Lúc về đến nhà, Tiểu Bảo muốn cùng cô ăn cơm nên Tử Hi cũng thuận theo thằng bé, dù sao vẫn tốt hơn là ăn một mình.
Chỉ là, đến khi ra về nhóc con cứ ôm cô mãi không buông. Lục Bách Phàm bất lực nhéo nhéo mi tâm: “Con có biết mình rất phiền không!”
Tiểu Bảo làm như không nghe thấy, rút đầu vào hõm cổ “mẹ" mình, mặc kệ người ba “ghẻ” muốn nói gì.
Tử Hi nhịn cười đến đau cả bụng: “Lục tiên sinh, hay cứ để thằng bé ngủ lại với tôi một đêm đi?”
Dù sao hai nhà cũng gần nhau, chắc Lục Bách Phàm sẽ không nghĩ cô bắt cóc con trai anh đâu nhỉ?
Bây giờ ngoài thỏa thuận Lục Bách Phàm cũng không thể làm gì khác.
Tử Hi ôm Tiểu Bảo vào phòng mình, đắp chăn cho thằng bé rồi dịu giọng hát ru một chút.
Cảm thấy hơi thở trong lòng đã đều đặn, cô cũng tìm một tư thế thoải nằm xuống. Trên người Tiểu Bảo có chút mùi gỗ tuyết tùng, giúp Tử Hi dễ chịu không ít.
...
Chớp mắt một cái liền đến cuối tuần.
Tại Lục Thị.
Trong phòng họp, mọi người xung quanh ai nấy đều trưng ra bộ mặt sợ hãi như sắp bị cắt cổ đến nơi.
Dù chỉ mới hai tiếng trôi qua nhưng bọn họ quả thật không thể chịu nổi sự khủng bố của ông chủ Lục Bách Phàm.
“Ý kiến?”
Cả căn phòng im bặt, chỉ có mỗi tiếng tim đập nhanh của đám nhân viên hòa tấu vang lên.
"Tan họp.”
Ba giây sau, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người. Lúc này, Lục Bách Phàm mới xoay người lại hỏi cô: “Buổi chiều có rảnh không?”
Tử Hi tất nhiên rảnh nhưng cô còn chưa kịp trả lời thì điện thoại trong tay đã rung lên liên hồi.
"Sao thế?”
"Vịt thối, tôi bảo bà đón tôi, bà đã đến chưa hả?"
“Ai lại đi nhờ người khác với giọng điệu như ông chứ!”
"Bà nhanh lên, ba mươi phút nữa là máy bay hạ cánh rồi!"
"Cái tên họ Lục kia! Đờ cờ mờ nhà ông...!"
Tử Hi nói xong câu vừa rồi thì chợt ngẩn ra.
Lục Bách Phàm cũng ngẩn ra.
Cô đưa tay đỡ lấy trán sau đó thành khẩn nói với người đàn ông trước mặt: "Sếp Đại Nhân, tôi không phải chửi ngài...tôi là chửi tên họ Lục kia...không đúng, người tôi chửi tuyệt đối không phải ngài!”
Nói xong, Tử Hi quơ tay lấy túi xách trên bàn rồi chạy như bay ra khỏi phòng sau đó còn nói vọng lại: "Chúc sếp buổi chiều vui vẻ. Tôi có việc bận, đi trước nhé!"
Dù Tử Hi đã đi một đoạn xa nhưng trong công ty vẫn không khỏi bàn tán về chân dung cô gái đầu tiên được Sếp lớn của bọn họ đích thân mời về.
Từ lúc đến cho tới khi rời đi, Tử Hi luôn mang khẩu trang. Chỉ duy có các vị trong căn phòng kia là biết dáng vẻ cô như thế nào.
Nhưng từ lúc cuộc họp kết thúc đến giờ không ai hé môi một lời, cấp trên không nói, bọn họ là lính quèn thì dám hỏi sao?
Sân bay quốc tế Thành Đô.
Tử Hi thay một bộ đồ đen, đội nón, đeo kính râm cùng màu tiến về phía lối ra.
Đúng như cô đoán, chỗ này bây giờ đã bị người hâm mộ vây kín.
Không bao lâu sau, một người đàn ông cao trên mét tám sảy bước từ cửa đi vào.
"AAAAAAAAAAAAA! Ông xã bên đây nhìn bên đây."
"Chồng iu! Em nhớ anh quá~~"
"Bà xã của anh ở đây! Ở đây này!!!"
Đám đông đánh chiếm sân bay nhao nhao xin chữ ký, điên cuồng bấm máy chụp ảnh, có người còn liều mạng nhét quà tặng vào trong tay trợ lý.
"Đừng chen lấn! Đừng để mình bị thương!"
Giọng nói đầy nam tính pha lẫn quyến rũ khiến trái tim thiếu nữ đập mạnh liên hồi. Thoáng chóc không gian nhất thời yên tĩnh.
Sau đó...tiếng gào thét ầm trời vang lên, điên cuồng tới mức Tử Hi còn cho là cửa kính ở sân bay sắp nổ tung rồi.
Nhân lúc tình hình đang hỗn loạn cô hòa mình vào đám vệ sĩ, những tên vệ sĩ cũng nhận ra cô mà hổ trợ cô lên xe cùng người đàn ông kia.
Trong xe.
"Aiss, cái tên trời đánh này, tôi sắp bị người hâm mộ của ông đè chết rồi!"
"Bà than cái gì, chẳng phải vẫn còn sống hay sao, nhân tiện hôm nay ông đây sẽ không tha cho bà!”
“Tướng bại trận mà còn vênh váo chán, có tin tôi cho ông ngày mai khỏi quay phim luôn không?”
"Vịt thối, tôi liều mạng với bà!”
Cả một quãng đường dài chiếc xe không ngừng lắc lư.
"A! Đừng đánh nữa...dừng, dừng lại…con nhỏ chết tiệc này, sao bà mạnh tay quá vậy!”
Chàng trai được mọi người tung hô lúc nãy giờ đây đầu tóc rối bù, khó nhọc nằm vật ra ghế.
Quản lí Cung nhìn cảnh này đến quen mắt, lắc đầu ngao ngán hỏi: “Hàn Đông, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lục Hàn Đông thở hổn hển, khó khăn mở miệng: "Về căn hộ ở ngoại ô của em đi.”
Nghe cậu ta nói vậy Tử Hi cũng không có ý kiến, dù sao bây giờ cô cũng không bận việc gì. Chỉ là, con đường về nhà này càng đi sao cô lại càng cảm thấy quen mắt nhỉ?
"Lục thổ hào, cái biệt thự mà ông nói là nằm ở Nam Cung Đế?”
Lục Hàn Đông vừa chỉnh lại tóc vừa nói: "Đúng thế, nhưng hôm nay tôi sẽ chuyển đến căn biệt thự ở khu đối diện, chính là nơi bà đang ở đấy!”
Nói đến đây, cậu ta bắt đầu nghiến răng ken két: “Ban đầu tôi vốn chọn mua căn lớn nhất, không biết về sau lại bị ai đó hớt tay trên. Tôi mà biết tên đó là ai thì sẽ dần cho hắn một trận!!!"
Tử Hi thấy vẻ hùng hồn của ai kia liền khinh bỉ không thôi. Đợi đến khi ông biết người đó là ai xem có còn mạnh miệng được nữa hay không.
Chỉ là, đến khi ra về nhóc con cứ ôm cô mãi không buông. Lục Bách Phàm bất lực nhéo nhéo mi tâm: “Con có biết mình rất phiền không!”
Tiểu Bảo làm như không nghe thấy, rút đầu vào hõm cổ “mẹ" mình, mặc kệ người ba “ghẻ” muốn nói gì.
Tử Hi nhịn cười đến đau cả bụng: “Lục tiên sinh, hay cứ để thằng bé ngủ lại với tôi một đêm đi?”
Dù sao hai nhà cũng gần nhau, chắc Lục Bách Phàm sẽ không nghĩ cô bắt cóc con trai anh đâu nhỉ?
Bây giờ ngoài thỏa thuận Lục Bách Phàm cũng không thể làm gì khác.
Tử Hi ôm Tiểu Bảo vào phòng mình, đắp chăn cho thằng bé rồi dịu giọng hát ru một chút.
Cảm thấy hơi thở trong lòng đã đều đặn, cô cũng tìm một tư thế thoải nằm xuống. Trên người Tiểu Bảo có chút mùi gỗ tuyết tùng, giúp Tử Hi dễ chịu không ít.
...
Chớp mắt một cái liền đến cuối tuần.
Tại Lục Thị.
Trong phòng họp, mọi người xung quanh ai nấy đều trưng ra bộ mặt sợ hãi như sắp bị cắt cổ đến nơi.
Dù chỉ mới hai tiếng trôi qua nhưng bọn họ quả thật không thể chịu nổi sự khủng bố của ông chủ Lục Bách Phàm.
“Ý kiến?”
Cả căn phòng im bặt, chỉ có mỗi tiếng tim đập nhanh của đám nhân viên hòa tấu vang lên.
"Tan họp.”
Ba giây sau, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người. Lúc này, Lục Bách Phàm mới xoay người lại hỏi cô: “Buổi chiều có rảnh không?”
Tử Hi tất nhiên rảnh nhưng cô còn chưa kịp trả lời thì điện thoại trong tay đã rung lên liên hồi.
"Sao thế?”
"Vịt thối, tôi bảo bà đón tôi, bà đã đến chưa hả?"
“Ai lại đi nhờ người khác với giọng điệu như ông chứ!”
"Bà nhanh lên, ba mươi phút nữa là máy bay hạ cánh rồi!"
"Cái tên họ Lục kia! Đờ cờ mờ nhà ông...!"
Tử Hi nói xong câu vừa rồi thì chợt ngẩn ra.
Lục Bách Phàm cũng ngẩn ra.
Cô đưa tay đỡ lấy trán sau đó thành khẩn nói với người đàn ông trước mặt: "Sếp Đại Nhân, tôi không phải chửi ngài...tôi là chửi tên họ Lục kia...không đúng, người tôi chửi tuyệt đối không phải ngài!”
Nói xong, Tử Hi quơ tay lấy túi xách trên bàn rồi chạy như bay ra khỏi phòng sau đó còn nói vọng lại: "Chúc sếp buổi chiều vui vẻ. Tôi có việc bận, đi trước nhé!"
Dù Tử Hi đã đi một đoạn xa nhưng trong công ty vẫn không khỏi bàn tán về chân dung cô gái đầu tiên được Sếp lớn của bọn họ đích thân mời về.
Từ lúc đến cho tới khi rời đi, Tử Hi luôn mang khẩu trang. Chỉ duy có các vị trong căn phòng kia là biết dáng vẻ cô như thế nào.
Nhưng từ lúc cuộc họp kết thúc đến giờ không ai hé môi một lời, cấp trên không nói, bọn họ là lính quèn thì dám hỏi sao?
Sân bay quốc tế Thành Đô.
Tử Hi thay một bộ đồ đen, đội nón, đeo kính râm cùng màu tiến về phía lối ra.
Đúng như cô đoán, chỗ này bây giờ đã bị người hâm mộ vây kín.
Không bao lâu sau, một người đàn ông cao trên mét tám sảy bước từ cửa đi vào.
"AAAAAAAAAAAAA! Ông xã bên đây nhìn bên đây."
"Chồng iu! Em nhớ anh quá~~"
"Bà xã của anh ở đây! Ở đây này!!!"
Đám đông đánh chiếm sân bay nhao nhao xin chữ ký, điên cuồng bấm máy chụp ảnh, có người còn liều mạng nhét quà tặng vào trong tay trợ lý.
"Đừng chen lấn! Đừng để mình bị thương!"
Giọng nói đầy nam tính pha lẫn quyến rũ khiến trái tim thiếu nữ đập mạnh liên hồi. Thoáng chóc không gian nhất thời yên tĩnh.
Sau đó...tiếng gào thét ầm trời vang lên, điên cuồng tới mức Tử Hi còn cho là cửa kính ở sân bay sắp nổ tung rồi.
Nhân lúc tình hình đang hỗn loạn cô hòa mình vào đám vệ sĩ, những tên vệ sĩ cũng nhận ra cô mà hổ trợ cô lên xe cùng người đàn ông kia.
Trong xe.
"Aiss, cái tên trời đánh này, tôi sắp bị người hâm mộ của ông đè chết rồi!"
"Bà than cái gì, chẳng phải vẫn còn sống hay sao, nhân tiện hôm nay ông đây sẽ không tha cho bà!”
“Tướng bại trận mà còn vênh váo chán, có tin tôi cho ông ngày mai khỏi quay phim luôn không?”
"Vịt thối, tôi liều mạng với bà!”
Cả một quãng đường dài chiếc xe không ngừng lắc lư.
"A! Đừng đánh nữa...dừng, dừng lại…con nhỏ chết tiệc này, sao bà mạnh tay quá vậy!”
Chàng trai được mọi người tung hô lúc nãy giờ đây đầu tóc rối bù, khó nhọc nằm vật ra ghế.
Quản lí Cung nhìn cảnh này đến quen mắt, lắc đầu ngao ngán hỏi: “Hàn Đông, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Lục Hàn Đông thở hổn hển, khó khăn mở miệng: "Về căn hộ ở ngoại ô của em đi.”
Nghe cậu ta nói vậy Tử Hi cũng không có ý kiến, dù sao bây giờ cô cũng không bận việc gì. Chỉ là, con đường về nhà này càng đi sao cô lại càng cảm thấy quen mắt nhỉ?
"Lục thổ hào, cái biệt thự mà ông nói là nằm ở Nam Cung Đế?”
Lục Hàn Đông vừa chỉnh lại tóc vừa nói: "Đúng thế, nhưng hôm nay tôi sẽ chuyển đến căn biệt thự ở khu đối diện, chính là nơi bà đang ở đấy!”
Nói đến đây, cậu ta bắt đầu nghiến răng ken két: “Ban đầu tôi vốn chọn mua căn lớn nhất, không biết về sau lại bị ai đó hớt tay trên. Tôi mà biết tên đó là ai thì sẽ dần cho hắn một trận!!!"
Tử Hi thấy vẻ hùng hồn của ai kia liền khinh bỉ không thôi. Đợi đến khi ông biết người đó là ai xem có còn mạnh miệng được nữa hay không.
/68
|