Những vũ khí chiến đấu chỉ để đó trang trí cho ra vẻ thôi.
Mọi người thấy mấy thứ này, trong lòng lại càng khinh bỉ.
Coi bộ Hoàng Phủ Cẩn chỉ là đồ có tiếng không có miếng, đúng như lời đồn, hắn sở dĩ thắng hết trận này đến trận khác là nhờ Nhạc Thiểu Sâm cùng các tướng sĩ tài ba mưu lược. Hắn có giỏi chắc cũng chỉ đánh đấm kha khá trên chiến trường chứ gì.
Nghĩ như vậy, ánh mắt họ nhìn Hoàng Phủ cẩn cũng tăng thêm vài phần khinh miệt. Hoàng Phủ Cẩn cũng không thèm để ý.
Vết thương Tô Trì khá hơn nhiều, hắn kiên quyết bắt người đưa tới đây nhìn xem Hoàng Phủ Cẩn làm cách gì hạ được Dã Kê.
Đội ngũ đến bên ngoài Dã Kê, Hoàng Phủ Cẩn sai người mở bản đồ, cùng Tô Mạt qun sát, Tô Mạt điểm mấy chỗ, sai người đem máy bắn đá kéo qua, lại chỉ mấy chỗ cho xe diều cùng xe cung nỏ tới, từng vị trí phân bố rõ ràng.
Kinh Chỉ Huy Sứ nhịn không được nhắc nhở,“Điện hạ, Tô tiểu thư, núi Dã Kê vừa sâu vừa rộng, xe bắn đá cũng vô dụng.”
Lúc mới tới Úc liên thành, cái gì bọn họ cũng thử qua, đừng nói là xe bắn đá, cơ bản là dùng hết cách nhưng Dã Kê vẫn không suy suyễn, một tên tội phạm cũng không bắt được.
Cái gì diều, cung nỏ , con nít lên ba đều biết là vô dụng với bọn thổ phỉ.
Hắn nhìn tạ tuần phủ, mấy ngày nay Hoàng Phủ Cẩn xoay bọn họ như xoay chong chóng, nếu lần này tấn công không hiệu quả, hắn chờ nhận cơn thịnh nộ của hoàng thượng đi.
Tô Mạt tự mình kiểm tra tốt các vị trí, xem có đúng trong địa đồ không, lại lệnh A Lí dẫn người đi giám sát, chờ bọn hắn chuẩn bị tốt, liền huy động những là cờ đủ màu theo cách nàng đã dạy.
Tô Mạt sai thị vệ giơ Hạnh Hoàng Kỳ ra hiệu, binh lính điều khiển xe bắn đá lập tức chấp hành, từng khối đá lớn ầm ầm bắn lên núi.
Tuy không tấn công tới đâu nhưng cũng tạo thành một phạm vi khiến đạo tặc không thể tới gần.
Rất nhanh, bắn lên không chỉ là đá mà còn là đá được nung nóng, bao đất, vò rượu......
Bọn thổ phỉ núp sâu trong núi, thế công của máy bắn đá tuy mạnh cũng không thể làm bị thương bọn chúng, ngược lại, bọn chúng cũng không thể tấn công trở lại.
Được một hồi, Tô Mạt lệnh xe bắn đá dừng lại, sau đó sai người thả diều, bắn tên lên núi.
Nhờ xe bắn đá tạo thành một phạm vi không thể xâm phạm nên bọn họ mới thuận lợi hoàn thành mệnh lệnh.
Rất nhanh, những chiếc diều đủ màu cùng các khăn thêu bay đầy trời, rơi la liệt trên núi.
Mọi người thấy mấy thứ này, trong lòng lại càng khinh bỉ.
Coi bộ Hoàng Phủ Cẩn chỉ là đồ có tiếng không có miếng, đúng như lời đồn, hắn sở dĩ thắng hết trận này đến trận khác là nhờ Nhạc Thiểu Sâm cùng các tướng sĩ tài ba mưu lược. Hắn có giỏi chắc cũng chỉ đánh đấm kha khá trên chiến trường chứ gì.
Nghĩ như vậy, ánh mắt họ nhìn Hoàng Phủ cẩn cũng tăng thêm vài phần khinh miệt. Hoàng Phủ Cẩn cũng không thèm để ý.
Vết thương Tô Trì khá hơn nhiều, hắn kiên quyết bắt người đưa tới đây nhìn xem Hoàng Phủ Cẩn làm cách gì hạ được Dã Kê.
Đội ngũ đến bên ngoài Dã Kê, Hoàng Phủ Cẩn sai người mở bản đồ, cùng Tô Mạt qun sát, Tô Mạt điểm mấy chỗ, sai người đem máy bắn đá kéo qua, lại chỉ mấy chỗ cho xe diều cùng xe cung nỏ tới, từng vị trí phân bố rõ ràng.
Kinh Chỉ Huy Sứ nhịn không được nhắc nhở,“Điện hạ, Tô tiểu thư, núi Dã Kê vừa sâu vừa rộng, xe bắn đá cũng vô dụng.”
Lúc mới tới Úc liên thành, cái gì bọn họ cũng thử qua, đừng nói là xe bắn đá, cơ bản là dùng hết cách nhưng Dã Kê vẫn không suy suyễn, một tên tội phạm cũng không bắt được.
Cái gì diều, cung nỏ , con nít lên ba đều biết là vô dụng với bọn thổ phỉ.
Hắn nhìn tạ tuần phủ, mấy ngày nay Hoàng Phủ Cẩn xoay bọn họ như xoay chong chóng, nếu lần này tấn công không hiệu quả, hắn chờ nhận cơn thịnh nộ của hoàng thượng đi.
Tô Mạt tự mình kiểm tra tốt các vị trí, xem có đúng trong địa đồ không, lại lệnh A Lí dẫn người đi giám sát, chờ bọn hắn chuẩn bị tốt, liền huy động những là cờ đủ màu theo cách nàng đã dạy.
Tô Mạt sai thị vệ giơ Hạnh Hoàng Kỳ ra hiệu, binh lính điều khiển xe bắn đá lập tức chấp hành, từng khối đá lớn ầm ầm bắn lên núi.
Tuy không tấn công tới đâu nhưng cũng tạo thành một phạm vi khiến đạo tặc không thể tới gần.
Rất nhanh, bắn lên không chỉ là đá mà còn là đá được nung nóng, bao đất, vò rượu......
Bọn thổ phỉ núp sâu trong núi, thế công của máy bắn đá tuy mạnh cũng không thể làm bị thương bọn chúng, ngược lại, bọn chúng cũng không thể tấn công trở lại.
Được một hồi, Tô Mạt lệnh xe bắn đá dừng lại, sau đó sai người thả diều, bắn tên lên núi.
Nhờ xe bắn đá tạo thành một phạm vi không thể xâm phạm nên bọn họ mới thuận lợi hoàn thành mệnh lệnh.
Rất nhanh, những chiếc diều đủ màu cùng các khăn thêu bay đầy trời, rơi la liệt trên núi.
/2424
|