Nhìn thấy tiểu gia hỏa cùng muội muội nhà mình lần nữa sa vào khoái hoạt, nhìn lại phần lưng bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, khiết bạch vô hà của tiểu gia hỏa, dục hỏa trong mắt Hàn Như Băng thiêu đốt mạnh hơn . Đưa tay phải ra tại trên lưng tiểu gia hỏa nhẹ nhàng vuốt ve mấy lần, sau đó liền từ từ trượt đến bờ mông mượt mà ngạo nghễ ưỡn lên nhẹ nhàng vò bóp. Cuối cùng đi đến hậu đình của tiểu gia hỏa, đưa ngón tay giữa ra, tại hậu đình bốn phía nhẹ nhàng đảo quanh, tìm cơ hội chuẩn bị đột nhập.
Nguyên bản đắm chìm trong hoan ái, Mạnh Hiểu Dư tại cảm giác được động tác của Hàn Như Băng, liền đoán được nàng muốn làm gì, thân thể đột nhiên cứng một chút, sau đó thanh âm run run nói với Hàn Như Băng Như Băng tỷ tỷ, đừng. . . . Ách a. . . . Nói ra một nửa liền bị Hàn Như Sương mãnh liệt đâm một cái thật sâu cắt đứt.
Đừng cái gì? Thừa dịp Mạnh Hiểu Dư thân âm dừng lại để thở dốc, Hàn Như Băng đem ngón giữa tay phải của mình nhắm ngay cửa vào hoa huyệt hậu đình của tiểu gia hỏa chậm rãi đẩy vào, nhưng mà mới đi vào một đốt ngón tay, Hàn Như Băng liền ngừng lại. Hoa đạo hậu đình của tiểu gia hỏa quá chặt, Hàn Như Băng sợ đả thương nàng, đành phải ngừng lại , chờ đợi tiểu gia hỏa buông lỏng, tại tiếp tục.
Như Băng tỷ tỷ không cần hậu đình đột nhiên bị tiến vào cảm giác khó chịu, làm Mạnh Hiểu Dư trong nháy mắt căng thẳng thân thể, lông mày cũng nhăn lại.
Không có chuyện gì tiểu gia hỏa, buông lỏng một chút, sẽ không đau, ngoan, từ từ buông lỏng thân thể Hàn Như Băng một bên cúi người hôn hít lấy phần lưng trắng nõn trơn mềm của Mạnh Hiểu Dư, một bên nhẹ giọng dụ dỗ Mạnh Hiểu Dư.
Cảm thụ thân thể Mạnh Hiểu Dư căng thẳng, nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư nhíu chặt lông mày, Hàn Như Sương tăng nhanh tốc độ tay phải, đồng thời duỗi ra ngón cái nhẹ nhàng nén lấy hoa hạch của Mạnh Hiểu Dư, ý đồ để Mạnh Hiểu Dư từ từ buông lỏng thân thể.
A ân. . . . Ân. . . A. . . Dưới sự cố gắng đồng thời của hai tỷ muội Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư từ từ buông lỏng thân thể, lông mày nhíu chặt cũng dần dần giãn ra.
Cảm giác được tiểu gia hỏa chậm rãi buông lỏng thân thể, cùng dần dần ướt át đường hành lang, Hàn Như Băng lại bắt đầu chậm rãi cử động ngón giữa tay phải, chậm rãi tiến lên, thẳng đến khi ngón giữa ngay ngắn không tiến vào sâu hơn được nữa. nhìn biểu lộ của tiểu gia hỏa cũng không quá mức khó chịu, Hàn Như Băng bắt đầu chậm rãi rút ra đút vào, đồng thời cúi người cúi đầu hôn lên phần lưng tinh tế tỉ mỉ trắng trượt, cũng ở phía trên lưu lại cái này đến cái khác dấu hôn đỏ tươi.
Ân. . . A. . . A. . . A song trọng kích thích để Mạnh Hiểu Dư không khỏi lên giọng.
Tiểu gia hỏa, dễ chịu không? Phía sau của nàng thật chặt, kẹp chặt ngón tay của ta thật thoải mái nghe tiểu gia hỏa dần dần lên giọng, Hàn Như Băng một bên từ từ tăng nhanh tốc độ trên tay, một bên khàn khàn nói. Đằng sau của tiểu gia hỏa rất căng, làm cho Hàn Như Băng như muốn điên cuồng.
Ô a. . . Ân. . . A. . . Nghe Hàn Như Băng nói lời làm cho người ta xấu hổ đến cực điểm , Mạnh Hiểu Dư rất muốn quay người ngăn chặn cái miệng của Hàn Như Băng, thế nhưng là nàng lúc này toàn thân trên dưới mềm không tưởng nổi, căn bản không có khí lực xoay người sang chỗ khác chắn miệng Hàn Như Băng.
Trả lời ta, tiểu gia hỏa, nàng dễ chịu sao? Đợi một hồi, không có nghe được tiểu gia hỏa trả lời, Hàn Như Băng lại hỏi một lần, đang hỏi đồng thời, lại tăng lên lực đạo rút ra đút vào của tay phải.
Nghe lời của tỷ tỷ nói, tựa hồ cũng muốn biết đáp án từ Mạnh Hiểu Dư. Nàng cũng một bên tăng thêm trên tay lực đạo cùng tốc độ rút ra đút vào, vừa nói Đúng vậy a! Dư Nhi, nàng dễ chịu không? Thích ta cùng tỷ tỷ làm như vậy với nàng không?
Không. . . Ách a. . . Không biết. . . A. . . Nói. . . Ân a. . . Ba chữ bị Mạnh Hiểu Dư nói đứt quãng, trong thân thể khoái cảm càng ngày càng nhiều, đều nhanh muốn đem mình bức điên rồi. Nhưng như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ còn muốn hỏi mình vấn đề cảm thấy khó xử như thế, Mạnh Hiểu Dư lúc này đã ở trong lòng đem hai tỷ muội Hàn Như Băng mắng trăm ngàn lần.
Không biết a! Hiển nhiên hai tỷ muội Hàn Như Băng đối với câu trả lời của Mạnh Hiểu Dư rất không hài lòng, hai người tuần tự dừng lại động tác rút ra đút vào.
Như Băng tỷ tỷ. . . Như Sương tỷ tỷ. . . Mạnh Hiểu Dư vốn sắp trèo lên đỉnh phong đạt tới cao trào, nhưng bởi vì hai tỷ muội Hàn Như Băng đột nhiên đình chỉ, mà bị làm đến nửa vời, lúc này Mạnh Hiểu Dư vô cùng khó chịu, cho nên lúc nàng gọi hai tỷ muội Hàn Như Băng, ngữ khí ủy khuất vô cùng.
Tiểu gia hỏa ngoan, nói cho chúng ta biết, vừa rồi nàng có dễ chịu không? Yêu thích chúng ta làm như vậy với nàng không? Nói cho chúng ta biết, chúng ta liền để nàng dễ chịu nghe thanh âm ủy khuất đén cực điểm của tiểu gia hỏa, Hàn Như Băng một bên cực lực chịu đựng xúc động muốn hung hăng chà đạp tiểu gia hỏa, một bên khàn khàn nói.
Ta. . . . Lúc này Mạnh Hiểu Dư toàn thân đều cực kỳ khó chịu, nhưng là nàng làm thế nào cũng không có cách nói ra đáp án hai tỷ muội Hàn Như Băng muốn.
Trông thấy Mạnh Hiểu Dư bộ dáng khó chịu, Hàn Như Sương có chút không đành lòng, nàng cũng mở miệng dụ hống Dư Nhi ngoan, nói cho ta cùng tỷ tỷ biết, vừa rồi nàng dễ chịu sao? Thích ta cùng tỷ tỷ làm như vậy với nàng sao? Nói cho chúng ta biết, nàng liền không khó chịu nói đồng thời, Hàn Như Sương dùng ngón cái nhẹ nhàng nén lấy tiểu hạch trong hoa viên đã sưng đỏ không chịu nổi của Mạn Hiểu Dư.
Ta. . . .
Tiểu gia hỏa mau nói a! Nói nàng liền không khó chịu Hàn Như Băng tiếp tục dùng thanh âm dụ dỗ nói.
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của hai người, Mạnh Hiểu Dư cuối cùng vẫn dùng một loại thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn nói ra: Rất dễ chịu, rất thích các tỷ làm như vậy với ta nói xong câu đó, Mạnh Hiểu Dư hận không thể tìm một cái lỗ giấu đi, thật sự là quá xấu hổ .
Mặc dù thanh âm vừa rồi của Mạnh Hiểu Dư rất nhỏ, thế nhưng hai tỷ muội Hàn Như Băng vẫn nghe rõ ràng, hai người đều rất vui vẻ khẽ cười một tiếng, sau đó liền đồng thời nhanh chóng co rút tay phải của mình, các nàng muốn đem tiểu nhân nhi các nàng yêu nhất này đưa lên đỉnh phong khoái hoạt.
Nguyên bản đắm chìm trong hoan ái, Mạnh Hiểu Dư tại cảm giác được động tác của Hàn Như Băng, liền đoán được nàng muốn làm gì, thân thể đột nhiên cứng một chút, sau đó thanh âm run run nói với Hàn Như Băng Như Băng tỷ tỷ, đừng. . . . Ách a. . . . Nói ra một nửa liền bị Hàn Như Sương mãnh liệt đâm một cái thật sâu cắt đứt.
Đừng cái gì? Thừa dịp Mạnh Hiểu Dư thân âm dừng lại để thở dốc, Hàn Như Băng đem ngón giữa tay phải của mình nhắm ngay cửa vào hoa huyệt hậu đình của tiểu gia hỏa chậm rãi đẩy vào, nhưng mà mới đi vào một đốt ngón tay, Hàn Như Băng liền ngừng lại. Hoa đạo hậu đình của tiểu gia hỏa quá chặt, Hàn Như Băng sợ đả thương nàng, đành phải ngừng lại , chờ đợi tiểu gia hỏa buông lỏng, tại tiếp tục.
Như Băng tỷ tỷ không cần hậu đình đột nhiên bị tiến vào cảm giác khó chịu, làm Mạnh Hiểu Dư trong nháy mắt căng thẳng thân thể, lông mày cũng nhăn lại.
Không có chuyện gì tiểu gia hỏa, buông lỏng một chút, sẽ không đau, ngoan, từ từ buông lỏng thân thể Hàn Như Băng một bên cúi người hôn hít lấy phần lưng trắng nõn trơn mềm của Mạnh Hiểu Dư, một bên nhẹ giọng dụ dỗ Mạnh Hiểu Dư.
Cảm thụ thân thể Mạnh Hiểu Dư căng thẳng, nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư nhíu chặt lông mày, Hàn Như Sương tăng nhanh tốc độ tay phải, đồng thời duỗi ra ngón cái nhẹ nhàng nén lấy hoa hạch của Mạnh Hiểu Dư, ý đồ để Mạnh Hiểu Dư từ từ buông lỏng thân thể.
A ân. . . . Ân. . . A. . . Dưới sự cố gắng đồng thời của hai tỷ muội Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư từ từ buông lỏng thân thể, lông mày nhíu chặt cũng dần dần giãn ra.
Cảm giác được tiểu gia hỏa chậm rãi buông lỏng thân thể, cùng dần dần ướt át đường hành lang, Hàn Như Băng lại bắt đầu chậm rãi cử động ngón giữa tay phải, chậm rãi tiến lên, thẳng đến khi ngón giữa ngay ngắn không tiến vào sâu hơn được nữa. nhìn biểu lộ của tiểu gia hỏa cũng không quá mức khó chịu, Hàn Như Băng bắt đầu chậm rãi rút ra đút vào, đồng thời cúi người cúi đầu hôn lên phần lưng tinh tế tỉ mỉ trắng trượt, cũng ở phía trên lưu lại cái này đến cái khác dấu hôn đỏ tươi.
Ân. . . A. . . A. . . A song trọng kích thích để Mạnh Hiểu Dư không khỏi lên giọng.
Tiểu gia hỏa, dễ chịu không? Phía sau của nàng thật chặt, kẹp chặt ngón tay của ta thật thoải mái nghe tiểu gia hỏa dần dần lên giọng, Hàn Như Băng một bên từ từ tăng nhanh tốc độ trên tay, một bên khàn khàn nói. Đằng sau của tiểu gia hỏa rất căng, làm cho Hàn Như Băng như muốn điên cuồng.
Ô a. . . Ân. . . A. . . Nghe Hàn Như Băng nói lời làm cho người ta xấu hổ đến cực điểm , Mạnh Hiểu Dư rất muốn quay người ngăn chặn cái miệng của Hàn Như Băng, thế nhưng là nàng lúc này toàn thân trên dưới mềm không tưởng nổi, căn bản không có khí lực xoay người sang chỗ khác chắn miệng Hàn Như Băng.
Trả lời ta, tiểu gia hỏa, nàng dễ chịu sao? Đợi một hồi, không có nghe được tiểu gia hỏa trả lời, Hàn Như Băng lại hỏi một lần, đang hỏi đồng thời, lại tăng lên lực đạo rút ra đút vào của tay phải.
Nghe lời của tỷ tỷ nói, tựa hồ cũng muốn biết đáp án từ Mạnh Hiểu Dư. Nàng cũng một bên tăng thêm trên tay lực đạo cùng tốc độ rút ra đút vào, vừa nói Đúng vậy a! Dư Nhi, nàng dễ chịu không? Thích ta cùng tỷ tỷ làm như vậy với nàng không?
Không. . . Ách a. . . Không biết. . . A. . . Nói. . . Ân a. . . Ba chữ bị Mạnh Hiểu Dư nói đứt quãng, trong thân thể khoái cảm càng ngày càng nhiều, đều nhanh muốn đem mình bức điên rồi. Nhưng như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ còn muốn hỏi mình vấn đề cảm thấy khó xử như thế, Mạnh Hiểu Dư lúc này đã ở trong lòng đem hai tỷ muội Hàn Như Băng mắng trăm ngàn lần.
Không biết a! Hiển nhiên hai tỷ muội Hàn Như Băng đối với câu trả lời của Mạnh Hiểu Dư rất không hài lòng, hai người tuần tự dừng lại động tác rút ra đút vào.
Như Băng tỷ tỷ. . . Như Sương tỷ tỷ. . . Mạnh Hiểu Dư vốn sắp trèo lên đỉnh phong đạt tới cao trào, nhưng bởi vì hai tỷ muội Hàn Như Băng đột nhiên đình chỉ, mà bị làm đến nửa vời, lúc này Mạnh Hiểu Dư vô cùng khó chịu, cho nên lúc nàng gọi hai tỷ muội Hàn Như Băng, ngữ khí ủy khuất vô cùng.
Tiểu gia hỏa ngoan, nói cho chúng ta biết, vừa rồi nàng có dễ chịu không? Yêu thích chúng ta làm như vậy với nàng không? Nói cho chúng ta biết, chúng ta liền để nàng dễ chịu nghe thanh âm ủy khuất đén cực điểm của tiểu gia hỏa, Hàn Như Băng một bên cực lực chịu đựng xúc động muốn hung hăng chà đạp tiểu gia hỏa, một bên khàn khàn nói.
Ta. . . . Lúc này Mạnh Hiểu Dư toàn thân đều cực kỳ khó chịu, nhưng là nàng làm thế nào cũng không có cách nói ra đáp án hai tỷ muội Hàn Như Băng muốn.
Trông thấy Mạnh Hiểu Dư bộ dáng khó chịu, Hàn Như Sương có chút không đành lòng, nàng cũng mở miệng dụ hống Dư Nhi ngoan, nói cho ta cùng tỷ tỷ biết, vừa rồi nàng dễ chịu sao? Thích ta cùng tỷ tỷ làm như vậy với nàng sao? Nói cho chúng ta biết, nàng liền không khó chịu nói đồng thời, Hàn Như Sương dùng ngón cái nhẹ nhàng nén lấy tiểu hạch trong hoa viên đã sưng đỏ không chịu nổi của Mạn Hiểu Dư.
Ta. . . .
Tiểu gia hỏa mau nói a! Nói nàng liền không khó chịu Hàn Như Băng tiếp tục dùng thanh âm dụ dỗ nói.
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của hai người, Mạnh Hiểu Dư cuối cùng vẫn dùng một loại thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn nói ra: Rất dễ chịu, rất thích các tỷ làm như vậy với ta nói xong câu đó, Mạnh Hiểu Dư hận không thể tìm một cái lỗ giấu đi, thật sự là quá xấu hổ .
Mặc dù thanh âm vừa rồi của Mạnh Hiểu Dư rất nhỏ, thế nhưng hai tỷ muội Hàn Như Băng vẫn nghe rõ ràng, hai người đều rất vui vẻ khẽ cười một tiếng, sau đó liền đồng thời nhanh chóng co rút tay phải của mình, các nàng muốn đem tiểu nhân nhi các nàng yêu nhất này đưa lên đỉnh phong khoái hoạt.
/61
|