Kim Kết nhíu mày, nghĩ nghĩ:“ Thủy Muội này, sao muội có nhiều chuyện để hỏi vậy?”
Thủy Muội bĩu môi:“Đồ khỉ, ngươi không biết thì nói không biết đi, còn chê ta hỏi nhiều nữa. Nếu ngươi biết thì trả lời ta đi.”
Kim Kết cười:“Tiểu thư, sao vậy a?”
Tô Mạt cười duyên:“Cái gì vì sao nha, ta tùy tiện viết vậy thôi.”
Kim Kết không tin, tiểu thư có bao giờ làm cái gì tùy tiện đâu, lần nào cũng có dự tính mới làm. Nàng không tin trong bụng tiểu thư nhà nàng có chữ tùy tiện đâu.
Dĩ nhiên là Tô Mạt không tùy tiện, nhưng giải thích rõ ràng lại rất rắc rối, số lượng này là do nàng ước chừng ra.
Nàng điều tra xem ban đầu ở Dã Kê có khoảng bao nhiêu người, sau đó đã uy hiếp, dụ dỗ thêm bao nhiêu người tham gia nữa; có mấy người ngoan cố, có mấy người vốn không muốn làm cường đạo .
Tiếp theo, nàng tổng hợp, tính toán ra hai con số cụ thể, một là số lượng khăn phải làm, còn lại là số người trên núi.
Con số thực tế là một ngàn tám trăm sáu mươi ba, nhưng nàng dựa theo đức tin nơi đây, biến thành một ngàn chín trăm chín mươi chín.
Bên cạnh đó, Tô Mạt còn tìm người tới dán diều, yêu cầu phải bay thật cao cho nên diều ở đây tốt hơn ngoài chợ bán nhiều lắm.
Nhóm người Tạ tuần phủ không biết tại sao Tô Mạt sai làm những thứ này, càng thắc mắc sao Hoàng Phủ cẩn không nghĩ kế, bày mưu, cũng không đề ra đối sách tấn công lên núi mà chỉ gom bọn họ lại họp, không ai được vắng, dù chức quan nhỏ hay lớn cũng như nhau.
Hơn nữa, Hoàng Phủ Cẩn cũng không cho bọn họ điều binh, phối hợp tiêu diệt Dã Kê.
Tạ tuần phủ từ xa mới được điều tới, Kinh Chỉ Huy Sứ ở Lai Châu nhiều năm, kiến thức rộng rãi, căn cơ thâm hậu, đối với hành vi của Hoàng Phủ Cẩn có chút không cho là đúng .
Qua hơn mười ngày, tiếng oán than dậy khắp phủ nha.
Hôm nay là tiết thanh minh, Tô Mạt chạy đi tìm Hoàng Phủ Cẩn, yêu cầu hắn triệu tập các Thiên tổng cùng ba trăm binh lính đi tới Dã Kê.
Kinh Chỉ Huy Sứ nhìn nhìn, một xe chở đầy diều, một xe chở thứ gì đó rực rỡ đầy màu sắc, một xe chở cung nỏ, toàn loại lớn, còn có một xe bắn đá vô cùng cũ nát, vừa nhìn là biết đã sửa không biết bao nhiêu lần.
Lai Châu cơ hồ không có chiến sự, mặc kệ là kẻ thù bên ngoài hay là hải tặc, căn bản đến không được chỗ này.
Thủy Muội bĩu môi:“Đồ khỉ, ngươi không biết thì nói không biết đi, còn chê ta hỏi nhiều nữa. Nếu ngươi biết thì trả lời ta đi.”
Kim Kết cười:“Tiểu thư, sao vậy a?”
Tô Mạt cười duyên:“Cái gì vì sao nha, ta tùy tiện viết vậy thôi.”
Kim Kết không tin, tiểu thư có bao giờ làm cái gì tùy tiện đâu, lần nào cũng có dự tính mới làm. Nàng không tin trong bụng tiểu thư nhà nàng có chữ tùy tiện đâu.
Dĩ nhiên là Tô Mạt không tùy tiện, nhưng giải thích rõ ràng lại rất rắc rối, số lượng này là do nàng ước chừng ra.
Nàng điều tra xem ban đầu ở Dã Kê có khoảng bao nhiêu người, sau đó đã uy hiếp, dụ dỗ thêm bao nhiêu người tham gia nữa; có mấy người ngoan cố, có mấy người vốn không muốn làm cường đạo .
Tiếp theo, nàng tổng hợp, tính toán ra hai con số cụ thể, một là số lượng khăn phải làm, còn lại là số người trên núi.
Con số thực tế là một ngàn tám trăm sáu mươi ba, nhưng nàng dựa theo đức tin nơi đây, biến thành một ngàn chín trăm chín mươi chín.
Bên cạnh đó, Tô Mạt còn tìm người tới dán diều, yêu cầu phải bay thật cao cho nên diều ở đây tốt hơn ngoài chợ bán nhiều lắm.
Nhóm người Tạ tuần phủ không biết tại sao Tô Mạt sai làm những thứ này, càng thắc mắc sao Hoàng Phủ cẩn không nghĩ kế, bày mưu, cũng không đề ra đối sách tấn công lên núi mà chỉ gom bọn họ lại họp, không ai được vắng, dù chức quan nhỏ hay lớn cũng như nhau.
Hơn nữa, Hoàng Phủ Cẩn cũng không cho bọn họ điều binh, phối hợp tiêu diệt Dã Kê.
Tạ tuần phủ từ xa mới được điều tới, Kinh Chỉ Huy Sứ ở Lai Châu nhiều năm, kiến thức rộng rãi, căn cơ thâm hậu, đối với hành vi của Hoàng Phủ Cẩn có chút không cho là đúng .
Qua hơn mười ngày, tiếng oán than dậy khắp phủ nha.
Hôm nay là tiết thanh minh, Tô Mạt chạy đi tìm Hoàng Phủ Cẩn, yêu cầu hắn triệu tập các Thiên tổng cùng ba trăm binh lính đi tới Dã Kê.
Kinh Chỉ Huy Sứ nhìn nhìn, một xe chở đầy diều, một xe chở thứ gì đó rực rỡ đầy màu sắc, một xe chở cung nỏ, toàn loại lớn, còn có một xe bắn đá vô cùng cũ nát, vừa nhìn là biết đã sửa không biết bao nhiêu lần.
Lai Châu cơ hồ không có chiến sự, mặc kệ là kẻ thù bên ngoài hay là hải tặc, căn bản đến không được chỗ này.
/2424
|