhiên lại mất tích được chứ?
Trình Ngôn Khoản đứng ngoài cửa hiệu, anh ta nhấc máy gọi điện cho Sở trưởng sở cảnh sát thành phố Cẩm, Phái người giám sát điện tử toàn bộ khu vực xung quanh cửa hàng LS...
Anh ta dừng lại một lát rồi không tiếp tục lên tiếng nữa. Không biết đại úy có biết tên thật của cô Đẹp không?
Trình Ngôn Khoản nói câu 'Đợi chút' rồi gọi điện cho Dạ Tư Hàn. Điện thoại ngoài vùng phủ sóng. Anh ta cũng không có ảnh của cô Đẹp, chung quy cũng không thể gửi ảnh của Đường Uyển qua được?
Nếu như gửi đi, chuyện này sẽ ầm ĩ, không có lợi cho đại úy. Dù sao thì cũng sắp đến lễ Trưởng Thành của Đại úy, cũng là ngày đại úy trờ thành người kế thừa Vương vị chính thức.
Trình Ngôn Khoản suy nghĩ một lát rồi quay lại phòng thử đồ. Anh ta dò xét xung quanh, bộ quân phục cô Đẹp mặc cũng không thấy. Anh ta lại gọi điện thoại cho Sở trưởng miêu tả hình dáng bên ngoài, chiều cao và đặc thù tướng mạo của cô Đẹp, Một khi phát hiện cô gái này lập tức gọi điện cho tôi
... ...... ...... ...... ...... ........
Một mạch cho đến sáng cũng không tra được bất kỳ tin tức nào.
Trình Ngôn Khoản mặt đối mặt với nhân viên trong cửa hàng, miệng ra lệnh cho các vệ binh, Giam cô ta lại!
Hai mắt Dạ Tư Yên lúc này đã sưng húp, do sợ sãi!
Lần này thảm rồi, đến giờ này chị dâu sẽ ngủ mất. Nếu như rơi vào tay kẻ xấu thì phải làm sao?
Trình Ngôn Khoản nhìn Dạ Tư Yên rồi gọi điện cho tài xế của cô, Lái xe đến đây, đưa cô Năm về
Sau khi cúp điện thoại, anh ta lại gọi cho Dạ Tư Hàn. Nghe thấy tín hiệu kết nối liền trầm giọng, Đại úy, xin lỗi, là tôi thất trách, cô Đẹp mất tích rồi
Dạ Tư Hàn nghe xong câu cuối, giọng rét lạnh, Mất tích?
Giọng Trình Ngôn Khoản đầy hổ thẹn, Vâng
Anh ta kể lại chuyện từ đầu đến cuối không sót một chữ, Chuyện là vậy, bên này tôi vẫn đang tìm
Dạ Tư Hàn ngồi trên chiến cơ, vẫn mặc một bộ quân trang, vẻ mặt như băng đúc, Trước lúc tôi về nếu còn chưa tìm thấy, chức sĩ quan của anh không cần giữ nữa
Trình Ngôn Khoản, Vâng, đại úy
Dạ Tư Hàn ngắt máy, bở môi mỏng mím chặt, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng.
Dạ Tư Lăng? Hay là chính cô ta?
Tư Đồ lúc này đang ngồi bên cạnh, Tứ thiếu vừa nhận điện thoại của Trình Ngôn Khoản sao? Sắc mặt của Tứ thiếu... thật sự khiến người khác khiếp sợ. Xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu có một dự cảm chẳng lành, nhất định là có liên quan đến bà cô kia!
Tư Đồ ngồi cạnh không dám lên tiếng, cũng không dám hô hấp. Mấy ngày nay ngày nào cậu cũng trôi qua như vậy. Chỉ có điều hôm nay lại càng thảm.
Đột ngột, Dạ Tư Hàn quay sang nhìn Tư Đồ.
Sống lưng cậu thẳng tắp, Đại úy!
Ánh mắt Dạ Tư Hàn âm u, Thực hiện xong toàn bộ nhiệm vụ của hôm nay, đặt vé máy bay chuyến tối, cậu trở về thành Cẩm hiệp trợ Trình Ngôn Khoản...
Dừng lại một lát, anh đột nhiên nhíu mày. Đến tận lúc này, anh thậm chí vẫn chưa biết tên thật của cô.
Dạ Tư Hàn đặt tầm mắt lên người Tư Đồ, thật lâu nới mở miệng nói, Để lộ chuyện cô ta mất tích cho Dạ Tư Lăng, xem ý tứ của anh ta thế nào
Tư Đồ trợn mắt, ...
Thế hóa ra là, bà cô kia đột nhiên mất tích á?
Dạ Tư Yên đứng bên cạnh cũng sững người, chị dâu mất tích rồi! Có phải đợi anh Tư về sẽ lột da cô không?
Ngay cả người trước giờ gương mặt bất biến như Trình Ngôn Khoản cũng trở nên hoang mang. Anh ta quát lên với hai vệ binh bên cạnh, Còn không lục soát!
Hai vệ binh lúc này đã sợ đến mức mồ hôi lạnh thi nhau túa ra vội chạy vào trong phòng thử đồ.
Trình Ngôn Khoản ra ngoài cửa nhìn lại địa hình xung quanh một vòng. Anh ta nói với mấy vệ binh bên ngoài, Hai người một tổ tỏa ra xung quanh tìm kiếm, bất kỳ ai khả nghi đều bắt lại
Nói rồi, Trình Ngôn Khoản quay đầu lại nhìn nhân viên trong cửa hàng, Cô Năm, trông trừng cô ta
Dạ Tư Yên ừ một tiếng rồi bắt đầu nhìn chằm chằm vào người nhân viên, da đầu tê rần.
Phen này thảm rồi!
Vì sao chị dâu bỗng nhiên lại mất tích được chứ?
Trình Ngôn Khoản đứng ngoài cửa hiệu, anh ta nhấc máy gọi điện cho Sở trưởng sở cảnh sát thành phố Cẩm, Phái người giám sát điện tử toàn bộ khu vực xung quanh cửa hàng LS...
Anh ta dừng lại một lát rồi không tiếp tục lên tiếng nữa. Không biết đại úy có biết tên thật của cô Đẹp không?
Trình Ngôn Khoản nói câu 'Đợi chút' rồi gọi điện cho Dạ Tư Hàn. Điện thoại ngoài vùng phủ sóng. Anh ta cũng không có ảnh của cô Đẹp, chung quy cũng không thể gửi ảnh của Đường Uyển qua được?
Nếu như gửi đi, chuyện này sẽ ầm ĩ, không có lợi cho đại úy. Dù sao thì cũng sắp đến lễ Trưởng Thành của Đại úy, cũng là ngày đại úy trờ thành người kế thừa Vương vị chính thức.
Trình Ngôn Khoản suy nghĩ một lát rồi quay lại phòng thử đồ. Anh ta dò xét xung quanh, bộ quân phục cô Đẹp mặc cũng không thấy. Anh ta lại gọi điện thoại cho Sở trưởng miêu tả hình dáng bên ngoài, chiều cao và đặc thù tướng mạo của cô Đẹp, Một khi phát hiện cô gái này lập tức gọi điện cho tôi
... ...... ...... ...... ...... ........
Một mạch cho đến sáng cũng không tra được bất kỳ tin tức nào.
Trình Ngôn Khoản mặt đối mặt với nhân viên trong cửa hàng, miệng ra lệnh cho các vệ binh, Giam cô ta lại!
Hai mắt Dạ Tư Yên lúc này đã sưng húp, do sợ sãi!
Lần này thảm rồi, đến giờ này chị dâu sẽ ngủ mất. Nếu như rơi vào tay kẻ xấu thì phải làm sao?
Trình Ngôn Khoản nhìn Dạ Tư Yên rồi gọi điện cho tài xế của cô, Lái xe đến đây, đưa cô Năm về
Sau khi cúp điện thoại, anh ta lại gọi cho Dạ Tư Hàn. Nghe thấy tín hiệu kết nối liền trầm giọng, Đại úy, xin lỗi, là tôi thất trách, cô Đẹp mất tích rồi
Dạ Tư Hàn nghe xong câu cuối, giọng rét lạnh, Mất tích?
Giọng Trình Ngôn Khoản đầy hổ thẹn, Vâng
Anh ta kể lại chuyện từ đầu đến cuối không sót một chữ, Chuyện là vậy, bên này tôi vẫn đang tìm
Dạ Tư Hàn ngồi trên chiến cơ, vẫn mặc một bộ quân trang, vẻ mặt như băng đúc, Trước lúc tôi về nếu còn chưa tìm thấy, chức sĩ quan của anh không cần giữ nữa
Trình Ngôn Khoản, Vâng, đại úy
Dạ Tư Hàn ngắt máy, bở môi mỏng mím chặt, đôi mắt lạnh lẽo vô cùng.
Dạ Tư Lăng? Hay là chính cô ta?
Tư Đồ lúc này đang ngồi bên cạnh, Tứ thiếu vừa nhận điện thoại của Trình Ngôn Khoản sao? Sắc mặt của Tứ thiếu... thật sự khiến người khác khiếp sợ. Xảy ra chuyện gì vậy?
Cậu có một dự cảm chẳng lành, nhất định là có liên quan đến bà cô kia!
Tư Đồ ngồi cạnh không dám lên tiếng, cũng không dám hô hấp. Mấy ngày nay ngày nào cậu cũng trôi qua như vậy. Chỉ có điều hôm nay lại càng thảm.
Đột ngột, Dạ Tư Hàn quay sang nhìn Tư Đồ.
Sống lưng cậu thẳng tắp, Đại úy!
Ánh mắt Dạ Tư Hàn âm u, Thực hiện xong toàn bộ nhiệm vụ của hôm nay, đặt vé máy bay chuyến tối, cậu trở về thành Cẩm hiệp trợ Trình Ngôn Khoản...
Dừng lại một lát, anh đột nhiên nhíu mày. Đến tận lúc này, anh thậm chí vẫn chưa biết tên thật của cô.
Dạ Tư Hàn đặt tầm mắt lên người Tư Đồ, thật lâu nới mở miệng nói, Để lộ chuyện cô ta mất tích cho Dạ Tư Lăng, xem ý tứ của anh ta thế nào
Tư Đồ trợn mắt, ...
Thế hóa ra là, bà cô kia đột nhiên mất tích á?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/84
|