Phốc ha ha . . . Nghe danh tự vị tuấn tú nâm tử xong, Mạnh Hiểu Dư lập tức rất không nể mặt mũi cười ra tiếng, đồng thời trong lòng nghĩ đến 'Không làm nổi sự' đó không phải có nghĩa là chẳng làm nên trò trống gì sao? Danh tự nghe cũng thật là tài tình!
Không biết vị cô nương này vì sao vô cớ bật cười? Chẵn lẽ danh tự của tại hạ có chỗ không ổn? Ngô Thành Tư thấy mình vừa báo ra tính danh, Mạnh Hiểu Dư đứng sau lưng hai tỷ muội Hàn Như Băng liền nở nụ cười, liền có chút nghi ngờ hỏi.
Không có không có tên của ngươi nghe rất khá, không có gì không ổn nghe Ngô Thành Tư nghi vấn, Mạnh Hiểu Dư vội vàng lắc đầu nói.
Vậy vì sao cô nương vô cớ bật cười? Ngô Thành Tư nhìn thiếu nữ mặc đồ hồng nhạt đứng bên cạnh Hàn Như Băng nói.
A? Ta cười là bởi vì. . Là bởi vì. . . Ta cũng không biết ta cười cái gì, muốn cười liền cười thôi! Nghĩ nửa ngày tìm không thấy lý do vì sao vô cớ bật cười , Mạnh Hiểu Dư đành phải nói như thế.
Phiền phức Ngô thiếu hiệp mang chúng ta đi gặp lệnh sư cùng Triệu trang chủ nhìn thấy Ngô Thành Tư còn đang muốn hỏi tiếp, cùng tiểu gia hỏa biểu lộ né tránh, Hàn Như Băng đành phải mở miệng nói sang chuyện khác, nàng cũng không muốn tiểu gia hỏa nhà mình bị người khác khi dễ.
Ách tốt, ba vị mời tới bên này Ngô Thành Tư còn đang muốn nói tiếp gì đó, nghe thấy Hàn Như Băng nói, sửng sốt một chút liền dùng tay làm dấu mời với ba người Hàn Như Băng, sau đó liền dẫn ba người Hàn Như Băng đi đến phòng tiếp khách
Nơi này chính là phòng tiếp khách , gia sư cùng Triệu trang chủ cùng với chưởng môn các môn các phái cùng đông đảo võ lâm tiền bối đều ở bên trong, mời hai vị cung chủ cùng vị tiểu nữ hiệp chờ một lát, tại hạ đi thông báo một tiếng Ngô Thành Tư mang theo ba người Hàn Như Băng bên trong điền trang rẽ trái lượn phải đi nửa ngày rốt cục dừng lại trước một cánh cửa, cùng ba người Hàn Như Băng nói một tiếng, trực tiếp tiến vào Nội đường thông báo.
phòng tiếp khách này cũng quá xa đi! Ta đi chân đều đau mới đến nhìn thấy 'không làm nổi sự' đi vào thông báo, Mạnh Hiểu Dư cúi người xoa xoa mắt cá chân mình, oán trách nói. Các nàng đi theo tên 'không làm nổi sự' đi vào Thiết Phiến môn này, 'không làm nổi sự' liền mang theo nàng Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ rẽ trái lượn phải đi, mà lại tốc độ cũng rất nhanh, giống như có người ở phía sau truy đuổi vậy , làm nàng chỉ có thể tăng thêm tốc độ đi theo đằng sau các nàng, ngay cả phong cảnh chung quanh cũng không kịp thưởng thức một chút. Lúc Mạnh Hiểu Dư xoay người xoa mắt cá chân có chút đau của mình, vừa phàn nàn 'không làm nổi sự' đi quá nhanh, làm hại nàng ngay cả phong cảnh dọc đường đều không có cách nào thưởng thức. Một thanh âm hùng hậu lại trung khí mười phần truyền vào trong tai Mạnh Hiểu Dư, dọa đến nàng vội vàng ưỡn thẳng lưng.
Ha ha ha nhị vị cung chủ Triều Khuyết Cung đại giá quang lâm, thật là làm cho hàn xá bồng tất sinh huy a!
Nương theo thanh âm đinh tai nhức óc truyền đến, Mạnh Hiểu Dư thấy từ phòng tiếp khách đi ra một đoàn người. Cầm đầu là một vị nam tử trung niên tướng mạo thô kệch mặt mũi đầy râu dài, cùng một vị lão giả khác tóc hoa râm râu ria cũng hoa râm, nhưng tướng mạo so với vị râu dài nhã nhặn hơn nhiều. Vị râu dài cùng lão giả kia cầm đầu ra ngoài, phía sao họ còn một nhóm người. Mà 'không làm nổi sự' thì đứng đằng sau chòm râu dài, xem ra chòm râu dài chính là sư phụ của hắn kiêm môn chủ Thiết Phiến Môn, cũng là nói vừa rồi cái tiếng sư tử hống đinh tai nhức óc là hắn phát ra . Nghĩ như vậy, Mạnh Hiểu Dư lại nghiêm túc quan sát một chút chòm râu dài trước mặt. Hình thể cao lớn, làn da ngăm đen, mặt chữ quốc, lông mày vừa thô lại nồng, hai mắt sắc bén nhưng rất đục trọc, cái mũi cao thẳng, đôi môi dày đặc, gương mặt râu ria, nhìn rất có tư thái Hắc Toàn Phong Lí Quỳ. Đánh giá Thiết Phiến Môn môn chủ nửa ngày, Mạnh Hiểu Dư kì quái, một người thô kệch như thế, vì sao lại thu một người dáng dấp nhã nhặn rất có tiềm chất tiểu bạch kiểm 'không làm nổi sự' làm đồ đệ đây? Không phải đều nói sư phụ thế nào đồ đệ thế nấy sao? Vì sao hai người bọn họ lại tương phản lớn như vậy chứ?
Không biết vị cô nương này vì sao vô cớ bật cười? Chẵn lẽ danh tự của tại hạ có chỗ không ổn? Ngô Thành Tư thấy mình vừa báo ra tính danh, Mạnh Hiểu Dư đứng sau lưng hai tỷ muội Hàn Như Băng liền nở nụ cười, liền có chút nghi ngờ hỏi.
Không có không có tên của ngươi nghe rất khá, không có gì không ổn nghe Ngô Thành Tư nghi vấn, Mạnh Hiểu Dư vội vàng lắc đầu nói.
Vậy vì sao cô nương vô cớ bật cười? Ngô Thành Tư nhìn thiếu nữ mặc đồ hồng nhạt đứng bên cạnh Hàn Như Băng nói.
A? Ta cười là bởi vì. . Là bởi vì. . . Ta cũng không biết ta cười cái gì, muốn cười liền cười thôi! Nghĩ nửa ngày tìm không thấy lý do vì sao vô cớ bật cười , Mạnh Hiểu Dư đành phải nói như thế.
Phiền phức Ngô thiếu hiệp mang chúng ta đi gặp lệnh sư cùng Triệu trang chủ nhìn thấy Ngô Thành Tư còn đang muốn hỏi tiếp, cùng tiểu gia hỏa biểu lộ né tránh, Hàn Như Băng đành phải mở miệng nói sang chuyện khác, nàng cũng không muốn tiểu gia hỏa nhà mình bị người khác khi dễ.
Ách tốt, ba vị mời tới bên này Ngô Thành Tư còn đang muốn nói tiếp gì đó, nghe thấy Hàn Như Băng nói, sửng sốt một chút liền dùng tay làm dấu mời với ba người Hàn Như Băng, sau đó liền dẫn ba người Hàn Như Băng đi đến phòng tiếp khách
Nơi này chính là phòng tiếp khách , gia sư cùng Triệu trang chủ cùng với chưởng môn các môn các phái cùng đông đảo võ lâm tiền bối đều ở bên trong, mời hai vị cung chủ cùng vị tiểu nữ hiệp chờ một lát, tại hạ đi thông báo một tiếng Ngô Thành Tư mang theo ba người Hàn Như Băng bên trong điền trang rẽ trái lượn phải đi nửa ngày rốt cục dừng lại trước một cánh cửa, cùng ba người Hàn Như Băng nói một tiếng, trực tiếp tiến vào Nội đường thông báo.
phòng tiếp khách này cũng quá xa đi! Ta đi chân đều đau mới đến nhìn thấy 'không làm nổi sự' đi vào thông báo, Mạnh Hiểu Dư cúi người xoa xoa mắt cá chân mình, oán trách nói. Các nàng đi theo tên 'không làm nổi sự' đi vào Thiết Phiến môn này, 'không làm nổi sự' liền mang theo nàng Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ rẽ trái lượn phải đi, mà lại tốc độ cũng rất nhanh, giống như có người ở phía sau truy đuổi vậy , làm nàng chỉ có thể tăng thêm tốc độ đi theo đằng sau các nàng, ngay cả phong cảnh chung quanh cũng không kịp thưởng thức một chút. Lúc Mạnh Hiểu Dư xoay người xoa mắt cá chân có chút đau của mình, vừa phàn nàn 'không làm nổi sự' đi quá nhanh, làm hại nàng ngay cả phong cảnh dọc đường đều không có cách nào thưởng thức. Một thanh âm hùng hậu lại trung khí mười phần truyền vào trong tai Mạnh Hiểu Dư, dọa đến nàng vội vàng ưỡn thẳng lưng.
Ha ha ha nhị vị cung chủ Triều Khuyết Cung đại giá quang lâm, thật là làm cho hàn xá bồng tất sinh huy a!
Nương theo thanh âm đinh tai nhức óc truyền đến, Mạnh Hiểu Dư thấy từ phòng tiếp khách đi ra một đoàn người. Cầm đầu là một vị nam tử trung niên tướng mạo thô kệch mặt mũi đầy râu dài, cùng một vị lão giả khác tóc hoa râm râu ria cũng hoa râm, nhưng tướng mạo so với vị râu dài nhã nhặn hơn nhiều. Vị râu dài cùng lão giả kia cầm đầu ra ngoài, phía sao họ còn một nhóm người. Mà 'không làm nổi sự' thì đứng đằng sau chòm râu dài, xem ra chòm râu dài chính là sư phụ của hắn kiêm môn chủ Thiết Phiến Môn, cũng là nói vừa rồi cái tiếng sư tử hống đinh tai nhức óc là hắn phát ra . Nghĩ như vậy, Mạnh Hiểu Dư lại nghiêm túc quan sát một chút chòm râu dài trước mặt. Hình thể cao lớn, làn da ngăm đen, mặt chữ quốc, lông mày vừa thô lại nồng, hai mắt sắc bén nhưng rất đục trọc, cái mũi cao thẳng, đôi môi dày đặc, gương mặt râu ria, nhìn rất có tư thái Hắc Toàn Phong Lí Quỳ. Đánh giá Thiết Phiến Môn môn chủ nửa ngày, Mạnh Hiểu Dư kì quái, một người thô kệch như thế, vì sao lại thu một người dáng dấp nhã nhặn rất có tiềm chất tiểu bạch kiểm 'không làm nổi sự' làm đồ đệ đây? Không phải đều nói sư phụ thế nào đồ đệ thế nấy sao? Vì sao hai người bọn họ lại tương phản lớn như vậy chứ?
/61
|