Tả thượng thư tuy lợi hại nhưng chỉ là quan văn, Tô Nhân Vũ cũng mới bước vào hàng tướng mà thôi, tất nhiên là không so sánh được. Huống hồ… hắn nhìn Tô Nhu Nhi liếc mắt một cái, nàng cùng Tả tiểu thư đều có tri thức lễ nghĩa, trí tuệ tao nhã như nhau nhưng so với Tả tiểu thư nàng xinh đẹp hơn. Quan trọng là hắn có tình cảm với nàng. Điểm mấu chốt là Tô Mạt không ở kinh thành, không ai có thể quấy nhiễu phá hư kế hoạch của hắn.
Đại tiểu thư cảm giác được hắn mất mát, an ủi nói: “Thật ra nếu người không ở khắp nơi so đo, sống thoáng một chút thì cũng là chuyện tốt.”
Tuy hắn không thích nghe những lời này nhưng cũng không phản bác, chỉ hơi trào phúng nói: “Nhu nhi, nàng nói xem, ta là thái tử, cho dù ta cam tâm tình nguyện buông tha cho vị trí này, tân quân đăng cơ liệu có chịu buông tha cho ta. Nhìn chung các đời đế vương liệu có công đạo.”
Đại tiểu thư rũ mắt xuống, hắn nói đúng, một khi bỏ qua vị trí kia sẽ có đi không có về. Nàng thở dài, không nói gì cả.
Thái tử tiếp tục nói: “Ta biết nàng khổ, nàng ít nhất còn có muội muội toàn tâm toàn ý trân trọng nàng. Nhưng ta thì sao, mệ ruột thầm nghĩ mong ta nắm quyền, phụ thân không hiểu ta, cậu cũng chỉ mong dựa vào ta muốn quyền khuynh thiên hạ, huynh đệ…”
Hắn cười khổ, buồn bã nói: “Nếu ta không sinh ở nhà đế vương có lẽ ta đã có tình thân. Nếu ta không sinh ở nhà đế vương thì có thể giống như sinh ngắm trăng vịnh thơ. Nhu Nhi, nàng nói xem, ta muốn như thế nhưng hiện thực thì sao, ta không cố gắng sẽ bị đào thải khỏi cuộc chơi, ta có thể làm gì?”
Nghe hắn nói mang đậm vẻ chua sót cùng bất đắc dĩ, tâm đại tiểu thư vốn nguội lạnh lại bị dấy lên sóng to gió lớn. Hắn cường thế, nàng có thể hận hắn. Nhưng hắn cô độc tịch liêu, bất lực như vậy, nàng vừa hận không vực dậy nổi hắn, ngược lại… Nàng bắt hai tay vào nhau, nói: “Đối với thái tử ta không làm được gì, cũng không thể khiến phụ thân gia nhập dưới trướng các người.”
Thái tử chăm chú nhìn nàng: “Nhu nhi, ta cam đoan, ta sẽ không để Tô quốc công tham dự vào, ta cũng không muốn như vậy. Ta chỉ muốn mặc kệ ta có giang sơn hay không – ta chỉ mong có được nữ nhân ta yêu, Nhu Nhi, nàng nói cho ta biết có được không?”
Đại tiểu thư cắn chặt môi, thật lâu sau mới nói: “Nhưng có rất nhiều chuyện bản thân ta không thể làm chủ.”
Đại tiểu thư cảm giác được hắn mất mát, an ủi nói: “Thật ra nếu người không ở khắp nơi so đo, sống thoáng một chút thì cũng là chuyện tốt.”
Tuy hắn không thích nghe những lời này nhưng cũng không phản bác, chỉ hơi trào phúng nói: “Nhu nhi, nàng nói xem, ta là thái tử, cho dù ta cam tâm tình nguyện buông tha cho vị trí này, tân quân đăng cơ liệu có chịu buông tha cho ta. Nhìn chung các đời đế vương liệu có công đạo.”
Đại tiểu thư rũ mắt xuống, hắn nói đúng, một khi bỏ qua vị trí kia sẽ có đi không có về. Nàng thở dài, không nói gì cả.
Thái tử tiếp tục nói: “Ta biết nàng khổ, nàng ít nhất còn có muội muội toàn tâm toàn ý trân trọng nàng. Nhưng ta thì sao, mệ ruột thầm nghĩ mong ta nắm quyền, phụ thân không hiểu ta, cậu cũng chỉ mong dựa vào ta muốn quyền khuynh thiên hạ, huynh đệ…”
Hắn cười khổ, buồn bã nói: “Nếu ta không sinh ở nhà đế vương có lẽ ta đã có tình thân. Nếu ta không sinh ở nhà đế vương thì có thể giống như sinh ngắm trăng vịnh thơ. Nhu Nhi, nàng nói xem, ta muốn như thế nhưng hiện thực thì sao, ta không cố gắng sẽ bị đào thải khỏi cuộc chơi, ta có thể làm gì?”
Nghe hắn nói mang đậm vẻ chua sót cùng bất đắc dĩ, tâm đại tiểu thư vốn nguội lạnh lại bị dấy lên sóng to gió lớn. Hắn cường thế, nàng có thể hận hắn. Nhưng hắn cô độc tịch liêu, bất lực như vậy, nàng vừa hận không vực dậy nổi hắn, ngược lại… Nàng bắt hai tay vào nhau, nói: “Đối với thái tử ta không làm được gì, cũng không thể khiến phụ thân gia nhập dưới trướng các người.”
Thái tử chăm chú nhìn nàng: “Nhu nhi, ta cam đoan, ta sẽ không để Tô quốc công tham dự vào, ta cũng không muốn như vậy. Ta chỉ muốn mặc kệ ta có giang sơn hay không – ta chỉ mong có được nữ nhân ta yêu, Nhu Nhi, nàng nói cho ta biết có được không?”
Đại tiểu thư cắn chặt môi, thật lâu sau mới nói: “Nhưng có rất nhiều chuyện bản thân ta không thể làm chủ.”
/2424
|