Lục Bách Phàm không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt cô: “Có ngon không?”
Tử Hi nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, thành thật trả lời: “So với anh làm còn kém một chút!”
Lục Bách Phàm bị cô chọc cười, khẽ đưa tay xoa đầu cô, trong lúc hai người vẫn đang trò chuyện thì một giọng nói bất ngờ vang lên: “Lâu rồi không gặp.”
Phía sau Lục Bách Phàm, một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi đi đến.
Tử Hi vốn là người yêu cái đẹp vừa nhìn thấy người kia ánh mắt dường như không có cách nào rời khỏi.
Không hổ danh là nữ minh tinh thế giới, diện mạo lẫn phong thái đều khiến người khác kinh diễm đến thất hồn bạc vía.
Nếu Lục Bách Phàm không nói trước với cô, đây là bạn thuở nhỏ cùng anh lớn lên, giữa hai người chỉ là bạn bè bình thường thì có lẽ Tử Hi sẽ thực sự cho rằng hai người đang ở bên nhau.
Bối Tiểu Phong nhìn về phía sau Lục Bách Phàm, nhẹ giọng nói: “Không định giới thiệu sao?”
Lục Bách Phàm mắt không rời khỏi bà xã, cất giọng vừa đủ nghe: “Vợ tôi, Tử Hi.”
Không phải tình nhân, cũng chẳng phải bạn gái mà chính là vợ!
Câu nói này làm Bối Tiểu Phong lẫn Tử Hi đều phải giật mình.
Lạc Minh Châu ngồi cạnh không muốn bị nhồi thêm cơm chó liền cong chân chạy đi mất.
“Chào em, cứ gọi chị là Tiểu Phong.”
Cách nói chuyện ngắn gọn này…không hổ danh là bạn của Lục Bách Phàm.
Tử Hi hưng phấn cong môi đáp lại: “Rất vui được gặp chị, chị Tiểu Phong.”
Cuộc nói chuyện vừa chính thức bắt đầu thì Lục Bách Phàm có chuyện phải rời đi.
Nhìn bóng lưng vững chãi từ từ lẫn vào đám người, Bối Tiểu Phong không đầu không đuôi cảm thán một câu: “Chị không ngờ có một ngày sẽ có người có thể thu phục được cậu ấy.”
Giọng điệu của Bối Tiểu Phong rất bình thản, không ganh đua hay đố kị chỉ đơn giản là có chút thán phục.
Dù tuổi tác cách nhau khá nhiều, nhưng Tử Hi và Bối Tiểu Phong vừa gặp như đã quen từ lâu, càng nói càng hợp, cứ luyên thuyên với nhau không ngừng.
Lúc này, có không ít ánh nhìn rơi vào hai người, thế nào mà hai nữ nhân diễm lệ như vậy lại ở cùng một chỗ, cứ như hai thái cực một âm một dương dung hòa, hợp không hợp nhưng khắc không khắc.
Sau sự kiện hôm đó, truyền thông dậy sống tin tức Lục Hàn Đông là em trai Lục Bách Phàm, là cậu Hai nhà họ Lục.
Dù trong những hình ảnh được đăng gương mặt của Lục Bách Phàm đã bị làm mờ hoàn toàn nhưng vóc dáng cao lớn của anh vẫn rất nổi bật, thậm chí còn có chút lấn ác Lục Hàn Đông. Điều này cùng lúc làm cổ phiếu Lục Thị tăng cao chống mặt.
Trong căn biệt thự ở trung tâm Thành Đô.
Lục Bách Phàm ngồi ở thư phòng chỉnh sửa công văn, ngài mai anh có chuyến đi công tác thế nên bây giờ phải gấp rút hoàn thành tất cả công việc còn lại ở công ty.
“Két.”
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Tử Hi đi chân trần bước vào, vừa nhìn thấy anh, cô liền hỏi: “Muộn thế này mà anh vẫn phải làm việc sao?”
Lục Bách Phàm không trả lời cô, vô cùng tự nhiên đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình: “Tiểu Bảo ngủ rồi?”
“Ngủ rồi.” Tử Hi đau lòng đưa tay sờ mặt Lục Bách Phàm, dạo gần đây anh rất bận, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, dưới mắt cũng đã bắt đầu xuất hiện quần thâm.
Cô hỏi: “Lần này anh đi, bao lâu sẽ trở về?”
“Một tuần.”
Nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của cô, trong lòng Lục Bách Phàm cũng ngổn ngang không thôi, anh làm sao có thể an tâm để vợ ở nhà một mình.
Những lần trước chỉ cần không để ý đến cô một giây, giây tiếp theo liền sảy ra chuyện.
Lục Bách Phàm tự tìm lí do trấn an bản thân, anh nhìn cô, nhướng mày nói: “Chưa gì đã nhớ anh?”
Tử Hi bị câu hỏi của anh chọc cho bật cười: “Cưng à…anh biết mình bao tuổi rồi không, còn hỏi mấy câu sến súa như thế!”
“Em chê anh già?”
“Ừ đấy…” Tử Hi nói được một nửa thì nhẹ nhàng hôn lên môi anh: “Nhưng bất kể anh có mang dáng vẻ gì đi nữa thì Lục Bách Phàm vĩnh viễn là người em yêu nhất!”
Giọng nói êm ái vang vọng bên tai khiến trái tim Lục Bách Phàm như ngừng đập.
Tử Hi vừa nói cô yêu anh, là yêu anh nhất và vĩnh viễn yêu anh nhất.
Lục Bách Phàm nhìn cô, mấp mấy môi một lúc mới thành câu: “Em…sến.”
Câu nói này của anh khiến Tử Hi ngỡ ngàng đến ngơ ngác, cô đẩy anh ra rồi nhảy xuống đất, gần như hét lên: “Anh chê em sến? Lục Bách Phàm, anh vừa chê em sến?!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tử Hi tiễn Lục Bách Phàm đến sân bay.
Phong Tín nhìn người phụ nữ trước mặt mà không khỏi thản thốt.
Cô diện sơ mi tối màu kết hợp với quần tây đen, bên ngoài khoác áo măng tô dài, chân đi cao gót lại trang điểm sắc sảo - một bộ nữ doanh nhân thành đạt.
Nếu anh ta không biết có khi còn cho rằng Sếp nhà mình chính là mỗi ngày thay một người vợ đi!
“Anh đi nhé.” Lục Bách Phàm luyến tiếc xoa đầu cô, vào lúc anh định nghiêng người hôn cô một cái thì kí ức tối qua đột nhiên ùa về…
Suy nghĩ một lúc, Lục Bách Phàm vẫn cưng chiều trao cho cô một nụ hôn.
Lúc này, Lục Hàn Đông đứng bên cạnh lại vô tình thấy vết răng trên cổ anh trai mình, cậu ta trợn mắt to đến nổi tròng mắt sắp lọt ra ngoài.
Con mẹ nó! Chị dâu của cậu ta ra tay cũng quá bá đạo, chắc chắn tối qua phải rất kịch liệt!
Sự thật là…đúng là rất kịch liệt…chân dung người đàn ông bị vợ cắn đến phải cầu xin tha mạng cũng rất đặc sắc!
Lục Bách Phàm ngọt ngào với vợ xong liền quay sang em trai dặn dò: “Trong nom Tử Hi cho cẩn thận.”
Lục Hàn Đông: “???”
Có lầm không…rốt cuộc anh trai cậu ta xem người này là vợ hay là con mình thế!
Còn thằng con trai ruột thì quăng ở xó xỉnh nào rồi không biết!
Tử Hi nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, thành thật trả lời: “So với anh làm còn kém một chút!”
Lục Bách Phàm bị cô chọc cười, khẽ đưa tay xoa đầu cô, trong lúc hai người vẫn đang trò chuyện thì một giọng nói bất ngờ vang lên: “Lâu rồi không gặp.”
Phía sau Lục Bách Phàm, một người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi đi đến.
Tử Hi vốn là người yêu cái đẹp vừa nhìn thấy người kia ánh mắt dường như không có cách nào rời khỏi.
Không hổ danh là nữ minh tinh thế giới, diện mạo lẫn phong thái đều khiến người khác kinh diễm đến thất hồn bạc vía.
Nếu Lục Bách Phàm không nói trước với cô, đây là bạn thuở nhỏ cùng anh lớn lên, giữa hai người chỉ là bạn bè bình thường thì có lẽ Tử Hi sẽ thực sự cho rằng hai người đang ở bên nhau.
Bối Tiểu Phong nhìn về phía sau Lục Bách Phàm, nhẹ giọng nói: “Không định giới thiệu sao?”
Lục Bách Phàm mắt không rời khỏi bà xã, cất giọng vừa đủ nghe: “Vợ tôi, Tử Hi.”
Không phải tình nhân, cũng chẳng phải bạn gái mà chính là vợ!
Câu nói này làm Bối Tiểu Phong lẫn Tử Hi đều phải giật mình.
Lạc Minh Châu ngồi cạnh không muốn bị nhồi thêm cơm chó liền cong chân chạy đi mất.
“Chào em, cứ gọi chị là Tiểu Phong.”
Cách nói chuyện ngắn gọn này…không hổ danh là bạn của Lục Bách Phàm.
Tử Hi hưng phấn cong môi đáp lại: “Rất vui được gặp chị, chị Tiểu Phong.”
Cuộc nói chuyện vừa chính thức bắt đầu thì Lục Bách Phàm có chuyện phải rời đi.
Nhìn bóng lưng vững chãi từ từ lẫn vào đám người, Bối Tiểu Phong không đầu không đuôi cảm thán một câu: “Chị không ngờ có một ngày sẽ có người có thể thu phục được cậu ấy.”
Giọng điệu của Bối Tiểu Phong rất bình thản, không ganh đua hay đố kị chỉ đơn giản là có chút thán phục.
Dù tuổi tác cách nhau khá nhiều, nhưng Tử Hi và Bối Tiểu Phong vừa gặp như đã quen từ lâu, càng nói càng hợp, cứ luyên thuyên với nhau không ngừng.
Lúc này, có không ít ánh nhìn rơi vào hai người, thế nào mà hai nữ nhân diễm lệ như vậy lại ở cùng một chỗ, cứ như hai thái cực một âm một dương dung hòa, hợp không hợp nhưng khắc không khắc.
Sau sự kiện hôm đó, truyền thông dậy sống tin tức Lục Hàn Đông là em trai Lục Bách Phàm, là cậu Hai nhà họ Lục.
Dù trong những hình ảnh được đăng gương mặt của Lục Bách Phàm đã bị làm mờ hoàn toàn nhưng vóc dáng cao lớn của anh vẫn rất nổi bật, thậm chí còn có chút lấn ác Lục Hàn Đông. Điều này cùng lúc làm cổ phiếu Lục Thị tăng cao chống mặt.
Trong căn biệt thự ở trung tâm Thành Đô.
Lục Bách Phàm ngồi ở thư phòng chỉnh sửa công văn, ngài mai anh có chuyến đi công tác thế nên bây giờ phải gấp rút hoàn thành tất cả công việc còn lại ở công ty.
“Két.”
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Tử Hi đi chân trần bước vào, vừa nhìn thấy anh, cô liền hỏi: “Muộn thế này mà anh vẫn phải làm việc sao?”
Lục Bách Phàm không trả lời cô, vô cùng tự nhiên đưa tay kéo cô ngồi lên đùi mình: “Tiểu Bảo ngủ rồi?”
“Ngủ rồi.” Tử Hi đau lòng đưa tay sờ mặt Lục Bách Phàm, dạo gần đây anh rất bận, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, dưới mắt cũng đã bắt đầu xuất hiện quần thâm.
Cô hỏi: “Lần này anh đi, bao lâu sẽ trở về?”
“Một tuần.”
Nhìn vẻ mặt rầu rĩ không vui của cô, trong lòng Lục Bách Phàm cũng ngổn ngang không thôi, anh làm sao có thể an tâm để vợ ở nhà một mình.
Những lần trước chỉ cần không để ý đến cô một giây, giây tiếp theo liền sảy ra chuyện.
Lục Bách Phàm tự tìm lí do trấn an bản thân, anh nhìn cô, nhướng mày nói: “Chưa gì đã nhớ anh?”
Tử Hi bị câu hỏi của anh chọc cho bật cười: “Cưng à…anh biết mình bao tuổi rồi không, còn hỏi mấy câu sến súa như thế!”
“Em chê anh già?”
“Ừ đấy…” Tử Hi nói được một nửa thì nhẹ nhàng hôn lên môi anh: “Nhưng bất kể anh có mang dáng vẻ gì đi nữa thì Lục Bách Phàm vĩnh viễn là người em yêu nhất!”
Giọng nói êm ái vang vọng bên tai khiến trái tim Lục Bách Phàm như ngừng đập.
Tử Hi vừa nói cô yêu anh, là yêu anh nhất và vĩnh viễn yêu anh nhất.
Lục Bách Phàm nhìn cô, mấp mấy môi một lúc mới thành câu: “Em…sến.”
Câu nói này của anh khiến Tử Hi ngỡ ngàng đến ngơ ngác, cô đẩy anh ra rồi nhảy xuống đất, gần như hét lên: “Anh chê em sến? Lục Bách Phàm, anh vừa chê em sến?!”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tử Hi tiễn Lục Bách Phàm đến sân bay.
Phong Tín nhìn người phụ nữ trước mặt mà không khỏi thản thốt.
Cô diện sơ mi tối màu kết hợp với quần tây đen, bên ngoài khoác áo măng tô dài, chân đi cao gót lại trang điểm sắc sảo - một bộ nữ doanh nhân thành đạt.
Nếu anh ta không biết có khi còn cho rằng Sếp nhà mình chính là mỗi ngày thay một người vợ đi!
“Anh đi nhé.” Lục Bách Phàm luyến tiếc xoa đầu cô, vào lúc anh định nghiêng người hôn cô một cái thì kí ức tối qua đột nhiên ùa về…
Suy nghĩ một lúc, Lục Bách Phàm vẫn cưng chiều trao cho cô một nụ hôn.
Lúc này, Lục Hàn Đông đứng bên cạnh lại vô tình thấy vết răng trên cổ anh trai mình, cậu ta trợn mắt to đến nổi tròng mắt sắp lọt ra ngoài.
Con mẹ nó! Chị dâu của cậu ta ra tay cũng quá bá đạo, chắc chắn tối qua phải rất kịch liệt!
Sự thật là…đúng là rất kịch liệt…chân dung người đàn ông bị vợ cắn đến phải cầu xin tha mạng cũng rất đặc sắc!
Lục Bách Phàm ngọt ngào với vợ xong liền quay sang em trai dặn dò: “Trong nom Tử Hi cho cẩn thận.”
Lục Hàn Đông: “???”
Có lầm không…rốt cuộc anh trai cậu ta xem người này là vợ hay là con mình thế!
Còn thằng con trai ruột thì quăng ở xó xỉnh nào rồi không biết!
/68
|