Trans: Xiêu Xiêu
Cô nhân viên nhìn Hạ Lâm và Trình Ngôn Khoản, mặt trắng bệch: Các... các anh chị đông người quá, tôi sợ...
Trình Ngôn Khoản bước đến ngẩng đầu nhìn, đưa tay tắt camera.
Cô nhân viên khách khí nói, Hai chị và anh đây hôm khác lại đến ạ. Cửa hàng chúng em đến giờ đóng cửa rồi
Trình Ngôn Khoản nhìn ra bên ngoài, Thời gian đóng cửa? Thời gian viết ngoài cửa là giả sao?
Cô nhân viên mặt tái mét, Xin lỗi, cửa hàng chúng em không thể tiếp đón anh chị
Trình Ngôn Khoản quét mắt nhìn xung quanh, Không muốn cũng phải tiếp đón
Anh ta đứng một bên nhìn toàn bộ nhân viên cửa hàng.
Một nhân viên nhấc điện thoại lên định ấn số thì Trình Ngôn Khoản đã ra lệnh, Bỏ xuống, không được gọi
Cô nhân viên đứng bất động, sắc mặt kém vô cùng, cất giọng thì thào, Từ ngày cửa hàng này khai trương, lần đầu gặp phải loại khách thế này
Trình Ngôn Khoản vờ như không nghe thấy. Anh ta quay đầu nhìn Hạ Lâm và Dạ Tư Yên, Cô Năm, cô Đẹp, xin hãy chọn quần áo
Hạ Lâm, ...
Một sĩ quan đã cường thế như vậy, cô tưởng tượng đến chủ nhân của anh ta...
Khó trách khi vừa tỉnh lại cả người giống như bị xe tải nghiền qua, đến bây giờ chân cô vẫn còn bủn rủn, tựa như vừa trèo lên ngọn núi cao ba ngàn mét.
Cô nhân viên nhìn Hạ Lâm, Chị ơi, chị cũng không phải lần đầu đến mua đồ. Lần này thực sự đã quá đáng rồi. Nếu chủ cửa hàng biết được, có lẽ sẽ không hoan nghênh chị đến nữa
Hạ Lâm hiểu lời ám chỉ của cô ta, cô biết ông ngoại đã chuẩn bị xong, Vậy cũng không đến lượt cô lên tiếng
Cô ngẩng đầu nhìn một lượt các bộ quần áo trong cửa hiệu, tầm mắt chợt dừng lại, Tháo bộ này xuống để tôi thử
Cô nhân viên bước qua lấy quần áo cho Hạ Lâm, vẻ mặt rất không vui.
Hạ Lâm nhận lấy bộ đồ, Tôi nghĩ là chủ của các cô nên suy nghĩ đến việc thay đổi nhân viên lanh lợi hơn chút đi
Lời vừa dứt, cô liền quay sang cười với Dạ Tư Yên, Chúng ta vào thử thôi
Dạ Tư Yên không ngờ lần shopping này mới đầu còn vui vẻ, vậy mà chỉ vì tên sĩ quan Trình mà biến thành như vậy. Trong lòng cô còn đang cảm thấy mất hứng, lúc này nghe thấy thử quần áo liền nghĩ đến 'Chồng', tinh thần liền phấn chấn trở lại.
Hạ Lâm, Chị dùng phòng bên cạnh, nếu em cần giúp đỡ thì gọi chị
Vâng chị dâu
Hai người đẩy cửa bước vào trong phòng thử đồ. Trình Ngôn Khoản đứng bên ngoài. Anh ta nhìn nhân viên trong cửa hàng, trong lòng có dự cảm bất an khó hiểu.
Anh ta nhìn vệ binh, Không có gì bất thường chứ?
Báo cáo trưởng quan Trình, tất cả đều bình thường
Trình Ngôn Khoản gọi một cuộc điện thoại, Người của Tam thiếu không làm gì bừa bãi chứ?
Nghe thấy lời khẳng định 'Không', anh ta lại nhìn vào cánh cửa phòng thử đồ, giọng trầm thấp: Vừa rồi, hai cậu đã kiểm tra phòng thử đồ rồi chứ?
Trưởng quan Trình, đã kiểm tra ạ
Trình Ngôn Khoản lại nhìn cô nhân viên, Lấy cho tôi xem giấy phép kinh doanh của các cô
Cô nhân viên không vui, Vị trưởng quan này, anh không phải người của bộ công thương, anh không có quyền kiểm tra giấy phép kinh doanh của chúng tôi
Hai người còn đang tranh chấp, thì Dạ Tư Yên đã thay đồ xong. Cô nhìn vào hình bóng phản chiếu trong gương, thầm kinh ngạc.
Có điều... Nhìn phần ngực nhô cao, cô lại đỏ mặt: Chị dâu xong chưa?
Lời đã dứt, nhưng không có người trả lời.
Dạ Tư Yên ngẩn người nhìn sang phòng thử đồ bên cạnh, cô đưa tay lên gõ nhẹ lên cửa, Chị dâu, em thay xong rồi, chị ra ngoài nhìn giúp em với, em thấy hình như cũng được lắm...
Nói đến câu cuối, giọng trở nên lí nhí hơn vài phần.
Nhưng vẫn không có ai trả lời.
Không chỉ Dạ Tư Yên, mà Trình Ngôn Khoản cũng thay đổi sắc mặt. Anh ta bước nhanh đến, gõ mạnh lên cửa: Cô Đẹp
Đợi vài giây, anh ta liền vặn nắm cửa định bước vào. Nhưng bên trong khóa trái.
Trình Ngôn Khoản nhấc chân đạp mạnh. Cửa mở ra, nhưng bên trong không có người!
Cô nhân viên nhìn Hạ Lâm và Trình Ngôn Khoản, mặt trắng bệch: Các... các anh chị đông người quá, tôi sợ...
Trình Ngôn Khoản bước đến ngẩng đầu nhìn, đưa tay tắt camera.
Cô nhân viên khách khí nói, Hai chị và anh đây hôm khác lại đến ạ. Cửa hàng chúng em đến giờ đóng cửa rồi
Trình Ngôn Khoản nhìn ra bên ngoài, Thời gian đóng cửa? Thời gian viết ngoài cửa là giả sao?
Cô nhân viên mặt tái mét, Xin lỗi, cửa hàng chúng em không thể tiếp đón anh chị
Trình Ngôn Khoản quét mắt nhìn xung quanh, Không muốn cũng phải tiếp đón
Anh ta đứng một bên nhìn toàn bộ nhân viên cửa hàng.
Một nhân viên nhấc điện thoại lên định ấn số thì Trình Ngôn Khoản đã ra lệnh, Bỏ xuống, không được gọi
Cô nhân viên đứng bất động, sắc mặt kém vô cùng, cất giọng thì thào, Từ ngày cửa hàng này khai trương, lần đầu gặp phải loại khách thế này
Trình Ngôn Khoản vờ như không nghe thấy. Anh ta quay đầu nhìn Hạ Lâm và Dạ Tư Yên, Cô Năm, cô Đẹp, xin hãy chọn quần áo
Hạ Lâm, ...
Một sĩ quan đã cường thế như vậy, cô tưởng tượng đến chủ nhân của anh ta...
Khó trách khi vừa tỉnh lại cả người giống như bị xe tải nghiền qua, đến bây giờ chân cô vẫn còn bủn rủn, tựa như vừa trèo lên ngọn núi cao ba ngàn mét.
Cô nhân viên nhìn Hạ Lâm, Chị ơi, chị cũng không phải lần đầu đến mua đồ. Lần này thực sự đã quá đáng rồi. Nếu chủ cửa hàng biết được, có lẽ sẽ không hoan nghênh chị đến nữa
Hạ Lâm hiểu lời ám chỉ của cô ta, cô biết ông ngoại đã chuẩn bị xong, Vậy cũng không đến lượt cô lên tiếng
Cô ngẩng đầu nhìn một lượt các bộ quần áo trong cửa hiệu, tầm mắt chợt dừng lại, Tháo bộ này xuống để tôi thử
Cô nhân viên bước qua lấy quần áo cho Hạ Lâm, vẻ mặt rất không vui.
Hạ Lâm nhận lấy bộ đồ, Tôi nghĩ là chủ của các cô nên suy nghĩ đến việc thay đổi nhân viên lanh lợi hơn chút đi
Lời vừa dứt, cô liền quay sang cười với Dạ Tư Yên, Chúng ta vào thử thôi
Dạ Tư Yên không ngờ lần shopping này mới đầu còn vui vẻ, vậy mà chỉ vì tên sĩ quan Trình mà biến thành như vậy. Trong lòng cô còn đang cảm thấy mất hứng, lúc này nghe thấy thử quần áo liền nghĩ đến 'Chồng', tinh thần liền phấn chấn trở lại.
Hạ Lâm, Chị dùng phòng bên cạnh, nếu em cần giúp đỡ thì gọi chị
Vâng chị dâu
Hai người đẩy cửa bước vào trong phòng thử đồ. Trình Ngôn Khoản đứng bên ngoài. Anh ta nhìn nhân viên trong cửa hàng, trong lòng có dự cảm bất an khó hiểu.
Anh ta nhìn vệ binh, Không có gì bất thường chứ?
Báo cáo trưởng quan Trình, tất cả đều bình thường
Trình Ngôn Khoản gọi một cuộc điện thoại, Người của Tam thiếu không làm gì bừa bãi chứ?
Nghe thấy lời khẳng định 'Không', anh ta lại nhìn vào cánh cửa phòng thử đồ, giọng trầm thấp: Vừa rồi, hai cậu đã kiểm tra phòng thử đồ rồi chứ?
Trưởng quan Trình, đã kiểm tra ạ
Trình Ngôn Khoản lại nhìn cô nhân viên, Lấy cho tôi xem giấy phép kinh doanh của các cô
Cô nhân viên không vui, Vị trưởng quan này, anh không phải người của bộ công thương, anh không có quyền kiểm tra giấy phép kinh doanh của chúng tôi
Hai người còn đang tranh chấp, thì Dạ Tư Yên đã thay đồ xong. Cô nhìn vào hình bóng phản chiếu trong gương, thầm kinh ngạc.
Có điều... Nhìn phần ngực nhô cao, cô lại đỏ mặt: Chị dâu xong chưa?
Lời đã dứt, nhưng không có người trả lời.
Dạ Tư Yên ngẩn người nhìn sang phòng thử đồ bên cạnh, cô đưa tay lên gõ nhẹ lên cửa, Chị dâu, em thay xong rồi, chị ra ngoài nhìn giúp em với, em thấy hình như cũng được lắm...
Nói đến câu cuối, giọng trở nên lí nhí hơn vài phần.
Nhưng vẫn không có ai trả lời.
Không chỉ Dạ Tư Yên, mà Trình Ngôn Khoản cũng thay đổi sắc mặt. Anh ta bước nhanh đến, gõ mạnh lên cửa: Cô Đẹp
Đợi vài giây, anh ta liền vặn nắm cửa định bước vào. Nhưng bên trong khóa trái.
Trình Ngôn Khoản nhấc chân đạp mạnh. Cửa mở ra, nhưng bên trong không có người!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/84
|