Chín giờ tối, trong phòng làm việc trên tầng cao nhất số 33 đường Vĩnh Thành, ngọn đèn sợi đốt nguội lạnh, kim rơi xuống.
Bạc Tô tỏ vẻ trịnh trọng, đang tập trung xem xét các vấn đề pháp lý trước khi soạn thảo hợp đồng hợp tác gửi lại.
Trên tay cô là một ly sữa và một miếng bánh nhỏ dành cho bữa tối, cuộc họp video giữa chừng bị trì hoãn là dạng gì, bây giờ vẫn như thế.
Đang lúc chuẩn bị kéo xuống, đột nhiên có tiếng chuông vang lên từ chiếc điện thoại di động đặt cạnh màn hình máy tính.
Bạc Tô đảo mắt, xoa xoa lông mày.
Đã gần chín giờ.
Cô đứng dậy, cất tài liệu, lấy điện thoại di động, tắt đồng hồ báo thức, cầm lấy khẩu trang treo trên giá áo, thay giày rồi đi ra ngoài.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên đi con đường này, nhưng trong lòng dường như đã đi qua vô số lần.
Cô quen thuộc, đi đến nhà hàng Chu Đạo.
Bành Đảo lúc nửa đêm giống như một rạp hát khổng lồ, sau khi tắt đèn, đám đông tản đi, chỉ còn lại sự trống trải và cô đơn trong bóng tối.
Biển hiệu cửa hàng Chu Đạo được thắp sáng từ xa giống như những ngọn đèn mà du khách nhìn thấy phía xa xăm khi trở về nhà, khiến người khác cảm thấy ấm áp và yên tâm vô cớ.
Nụ cười của Bạc Tô vô thức nở rộ trên mặt.
Cô giảm tốc độ, đến gần Chu Đạo. Đúng như dự đoán của cô, Chu Đạo đã treo một tấm biển "Đóng cửa kinh doanh".
Trong khu ăn uống dành cho khách hàng của cửa hàng, thực khách đã giải tán, chén đĩa ngổn ngang, Hàn Nhiễm và Chung Hân đang cúi xuống dọn dẹp.
Nghe thấy tiếng bước chân, Chung Hân ngẩng đầu, đang định nói: "Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi." Khi ánh mắt họ chạm đến bóng dáng quen thuộc của Bạc Tô, giọng điệu của cô ấy thay đổi: "Cô Bạc đến tìm chị Tiểu Dư sao?"
Cô ấy mỉm cười hiểu biết.
Bạc Tô không phủ nhận: "Ừm, tình cờ đi ngang qua."
"Vừa lúc bọn em cũng sắp đóng cửa rồi. Chị Tiểu Dư đang ở phòng nghỉ thay quần áo. Cô Bạc, chị có muốn ngồi chờ một chút không?"
"Ừm." Bạc Tô cởi khẩu trang, chọn một chỗ đối diện với lối đi trong nhà rồi ngồi xuống.
Không lâu sau, cuối hành lang vang lên tiếng đóng mở cửa, thân hình mảnh khảnh của Khương Dư Sanh xuất hiện ở hành lang.
Bạc Tô ngóng nhìn nàng. Khi Khương Dư Sanh bước đến dưới ánh sáng, cô là người đầu tiên nhìn thấy nàng, cong môi, nở một nụ cười dịu dàng.
Không kịp phòng ngừa, Khương Dư Sanh dừng lại, nỗi đau dày đặc lại tràn ngập lòng mình.
Những cảm xúc đã dần bị lãng quên trong sự bận rộn lại dâng trào và xâm chiếm nàng một lần nữa.
Nụ cười của nàng biến mất khỏi môi.
Sau vài giây, nàng hỏi bằng giọng vô cảm: "Quên mang theo chìa khóa à?"
Bạc Tô nhận thấy cảm xúc của nàng, nụ cười nhạt dần.
"Không, chị chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Chị tưởng sắp đến giờ đóng cửa của em rồi, chúng ta có thể cùng nhau về."
Khương Dư Sanh nhất thời muốn cười nhạo hoặc nói bóng gió, cả hai thật sự còn có thể đi cùng nhau sao?
Nàng phải thừa nhận rằng sức ảnh hưởng của Bạc Tô đối với mình lớn hơn rất nhiều so với những gì bản thân tưởng tượng.
Nàng có thể bao dung và tử tế với mọi người, mọi kiêu ngạo và thành kiến đều từ tai này ra tai kia.
Bởi vì không thèm để ý.
Những người ngoài lề và những lời nói tầm thường đó không thể làm tổn thương nàng một chút nào.
Nhưng chỉ có Bạc Tô xuất hiện hết lần này đến lần khác, đối xử dịu dàng và cho nàng kỳ vọng, nàng lại không thể làm được.
Nàng có thể tôn trọng Bạc Tô, nhưng không thể chấp nhận được việc Bạc Tô xem thường nàng là lẽ đương nhiên.
Cô là giấc mộng mà nàng không thể với tới thuở trẻ, là người mà nàng đã gắng sức đuổi kịp, sóng vai.
Dù giấc mộng của nàng có tan vỡ và cuộc sống bị đảo lộn như thế nào, nàng vẫn không bao giờ quên tầm quan trọng của lòng tự trọng và tự ái.
Nàng không thể chấp nhận được việc cô cứ dùng bộ dạng lặp đi lặp lại để nhắc nhở, chế giễu nàng. Lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của nàng chỉ là một trò đùa giống như bộ quần áo mới của hoàng đế trong mắt họ.
Ai cũng có thể, nhưng chỉ có cô thì không.
Nàng nhìn Bạc Tô một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói với cô: "Bạc Tô, chúng ta nói chuyện đi."
Đôi mắt nàng nặng trĩu, không có nụ cười nào trên mặt.
Nụ cười của Bạc Tô hoàn toàn biến mất khỏi mắt cô.
Cô đồng ý: "Ừm."
Họ tạm biệt mọi người ở Chu Đạo, cùng nhau ra ngoài, bước đi không mục đích dọc theo con hẻm dài hẹp mà họ đã đi qua nhiều lần kể từ khi gặp lại.
Giữa trời đất không có gió, ngay cả ánh trăng cũng bị mây che khuất, không để lại dấu vết mát mẻ.
Cuối con hẻm dài, những tấm biển ánh sáng rải rác không ai quan tâm nhấp nháy lập lòe trong đêm.
Bạc Tô cảm thấy khó chịu trong sự im lặng kéo dài.
Cuối cùng Khương Dư Sanh cũng lên tiếng.
"Bạc Tô, chiều nay tôi nghe thấy chị nói chuyện với bạn bè rồi." Giọng nàng bình tĩnh, mang theo cảm giác tĩnh lặng sau cơn mưa lớn.
Bạc Tô cau mày: "Buổi chiều?"
Khương Dư Sanh lời ít ý nhiều: "Ở tầng hai quán cà phê Nhất Phương."
Bạc Tô giật mình, bỗng thay đổi sắc mặt.
Cô vươn tay nắm lấy cổ tay Khương Dư Sanh theo bản năng, ngăn bước chân nàng lại, nói: "Chị có thể giải thích."
Rõ ràng nàng biết cô đang ám chỉ, để ý đến điều gì.
Khương Dư Sanh quay đầu nhìn cô, hơi xoay cổ tay rồi rút tay ra.
"Ừm, giải thích đi."
Trong mắt nàng không có chút ấm áp nào.
Hàng mi dài của Bạc Tô run rẩy trong ánh sáng mờ ảo, những ngón tay dần cong lên rồi thả xuống.
Cổ họng cô khẽ cử động, nói: "Họ không phải là bạn của chị, họ chỉ là cộng tác viên mà chị đã gặp vài lần."
"Người phụ nữ uống cà phê Cappuccino muốn tài khoản WeChat của em, muốn giới thiệu em với em trai cô ta."
"Chị đã tìm hiểu kỹ lý lịch, biết em trai cô ta không phải người tốt lành gì. Nếu không có được, cậu ta thà cùng làm nhau khó khăn cũng không muốn buông tay. Chị không muốn chị gái cậu ta vô tình nhắc đến em với cậu ta, cậu ta sẽ không ngừng làm phiền em."
"Chị đề cập đến trình độ học vấn chỉ vì chị biết gia đình cậu ta sẽ quan tâm đến điều này. Cậu ta từng có bạn gái trước khi đi du học, tìm đủ mọi cách để có được cô ấy nhưng đến lúc tính chuyện kết hôn thì họ lại chia tay, nguyên nhân là do bố mẹ cậu ta lo lắng về xuất thân và trình độ văn hóa của cô ấy."
"Chị nghĩ chỉ bằng cách nói ra điều này mới có thể xua tan suy nghĩ của chị gái cậu ta hiệu quả nhất, khiến cô ta không cảm thấy hối hận, thậm chí không nhắc đến em với em trai cô ta."
"Không có lời nào trong số đó là từ quan điểm của chị cả." Đôi mắt đen lặng lẽ của cô tràn đầy sự chân thành.
Khương Dư Sanh không thể không tin cô.
Chỉ là, nàng trăm mối ngổn ngang.
Nàng nói: "Bạc Tô, tôi hiểu, và cũng cảm ơn chị."
"Nhưng, để bảo vệ một người, chị không nên dùng những phương thức tổn thương người đó, phải không?"
Ít nhất, điều này không giống như những gì Bạc Tô đã từng dạy nàng: "Em phải bảo vệ nhân phẩm và lợi ích của mình", "Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta cũng không sợ."
Nàng vốn không có ý trách móc cô, chỉ là chuyện đã kết thúc, lời cũng đã nói, không thể lại vùi đầu vào cát, lừa mình dối người nữa.
Bạc Tô không còn gì để nói.
Vành mắt cô thoáng đỏ lên, xin lỗi: "Chị xin lỗi."
Chính Khương Dư Sanh sẽ mềm lòng nếu nhìn lâu hơn một giây.
Nàng lắc đầu, tiến thêm hai bước nữa.
Sau hai bước, lại có một thế giới mới mở ra.
Biển cả vô tận, lao nhanh không ngừng nhưng vẫn giữ được dòng chảy bất diệt.
Khương Dư Sanh dừng chân, nhìn mực nước biển xanh thẳm nơi xa, bình thản nói: "Bạc Tô, đôi khi tôi cảm thấy chị vẫn giống như chị mà tôi từng biết trước đây, đôi khi cũng cảm thấy chị đã trở nên xa lạ như thế này."
"Tôi hiểu chị, nhưng lại không hoàn toàn hiểu chị. Còn chị, chị có hiểu bản thân mình không?"
Nàng quay lại nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, chăm chú.
Thấu tim gan.
Tay phải của Bạc Tô lại run lên không thể kiểm soát.
Khương Dư Sanh không nhận ra.
Trong sự im lặng của cô, nàng tiến về phía trước từng bước một: "Bạc Tô, chị còn nhớ hôm qua chị đã nói gì không? Chị nói rằng, chị sẽ luôn có thể che chở tôi, chỉ cần tôi sẵn lòng. Chị nói thế với tôi bằng tâm trạng nào, tâm thái gì vậy?"
"Thậm chí trước đây, khi chị bảo tôi rằng tôi có thể xóa tài khoản WeChat của cậu kỹ sư ánh sáng kia, chị, đang nghĩ gì thế?"
Hàng mi của Bạc Tô cứ run lên theo tiếng sóng, nhưng đôi môi đỏ mọng vẫn mím chặt, im lặng.
Khương Dư Sanh cảm thấy thất vọng.
Nàng trả lời thay cô: "Bạn tôi? Chị tôi? Hay là, một người phụ nữ thích tôi?"
Câu nói "Người phụ nữ thích tôi" vang lên, khiến trái tim cô rung chuyển như một cơn sóng lớn, tay càng run dữ dội hơn.
Trên mặt cô hiện lên vẻ đau đớn và bối rối.
Khương Dư Sanh không hiểu cô đang do dự điều gì.
Nàng hỏi cô: "Tại sao không trả lời tôi, câu hỏi này khó trả lời lắm phải không?"
Bạc Tô cũng không rõ.
Bên tai cô dường như có từng lớp sóng âm thanh, dòng nước mênh mông tràn ngập thế giới trong cô.
Cô lắc lư và trôi theo dòng nước, không thể nhìn thấy mình đang ở đâu hay nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của bản thân.
Đã rất lâu, hình ảnh cô nhờ Kha Vị Minh giúp mình tìm người nhiều năm trước lại hiện lên trong đầu.
Lúc đó, khi Kha Vị Minh nhìn vào bức ảnh và hỏi cô, cô ấy là ai, cô không muốn xem Khương Dư Sanh là em gái mình, cũng không đủ tư cách để nói đó là người mình thích. Vì vậy, cuối cùng cô chỉ có thể đỏ hốc mắt, nói điều nên nói nhất: "Là bạn bè."
Cô nghĩ mình đã quên đi nỗi đau, sự bất đắc dĩ khi đó và để nó qua đi.
Chẳng phải, từ lâu cô đã thuyết phục bản thân hòa giải với hiện thực, hòa giải với cuộc sống, hòa giải với bản thân, đi theo con đường số phận mà mình phải đi, đưa Khương Dư Sanh trở về vị trí nàng nên ở, không nên có những giấc mộng xa vời và có những hy vọng xa hoa sao?
Chỉ cần gặp lại nhau, chỉ cần một đời bình an.
Nhưng tại sao vào lúc này, cô vẫn không cam lòng nói ra.
Không muốn nói ra.
Cô không rõ.
Khương Dư Sanh thay cô trả lời: "Là chị gái phải không?"
Vậy nên, cô có những hành động tương tự như theo đuổi, nhưng không có tư thái theo đuổi thật sự.
Bạc Tô không thể nào phủ nhận. Hình bóng cô đơn bạc như một con bướm chết trong gió biển mặn mà ẩm ướt.
Khương Dư Sanh đã biết câu trả lời của cô.
Nàng bật cười, trong mắt có chút ướt, nhưng không để chúng rơi xuống.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bầu trời không có ánh sáng, bình tĩnh hỏi: "Chị à, chị quên rằng tôi đã từng thích chị, chúng ta đã từng có những lần gần gũi không rõ ràng rồi sao? Hay đó chỉ là ảo tưởng của tuổi trẻ và mộng tưởng của riêng tôi? "
Nàng cúi đầu nhìn Bạc Tô, nhưng cuối giọng vẫn có chút nghẹn ngào.
Trong mắt Bạc Tô cũng có nước mắt.
Cô trả lời bằng giọng khàn khàn: "Không có."
Khương Dư Sanh hỏi: "Vậy tại sao chị lại nghĩ chúng ta vẫn còn có thể quay lại như trước, có thể làm chị chị em em ngây thơ như trước kia?"
"Bạc Tô, chị thực sự không thể nhìn ra được tôi vẫn sẽ mềm lòng, động lòng trước chị, cũng sẽ bối rối trước những hành vi mơ hồ của chị sao?"
Bạc Tô không mở được miệng, cũng không bật ra nổi tiếng.
Cô bàng hoàng cảm thấy đầu mình tràn ngập tiếng nước, khó có thể nghe rõ giọng nói của Khương Dư Sanh.
Cuối cùng, Khương Dư Sanh cũng khắc khoải cô bằng ánh mắt lưu luyến.
Rất xinh đẹp, khiến người khác động lòng.
Đó là người mà nàng từng mơ ước được ôm lấy năm mười mấy tuổi, cũng là người mà nàng vẫn không thể thờ ơ khi gặp lại ở tuổi đôi mươi.
Nhưng mãi mãi sẽ không thuộc về nàng.
Đôi khi sự dịu dàng nghịch lý lại là một loại tàn nhẫn.
Nàng rời mắt, cầu xin: "Bạc Tô, nếu chị thực sự muốn bảo vệ tôi, muốn tốt cho tôi, sau này đừng trêu chọc tôi nữa. Chúng ta cứ sống tốt cuộc đời của riêng mình đi."
"Đừng cho tôi hy vọng rồi để tôi thất vọng lần nào nữa. Tôi không muốn phải chịu sự tra tấn như thế này nữa."
Nàng dùng từ "tra tấn".
Nước mắt Bạc Tô rơi xuống.
"Chị xin lỗi." Giọng cô khàn khàn như thể bị nghiền nát bởi cát.
Khương Dư Sanh lắc đầu.
Nàng quay lưng lại, nói: "Không cần."
"Bạc Tô, là chị gái, chị chưa bao giờ nợ tôi điều gì cả."
"Tôi biết ơn sự hiện diện của chị trong quá khứ, nhưng không thể chịu đựng được trong tương lai."
Đầu Bạc Tô hỗn loạn. Có vô số khoảnh khắc cô muốn đưa tay ôm lấy Khương Dư Sanh, muốn ôm nàng, muốn nói với nàng rằng không phải thế, chị không muốn làm chị gái của em, nhưng lại có vô số khoảnh khắc, gương mặt của mẹ, của chú, của công chúng, nhiều tiếng nói nối tiếp nhau như dây leo, vây quanh cô, siết chặt cô, bảo cô đừng nói những điều không nên nói, làm những chuyện không nên làm.
Tình yêu của cô dành cho nàng tương đương với việc tự hủy trường thành.
Tình lý khó dung.
Cho nên cuối cùng cô chỉ có thể nhìn Khương Dư Sanh rời đi sau khi nói lời tạm biệt.
Cả thế giới lại rơi vào bóng tối.
Có một lỗ lớn khác trên bầu trời.
Những đợt sóng lớn đổ xuống không ngừng.
Trật tự thế giới mà cô đã xây dựng lại giữa sự lãng phí vô vọng, tất cả đều sụp đổ trong chớp mắt.
Sau khi lảng tránh quá lâu, các giác quan quá nhạy bén và tỉnh táo của cô đều quay lại, đau đớn đến mức muốn chết lần nữa.
Cô quỳ xuống, bất lực dùng một tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của bản thân, bật khóc như mưa.
Bạc Tô tỏ vẻ trịnh trọng, đang tập trung xem xét các vấn đề pháp lý trước khi soạn thảo hợp đồng hợp tác gửi lại.
Trên tay cô là một ly sữa và một miếng bánh nhỏ dành cho bữa tối, cuộc họp video giữa chừng bị trì hoãn là dạng gì, bây giờ vẫn như thế.
Đang lúc chuẩn bị kéo xuống, đột nhiên có tiếng chuông vang lên từ chiếc điện thoại di động đặt cạnh màn hình máy tính.
Bạc Tô đảo mắt, xoa xoa lông mày.
Đã gần chín giờ.
Cô đứng dậy, cất tài liệu, lấy điện thoại di động, tắt đồng hồ báo thức, cầm lấy khẩu trang treo trên giá áo, thay giày rồi đi ra ngoài.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên đi con đường này, nhưng trong lòng dường như đã đi qua vô số lần.
Cô quen thuộc, đi đến nhà hàng Chu Đạo.
Bành Đảo lúc nửa đêm giống như một rạp hát khổng lồ, sau khi tắt đèn, đám đông tản đi, chỉ còn lại sự trống trải và cô đơn trong bóng tối.
Biển hiệu cửa hàng Chu Đạo được thắp sáng từ xa giống như những ngọn đèn mà du khách nhìn thấy phía xa xăm khi trở về nhà, khiến người khác cảm thấy ấm áp và yên tâm vô cớ.
Nụ cười của Bạc Tô vô thức nở rộ trên mặt.
Cô giảm tốc độ, đến gần Chu Đạo. Đúng như dự đoán của cô, Chu Đạo đã treo một tấm biển "Đóng cửa kinh doanh".
Trong khu ăn uống dành cho khách hàng của cửa hàng, thực khách đã giải tán, chén đĩa ngổn ngang, Hàn Nhiễm và Chung Hân đang cúi xuống dọn dẹp.
Nghe thấy tiếng bước chân, Chung Hân ngẩng đầu, đang định nói: "Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi." Khi ánh mắt họ chạm đến bóng dáng quen thuộc của Bạc Tô, giọng điệu của cô ấy thay đổi: "Cô Bạc đến tìm chị Tiểu Dư sao?"
Cô ấy mỉm cười hiểu biết.
Bạc Tô không phủ nhận: "Ừm, tình cờ đi ngang qua."
"Vừa lúc bọn em cũng sắp đóng cửa rồi. Chị Tiểu Dư đang ở phòng nghỉ thay quần áo. Cô Bạc, chị có muốn ngồi chờ một chút không?"
"Ừm." Bạc Tô cởi khẩu trang, chọn một chỗ đối diện với lối đi trong nhà rồi ngồi xuống.
Không lâu sau, cuối hành lang vang lên tiếng đóng mở cửa, thân hình mảnh khảnh của Khương Dư Sanh xuất hiện ở hành lang.
Bạc Tô ngóng nhìn nàng. Khi Khương Dư Sanh bước đến dưới ánh sáng, cô là người đầu tiên nhìn thấy nàng, cong môi, nở một nụ cười dịu dàng.
Không kịp phòng ngừa, Khương Dư Sanh dừng lại, nỗi đau dày đặc lại tràn ngập lòng mình.
Những cảm xúc đã dần bị lãng quên trong sự bận rộn lại dâng trào và xâm chiếm nàng một lần nữa.
Nụ cười của nàng biến mất khỏi môi.
Sau vài giây, nàng hỏi bằng giọng vô cảm: "Quên mang theo chìa khóa à?"
Bạc Tô nhận thấy cảm xúc của nàng, nụ cười nhạt dần.
"Không, chị chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Chị tưởng sắp đến giờ đóng cửa của em rồi, chúng ta có thể cùng nhau về."
Khương Dư Sanh nhất thời muốn cười nhạo hoặc nói bóng gió, cả hai thật sự còn có thể đi cùng nhau sao?
Nàng phải thừa nhận rằng sức ảnh hưởng của Bạc Tô đối với mình lớn hơn rất nhiều so với những gì bản thân tưởng tượng.
Nàng có thể bao dung và tử tế với mọi người, mọi kiêu ngạo và thành kiến đều từ tai này ra tai kia.
Bởi vì không thèm để ý.
Những người ngoài lề và những lời nói tầm thường đó không thể làm tổn thương nàng một chút nào.
Nhưng chỉ có Bạc Tô xuất hiện hết lần này đến lần khác, đối xử dịu dàng và cho nàng kỳ vọng, nàng lại không thể làm được.
Nàng có thể tôn trọng Bạc Tô, nhưng không thể chấp nhận được việc Bạc Tô xem thường nàng là lẽ đương nhiên.
Cô là giấc mộng mà nàng không thể với tới thuở trẻ, là người mà nàng đã gắng sức đuổi kịp, sóng vai.
Dù giấc mộng của nàng có tan vỡ và cuộc sống bị đảo lộn như thế nào, nàng vẫn không bao giờ quên tầm quan trọng của lòng tự trọng và tự ái.
Nàng không thể chấp nhận được việc cô cứ dùng bộ dạng lặp đi lặp lại để nhắc nhở, chế giễu nàng. Lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của nàng chỉ là một trò đùa giống như bộ quần áo mới của hoàng đế trong mắt họ.
Ai cũng có thể, nhưng chỉ có cô thì không.
Nàng nhìn Bạc Tô một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói với cô: "Bạc Tô, chúng ta nói chuyện đi."
Đôi mắt nàng nặng trĩu, không có nụ cười nào trên mặt.
Nụ cười của Bạc Tô hoàn toàn biến mất khỏi mắt cô.
Cô đồng ý: "Ừm."
Họ tạm biệt mọi người ở Chu Đạo, cùng nhau ra ngoài, bước đi không mục đích dọc theo con hẻm dài hẹp mà họ đã đi qua nhiều lần kể từ khi gặp lại.
Giữa trời đất không có gió, ngay cả ánh trăng cũng bị mây che khuất, không để lại dấu vết mát mẻ.
Cuối con hẻm dài, những tấm biển ánh sáng rải rác không ai quan tâm nhấp nháy lập lòe trong đêm.
Bạc Tô cảm thấy khó chịu trong sự im lặng kéo dài.
Cuối cùng Khương Dư Sanh cũng lên tiếng.
"Bạc Tô, chiều nay tôi nghe thấy chị nói chuyện với bạn bè rồi." Giọng nàng bình tĩnh, mang theo cảm giác tĩnh lặng sau cơn mưa lớn.
Bạc Tô cau mày: "Buổi chiều?"
Khương Dư Sanh lời ít ý nhiều: "Ở tầng hai quán cà phê Nhất Phương."
Bạc Tô giật mình, bỗng thay đổi sắc mặt.
Cô vươn tay nắm lấy cổ tay Khương Dư Sanh theo bản năng, ngăn bước chân nàng lại, nói: "Chị có thể giải thích."
Rõ ràng nàng biết cô đang ám chỉ, để ý đến điều gì.
Khương Dư Sanh quay đầu nhìn cô, hơi xoay cổ tay rồi rút tay ra.
"Ừm, giải thích đi."
Trong mắt nàng không có chút ấm áp nào.
Hàng mi dài của Bạc Tô run rẩy trong ánh sáng mờ ảo, những ngón tay dần cong lên rồi thả xuống.
Cổ họng cô khẽ cử động, nói: "Họ không phải là bạn của chị, họ chỉ là cộng tác viên mà chị đã gặp vài lần."
"Người phụ nữ uống cà phê Cappuccino muốn tài khoản WeChat của em, muốn giới thiệu em với em trai cô ta."
"Chị đã tìm hiểu kỹ lý lịch, biết em trai cô ta không phải người tốt lành gì. Nếu không có được, cậu ta thà cùng làm nhau khó khăn cũng không muốn buông tay. Chị không muốn chị gái cậu ta vô tình nhắc đến em với cậu ta, cậu ta sẽ không ngừng làm phiền em."
"Chị đề cập đến trình độ học vấn chỉ vì chị biết gia đình cậu ta sẽ quan tâm đến điều này. Cậu ta từng có bạn gái trước khi đi du học, tìm đủ mọi cách để có được cô ấy nhưng đến lúc tính chuyện kết hôn thì họ lại chia tay, nguyên nhân là do bố mẹ cậu ta lo lắng về xuất thân và trình độ văn hóa của cô ấy."
"Chị nghĩ chỉ bằng cách nói ra điều này mới có thể xua tan suy nghĩ của chị gái cậu ta hiệu quả nhất, khiến cô ta không cảm thấy hối hận, thậm chí không nhắc đến em với em trai cô ta."
"Không có lời nào trong số đó là từ quan điểm của chị cả." Đôi mắt đen lặng lẽ của cô tràn đầy sự chân thành.
Khương Dư Sanh không thể không tin cô.
Chỉ là, nàng trăm mối ngổn ngang.
Nàng nói: "Bạc Tô, tôi hiểu, và cũng cảm ơn chị."
"Nhưng, để bảo vệ một người, chị không nên dùng những phương thức tổn thương người đó, phải không?"
Ít nhất, điều này không giống như những gì Bạc Tô đã từng dạy nàng: "Em phải bảo vệ nhân phẩm và lợi ích của mình", "Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta cũng không sợ."
Nàng vốn không có ý trách móc cô, chỉ là chuyện đã kết thúc, lời cũng đã nói, không thể lại vùi đầu vào cát, lừa mình dối người nữa.
Bạc Tô không còn gì để nói.
Vành mắt cô thoáng đỏ lên, xin lỗi: "Chị xin lỗi."
Chính Khương Dư Sanh sẽ mềm lòng nếu nhìn lâu hơn một giây.
Nàng lắc đầu, tiến thêm hai bước nữa.
Sau hai bước, lại có một thế giới mới mở ra.
Biển cả vô tận, lao nhanh không ngừng nhưng vẫn giữ được dòng chảy bất diệt.
Khương Dư Sanh dừng chân, nhìn mực nước biển xanh thẳm nơi xa, bình thản nói: "Bạc Tô, đôi khi tôi cảm thấy chị vẫn giống như chị mà tôi từng biết trước đây, đôi khi cũng cảm thấy chị đã trở nên xa lạ như thế này."
"Tôi hiểu chị, nhưng lại không hoàn toàn hiểu chị. Còn chị, chị có hiểu bản thân mình không?"
Nàng quay lại nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, chăm chú.
Thấu tim gan.
Tay phải của Bạc Tô lại run lên không thể kiểm soát.
Khương Dư Sanh không nhận ra.
Trong sự im lặng của cô, nàng tiến về phía trước từng bước một: "Bạc Tô, chị còn nhớ hôm qua chị đã nói gì không? Chị nói rằng, chị sẽ luôn có thể che chở tôi, chỉ cần tôi sẵn lòng. Chị nói thế với tôi bằng tâm trạng nào, tâm thái gì vậy?"
"Thậm chí trước đây, khi chị bảo tôi rằng tôi có thể xóa tài khoản WeChat của cậu kỹ sư ánh sáng kia, chị, đang nghĩ gì thế?"
Hàng mi của Bạc Tô cứ run lên theo tiếng sóng, nhưng đôi môi đỏ mọng vẫn mím chặt, im lặng.
Khương Dư Sanh cảm thấy thất vọng.
Nàng trả lời thay cô: "Bạn tôi? Chị tôi? Hay là, một người phụ nữ thích tôi?"
Câu nói "Người phụ nữ thích tôi" vang lên, khiến trái tim cô rung chuyển như một cơn sóng lớn, tay càng run dữ dội hơn.
Trên mặt cô hiện lên vẻ đau đớn và bối rối.
Khương Dư Sanh không hiểu cô đang do dự điều gì.
Nàng hỏi cô: "Tại sao không trả lời tôi, câu hỏi này khó trả lời lắm phải không?"
Bạc Tô cũng không rõ.
Bên tai cô dường như có từng lớp sóng âm thanh, dòng nước mênh mông tràn ngập thế giới trong cô.
Cô lắc lư và trôi theo dòng nước, không thể nhìn thấy mình đang ở đâu hay nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của bản thân.
Đã rất lâu, hình ảnh cô nhờ Kha Vị Minh giúp mình tìm người nhiều năm trước lại hiện lên trong đầu.
Lúc đó, khi Kha Vị Minh nhìn vào bức ảnh và hỏi cô, cô ấy là ai, cô không muốn xem Khương Dư Sanh là em gái mình, cũng không đủ tư cách để nói đó là người mình thích. Vì vậy, cuối cùng cô chỉ có thể đỏ hốc mắt, nói điều nên nói nhất: "Là bạn bè."
Cô nghĩ mình đã quên đi nỗi đau, sự bất đắc dĩ khi đó và để nó qua đi.
Chẳng phải, từ lâu cô đã thuyết phục bản thân hòa giải với hiện thực, hòa giải với cuộc sống, hòa giải với bản thân, đi theo con đường số phận mà mình phải đi, đưa Khương Dư Sanh trở về vị trí nàng nên ở, không nên có những giấc mộng xa vời và có những hy vọng xa hoa sao?
Chỉ cần gặp lại nhau, chỉ cần một đời bình an.
Nhưng tại sao vào lúc này, cô vẫn không cam lòng nói ra.
Không muốn nói ra.
Cô không rõ.
Khương Dư Sanh thay cô trả lời: "Là chị gái phải không?"
Vậy nên, cô có những hành động tương tự như theo đuổi, nhưng không có tư thái theo đuổi thật sự.
Bạc Tô không thể nào phủ nhận. Hình bóng cô đơn bạc như một con bướm chết trong gió biển mặn mà ẩm ướt.
Khương Dư Sanh đã biết câu trả lời của cô.
Nàng bật cười, trong mắt có chút ướt, nhưng không để chúng rơi xuống.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bầu trời không có ánh sáng, bình tĩnh hỏi: "Chị à, chị quên rằng tôi đã từng thích chị, chúng ta đã từng có những lần gần gũi không rõ ràng rồi sao? Hay đó chỉ là ảo tưởng của tuổi trẻ và mộng tưởng của riêng tôi? "
Nàng cúi đầu nhìn Bạc Tô, nhưng cuối giọng vẫn có chút nghẹn ngào.
Trong mắt Bạc Tô cũng có nước mắt.
Cô trả lời bằng giọng khàn khàn: "Không có."
Khương Dư Sanh hỏi: "Vậy tại sao chị lại nghĩ chúng ta vẫn còn có thể quay lại như trước, có thể làm chị chị em em ngây thơ như trước kia?"
"Bạc Tô, chị thực sự không thể nhìn ra được tôi vẫn sẽ mềm lòng, động lòng trước chị, cũng sẽ bối rối trước những hành vi mơ hồ của chị sao?"
Bạc Tô không mở được miệng, cũng không bật ra nổi tiếng.
Cô bàng hoàng cảm thấy đầu mình tràn ngập tiếng nước, khó có thể nghe rõ giọng nói của Khương Dư Sanh.
Cuối cùng, Khương Dư Sanh cũng khắc khoải cô bằng ánh mắt lưu luyến.
Rất xinh đẹp, khiến người khác động lòng.
Đó là người mà nàng từng mơ ước được ôm lấy năm mười mấy tuổi, cũng là người mà nàng vẫn không thể thờ ơ khi gặp lại ở tuổi đôi mươi.
Nhưng mãi mãi sẽ không thuộc về nàng.
Đôi khi sự dịu dàng nghịch lý lại là một loại tàn nhẫn.
Nàng rời mắt, cầu xin: "Bạc Tô, nếu chị thực sự muốn bảo vệ tôi, muốn tốt cho tôi, sau này đừng trêu chọc tôi nữa. Chúng ta cứ sống tốt cuộc đời của riêng mình đi."
"Đừng cho tôi hy vọng rồi để tôi thất vọng lần nào nữa. Tôi không muốn phải chịu sự tra tấn như thế này nữa."
Nàng dùng từ "tra tấn".
Nước mắt Bạc Tô rơi xuống.
"Chị xin lỗi." Giọng cô khàn khàn như thể bị nghiền nát bởi cát.
Khương Dư Sanh lắc đầu.
Nàng quay lưng lại, nói: "Không cần."
"Bạc Tô, là chị gái, chị chưa bao giờ nợ tôi điều gì cả."
"Tôi biết ơn sự hiện diện của chị trong quá khứ, nhưng không thể chịu đựng được trong tương lai."
Đầu Bạc Tô hỗn loạn. Có vô số khoảnh khắc cô muốn đưa tay ôm lấy Khương Dư Sanh, muốn ôm nàng, muốn nói với nàng rằng không phải thế, chị không muốn làm chị gái của em, nhưng lại có vô số khoảnh khắc, gương mặt của mẹ, của chú, của công chúng, nhiều tiếng nói nối tiếp nhau như dây leo, vây quanh cô, siết chặt cô, bảo cô đừng nói những điều không nên nói, làm những chuyện không nên làm.
Tình yêu của cô dành cho nàng tương đương với việc tự hủy trường thành.
Tình lý khó dung.
Cho nên cuối cùng cô chỉ có thể nhìn Khương Dư Sanh rời đi sau khi nói lời tạm biệt.
Cả thế giới lại rơi vào bóng tối.
Có một lỗ lớn khác trên bầu trời.
Những đợt sóng lớn đổ xuống không ngừng.
Trật tự thế giới mà cô đã xây dựng lại giữa sự lãng phí vô vọng, tất cả đều sụp đổ trong chớp mắt.
Sau khi lảng tránh quá lâu, các giác quan quá nhạy bén và tỉnh táo của cô đều quay lại, đau đớn đến mức muốn chết lần nữa.
Cô quỳ xuống, bất lực dùng một tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của bản thân, bật khóc như mưa.
/81
|