Thứ xuất hiện trên ga giường tơ tằm trắng muốt kia… Tối hôm đó không phải hai người họ đã làm rồi sao? Động tĩnh còn lớn như thế! Dựa vào mức độ ưa sạch sẽ của cậu Tứ, không thể nào có chuyện không thay ga giường.
Máu trên đó…
Bóng lưng Dạ Cận dừng lại trước cửa, trầm giọng: “Đóng cửa lại”
Nghe thấy tiếng cha, Dạ Tư Lăng mới hồi thần lại đưa tay đóng cửa. Anh ta ngẩng đầu nhìn bóng lưng Dạ Cận, bước đến đứng cạnh ông.
Bên trong phòng thi thoảng vọng đến tiếng rên cuồng dã của đàn ông, cùng với hơi thở ngắt quãng của phụ nữ… Lúc giao hòa, lúc thì phân ly.
Dạ Cận đi cách xa khỏi tòa thành mới thấp giọng, “Anh lấy đâu ra tin người trong đó là Đường Uyển?”
Dạ Tư Lăng, “Con nghe Tư Yên nói vậy”
“Tư Yên?” Dạ Cận quay đầu lại nhìn Dạ Tư Lăng
Dạ Tư Lăng, “Hôm qua Tư Yên đến đây, cậu Tứ đi vắng, nó nhìn thấy trên giường có một cô gái, trên thảm còn vứt một bộ đồ ngủ bằng tơ xuyên thấu rách nát”
“…”
Giọng Dạ Tư Lăng rất trầm, “Tư Yến nói cô gái đó đã hôn mê”
“…”
Dạ Cận đứng đó, mắt nhìn về phía phòng ngủ trên lầu 2, vẻ mặt hơi tối lại.
Dạ Tư Lăng lại nhẹ giọng, “Không ngờ, cậu Tứ lại là người có khẩu vị nặng”
Dạ Cận vẫn im lặng, đôi mắt lạnh nhạt lóe ra tia sáng khó hiểu. Sao thằng Tư lại có quan hệ với Đường Uyển?
Tuy nói Dạ gia từ trước đến nay chẳng phải cố kỵ ai, nhưng Đường Uyển lại là vị hôn thê của Hạ Lâm. Chuyện này, công dân nước A không ai là không hay biết, ông ta còn phải cho Hạ Quyết một câu trả lời xác đáng.
Trong phòng ngủ, Dạ Tư Hàn nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ. Qua nửa tiếng, anh mới dịch người, ánh mắt liếc qua vẻ mặt Hạ Lâm, vì hô hấp khó khăn mà đã đỏ bừng bừng.
Cô cuối cùng cũng được thở rồi!
Hạ Lâm tham lam hít thở lấy bầu không khí tươi mới, cô nhìn về phía Dạ Tư Hàn, trong đôi mắt xinh đẹp bao trùm đầy khí lạnh.
Cô đột nhiên nhấc chân, đá trực tiếp về phía gương mặt của Dạ Tư Hàn.
Dạ Tư Hàn nhấc tay, còn chưa đợi cô đá trúng, cánh tay đã bắt lấy cổ chân Hạ Lâm, ngăn chặn lại động tác kế tiếp của cô.
Một bên chân khác của Hạ Lâm cong lên, tập kích về phía vùng háng của Dạ Tư Hàn. Dạ Tư Hàn lại đưa tay đỡ lấy, đè đầu gối cô xuống mặt giường. Hạ Lâm giãy dụa, hai chân giống như bị buộc chặt, không có cách nào động đậy được.
Dạ Tư Hàn cúi đầu nhìn Hạ Lâm.
Hạ Lâm hít thở sâu một hơi, miệng nhắm thẳng về phía cánh tay anh mà cắn.
Dạ Tư Hàn cau chặt hai hàng lông mày, tay buông khỏi cổ chân, di chuyển đến cổ tay của cô, đè cô về phía đằng sau.
Hạ Lâm giận dữ, “Tên khốn kiếp, anh với tôi chưa xong đâu”
Dạ Tư Hàn thẳng lưng, chỉnh đốn lại quần áo, giọng nói rất trầm, “Ngoan chút đi, trừ khi cô muốn bị Dạ Tư Lăng đưa đi ngay bây giờ”
Hạ Lâm vẫn muốn chửi đổng, nhưng khi nghe đến ba chữ Dạ Tư Lăng liền an tĩnh trở lại.
Cô nhìn Dạ Tư Hàn.
Anh đứng dậy, trên người anh mang bộ đồ lót quân dụng, cúc áo mở vài nút, lộ ra phần cổ màu lúa mạch. Chiếc quần quân màu xanh thẫm phẳng phiu gọn gàng bao bọc lấy đôi chân thẳng tắp.
Mặc dù chỉ là một bộ đồ đơn giản, nhưng khi khoác lên cơ thể vai rộng eo nhỏ của anh lại trở nên vô cùng hoàn mỹ, giống như hàng Limited trên thế giới, đặc biệt vô cùng.
Ngón tay thon dài của Dạ Tư Hàn bóp chặt khuy áo, anh quay người ra khỏi phòng ngủ, đưa tay đóng cửa lại.
Hạ Lâm lặng người nhìn theo bóng anh. Đúng là dáng người khiến người ta chảy nước miếng. Nếu như đè được anh, trải nghiệm nhất định không gì sánh bằng.
……..
Dạ Tư Hàn ra khỏi cửa, nhìn về phía Dạ Cận cùng Dạ Tư Lăng.
Dạ Cận khẽ ho khan một tiếng, thấp giọng, “Người trong đó là Đường Uyển?
Dạ Tư Hàn, “Không phải”
Dạ Cận, “Vậy đó là…”
Ánh mắt Dạ Tư Hàn lạnh lẽo quét qua người Dạ Tư Lăng, “Là một người phụ nữ muốn ngủ với con”
Máu trên đó…
Bóng lưng Dạ Cận dừng lại trước cửa, trầm giọng: “Đóng cửa lại”
Nghe thấy tiếng cha, Dạ Tư Lăng mới hồi thần lại đưa tay đóng cửa. Anh ta ngẩng đầu nhìn bóng lưng Dạ Cận, bước đến đứng cạnh ông.
Bên trong phòng thi thoảng vọng đến tiếng rên cuồng dã của đàn ông, cùng với hơi thở ngắt quãng của phụ nữ… Lúc giao hòa, lúc thì phân ly.
Dạ Cận đi cách xa khỏi tòa thành mới thấp giọng, “Anh lấy đâu ra tin người trong đó là Đường Uyển?”
Dạ Tư Lăng, “Con nghe Tư Yên nói vậy”
“Tư Yên?” Dạ Cận quay đầu lại nhìn Dạ Tư Lăng
Dạ Tư Lăng, “Hôm qua Tư Yên đến đây, cậu Tứ đi vắng, nó nhìn thấy trên giường có một cô gái, trên thảm còn vứt một bộ đồ ngủ bằng tơ xuyên thấu rách nát”
“…”
Giọng Dạ Tư Lăng rất trầm, “Tư Yến nói cô gái đó đã hôn mê”
“…”
Dạ Cận đứng đó, mắt nhìn về phía phòng ngủ trên lầu 2, vẻ mặt hơi tối lại.
Dạ Tư Lăng lại nhẹ giọng, “Không ngờ, cậu Tứ lại là người có khẩu vị nặng”
Dạ Cận vẫn im lặng, đôi mắt lạnh nhạt lóe ra tia sáng khó hiểu. Sao thằng Tư lại có quan hệ với Đường Uyển?
Tuy nói Dạ gia từ trước đến nay chẳng phải cố kỵ ai, nhưng Đường Uyển lại là vị hôn thê của Hạ Lâm. Chuyện này, công dân nước A không ai là không hay biết, ông ta còn phải cho Hạ Quyết một câu trả lời xác đáng.
Trong phòng ngủ, Dạ Tư Hàn nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ. Qua nửa tiếng, anh mới dịch người, ánh mắt liếc qua vẻ mặt Hạ Lâm, vì hô hấp khó khăn mà đã đỏ bừng bừng.
Cô cuối cùng cũng được thở rồi!
Hạ Lâm tham lam hít thở lấy bầu không khí tươi mới, cô nhìn về phía Dạ Tư Hàn, trong đôi mắt xinh đẹp bao trùm đầy khí lạnh.
Cô đột nhiên nhấc chân, đá trực tiếp về phía gương mặt của Dạ Tư Hàn.
Dạ Tư Hàn nhấc tay, còn chưa đợi cô đá trúng, cánh tay đã bắt lấy cổ chân Hạ Lâm, ngăn chặn lại động tác kế tiếp của cô.
Một bên chân khác của Hạ Lâm cong lên, tập kích về phía vùng háng của Dạ Tư Hàn. Dạ Tư Hàn lại đưa tay đỡ lấy, đè đầu gối cô xuống mặt giường. Hạ Lâm giãy dụa, hai chân giống như bị buộc chặt, không có cách nào động đậy được.
Dạ Tư Hàn cúi đầu nhìn Hạ Lâm.
Hạ Lâm hít thở sâu một hơi, miệng nhắm thẳng về phía cánh tay anh mà cắn.
Dạ Tư Hàn cau chặt hai hàng lông mày, tay buông khỏi cổ chân, di chuyển đến cổ tay của cô, đè cô về phía đằng sau.
Hạ Lâm giận dữ, “Tên khốn kiếp, anh với tôi chưa xong đâu”
Dạ Tư Hàn thẳng lưng, chỉnh đốn lại quần áo, giọng nói rất trầm, “Ngoan chút đi, trừ khi cô muốn bị Dạ Tư Lăng đưa đi ngay bây giờ”
Hạ Lâm vẫn muốn chửi đổng, nhưng khi nghe đến ba chữ Dạ Tư Lăng liền an tĩnh trở lại.
Cô nhìn Dạ Tư Hàn.
Anh đứng dậy, trên người anh mang bộ đồ lót quân dụng, cúc áo mở vài nút, lộ ra phần cổ màu lúa mạch. Chiếc quần quân màu xanh thẫm phẳng phiu gọn gàng bao bọc lấy đôi chân thẳng tắp.
Mặc dù chỉ là một bộ đồ đơn giản, nhưng khi khoác lên cơ thể vai rộng eo nhỏ của anh lại trở nên vô cùng hoàn mỹ, giống như hàng Limited trên thế giới, đặc biệt vô cùng.
Ngón tay thon dài của Dạ Tư Hàn bóp chặt khuy áo, anh quay người ra khỏi phòng ngủ, đưa tay đóng cửa lại.
Hạ Lâm lặng người nhìn theo bóng anh. Đúng là dáng người khiến người ta chảy nước miếng. Nếu như đè được anh, trải nghiệm nhất định không gì sánh bằng.
……..
Dạ Tư Hàn ra khỏi cửa, nhìn về phía Dạ Cận cùng Dạ Tư Lăng.
Dạ Cận khẽ ho khan một tiếng, thấp giọng, “Người trong đó là Đường Uyển?
Dạ Tư Hàn, “Không phải”
Dạ Cận, “Vậy đó là…”
Ánh mắt Dạ Tư Hàn lạnh lẽo quét qua người Dạ Tư Lăng, “Là một người phụ nữ muốn ngủ với con”
/84
|