Ba ngày sau đó Tử Hi vẫn luôn ở nhà, một bước cũng không dám ra ngoài. Cô sợ chỉ cần ra đường thì hôm sau cả nước sẽ đưa tin “phát hiện một cô gái trẻ toàn thân nát bét” chết ở cái xó xỉnh nào đó.
Nhưng qua mấy ngày chẳng thấy ai tìm đến, có lẽ là sống sót sau hoạn nạn rồi.
Có điều nhà kế bên vừa có người chuyển đến, Tử Hi cũng đã chuẩn bị ít quà mừng hàng xóm mới.
Cô đứng trước cửa, hít sâu một hơi sau đó nhấn chuông.
Cạch!
Tử Hi: “!!!”
Ngay tại thời khắc cánh cửa được mở ra, Tử Hi chính là không muốn sống nữa có được không hả!?
Người mở cửa...vậy mà lại là Lục Bách Phàm!
Nhìn thấy giỏ quà trên tay cô, đáy mắt Lục Bách Phàm thoáng ý cười: “Vào đi."
Đến thì cũng đến rồi không thể không vào được. Vừa đi Tử Hi vừa khóc thầm, thế này khác nào đào hố tự chôn mình đâu!
Lục Bách Phàm làm như không để ý đến sự bất thường của cô, anh vào bếp lấy hai cốc nước rồi đặt xuống chiếc bàn trong phòng khách.
Hai người ngồi đối diện nhau, một lúc lâu sau Lục Bách Phàm mới lên tiếng: “Sợ tôi?”
Tử Hi theo phản xạ gật đầu sau đó lại lắc đầu rồi lại gật đầu: “Ở Thành Đô này, tìm một người không sợ ngài e là còn khó hơn lên trời...”
“Chẳng phải ban đầu còn muốn tôi gả cho cô sao?” ngón tay thon dài của Lục Bách Phàm lướt trên ly nước, không nhanh không chậm nói ra một câu.
Mà câu nói này lại dọa Tử Hi sợ đến nỗi suýt ngã khỏi ghế, cô không thể nói bản thân nhất thời bị sắc đẹp của anh mê hoặc làm cho ngu muội được.
Lục Bách Phàm để cốc nước trong tay xuống, ngẩn đầu lên nhìn cô: “Tôi nghe nói cô đang ứng tuyển làm nhà thiết kế?"
Tử Hi bất ngờ nhìn anh, làm sao Lục Bách Phàm lại biết được chuyện này? Cô vốn chỉ gửi đơn cho vài công ty nhỏ nhưng toàn bộ đều đã bị từ chối: "Đúng là như vậy..."
"Cô cảm thấy Lục thị thế nào?”
“Lục thị?” Tử Hi còn cho là mình nghe lầm, chỉ khi nhìn thấy bộ dáng bình thản của Lục Bách Phàm, cô mới dẹp bỏ hoàn toán ý nghĩ đó: "Nhưng tôi nhớ Lục thị không tham gia vào ngành thời trang?"
"Giờ thì có rồi!” Lục Bách Phàm nói xong thì đưa tay nhìn đồng hồ: “Vừa đúng giờ đón Tiểu Bảo, cô muốn đi cùng không?"
Tử Hi còn chưa tiêu hóa được câu nói của anh thì đã nhanh tay nhanh miệng trả lời: "Cũng được."
Cuối cùng, cô cùng Lục Bách Phàm đến trường đón Tiểu Bảo.
Lúc hai người đến nơi vừa hay nghe được tiếng chuông reo. Đợi thêm một lát, một thân ảnh bé nhỏ quen thuộc từ từ tiến ra.
“Đợi tôi một lát.”
Lục Bách Phàm bỏ lại một câu sau đó trực tiếp mở cửa xe đi ra ngoài, Tử Hi cũng hiểu ý mà ngoan ngoãn ngồi ở trong xe.
Tiểu Bảo thơ thẩn đi xuyên qua dòng người tiến về phía cổng trường, trên tay còn cầm một chiếc hộp nhỏ.
Nhìn thấy con trai không vui, anh hỏi: “Bị ức hiếp?"
Tiểu Bảo khẽ lắc đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào chiếc hộp trong tay: “Hôm nay được làm bánh...muốn tặng “mẹ” Tiểu Hi.”
Trong lòng Lục Bách Phàm khẽ thở dài một tiếng, anh và con trai vốn đã thỏa thuận sẽ không gặp Tử Hi đến khi vào nhà mới. Dù chỉ tiếp xúc hai lần nhưng thằng bé quả thật rất ỷ lại vào cô mà chính anh khi nhìn thấy cô cũng bất giác buông lỏng.
"Sao vậy? Cục cưng muốn tặng gì cho cô sao?"
Nghe thấy giọng nói vừa lạ lại vừa quen này, tim Tiểu Bảo bất ngờ đập nhanh một nhịp, sau đó nhanh chống đẩy Lục Bách Phàm sang một bên.
Tử Hi tiến lại ôm thằng bé lên. Bản thân cô không ghét trẻ con mà ngược lại còn rất yêu thích chúng, từ rất lâu đã là như vậy.
Trước đây, cô vốn đã tưởng tượng ra hàng tá việc muốn làm cùng con trai. Dù không biết cha đứa bé là ai nhưng cô không hận cũng không tranh, chỉ muốn hai mẹ con nương tựa nhau sống qua ngày, nhưng cuối cùng thì…ông trời vẫn là muốn ngược cô.
Khi nãy chờ Lục Bách Phàm khá lâu vẫn chưa thấy anh quay lại, chỗ này lại nhiều trẻ con đến vậy cô là cầm lòng không đặng mà muốn xem một chút.
Lục Bách Phàm lái xe, cô cùng Tiểu Bảo ngồi ở ghế sau, ba người thi thoảng lại nói với nhau vài câu.
Nhưng qua mấy ngày chẳng thấy ai tìm đến, có lẽ là sống sót sau hoạn nạn rồi.
Có điều nhà kế bên vừa có người chuyển đến, Tử Hi cũng đã chuẩn bị ít quà mừng hàng xóm mới.
Cô đứng trước cửa, hít sâu một hơi sau đó nhấn chuông.
Cạch!
Tử Hi: “!!!”
Ngay tại thời khắc cánh cửa được mở ra, Tử Hi chính là không muốn sống nữa có được không hả!?
Người mở cửa...vậy mà lại là Lục Bách Phàm!
Nhìn thấy giỏ quà trên tay cô, đáy mắt Lục Bách Phàm thoáng ý cười: “Vào đi."
Đến thì cũng đến rồi không thể không vào được. Vừa đi Tử Hi vừa khóc thầm, thế này khác nào đào hố tự chôn mình đâu!
Lục Bách Phàm làm như không để ý đến sự bất thường của cô, anh vào bếp lấy hai cốc nước rồi đặt xuống chiếc bàn trong phòng khách.
Hai người ngồi đối diện nhau, một lúc lâu sau Lục Bách Phàm mới lên tiếng: “Sợ tôi?”
Tử Hi theo phản xạ gật đầu sau đó lại lắc đầu rồi lại gật đầu: “Ở Thành Đô này, tìm một người không sợ ngài e là còn khó hơn lên trời...”
“Chẳng phải ban đầu còn muốn tôi gả cho cô sao?” ngón tay thon dài của Lục Bách Phàm lướt trên ly nước, không nhanh không chậm nói ra một câu.
Mà câu nói này lại dọa Tử Hi sợ đến nỗi suýt ngã khỏi ghế, cô không thể nói bản thân nhất thời bị sắc đẹp của anh mê hoặc làm cho ngu muội được.
Lục Bách Phàm để cốc nước trong tay xuống, ngẩn đầu lên nhìn cô: “Tôi nghe nói cô đang ứng tuyển làm nhà thiết kế?"
Tử Hi bất ngờ nhìn anh, làm sao Lục Bách Phàm lại biết được chuyện này? Cô vốn chỉ gửi đơn cho vài công ty nhỏ nhưng toàn bộ đều đã bị từ chối: "Đúng là như vậy..."
"Cô cảm thấy Lục thị thế nào?”
“Lục thị?” Tử Hi còn cho là mình nghe lầm, chỉ khi nhìn thấy bộ dáng bình thản của Lục Bách Phàm, cô mới dẹp bỏ hoàn toán ý nghĩ đó: "Nhưng tôi nhớ Lục thị không tham gia vào ngành thời trang?"
"Giờ thì có rồi!” Lục Bách Phàm nói xong thì đưa tay nhìn đồng hồ: “Vừa đúng giờ đón Tiểu Bảo, cô muốn đi cùng không?"
Tử Hi còn chưa tiêu hóa được câu nói của anh thì đã nhanh tay nhanh miệng trả lời: "Cũng được."
Cuối cùng, cô cùng Lục Bách Phàm đến trường đón Tiểu Bảo.
Lúc hai người đến nơi vừa hay nghe được tiếng chuông reo. Đợi thêm một lát, một thân ảnh bé nhỏ quen thuộc từ từ tiến ra.
“Đợi tôi một lát.”
Lục Bách Phàm bỏ lại một câu sau đó trực tiếp mở cửa xe đi ra ngoài, Tử Hi cũng hiểu ý mà ngoan ngoãn ngồi ở trong xe.
Tiểu Bảo thơ thẩn đi xuyên qua dòng người tiến về phía cổng trường, trên tay còn cầm một chiếc hộp nhỏ.
Nhìn thấy con trai không vui, anh hỏi: “Bị ức hiếp?"
Tiểu Bảo khẽ lắc đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào chiếc hộp trong tay: “Hôm nay được làm bánh...muốn tặng “mẹ” Tiểu Hi.”
Trong lòng Lục Bách Phàm khẽ thở dài một tiếng, anh và con trai vốn đã thỏa thuận sẽ không gặp Tử Hi đến khi vào nhà mới. Dù chỉ tiếp xúc hai lần nhưng thằng bé quả thật rất ỷ lại vào cô mà chính anh khi nhìn thấy cô cũng bất giác buông lỏng.
"Sao vậy? Cục cưng muốn tặng gì cho cô sao?"
Nghe thấy giọng nói vừa lạ lại vừa quen này, tim Tiểu Bảo bất ngờ đập nhanh một nhịp, sau đó nhanh chống đẩy Lục Bách Phàm sang một bên.
Tử Hi tiến lại ôm thằng bé lên. Bản thân cô không ghét trẻ con mà ngược lại còn rất yêu thích chúng, từ rất lâu đã là như vậy.
Trước đây, cô vốn đã tưởng tượng ra hàng tá việc muốn làm cùng con trai. Dù không biết cha đứa bé là ai nhưng cô không hận cũng không tranh, chỉ muốn hai mẹ con nương tựa nhau sống qua ngày, nhưng cuối cùng thì…ông trời vẫn là muốn ngược cô.
Khi nãy chờ Lục Bách Phàm khá lâu vẫn chưa thấy anh quay lại, chỗ này lại nhiều trẻ con đến vậy cô là cầm lòng không đặng mà muốn xem một chút.
Lục Bách Phàm lái xe, cô cùng Tiểu Bảo ngồi ở ghế sau, ba người thi thoảng lại nói với nhau vài câu.
/68
|