Đêm hôm đó, mây đen bao phủ cả bầu trời cuối cùng cũng tích tụ đủ áp thấp và độ ẩm của thế giới, một trận mưa lớn trút xuống.
Giữa lúc ồn ào, Khương Dư Sanh nghe thấy tiếng bánh xe vạn năng của vali lăn trên mặt đất tại cầu thang.
Như thể được điều khiển có chủ ý, nhẹ nhàng và chậm rãi.
Nghiền nát trái tim Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh nhắm mắt lại, vô cớ mất ngủ.
Rõ ràng là tiếng mưa lúc nửa đêm văng vẳng bên tai, nhưng âm thanh lại luôn là tiếng động của Bạc Tô.
Nàng ngồi dậy, lấy tai nghe chống ồn ra, ngẫu nhiên phát một chương trình tạp kỹ ồn ào với tiếng cười liên tục, bao gồm các đồ thủ công, vòng tay, phong bì và những bức ảnh cùng hai tấm bưu thiếp lấy từ bức tường ở góc cầu thang tầng hai của Chu Đạo, khóa vào ngăn sâu dưới đáy tủ sách.
Từ đó, gió không thể thổi, ánh sáng cũng không chạm tới được.
Ký ức cũng nằm ngoài tầm với.
*
Sáng hôm sau, sau cơn mưa trời trong xanh, vạn vật khởi sắc, Khương Dư Sanh trang điểm mắt đậm hơn một chút, bắt đầu một ngày mới như thường lệ.
Vào buổi tối, sau khi đóng cửa nhà hàng Chu Đạo, nàng được mời uống trà tại Thính Phong B&B.
Trong khu vườn phía sau của Thính Phong B&B, Trang Truyền Vũ buộc tóc đuôi ngựa, ngâm nga một giai điệu, tập bắn cung đầy thích thú.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy quay lại thì thấy là Khương Dư Sanh, lập tức đặt cung tên trong tay xuống, nói: "Em đến rồi à?"
Cô ấy treo cung tên trở lại giá, đi đến trước bàn đá, cười nói: "Hôm nay uống trà dâu nhé? Chị mới học, có thể tự làm được nên không còn sợ mất ngủ về đêm nữa."
Khóe mắt và đuôi lông mày tràn đầy sắc xuân, tâm trạng rất tốt, ánh mắt cũng vui vẻ.
Khương Dư Sanh mỉm cười.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế đá, nhìn xung quanh có chủ ý và cường điệu.
Trang Truyền Vũ pha trà: "Em đang tìm gì thế?"
Khương Dư Sanh ranh mãnh nói: "Tìm bạn gái của chị ở đâu?"
Trang Truyền Vũ thoáng giật mình, sau đó không khỏi nhếch khóe môi lên, giả vờ tự nhiên: "Bạn gái gì cơ, vẫn chưa có nữa."
Nhưng rõ ràng cô ấy đang rất vui mừng.
Nụ cười của Khương Dư Sanh càng sâu hơn.
Nàng "ồ" một tiếng thật dài, trêu chọc: "Chưa phải nữa à? Buổi chiều nghe giọng nói của chị trên điện thoại, em còn tưởng chị nóng lòng muốn giới thiệu bạn gái với em rồi chứ? "
Trang Truyền Vũ có chút xấu hổ, mặt nóng lên: "Không phải, chỉ là chị vui quá nên muốn chia sẻ cùng em thôi."
Cô ấy cúi đầu cười ngây ngô, là bộ dáng ngốc nghếch mà Khương Dư Sanh chưa từng thấy trước đây.
Khương Dư Sanh cũng mừng cho cô ấy.
Ánh mắt nàng dịu dàng, quan tâm: "Có đúng không?"
Cuối cùng ngày hôm qua nàng cũng đến chỗ Thẩm Gia Hòa, nhưng đáng tiếc không thể giúp Trang Truyền Vũ điều tra được điều gì.
Buổi tối, nàng ốc còn không mang nổi mình ốc. Sáng nay đợi đến khi có chút thời gian rảnh nàng mới hỏi Trang Truyền Vũ. Trang Truyền Vũ lại mất tích, mãi cho đến tận chiều nàng mới không yên tâm, trực tiếp gọi điện tới, Trang Truyền Vũ vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, nói với nàng rằng vừa rồi cô ấy còn ngủ, nên không thấy tin nhắn.
"Buổi tối có muốn tới uống trà không? Lại đây rồi nói?" Cô ấy cười nói, uể oải, tựa như vừa trở mình ghé vào gối.
Khương Dư Sanh yên lòng, giữ sự tò mò và thắc mắc của mình cho đến bây giờ.
"Chị cảm thấy, hẳn là có nhỉ?" Trang Truyền Vũ rót nước vào ấm trà, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Khương Dư Sanh tập trung: "Hả?"
Trang Truyền Vũ nói: "Tối hôm qua cứ luôn do dự, quá nửa đêm không liên lạc với chị ấy, kết quả là chị mất ngủ kéo dài đến tận sáu giờ sáng. Chị không nhịn được nữa, bò dậy tắm rửa, mang theo bữa sáng đến quán cà phê Nhất Phương."
"Ừm?"
Trang Truyền Vũ khẽ cười: "Khi Thẩm Già Hòa nhận được điện thoại, phản ứng của chị ấy cũng giống như em vậy."
"Chắc là chị ấy đang ngủ. Chị cảm thấy lúc chị ấy xuống lầu mở cửa, vừa nhìn thấy chị, ánh mắt chị ấy đã bốc hỏa. Nếu không phải kiêng kỵ chuyện xảy ra hôm qua, chị ấy đã bóp cổ chị chết rồi quá."
Khương Dư Sanh có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, không khỏi bật cười.
Trang Truyền Vũ nói: "Ban đầu chị rất lo lắng và bất an, thậm chí còn muốn bỏ chạy, nhưng chị thấy chị ấy không thể giữ được chiếc mặt nạ dịu dàng và phóng khoáng mà chị ấy thường đeo khi đối mặt với người khác, giống như mang theo vẻ tốt hơn hết chị nên nói chuyện cần nói, nếu không sẽ không bỏ qua cho chị, bỗng dưng mọi cảm xúc do dự đều biến mất."
Cô ấy khẳng định dù thế nào đi nữa cũng muốn ôm cô vào lòng.
Không những vậy mà còn không thể chỉ muốn làm bạn với cô.
Cô ấy không muốn người khác nhìn thấy vẻ ngoài đáng yêu mà chỉ mình cô ấy mới thấy. Cô ấy không muốn để Thẩm Già Hòa mở cánh cửa này cho người khác, chứ đừng nói đến việc đứng bên cạnh nhìn cô ấy mở cho người khác.
Vậy không khác gì tự làm mình đau.
Cô ấy lập tức bình tĩnh lại, chắp tay trước ngực, chân thành xin lỗi: "Em xin lỗi, em không cố ý đánh thức chị, thật sự mỗi phút mỗi giây em không đến gặp chị đều khiến em dày vò."
Sắc mặt Thẩm Già Hòa thoáng thay đổi.
Trang Truyền Vũ đáng thương nói thêm: "Giống như có vạn con kiến bò trên người em vậy, chị hiểu không?"
Cô ấy chu chu môi.
Thẩm Già Hòa: "..."
Cô cong môi, nhưng cuối cùng cũng không kìm được, bật cười một tiếng, lạnh lùng: "Được rồi, em có thể nói chủ đề chính."
Trang Truyền Vũ nói: "Vâng."
Nụ cười của cô ấy tắt hẳn, tim như muốn nhảy lên cổ họng lần nữa.
Cô ấy nắm chặt quai túi đồ ăn sáng trong tay, hắng giọng, nghiêm túc nói: "Thẩm Già Hòa, em chỉ muốn nói rằng tối hôm qua em hôn chị, không phải mơ hồ, mà là thật sự thích chị. Em nhịn rất lâu rồi, nhưng không thể nhịn được nữa."
"Chị thì sao? Chị nghĩ thế nào?"
Thẩm Già Hòa dường như không ngờ cô ấy lại trực tiếp như vậy, lời nói của cô ấy khiến cô cứng người, vài giây sau mới tránh nặng tìm nhẹ nói: "Chị tưởng cả ngày hôm qua em không có tin tức gì là muốn sự việc này trôi qua như chưa từng xảy ra."
Gió buổi sáng thổi qua mái tóc mềm mại bên tai Thẩm Già Hòa, không khí sau cơn mưa tràn ngập mùi thơm của cây cỏ.
Trời hơi lạnh nhưng lòng Trang Truyền Vũ lại nóng bừng.
Cô ấy trả lời: "Em đã nghĩ vậy, nhưng chỉ có một lý do để nghĩ như vậy. Em lo rằng chị đang mơ hồ."
"Chị có phải thế không, Thẩm Già Hòa." Cô ấy chăm chú nhìn cô, ánh mắt sắc bén và nghiêm túc.
Thẩm Già Hòa không thể nhìn thẳng. Tim đập như sấm.
"Chị không phải." Cô rũ mắt xuống.
Trang Truyền Vũ vui vẻ ra mặt, đang định mở miệng thì Thẩm Già Hòa lại nói: "Nhưng mà..."
"Nhưng?"
Thẩm Già Hòa ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô ấy, bình tĩnh và nghiêm túc nói: "Thực ra chị đã nhận ra rằng chị đã thích em từ lâu nhưng chưa bao giờ bày tỏ điều gì. Thứ nhất là vì chị không chắc liệu em có thích chị hay không, thứ hai là chị thường xuyên suy nghĩ về một câu hỏi."
"Liệu có tốt hơn nếu giữ mối quan hệ này mãi mãi không?"
"Tình bạn có thể tồn tại lâu hơn tình yêu."
Cô đã từng mất đi một người bạn cùng chí hướng.
"Hai năm chị cùng em trên đảo là hai năm hạnh phúc nhất sau những ngày tháng sinh viên của mình. Nếu có thể, chị mong những ngày này có thể kéo dài không chỉ hai năm mà là mười, hai mươi, thậm chí là mãi mãi, chỉ cần nghĩ đến em, chị đã có thể mỉm cười."
"Chị không chắc liệu sở thích của chị có phải là sự ích kỷ không phù hợp sẽ phá hủy những điều tốt đẹp mà chúng ta có hay không."
Cô đứng trước ngã tư, lưỡng lự.
Trang Truyền Vũ cau mày: "Chúng ta là người yêu thì không thể làm bạn được sao? Chị có thể vừa là người yêu vừa là bạn của em."
Thẩm Già Hòa lắc đầu: "Nhưng nếu một ngày chúng ta chia tay, chúng ta có còn là bạn không?"
Trang Truyền Vũ kiên định nhìn cô một lúc lâu rồi cười khúc khích: "Chẳng lẽ chị nghĩ bây giờ chúng ta không ở bên nhau là có thể trở lại như trước đây được sao?"
Thẩm Già Hòa sững sờ trước câu hỏi của cô ấy.
Trang Truyền Vũ tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Già Hòa, thú nhận: "Trước khi đến gặp chị, em cũng đã suy nghĩ về những lời giống như chị đang nói. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chị, em đã không nghĩ như vậy."
"Em không muốn người khác nắm tay chị, hôn chị, ôm chị, nhưng em không thể làm gì được."
"Thẩm Già Hòa, đôi khi em không thông minh và không thể hiểu được ẩn ý. Em nghiêm túc hỏi chị, sao chị lại do dự?"
Ánh mắt Thẩm Già Hòa run rẩy, lòng cũng run lên.
Trang Truyền Vũ không cho phép cô nói hàm hồ hay giả tạo: "Nếu chỉ vì chị không thể vượt qua nỗi sợ về điều chưa biết, em có thể cho chị thời gian để suy nghĩ, để chị cân nhắc rõ ràng. Nếu là vì chị chưa thích em nhiều và cần thêm thời gian để quyết định chọn em, em có thể hạ thấp chờ mong của mình, tiếp tục cố gắng. Nếu chị không thích em chút nào, hôm qua chỉ say xỉn và bốc đồng thì OK, em cũng có thể chấp nhận, sẽ tự điều chỉnh bản thân, chị không cần lo em sẽ thấy xấu hổ, ngại nói thẳng ra, nên đành dùng những lời lẽ dễ nghe nhất để đối phó với em."
"Đừng để em có hy vọng mà không cho em khả năng thực hiện được."
Cô ấy nhìn vào mắt Thẩm Già Hòa.
Từng lời nói đều khắc sâu vào lòng Thẩm Già Hòa.
Làm loạn tiếng lòng cô.
Thẩm Già Hòa túm lấy áo ngủ của mình, nuốt nước bọt.
Cô nghĩ rằng chắc chắn Trang Truyền Vũ không biết rằng lúc này, mình có bao nhiêu quyến rũ.
Cô cố gắng giải thích, nói: "Chị không có."
"Không ngại em."
Đôi mắt của Trang Truyền Vũ đột nhiên sáng lên, giống như một con mèo lớn đang háo hức bước đi, đột nhiên nhìn thấy món ăn vặt yêu thích của mình, lập tức xì hơi, hỏi: "Vậy là chị thích em, muốn ở bên em, nhưng chỉ lo chúng ta bên nhau rồi lại chia xa phải không?"
Thẩm Già Hòa: "..."
Rốt cuộc cô mê mẩn người này vì cái gì vậy?
Cô quay mặt đi, vành tai đỏ bừng.
"Ừ ừ." Cô miễn cưỡng thừa nhận.
Trang Truyền Vũ mỉm cười.
Cô ấy tiến thêm hai bước, đưa tay ra, hơi thở sắp chạm vào má Thẩm Già Hòa, Thẩm Già Hòa vội vàng lùi lại một bước, hoảng sợ nói: "Em đừng đến đây!"
Trang Truyền Vũ sửng sốt.
Thẩm Già Hòa không nhìn cô ấy, ánh mắt rơi xuống một cái cây nhỏ cạnh sân, nhẹ giọng nói: "Nếu em đến gần quá, chị rất dễ không tỉnh táo."
Trang Truyền Vũ: "..."
Cô ấy cười nhẹ, nhưng vẫn bất chấp đến gần, ôm cô thật chặt và nói: "Sao trước kia em không nhận ra chị như vậy nhỉ..."
"Ngốc." Cô ấy thì thầm lời cuối cùng vào tai cô.
Hơi thở mê người, da thịt cọ xát, dưới lớp áo mỏng, hai trái tim như đang cùng nhau nhảy múa.
Thẩm Gìa Hòa không khỏi nhũn ra trong vòng tay cô ấy.
Cô không từ chối, nhưng Trang Truyền Vũ lại tự giác thả lỏng.
Cô ấy nói: "Em có thể cho chị thời gian để suy nghĩ nhưng không quá lâu, được không?"
Hàng mi Thẩm Già Hòa rung động.
Trang Truyền Vũ nói: "Em rất muốn hôn chị, ôm chị lần nữa, thật khó có thể chịu đựng được."
Có tình yêu sâu sắc và ham muốn thẳng thắn trong mắt cô ấy.
Thẩm Già Hòa bị ánh mắt của cô ấy đốt cháy, tim đập thình thịch.
Cô cắn môi, suýt nữa lại lên cơn sốt.
Trang Truyền Vũ đột nhiên treo quai túi đồ ăn sáng lên ngón tay cô, lùi hẳn người rồi bước đi.
"Được rồi, em nói xong rồi, chị vào ngủ đi, em cũng về đây." Cô ấy vẫy vẫy ống tay áo, không mang theo gợn mây nào.
Khương Dư Sanh không nhịn được cười, khéo léo nhận xét: "Khá tốt."
"Em cũng thấy rất ngầu đúng không?" Trang Truyền Vũ chớp mắt, giống như một con mèo Maine Coon vui vẻ vẫy đuôi.
Khương Dư Sanh nhấp một ngụm trà: "Thật ra thì em đoán..."
"Ừm?"
"Chị nói với chị Già Hòa là chị muốn hôn chị ấy, nếu chị Già Hòa không đáp lại, chị cứ hôn, chị Già Hòa cũng sẽ không đẩy ra. Nếu ôm chị ấy thêm một lúc nữa và không đi quá nhanh, không phải chị Già Hòa có thể sẽ trực tiếp đồng ý chị rồi sao?"
Trang Truyền Vũ trợn tròn mắt: "Có thật hay không?!"
Khương Dư Sanh cong mắt.
Có đôi khi, Truyền Vũ ngây thơ đến lạ.
Nàng cười nói: "Giả đấy, em chỉ đùa thôi."
Nhưng đôi khi nàng cảm thấy tình yêu đòi hỏi sự bốc đồng và phi lý.
Một người luôn cân nhắc và luôn lý trí liệu có thực sự yêu được người khác không?
Suy nghĩ của nàng không khỏi trôi đi.
Trang Truyền Vũ rót trà cho nàng, còn muốn nói thêm gì nữa, ánh mắt cô ấy lại va vào mặt nàng, dừng lại, quan tâm: "Hai ngày nay em thế nào?"
"Khá tốt." Vẻ mặt Khương Dư Sanh bình tĩnh.
Trang Truyền Vũ thản nhiên nói: "Bạc Tô chuyển nhà chưa?"
Động tác uống trà của Khương Dư Sanh dừng lại một chút: "Vẫn chưa."
Nàng im lặng hai giây, thẳng thắn nói: "Chị ấy đi rồi, có lẽ sẽ không quay lại nữa."
Trang Truyền Vũ bỗng dưng ngẩng đầu lên: "Hả?"
Cô ấy... cô ấy không nghe lầm chứ?
Khương Dư Sanh bình tĩnh nói: "Em đã nói rõ với chị ấy rồi. Với tính tình và cách cư xử của chị ấy, chị ấy không nên làm phiền em nữa."
"Nói rõ?"
Trang Truyền Vũ không chắc liệu lời giải thích rõ ràng đó có giống với lời giải thích rõ ràng mà cô ấy hiểu hay không.
Khương Dư Sanh gật đầu: "Ừm."
"Chị ấy không muốn theo đuổi em, chị ấy chỉ muốn bù đắp cho em, làm chị gái em. Em đã nói với chị ấy rằng em không cần."
Trang Truyền Vũ cạn lời.
Cô ta, bị chập não sao?
Cô ấy nhìn vẻ mặt Khương Dư Sanh, đang định mắng nhưng lại dừng lại, một lúc lâu sau, cô ấy mới thận trọng hỏi: "Em không sao chứ?"
Khương Dư Sanh cười: "Cũng ổn mà."
Không nặng không nhẹ.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng khuyết qua tán lá thưa thớt. Gió thổi qua, bóng cây đung đưa, trăng cũng đung đưa, lỗ chân lông cảm thấy dễ chịu.
Khương Dư Sanh nhẹ nhàng nói: "Cùng lắm thì trở lại giống như trước đây thôi."
Chỉ là trong lòng dường như thiếu mất một mảnh ghép khác, có chút đau đớn mơ hồ, trống rỗng.
Nhưng rồi nàng sẽ lại quen.
Tình yêu chưa bao giờ là tất cả trong cuộc sống.
Dường như Bạc Tô luôn là mảnh ghép còn thiếu trong cái gọi là mảnh ghép cuộc sống hoàn hảo của nàng.
Nếu phải kiên trì theo đuổi, nàng sẽ cảm thấy đau đớn.
Nhưng nàng đã vượt qua giai đoạn cuộc đời mà bản thân còn đòi hỏi sự hoàn hảo.
Việc bỏ đi một góc này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của toàn bộ mảnh ghép.
Nhàn rỗi khi có thể, bận rộn khi cần thiết.
Không bệnh tật, không tai họa và có vài người bạn thân.
Dẫu khóc hay cười vẫn có người ở bên, dù trời nắng hay mưa vẫn không thay đổi.
Nàng không có gì phải bất mãn cả.
Đến nỗi không còn lay động tiếng lòng, nỗi cô đơn giằng xé trái tim và có những thăng trầm nữa.
Nó cũng không quan trọng.
Bình thản, cũng chưa chắc không phải là một loại may mắn.
Giữa lúc ồn ào, Khương Dư Sanh nghe thấy tiếng bánh xe vạn năng của vali lăn trên mặt đất tại cầu thang.
Như thể được điều khiển có chủ ý, nhẹ nhàng và chậm rãi.
Nghiền nát trái tim Khương Dư Sanh.
Khương Dư Sanh nhắm mắt lại, vô cớ mất ngủ.
Rõ ràng là tiếng mưa lúc nửa đêm văng vẳng bên tai, nhưng âm thanh lại luôn là tiếng động của Bạc Tô.
Nàng ngồi dậy, lấy tai nghe chống ồn ra, ngẫu nhiên phát một chương trình tạp kỹ ồn ào với tiếng cười liên tục, bao gồm các đồ thủ công, vòng tay, phong bì và những bức ảnh cùng hai tấm bưu thiếp lấy từ bức tường ở góc cầu thang tầng hai của Chu Đạo, khóa vào ngăn sâu dưới đáy tủ sách.
Từ đó, gió không thể thổi, ánh sáng cũng không chạm tới được.
Ký ức cũng nằm ngoài tầm với.
*
Sáng hôm sau, sau cơn mưa trời trong xanh, vạn vật khởi sắc, Khương Dư Sanh trang điểm mắt đậm hơn một chút, bắt đầu một ngày mới như thường lệ.
Vào buổi tối, sau khi đóng cửa nhà hàng Chu Đạo, nàng được mời uống trà tại Thính Phong B&B.
Trong khu vườn phía sau của Thính Phong B&B, Trang Truyền Vũ buộc tóc đuôi ngựa, ngâm nga một giai điệu, tập bắn cung đầy thích thú.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy quay lại thì thấy là Khương Dư Sanh, lập tức đặt cung tên trong tay xuống, nói: "Em đến rồi à?"
Cô ấy treo cung tên trở lại giá, đi đến trước bàn đá, cười nói: "Hôm nay uống trà dâu nhé? Chị mới học, có thể tự làm được nên không còn sợ mất ngủ về đêm nữa."
Khóe mắt và đuôi lông mày tràn đầy sắc xuân, tâm trạng rất tốt, ánh mắt cũng vui vẻ.
Khương Dư Sanh mỉm cười.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế đá, nhìn xung quanh có chủ ý và cường điệu.
Trang Truyền Vũ pha trà: "Em đang tìm gì thế?"
Khương Dư Sanh ranh mãnh nói: "Tìm bạn gái của chị ở đâu?"
Trang Truyền Vũ thoáng giật mình, sau đó không khỏi nhếch khóe môi lên, giả vờ tự nhiên: "Bạn gái gì cơ, vẫn chưa có nữa."
Nhưng rõ ràng cô ấy đang rất vui mừng.
Nụ cười của Khương Dư Sanh càng sâu hơn.
Nàng "ồ" một tiếng thật dài, trêu chọc: "Chưa phải nữa à? Buổi chiều nghe giọng nói của chị trên điện thoại, em còn tưởng chị nóng lòng muốn giới thiệu bạn gái với em rồi chứ? "
Trang Truyền Vũ có chút xấu hổ, mặt nóng lên: "Không phải, chỉ là chị vui quá nên muốn chia sẻ cùng em thôi."
Cô ấy cúi đầu cười ngây ngô, là bộ dáng ngốc nghếch mà Khương Dư Sanh chưa từng thấy trước đây.
Khương Dư Sanh cũng mừng cho cô ấy.
Ánh mắt nàng dịu dàng, quan tâm: "Có đúng không?"
Cuối cùng ngày hôm qua nàng cũng đến chỗ Thẩm Gia Hòa, nhưng đáng tiếc không thể giúp Trang Truyền Vũ điều tra được điều gì.
Buổi tối, nàng ốc còn không mang nổi mình ốc. Sáng nay đợi đến khi có chút thời gian rảnh nàng mới hỏi Trang Truyền Vũ. Trang Truyền Vũ lại mất tích, mãi cho đến tận chiều nàng mới không yên tâm, trực tiếp gọi điện tới, Trang Truyền Vũ vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, nói với nàng rằng vừa rồi cô ấy còn ngủ, nên không thấy tin nhắn.
"Buổi tối có muốn tới uống trà không? Lại đây rồi nói?" Cô ấy cười nói, uể oải, tựa như vừa trở mình ghé vào gối.
Khương Dư Sanh yên lòng, giữ sự tò mò và thắc mắc của mình cho đến bây giờ.
"Chị cảm thấy, hẳn là có nhỉ?" Trang Truyền Vũ rót nước vào ấm trà, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Khương Dư Sanh tập trung: "Hả?"
Trang Truyền Vũ nói: "Tối hôm qua cứ luôn do dự, quá nửa đêm không liên lạc với chị ấy, kết quả là chị mất ngủ kéo dài đến tận sáu giờ sáng. Chị không nhịn được nữa, bò dậy tắm rửa, mang theo bữa sáng đến quán cà phê Nhất Phương."
"Ừm?"
Trang Truyền Vũ khẽ cười: "Khi Thẩm Già Hòa nhận được điện thoại, phản ứng của chị ấy cũng giống như em vậy."
"Chắc là chị ấy đang ngủ. Chị cảm thấy lúc chị ấy xuống lầu mở cửa, vừa nhìn thấy chị, ánh mắt chị ấy đã bốc hỏa. Nếu không phải kiêng kỵ chuyện xảy ra hôm qua, chị ấy đã bóp cổ chị chết rồi quá."
Khương Dư Sanh có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, không khỏi bật cười.
Trang Truyền Vũ nói: "Ban đầu chị rất lo lắng và bất an, thậm chí còn muốn bỏ chạy, nhưng chị thấy chị ấy không thể giữ được chiếc mặt nạ dịu dàng và phóng khoáng mà chị ấy thường đeo khi đối mặt với người khác, giống như mang theo vẻ tốt hơn hết chị nên nói chuyện cần nói, nếu không sẽ không bỏ qua cho chị, bỗng dưng mọi cảm xúc do dự đều biến mất."
Cô ấy khẳng định dù thế nào đi nữa cũng muốn ôm cô vào lòng.
Không những vậy mà còn không thể chỉ muốn làm bạn với cô.
Cô ấy không muốn người khác nhìn thấy vẻ ngoài đáng yêu mà chỉ mình cô ấy mới thấy. Cô ấy không muốn để Thẩm Già Hòa mở cánh cửa này cho người khác, chứ đừng nói đến việc đứng bên cạnh nhìn cô ấy mở cho người khác.
Vậy không khác gì tự làm mình đau.
Cô ấy lập tức bình tĩnh lại, chắp tay trước ngực, chân thành xin lỗi: "Em xin lỗi, em không cố ý đánh thức chị, thật sự mỗi phút mỗi giây em không đến gặp chị đều khiến em dày vò."
Sắc mặt Thẩm Già Hòa thoáng thay đổi.
Trang Truyền Vũ đáng thương nói thêm: "Giống như có vạn con kiến bò trên người em vậy, chị hiểu không?"
Cô ấy chu chu môi.
Thẩm Già Hòa: "..."
Cô cong môi, nhưng cuối cùng cũng không kìm được, bật cười một tiếng, lạnh lùng: "Được rồi, em có thể nói chủ đề chính."
Trang Truyền Vũ nói: "Vâng."
Nụ cười của cô ấy tắt hẳn, tim như muốn nhảy lên cổ họng lần nữa.
Cô ấy nắm chặt quai túi đồ ăn sáng trong tay, hắng giọng, nghiêm túc nói: "Thẩm Già Hòa, em chỉ muốn nói rằng tối hôm qua em hôn chị, không phải mơ hồ, mà là thật sự thích chị. Em nhịn rất lâu rồi, nhưng không thể nhịn được nữa."
"Chị thì sao? Chị nghĩ thế nào?"
Thẩm Già Hòa dường như không ngờ cô ấy lại trực tiếp như vậy, lời nói của cô ấy khiến cô cứng người, vài giây sau mới tránh nặng tìm nhẹ nói: "Chị tưởng cả ngày hôm qua em không có tin tức gì là muốn sự việc này trôi qua như chưa từng xảy ra."
Gió buổi sáng thổi qua mái tóc mềm mại bên tai Thẩm Già Hòa, không khí sau cơn mưa tràn ngập mùi thơm của cây cỏ.
Trời hơi lạnh nhưng lòng Trang Truyền Vũ lại nóng bừng.
Cô ấy trả lời: "Em đã nghĩ vậy, nhưng chỉ có một lý do để nghĩ như vậy. Em lo rằng chị đang mơ hồ."
"Chị có phải thế không, Thẩm Già Hòa." Cô ấy chăm chú nhìn cô, ánh mắt sắc bén và nghiêm túc.
Thẩm Già Hòa không thể nhìn thẳng. Tim đập như sấm.
"Chị không phải." Cô rũ mắt xuống.
Trang Truyền Vũ vui vẻ ra mặt, đang định mở miệng thì Thẩm Già Hòa lại nói: "Nhưng mà..."
"Nhưng?"
Thẩm Già Hòa ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô ấy, bình tĩnh và nghiêm túc nói: "Thực ra chị đã nhận ra rằng chị đã thích em từ lâu nhưng chưa bao giờ bày tỏ điều gì. Thứ nhất là vì chị không chắc liệu em có thích chị hay không, thứ hai là chị thường xuyên suy nghĩ về một câu hỏi."
"Liệu có tốt hơn nếu giữ mối quan hệ này mãi mãi không?"
"Tình bạn có thể tồn tại lâu hơn tình yêu."
Cô đã từng mất đi một người bạn cùng chí hướng.
"Hai năm chị cùng em trên đảo là hai năm hạnh phúc nhất sau những ngày tháng sinh viên của mình. Nếu có thể, chị mong những ngày này có thể kéo dài không chỉ hai năm mà là mười, hai mươi, thậm chí là mãi mãi, chỉ cần nghĩ đến em, chị đã có thể mỉm cười."
"Chị không chắc liệu sở thích của chị có phải là sự ích kỷ không phù hợp sẽ phá hủy những điều tốt đẹp mà chúng ta có hay không."
Cô đứng trước ngã tư, lưỡng lự.
Trang Truyền Vũ cau mày: "Chúng ta là người yêu thì không thể làm bạn được sao? Chị có thể vừa là người yêu vừa là bạn của em."
Thẩm Già Hòa lắc đầu: "Nhưng nếu một ngày chúng ta chia tay, chúng ta có còn là bạn không?"
Trang Truyền Vũ kiên định nhìn cô một lúc lâu rồi cười khúc khích: "Chẳng lẽ chị nghĩ bây giờ chúng ta không ở bên nhau là có thể trở lại như trước đây được sao?"
Thẩm Già Hòa sững sờ trước câu hỏi của cô ấy.
Trang Truyền Vũ tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Già Hòa, thú nhận: "Trước khi đến gặp chị, em cũng đã suy nghĩ về những lời giống như chị đang nói. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy chị, em đã không nghĩ như vậy."
"Em không muốn người khác nắm tay chị, hôn chị, ôm chị, nhưng em không thể làm gì được."
"Thẩm Già Hòa, đôi khi em không thông minh và không thể hiểu được ẩn ý. Em nghiêm túc hỏi chị, sao chị lại do dự?"
Ánh mắt Thẩm Già Hòa run rẩy, lòng cũng run lên.
Trang Truyền Vũ không cho phép cô nói hàm hồ hay giả tạo: "Nếu chỉ vì chị không thể vượt qua nỗi sợ về điều chưa biết, em có thể cho chị thời gian để suy nghĩ, để chị cân nhắc rõ ràng. Nếu là vì chị chưa thích em nhiều và cần thêm thời gian để quyết định chọn em, em có thể hạ thấp chờ mong của mình, tiếp tục cố gắng. Nếu chị không thích em chút nào, hôm qua chỉ say xỉn và bốc đồng thì OK, em cũng có thể chấp nhận, sẽ tự điều chỉnh bản thân, chị không cần lo em sẽ thấy xấu hổ, ngại nói thẳng ra, nên đành dùng những lời lẽ dễ nghe nhất để đối phó với em."
"Đừng để em có hy vọng mà không cho em khả năng thực hiện được."
Cô ấy nhìn vào mắt Thẩm Già Hòa.
Từng lời nói đều khắc sâu vào lòng Thẩm Già Hòa.
Làm loạn tiếng lòng cô.
Thẩm Già Hòa túm lấy áo ngủ của mình, nuốt nước bọt.
Cô nghĩ rằng chắc chắn Trang Truyền Vũ không biết rằng lúc này, mình có bao nhiêu quyến rũ.
Cô cố gắng giải thích, nói: "Chị không có."
"Không ngại em."
Đôi mắt của Trang Truyền Vũ đột nhiên sáng lên, giống như một con mèo lớn đang háo hức bước đi, đột nhiên nhìn thấy món ăn vặt yêu thích của mình, lập tức xì hơi, hỏi: "Vậy là chị thích em, muốn ở bên em, nhưng chỉ lo chúng ta bên nhau rồi lại chia xa phải không?"
Thẩm Già Hòa: "..."
Rốt cuộc cô mê mẩn người này vì cái gì vậy?
Cô quay mặt đi, vành tai đỏ bừng.
"Ừ ừ." Cô miễn cưỡng thừa nhận.
Trang Truyền Vũ mỉm cười.
Cô ấy tiến thêm hai bước, đưa tay ra, hơi thở sắp chạm vào má Thẩm Già Hòa, Thẩm Già Hòa vội vàng lùi lại một bước, hoảng sợ nói: "Em đừng đến đây!"
Trang Truyền Vũ sửng sốt.
Thẩm Già Hòa không nhìn cô ấy, ánh mắt rơi xuống một cái cây nhỏ cạnh sân, nhẹ giọng nói: "Nếu em đến gần quá, chị rất dễ không tỉnh táo."
Trang Truyền Vũ: "..."
Cô ấy cười nhẹ, nhưng vẫn bất chấp đến gần, ôm cô thật chặt và nói: "Sao trước kia em không nhận ra chị như vậy nhỉ..."
"Ngốc." Cô ấy thì thầm lời cuối cùng vào tai cô.
Hơi thở mê người, da thịt cọ xát, dưới lớp áo mỏng, hai trái tim như đang cùng nhau nhảy múa.
Thẩm Gìa Hòa không khỏi nhũn ra trong vòng tay cô ấy.
Cô không từ chối, nhưng Trang Truyền Vũ lại tự giác thả lỏng.
Cô ấy nói: "Em có thể cho chị thời gian để suy nghĩ nhưng không quá lâu, được không?"
Hàng mi Thẩm Già Hòa rung động.
Trang Truyền Vũ nói: "Em rất muốn hôn chị, ôm chị lần nữa, thật khó có thể chịu đựng được."
Có tình yêu sâu sắc và ham muốn thẳng thắn trong mắt cô ấy.
Thẩm Già Hòa bị ánh mắt của cô ấy đốt cháy, tim đập thình thịch.
Cô cắn môi, suýt nữa lại lên cơn sốt.
Trang Truyền Vũ đột nhiên treo quai túi đồ ăn sáng lên ngón tay cô, lùi hẳn người rồi bước đi.
"Được rồi, em nói xong rồi, chị vào ngủ đi, em cũng về đây." Cô ấy vẫy vẫy ống tay áo, không mang theo gợn mây nào.
Khương Dư Sanh không nhịn được cười, khéo léo nhận xét: "Khá tốt."
"Em cũng thấy rất ngầu đúng không?" Trang Truyền Vũ chớp mắt, giống như một con mèo Maine Coon vui vẻ vẫy đuôi.
Khương Dư Sanh nhấp một ngụm trà: "Thật ra thì em đoán..."
"Ừm?"
"Chị nói với chị Già Hòa là chị muốn hôn chị ấy, nếu chị Già Hòa không đáp lại, chị cứ hôn, chị Già Hòa cũng sẽ không đẩy ra. Nếu ôm chị ấy thêm một lúc nữa và không đi quá nhanh, không phải chị Già Hòa có thể sẽ trực tiếp đồng ý chị rồi sao?"
Trang Truyền Vũ trợn tròn mắt: "Có thật hay không?!"
Khương Dư Sanh cong mắt.
Có đôi khi, Truyền Vũ ngây thơ đến lạ.
Nàng cười nói: "Giả đấy, em chỉ đùa thôi."
Nhưng đôi khi nàng cảm thấy tình yêu đòi hỏi sự bốc đồng và phi lý.
Một người luôn cân nhắc và luôn lý trí liệu có thực sự yêu được người khác không?
Suy nghĩ của nàng không khỏi trôi đi.
Trang Truyền Vũ rót trà cho nàng, còn muốn nói thêm gì nữa, ánh mắt cô ấy lại va vào mặt nàng, dừng lại, quan tâm: "Hai ngày nay em thế nào?"
"Khá tốt." Vẻ mặt Khương Dư Sanh bình tĩnh.
Trang Truyền Vũ thản nhiên nói: "Bạc Tô chuyển nhà chưa?"
Động tác uống trà của Khương Dư Sanh dừng lại một chút: "Vẫn chưa."
Nàng im lặng hai giây, thẳng thắn nói: "Chị ấy đi rồi, có lẽ sẽ không quay lại nữa."
Trang Truyền Vũ bỗng dưng ngẩng đầu lên: "Hả?"
Cô ấy... cô ấy không nghe lầm chứ?
Khương Dư Sanh bình tĩnh nói: "Em đã nói rõ với chị ấy rồi. Với tính tình và cách cư xử của chị ấy, chị ấy không nên làm phiền em nữa."
"Nói rõ?"
Trang Truyền Vũ không chắc liệu lời giải thích rõ ràng đó có giống với lời giải thích rõ ràng mà cô ấy hiểu hay không.
Khương Dư Sanh gật đầu: "Ừm."
"Chị ấy không muốn theo đuổi em, chị ấy chỉ muốn bù đắp cho em, làm chị gái em. Em đã nói với chị ấy rằng em không cần."
Trang Truyền Vũ cạn lời.
Cô ta, bị chập não sao?
Cô ấy nhìn vẻ mặt Khương Dư Sanh, đang định mắng nhưng lại dừng lại, một lúc lâu sau, cô ấy mới thận trọng hỏi: "Em không sao chứ?"
Khương Dư Sanh cười: "Cũng ổn mà."
Không nặng không nhẹ.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng khuyết qua tán lá thưa thớt. Gió thổi qua, bóng cây đung đưa, trăng cũng đung đưa, lỗ chân lông cảm thấy dễ chịu.
Khương Dư Sanh nhẹ nhàng nói: "Cùng lắm thì trở lại giống như trước đây thôi."
Chỉ là trong lòng dường như thiếu mất một mảnh ghép khác, có chút đau đớn mơ hồ, trống rỗng.
Nhưng rồi nàng sẽ lại quen.
Tình yêu chưa bao giờ là tất cả trong cuộc sống.
Dường như Bạc Tô luôn là mảnh ghép còn thiếu trong cái gọi là mảnh ghép cuộc sống hoàn hảo của nàng.
Nếu phải kiên trì theo đuổi, nàng sẽ cảm thấy đau đớn.
Nhưng nàng đã vượt qua giai đoạn cuộc đời mà bản thân còn đòi hỏi sự hoàn hảo.
Việc bỏ đi một góc này không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của toàn bộ mảnh ghép.
Nhàn rỗi khi có thể, bận rộn khi cần thiết.
Không bệnh tật, không tai họa và có vài người bạn thân.
Dẫu khóc hay cười vẫn có người ở bên, dù trời nắng hay mưa vẫn không thay đổi.
Nàng không có gì phải bất mãn cả.
Đến nỗi không còn lay động tiếng lòng, nỗi cô đơn giằng xé trái tim và có những thăng trầm nữa.
Nó cũng không quan trọng.
Bình thản, cũng chưa chắc không phải là một loại may mắn.
/81
|