Trans: Xiêu Xiêu
Dạ Tư Hàn bóp chặt cổ tay Hạ Lâm, anh lật người đè cô xuống giường.
Hạ Lâm nằm trên giường thở hắt ra, “Không phải nói để tôi ở trên à?”
Hai tay Dạ Tư Hàn kiềm chế cổ tay cô, người đổi sang một tư thế khác đè lên người Hạ Lâm. Anh cúi đầu, bao quát lấy gương mặt tuyệt mỹ, “Đường Uyển?”
Hạ Lâm sững người, anh ta đã biết được những gì?
Dạ Tư Hàn nhấc tay mở đèn tường lên. Ánh sáng từ ngọn đèn thủy tinh tỏa ra xung quanh, chiếu sáng rõ lấy vị trí hiện tại của hai người.
Hạ Lâm mỉm cười, “Đường Hoàn*?”
*Chữ Uyển và chữ Hoàn trong tiếng Trung gần âm. Đường Hoàn còn có nghĩa là thuốc bọc đường.
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm, dưới đáy mắt hiện lên ý cười.
Người đàn ông này rõ ràng là đang cười, nhưng nụ cười lại khiến người ta toàn thân phát ớn, ớn đến tận xương tủy.
Hạ Lâm giả vờ không hiểu, nhẹ nhàng phả hơi thở ấm nóng lên cằm anh, “Đấy không phải đồ cho trẻ con à? Anh mắc bệnh trẻ thơ sao?”
Dạ Tư Hàn nắm chặt xương cằm cô, ép gương mặt cô ngẩng lên nhìn thẳng vào anh.
Đau!
Đau quá!
Đúng là gã xử nam già không biết thương hương tiếc ngọc!
Dạ Tư Hàn đặt môi lên cổ Hạ Lâm cắn một cái, ý muốn in dấu răng lên đó.
Cơn đau bất ngờ ập đến, Hạ Lâm không kiềm được chửi đổng. Đàn ông Dạ gia đều tuổi Tuất cả đấy à?
Dạ Tư Hàn cắn lên cần cổ trắng nõn của cô, nhìn thấy vết máu đỏ thẫm, ngón tay thon dài liền đặt lên trên chấm chấm vết máu quệt xuống ga giường.
Hạ Lâm cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng, “Anh làm cái gì đấy?”
Dạ Tư Hàn, “Phá xử cho cô”
Hạ Lâm vẫn luôn cho rằng bản thân cô cùng tao nhã, lúc này đây đã run rẩy, “…”
Phá xử cái con khỉ!
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm bằng đôi đồng tử đen láy, bàn tay lớn vỗ lên mặt cô phát ra những tiếng giòn tan, “Phụ nữ muốn ngủ với tôi nhiều lắm, đến giờ vẫn chưa có ai từng thành công. Bản thân cô nên cố gắng một chút”
Hạ Lâm, “…” Cô vẫn còn chưa đủ cố gắng ấy à? Đã bao lần cô dai như đỉa bổ nhào vào anh rồi?
Hạ Lâm hiện tại đột nhiên rất muốn đồ sát Dạ Tư Hàn, không còn tâm tư muốn đè anh nữa.
Dạ Tư Hàn đưa tay nắm lấy thắt lưng quân dụng nằm bên cạnh buộc hai tay cô lại với nhau rồi trói lên đầu giường. Ánh mắt anh đảo qua người cô từ trên xuống dưới, bắt đầu từ vùng cổ từ từ hôn xuống.
À không, nói chính xác hơn là đang cắn thì có!
Thẳng đến vùng bụng, động tác của anh mới ngừng lại, tay bóp lấy đùi cô.
Hạ Lâm, “…”
Chẳng lẽ anh ta bị biến thái? Thích… thích mấy thứ…!
Dạ Tư Hàn ngẩng đầu nhìn Hạ Lâm, bàn tay tách hai chân cô ra. Ánh mắt anh lại đưa lên nhìn vết thương trên cổ cô, đầu ngón tay đè lên trên, mãi cho đến khi vết thương lại rỉ máu.
Đầu ngón tay nhuốm máu di xuống, ấn lên nơi nào đó, dùng lực cọ xát.
Gương mặt Hạ Lâm đỏ ửng, “Anh làm gì đấy?”
“Dạ Tư Hàn, “Lát nữa có người đến”
Lời vừa dứt, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Hạ Lâm nhìn về phía cửa. Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của anh, cô có phải Đường Uyển hay không, trong lòng đã rối rắm. Ông ngoại đến tìm cô ư? Ông ngoại đã điều tra ra Dạ gia rồi?
Dạ Tư Hàn đè cô xuống dưới thân, cơ đùi mạnh mẽ tách hai chân cô ra. Anh liếc nhìn Hạ Lâm, từ bên cạnh lôi ra một chiếc cà vạt buộc lên mắt cô, thắt nút lại phía sau đầu, rồi lại hôn lên môi cô.
Hạ Lâm còn chưa kịp lên tiếng thì môi đã bị cắn chặt, một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Cửa mở ra, Hạ Lâm có thể nghe thấy tiếng người bước vào. Cô không nhìn thấy, cũng không có cách nào lên tiếng.
Gần như trong chớp mắt, Dạ Tư Hàn đã kéo lấy tấm chăn che đậy thân thể hai người.
Dạ Cận đi đằng trước, Dạ Tư Lăng nối bước theo sau. Hai người vừa bước vào cửa đã trông thấy rõ mồn một vết lạc hồng trên đệm giường.
Dạ Cận nhẹ ho khan một tiếng rồi quay người, cứng ngắc đi ra khỏi cửa.
Dạ Tư Lăng không cam tâm, nhưng cũng không dám ở lại thêm liền theo Dạ Cận bước ra.
Giọng nói Dạ Tư Hàn khàn khàn lại lạnh tanh, Đừng quên đóng cửa
Dạ Tư Lăng, ...
Đúng là không ngờ được vào lúc này hai người đó lại đang làm chuyện vận động đêm khuya!
Dạ Tư Hàn bóp chặt cổ tay Hạ Lâm, anh lật người đè cô xuống giường.
Hạ Lâm nằm trên giường thở hắt ra, “Không phải nói để tôi ở trên à?”
Hai tay Dạ Tư Hàn kiềm chế cổ tay cô, người đổi sang một tư thế khác đè lên người Hạ Lâm. Anh cúi đầu, bao quát lấy gương mặt tuyệt mỹ, “Đường Uyển?”
Hạ Lâm sững người, anh ta đã biết được những gì?
Dạ Tư Hàn nhấc tay mở đèn tường lên. Ánh sáng từ ngọn đèn thủy tinh tỏa ra xung quanh, chiếu sáng rõ lấy vị trí hiện tại của hai người.
Hạ Lâm mỉm cười, “Đường Hoàn*?”
*Chữ Uyển và chữ Hoàn trong tiếng Trung gần âm. Đường Hoàn còn có nghĩa là thuốc bọc đường.
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm, dưới đáy mắt hiện lên ý cười.
Người đàn ông này rõ ràng là đang cười, nhưng nụ cười lại khiến người ta toàn thân phát ớn, ớn đến tận xương tủy.
Hạ Lâm giả vờ không hiểu, nhẹ nhàng phả hơi thở ấm nóng lên cằm anh, “Đấy không phải đồ cho trẻ con à? Anh mắc bệnh trẻ thơ sao?”
Dạ Tư Hàn nắm chặt xương cằm cô, ép gương mặt cô ngẩng lên nhìn thẳng vào anh.
Đau!
Đau quá!
Đúng là gã xử nam già không biết thương hương tiếc ngọc!
Dạ Tư Hàn đặt môi lên cổ Hạ Lâm cắn một cái, ý muốn in dấu răng lên đó.
Cơn đau bất ngờ ập đến, Hạ Lâm không kiềm được chửi đổng. Đàn ông Dạ gia đều tuổi Tuất cả đấy à?
Dạ Tư Hàn cắn lên cần cổ trắng nõn của cô, nhìn thấy vết máu đỏ thẫm, ngón tay thon dài liền đặt lên trên chấm chấm vết máu quệt xuống ga giường.
Hạ Lâm cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng, “Anh làm cái gì đấy?”
Dạ Tư Hàn, “Phá xử cho cô”
Hạ Lâm vẫn luôn cho rằng bản thân cô cùng tao nhã, lúc này đây đã run rẩy, “…”
Phá xử cái con khỉ!
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm bằng đôi đồng tử đen láy, bàn tay lớn vỗ lên mặt cô phát ra những tiếng giòn tan, “Phụ nữ muốn ngủ với tôi nhiều lắm, đến giờ vẫn chưa có ai từng thành công. Bản thân cô nên cố gắng một chút”
Hạ Lâm, “…” Cô vẫn còn chưa đủ cố gắng ấy à? Đã bao lần cô dai như đỉa bổ nhào vào anh rồi?
Hạ Lâm hiện tại đột nhiên rất muốn đồ sát Dạ Tư Hàn, không còn tâm tư muốn đè anh nữa.
Dạ Tư Hàn đưa tay nắm lấy thắt lưng quân dụng nằm bên cạnh buộc hai tay cô lại với nhau rồi trói lên đầu giường. Ánh mắt anh đảo qua người cô từ trên xuống dưới, bắt đầu từ vùng cổ từ từ hôn xuống.
À không, nói chính xác hơn là đang cắn thì có!
Thẳng đến vùng bụng, động tác của anh mới ngừng lại, tay bóp lấy đùi cô.
Hạ Lâm, “…”
Chẳng lẽ anh ta bị biến thái? Thích… thích mấy thứ…!
Dạ Tư Hàn ngẩng đầu nhìn Hạ Lâm, bàn tay tách hai chân cô ra. Ánh mắt anh lại đưa lên nhìn vết thương trên cổ cô, đầu ngón tay đè lên trên, mãi cho đến khi vết thương lại rỉ máu.
Đầu ngón tay nhuốm máu di xuống, ấn lên nơi nào đó, dùng lực cọ xát.
Gương mặt Hạ Lâm đỏ ửng, “Anh làm gì đấy?”
“Dạ Tư Hàn, “Lát nữa có người đến”
Lời vừa dứt, tiếng gõ cửa đã vang lên.
Hạ Lâm nhìn về phía cửa. Nghĩ đến câu hỏi vừa rồi của anh, cô có phải Đường Uyển hay không, trong lòng đã rối rắm. Ông ngoại đến tìm cô ư? Ông ngoại đã điều tra ra Dạ gia rồi?
Dạ Tư Hàn đè cô xuống dưới thân, cơ đùi mạnh mẽ tách hai chân cô ra. Anh liếc nhìn Hạ Lâm, từ bên cạnh lôi ra một chiếc cà vạt buộc lên mắt cô, thắt nút lại phía sau đầu, rồi lại hôn lên môi cô.
Hạ Lâm còn chưa kịp lên tiếng thì môi đã bị cắn chặt, một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Cửa mở ra, Hạ Lâm có thể nghe thấy tiếng người bước vào. Cô không nhìn thấy, cũng không có cách nào lên tiếng.
Gần như trong chớp mắt, Dạ Tư Hàn đã kéo lấy tấm chăn che đậy thân thể hai người.
Dạ Cận đi đằng trước, Dạ Tư Lăng nối bước theo sau. Hai người vừa bước vào cửa đã trông thấy rõ mồn một vết lạc hồng trên đệm giường.
Dạ Cận nhẹ ho khan một tiếng rồi quay người, cứng ngắc đi ra khỏi cửa.
Dạ Tư Lăng không cam tâm, nhưng cũng không dám ở lại thêm liền theo Dạ Cận bước ra.
Giọng nói Dạ Tư Hàn khàn khàn lại lạnh tanh, Đừng quên đóng cửa
Dạ Tư Lăng, ...
Đúng là không ngờ được vào lúc này hai người đó lại đang làm chuyện vận động đêm khuya!
/84
|